Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
Chương 17: Tỏ tình bị từ chối

Từ Bình hai mắt vô thần ngồi trên giường ôm chặt gối, đáy mắt mang theo hai vành mắt thâm quầng, tóc cũng không giống ngày thường nghịch ngợm nhếch lên, rơi vào trên trán, cả người cúi đầu ủ rũ không có thần thái.

Hắn ở trên giường lăn lộn cả đêm, quần áo nhiều nếp nhăn như quả dưa muối. Một đêm không chợp mắt, hắn đã suy nghĩ minh bạch.

Hắn lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Lục Quân Thừa, bây giờ chưa tới tám giờ rưỡi, hẳn là sẽ không quấy rối đến thời gian làm việc của đối phương.

Điện thoại cơ hồ chưa reo đã có người tiếp, Lục Quân Thừa bên kia nghe tâm tình rất vui vẻ.

"Từ Bình, anh đang chờ điện thoại của em."

"Ân..." Từ Bình hữu khí vô lực nói: "Tôi suy nghĩ một đêm, cảm thấy chúng ta không thích hợp, cho nên tôi không chấp nhận lời tỏ tình của anh."

Lục Quân Thừa như bị sét đánh, "Lý do?"

"Bối cảnh gia đình của chúng ta, quan niệm cá nhân khác nhau quá nhiều, ở chung một chỗ e là không ổn, hơn nữa, chúng ta đều là nam nhân, cần kết hôn sinh con. Coi như tôi không cần, gia nghiệp của anh lớn như vậy, trong nhà của anh cũng sẽ không cho phép anh cả đời không có con."

"Ha." Lục Quân Thừa cười nhạo, Từ Bình thật sự quá mức ngây thơ. Hiện tại xã hội này, ai quy định cùng nhau nhất định phải là cả đời, đã kết hôn cũng có thể ly hôn, càng khỏi nói là hai nam nhân, hắn nên cảm tạ Từ Bình vì suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy a.

Lục Quân Thừa không còn tâm tình, ngữ khí cũng biến thành không bình tĩnh: "Chúng ta chỉ cần nghĩ về chuyện kết giao, những chuyện khác giao cho anh xử lý, như vậy em an tâm chưa?"

"... Không cần đâu, tôi đã nói rõ với anh kết quả rồi, cứ như vậy đi, tạm biệt."

Từ Bình nói xong, liền đem điện thoại bỏ xuống. Thấy điện thoại di động vang lên, ba chữ Lục Quân Thừa làm cho hắn hoảng loạn. Hắn từ chối không tiếp, đem dãy số kéo vào trong danh sách đen, lại mở weixin, đem tài khoản Lục Quân Thừa cũng kéo vào danh sách đen.

Cứ như vậy đi...

Hắn dựa vào trên giường thất thần, ai cũng không liên lạc lại ai là kết quả tốt nhất. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu...

Từ Bình dúi đầu vào gối, bản thân thôi miên nói: Vốn chỉ là bằng hữu bình thường, hà tất lưu ý quá mức.

----------------

Lục Quân Thừa phát hiện số điện thoại của mình cùng weixin đều bị Từ Bình kéo vào danh sách đen, trực tiếp nổi khí nở nụ cười. Tiết chế cảm xúc đem điện thoại ném trên mặt đất, điện thoại lăn mấy vòng, trượt vào dưới đáy ghế sô pha.

Nam nhân không cam lòng cào cào tóc, đáy mắt lộ ra dục vọng chiếm hữu khủng bố.

Giường đã lên rồi, tỏ tình cũng nói rồi, chỉ như thế đem hắn quăng đi? Nằm mơ.

--------------

Từ Bình hắt hơi một cái, một đêm không ngủ, hắn thực sự quá buồn ngủ. Lay dép lê xuống lầu, hắn vuốt vuốt bụng, dự định ra ngoài mua bữa sáng. Tâm tình không tốt, nhưng ngũ tạng phải được ưu tiên, cho nên nỗi buồn gì đó đều không đáng nhắc tới. Có chuyện gì, chờ lấp đầy bụng rồi nghĩ.

----------

Hoàn cảnh bên trong biệt thự Cảnh Thiên, bảo mẫu lại bắt đầu khó khăn. Bữa sáng đưa lên đều không được đụng tới, nếu tiên sinh biết, nhất định lo lắng.

Nàng cũng không hiểu, trước đây hai người ân ái như vậy, hiện tại sao lại căng đến nước này, tuy nói nàng tư tưởng phong kiến, cảm thấy nam vẫn là cùng nữ mới tốt, nhưng tiên sinh ở cùng Ninh thiếu gia, nhìn thấy hắn thật sự rất vui vẻ.

Bảo mẫu không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Phó Bách Chinh, "Tiên sinh, thiếu gia không chịu ăn sáng, bây giờ còn nằm ở trên giường, khuyên thế nào cũng không đứng lên."

"Không có gì, dì đem đồ ăn xuống đi, lát nữa tôi quay lại."

Phó Bách Chinh cúp điện thoại, liền bấm mã số.

"Đem đồ tới cho tôi."

--------------

Ninh Lam rất gầy yếu nằm trên giường, chỉ có một cái đầu nhô lên, không nhìn kỹ, sẽ không biết trên giường có người.

Phó Bách Chinh đứng ở bên giường, biết đối phương tỉnh, nhưng cố ý nhắm mắt lại không muốn gặp mình. Buông mi mắt hơi rung động, như con bướm nhỏ bị thương.

Hắn thở dài, nói: "Anh tìm được di vật của mẹ em, anh nghĩ em nhất định rất muốn nhìn xem bên trong chứa cái gì."

Vừa dứt lời, Ninh Lam quả nhiên mở mắt ra giãy dụa đứng dậy.

Phó Bách Chinh cúi người xuống đỡ Ninh Lam, để gối lót sau lưng hắn, cho hắn dựa vào thoải mái.

Ninh Lam tiếp nhận cái hộp, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Không có điều kiện sao?"

Tay Phó Bách Chinh dừng lại một chút, rồi vuốt ve mái tóc mềm mại của Ninh Lam, bình tĩnh nói "Không có điều kiện."

"A..."

Ninh Lam đánh giá cái hộp sắt, hộp với khóa phần lớn đã rỉ sắt, dính vào nhau.

"Tôi muốn mở hộp ra nhìn."

"Anh gọi thợ khóa tới đây xem có mở được không, ổ khóa này phần lớn đều rỉ sắt, mặc dù có chìa khóa nhưng cũng không mở ra được."

"Được..."

Thấy Phó Bách Chinh lấy điện thoại di động ra, Ninh Lam đột nhiên kéo nhẹ tay áo của hắn, ngửa đầu hỏi: "Có thể gọi Từ sư phụ lần trước a."

Phó Bách Chinh sững sờ, vì động tác nhỏ vô ý của Ninh Lam mà cảm thấy vui vẻ. Còn không đợi Ninh Lam hoàn hồn, thấy hắn lại hỏi lần nữa, mới nói: "Được, anh gọi hắn đến."

---------

Từ Bình nhận được điện thoại của Phó Bách Chinh, nghe địa chỉ là biệt thự Cảnh Thiên, có vẻ hơi bất ngờ. Hắn sửa sang xong thùng dụng cụ leo lên xe điện chạy đi, theo bản năng cảm thấy đơn việc này là Ninh Lam gọi hắn làm.

Từ Bình một đêm ngủ không ngon, dưới cái nắng gay gắt, dù cho đội mũ, đôi mắt cũng bị chiếu không mở ra được. Thật vất vả mới đến nơi, sau lưng hắn đã ướt đẫm, mồ hôi dính trên người, đặc biệt không thoải mái.

Bảo mẫu nhìn thấy Từ Bình, hòa ái cười cười, nói: "Tiểu sư phụ, tôi dẫn cậu đi phòng khách thay quần áo khác, y phục này ẩm ướt, mặc cũng không thoải mái."

"A? Không cần không cần, một hồi tôi về nhà đổi là tốt rồi."

"Đây là tiên sinh phân phó, trời nóng bức như vậy đi về cũng không dễ dàng, tiểu Từ sư phụ cậu hãy giúp tôi một chút."

"Vậy, được rồi..."

Trong mắt Từ Bình, không phân biệt bảo mẫu quản gia, chỉ có trưởng bối, trưởng bối phải được tôn kính. Hắn không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng khách thay quần áo.

Thay đổi quần áo xong, bảo mẫu đem Từ Bình tới trước phòng Ninh Lam liền lui ra.Từ Bình nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, Phó Bách Chinh liền đi ra mở cửa. Trong lòng Từ Bình, Phó Bách Chinh vẫn mang hình tượng "Y quan cầm thú", nhìn không ra có cái gì tốt, chỉ có thể khô cứng nói: "Xin chào, Phó tiên sinh."

"Ân, em ấy ở bên trong, cậu vào đi." Phó Bách Chinh ra hiệu, đứng ở ngoài cửa nhìn.

Từ Bình: "..."

-----------

Ninh Lam nhìn thấy Từ Bình, cười híp mắt cùng hắn chào hỏi, "Chúng ta lại gặp mặt, tiểu Từ sư phụ. "

"Ân!"

Rõ ràng hai người không quen biết, nhưng Từ Bình cảm thấy như đã quen rất lâu rồi, cảm giác thân thiết. Hắn nheo mắt lại nhìn Ninh Lam, nửa ngày nhíu mày lại nói: "Anh gầy đi nhiều quá, ngã bệnh sao?"

Ninh Lam rũ mắt, "Ân."

Từ Bình lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không, đã hết chưa?"

"Không có gì, chỉ là phát sốt mà thôi, đã tốt hơn rồi."

Từ Bình liếc đồ ăn trên bàn, vừa nhìn thì thấy đồ ăn chưa dùng được bao nhiêu. Hắn cắn môi, cái trán nhăn lại, xoa bụng của mình nói, "Tôi đi gấp quá, không ăn cơm trưa, thật đói."

Ninh Lam bật cười, "Nơi này có đồ ăn, anh có thể ăn bao nhiêu thì ăn đi."

Từ Bình không khách khí cầm lấy đũa gắp bánh ngọt đưa vào miệng, mới cắn một cái, liền kinh ngạc.

"Này, cái này ăn thật ngon!" Dứt lời, liền cầm lấy một đôi đũa khác, gắp lên một khối đưa cho Ninh Lam, thúc giục: "Anh cũng ăn, hai người so với một người ăn càng vui."

"..."

Thấy Ninh Lam còn đang do dự, Từ Bình vẫn duy trì đông tác đưa đũa.

Ninh Lam bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bánh ngọt ăn.

Từ Bình thấy Ninh Lam bắt đầu ăn, cười híp mắt như ý miêu tự đắc, thẳng thắn đem cái đĩa bưng đến trước mặt Ninh Lam, thúc giục hắn ăn.

Ninh Lam không muốn Từ Bình bưng quá lâu, không thể làm gì khác hơn là gắp từng miếng từng miếng bánh ngọt mà ăn. Gắp sáu, bảy miếng, hắn thực sự no đến mức ăn không vô.

Từ Bình thấy không sai biệt lắm, đem bánh ngọt thả lại mặt bàn, đem chén nước đưa cho Ninh Lam.

Ninh Lam từng cái tiếp nhận.

Phó Bách Chinh vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nhìn chăm chú vào tình huống trong phòng, tâm tình đột nhiên không đúng lắm. Hắn ngàn hống vạn hống đều không làm cho Ninh Lam ăn mấy cái, tiểu sư phụ mở khóa này chỉ có một chút đã làm cho hắn ăn nhiều như vậy.

Mình không thể đứng mãi ở chỗ này, Phó Bách Chinh nghĩ. Nếu nhìn nhiều một phút, hắn rất có thể bởi vì ghen mà đem tiểu sư phụ này đuổi ra ngoài. Từ Bình có thể làm cho Ninh Lam ăn uống, hắn vẫn rất cảm kích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương