Anh Chàng Ngọt Ngào
-
Chương 1-5
Ngay cả nói như thế nào với anh cô cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhiều hơn đã, đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhận thức chung về hôn nhân tương lai rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được không?
“Cứ quyết định vậy đi!” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cô cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.
Vào lúc Phó Quan Nhã chuẩn bị đứng lên thì cửa ohòng tắm truyền đến hai tiếng gõ cửa mạnh mẽ dứt khoát khiến cô bị hết hồn.
Tuy rằng cách một cánh cửa nhưng vẫn không khó để nhận ra giọng nói lành lạnh trầm trầm như nói với cấp dưới của anh: “Nếu em đang lo lắng chuyện động phòng tối nay thì…”
Phó Quan Nhã nuốt nước miếng, anh cũng dừng một lúc, cho cô một chút hy vọng, cô cũng đang mong chờ câu tiếp theo của anh là: Đừng lo lắng, tôi sẽ cho em thời gian để thích ứng, nỗi lo sợ của em tôi hiểu, không cần gấp, em không cần trốn trong phòng tắm như thế, sẽ bị cảm lạnh…
“Có lo cũng vậy thôi, nó nhất định sẽ xảy ra, thay vì ở trong đó lo lắng bất an không bằng dũng cảm một chút mà ra đây đối mặt với nó!” Giọng nói trầm ổn nghiêm túc.
Người đàn ông này quả thật không biết cái gì gọi là ‘uyển chuyển’ sao! Anh trước giờ nói chuyện đều thẳng thắn như vậy cơ à, ngay cả một chút ý muốn dỗ dành người ta cũng không có? Anh thế mà rất trực tiếp nói thẳng với cô luôn…
Sợ gì chứ, cái gì đến nó cũng sẽ đến thôi, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết! Không bằng ngoan ngoãn mà cam chịu số phận đi, đừng có ở đó mà tốn thời gian mong muốn thuyết phục được tôi hay là trốn tránh.
Mọi lo lắng bất an, xấu hổ của Phó Quan Nhã đều theo một tiếng hừ của cô mà tiêu tán đi hết. Nếu sự việc đã định thì cô có lo cũng vậy. Lo lắng bất an có thể đổi được một đêm đồng tình mà tha cho cô sao?
Phó Quan Nhã đã suy nghĩ thông suốt rồi, chấp nhận số phận thôi. Theo như lời chị cả nói thì xem nó như mát-xa, cắn răng chịu đựng một hồi rồi sẽ qua thôi!
Cô mang theo mái tóc sắp khô với khuôn mặt mộc vừa tẩy trang sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ phong cách thể thao vào rồi rất hùng dũng khí thế mà bước ra khỏi phòng tắm.
Khóe môi Điền Hân Viêm khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng chỉ trong một chốc lát liền biến mất, anh đứng bên ngoài khoanh tạy lại nhìn cô.
Mất đi lớp phấn trang điểm trông cô càng trẻ con hơn nữa. Phó Quan Nhã cũng không hề chịu thua mà trừng mắt lại nhìn anh. Nếu trên khuôn mặt không đỏ lựng lên thì anh sẽ càng tán thưởng cô nhiều hơn nữa.
Thứ càng làm cho khí thế của cô yếu đi chính là vài tiếng ‘cột rột’ được phát ra từ bụng cô vào lúc ánh mắt của hai người đang “chiến đấu” với nhau, tiếng kêu lớn đến mức cô cảm thấy cần phải đào cái hố để mà chui xuống cho rồi.
“Xuống phòng bếp kiếm chút gì ăn đi, tối hôm nay hai ta vẫn chưa ăn được gì, làm thêm một phần cho anh nữa, anh cũng đói rồi.” Điền Hân Viêm rất tự nhiên mà sai cô đi nấu đồ ăn khuya, còn anh thì đi tắm.
Câu ‘Anh cũng đói rồi’ cùng với ánh mắt của anh khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Cô chính là cần phải đút cho no cái bao tử của anh rồi lại cống hiến thân mình cho dục vọng của anh sao?
Bụng cô lại phát ra vài tiếng kháng nghị, Phó Quan Nhã cảm thấy thật may là anh đã vào phòng tắm rồi nên không nghe thấy.
Phó Quan Nhã chạy ra khỏi phòng ngủ để đi kiếm phòng bếp, nhưng cũng phải tốn hết vài phút mới kiếm được.
Thì ra nhà của anh… không không, bây giờ là nhà của ‘chúng ta’…. gồm có ba tầng, lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai chủ yếu là phòng sách, phòng tập gym và phòng giải trí, cô đi nhằm phòng sách, bên trong cực kỳ rộng rãi, rộng đến mức khiến cô đờ người, nhưng sau đó ánh mắt liền sáng bừng lên!
Các bức tường chính được khảm đầy giá sách, bên ngoài còn có thêm cửa kính là ước mơ xa hoa của cô. Nếu có thể đem bộ sưu tập sách của cô rinh vào thì nằm mơ cũng có thể cười được đấy!
Cột rột cột rột…
Tủ sách xa hoa không thể no bụng cô được, bao tử vẫn cứ tiếp tục phát ra những tiếng kêu kháng nghị, vẫn là nên ưu tiên cho việc kiếm nhà bếp hơn.
Ở lầu một, kiếm được rồi!
Lầu một cực kỳ rộng lớn, không chia gian ra như lầu hai lầu ba. Xuống cầu thang quẹo sang phía bên phải liền thấy sảnh lớn với tông màu trắng chủ đạo, bên trái là bàn ăn, thế thì phòng bếp chắc chắn không xa đâu đây lắm rồi.
Quá… quá điều hiêu rồi!
Tủ lạnh của anh chẳng bằng một góc của nhà mẹ đẻ cô, lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, không cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà anh… ngoài vài lon nước uống ra thì trống không, nhìn thật không quen.
“Thật nhớ tủ lạnh nhà mình quá đi… nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây thì tốt biết mấy…”
“Cứ quyết định vậy đi!” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cô cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.
Vào lúc Phó Quan Nhã chuẩn bị đứng lên thì cửa ohòng tắm truyền đến hai tiếng gõ cửa mạnh mẽ dứt khoát khiến cô bị hết hồn.
Tuy rằng cách một cánh cửa nhưng vẫn không khó để nhận ra giọng nói lành lạnh trầm trầm như nói với cấp dưới của anh: “Nếu em đang lo lắng chuyện động phòng tối nay thì…”
Phó Quan Nhã nuốt nước miếng, anh cũng dừng một lúc, cho cô một chút hy vọng, cô cũng đang mong chờ câu tiếp theo của anh là: Đừng lo lắng, tôi sẽ cho em thời gian để thích ứng, nỗi lo sợ của em tôi hiểu, không cần gấp, em không cần trốn trong phòng tắm như thế, sẽ bị cảm lạnh…
“Có lo cũng vậy thôi, nó nhất định sẽ xảy ra, thay vì ở trong đó lo lắng bất an không bằng dũng cảm một chút mà ra đây đối mặt với nó!” Giọng nói trầm ổn nghiêm túc.
Người đàn ông này quả thật không biết cái gì gọi là ‘uyển chuyển’ sao! Anh trước giờ nói chuyện đều thẳng thắn như vậy cơ à, ngay cả một chút ý muốn dỗ dành người ta cũng không có? Anh thế mà rất trực tiếp nói thẳng với cô luôn…
Sợ gì chứ, cái gì đến nó cũng sẽ đến thôi, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết! Không bằng ngoan ngoãn mà cam chịu số phận đi, đừng có ở đó mà tốn thời gian mong muốn thuyết phục được tôi hay là trốn tránh.
Mọi lo lắng bất an, xấu hổ của Phó Quan Nhã đều theo một tiếng hừ của cô mà tiêu tán đi hết. Nếu sự việc đã định thì cô có lo cũng vậy. Lo lắng bất an có thể đổi được một đêm đồng tình mà tha cho cô sao?
Phó Quan Nhã đã suy nghĩ thông suốt rồi, chấp nhận số phận thôi. Theo như lời chị cả nói thì xem nó như mát-xa, cắn răng chịu đựng một hồi rồi sẽ qua thôi!
Cô mang theo mái tóc sắp khô với khuôn mặt mộc vừa tẩy trang sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ phong cách thể thao vào rồi rất hùng dũng khí thế mà bước ra khỏi phòng tắm.
Khóe môi Điền Hân Viêm khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng chỉ trong một chốc lát liền biến mất, anh đứng bên ngoài khoanh tạy lại nhìn cô.
Mất đi lớp phấn trang điểm trông cô càng trẻ con hơn nữa. Phó Quan Nhã cũng không hề chịu thua mà trừng mắt lại nhìn anh. Nếu trên khuôn mặt không đỏ lựng lên thì anh sẽ càng tán thưởng cô nhiều hơn nữa.
Thứ càng làm cho khí thế của cô yếu đi chính là vài tiếng ‘cột rột’ được phát ra từ bụng cô vào lúc ánh mắt của hai người đang “chiến đấu” với nhau, tiếng kêu lớn đến mức cô cảm thấy cần phải đào cái hố để mà chui xuống cho rồi.
“Xuống phòng bếp kiếm chút gì ăn đi, tối hôm nay hai ta vẫn chưa ăn được gì, làm thêm một phần cho anh nữa, anh cũng đói rồi.” Điền Hân Viêm rất tự nhiên mà sai cô đi nấu đồ ăn khuya, còn anh thì đi tắm.
Câu ‘Anh cũng đói rồi’ cùng với ánh mắt của anh khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Cô chính là cần phải đút cho no cái bao tử của anh rồi lại cống hiến thân mình cho dục vọng của anh sao?
Bụng cô lại phát ra vài tiếng kháng nghị, Phó Quan Nhã cảm thấy thật may là anh đã vào phòng tắm rồi nên không nghe thấy.
Phó Quan Nhã chạy ra khỏi phòng ngủ để đi kiếm phòng bếp, nhưng cũng phải tốn hết vài phút mới kiếm được.
Thì ra nhà của anh… không không, bây giờ là nhà của ‘chúng ta’…. gồm có ba tầng, lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai chủ yếu là phòng sách, phòng tập gym và phòng giải trí, cô đi nhằm phòng sách, bên trong cực kỳ rộng rãi, rộng đến mức khiến cô đờ người, nhưng sau đó ánh mắt liền sáng bừng lên!
Các bức tường chính được khảm đầy giá sách, bên ngoài còn có thêm cửa kính là ước mơ xa hoa của cô. Nếu có thể đem bộ sưu tập sách của cô rinh vào thì nằm mơ cũng có thể cười được đấy!
Cột rột cột rột…
Tủ sách xa hoa không thể no bụng cô được, bao tử vẫn cứ tiếp tục phát ra những tiếng kêu kháng nghị, vẫn là nên ưu tiên cho việc kiếm nhà bếp hơn.
Ở lầu một, kiếm được rồi!
Lầu một cực kỳ rộng lớn, không chia gian ra như lầu hai lầu ba. Xuống cầu thang quẹo sang phía bên phải liền thấy sảnh lớn với tông màu trắng chủ đạo, bên trái là bàn ăn, thế thì phòng bếp chắc chắn không xa đâu đây lắm rồi.
Quá… quá điều hiêu rồi!
Tủ lạnh của anh chẳng bằng một góc của nhà mẹ đẻ cô, lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, không cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà anh… ngoài vài lon nước uống ra thì trống không, nhìn thật không quen.
“Thật nhớ tủ lạnh nhà mình quá đi… nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây thì tốt biết mấy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook