Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối
-
Chương 6: Brady
Hóa ra, Marc và tôi đều bay tới dự Hội nghị m nhạc South by Southwest. Đây chính là nơi mà mọi kẻ vô danh trong ngành đến để nhận ra mình thực sự nhỏ bé đến cỡ nào bên cạnh các ngôi sao và những con người có đầu óc thực thụ. Nơi này dường như đầy rẫy những người như thế. Và đây là một hội nghị độc lập. Dù không giống như Rolling Stones đang biểu diễn, họ vẫn chính là những kẻ thống trị thế giới của tôi. Tôi luôn rời đi với cảm giác như một gã nông dân, ước gì mình có nhiều hơn một xô cám để có thể kháo chuyện.
“Đi sớm một ngày hả?”, Marc hỏi.
“Ừ.”
“Lần đầu tới South by Southwest?”
“Năm nào tôi cũng tới, kể từ lúc có sự kiện”, tôi thú nhận.
“Tuyệt thật, anh bạn. Có thấy gì hay ho không?” Đây chính xác là cuộc đối thoại mà tôi không muốn nói với một người hoàn toàn xa lạ. Đặc biệt là gã người lạ trông gần như giống hệt tôi. Khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc hơi thưa – dù chưa ai trong hai người chúng tôi muốn thừa nhận chuyện đó – và ăn mặc như một đứa trẻ chưa thành niên. Áo thun in hình ban nhạc, sơ mi khoác ngoài có cài nút xấu xí nhưng khá ngầu. Quần jean Diesel. Giày vải.
“Có mấy show cũng hay”, tôi đáp. “Phần lớn thì chán chết”.
“Ra thế.” Tôi vô cùng muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này, nên bèn đeo tai nghe và cắm nó vào chiếc iPod đáng tin cậy của mình. Tôi gọi nó là “MyPod”.
Tôi không muốn nói chuyện với Marc về những ban nhạc tầm phào chỉ có mỗi một bài nhạc hay – những tên hát live dở tệ nhưng lại được báo chí khen ngợi. Mấy kẻ tung hô đó chả biết quái gì về âm nhạc, nhưng lại cho rằng mình nên thích các bài nhạc như vậy. Không, tôi không muốn nói về việc đó. Thực ra tôi chẳng muốn nói gì hết. Vậy nên ở đây, chúng tôi làm cái việc kinh điển là không muốn bị gã điên khùng ngồi cạnh ám sát trong giấc ngủ, nhưng cũng không muốn quá thân thiện đến mức không thể dẹp câu chuyện sang bên và phớt lờ họ trong phần lớn cuộc hành trình.
“Cat Power không hay sao?”, Marc hỏi. Lại thế rồi. “Tôi không thấy Liz Phair tại show của Cat Power. Cô ấy đứng trước mặt tôi, mặc chiếc quần jean bó nhất cậu từng thấy. Bỗng dưng cô nàng tự sờ soạng mình. Thề có Chúa, anh bạn. Đúng là như mơ. Như thể tôi đã xui khiến cô nàng tự sờ mông mình ấy. Thật sự là quá đẹp!”
Tôi không thích nhảy múa lắm. Tôi kéo chiếc iPod ra rồi úp tai nghe lên, liếc nhìn cô nàng nóng bỏng nọ một cái, sau đó yên vị chờ chuyến bay. Và rồi… Marc lôi chiếc iPod của hắn ra.
Ngay lúc đó, tôi nhìn kỹ một lượt khắp máy bay và bắt đầu phát hoảng. Tất cả mọi người trên máy bay trông đều giống tôi. Ngoại trừ cô nàng nọ. Khái niệm gần nhất đế so sánh chính xác là diễn viên Malkovich. Toàn bộ máy bay đầy những gã khoảng từ hai mươi tám đến ba mươi mấy tuổi, không thể nghi ngờ rằng tất cả đều tự tưởng tượng mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết của Nick Hornby.
Tất cả đều trông giống nhau, ăn mặc giống nhau, nói chuyện giống nhau. Tất cả đều đeo iPod và cầm tạp chí Q Magazine. Tệ hơn nữa là, tôi biết hầu hết bọn họ, hoặc biết họ là ai, hoặc quen một ai đó có quen họ. Tất cả bọn họ hẳn cũng đều nghĩ mình có cơ hội với cô nàng nóng bỏng kia.
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một hình ảnh: Toàn bộ máy bay đầy những gã đầu to mắt cận diễn lại cảnh trong phim Say Anything, nhưng thay vì những hộp loa thì họ giơ iPod trên đầu, tựa như John Cusack, la om sòm bài In Your Eyes – vô cùng nỗ lực để lấy lòng cô nàng.
Viễn cảnh đó thực sự khiến tôi cười to hết cỡ cho đến khi nhìn vào túi và rùng mình nhận ra mình cũng có nột tờ Q Magazine cùng quyển sách mới nhất của Nick Hornby. Tôi nghĩ, đúng là chết tiệt! Giá mà tôi có thể xé tan nát và đốt chúng thành tro bằng sức mạnh tâm linh.
Thay vào đó, tôi quyết định chơi ô chữ. Hành động này chắc chắn sẽ khiến tôi cảm thấy mình vượt trội hơn. Tôi đùa với ai cơ chứ? Tôi chỉ là một đứa trẻ to xác mê nhạc indie rock[1], chiến đấu chống lại những tập đoàn phát thanh hùng mạnh. Từ khi nào mà kênh radio ở trường đại học không còn quan trọng nữa? Phải chăng là có giảm biên chế? Đã bao nhiêu năm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mới lại nuôi dưỡng thứ âm nhạc hợm hĩnh này? Tôi không muốn nghĩ đến thứ rác rưởi này. Đây hoàn toàn là lỗi của Marc. Tệ hại hơn nữa – là bây giờ tôi phải vào nhà vệ sinh.
[1] Thể loại rock các nhóm nhạc tự sản xuất và phát hành.
“Đi sớm một ngày hả?”, Marc hỏi.
“Ừ.”
“Lần đầu tới South by Southwest?”
“Năm nào tôi cũng tới, kể từ lúc có sự kiện”, tôi thú nhận.
“Tuyệt thật, anh bạn. Có thấy gì hay ho không?” Đây chính xác là cuộc đối thoại mà tôi không muốn nói với một người hoàn toàn xa lạ. Đặc biệt là gã người lạ trông gần như giống hệt tôi. Khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc hơi thưa – dù chưa ai trong hai người chúng tôi muốn thừa nhận chuyện đó – và ăn mặc như một đứa trẻ chưa thành niên. Áo thun in hình ban nhạc, sơ mi khoác ngoài có cài nút xấu xí nhưng khá ngầu. Quần jean Diesel. Giày vải.
“Có mấy show cũng hay”, tôi đáp. “Phần lớn thì chán chết”.
“Ra thế.” Tôi vô cùng muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này, nên bèn đeo tai nghe và cắm nó vào chiếc iPod đáng tin cậy của mình. Tôi gọi nó là “MyPod”.
Tôi không muốn nói chuyện với Marc về những ban nhạc tầm phào chỉ có mỗi một bài nhạc hay – những tên hát live dở tệ nhưng lại được báo chí khen ngợi. Mấy kẻ tung hô đó chả biết quái gì về âm nhạc, nhưng lại cho rằng mình nên thích các bài nhạc như vậy. Không, tôi không muốn nói về việc đó. Thực ra tôi chẳng muốn nói gì hết. Vậy nên ở đây, chúng tôi làm cái việc kinh điển là không muốn bị gã điên khùng ngồi cạnh ám sát trong giấc ngủ, nhưng cũng không muốn quá thân thiện đến mức không thể dẹp câu chuyện sang bên và phớt lờ họ trong phần lớn cuộc hành trình.
“Cat Power không hay sao?”, Marc hỏi. Lại thế rồi. “Tôi không thấy Liz Phair tại show của Cat Power. Cô ấy đứng trước mặt tôi, mặc chiếc quần jean bó nhất cậu từng thấy. Bỗng dưng cô nàng tự sờ soạng mình. Thề có Chúa, anh bạn. Đúng là như mơ. Như thể tôi đã xui khiến cô nàng tự sờ mông mình ấy. Thật sự là quá đẹp!”
Tôi không thích nhảy múa lắm. Tôi kéo chiếc iPod ra rồi úp tai nghe lên, liếc nhìn cô nàng nóng bỏng nọ một cái, sau đó yên vị chờ chuyến bay. Và rồi… Marc lôi chiếc iPod của hắn ra.
Ngay lúc đó, tôi nhìn kỹ một lượt khắp máy bay và bắt đầu phát hoảng. Tất cả mọi người trên máy bay trông đều giống tôi. Ngoại trừ cô nàng nọ. Khái niệm gần nhất đế so sánh chính xác là diễn viên Malkovich. Toàn bộ máy bay đầy những gã khoảng từ hai mươi tám đến ba mươi mấy tuổi, không thể nghi ngờ rằng tất cả đều tự tưởng tượng mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết của Nick Hornby.
Tất cả đều trông giống nhau, ăn mặc giống nhau, nói chuyện giống nhau. Tất cả đều đeo iPod và cầm tạp chí Q Magazine. Tệ hơn nữa là, tôi biết hầu hết bọn họ, hoặc biết họ là ai, hoặc quen một ai đó có quen họ. Tất cả bọn họ hẳn cũng đều nghĩ mình có cơ hội với cô nàng nóng bỏng kia.
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một hình ảnh: Toàn bộ máy bay đầy những gã đầu to mắt cận diễn lại cảnh trong phim Say Anything, nhưng thay vì những hộp loa thì họ giơ iPod trên đầu, tựa như John Cusack, la om sòm bài In Your Eyes – vô cùng nỗ lực để lấy lòng cô nàng.
Viễn cảnh đó thực sự khiến tôi cười to hết cỡ cho đến khi nhìn vào túi và rùng mình nhận ra mình cũng có nột tờ Q Magazine cùng quyển sách mới nhất của Nick Hornby. Tôi nghĩ, đúng là chết tiệt! Giá mà tôi có thể xé tan nát và đốt chúng thành tro bằng sức mạnh tâm linh.
Thay vào đó, tôi quyết định chơi ô chữ. Hành động này chắc chắn sẽ khiến tôi cảm thấy mình vượt trội hơn. Tôi đùa với ai cơ chứ? Tôi chỉ là một đứa trẻ to xác mê nhạc indie rock[1], chiến đấu chống lại những tập đoàn phát thanh hùng mạnh. Từ khi nào mà kênh radio ở trường đại học không còn quan trọng nữa? Phải chăng là có giảm biên chế? Đã bao nhiêu năm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mới lại nuôi dưỡng thứ âm nhạc hợm hĩnh này? Tôi không muốn nghĩ đến thứ rác rưởi này. Đây hoàn toàn là lỗi của Marc. Tệ hại hơn nữa – là bây giờ tôi phải vào nhà vệ sinh.
[1] Thể loại rock các nhóm nhạc tự sản xuất và phát hành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook