Anh Chàng Mộ Bên
-
Chương 38
Sáng hôm trước Giáng sinh, tôi lẻn ra chuồng bò mà không đánh thức cô ấy dậy. Tôi hát cho lũ bò nghe bè ba của bài Hosanna, đó là khúc nhạc Giáng sinh duy nhất mà tôi biết. Nghe cũng không đến nỗi nào.
Sau đó tôi định mang món bánh sữa Giáng sinh đến tận giường cho cô ấy, nhưng mà, ngạc nhiên chưa! Cô ấy đã dậy và xem trộm cái túi mua hàng mà tôi đã mua trong khi cô mải tìm kiếm mù tạt. Trong đó là những món ăn Giáng sinh truyền thống: bánh sữa bọc trong nilon, một hộp bánh quy gừng và một gói cá tuyết tươi đông lạnh (cô ấy cũng đã đi tìm cá tuyết khô và bột xút để ngâm cá). Cô đang làm nóng món bánh sữa trong lò vi sóng, bày hai cây hoa lan dạ hương và mấy ngọn nến đỏ ra bàn.
- Em biết anh không tin tưởng ở khả năng nấu nướng của em mà! – Cô nói. – Nhưng em sẽ chụp ảnh lại món bánh xoắn của anh để làm bằng chứng nếu em nghe thấy bất cứ một lời chê bai nào. Anh nên mừng là không phải ăn món cháo đậu xanh vào buổi tiệc Giáng sinh.
Chúng tôi mặc áo ấm rồi ra ngoài tìm chặt một cây thông. Dĩ nhiên chúng tôi không thống nhất được với nhau. Tôi thích một cái cây nhỏ cong queo và sẽ không bao giờ cho được gỗ tốt, trong khi cô lại muốn một cây như trong phim hoạt hình Disney. Cuối cùng chúng tôi tìm thấy một cây thông xấu xí đến nỗi cô đâm thương hại nó và muốn mang nó vào nhà. Thế là cả hai chúng tôi đều hài lòng.
Không cách nào tìm ra những quả châu trang trí cây thông. Mẹ tôi đã tiết lộ nhiều thứ quan trọng, nhưng không bao giờ nhắc đến nơi bà cất những vật dụng trang trí Giáng sinh. Thế nên chúng tôi đành tự xoay xở: vòng hoa bằng giấy nhôm, quả bóng bàn làm trái châu dán tua rua làm từ các trang quảng cáo và những tấm ảnh màu trong tờ Nhà nông. Sau đó chúng tôi đã dùng dây chun buộc đầu mấy ngọn nến vào các nhánh cây thông và gắn lên ngọn cây một lá cờ đỏ có dòng chữ Lá phong Canada trên đó.
- Anh thấy không! Học hành hữu ích trong mọi trường hợp. – Vừa nói cô vừa thăm dò phản ứng của tôi. Chúng tôi vẫn chưa nhắc tới Cuộc Khủng Hoảng. - Dễ như bỡn! – Cô mỉm cười chỉ mấy cái vòng hoa.
- Em sẽ treo chúng lên đâu, nếu không có khu rừng của anh? – Tôi xì một câu, làm cô ngậm tăm.
Sau đó chúng tôi ăn trưa. Món cá trích Nga trông hơi giống trái cây nghiền, nhưng vị rất tuyệt, món giả ngỗng cũng vậy. Chúng tôi đã bày bánh xoắn ra đĩa và đặt ở bên ngoài cho ông già Noel, nhưng nhanh chóng mang chúng vào nhà và đổ thẳng vào thùng rác không thương tiếc. Nếu con gia tinh nếm món đó, chắc nó sẽ châm lửa đốt chuồng bò mất. Chúng tôi cũng vứt bỏ món cá tuyết, vì chẳng ai trong chúng tôi có thể ưa nổi nó.
Tôi phát hiện ra cô ấy biết hát bè hai của bài Hosanna, và đã bàn cãi một chút về chuyện có thể tìm thấy giọng bè một ở đâu.
- Một giải pháp là mình cùng sáng tạo ra. – Tôi buột miệng, rồi vội vàng bỏ ra chuồng bò trước khi kịp quan sát vẻ mặt của cô ấy. Tôi biết mình đã đi quá xa. Mỗi ngày một bước thôi, đó là thỏa thuận rõ ràng của chúng tôi. Tôi cần phải cẩn trọng hơn với chính mình.
Sau ca vắt sữa tối, chúng tôi đã đặt các gói quà dưới cây thông, và ra sức đùn đẩy nhau mở quà trước. Chúng tôi bắt đầu bằng những món vô hại: tôi đã tặng cô ấy vài cục phân chó giả bằng nhựa để trang trí cho căn hộ quá sạch sẽ của cô, còn cô tặng tôi một chiếc mũ găngxtơ và một chiếc kẹp cà vạt có ký hiệu đô la, để tôi có thể lấy le với những anh bạn chuyên gia tài chính. Sau đó cô ấy nhận được một đôi găng tay len lông xù, còn tôi được một trò chơi có tên là Pháo đài ma. Dĩ nhiên, không ai trong hai đứa chọn một món quà có thể gợi nên chuyện sống chung, đó là hiệp ước ngầm của chúng tôi. Nhưng tôi đã bạo gan tặng cô một món quà đặc biệt. Tôi đã lấy ảnh dì Astrid ra khỏi một chiếc khung bạc và nhét ảnh tôi ở trường học năm lớp mười vào đó.
- Đây không hẳn là anh, nhưng anh biết em thích cậu ấy. – Tôi nói, khiến cô hơi đỏ mặt.
- Thế thì em cũng có một thứ tặng anh mà trên thực tế cũng không phải là anh nốt, nhưng biết đâu anh sẽ thích. – Cô nói.
Đó là một tập thơ dày cộm của Gunnar Ekelof.
- Thiên nhiên tràn đầy yêu thương và chết chóc… - Cô đọc to, mắt nhìn tôi trìu mến.
Tôi phải cắn môi đễ không đùa cợt một câu đại loại như cuốn thơ rất vừa vặn để đem kê chiếc bàn bị cập kênh. Cô biết tỏng tôi luôn chống đối khi cô cố gắng dẫn tôi vào địa hạt văn hóa, nhưng lần này tôi cảm thấy cô đã cố gắng tặng tôi một thứ gì đó thực sự là của cô. Tôi tự nhủ mình sẽ ngó ngàng nó một tí trong những buổi tối ngủ một mình. Ít ra thì nó chẳng làm đau ai. Trừ phi tôi ngủ gật và vập mặt vào gáy sách… Này Benny, đùa thế đủ rồi đấy!
Tôi hôn cô ấy, sau đó chúng tôi cùng nhau chơi trò Pháo đài ma. Như hai đứa trẻ đi lạc trong rừng, chúng tôi cần phải vui đùa. Dù sao cũng là Giáng sinh mà!
Mục tiêu của trò chơi là băng qua một loạt các căn phòng với những cái bẫy khác nhau, vớ lấy kho báu, rồi rút ra trước nửa đêm. Tôi trở thành nạn nhân của một thanh kiếm từ trên trần nhà rơi xuống, của bọn quái vật, những cái giếng không đáy và bọn nhện độc, nhưng tôi cũng tìm ra lối đi bí mật và lọ thuốc thần. Cô liên tục rút trúng lá bài Phòng trống và cứ thế mà tiến lên. Tôi là đứa quay về toàn mạng, nhưng lại không có kho báu.
Bỗng cô bật khóc.
- Lêu lêu… chơi thua rồi khóc kìa! Được rồi, để anh quay lại rồi cùng em rơi xuống cái giếng không đáy vậy! – Tôi ướm lời.
- Không phải thế. – Cô nói, giọng buồn bã. – Cái trò này giống y như cuộc đời em. Toàn những căn phòng trống trải, hết cái này đến cái khác.
Sau đó tôi định mang món bánh sữa Giáng sinh đến tận giường cho cô ấy, nhưng mà, ngạc nhiên chưa! Cô ấy đã dậy và xem trộm cái túi mua hàng mà tôi đã mua trong khi cô mải tìm kiếm mù tạt. Trong đó là những món ăn Giáng sinh truyền thống: bánh sữa bọc trong nilon, một hộp bánh quy gừng và một gói cá tuyết tươi đông lạnh (cô ấy cũng đã đi tìm cá tuyết khô và bột xút để ngâm cá). Cô đang làm nóng món bánh sữa trong lò vi sóng, bày hai cây hoa lan dạ hương và mấy ngọn nến đỏ ra bàn.
- Em biết anh không tin tưởng ở khả năng nấu nướng của em mà! – Cô nói. – Nhưng em sẽ chụp ảnh lại món bánh xoắn của anh để làm bằng chứng nếu em nghe thấy bất cứ một lời chê bai nào. Anh nên mừng là không phải ăn món cháo đậu xanh vào buổi tiệc Giáng sinh.
Chúng tôi mặc áo ấm rồi ra ngoài tìm chặt một cây thông. Dĩ nhiên chúng tôi không thống nhất được với nhau. Tôi thích một cái cây nhỏ cong queo và sẽ không bao giờ cho được gỗ tốt, trong khi cô lại muốn một cây như trong phim hoạt hình Disney. Cuối cùng chúng tôi tìm thấy một cây thông xấu xí đến nỗi cô đâm thương hại nó và muốn mang nó vào nhà. Thế là cả hai chúng tôi đều hài lòng.
Không cách nào tìm ra những quả châu trang trí cây thông. Mẹ tôi đã tiết lộ nhiều thứ quan trọng, nhưng không bao giờ nhắc đến nơi bà cất những vật dụng trang trí Giáng sinh. Thế nên chúng tôi đành tự xoay xở: vòng hoa bằng giấy nhôm, quả bóng bàn làm trái châu dán tua rua làm từ các trang quảng cáo và những tấm ảnh màu trong tờ Nhà nông. Sau đó chúng tôi đã dùng dây chun buộc đầu mấy ngọn nến vào các nhánh cây thông và gắn lên ngọn cây một lá cờ đỏ có dòng chữ Lá phong Canada trên đó.
- Anh thấy không! Học hành hữu ích trong mọi trường hợp. – Vừa nói cô vừa thăm dò phản ứng của tôi. Chúng tôi vẫn chưa nhắc tới Cuộc Khủng Hoảng. - Dễ như bỡn! – Cô mỉm cười chỉ mấy cái vòng hoa.
- Em sẽ treo chúng lên đâu, nếu không có khu rừng của anh? – Tôi xì một câu, làm cô ngậm tăm.
Sau đó chúng tôi ăn trưa. Món cá trích Nga trông hơi giống trái cây nghiền, nhưng vị rất tuyệt, món giả ngỗng cũng vậy. Chúng tôi đã bày bánh xoắn ra đĩa và đặt ở bên ngoài cho ông già Noel, nhưng nhanh chóng mang chúng vào nhà và đổ thẳng vào thùng rác không thương tiếc. Nếu con gia tinh nếm món đó, chắc nó sẽ châm lửa đốt chuồng bò mất. Chúng tôi cũng vứt bỏ món cá tuyết, vì chẳng ai trong chúng tôi có thể ưa nổi nó.
Tôi phát hiện ra cô ấy biết hát bè hai của bài Hosanna, và đã bàn cãi một chút về chuyện có thể tìm thấy giọng bè một ở đâu.
- Một giải pháp là mình cùng sáng tạo ra. – Tôi buột miệng, rồi vội vàng bỏ ra chuồng bò trước khi kịp quan sát vẻ mặt của cô ấy. Tôi biết mình đã đi quá xa. Mỗi ngày một bước thôi, đó là thỏa thuận rõ ràng của chúng tôi. Tôi cần phải cẩn trọng hơn với chính mình.
Sau ca vắt sữa tối, chúng tôi đã đặt các gói quà dưới cây thông, và ra sức đùn đẩy nhau mở quà trước. Chúng tôi bắt đầu bằng những món vô hại: tôi đã tặng cô ấy vài cục phân chó giả bằng nhựa để trang trí cho căn hộ quá sạch sẽ của cô, còn cô tặng tôi một chiếc mũ găngxtơ và một chiếc kẹp cà vạt có ký hiệu đô la, để tôi có thể lấy le với những anh bạn chuyên gia tài chính. Sau đó cô ấy nhận được một đôi găng tay len lông xù, còn tôi được một trò chơi có tên là Pháo đài ma. Dĩ nhiên, không ai trong hai đứa chọn một món quà có thể gợi nên chuyện sống chung, đó là hiệp ước ngầm của chúng tôi. Nhưng tôi đã bạo gan tặng cô một món quà đặc biệt. Tôi đã lấy ảnh dì Astrid ra khỏi một chiếc khung bạc và nhét ảnh tôi ở trường học năm lớp mười vào đó.
- Đây không hẳn là anh, nhưng anh biết em thích cậu ấy. – Tôi nói, khiến cô hơi đỏ mặt.
- Thế thì em cũng có một thứ tặng anh mà trên thực tế cũng không phải là anh nốt, nhưng biết đâu anh sẽ thích. – Cô nói.
Đó là một tập thơ dày cộm của Gunnar Ekelof.
- Thiên nhiên tràn đầy yêu thương và chết chóc… - Cô đọc to, mắt nhìn tôi trìu mến.
Tôi phải cắn môi đễ không đùa cợt một câu đại loại như cuốn thơ rất vừa vặn để đem kê chiếc bàn bị cập kênh. Cô biết tỏng tôi luôn chống đối khi cô cố gắng dẫn tôi vào địa hạt văn hóa, nhưng lần này tôi cảm thấy cô đã cố gắng tặng tôi một thứ gì đó thực sự là của cô. Tôi tự nhủ mình sẽ ngó ngàng nó một tí trong những buổi tối ngủ một mình. Ít ra thì nó chẳng làm đau ai. Trừ phi tôi ngủ gật và vập mặt vào gáy sách… Này Benny, đùa thế đủ rồi đấy!
Tôi hôn cô ấy, sau đó chúng tôi cùng nhau chơi trò Pháo đài ma. Như hai đứa trẻ đi lạc trong rừng, chúng tôi cần phải vui đùa. Dù sao cũng là Giáng sinh mà!
Mục tiêu của trò chơi là băng qua một loạt các căn phòng với những cái bẫy khác nhau, vớ lấy kho báu, rồi rút ra trước nửa đêm. Tôi trở thành nạn nhân của một thanh kiếm từ trên trần nhà rơi xuống, của bọn quái vật, những cái giếng không đáy và bọn nhện độc, nhưng tôi cũng tìm ra lối đi bí mật và lọ thuốc thần. Cô liên tục rút trúng lá bài Phòng trống và cứ thế mà tiến lên. Tôi là đứa quay về toàn mạng, nhưng lại không có kho báu.
Bỗng cô bật khóc.
- Lêu lêu… chơi thua rồi khóc kìa! Được rồi, để anh quay lại rồi cùng em rơi xuống cái giếng không đáy vậy! – Tôi ướm lời.
- Không phải thế. – Cô nói, giọng buồn bã. – Cái trò này giống y như cuộc đời em. Toàn những căn phòng trống trải, hết cái này đến cái khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook