Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!



Mạnh Uyển Yên thản nhiên nói, đuôi mắt dài mảnh cong lên giống như đang cười nhưng lại đầy khiêu khích.


Triệu Chỉ Huyên nghe xong vẻ mặt thay đổi, toàn thân đều đang run rẩy, cô ta nắm chặt tay, kiềm chế bản thân không được động thủ, sau đó cô ta chế nhạo, "Nói như thể là cô thử rồi vậy.

"

Độ cong nơi khóe môi của Mạnh Uyển Yên đang nhếch lên càng sâu hơn, khẽ nhướng đuôi lông mày, mang theo quyến rũ như có như không: "Cô Triệu không phải là người từng trải lắm sao, cái này mà nhìn không ra à?"

Một câu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy làm cho Triệu Chỉ Huyên mất hết giá trị.


Triệu Chỉ Huyên cắn môi, mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Uyển Yên, dường như tức đến mức sắp nhe nanh vuốt móng muốn nhào tới, "Mạnh Uyển Yên! Cái con đĩ này!"

Tiểu Huyên chặn ở trước mặt cô, Mạnh Uyển Yên nhanh chóng lùi về phía sau, phía sau lưng bỗng nhiên đụng phải lồng ngực dày rộng rắn chắc, cô còn chưa quay đầu thì đã lọt vào trong ngực ấm áp của người đàn ông.


Người phía sau vững vàng siết chặt eo cô, lòng bàn tay cách một lớp áo phông mỏng, xúc cảm thiêu đốt da thịt khiến cô không thể xem nhẹ.


Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc ập tới, mạnh mẽ mà nguy hiểm, trái tim Uyển Yên đập điên cuồng, mắt thấy bàn tay của Triệu Chỉ Huyên đã vung qua, một giây sau liền bị người đàn ông nắm chặt lấy cánh tay, lập tức hất ra.


Sức lực của phụ nữ chỉ bằng một phần mười sức của đàn ông, Triệu Chỉ Huyên bị hất không kịp đề phòng, chỉ kịp bám vào vách tường mới không bị ngã xuống đất.


Ánh mắt Triệu Chỉ Huyên quét qua hai người, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và u ám của người đàn ông, trái tim cô ta run lên, vừa nãy tư thế anh cầm chặt cổ tay của cô ta, dừng như chỉ cần dùng sức thì có thể bẻ gãy cánh tay của cô.


Ánh mắt Triệu Chỉ Huyên thù hận trừng mắt nhìn Mạnh Uyển Yên, sau đó mang theo trợ lý bước nhanh rời đi.


Uyển Yên biết người phía sau là ai, trong lúc giãy giụa rơi vào trong đôi mắt đen lặng như vực sâu.


Toàn thân cô cứng đờ, sau khi phản ứng lại thì vươn tay đánh anh, nhéo anh, thậm chí còn hung hăng giẫm lên chân anh, lỗ tai cũng đỏ bừng: "Anh ôm đủ chưa!"

Lục Nghiên Thanh mím môi, mây đen giữa hai đầu lông mày biến mất, từ từ buông tay ra, cô gái ở trước mắt nhanh chóng xoay người, đẩy mạnh anh ra.


"Đồ điên!"

Khuôn mặt của Uyển Yên trắng bệch không còn chút máu, có lẽ là bị anh chọc tức, trên đôi má nhuộm lên một tầng xinh đẹp, ngực có chút phập phồng bởi vì hô hấp không thông.


Anh rũ mắt, đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn cô, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt khô khốc, hốc mắt cũng đỏ lên.



Người đàn ông cứ như thế mà nghiêng người xuống, lòng bàn tay ấm áp dễ dàng chế trụ cổ tay của cô chống lên tường, thân thể cao lớn như bức tường vây cô ở chính giữa, hơi thở sắc lạnh bao quanh cô.


Ở khoảng cách gần như thế, Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, lông mi vừa đen vừa rậm phủ xuống, tầm mắt của anh bao trùm lấy cô khiến cho cô không thể lui được, cũng không thể trốn tránh.


Tiểu Huyên vừa nhìn thấy tư thế này, sớm đã chuồn mất.


Ánh mắt của người đàn ông lưu chuyển trên người cô không hề kiêng nể gì, cảm xúc giữa hai đầu lông mày ẩn nhẫn mà kiềm chế.


Không nghiên cứu sâu vào cảm xúc giấu trong đôi mắt anh, Mạnh Uyển Yên nắm chặt tay, không cam chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại anh, khóe môi cong lên, giọng khinh thường: "Đội trưởng Lục đây muốn làm gì thế?"

Hô hấp của Lục Nghiên Thanh ngừng lại, ánh mắt mềm xuống một phần, trong cổ tràn ra âm thanh khàn khàn trầm thấp giống như phá vỡ sông băng, từ dưới biển sâu truyền đến.


"Yên Nhi.

"

Người đàn ông nghiêng người sấn tới, Uyển Yên thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, cùng với hai từ anh thốt ra, cọ vào làn da non mịn bên tai cô, từng chút từng chút gõ lên màng nhĩ của cô.


Uyển Yên quay đầu né tránh ánh mắt thâm trầm lưu luyến của anh, trái tim đều đang run rẩy.


Đuôi mắt khẽ nhếch lên, mê hoặc và quyến rũ: "Đội trưởng Lục sao lại gọi tôi như thế? Chúng ta rất thân sao?"

Lục Nghiên Thanh mím môi, trong đôi mắt đen như mực kia như có cảm xúc cuộn trào, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc, xoay chuyển lời nói, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Em biết rõ anh trên giường chỉ có năm giây, vậy mà còn không thân sao?"

Mạnh Uyển Yên bị anh làm cho nghẹn, mũi hừ lạnh, tiếp theo cong đầu gối phải lên, dùng sức húc về phía vị trí nào đó của người đàn ông.


Động tác của Lục Nghiên Thanh càng nhanh hơn, lòng bàn tay ấm áp đè lại ngăn cản, cô gái dường như dùng toàn bộ sức lực, đầu gối trong lòng bàn tay anh có chút đau.


Chiêu này là năm năm trước anh dạy cho cô.


Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống nhìn về phía chân phải bị thương, cuối cùng giống như thỏa hiệp lùi về sau một bước, buông tay ra, cho cô rời đi.


Khoảnh khắc có được tự do, Mạnh Uyển Yên gần như dùng sức bỏ chạy, cũng bất chấp trên chân có vết thương, nhanh như gió rời khỏi tầm mắt của người nào đó.


Lục Nghiên Thanh đang cầm hòm thuốc trong tay, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại chính là dáng vẻ chạy trối chết của cô gái.


Từ lúc gặp mặt, cô như một con nhím chĩa gai nhọn về phía anh, giống như người xa lạ, nhưng cũng là một loại bảo vệ bản thân.



Uyển Yên quay trở lại phòng, gần như là vô thức khóa trái phòng lại, lưng cô dựa vào cửa phỏng, tay bụm ngực, thân thể căng cứng và nhịp tim loạn cào cào đang dần dần bình thường lại, máu và năng lượng dường như từ từ bị rút cạn vào lúc này.


Lục Nghiên Thanh còn muốn chơi cái gì với cô nữa.


Một tên khốn vô duyên vô cớ mất tích năm năm, người khác đều nói anh chết rồi, cô không tin, vì thế đã điên cuồng tìm kiếm, nhưng ngay lúc cô tin vào kết quả này rồi bỏ cuộc thì người này lại xuất hiện giống như ma quỷ.


Anh vừa nói chuyện, cô đã có thể quăng mũ cởi giáp.


Không nên như thế này.


Năm năm trước người bị bỏ rơi là cô, anh có lí do gì mà gọi cô là 'Yên Nhi' chứ.


Nghĩ lại chuyện cũ, Uyển Yên nhíu lông mày, huyệt Thái Dương cũng đau từng hồi, vết thương ở mắt cá chân vẫn chưa bôi thuốc, vừa nãy chạy gấp quá nên giờ vết thương vừa xanh lại tím còn ứa ra chút tơ máu.


Cô khập khiễng đi đến bên giường, tìm thuốc lá trong ngăn kéo lại phát hiện thuốc ở lớp trên cùng, lúc này cô mới nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ Lâm, trong thời gian uống thuốc nhất định phải cai thuốc kiêng rượu.


Uyển Yên đẩy hộp thuốc lá ra, lấy ra kẹo cai thuốc phía bên trong cùng của ngăn kéo, nặn ra một viên nhét vào miệng.


Mùi bạc hà mát lạnh sảng khoái, đây là mùi vị mà trước đây khi học cấp ba cô quen thuộc nhất.


Lục Nghiên Thanh khi đó vừa lưu manh vừa hư hỏng, dáng vẻ mặc đồng phục học sinh vừa ương bướng lại phô trương nhưng đường cong khóe môi lại rất dịu dàng, luôn giống như đang cười.


Anh biết rõ cô ghét nhất mùi thuốc lá nhưng mỗi lần hút thuốc xong liền muốn hôn cô, chọc cho Mạnh Uyển Yên đỏ mặt dựng lông lên mới bỏ qua, cuối cùng còn cười hì hì dùng môi miệng đẩy sang cho cô một cục kẹo.


Chính là mùi này, mát lạnh sạch sẽ, nhưng lại lạnh thấu tận đáy lòng.


Sau khi ở trong phòng tắm một lúc lâu, Mạnh Uyển Yên nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước hơi lạnh đang xối trên đầu cô, cơ thể đều đã run bần bật, giống như đang hờn dỗi với chính mình.


Sau khi từ phòng tắm đi ra, màn đêm buông xuống, trong bóng đêm vô tận vẫn còn treo lơ lửng vài vì sao.


Uyển Yên thay đồ ngủ, mái tóc ướt sũng, cả người giống như quả bóng bị xì hơi, không có điểm tựa, cả người ngã về phía sau, rơi vào trong đệm giường mềm mại và ấm áp.



Gió đêm cuối hè đã mang theo vài phần mát mẻ, thổi tung rèm cửa màu trắng, giống như mộng ảo, Mạnh Uyển Yên nằm thẳng người, đến cả sức để sấy tóc cũng không có, nhắm mắt lại được một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không mạnh không nhẹ.


Uyển Yên tưởng đó là Tiểu Huyên, vì thế mò điện thoại đang ở một bên tìm đến avatar quen thuộc gửi tin nhắn Wechat (*) cho cô ấy: [Tiểu Huyên, tạm thời đừng quấy rầy chị.

]

(*) Wechat: là một ứng dụng nhắn tin phổ biến nhất Trung Quốc được phát triển bởi tập đoàn Tencent, các tính năng tượng tự như Zalo của Việt Nam.


Cũng không biết có phải đối phương đã nhận được tin nhắn rồi hay không, quả nhiên tiếng gõ cửa đã dừng.


Uyển Yên lật người, kéo một chiếc gối ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vùi vào trong gối đầu mềm mại, mệt mỏi thiêm thiếp đi.


Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào cơ thể vừa mới tắm xong, cái lạnh càng lúc càng nhiều, Uyển Yên rùng mình, lúc mơ màng chạm vào chăn bông thì nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ truyền đến bên tai.


Âm thanh nhỏ đến không thể phát hiện, càng giống ảo giác hơn, tính cảnh giác của cô rất cao, xoay người ngước mắt lên, trực tiếp gặp phải bóng dáng từ trên ban công nhảy xuống.


Người đàn ông trèo cửa sổ quen cửa quen nẻo, đây là lầu ba, không hề thấp một chút nào.


"Ai cho anh vào!"

Mạnh Uyển Yên cầm gối lên che phía trước người, lông mày nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đề phòng như có gai.


Lục Nghiên Thanh nhìn thấy mái tóc ẩm ướt của cô, mắt đen trầm xuống, khóe môi mím chặt, nhanh chóng mở hòm thuốc trong tay ra, giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo dịu dàng khó nhận ra.


"Anh không yên tâm nên đến xem thử.

"

Vừa nãy anh gõ cửa, không ai mở cửa cả, trợ lý tên là Tiểu Huyên đó lại ở dưới lầu, anh chỉ nhớ vết thương trên chân cô vẫn chưa được xử lý, cho nên dứt khoát leo cửa sổ đi vào.


Mạnh Uyển Yên cười lạnh, ngồi thẳng dậy, tiện tay ôm kéo chăn lên che kín nửa người trên của mình, hai chân dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài, làn da trắng trong suốt như mỡ cừu.


"Năm năm không gặp, không ngờ bản lĩnh leo cửa sổ của đội trưởng Lục vẫn không thay đổi một chút nào.

"

Cô gái với mái tóc đen ẩm ướt rối bù, cong môi cười hì hì nhưng trong mắt lại lạnh như băng, càng thêm mỉa mai.


Lục Nghiên Thanh biết cô không vui, nghe thấy lời mỉa mai của cô, trong lòng không có suy nghĩ khác, chỉ có đau lòng.


Người đàn ông ở trước mặt khuỵu gối xuống ngồi xổm bên giường, lòng bàn tay dày rộng và ấm áp trực tiếp cầm lấy bàn chân trắng nõn của cô.



Chân Uyển Yên rất nhỏ, làn da trắng nõn như được tráng một lớp men tinh xảo, nếu đem đi so sánh, bàn tay của anh chỉ cần khẽ nắm chặt thì có thể bọc trọn bàn chân của cô, vô hình trung khiến người ta càng có thêm vài phần dục vọng muốn bảo vệ.


Lòng bàn tay của người đàn ông dán lên chân của cô, bỏng da thịt cô, nhiệt độ thiêu đốt từ lòng bàn chân truyền đến tứ chi trăm cốt, chạm đến tận đáy lòng.


Lục Nghiên Thanh thuần thục mở hòm thuốc ra, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô xử lý vết thương trên gót chân.

Mạnh Uyển Yên cứ thể không có biểu cảm gì nhìn anh, không biết tiết mục thâm tình của người này còn phải diễn đến bao giờ.


Cô gái im lặng không nói chuyện, Lục Nghiên Thanh trầm lặng bôi thuốc cho cô, dưới ánh đèn ngũ quan anh tuấn rắn rỏi càng thêm thâm thúy rõ ràng hơn.


Anh biết nhiệm vụ lần này bản thân đang chấp hành nhưng lại không ngờ rằng lại gặp được Uyển Yên.


Vụ nổ bình gas lần này không phải là ngoài ý muốn mà là do người làm, Lục Nghiên Thanh thậm chí còn không dám tưởng tượng hậu quả lúc đó, nếu như bọn họ đến chậm một bước, vụ nổ thứ hai sẽ khiến người của đoàn phim có đi mà không có về.


Nghĩ đến đây, động tác của anh bỗng dừng lại, dưới đáy mắt đen trong suốt chứa đầy sự dịu dàng và sợ hãi, hầu kết anh khẽ động, im lặng cúi đầu xuống, đôi môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân cô.


Người đàn ông trước mặt quỳ một chân trên đất, cúi đầu gần như thành kính hôn lên mu bàn chân cô.


Nhịp tim của Uyển Yên ngừng trong giây lát, các giác quan có chút trì trệ, sau một hồi tim đập nhanh ngắn ngủi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như cũ, ánh đèn rơi vào đáy mắt cô, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.


"Anh đang làm gì đấy?"

Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như thường nhưng ngay lúc cô vừa rút chân lại thì bị người đàn ông giữ chặt, giống như khóa sắt vững chắc, không buông cô ra.


Hai người như đang âm thầm phân cao thấp, một bên cầm quân cờ trắng, một bên cầm quân cờ đen, thăm dò lẫn nhau, Lục Nghiên Thanh dường như càng muốn biết rốt cuộc anh chiếm mấy cân mấy lượng trong lòng của Uyển Yên.


Bầu không khí rơi vào yên lặng quỷ dị.


Mạnh Uyển Yên thừa lúc anh không chuẩn bị, cong gối định trực tiếp giẫm lên bộ phận đó bên dưới của anh nhưng lại bị người đàn ông đề phòng bắt được.


Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên, trong con ngươi đen kịt của anh in đầy khuôn mặt cô, anh liếm cánh môi khô khốc, khóe môi cong lên thoáng qua, giọng nói trầm thấp dịu dàng, cất giấu một tia bất đắc dĩ khó nhận ra.


Anh nói: "Nữa sao?"

Vẻ mặt Uyển Yên lạnh nhạt, đuôi mắt nhướng lên, lại vô cùng thản nhiên: "Sao? Sợ à?"

Lục Nghiên Thanh nhìn cô thật sâu, ba giây sau cúi đầu, ngón tay ấm áp xoa lên vết thương tím xanh hơi sưng của cô.


Giọng anh rất nhẹ, như thì thầm: "Học trò mà anh dạy, sợ gì chứ.

"

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương