Sự vụ quan trọng nhất sẽ diễn ra vào mười giờ sáng mai.
Sau khi thức dậy Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam cũng ra khỏi giường thay quần áo.

Bây giờ Yến Khinh Nam còn thắt cả vạt lành nghề hơn cả y, tự thắt cho mình xong còn quay sang làm cho Thẩm Cảnh Viễn.
Bây giờ Yến Khinh Nam mới nói những lời chưa kịp nói hôm qua, anh vừa cúi xuống thắt cà vạt vừa lên tiếng: "Nói thật, anh không muốn để em đến đây chút nào.

Rất vất vả, nhưng em không đến lại không được."
"Chỉ là thiếu một mồi lửa thôi, em sẽ là người cuối cùng đốt cháy đám lửa này lên." Thẩm Cảnh Viễn sờ tóc anh, lại nâng mặt anh lên ngắm thật kỹ một tí,"Đêm qua em không để ý gì, xem anh gầy cả ra rồi."
Yến Khinh Nam véo nhẹ mũi y, đáp: "Không sao, anh lớn nhanh lắm."
Nói thì nói vậy, Thẩm Cảnh Viễn vẫn cứ nhìn anh chăm chăm, ánh mắt y làm Yến Khinh Nam đau lòng vô cùng.
"Về nhà anh hứa sẽ nghỉ ngơi thật đàng hoàng." Yến Khinh Nam dụi dụi trán y, "Được không?"
Vẻ thỏa hiệp của anh làm Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được khẽ bật cười.
Thật ra Yến Khinh Nam nhiều lúc ngoan lắm, chỉ được cái mã dữ tợn thôi, với y thì dịu dàng ngoan ngoãn còn hơn cả một bé mèo.
Riêng điểm này Thẩm Cảnh Viễn chưa từng nói với ai.

Người ta nhìn hai người yêu đương đoán chừng cũng cảm thấy Yến Khinh Nam mạnh miệng mềm lòng mà chiều chuộng, nhưng sự thật là chỗ nào cũng mềm xèo cả.
Dọn dẹp xong hai người vào phòng họp.

Các đồng nghiệp đã có mặt đông đủ, hai chỗ ngồi đầu tiên là dành riêng cho hai người.
Yến Khinh Nam ngồi xuống trước, Thẩm Cảnh Viễn ngồi bên cạnh anh, lướt đọc văn bản trên bàn qua lại mấy lượt.
Một lát sau công ty đối tác cũng đến.

Thẩm Cảnh Viễn chưa từng gặp họ, nhưng trước đây y đã từng hợp tác với công ty này, cũng khá lâu rồi.

Lưu chuyển nhân viên cũng là chuyện rất bình thường, Thẩm Cảnh Viễn không chắc chắn có phải vẫn là những người mình từng gặp không, nên không vội hỏi trước.
Không ngờ những người dự họp đều quen mặt Thẩm Cảnh Viễn, từng người đang bước vào, bỗng có người hỏi: "Này, đây chẳng phải giám đốc Thẩm đấy à?"
Thẩm Cảnh Viễn cũng rất ngạc nhiên khi gặp được nhiều gương mặt quen thuộc như vậy.

Y đứng dậy chào hỏi từng người một, thỉnh thoảng nhất thời quên mất một vài cái tên, Thẩm Cảnh Viễn chỉ nói chào cô chào cậu.
Có người quen biết không khí trở nên khác hẳn, người chịu trách nhiệm phía đối diện đưa tay dặn pha trà lại, còn giao cho cấp dưới thông báo cho ông chủ biết tin.
Thẩm Cảnh Viễn đưa mắt nhìn Yến Khinh Nam, nhướng mày đắc ý vô cùng.
Kinh nghiệm và quan hệ bao nhiêu năm làm việc ở doanh nghiệp tầm cỡ không phải vô nghĩa.

Nhờ mặt mũi của Thẩm Cảnh Viễn, lần tới đó khi đến công ty bên kia Yến Khinh Nam đã gặp được sếp tổng.
Sếp tổng công ty này là một người phụ nữ trung niên, họ Tạ, mặc trang phục công sở chỉn chu, giỏi giang dày dặn kinh nghiệm, đưa tay ra với Thẩm Cảnh Viễn: "Giám đốc Thẩm, đã rất lâu không gặp mặt."
"Chào giám đốc Tạ, trước khi đến đây nghe nói có chị ở đây, tôi còn được không có cơ hội gặp." Thẩm Cảnh Viễn lịch sự bắt tay, hai người cùng ngồi xuống.
"Thời gian trước hay tin giám đốc Thẩm nghỉ việc chúng tôi đều ngạc nhiên lắm, không ngờ là thăng chức to." Sếp Tạ nói.
"Dạo trước đổ bệnh cần tịnh dưỡng nên nghỉ việc một thời gian, bây giờ sức khỏe hồi phục rồi mới bắt đầu công việc mới." Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười giải thích.
Sếp Tạ gật đầu, đã hiểu: "Giám đốc Thẩm lựa chọn rất đúng, người trẻ vẫn nên ưu tiên sức khỏe."
Rồi sếp Tạ hướng mắt về Yến Khinh Nam đứng bên.
Mới đầu Yến Khinh Nam nghe hai người nói chuyện, thoải mái dựa lưng vào ghế, một tay chống lên bàn.

Thấy sếp Tạ nhìn anh mới cười, ngồi thẳng người: "Ngưỡng mộ đã lâu, mấy ngày qua không có dịp gặp được giám đốc Tạ, tối hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi."
"Chuyện đương nhiên rồi." Sếp Tạ đồng ý.
Họ trò chuyện với nhau thêm mười mấy phút rồi mới chính thức vào họp.

Thái độ đối tác quá sức hòa nhã làm Yến Khinh Nam cũng thoải mái nhẹ lòng.
Xong xuôi được rồi.
Giải lao giữa giờ, Yến Khinh Nam đứng dậy.

Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang trò chuyện với một đồng nghiệp khác, thấy anh đi chừng vài phút sau cũng đứng dậy theo.
Y thấy anh ở phòng giải khát, vừa bước vào anh đã nhét một cốc nước ấm vào tay.
"Chỉ được uống cái này thôi."
"Em không sao đâu mà." Thẩm Cảnh Viễn đứng trước mặt Yến Khinh Nam nhấp một ngụm, lại thấy mu bàn tay anh hơi lạnh, bèn kề miệng cốc lại gần anh.
"Hôm nay em đến đây, anh mới thấy có phải anh đánh giá em hơi thấp rồi không?" Yến Khinh Nam nhìn nửa gương mặt đang cúi xuống của y, "Vợ nhà anh lợi hại thế mà anh hoàn toàn chẳng biết gì."
"Gì mà lợi hại." Thẩm Cảnh Viễn cười, "Chắc anh vẫn chưa rõ lắm thôi, tình huống này là vậy đó.

Hồi xưa em làm việc lâu năm tích lũy được mà thôi."
"Ừ, hôm nay hưởng được đào quang của sếp Thẩm." Yến Khinh Nam nâng mu bàn tay y lên, cầm cốc nước giúp y, đoạn nhướng mày: "Về nhà khen thưởng em."
Buổi trưa người phụ trách bên đối tác dẫn họ đi dùng bữa.

Thật tế cũng chỉ là bữa cơm bình thường thôi, tối nay Yến Khinh Nam đã nhờ đặt phòng trước, chuyện thương lượng trên bàn Thẩm Cảnh Viễn giải quyết, số còn lại là để anh xử lý.
Lúc mới đến anh và đồng nghiệp đã uống với họ một lần, vài người tửu lượng rất khá.

Yến Khinh Nam uống mà không dám nói cho Thẩm Cảnh Viễn biết, lỡ đâu như lần trước cả hai lại dằn vặt.
Bây giờ anh rất lo lắng, Thẩm Cảnh Viễn ngồi đây làm sao anh dám uống?
Anh lo lắng cả đường đến nhà hàng.

Thẩm Cảnh Viễn nhiều lần nói chuyện anh đều không nghiêm túc nghe, mãi sau y không nhìn nổi nửa, đẩy anh một cái: "Anh làm sao đó?"

Bây giờ Yến Khinh Nam mới chịu nhìn y, sờ sờ ngực mình, cười: "Anh lo lắm đây."
"Anh lo gì chứ?" Chí ít đến hiện tại Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy mọi chuyện rất thuận lợi, y xoa xoa tay Yến Khinh Nam.
"Lo uống rượu." Yến Khinh Nam khai thật, nắm chặt lại tay Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn nghe thế thì vui vẻ: "Anh lo không đúng chỗ rồi, tối nay giám đốc Tạ góp mặt, chị ấy không cho rót rượu đâu."
Yến Khinh Nam sững sờ.
Đến tối lúc ăn cơm anh mới chứng thực điều Thẩm Cảnh Viễn nói là đúng.

Sếp Tạ vừa tới đã cất ly rượu đi, cố ý với Yến Khinh Nam: "Nghe nói giám đốc Yến uống rất khá, nhưng tôi thì không được đâu, mong giám đốc Yến lượng thứ đêm nay chúng ta không uống rượu nhé."
Yến Khinh Nam dùng trà thay rượu: "Chỉ là uống được thôi, nhưng cũng không thích đụng vào nhiều.

Cảm ơn giám đốc Tạ."
Một bữa cơm giống buổi hội họp bạn bè phần hơn, Yến Khinh Nam gần như không nói gì, một mình Thẩm Cảnh Viễn giao thiệp với người trên bàn ăn.
Lúc không ai nhìn Yến Khinh Nam sẽ nghiêng đầu nhìn Thẩm Cảnh Viễn.

Những dịp thế này thật sự ra Thẩm Cảnh Viễn rất thoải mái, tâm trạng phải thoải mái mới kết bạn kết bè được.

Điểm này Yến Khinh Nam không bằng y.
Sau khi bữa tối kết thúc, Yến Khinh Nam đưa người tiễn giám đốc Tạ về, kéo tay Thẩm Cảnh Viễn nói chúng ta cũng đi thôi.
"Không bắt xe à anh?" Yến Khinh Nam dắt tay Thẩm Cảnh Viễn trên đường, nơi này là trung tâm thương mại, đêm, những tòa cao ốc bọc mình trong ánh đèn rực rỡ, đến cả bầu trời cũng được thắp bừng lên.
"Muốn dẫn em đi tàu điện, em chịu không?" Yến Khinh Nam nắm siết tay y, đi giật lùi lại một quãng.
Tâm trạng Thẩm Cảnh viễn thoáng dao động, kề đến hôn lên gò má anh: "Ừm."
Trạm tàu không có ai, Yến Khinh Nam dẫn y vào đường tàu chạy, không mở điện thoại ra xem mà kéo người đến máy mua vé tự phục vụ.
Chắc hẳn rất hiếm người mua vé tại đây, mấy cái máy đứng cạnh nhau cũ kĩ vàng ố, cả màn hình cũng mờ căm không thấy rõ.
Yến Khinh Nam đứng phía trước, nhìn giao diện mua vé hồi lâu.

Thẩm Cảnh Viễn một tay ôm lấy vai dựa lên lưng anh, tay còn lại vòng sang chỉ xuống: "Bấm vào đây này ông tổng Yến."
Yến Khinh Nam nghe y gọi mình mà bật cười, giơ tay đung đưa cánh tay y: "Hay là em vào thử?"
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, lại thò tay vào rút tờ vé từ chỗ Yến Khinh Nam nhường ra cho mình.
Máy trả về hai đồng xu nhựa màu xanh, Yến Khinh Nam quay sang lấy, nhét cho Thẩm Cảnh Viễn một đồng.
Trên đồng xu có dòng chữ "Tàu điện ngầm Quảng Châu".

Thẩm Cảnh Viễn đưa ngón tay vuốt ve, nói với anh: "Đi thôi."
Hai người mua vé đứng.
Chuyến tàu này sẽ đi qua cầu, Yến Khinh Nam nắm tay Thẩm Cảnh Viễn đứng lên trên.

Khoang tàu vắng người nhưng hai người không ai ngồi.
Bóng đêm phố thị chầm chậm trải rộng ra trước mắt.
Khác với Trùng Khánh, những tòa cao ốc ở Quảng Châu vẫn gần như không quá khác biệt so với Quảng Châu trong trí nhớ của Thẩm Cảnh Viễn.
"Hồi trước em làm thêm ở đây, hồi đó không giống thế này." Thẩm Cảnh Viễn chỉ cho anh xem, "Khu này nhiều trường đại học lắm, sông bên dưới là dòng Châu Giang.

Ngày xưa Quảng Châu không có lắm tiệm trà sữa quán net như bây giờ, nhiều người thích vào tránh gió."
Yến Khinh Nam cầm tay y cùng nhìn về một phía.
"Hai, ba tệ một ly trà sữa, nấu từ trước rồi thêm topping vào.

Hồi xưa cũng chẳng có nhiều loại thế đâu, trân châu với thạch dừa thôi, đơn giản lắm." Thẩm Cảnh Viễn nghĩ về mùa hè những năm ấy, "Lúc em đi em vẫn chưa rành lắm đâu."
"Em với Giản Đông thích ra bờ sông chơi nhất." Thẩm Cảnh Viễn cười, "Anh đoán vì sao đi?"
"Đẹp?" Yến Khinh Nam xoa nắn tay Thẩm Cảnh Viễn, tựa cằm lên vai y.

Hai người đứng sát nhau nắm thanh xà trên cửa.
"Không tốn tiền." Thẩm Cảnh Viễn cười nắc nẻ.
Yến Khinh Nam không nói gì, đôi môi hơi cong cong vuốt ve mu bàn tay y.
"Bây giờ nơi nào cũng đi được cả."
"Thời em còn học ở Quảng Châu chẳng biết được mấy câu phương ngữ vùng này đâu." Thẩm Cảnh Viễn chợt nói, "Tiếng Quảng Châu khó lắm, lúc nghe cũng chẳng hiểu gì mấy, nhưng mà có một câu rất dễ thế này."
"Câu gì?" Yến Khinh Nam nghiêng đầu nhìn y.
Đôi mắt Thẩm Cảnh Viễn cong lên: "Người ta chấm anh rồi đấy."
Yến Khinh Nam phản xạ mất hai giây, đưa tay đặt lên đầu y, xoa xoa.
Trong đôi mắt anh lấp ló ánh sáng, là vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Giống như Thẩm Cảnh Viễn lúc vừa học tiếng Trùng Khánh vậy, Yến Khinh Nam cũng vụng về đọc theo: "Người ta...!chấm em...!rồi."
Thẩm Cảnh Viễn sửa phát âm cho anh mấy lần, Yến Khinh Nam lặp lại một lần nữa.
Nhưng vẫn ngượng miệng lắm.

Một lát sau Thẩm Cảnh Viễn mới phát hiện ra vấn đề ở đâu, cười nói: "Anh nói bị nhiễm giọng Trùng Khánh."
"Thật à?" Yến Khinh Nam chịu thua mấp máy môi, "Anh chỉ nói được như thế thôi."
"Không sao." Thẩm Cảnh Viễn áp tay lên trán anh, cảm thấy vẻ ấm ức của anh thật là đáng yêu.
Một lát sau tàu điện ngầm đến trạm, có rất nhiều người vào.

Khuôn mặt cả hai áp sát nhau, đưa mắt nhìn nhau một thoáng, Thẩm Cảnh Viễn đứng thẳng người, Yến Khinh Nam nắm lấy tay vịn, tay còn lại ôm lấy y, lòng bàn tay nóng ấm áp lên tấm lưng.
Hợp đồng ký vào sáng sớm.

Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó ra ngoài tổ chức một buổi họp nhỏ với nhân viên.

Lúc gần đi Trác Tầm gọi điện cho Yến Khinh Nam báo chuyện công việc.

Thấy đã sắp đến giờ, Yến Khinh Nam đưa tay ra hiệu Thẩm Cảnh Viễn đi xuống trước.
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, dịch đến gần chỉnh cổ áo cho Yến Khinh Nam, đoạn hôn một cái trước rồi nói bằng khẩu hình: "Mọi sự thuận lợi."
Yến Khinh Nam chọc vào mặt y một cái, trả lời điện thoại: "Được tôi biết rồi, chừng nào về sẽ giải quyết..."
Khi Yến Khinh Nam xong xuôi mọi người đã tới đông đủ, nhưng vẫn chưa đến giờ hẹn.
Anh đẩy cửa bước vào, ngồi cạnh chỗ Thẩm Cảnh Viễn, choàng chiếc áo khoác bên ngoài bộ âu phục cầm trên tay lên vai y.
"Em mặc vào, điều hòa ở đây lạnh."
Hôm qua Yến Khinh Nam đã để ý mà sáng nay lại quên khuấy đi, lúc ra khỏi khách sạn mới nhớ.
Thẩm Cảnh Viễn khoác áo hẳn hoi, vừa chỉnh trang xong thì mấy vị cấp cao bên kia bước vào, chính thức ký hợp đồng.
Quá trình ký kết rất thuận lợi.

Lúc đóng nắp bút lại Yến Khinh Nam thở hắt ra nhẹ nhõm, chìa tay về phía Thẩm Cảnh Viễn dưới gầm bàn, rồi lại nhìn y một cái.
Yến Khinh Nam muốn thể hiện gì Thẩm Cảnh Viễn còn không rõ quá đi? Y mò tay tới đan chặt tay rồi mau chóng buông ra.
Tối, Yến Khinh Nam chuẩn bị bữa tiệc đơn giản cho mọi người, sau đó kéo nhau tới bar.
Áp lực quá lớn, đến tận bây giờ Yến Khinh Nam chưa từng một mình đưa người ta đi bàn chuyện gì, anh không có kinh nghiệm.

Trước lúc Thẩm Cảnh Viễn tới có rất nhiều khó khăn cản trở, ban đầu Yến Khinh Nam đã nghĩ đàm phán bất thành rồi, sống đến từng tuổi này cũng không đến mức không thể thừa nhận có những chuyện mình làm tệ hại.
Không ngờ Thẩm Cảnh Viễn đến, công việc cuối cùng lại xong xuôi, đó là niềm vui ngoài ý muốn.
Các đồng nghiệp ùa cả vào sàn nhảy nhót, Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn không đụng một giọt rượu, mỗi người cầm một ly nước trái cây ngồi trên sô pha nghe nhạc.
Chỗ khác còn đỡ, ở quán bar rất dễ bị chú ý.

Mà Yến Khinh Nam không thấy mình một tay ôm Thẩm Cảnh Viễn, gần như ôm cả người kia vào lòng cũng gần tương đương với chuyện không cho người ta nhìn.
Hồi ở Thành Đô hai người vào bar vài lần, bao nhiêu người để mắt chòng chọc.
Thẩm Cảnh Viễn bị ôm chặt cực kỳ, mới một lát đã không chịu nổi, đợi đến đoạn nhạc ngừng nghiêng sang hỏi: "Hai ta cứ phải ngồi vậy à anh?"
"Ừ." Yến Khinh Nam không dời mắt dù chỉ một li.
"Tại sao chứ?"
Yến Khinh Nam thản nhiên: "Chỗ này quá nhiều người nhìn em, anh khó chịu."
Thẩm Cảnh Viễn cười mấy tiếng, xem như hiểu rồi, đoạn đưa tay chặt tay mình vào tay anh, đung đưa giữa không trung.
Chiếc nhẫn màu bạc sáng loáng dưới ánh đèn chớp tắt của quán bar chói mắt cùng cực, không ai đến bắt chuyện với cả hai thật.
Đã có bạn đồng hành rồi, còn lao vào tự chuốc trái đắng à?
Nhóm đồng nghiệp chơi đã đời xong mới về khách sạn, trên đường về băng qua cầu Hải Tâm.

Đây là cây cầu dành cho người đi bộ duy nhất dưới chân tháp Quảng Châu, phải đăng ký trước mới được lên.
Cầu Hải Tâm nối tháp Quảng Châu với đảo Nhị Sa, cảnh đêm hai bên bờ dòng Châu Giang thu hết vào tầm mắt, tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn phản chiếu dưới lòng sông, dòng nước sóng sánh đẩy đưa.
Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn đi phía cuối cùng, y cứ nắm góc áo anh không buông, cứ được một tí là lại cười rộ lên.
"Rốt cuộc em đang cười cái gì đấy?" Yến Khinh Nam còn đang cầm áo khoác của Thẩm Cảnh Viễn trong tay, "Em cứ cười như đang say vậy."
"Em cười anh đó." Thẩm Cảnh Viễn đi giật lùi trước mặt anh, "Bây giờ em càng lúc càng thấy anh giữ em chặt cứng."
Yến Khinh Nam nghe vậy bỗng dừng bước, Thẩm Cảnh Viễn cũng đứng lại.
Có đợt gió sông thổi thốc đến, tóc mái Thẩm Cảnh Viễn bay lòa xòa trước trán, y đưa tay đè xuống.

Sau lưng có nhóc con từ đâu chạy ào đến, Yến Khinh Nam tới kéo y trở về.
"Cẩn thận..." Yến Khinh Nam vừa nói vừa chau mày khoác thêm áo cho y, "Lạnh thì em biết đường tự mặc thêm áo được không? Lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?"
"Không phải có anh đây rồi à?" Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang cười, nhìn bóng dáng mình trong đôi mắt anh, "Anh ở đây em còn sợ gì?"
Yến Khinh Nam chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng thinh nhìn y, ánh mặt trượt từ chóp mũi xuống cánh môi.
"Có anh đây em sẽ không bao giờ phải sợ."
Tiếng cười nói của đồng nghiệp phía trước nghe rất rõ ràng, Thẩm Cảnh Viễn lại dựa sát gần, kéo tay Yến Khinh Nam núp vào lều trú mưa, ôm lấy gáy anh hôn xuống.
Đèn neon trên tháp Quảng Châu chớp tắt, rải đầy khắp cầu Hải Tâm.
Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn đứng cùng nhau nơi bóng tối.

Anh ôm trọn lấy eo y, day cắn bờ môi y, đưa đầu lưỡi ra ngoài rồi vỗ nhẹ lưng Thẩm Cảnh Viễn: "Được rồi."
Thẩm Cảnh Viễn cúi đầu vùi vào vai anh, hai người nơi lỏng tay, đứng rời nhau ra một chút, đối mặt vài giây rồi bật cười.
Sao mà càng già lại càng thiếu đứng đắn? Dù xung quanh chẳng có ai, nếu còn ở cái tuổi đại học Thẩm Cảnh Viễn cũng không làm ra cái trò này nổi.
Yến Khinh Nam sờ nắn mặt y, nói: "Về nhà tăng lương cho em."
"Khen thưởng của em là tăng lương đấy à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Vậy em muốn gì?" Yến Khinh Nam nắm tay y đi tiếp về trước.
Thẩm Cảnh Viễn giơ lên, trả lời: "Muốn ngôi sao, muốn mặt trăng."
"Thế anh không cho được." Yến Khinh Nam nhìn tòa tháp Quảng Châu ở cánh đó không bao xa, "Nhưng nếu là ánh quang và tương lai, anh làm được."
Hôm về khá xui xẻo vì mắc trận mưa to, máy bay cất cánh muộn, cả nhóm người chờ ở sân bay cả đêm.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi dựa vào người Yến Khinh Nam, tầm mười giờ hơn bố mẹ anh gọi điện đến hỏi thăm tình hình.
Thật ra Thẩm Cảnh Viễn đoán được nhất định hai người sẽ gọi, với chức vị tầm cỡ bố mẹ anh tất nhiên sẽ biết chuyện.
Hai người ở kế bên nhau, mọi tiếng động trong điện thoại anh Thẩm Cảnh Viễn gần như nghe được cả.
Người gọi điện là bố anh Yến Vạn Lãng, giọng ông nghe chừng rất cứng rắn, nhưng thực chất lại quan tâm con trai mình.
Yến Khinh Nam cảm thấy giọng điệu bố mình không vui vẻ gì lắm, cũng có vẻ không muốn nói chuyện nữa.

Thẩm Cảnh Viễn lay lay vai bảo anh nói chuyện đàng hoàng, thế là nghe được câu tiếp theo ông nói: "Nghe nói Cảnh Viễn cũng đến."
Thẩm Cảnh Viễn khựng lại, Yến Khinh Nam nắm chặt tay.

"Em ấy đến." Yến Khinh Nam đáp.
"Con cũng học hỏi thằng bé đi, tự xem bao nhiêu ngày còn không giải quyết được cho ra hồn."
Ông khen Thẩm Cảnh Viễn Yến Khinh Nam lại vui lòng nghe, câu đáp cũng dịu đi một chút.
"Vâng, em ấy có năng lực."
Thẩm Cảnh Viễn cũng nghe, chịu không nổi cha con nhà này, im ỉm dịch khỏi người Yến Khinh Nam.
Thấy y đi, Yến Khinh Nam cũng đứng dậy đến cửa sổ tiếp nốt cuộc điện thoại này.
Nhưng ánh mắt anh vẫn mải miết đám theo Thẩm Cảnh Viễn, thấy y ngồi xuống cạnh người đồng nghiệp cầm theo máy tính nào đó, không biết đang chuyện trò gì.
Nói chuyện không nhập tâm, Yến Khinh Nam nhanh chóng bị Yến Vạn Lãng quở mắng mấy câu, cuối cùng cúp điện thoại, xong xuôi anh mới đi qua.
Thẩm Cảnh Viễn cảm giác có người đến, bèn đưa mắt nhìn, phát hiện là Yến Khinh Nam bèn vỗ vỗ chỗ sô pha bên cạnh: "Lại đây ngồi."
"Làm gì hử?" Yến Khinh Nam nhìn vào màn hình, đồng nghiệp này đang xem bản báo cáo thẩm tra do công ty luật gửi tới từ trước.
"Trác Tầm điện cho anh nói chuyện này đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Đúng." Thật ra Yến Khinh Nam không muốn cho y làm việc nữa.

Nhưng Thẩm Cảnh Viễn còn đang trao đổi vài câu, anh không ngắt lời.
Dù sao đêm nay còn phải chờ đợi, cũng không có gì làm.
Vì tình trạng sức khỏe của Thẩm Cảnh Viễn, Yến Khinh Nam vẫn không cho y chạm vào cà phê.

Mà hơn nửa đêm các đồng nghiệp đều uống, Thẩm Cảnh Viễn lại ngửi thấy mùi.
Yến Khinh Nam tới lui khắp nơi, cuối cùng mua cho Thẩm Cảnh Viễn một cốc sữa nóng trong sân bay.
Sữa bò rất ngọt, Thẩm Cảnh Viễn ôm trong tay vẫn còn nóng hầm hập.
"Không thì thuê phòng khách sạn bên cạnh đi, ở cả đêm thế này rất mệt." Yến Khinh Nam nói.
"Không được đâu, mưa ngừng hẳn rồi, chắc cũng sắp đi." Thẩm Cảnh Viễn nhấp một ngụm sữa, dựa vào người anh, "Lỡ trễ chuyến thì sao hả anh?"
"Thì lỡ thôi vậy." Yến Khinh Nam sợ y làm đổ sữa, cứ nhìn chằm chằm vào tay y, "Mua vé khác là được."
"Không chịu." Thẩm Cảnh Viễn rõ là buồn ngủ rồi, tốc độ chớp mắt chậm rì, "Em muốn về nhà..."
Y nói vậy Yến Khinh Nam nào không đồng ý cho được.

Anh vuốt ve tóc Thẩm Cảnh Viễn để y dựa vào vai mình được dễ chịu.
Không bao lâu sau Thẩm Cảnh Viễn đã ngủ mất, Yến Khinh Nam đưa tay gọi nhân viên lấy chăn cho mấy người đang ngủ chung quanh.
Anh và Thẩm Cảnh Viễn cùng ngả lưng trong một góc sô pha.

Anh nhận chăn của mình, im lặng mở ra đắp cho người trong lòng.

Thẩm Cảnh Viễn cảm nhận được thứ bông mềm gì đó cọ vào người trong giấc ngủ, bèn rụt sát vào ngực anh.
Chăn lông dày, mà phòng nghỉ bật điều hòa chỉ sợ lúc ngủ sẽ bị lạnh.

Yến Khinh Nam kéo mép chăn lên cằm Thẩm Cảnh Viễn, chậm rãi vỗ vai y như thể đang dỗ một đứa trẻ.
Quá nửa đêm Yến Khinh Nam cũng thiếp đi mất, Thẩm Cảnh Viễn lại hơi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy mình được đắp chăn kín bưng hẳn hoi, người Yến Khinh Nam lại chẳng có gì, bèn chia một nửa chăn đắp cho anh.
Thẩm Cảnh Viễn vẫn cứ gối đầu lên vai Yến Khinh Nam, hơi ngửa đầu là ngắm được gương mặt anh.
Khi ngủ, nét mặt anh không hề dễ chịu hơn như bao người khác, trái lại còn hung dữ hơn.

Bởi vì gương mặt góc cạnh và đường quai hàm sắc bén, những người thế này lúc không có biểu cảm gì trông dữ cực kỳ.
Ngắm Yến Khinh Nam lúc ngủ một chốc, y bèn trộm móc điện thoại ra chụp mấy tấm liền, còn lấy tấm trông ưng mắt nhất làm hình nền, vui vẻ.
Chẳng nghịch được bao lâu, Yến Khinh Nam đã nhúc nhích làm Thẩm Cảnh Viễn cứng đờ người.

Thật ra chỉ là anh cảm thấy mình vẫn chưa ôm y được chặt lắm, mới mơ mơ màng màng siết chặt vòng tay hơn rồi lại ngủ mất.
Chuyến công tác thật sự rất mệt mỏi, về nhà rồi hai người nghỉ ngơi vài ngày.
Tiếng máy lạnh chạy kêu ro ro, thỉnh thoảng xen với tiếng chim hót và ve kêu râm ran ngày hè làm giấc ngủ của Thẩm Cảnh Viễn dễ chịu vô cùng.

Lúc say giấc nồng y rất ngoan, hai người cùng đắp chung một tấm chăn, y chẳng làm gì cả mà vẫn đủ sức quấn chặt Yến Khinh Nam đến mức không dậy khỏi giường nổi.
Nhưng sau chuyến công tác có rất nhiều công việc cần giải quyết.

Yến Khinh Nam cũng hết cách, đành cam chịu ôm máy tính lên giường, nắm chặt Thẩm Cảnh Viễn bằng bên tay rảnh rỗi.

Có đôi khi trong lúc ngủ y cũng sẽ lần mò tìm anh, lật qua lật lại không vào giấc được, Yến Khinh Nam sẽ vê nắn vành tai hoặc xoa xoa tóc.

Thẩm Cảnh Viễn cảm nhận được anh ở đâu, nhích nhích vào một chút xíu.
Có một sáng sớm lúc Yến Khinh Nam thức dậy bên cạnh đã không còn ai.

Anh hơi mơ mảng, lật chăn đứng dậy mặc cả bộ đồ ngủ đi tìm Thẩm Cảnh Viễn, đi chưa đầy vài bước đã nghe thấy tiếng nước chảy trong buồng tắm.
Anh đẩy cửa bước vào, cởi quần áo quăng bên ngoài rồi tiến vào kéo chặt eo người kia đến trước người mình, trước nhất hôn vào hình xăm kia tới khi nào huề vốn mới chịu thôi.
Tắm chung xong, Thẩm Cảnh Viễn thấy mình tỉnh táo hơn nhiều.
Y ngủ đủ rồi, sáng ngủ đêm cũng ngủ, tới mức sắp tự chê ghét bản thân lười biếng đến nơi.

Yến Khinh Nam lại thích y cười lắm, tốt nhất là khỏi động đậy, cái gì anh cũng đưa đến tận giường.
Mà mấy ngày không chẳng biết phải do nằm điều hòa nhiều quá hay không, Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy mũi mình có vấn đề, cứ bị nghẹt suốt.

Yến Khinh Nam nghe y hít mũi mấy lần, hỏi ngay: "Hay là đến bệnh viện khám xe, chắc là bị viêm mũi?"
Thẩm Cảnh Viễn nghe lời anh đi bệnh viện kê ít thuốc, mỗi tối sẽ ngửa đầu nhỏ thuốc nước.
Tư thế này làm cổ y lộ ra cả mảng lớn.

Yến Khinh Nam cứ nhìn chằm chằm hình xăm của y, hỏi: "Được mấy ngày rồi? Em ngâm người tắm được chưa?"
"Chắc là gần nửa tháng rồi đó anh?" Thẩm Cảnh Viễn nghĩ ngợi, rút giấy lau mấy giọt thuốc tràn ra, "Em nghĩ được rồi."
Yến Khinh Nam cũng từng xăm, mà cũng là chuyện khá lâu rồi, dưỡng xăm thế nào anh không nhớ.
"Cái thuốc này này." Thẩm Cảnh Viễn nhéo mũi mình, "Chảy vào miệng em, đắng chết đi được."
Yến Khinh Nam cười khẽ, đứng bên mạn giường cúi thấp đầu, đỡ gáy y hôn lên.
Trong khoang miệng đúng là có vị thuốc đắng.

Yến Khinh Nam lướt đầu lưỡi liếm, tay lần từ tóc xuống đến vành tai, hôn vào môi một cái."
"Tối nay anh sẽ mua thật nhiều đồ ăn, nấu cho em một bữa to..." Yến Khinh Nam nói.
"...!Tại sao?" Thẩm Cảnh Viễn không nghĩ ra hôm nay là dịp gì đặc biệt, một tay ôm cổ anh, ngẩng đầu lên.
"Chậc, muốn nấu cơm cho em còn cần lý do à?" Một giây sau Yến Khinh Nam đã làm Thẩm Cảnh Viễn không thể thốt nên lời.

Thẩm Cảnh Viễn ngủ một giấc dậy bữa tối Yến Khinh Nam nấu đã xong xuôi, cả một bàn quây kín đồ ăn.

Anh còn gọi đám A Dịch Mạn Mạn Tiểu Tư đến, Triệu Khả Tâm đến cuối cùng, tay xách một giỏ chứa hoa.
Cô tặng cả một chậu hoa chứ không phải hoa tươi.
Thẩm Cảnh Viễn thích những thứ thế này vô cùng, trò chuyện với Triệu Khả Tâm cách chăm sóc nó rất lâu, vừa quay đầu lại cái bát đã sắp bị Yến Khinh Nam chất kín cứng ngắc.
Vừa hay y cũng đói, ăn rất nhanh.

Yến Khinh Nam vốn không chủ ý, lần gắp tiếp theo mới ngăn lại: "Em chậm thôi...!Mọi hôm bỏ đói em à?"
"Đâu có..." Thẩm Cảnh Viễn không động đũa nữa, "Anh nấu ngon quá được chưa?"
Yến Khinh Nam không biết phải nói lại làm sao, Thẩm Cảnh Viễn đã tiếp lời: "Anh không cho em ăn hả anh?"
"Ai không cho em ăn?" Yến Khinh Nam cười, thầm nghĩ thôi bỏ đi, hiếm lắm mới có dịp chịu ăn.
Trước khi ngủ Thẩm Cảnh Viễn mới phát giác mình hơi khó chịu.

Tắm xong, y dựa vào sô pha ngồi chờ Yến Khinh Nam, tivi đang chiếu một bộ phim.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn không có tâm trạng xem, chỉ thấy bụng mình trướng muốn phát hoảng.
Yến Khinh Nam vừa ra, Thẩm Cảnh Viễn lập tức vẫy vẫy tay gọi: "Anh Nam, em hơi đầy bụng."
Anh vừa tắm ra, áo còn dắt trên vai chưa mặc vào đã kéo ghế lại ngồi trước mặt Thẩm Cảnh Viễn.
"Lại đây, anh xoa cho em."
Thẩm Cảnh Viễn nhào về phía trước, đặt tay lên gáy anh, đầu ngả trên vai, lộ bụng cho cho Yến Khinh Nam, mình thì dễ chịu ngồi phịch xuống.
Lòng bàn tay Yến Khinh Nam ấm áp quá thể, vương chút hơi ẩm nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của Thẩm Cảnh Viễn.
Y có da có thịt lại thật rồi, sờ thế này cảm nhận được rõ ràng hơn.

Yến Khinh Nam ôm y, vừa xoa vừa hỏi: "Ở đây phải không? Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Thẩm Cảnh Viễn gật gật.
Căng thì vẫn căng đó, nhưng cảm giác thoải mái nhanh chóng kéo cơn buồn ngủ đến.
Cuối cùng Thẩm Cảnh Viễn vùi vào vai anh ngủ.

Anh tắt tivi, bế y vào giường ngủ.
Đắp kỹ mền ngủ cùng nhau, giữa đường Thẩm Cảnh Viễn tỉnh lại, ngửi được mùi sữa tắm giống hệt mình trên cơ thể Yến Khinh Nam lại an tâm ngủ tiếp.
Nửa đêm Thẩm Cảnh Viễn mơ một giấc mơ.
Trong mơ y và Yến Khinh Nam cãi nhau trong văn phòng, tranh luận gì thì cụ thể không rõ, nói chung y thấy thái độ của anh rất có vấn đề, cũng chẳng chịu nói thẳng ra, chọc đúng cái chỗ làm y bực bội.
Thẩm Cảnh Viễn bị anh nói mấy câu đã giận muốn chết thôi, quơ tay ném tệp hồ sơ đi, đống giấy bên trong rơi xuống lả tả.
Yến Khinh Nam bị đi quạt một trận như thế vẫn không xin lỗi lấy nửa câu, khoanh tay hếch cằm nghiêm mặt nói với y: "Công ty là của anh, anh là ông chủ, em nhận định cho rõ vị trí của mình."
Đốm lửa nhoáng cái cháy phừng lên trong lòng Thẩm Cảnh Viễn, nỗi tủi thân như thứ rượu mạnh dội thẳng vào.
"Không phải anh nói em là vợ anh à?" Giọng Thẩm Cảnh Viễn run run, yết hầu như bị bóp nghẹn, bí bách dồn vào mặt tràn lên đôi mắt.
"Bây giờ anh...!bây giờ anh đối xử với em như thế sao?"
Thẩm Cảnh Viễn choàng tỉnh, cơ thể run lên bần bật, ngón tay vô thức níu chặt ống tay áo Yến Khinh Nam.

Y vừa mở mắt đã thấy anh nằm sát bên mình, lập tức bổ nhào vào lòng anh thở hổn hển.
Y gây ra động tĩnh lớn như vậy anh cũng tỉnh theo, tiếng thở y rất nặng, làm anh giật phắt, đỡ lấy y mở đèn đầu giường lên.
"Em sao vậy?" Yến Khinh Nam đỡ cho Thẩm Cảnh Viễn ngồi dậy, căng thẳng áp tay lên gò má y, sờ thấy ướt đẫm.
Yến Khinh Nam đơ người chớp mắt, đến giọng nói cũng nhẹ đi nhiều: "Em sao vậy?"
"Em..." Thẩm Cảnh Viễn hơi ngước đầu lên, lúc này Yến Khinh Nam mới nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của y dưới ánh đèn lờ mờ.
Yến Khinh Nam trong mơ lạnh nhạt thái quá, Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang choáng chưa kịp phân rõ hiện thức với mơ.

Y ấm ức ghê gớm, đẩy vai anh nói: "Sao anh nói vậy với em?"
"Hả?" Yến Khinh Nam ngơ người.
Mình mới ngủ dậy mà, mình nói gì vậy?
Thẩm Cảnh Viễn sờ mặt một cái, hít thở sâu mới ý thức mình vừa làm gì.
"Em...! chuyện này...!em..." Y vừa cười, đang định giải thích thì cơn buồn nôn ập đến, vội vàng bịt miệng chạy khỏi giường vào thẳng nhà vệ sinh.
Vừa cúi đầu đã bắt đầu nôn, Yến Khinh Nam rót cho y một ly nước theo vào.
Tự y còn ngại bẩn, khàn giọng nói: "Anh Nam ra ngoài trước đi."
"Không sao." Yến Khinh Nam đưa nước cho y.
Đêm nay ăn nhiều, Thẩm Cảnh Viễn nôn đến khi bụng rỗng tuếch, vệ sinh nửa buổi trời mới xong xuôi.
Đến lúc quay lại Yến Khinh Nam đã dọn dẹp sạch nhà vệ sinh.
Thẩm Cảnh Viễn cụp đầu ngả vào bồn rửa, anh rửa tay rồi mới sờ lên trán y.
Tay anh ướt nhẹp nước, mà y cũng chẳng cảm giác được ướt, cứ thế áp trán mình vào.
"Không sốt mà..."
"Em nghĩ là tối nay em ăn no quá, lúc ngủ có thấy hơi buồn nôn." Thẩm Cảnh Viễn kiệt quệ lên tiếng.
"Vậy sao lúc đó em không nói." Yến Khinh Nam đau lòng sờ sờ mặt y.
"Em cứ nghĩ không sao đâu." Thẩm Cảnh Viễn thở dài.
"Đi bệnh viện không?" Anh hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn rướn người, nhìn sắc mặt Yến Khinh Nam, đoạn nói: "Dù sao cũng gần đến ngày tái khám rồi, hay là ngày mai chúng ta đi đi."
Yến Khinh Nam gật đầu mấy lần liên tiếp: "Đi."
"Đừng lo đừng lo mà." Thẩm Cảnh Viễn xoa gáy anh, "Hồi nãy em mơ, anh trong giấc mơ em dữ lắm đấy, em không chịu được anh dữ với em như thế.

Lúc mở mắt vẫn chưa tỉnh hẳn nên mới như vậy."
Rốt cuộc Yến Khinh Nam mới hơi thả lòng, cười khẽ: "Chắc chắn không phải anh, em lầm người."
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn cũng đồng ý, vòng tay qua eo anh chôn vào trong ngực, "Chắc chắn là em nhìn lầm."
Hai người tựa vào nhau chốc lát.

Thẩm Cảnh Viễn ngáp một cái, anh hỏi: "Em buồn ngủ à?"
Thẩm Cảnh Viễn hừ một tiếng, Yến Khinh Nam dắt tay y về lại giường.
Đêm nay dám chắc rằng Yến Khinh Nam không ngủ yên.

Anh nằm bên cạnh Thẩm Cảnh Viễn, để y gác tay lên lưng mình, ôm y ngủ trong vòng tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Viễn đơn giản là ăn hơi nhiều thôi, vì bữa trước có cục cưng bảo muốn đọc anh Nam bị dọa nữa nên mới viết thế, đừng lo đừng lo nha.
Edit: tokyo2soul.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương