Anh Chàng Mộ Bên
-
Chương 43
Tôi tặng anh nắm bụi vàng ma thuật,
Dưới mặt trời, bụi hóa lá thu vàng.
Trông mặt tôi háo hức, anh ngỡ ngàng
Tôi không quên Benny trong suốt những ngày ngồi cạnh Märta ở bệnh viện. Tôi chỉ gác anh sang bên một thời gian, vì tôi không thể xử lý quá nhiều thứ cùng một lúc.
Nhiều lần tôi đã suýt thổ lộ chuyện với anh cho Märta nghe. Suốt trong những năm qua, tôi luôn làm thế mỗi khi không thể vượt qua chuyện gì đó. Nhưng thực sự đây không phải là thời điểm thích hợp. Cứ nghĩ đến gã Robertino khốn nạn là tôi lại chỉ muốn đóng đinh ngón cái mà treo hết bọn đàn ông trên thế giới lên. Thực tế dường như đã ngừng lại trong những ngày ấy. Tôi ở bên Märta, làm việc, rồi đi ngủ. Và nghĩ ngợi. Chứng trầm cảm rất dễ lây, ai cũng phải công nhận điều đó.
Nhưng rốt cuộc tôi cũng gọi điện cho anh. Và rồi đã choàng tỉnh khỏi sự đờ đẫn u ám khi nghe anh nhắc đến sinh nhật mình. Tôi nhớ lại những gì anh đã làm trong sinh nhật tôi. Tôi vào thành phố mua một chai champagne, những bông hoa hồng, một tảng thịt bò muối mà anh thích. Sau khi suy nghĩ chán chê, tôi đi mua một bộ đồ bảo hộ. Anh sẽ hiểu ra đó là món quà tôi tặng anh. Vâng, tôi thực sự có ý định thỉnh thoảng lại đến quẩn chân anh một chút để chứng tỏ tình đoàn kết theo cách tốt nhất có thể. Sau đó tôi mua hai vé xem vở Rigoletto đang lưu diễn đến thành phố. Đó là vở opera yêu thích của tôi, không ai cưỡng lại nó được đâu. Tôi đã nghĩ thế. Tôi cũng cho rằng thế là cân bằng, đồ bảo hộ và vở opera.
Tôi đã giấu bộ đồ bảo hộ trong tủ của anh, và bắt tay vào làm bánh. Hình ảnh trên hộp nguyên liệu chỉ mang tính chất minh họa, đó là tất cả gì tôi có thể nói. Tôi đã định sẽ đánh thức anh dậy trong âm nhạc, mặc bộ áo bảo hộ, dọn cho anh cà phê và bánh ngọt, đồng thời phe phẩy hai chiếc vé xem opera. Tôi đã để những bông hoa hồng ở ngoài hiên nhà để chúng được tươi. Tối đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau trong tư thế bào thai trên băng ghế, chai champagne đặt giữa hai đứa. Đêm trôi qua thật tuyệt vời, và tôi cảm thấy như hai đứa chúng tôi là một cặp song sinh dính liền. Tôi không hề biết người ta có thể cảm thấy gần gũi đến thế với một người không cùng chung hệ tuần hoàn.
Thế rồi tôi đã ngủ quên.
Chuyện đó thật tệ. Tôi đã rất xấu hổ khi nhận ra mình đang nằm trên giường, trong lúc Benny đi huỳnh huỵch trong phòng, lưng quay về phía tôi, và trên đó dường như xuất hiện hàng chữ: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, thế nhưng tôi phải làm việc cật lực trong khi người khác ngủ nướng!” Bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: “Thậm chí tôi còn chưa uống cà phê!”
- Tôi cũng đâu có trông mong thứ gì đặc biệt ở cô! – Tôi nghe thấy anh nói, và lập tức cảm thấy đỏ mặt.
Chuyện này thật quá sức chịu đựng của tôi. Vừa mới tưởng là một cặp sinh đôi, giờ tôi đã cảm thấy nhục nhã và tội lỗi. Tôi phản pháo lại rằng quả thực anh sẽ chẳng nhận được thứ gì đặc biệt từ phía tôi, lúc ấy trong đầu tôi đã nghĩ đến bộ đồ bảo hộ, sự nhìn nhận lại công việc của anh, và sự phụ giúp trong khả năng của tôi. Khi ở trong bếp, tôi đã bình tĩnh lại vừa đủ để lấy chiếc bánh ngọt ra. Nhưng đột nhiên anh quẳng cho tôi chiếc áo khoác da, miệng ra lệnh cho tôi phải đi ra ngoài làm việc. Anh sừng sộ nói gì đó về những con bò không uống bia, để tôi cảm thấy mình vô dụng hơn nữa.
Sau khi anh ra khỏi nhà, tôi ném bộ đồ bảo hộ vào trong xe, cho bó hoa hồng vào thùng rác, dù sao thì nó cũng đã bị sương giá ban đêm làm hỏng, rồi ngồi vào bàn bếp và hít thở thật sâu. Cuối cùng, tôi viết cho anh một tin nhắn. Tất cả chuyện này thật ngớ ngẩn, chắc chắn phải có cách để giải quyết nó.
Tôi thấy anh xuất hiện lúc bảy giờ mười lăm với mái tóc ướt và một nụ cười dè dặt. Tôi đã định sẽ giải thích đôi chút trong khi nhấm nháp chút gì đó để tạo không khí trước khi đi xem opera, nhưng chúng tôi không còn thời gian nữa. Chúng tôi vội vàng đến nhà hát, và tôi chỉ kịp thì thầm chúc mừng sinh nhật anh trước khi vở diễn khai màn. Anh gật đầu và đọc tờ chương trình trong bóng tối.
Tôi hoàn toàn không phải người hâm mộ opera hay nhạc kịch. Những cốt truyện như của vở Con dơi chẳng hạn, đối với tôi quá ngớ ngẩn để đi xem tận nơi, chi cần nghe đĩa là được. Nhưng Rigoletto là một vở cực kỳ xúc động, nó nói về tội lỗi và ngây thơ, tình yêu đương đầu với định kiến, và được kết hợp với một thứ âm nhạc khiến bạn chỉ muốn bay lên. Đối với tôi, Gilda cùng niềm đam mê bi đát của cô ấy tưởng như đã biến thành Märta trong tình trạng tôi đã thấy ở bệnh viện tâm thần. Ở màn cuối, khi Gilda hy sinh mạng sống cho ngài công tước trong khi ông ta vui vầy bên người tình mới, tôi đã khóc không kìm được và bấu chặt móng tay vào thịt. Tôi mải mê lau mắt bằng chiếc khăn tay khi đèn bật sáng trở lại, và tôi đã hy vọng Benny sẽ thông cảm cho mình.
Nhưng tôi không cần phải làm thế. Anh đang ngủ ngon lành. Hơi nghiêng mình sang một bên, anh tựa má vào lưng ghế, mồm há to, từ trong đó phát ra một tiếng ngáy đến là vô duyên. Tôi phải mất đến mười phút mới lay anh dậy được. Tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi.
Sau chuyện này thì buổi tối coi như hỏng bét. Trên đường đi ra bãi đậu xe, chúng tôi không nói với nhau một tiếng nào. Thậm chí tôi cũng không bảo anh ngủ lại. Sáng hôm sau anh vẫn phải dậy lúc sáu giờ sáng như thường lệ.
Khi đến bên cạnh chiếc xe, anh đặt bàn tay thiếu ngón lên má tôi và nở một nụ cười héo hắt.
- Mình hòa nhé! – Anh nói.
Bất giác tôi hôn lên những khớp ngón cụt của anh.
Dưới mặt trời, bụi hóa lá thu vàng.
Trông mặt tôi háo hức, anh ngỡ ngàng
Tôi không quên Benny trong suốt những ngày ngồi cạnh Märta ở bệnh viện. Tôi chỉ gác anh sang bên một thời gian, vì tôi không thể xử lý quá nhiều thứ cùng một lúc.
Nhiều lần tôi đã suýt thổ lộ chuyện với anh cho Märta nghe. Suốt trong những năm qua, tôi luôn làm thế mỗi khi không thể vượt qua chuyện gì đó. Nhưng thực sự đây không phải là thời điểm thích hợp. Cứ nghĩ đến gã Robertino khốn nạn là tôi lại chỉ muốn đóng đinh ngón cái mà treo hết bọn đàn ông trên thế giới lên. Thực tế dường như đã ngừng lại trong những ngày ấy. Tôi ở bên Märta, làm việc, rồi đi ngủ. Và nghĩ ngợi. Chứng trầm cảm rất dễ lây, ai cũng phải công nhận điều đó.
Nhưng rốt cuộc tôi cũng gọi điện cho anh. Và rồi đã choàng tỉnh khỏi sự đờ đẫn u ám khi nghe anh nhắc đến sinh nhật mình. Tôi nhớ lại những gì anh đã làm trong sinh nhật tôi. Tôi vào thành phố mua một chai champagne, những bông hoa hồng, một tảng thịt bò muối mà anh thích. Sau khi suy nghĩ chán chê, tôi đi mua một bộ đồ bảo hộ. Anh sẽ hiểu ra đó là món quà tôi tặng anh. Vâng, tôi thực sự có ý định thỉnh thoảng lại đến quẩn chân anh một chút để chứng tỏ tình đoàn kết theo cách tốt nhất có thể. Sau đó tôi mua hai vé xem vở Rigoletto đang lưu diễn đến thành phố. Đó là vở opera yêu thích của tôi, không ai cưỡng lại nó được đâu. Tôi đã nghĩ thế. Tôi cũng cho rằng thế là cân bằng, đồ bảo hộ và vở opera.
Tôi đã giấu bộ đồ bảo hộ trong tủ của anh, và bắt tay vào làm bánh. Hình ảnh trên hộp nguyên liệu chỉ mang tính chất minh họa, đó là tất cả gì tôi có thể nói. Tôi đã định sẽ đánh thức anh dậy trong âm nhạc, mặc bộ áo bảo hộ, dọn cho anh cà phê và bánh ngọt, đồng thời phe phẩy hai chiếc vé xem opera. Tôi đã để những bông hoa hồng ở ngoài hiên nhà để chúng được tươi. Tối đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau trong tư thế bào thai trên băng ghế, chai champagne đặt giữa hai đứa. Đêm trôi qua thật tuyệt vời, và tôi cảm thấy như hai đứa chúng tôi là một cặp song sinh dính liền. Tôi không hề biết người ta có thể cảm thấy gần gũi đến thế với một người không cùng chung hệ tuần hoàn.
Thế rồi tôi đã ngủ quên.
Chuyện đó thật tệ. Tôi đã rất xấu hổ khi nhận ra mình đang nằm trên giường, trong lúc Benny đi huỳnh huỵch trong phòng, lưng quay về phía tôi, và trên đó dường như xuất hiện hàng chữ: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, thế nhưng tôi phải làm việc cật lực trong khi người khác ngủ nướng!” Bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: “Thậm chí tôi còn chưa uống cà phê!”
- Tôi cũng đâu có trông mong thứ gì đặc biệt ở cô! – Tôi nghe thấy anh nói, và lập tức cảm thấy đỏ mặt.
Chuyện này thật quá sức chịu đựng của tôi. Vừa mới tưởng là một cặp sinh đôi, giờ tôi đã cảm thấy nhục nhã và tội lỗi. Tôi phản pháo lại rằng quả thực anh sẽ chẳng nhận được thứ gì đặc biệt từ phía tôi, lúc ấy trong đầu tôi đã nghĩ đến bộ đồ bảo hộ, sự nhìn nhận lại công việc của anh, và sự phụ giúp trong khả năng của tôi. Khi ở trong bếp, tôi đã bình tĩnh lại vừa đủ để lấy chiếc bánh ngọt ra. Nhưng đột nhiên anh quẳng cho tôi chiếc áo khoác da, miệng ra lệnh cho tôi phải đi ra ngoài làm việc. Anh sừng sộ nói gì đó về những con bò không uống bia, để tôi cảm thấy mình vô dụng hơn nữa.
Sau khi anh ra khỏi nhà, tôi ném bộ đồ bảo hộ vào trong xe, cho bó hoa hồng vào thùng rác, dù sao thì nó cũng đã bị sương giá ban đêm làm hỏng, rồi ngồi vào bàn bếp và hít thở thật sâu. Cuối cùng, tôi viết cho anh một tin nhắn. Tất cả chuyện này thật ngớ ngẩn, chắc chắn phải có cách để giải quyết nó.
Tôi thấy anh xuất hiện lúc bảy giờ mười lăm với mái tóc ướt và một nụ cười dè dặt. Tôi đã định sẽ giải thích đôi chút trong khi nhấm nháp chút gì đó để tạo không khí trước khi đi xem opera, nhưng chúng tôi không còn thời gian nữa. Chúng tôi vội vàng đến nhà hát, và tôi chỉ kịp thì thầm chúc mừng sinh nhật anh trước khi vở diễn khai màn. Anh gật đầu và đọc tờ chương trình trong bóng tối.
Tôi hoàn toàn không phải người hâm mộ opera hay nhạc kịch. Những cốt truyện như của vở Con dơi chẳng hạn, đối với tôi quá ngớ ngẩn để đi xem tận nơi, chi cần nghe đĩa là được. Nhưng Rigoletto là một vở cực kỳ xúc động, nó nói về tội lỗi và ngây thơ, tình yêu đương đầu với định kiến, và được kết hợp với một thứ âm nhạc khiến bạn chỉ muốn bay lên. Đối với tôi, Gilda cùng niềm đam mê bi đát của cô ấy tưởng như đã biến thành Märta trong tình trạng tôi đã thấy ở bệnh viện tâm thần. Ở màn cuối, khi Gilda hy sinh mạng sống cho ngài công tước trong khi ông ta vui vầy bên người tình mới, tôi đã khóc không kìm được và bấu chặt móng tay vào thịt. Tôi mải mê lau mắt bằng chiếc khăn tay khi đèn bật sáng trở lại, và tôi đã hy vọng Benny sẽ thông cảm cho mình.
Nhưng tôi không cần phải làm thế. Anh đang ngủ ngon lành. Hơi nghiêng mình sang một bên, anh tựa má vào lưng ghế, mồm há to, từ trong đó phát ra một tiếng ngáy đến là vô duyên. Tôi phải mất đến mười phút mới lay anh dậy được. Tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi.
Sau chuyện này thì buổi tối coi như hỏng bét. Trên đường đi ra bãi đậu xe, chúng tôi không nói với nhau một tiếng nào. Thậm chí tôi cũng không bảo anh ngủ lại. Sáng hôm sau anh vẫn phải dậy lúc sáu giờ sáng như thường lệ.
Khi đến bên cạnh chiếc xe, anh đặt bàn tay thiếu ngón lên má tôi và nở một nụ cười héo hắt.
- Mình hòa nhé! – Anh nói.
Bất giác tôi hôn lên những khớp ngón cụt của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook