Dần dần –

Hoa Quỳ hơi híp lại đôi mắt yêu mị nhìn vào những đồng tiền xưa cũ kia. Tay mân mê 1 đồng trong đó. Đôi môi bạc tình nở ra nụ cười quỷ dị — hắn không khỏi tự giễu: "Ah, ba văn tiền... Thật mụ nội nó rẽ như bèo mà!" Đáng hận nhất là con chuột thối. Ngu ngốc đến độ làm hắn ngoạn hoài mà ko chán... Cũng không hiểu sao ko đành lòng từ bỏ.

Quỳ đang cười... Trong đầu Hác Cổ Nghị giờ đây trống rỗng, gan phổi cứ như sắp nổ tung, thở dốc mãnh liệt – Hoa Quỳ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cậu, thưởng thức tư vị ngon ngọt. Hắn nhẹ giọng dụ dỗ: "Đừng khóc mà, ta sẽ mua kẹo cho ngươi nha." Thấy cậu sợ đến ngây ngốc, ko dám hò hét kêu la.

Hác Cổ Nghị lập tức lắc đầu, tìm về lưỡi của mình, nói: "Không cần..." Hai tay có được tự do đẩy bả vai rộng rãi kia ra. Quỳ hay cởi áo của cậu, còn cắn loạn trên người nữa. Giống như con chó vàng hay cắn gà vậy.

Hoa Quỳ chỉ trong 2 ba bước đã cởi ra hết những gì trói buộc. Có trời mới biết, con chuột thối mỗi đêm ôm chăn bông, bộ dáng ngu ngốc khiến người ta có ko biết bao nhiêu là tức giận!

Bàn tay xoa xoa ở làn da bóng mịn mềm mại, môi thẳng thừng trút giận.

Tay chân Hác Cổ Nghị cứ vùng vẫy ko ngừng, đẩy Quỳ đáng ghét ra. Cậu kêu lên: "Đừng... đừng cắn tôi chết... Tôi còn muốn chăm sóc gia gia nữa mà."

Mày nhăn chặt lại, Hoa Quỳ tự tay cởi ra quần áo của hắn. Nghiến răng mắng: "Giết cho ngươi chết, đỡ cho bị ngươi chọc đến tức chết!" Ko thèm để ý đến sự kháng cự của cậu. Đầu chỉ có 1 ý niệm duy nhất là phải gian con chuột ngốc nghếch này.

Không cách nào nhẫn nại được nữa, một tay hắn mở chân của cậu ra. Dục vọng cọ xát nơi tư mật non mềm. Một tay ôm chặt thắt lưng, đôi mắt tràn đầy dục vọng như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Mạnh mẽ tiến vào, nhẫn nhịn đã lâu, giờ đây tư vị sung sướng trong nháy mắt lan tỏa toàn thân — "Ưhm, ngươi là kẹo..." Hắn thỏa mãn ngâm nga.

"Ah, đau quá!" Mười ngón tay của Hác Cổ Nghị bấu chặt vào cánh tay của Hoa Quỳ. Mặt cậu nhăn nhó như 1 cái bánh bao nhỏ, cất tiếng kêu đau.

Bên trong nhanh chóng quây chặt lấy hắn. Vùng vẫy đến độ đầu choáng mắt hoa, tay đánh vào lồng ngực trắng như tuyết. "Ô ô... Đau quá... Quỳ lại làm loạn...." Hác Cổ Nghị cứ chớp chớp mắt lên án. "Quỳ thật xấu quá... Mông đau quá...."

Cậu đưa tau lau lau đi nước mắt. Môi như cánh hoa, dùng sức hít sâu vào, rồi cố dùng sức đẩy Quỳ ra.

Hoa Quỳ đứng ở mép giường nâng chân cậu cao lên. Dục vọng nhanh chóng dùng sức đẩy vào. Đồng thời lên tiếng mắng: "Đau chết luôn đi! Thực mụ nội nó mà... Người thông minh lại bị 1 thằng ngốc làm cho hồ đồ. Ta thao cho ngươi phải kêu cha gọi mẹ, tên của ta vẫn trước sau ko đổi là Hoa Quỳ"

Dường như là để tiết hận –

Đùa bỡn con chuột ngốc làm vui, lại đi lưu luyến... Thật mụ nội nó mà!

"Chỉ đáng ba văn tiền..." Hoa Quỳ lắc lắc đầu, lại mắng: " Bộ thiếu nợ từ thời ông vải sao!" Hắn như vậy mà lại bị thua bởi 1 con chuột ngốc. Nâng thắt lưng lên cao, đưa đẩy triền miên. Dự định đâm cho con chuột ngu thêm chút nữa để ko còn biết nói đến 2 chữ『đáng ghét』.

"Ô ô..." Hác Cổ Nghị dần dần ko còn hơi sức để vùng vẫy nữa. Sức lực của Hoa Quỳ so với cậu thì cực lớn. Lại hung hăng độc ác nói 1 đống chuyện kỳ quái ko hiểu gì hết. Giống như chó hay đuổi theo cậu, cắn cho mông cậu nở hoa – Đau quá.

Hoa Quỳ dùng tay chầm chậm xoa xoa má người đang nằm trên giường. Đôi mắt yêu mị chỉ thấy duy nhất hình ảnh chuột con đang say ngủ gần mép giường. Thật ngọt ngào...

Tay vén tóc cậu lên. Môi cánh hoa đang cong cong mỉm cười. Hắn ko ngờ đến giờ này mới phát hiện cổ của Chuột Con ngăn ngắn thật đáng yêu ah.

"Gà con dễ thương quá...."

Tai nghe được chuột con nói mê, tám phần là nằm mơ thấy gà con trong sân rồi. Hoa Quỳ đặt môi lên đôi má phấn nộn của con chuột hôn 1 cái. Nghĩ thầm: Chuột Con ngu si, trong lòng chỉ có gia gia và đàn gà. Trừ mấy thứ đó ra, còn có gì nữa ko?

Không khỏi buồn bực –

Đến tột cùng là cái gì đã hấp dẫn mình?

Là cậu vô tri, cậu vụn về, cư xử giản đơn, thuần khiết...

Trên người cậu ko có lấy nửa điểm của thế gian ô trọc. Khiến hắn như bản năng mà theo đuổi. Chưa từng để ý đến cậu có bao nhiêu si ngốc...

"Chuột Con." Hoa Quỳ nhẹ nhàng cắn cắn. Ý định gọi cậu dậy.

"Ân..." Tiếng kêu trầm thấp quen thuộc......

Hách! Hác Cổ Nghị bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh vào trong mắt cậu là hình ảnh của Quỳ rất tương đồng với con chó dữ. Cậu kêu lên: "Chó cắn gà con....."

Hoa Quỳ không khỏi nhíu mày. Tay cầm chặt lấy má của cậu. Răng cắn nhẹ vào cái miệng chỉ biết nói mấy lời ngốc ngếch, vỗ về: "Đừng sợ, ko có chó nào dám cắn gà đâu."

Chỉ là Quỳ sẽ giết gà. Hai tay Hác Cổ Nghị theo bản năng đẩy ra người đang áp trên người. Nài nỉ: "Quỳ đừng giết gà mà....."

"Ân, sẽ không giết." Mặc dù hắn rất muốn. Nhưng, chuột con nói ko giết, thì ko giết đi. "Ko được ghét ta, nghe rõ ko?"

Quỳ thật giống như con chó vàng, tỉnh lại liền cắn người. Hác Cổ Nghị hít sâu 1 hơi, đôi môi cánh hoa bị cắn khó lòng mà lên tiếng, cậu phiền muộn nói: "Tôi muốn đi nấu cơm, muốn cho gà ăn, muốn bán dầu lấy tiền mua thức ăn cho gà."

"Ân, ta dẫn ngươi đi mua." Hoa Quỳ ngẩng gương mặt tuấn mỹ lên. Giở ra chăn bông, tự mình xuống giường, mặc quần áo, đồng thời mệnh lệnh: "Mau mặc xiêm y vào đi nấu cơm đi. Chuyện bán dầu, ko cho đi."

Mấy việc hắn nói, con chuột ko biết có ngoan ngoãn nghe lời ko. Quay đầu lại thấy Chuột Con đang ở trên giường tìm y khố. Gương mặt nhỏ xinh kia lộ ra thần sắc buồn bã. Hình như là ko biết xiêm y đang ở đâu?

Thoáng chốc, Hoa Quỳ ung dung đứng ở mép giường chờ cậu mặc quần áo xong, cúi xuống mang giày vào cho cậu, dắt cậu lại trước gương đồng, mở mãnh vãi băng trên đầu ra. Kiểm ra xem vết thương của con chuột thối có bị gì hay ko?

"Ăn cơm xong, ta sẽ dắt ngươi đi mua thức ăn cho gà con."

Hác Cổ Nghị không dám cãi lại lời của Quỳ. Dụi dụi 2 mắt, nhìn chằm chằm vào đôi hài trong chân. Nghĩ thầm: Quỳ nói gì cậu cũng ko hiểu.

Cậu ghét Quỳ cười nhạo mình, ko cần Quỳ mua cái gì hết...

Chợ

Hoa Quỳ dắt con chuột ngốc đến chợ. Ko ngừng dạy cho nó những tri thức thông thường – Thịt gà, thịt vịt, thịt bò,...phân biệt từ trứng cho đến rau xanh, cải trắng...

Hắn quả thật rất giống từ mẫu, trăm lần dạy dỗ, ngàn lần dặn dò: "Nhớ kỹ chưa?"

Hác Cổ Nghị thầm nghĩ phải cố kiềm chế. Cậu ko thích Quỳ nắm tay mình. Lòng lo sợ nhìn xung quanh, mọi người có hay ko cười mình là thằng ngốc.

Cậu ko nhớ được hết những gì Quỳ vừa nói. Rau củ sao có quá nhiều tên, cậu ko thể phân biệt rõ ràng được hết. Ko thể hiểu nổi, tại sao mỗi này đều ko thể ăn lá khoai lang được?

Tại sao ko được nhặt lấy đồ ăn thừa của lão bà bà?

Không biết vì sao lại thay đổi sinh hoạt. Quỳ muốn cậu từ nay về sau phải mua thức ăn... Nhưng cậu ko có tiền mà.

"Cầm." Hoa Quỳ đưa cho cậu 1 thỏi bạc. "Ngươi muốn ăn cái gì, phải tự đi mua nga."

Mắt bị thỏi bạc trắng toát  mê hoặc. Hác Cổ Nghị lấy từ trong túi ra 1 đồng tiền, so sánh rồi nói: "Quỳ tiền này ko giống nhau." Hình dáng bên ngoài của nó khác nhau nhiều lắm.

"Nhảm nhí! Đương nhiên là ko giống rồi!"  Hắn là gian thương, lẽ tất nhiên phải động não kiếm món tiền lớn. Con chuột ngốc bôn ba vất vã chỉ kiếm được có mấy văn tiền. Sống tạm bợ như vậy hoài sao?

Từ nay về sau, hắn sẽ nuôi dưỡng con chuột ngốc này. Chỉ là còn có lão phế vật kia và bầy gà chết tiệt ở sân sau nữa.

"Đừng nói nhảm với ta nữa, mau đi mua kẹo ăn đi." Hắn lấy lòng cậu.

Thật là, ko thể nào chịu nổi phản ứng chậm chạp của con chuột ngốc nghếch kia. Ko đợi kịp để thấy con chuột cười lộ ra má lúm đồng tiền, mà mặt cũng ko nhăn như trái khổ qua nữa. Hoa Quỳ liền hỏi: "Ngươi có biết khổ qua có hình dáng dài ngắn ra sao ko?"

Hác Cổ Nghị quay đầu đi đến quầy hàng rong kế bên. Do dự trong chốc lát rồi chỉ vào 1 trái mướp hỏi: "Khổ qua là màu xanh xanh giống như vầy sao?"

"Ngươi..." Hoa Quỳ nghiến răng nhìn trừng trừng vào cái đầu ngốc nghếch kia. Đúng là nhụ tử bất khả giáo dã (~ trẻ ngu khó dạy bảo)[1] mà. Hắn mắng: "Ngươi còn ngu hơn so với sự tưởng tượng của ta nữa nga!" Xem ra, hắn ko thể trông cậy con chuột ngốc này mua được thứ quỷ gì về nhà rồi.

"Ah, thằng ngốc bán dầu này đi đâu đó. Vị đại gia này, đứa ngốc kia chuyên mua thức ăn của lão bà bà ngay chỗ rẽ đằng kia kìa. Sẵn tiện nhặt nhạnh đồ ăn thừa về luôn." Lão Lý bán thức ăn nói.

Đã nhiều ngày, thường thấy vị gia gia ăn mặc ko bình thường này đến mua thức ăn. Hôm nay, sao lại mang theo thằng ngốc bán dầu đến đây. Thật là kỳ lạ ah.

Lão tiếp tục nói: "Ta bán đồ ăn ở đây được vài năm rồi, chưa thấy thằng ngốc này mua đồ ở chỗ khác bao giờ" Ở chợ này, ai mà chẳng biết thằng ngốc bán dầu này nghèo gần chết, muốn lấy tiền lời bán dầu mua đồ ăn, thì so với lên trời còn khó hơn ah.

Hác Cổ Nghị ngây ngốc, nghĩ thầm chắc mình  là tên ngốc vừa nói đến rồi. "Ta có tên mà." Cậu ko phải là Chuột Con, hay thằng ngốc...

Người khác đều không nhớ được tên của cậu, so với cậu còn ngốc hơn. Ấy vậy mà lại nói là cậu ngốc.

Sắc mặt Hoa Quỳ trầm xuống. Hai tiếng thằng ngốc từ miệng người khác thốt ra thật hết sức chói tai mà.

Cúi đầu nhìn mắt con chuột ngốc đang ngập tràn nước, giống như đang đau lòng...

"Ta... có tên họ đàng hoàng mà, ko phải là thằng ngốc." Hác Cổ Nghị cúi thấp đầu lí nhí, dường như rất muốn đi chỗ khác.

Trong lòng nặng trĩu. Ngân lượng cầm trong tay bất giác rơi xuống. Cậu cái gì cũng ko muốn mua. Nếu người khác ko cười nhạo cậu ngốc, thì tốt biết bao...

Hoa Quỳ theo sau cậu, nhặt thỏi bạc trên đất lên. Tiến lên đi cạnh cậu, lòng bàn tay nắm chặt, thằng ngốc này đang ngẩn người.

"Sau này, ta sẽ mua thức ăn về, ko bao giờ...... cho phép ngươi đến chợ nhặt đồ ăn thừa nữa." Thực mụ nội nó mà... Hoa Quỳ liếc thấy hồn con chuột còn chưa có quay về nữa. Lão đại khó chịu bĩu môi, nghĩ thầm: Ko thật ko chịu nỗi nữa rồi, con chuột ngốc nghếch dại dột này, làm hắn thương quá. Này thật ko bình thường, 8 phần là hắn bị quỷ yêu thích quấy phá rồi... Hừ!, thậm chí hắn ngày nào cũng gặp con quỷ đó rồi!

"Cuối cùng ngươi có nghe thấy ko?" Hắn ko muốn con chuột ngốc ra ngoài bị người khác cười nhạo.

Hở, Hồn của Hác Cổ Nghị thoáng chốc liền trở về, ngẩn mặt lên hỏi: "Nghe cái gì vậy?"

Hoa Quỳ dừng lại bước chân, cúi đầu trừng mắt, khẩu khí khó chịu cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất là ngốc thêm chút nữa đi, ta rất thích sự ngu ngốc đó. Nghe hiểu ko?"

Nghe vậy, Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái liền ngây ngốc –

Đầu óc mơ hồ, ko hiểu cho lắm. Quỳ vừa nói là thích cậu ngốc ngếch.

Hoa Quỳ không trông mong gì vào việc con chuột có thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Khóe mắt lóe lên khi thấy người bán mứt quả "Đứng đây chờ ta chút nga." Hắn liền bỏ đi.

Một lúc sau, Hoa Quỳ mang về hai xâu mứt quả. Giơ giơ trước mắt con chuột ngốc, mệnh lệnh: "Ko được làm rơi nga."

Hương vị ngọt ngào rót vào tận tâm can. Hác Cổ Nghị cầm lấy xâu mứt quả vừa mới đưa đến. Nhớ đến vị đường ngọt lịm tan vào trong miệng. Cậu đã quên Quỳ vừa nói gì đó. Đã quên người khác cười mình ngốc. Môi cánh hoa cong lên nụ cười rục rỡ, thấp thoáng lộ ra 2 lúm đồng tiền bên má.

Hoa Quỳ thấy con chuột ngốc, cuối cùng cũng cười với mình rồi. Cậu ko chỉ có ngây ngô cười cả ngày với đám gà chết tiệt kia. Không khỏi thốt ra: "Này cũng được lắm nga."

Sau đó, hắn cũng ko quên mua thức ăn cho lũ gà chết tiệt đó. Dù ko muốn cũng phải vác nó lên vai, tay còn lại dắt Chuột Con đang cười rất ngọt ngào về nhà.

1 cỗ kiệu lớn dừng lại trước Trích Tinh lâu. Một bàn tay ngà ngọc nhỏ nhắn nhẹ nhàn vén màn kiệu lên. Tú bà vội vàng chạy ra đón người hạ kiệu.

"Cô nãi nãi của ta, ngươi đã về rồi" Tú bà phe phẩy cây quạt trong tay, ra dấu cho kiệu phu trở về hoàn công.

Trích Tinh lâu hồng bài được Lâm đại lão bản bao dưỡng ba ngày. Trong thời gian này có ko ít khách tầm hoa vấn liễu vì ko gặp được hồng bài này mà mất hứng trở về.

"Phàn gia ngày nào cũng đến cả. Hiện còn đang ở trong lâu đợi ngươi về đó."

Đi đứng ngã nghiêng ko giấu được vẽ say rượu. Đoàn Ngọc đẩy tú bà ra, sẳng giọng: "Hắn đây làm gì?" Phàn gia là người kinh doanh vãi vóc. Nhân là người thành thật thẳng thắn, làm y thật chướng mắt.

Nhỏ giọng: "Nếu ko có ngân lượng, hắn có nằm mơ cũng đừng hòng chạm vào ta." Đúng là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga mà!

Trong lòng ko thích mấy người thô tục thấp hèn. Cho dù có phải nằm trong lòng ngực kẻ khác, y cũng muốn phân biệt đó là ai...

Đoàn Ngọc ko hề khách khí hỏi: "Hoa gia đã về chưa?" Nếu biết y bên ngoài kiếm được ko ít ngân lượng, chắc là Hoa gia sẽ vui lòng mà liếc y lấy 1 cái.

Nhưng, trong lòng cũng biết được thời gian Hoa gia ở Trích Tinh lâu càng lúc càng ít... Kia chắc bên ngoài có hồ ly tinh lợi hại lắm đây. Rốt cuộc là dùng mị thuật gì mà cướp lấy được sự quyến luyến của Hoa gia?

"Mama, bà có thấy ta xấu ko?"

Đôi mắt của người đang say mênh mông vô tận. Giống như câu hồn... "Chậc chậc, " tú bà quạt quạt vài cái, mặt tươi cười tán dương: "Cô nãi nãi của ta ơi, nếu ngươi ko xinh đẹp, thì có danh hiệu như hiện giờ sao?" Này đương nhiên ko cần hoài nghi, thật khó có người nào đẹp hơn cả tiểu quan Đoàn Ngọc kia...... Chưa từng thấy qua.

Tú bà đảo mắt nhìn xung quanh thấy vắng lặng, liền cho lời khuyên: "Gia gia của chúng ta là người vô tình, ko có tâm can đâu. Ngọc nhi, ngươi là người thông minh. Nên, đừng làm mấy chuyện hồ đồ nữa. Quên được thì quên đi. Người ta chỉ ôm chặt ngân lượng thôi. Trên đời này cũng chỉ có thỏi bạc trắng bóng mới có thể làm cho hắn vui mà thôi. Nhưng thứ khác đều ko có giá trị gì cả đâu." Nhất là cảm tình, mụ cũng ko tin nam nhân có thể thương được người nào đâu.

Tú bà bĩu môi, "haiz!" 1 tiếng. Bỗng nhiên nhớ đến thằng ngốc bán dầu hôm nọ.

Ngốc thì có thể làm được gì chứ. Chắc cũng là – Ko bị nam nhân phá hư thì cũng là thờ thần nghèo đi. Trong mắt tú bà có ý mai mỉa, nghĩ thầm Phàn gia cũng là loại si tình, người tuy nhìn hơi xấu chút. Nhưng nếu như có tiền thì xấu mấy cũng thành đẹp cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương