Anh Chỉ Cần Em
Chương 14: Kết quả

Khi khói lửa thành phố làm tất cả sụp đổ Người ôm chặt lấy em phải là anh.

Chấm d t không phải là kết quả anh muốn

(Trương Học Hữu)

Liêu Duy Tín tay cầm đồ ăn sáng, lần theo địa chỉ trên giấy, từ từ bước lên lầu. Khu chung cư này cũ nát lắm rồi, nghe nói sắp tới phải chuyển đi chồ khác. Hành lang tối tăm, ống sưởi nhiệt to kềnh dùng để chia nhiệt cho từng nhà đang nhe nanh múa vuốt, vắt ngang ở phía trên cầu thang.

Số tầng được đánh dấu trên tường đối diện cầu thang sớm đã không nhìn thấy đâu, thay vào đó là hàng chữ đen to tướng: Làm giấy tờ! Điện thoại 13XXXXXXXX. May mà phòng trọ của Bạch Ký Minh ở trên tầng cao nhất, anh chẳng cần mất công đếm tầng làm gì.

Một bà lão đang dắt con chó bước tới, liếc Liêu Duy Tín một cái, khuôn mặt nghi ngờ không cần che giấu thậm chí có chút cảnh giác – anh mặc trên người bộ

âu phục phẳng phiu, hoàn toàn tương phản với chỗ này.



Liêu Duy Tín mỉm cười nghiêng người nhường bà lão đi trước, cố hết sức không chạm vào con chó Pug nhỏ xíu, sau đó ngẩng đầu nhìn số phòng, đứng sang bên trái cửa phòng.

Cửa chống trộm màu đồng xám, màu câu đối dán hai bên cửa đã nhòe nhoẹt. Chữ “Phúc” ngược cũng chỉ còn nửa dưới, nửa trên đã bị vô số tờ rơi màu trắng hoặc đỏ che kín. Không tìm thấy chuông cửa hay mắt thần nào, Liêu Duy Tín do

dự một chút, dùng tay gõ cửa.



Hai phút sau, bên trong vọng ra giọng nói của Bạch Ký Minh: “Ai thế?”. Gần như cùng một lúc, cánh cửa mở ra. Liêu Duy Tín không lên tiếng, không nhầm chút nào, anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc mà Bạch Ký Minh không kịp che giấu.

Nhưng chỉ thoáng chốc, Bạch Ký Minh đã lạnh lùng trở lại. Liêu Duy Tín không đợi cậu từ chối, nói trước: “Ký Minh, tôi đem bữa sáng tới, cậu ăn trước đã được không?”.

“Giám đốc Liêu khách sáo quá, có điều là tôi thấy không cần thiết”, giọng của Bạch Ký Minh lạnh như băng.

Liêu Duy Tín thở dài, anh sớm đã biết sẽ không dễ dàng như vậy: “Chúng ta vào nhà trước được không?”. Anh khẽ quay đầu liếc về phía bà lão dắt con chó Pug đang đứng đầu cầu thang nhìn họ chằm chằm.

Bạch Ký Minh nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt lập tức giãn ra, nở nụ cười: “Bà Tôn dắt chó đi dạo đấy ạ?”.

“Đúng rồi, cậu vẫn chưa đi làm sao?” Ánh mắt nghi hoặc của bà đảo qua đảo lại giữa hai người, “Anh đây là…”.

“À.” Bạch Ký Minh vẫn cười, định nói là đồng nghiệp, nhưng Liêu Duy Tín ăn mặc thế này, chẳng có chút nào giống thầy giáo cả; định nói là bạn học cũ, nhưng rõ ràng Liêu Duy Tín lớn hơn cậu nhiều, ngập ngừng một chút, buột miệng

nói: “Anh này là bạn cháu, mang bữa sáng đến cho cháu”, nói rồi khẽ nghiêng người, Liêu Duy Tín nhân tiện vào nhà luôn.

Bà lão giờ mới thoải mái: “A, bạn cậu hả, tốt lắm tốt lắm”.

“Bà xuống cầu thang từ từ thôi nhé, cháu vào phòng ăn sáng đây.”

“Vào ăn đi, bữa sáng phải ăn, không ăn ảnh hưởng sức khỏe lắm.” Bà lão run rẩy cuối cùng cũng đi xuống.

Bạch Ký Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài quay người thấy Liêu Duy Tín đang đứng ở thềm cửa quan sát một lượt căn phòng của mình.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng để quan sát cả, rộng ba mươi mét vuông, nhìn qua đã thấy hết. Không có tủ lạnh, ti vi, máy tính, ngay cả điện thoại cũng không. Một chiếc giường đôi, một cái tủ quần áo, chồ nấu nướng, bồn vệ sinh, đơn giản chẳng giống nơi ở của người hiện đại.



Liêu Duy Tín không kìm được chau mày, chỉ nghe Bạch Ký Minh ở phía sau nói: “Giám đốc Liêu, mời anh đem đồ ăn của anh rời khỏi chỗ này, tôi còn phải đi làm, không có thời gian nói chuyện với anh”.

Liêu Duy Tín đặt đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa, rồi nhìn Bạch Ký Minh. Hình như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ướt, có thể đêm qua ngủ không được ngon, đôi mắt u ám, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.

“Tóc cậu không sấy khô, rất dễ bị cảm đó.” Liêu Duy Tín bất giác tiến lên vài bước, định chạm vào mái tóc mềm mại của cậu. Bạch Ký Minh lùi một bước, sầm mặt nói: “Anh định làm gì?”.

Liêu Duy Tín thu tay về, cười khổ một cái: “Ký Minh, chúng ta không phải là kẻ địch, tôi chỉ muốn… quan tâm cậu chăm sóc cậu”.

“Quan tâm tôi?” Bạch Ký Minh giễu cợt: “Anh nên quan

tâm tới cô gái xem mặt tối qua mới đúng”. Dứt lời cậu liền hối hận, quay đầu sang chồ khác, cắn môi không thèm nói nữa.

“Xem mặt? Xem mặt gì cơ?” Liêu Duy Tín sững người, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cậu trách tôi hôm qua không đưa cậu về sao? Tôi vừa có một hợp đồng rất quan trọng, tôi…”.

“Giám đốc Liêu.” Bạch Ký Minh cắt ngang lời anh, “Tôi không có hứng thú với chuyện đó, tôi chỉ muốn xin anh, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Anh muốn chơi đùa, xin hãy tìm người khác, đừng đến tìm tôi”.

“Ký Minh, khoan hãy nói những lời đó được không? Cậu sắp muộn giờ đi làm rồi, mau ăn xong bữa sáng đi, tôi đưa cậu đến nhà thi đấu trung tâm.” Giọng Liêu Duy Tín vẫn trầm ấm bình tĩnh, âu yếm nhìn Bạch Ký Minh, giống như đang nhìn một đứa nhóc bướng bỉnh.

Ảnh mắt đó làm Bạch Ký Minh điên tiết: “Liêu Duy Tín, tôi nói cho anh biết, anh đừng tốn công vô ích nữa, cũng đừng lãng phí thời gian và tiền bạc nữa, Bạch Ký Minh tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không ở bên anh. Tôi không cần sự quan tâm chăm sóc của anh, không có anh, hơn hai mươi năm nay tôi vẫn sống rất tốt. Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là quen biết anh!”.

Bạch Ký Minh bước ra mở cửa, nói với Liêu Duy Tín: “Bây giờ, mời anh về cho. Hy vọng sau này anh không xuất hiện trước mắt tôi nữa!”.

Liêu Duy Tín không nghĩ Bạch Ký Minh sẽ dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng không ngờ cậu lại phản ứng quyết liệt đến mức này. Đặc biệt là câu “Sai lầm lớn nhất” khiến Liêu Duy Tín tưởng chừng nghẹt thở, trái tim không hiểu sao đau nhói, biết có nói gì cũng vô nghĩa, ngược lại còn tự chuốc nhục vào người. Anh nhìn khuôn mặt ngang ngược của Bạch Ký Minh một lúc thật lâu, quay lưng chậm chạp xuống cầu thang.

Cây hai bên đường sắp rụng hết lá, buổi sáng mùa thu rất lạnh, cơn gió nhẹ cuốn đi những chiếc lá khô dưới đất, trông càng thêm vẻ tiêu điều. Liêu Duy Tín ngồi vào trong chiếc xe đồ đối diện khu chung cư, nhìn về phía cửa chung cư qua khung kính màu trà.

Hơn mười phút sau, Bạch Ký Minh khoác túi xách bước ra. Trên người cậu mặc áo sơ mi mỏng màu kem, áo khoác sẫm màu, thong thả bước đến trạm xe buýt. Ở đó rất đông người đã đứng đợi, xe vừa đến, liền tranh nhau chui lên. Bạch Ký Minh nhíu mày – cậu mãi mãi không thích nghi được với những nơi đông người. Hai ba chiếc xe đã rời đi rồi, cậu mới theo dòng người lên xe.

Liêu Duy Tín lái chiếc Mercedes-Benz chậm rãi theo sau chiếc xe buýt 232, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nhạt nhẽo, đành cười một cái, nhấn ga vượt qua chiếc xe buýt, chạy về phía khách sạn.

Giải đấu thử kết thúc không có nghĩa là được nghỉ ngơi, tất cả nhân viên của ủy ban tổ chức Olympic đều chuyển đến làm việc tại nhà thi đấu trung tâm, tìm ra vấn đề, viết tổng kết để chuẩn bị cho Olympic năm sau. Công việc đánh máy đều do Bạch Ký Minh đảm nhiệm, tư liệu kê từng chồng cao ngất trước mặt, lúc cậu

bớt được chút thời gian nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều.



Triệu Hạc Nam rón rén tiến lại phía cậu, tỏ vẻ thần bí hỏi: “Chuyện hôm trước tôi bàn với cậu có được không?”. Bạch Ký Minh ngớ người lúc lâu mới nhớ ra mấy hôm trước chị Triệu có ý giới thiệu người yêu cho cậu.

“Cô bé ở cạnh nhà chị, thân thế gốc gác rõ ràng. Nhà cửa điều kiện rất tốt, bố mẹ là người có văn hóa, cậu đến gặp là biết, tính cách cũng dịu dàng ít nói…”

Bạch Ký Minh dường như không nghe thấy Triệu Hạc Nam nói gì, những hàng chữ đen sì nhảy múa trên giấy tờ, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.

Triệu Hạc Nam vẫn lải nhải không dứt: “Nhà người ta có mấy căn hộ cơ, cũng không quan tâm nhà cậu điều kiện ra sao. Chỉ cần cô bé ưng ý, thì thế nào cũng được..

Bạch Ký Minh nhìn ra bãi đậu xe vắng vẻ bên ngoài, cột xi măng to lớn cứng ngắc, trần nhà xám xịt chăng đầy ống thép và dây điện. Đi qua những bức tường xi măng bí bách và tòa nhà đối diện, sẽ nhìn thấy một khoảng trời trắng bệch.

Phòng làm việc sau khi sửa sang tỏa ra mùi formaldehyde (*) khó chịu làm người ta ngột ngạt, Bạch Ký Minh đột nhiên cảm thấy toàn thân rã rời, trước giờ cậu đã sống như thế nào? Tại sao phải ngồi ở đây? Sau này sẽ ra sao? Dường như mọi thứ đều không quan trọng nữa, cô gái đó, xinh đẹp hay dịu dàng, hoạt bát hay cởi mở, có liên quan gì?

“Đằng nào cũng phải sống cả đời với một ai đó.” Hồi đó cậu đã trả lời như vậy với Liêu Duy Tín sao?

Bạch Ký Minh ngẩng đầu, mỉm cười với Triệu Hạc Nam: “Tối nay có được không chị?”, cậu nghe giọng mình nhẹ tênh, ẩn chứa sự bình thản có chút vô vọng và sự hờ hững tàn khốc, “Tối nay em rảnh”.

Buổi tối trôi qua rất vui vẻ, Triệu Hạc Nam đi cùng Bạch Ký Minh, còn cô gái thì đến với mẹ. Địa điểm là quán KFC gần đường Bắc Hành.

Mẹ cô gái ưng Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà thấy cậu là một chàng trai khiêm tốn biết điều, tướng mạo tuấn tú. Bà kéo Triệu Hạc Nam ra một góc thì thầm không ngớt.

Hai người trẻ trò chuyện cũng rất ăn ý. Cô gái rụt rè mà không giả tạo, phóng khoáng mà không phô trương, đôi mắt trong veo như nước. Hai người bắt đầu từ chủ đề Olympic tới bóng đá bóng rổ, các bài hát được yêu thích, điện ảnh

truyền hình, văn học cuộc sống, như thể không bao giờ hết đề tài. Bữa ăn nhanh

kéo dài tận tám giờ tối khi KFC đóng cửa.

Bạch Ký Minh kiên quyết gọi taxi đưa hai mẹ con và Triệu Hạc Nam về nhà, sau đó mới quay về.

Người mẹ vô cùng hài lòng, khen cậu hết lời. Cô con gái đỏ ửng mặt, cũng gật đầu đồng ý. Triệu Hạc Nam đắc ý lắm, tiễn hai mẹ con về nhà rồi vội vàng tắm một cái, cũng chẳng buồn ngó ngàng đức lang quân, ngồi xuống sô pha lập tức gọi điện cho Bạch Ký Minh: “Thế nào, Tiểu Bạch? Tôi nói không sai, cô gái này rất ổn, bây giờ khó mà tìm được người ngây thơ như vậy lắm”.



Bạch Ký Minh khách khí trả lời suýt nữa khiến Triệu Hạc Nam ngất xỉu: “Cô ấy đúng là rất tốt, chỉ e không hợp với em lắm”.

Triệu Hạc Nam tuyệt đối không ngờ được Bạch Ký Minh lại nói thế, ngơ ngác một lúc lâu mới hỏi lại: “Chỗ nào không họp?”. Bên kia vang lên tiếng tút tút, hóa ra Ký Minh sớm đã gác máy rồi.

Cái cậu Bạch Ký Minh này, Triệu Hạc Nam có chút bực mình, đang định ấn số thì đức lang quân trong phòng ngủ gọi cô: “Mười giờ rồi, em không định đi ngủ à? Có chuyện gì mai nói không được sao?”, Triệu Hạc Nam bất mãn đặt điện thoại xuống, bước vào phòng ngủ.

Lúc Bạch Ký Minh từ chối ý tốt của Triệu Hạc Nam, cậu đang nằm trên giường mình. Cậu không bật đèn, đôi mắt mở trừng trừng nhìn bóng tối đang chậm chạp bao phủ giống như một chiếc miệng rộng đen ngòm nuốt chửng lấy cậu.

Đó là một cô gái tốt, Bạch Ký Minh thậm chí có thể nhớ được hàng mi cong và cặp mắt sáng như sao lúc cô cười. Một cô gái tốt như thế, là bảo bối trong lòng bố mẹ, sẽ là một người vợ hiền mẹ tốt. Còn cậu, sẽ an phận thủ thường, hàng ngày

đi làm, là một người chồng dịu dàng biết quan tâm, một đứa con hiếu thảo với cha mẹ, một ông bố ân cần điềm đạm.

Cậu tin cậu có thể làm được, cho dù là cả một đời.

Nhưng, cậu không thể làm như thế được.

Trái tim sớm đã bị chiếm đóng và tình yêu không vẹn toàn của cậu làm sao xứng với cô gái trong sáng tốt bụng như vậy?

Bạch Ký Minh chưa bao giờ căm ghét lý trí của mình như lúc này. Cậu hiểu rõ rằng mình sẽ không thể yêu cô gái kia, nói cách khác, không bao giờ có thể yêu bất cứ người con gái nào. Cậu có thể giả vờ như không có gì xảy ra, đeo tấm mặt nạ cẩn thận chu đáo, sống cuộc đời tầm thường của mình. Nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, cậu nhận ra người đàn ông đó, mối tình nồng cháy đó, hồi ức điên cuồng mà mê đắm đó, đã theo sát cậu lúc nào không hay, ẩn nấp tận nơi sâu nhất đáy tim, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Một người con gái tốt như cô, xứng đáng được hưởng một mối tình ngọt ngào lãng mạn nhất thế gian, có một người chồng toàn tâm toàn ý yêu thương cô.

Còn mình, không thể cho cô được.

Bạch Ký Minh nhắm mắt lại, có một thứ cảm giác dường như gọi là cô đơn siết chặt lấy cậu, không cách nào ngăn được.

Đúng lúc này di động vang lên. Bạch Ký Minh cầm lấy, ấn nút nghe.

“Ký Minh.” Là Liêu Duy Tín, “Đừng cúp máy được không?”.

Bạch Ký Minh không cúp máy. Có lẽ đêm đen bất tận đã làm mềm lớp vỏ bọc kiên cố của cậu, cũng có thể sự thật vừa lĩnh hội vừa rồi đã khiến cậu khó mà tiếp tục chịu đựng một mình.

Tóm lại, Bạch Ký Minh nằm trên giường, để cho âm thanh dịu dàng trầm thấp đó vang lên bên tai: “Cậu không chịu gặp tôi, vậy tôi sẽ không xuất hiện trước mắt cậu nữa. Nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu, chỉ một lúc thôi, được không?”, Liêu Duy Tín ngừng một chút, như đợi câu trả lời của Bạch Ký Minh.

Bạch Ký Minh không lên tiếng, Liêu Duy Tín khẽ cười: “Tôi không muốn làm phiền cậu, nếu cậu không muốn nghe, cứ cúp máy là được”. Anh lại dừng lại, dường như đang nghĩ nên tìm từ nào để diễn đạt, “Từ trước đến nay, đều là cậu nói, cậu không cho tôi có cơ hội được nói câu nào. Tôi biết cậu không tin tôi, có lẽ

do tôi không đáng được tin tưởng. Nhưng không sao cả, tôi sẽ cho cậu thấy thành ý của tôi. Có lúc lời nói của cậu thực sự làm người khác rất đau đớn, tôi sắp không chịu nổi rồi”. Liêu Duy Tín cười, “Có phải ai làm giáo viên cũng nói năng sắc bén như thế?”.



“Hôm nay Trình Hướng Vũ đã gọi điện kể hết mọi chuyện cho tôi. Cái tên Đồ Tử Thành, vợ mình cũng không quản nổi… Tôi không đi xem mặt, thực ra bố mẹ tôi đều biết tôi là người đồng tính, họ biết từ rất lâu rồi. Tôi không muốn giấu giếm điều gì, sự thật là như vậy, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận thôi.”

“Hôm qua tôi đi ký một họp đồng quan trọng, đi từ sáng sớm, đến tối mới lên máy bay về. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, không chờ cậu trước cổng khách sạn đưa cậu về, sợ cậu lại hay nghi ngờ. Cậu lúc nào cũng nghĩ lung tung, tự đưa mình vào ngõ cụt rồi không tìm được lối ra.” Liêu Duy Tín vội vã thêm một câu: “Không phải tôi trách cậu, chỉ là…”.

Anh ngập ngừng, sau đó dịu giọng nói: “Nhìn thấy cậu trong lòng đau khổ nhưng bề ngoài cứ tỏ ra bình thản, tôi cảm thấy rất đau lòng…”.

Bạch Ký Minh vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy nỗi xót xa dâng lên làm ***g ngực trĩu nặng. Dường như có thứ gì đó muốn phun trào ra ngoài nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở bình thường trở lại.

Liêu Duy Tín không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Ký Minh, khe khẽ nói tiếp: “Có lẽ cậu cảm thấy tôi rất phiền phức, nhưng tôi thực sự chỉ muốn đối tốt với cậu hơn chút, cũng muốn cậu có thể đối tốt với chính mình hơn. Đừng quá ép buộc bản thân, thực ra cậu không kiên cường như cậu tưởng. Tôi nói như vậy, cậu có giận không? Tôi chỉ sợ cậu sống như thế mệt mỏi quá, tự mình nghiền nát chính mình”.

Liêu Duy Tín không nói nữa, căng thẳng phán đoán phản ứng của Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh vẫn không cúp máy, anh lặng lẽ thở phào, tiếp tục nói: “Cũng muộn rồi, mai cậu còn phải dậy sớm đến nhà thi đấu trung tâm, mau đi ngủ đi. Đóng chặt cửa sổ, đắp chăn cẩn thận. Chắc cậu không biết là buổi tối khi ngủ cậu hay đạp chăn, nửa đêm tôi thường phải thức dậy đắp chăn cho cậu”.

Liêu Duy Tín cười nhẹ một tiếng, hai bên vẫn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của đối phương vang lên rõ ràng bên tai, tựa như có thể cảm nhận được hơi ấm của người kia đang phả lên mặt mình.

Một lúc lâu, Liêu Duy Tín trầm giọng nói: “Ký Minh, tôi yêu cậu”.

“Bộp” một tiếng, Bạch Ký Minh cúp máy, cậu cuộn tròn trong chăn, giống như đứa trẻ lạc đường không nơi nương tựa.

Bạch Ký Minh đã khóc.



(*)Formaldehyde: hợp chất hữu cơ íòmanđêhít (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Công th c hóa học của nó là H2co.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương