Trình Ca liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ba giờ rưỡi chiều, đã không thể nào chạy kịp đến Dương Hồ. Cô dùng sức hút một hơi thuốc.

Hà Tranh nhìn cô từ kính trong xe, trấn an: “Trình Ca, đừng lo lắng.”

Trình Ca quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không lo lắng.”

Hà Tranh nói: “Lần này không phải Cáo Đen tìm lão Bảy, là lão Bảy tìm hắn.”

Trình Ca quay đầu nhìn anh ta.

“Cáo Đen này ấy, đặc điểm lớn nhất là thận trọng. Sau khi An An bị thương, hắn hận lão Bảy tới tận xương, nhưng không đích thân ra tay mà làm một giải thưởng mua mạng. Hắn không mạo hiểm, chỉ muốn đợi thời cơ trở lại, kiếm đủ tiền rồi rút lui.”

Trình Ca mơ hồ ý thức được điều gì đó, nhìn anh ta chằm chằm. Hà Tranh cười một cách đầy ẩn ý sâu xa.

Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, gió Tây thổi gió tuyết hất vào mặt, đó là hướng Dương Hồ.

**

Phía Nam Dương Hồ, Nhị Đạo Oa, đây là một sườn núi quay về hướng gió tự nhiên, tầm nhìn rộng, dễ dàng chạy tứ tán. Cho nên,

Khi hai chiếc xe việt dã của đội ba tăng đủ mã lực lao tới sườn núi Nhị Đạo Oa, Cáo Đen và lái buôn Ấn Độ đang tiếp xúc đã sớm phát hiện hành tung bại lộ, lái xe bỏ chạy.

Đội viên một mạch đuổi theo, ngay lúc họ sắp chạy thoát khỏi khu vực bắn, trong gió tuyết trước mặt có ba chiếc xe việt dã xông ra, cảnh sát vũ trang đã sẵn sàng nhắm công kích.

Sáu chiếc xe của Cáo Đen và lái buôn thắng dừng khẩn cấp, dưới sự tấn công gọng kìm trước sau, xông lên sườn núi mặt nghiêng. Xe của cảnh sát vũ trang phía trước và xe của trạm bảo vệ phía sau phản ứng cực nhanh, dừng gấp song song. Hai chiếc xe và Cáo Đen biến thành tư thế gọng kìm chữ “bát” (1).

(1) Chữ bát: 八

Linh dương Tây Tạng ở gần đó chạy điên cuồng bốn phía, linh dương con chạy trốn nhanh như tên bắn theo bố mẹ trong trận tuyết lớn.

Gió tuyết quá lạnh, các đội viên đều đeo mặt nạ bảo hộ, chỉ để lộ đôi mắt. Mười Sáu nằm sấp đi bên cạnh xe, cầm súng nã đạn một hồi vào bánh xe đối phương.

Bành Dã quay đầu lại, liếc nhìn Cáo Đen đeo mặt nạ và găng tay màu đen trong chiếc xe chính giữa. Bành Dã gọi một tiếng “Mười Sáu”, Mười Sáu lập tức rút lui. Tiếp theo anh lăn từ trên xe xuống, chỗ anh ở vừa rồi, thủy tinh bị đạn bắn vỡ tung.

Bành Dã cầm súng trường, trốn sau thân xe nhìn quét sang bên kia một cái, chỉ sợ có hai mươi, ba mươi người.

Anh quay đầu nhìn Tiết Phi xuống xe theo: “Không có gì đáng ngại chứ?”

Tiết Phi ôm máy ảnh, gắng sức cười một tiếng: “Không cần để ý đến tôi.”

Phía trước, các cảnh sát của đội cảnh sát vũ trang bày trận xong, la to: “Săn giết, buôn bán động vật bảo vệ cấp một quốc gia trái phép, sử dụng súng đạn trái phép, giao nộp vũ khí đầu hàng, giảm nhẹ hình phạt!”

Giọng nói vừa dứt, mấy phát bắn quét pằng pằng pằng, lái buôn Ấn Độ nổi nóng, trực tiếp làm với người của cảnh sát vũ trang.

Pằng pằng pằng, xe việt dã bên Bành Dã cũng bị bắn thủng mấy lỗ, cơn giận này đến từ Cáo Đen.

Bành Dã đẩy chốt an toàn, nằm nghiêng người xuống đất, nhắm vào Cáo Đen nổ súng; Cáo Đen giơ súng bắn trả, chậm một bước, súng trong tay hắn bị bắn nát.

Mấy người bên cạnh hắn lập tức nhắm bắn,

Bành Dã nhanh chóng đẩy một cái kéo một cái, bóp cò, pằng pằng hai tiếng, chia ra bắn vỡ đầu họ.

Máu bắn đỏ cửa kính xe, hắt vào mặt tuyết, tiếng kêu thảm thiết liên hồi.

Trong nháy mắt nhóm người đó lui hết vào trong xe.

Tuyết rơi xuống, dày đến mức che tầm mắt. Người lại khẩn trương cao độ, không cảm thấy lạnh.

Người của Cáo Đen và lái buôn trốn vào trong pháo đài tạo thành từ sáu chiếc xe, im ắng. Xa xa, cảnh sát Trương của đội cảnh sát vũ trang ló đầu ra từ sau xe, ra dấu tay với Bành Dã, ý bảo qua xem một chút.

Bành Dã gật đầu, bắn yểm trợ cho anh ta, mỗi người đều coi chừng mỗi vị trí súng.

Cảnh sát Trương nằm sấp người, từ từ trườn tới bên cạnh xe Cáo Đen. Bành Dã nhìn chằm chằm cửa sổ xe trống rỗng, gió lớn thổi qua, trong gió, anh đột nhiên ngửi được sự khác thường:

“Lão Trương!”

Giọng anh xuyên qua mặt nạ và gió tuyết, rất không rõ ràng.

Một chai thủy tinh châm lửa bay từ trong xe ra ngoài, nện về phía cảnh sát Trương; anh ta không kịp phản ứng, cảnh sát vũ trang phía sau nhào tới như báo săn đẩy anh ta ngã tránh khỏi.

Chai cháy đập vỡ nát dưới đất, xăng hắt ra, trong nháy mắt lửa cháy lan.

Thủ hạ của Cáo Đen nắm lấy cơ hội nhắm vào hai đặc công, Bành Dã bóp cò, một phát bắn trúng cổ họng hắn.

Xăng và lửa bắn tung tóe vào người hai người, họ lăn trong tuyết đến gầm xe.

Bành Dã la to: “Đào Tử!”

Đào Tử chui vào gầm xe, liên tục kéo túm kéo hai người. Nhiều chai thủy tinh chứa xăng bị đốt, ném về phía xe của các đặc công và đội viên trạm bảo vệ hơn. Chai nổ nát, xăng chảy xuôi, trong nháy mắt biến thành biển lửa.

Cáo Đen nã mấy phát súng tới, Bành Dã nằm rạp xuống tránh sau chiếc xe đang bốc cháy.

Cảnh sát Trương đẩy đồng nghiệp ra khỏi gầm xe, mình lại chậm một bước, xăng giội vào áo khoác anh ta, rất nhanh bén lửa. Đám người Cáo Đen nhân thế lửa nổ súng.

Trên sườn núi quay về hướng gió ngọn lửa vờn bay, có kẻ săn trộm nhát gan, thấy nhiều cảnh sát liền bắt đầu vứt súng đầu hàng, có kẻ vẫn chống cự.

Trong sự hỗn loạn, đột nhiên có xe khởi động. Dưới sự yểm trợ của người khác, Cáo Đen khởi động một chiếc Jeep lao ra khỏi biển lửa. Bành Dã bắn một phát vào bánh xe sau, nổ lốp. Xe lắc lư một cái, nhưng không hề dừng lại.

Mười Sáu đuổi theo.

“Cậu ở lại!”

Bành Dã xông lên, nắm lấy tay vịn trên nóc xe nhảy lên một cái, chui vào từ cửa kính xe vỡ nát, một đạp đá vào mặt Cáo Đen.

Cáo Đen đạp mạnh chân ga, mò lấy súng ngắn bắn. Bành Dã nhào tới vặn cổ tay hắn, pằng một phát, kính chắn gió bị bắn vỡ vụn.

Xe Jeep tròng trành trên sườn núi tuyết rơi nhiều, hai người vật lộn lăn từ trên chiếc xe chạy nhanh xuống.

Bành Dã nắm chặt súng trong tay Cáo Đen, bóp cò, liên tục mấy phát, pằng pằng pằng bắn sạch đạn trong súng.

Tuyết trắng tung tóe cùng bùn đất.

Họ lăn từ trên sườn núi xuống. Bành Dã đứng dậy túm cổ áo Cáo Đen, đánh mạnh một quyền, vỡ mặt nạ của hắn. Anh đột nhiên dừng lại, trên gương mặt đó, không có vết sẹo.

Là anh Vạn!

Miệng anh Vạn đầy máu, hắn trả lại anh một quyền, nhưng bị anh né tránh. Anh Vạn cười ha ha: “Đội trưởng Bành, các người đều mắc lừa rồi!” Hắn cười điên dại, đột nhiên giật mặt nạ của Bành Dã xuống.

Trong nháy mắt, nụ cười ngạo mạn trên mặt hắn như băng vỡ tan, hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, giống như gặp ma.

Người này có thân hình thậm chí kiểu tóc giống Bành Dã như đúc, nhưng không phải Bành Dã!

Hắn rõ ràng đi theo một mạch —— Chẳng lẽ

Mấy người du mục lúc xe bị nổ lốp ấy?!

**

Một ngày trước, trong lều cắm trại, Bành Dã nhận được điện thoại của đội trưởng Trịnh.

Lão Trịnh: “Lão Bảy, tin tức chính xác người chỉ điểm cung cấp, chiều mai, người mua sẽ tiếp xúc với Cáo Đen ở mỏ muối hoang trên lưng chừng núi Nhật Sắc Cương. Trước đây, mười lần có bảy lần Cáo Đen giao cho Kế Vân làm. Nhưng Vạn Tử có dã tâm lớn, Cáo Đen muốn bắt đầu lại thì không thể giao đường dây này cho Vạn Tử, chỉ có thể đích thân tới.”

Bành Dã: “Tin tức bên tôi là Nhị Đạo Oa phía Nam Dương Hồ.”

Lão Trịnh: “Quả nhiên Cáo Đen thả tin tức giả. Xem ra chú đi tìm A Hòe, Cáo Đen đã thấy trong mắt. Giống như chú nghĩ, hắn lợi dụng người chị em kia của A Hòe.”

Bành Dã: “Hắn quá cẩn thận, sẽ nghi ngờ bên cạnh người mua có gián điệp.”

“Được. ‘Chú’ chú muốn đó, tìm được rồi.”

“Trừ ‘tôi’ ra còn phải có cảnh sát vũ trang. Vạn Tử không chắc chắn chúng ta mắc câu, không thông báo cho Cáo Đen thì Cáo Đen sẽ không xuất hiện ở chỗ giao dịch.”

“Yên tâm, đã xử lý xong rồi. Ha ha, may mà chú đi tìm A Hòe, thiết lập cái bẫy này cho Cáo Đen, tặng hắn một cơ hội bày cuộc thử chú, nếu không chỉ e hắn vứt bỏ cơ hội giao hàng lần này.”

“Ha ha.”

**

Một mạch hướng Nam, Trình Ca đã phát hiện địa điểm Nhật Sắc Cương, hoàn toàn không phải là Dương Hồ.

“Còn bao lâu đến?”

“Mười phút.”

**

Lưng chừng núi Nhật Sắc Cương cách trấn Phong Nam mấy chục cây số về hướng Bắc có mỏ muối bỏ hoang, khu vực nhà xưởng đổ nát, khu vực đào mỏ hố địa ngục chằng chịt. Một vùng cảm giác thất bại u ám.

Bốn bề im ắng, trên mặt tuyết trống rỗng.

Lão Trịnh và đội ngũ của anh ta mai phục trong bụi rậm tuyết rơi, xa xa trông thấy chiếc xe mục tiêu đi lên sườn núi, lái từ từ đến cổng dừng lại, chờ gì đó. Không lâu sau, vài người dò đường chạy từ bốn phương tám hướng tới bên cạnh xe báo cáo tình hình.

Nhìn từ tướng mạo, là người mua.

Lão Trịnh ngừng thở.

Đêm trước, anh ta và Bành Dã đã đối thoại:

“Lão Bảy, trong đội thảo luận qua, đối phương sẽ canh gác, chờ chúng giao dịch rồi chúng ta xông tới thì Cáo Đen sẽ bỏ chạy. Chỉ có thể mai phục rồi vây quét. Trước đó đội phó còn lo mai phục sớm sẽ để lộ tung tích, nhưng theo đề nghị của chú, buổi sáng chúng tôi sẽ mai phục xong.”

“Buổi sáng sẽ đổ tuyết, đi sau khi tuyết rơi, bại lộ hành tung; đi trước khi tuyết rơi, lại có thể che giấu vết bánh xe và dấu chân đội ngũ.”

“Ha ha, ông trời trợ giúp mà!”

Lão Trịnh nhìn chòng chọc mấy chiếc xe đó, nắm chặt nắm đấm. Cuối cùng, người dò đường đi sang bên này, chúng chia ra, cẩn thận lục soát khu vực khai thác mỏ và khu vực nhà xưởng.

Có người huýt sáo. Trên dốc núi có mấy chiếc xe lái tới, để mấy chiếc lại đi lên đỉnh dốc canh gác.

Lão Trịnh thở một hơi, quay đầu nhìn Bành Dã nằm rạp bên cạnh. Anh nhìn đối phương chằm chằm, lực chú ý tập trung cao độ. Tang Ương và Hồ Dương ở cách đó không xa cũng vậy.

Đoàn xe của người mua biến mất vào khu vực nhà xưởng.

Không lâu sau đó, trong tầm mắt lại xuất hiện một đoàn xe. Lão Trịnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bốn giờ đúng.

Xe từ từ đến gần. Lão Trịnh đã nhìn thấy Cáo Đen trong xe, hắn đeo mặt nạ màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt.

Tiếp theo đoàn xe này đi vào khu vực nhà xưởng, để một chiếc lại canh gác.

Từng mảng bông tuyết lớn như ruột bông, mặt tuyết lấy lại sự yên lặng lần nữa.

Cách đó không xa, đội phó ra dấu tay với lão Trịnh, xin chỉ thị tấn công; lão Trịnh liếc nhìn điện thoại di động, thấp giọng: “Bên Dương Hồ bắt đầu rồi, đoán chừng người của Cáo Đen đã thông báo cho hắn.”

Bành Dã nói: “Cáo Đen chưa tới.”

Lão Trịnh sửng sốt: “Người vừa rồi không phải sao?”

Bành Dã: “Hắn đã bị truy nã, tại sao phải che kín bưng như vậy?”

“Vậy…”

“Hôm nay hắn nhất định sẽ đến. Loại giao dịch cấp bậc này không phải tùy tiện phái một tên thủ hạ là có thể ứng phó được.” Bành Dã nói, “Chờ.”

Một lát sau, xe lái ra ngoài, trông giống như giao dịch xong sắp bỏ chạy.

Đội phó lại xin chỉ thị tấn công từ lão Trịnh, lão Trịnh nén xuống.

Bành Dã cắn răng, nhìn chằm chằm “Cáo Đen” trong xe đó, nắm chặt nắm đấm.

Lão Trịnh: “Có thể hắn đã lợi dụng tâm lý này của chú không?”

Lòng bàn tay Bành Dã đổ mồ hôi, anh thấy xe sắp lái đi, lại bình tĩnh nói: “Không phải Cáo Đen.”

“Dựa vào gì?”

“Cảm giác.”

Lời còn chưa dứt, đoàn xe dừng, vòng lại. Lần này, trên dốc núi có thêm một chiếc xe. Xe lái lại gần, lão Trịnh mới phát hiện người ngồi trên ghế phụ mới là Cáo Đen thực sự. Hắn cũng đeo mặt nạ, nhưng khí thế đó!

Ngoại trừ xe canh gác, Cáo Đen và người mua đều vào khu vực nhà xưởng, bỏ không mặt tuyết.

Ngực lão Trịnh kích động một hồi. Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ra dấu chuẩn bị với các đội viên.

Năm phút sau, một tay lão Trịnh chặt xuống, các chiến sĩ phá tuyết xông ra.

Trên dốc núi, một đội cảnh sát khác giao chiến với người canh gác, tiếng súng vang vọng chân trời, cũng kinh động đến hai nhóm người đang giao hàng trong nhà xưởng.

Nhóm Bành Dã, lão Trịnh xông vào nhà xưởng liền gặp phải đạn của Cáo Đen và người mua.

“Từ bỏ chống cự! Nộp vũ khí đầu hàng!”

Nhưng người Cáo Đen dẫn theo là thân tín tinh anh, khác đám phần tử săn trộm ở Dương Hồ một trời một vực; người mua càng liều chết chống cự, không thể quy phục. Bất luận sức chiến đấu hay vũ khí đều có thể so sánh với phe chính nghĩa.

Trong nhà xưởng, tiếng súng bên tai không dứt. Mấy phút tiếp theo, hai bên đều có tổn thất.

“Tang Ương!” Bành Dã trốn ra sau một chồng bao muối, lên đạn cạch cạch, gào to một tiếng, “Mẹ nó lần này đừng nương tay!”

“Vâng!” Trong tiếng súng bay tán loạn, Tang Ương la to đáp lại.

Bành Dã ló đầu ra. Cáo Đen nổ súng, bắn rách bao muối, muối mỏ màu trắng bay tung tóe đầy trời.

Dưới sự yểm trợ của mọi người, Cáo Đen rút lui tới phía ngoài, muốn chạy trốn ra khỏi nhà xưởng. Bành Dã nhắm rồi nổ súng về phía hắn, có người nhào tới chắn cho hắn. Cáo Đen nhanh chóng biến mất ở góc tường.

Lão Trịnh gào to: “Đuổi theo!”

Đuổi tới một nhà xưởng khác, Cáo Đen chạy trốn ở phía trước, người trong đội giơ súng bắn. Bành Dã chợt cảm thấy khác thường, la to: “Xăng!”

Lời chưa dứt, Cáo Đen quay lại bắn vào bao muối trong xưởng, trong nháy mắt, can xăng giấu phía sau nổ tung.

Bành Dã túm lấy Tang Ương kéo cậu lại bảo vệ dưới người.

Nhà xưởng nguy hiểm đổ sụp, một biển lửa.

**

Đoàn xe của Hà Tranh lao tới phía Bắc khu vực khai thác mỏ, đúng lúc đụng phải người mua rút lui giao chiến với đội chặn đường, lập tức tiến lên chi viện.

Mặt đất đều là hầm mỏ bỏ hoang lớn nhỏ, lên lên xuống xuống, công thủ đều không dễ dàng.

Trình Ca nhảy xuống xe núp trong hầm mỏ, bưng máy ảnh lên nằm sấp trên rìa, nhanh chóng nhấn màn trập.

Họ chạy trốn bốn phía, rất nhanh bị xáo trộn trận địa. Trong ống kính, một người đàn ông vạm vỡ trong lúc cuống quýt trốn sang phía cô, Trình Ca lùi lại, bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, rút một cây cốt thép từ đáy hầm ra.

Đạn bay lung tung, người kia nhảy vào đáy hầm tránh, há miệng thở dốc. Lúc hắn định chuồn quay đầu nhìn thấy Trình Ca, chợt sững sờ, giơ súng.

Cây cốt thép trong tay Trình Ca quất vào cánh tay hắn trước một bước. Đối phương bị đau, làm rớt súng. Trình Ca giơ tay lần nữa, vung một gậy vào đầu hắn. Cô quất mạnh liên tục bốn, năm cái, cho đến khi hắn mất năng lực phản kháng.

Vừa ra khỏi hầm, khu vực nhà xưởng ở xa truyền đến một tiếng nổ.

Trình Ca đột nhiên run lên, nhấc chân liền chạy về nơi đó.

Sự tham gia của Hà Tranh khiến bên này phân thắng bại rõ ràng rất nhanh, đa số người quỳ gối đầu hàng, chỉ có người đàn ông đeo mặt nạ màu đen giả làm Cáo Đen kéo người mua chạy trốn lên xe.

Cả đám người phấn khởi đuổi sát.

Ngay lúc hai người lên xe sắp chạy trốn, Hà Tranh xông tới nhảy vào xe đánh với người bên trong.

Xe đột nhiên đi chữ Z. Mọi người lên bao vây tấn công, nhưng không kịp,

“Pằng pằng pằng!”

Trình Ca leo lên dốc núi kinh ngạc quay đầu lại. Xe dừng, máu bắn tung tóe đầy cửa sổ xe bốn phía, giống như đèn lồng phết máu.

Có đầu người chậm rãi dựa vào kính, máu tươi như trút, đổ xuống tắm máu.

Gió đang thét gào, mọi người nhào tới.

Đạt Ngõa kêu thảm thiết thê lương: “Anh Tư!!!”

Cửa từ từ mở, người đi ra lại là Hà Tranh.

Đạt Ngõa nhào tới ôm anh ta khóc lớn.

Trình Ca thở hắt ra một hơi, sắc mặt cô trắng bệch. Cô quay đầu chạy như bay trong tuyết.

Cô tránh chỗ giao chiến, chạy đến cổng nhà xưởng, chỉ thấy hiện trường vô cùng hỗn loạn sau khi giao chiến. Máu khắp nơi, mỗi người đều bị thương mức độ khác nhau.

Có người bắt phần tử phạm tội, có người còn đang xông vào trong. Trong sự hỗn loạn, cô thấy có áo chống đạn của một cảnh sát bị bắn xuyên, máu chảy ra từ trong hố tuyết.

Trình Ca nắm chặt nắm đấm, ánh mắt cô quét qua mỗi một người tại hiện trường, nhưng tất cả đều là khuôn mặt xa lạ. Đào Tử, Hồ Dương, Tang Ương, không có một ai.

“Bành Dã!” Trình Ca la to, ánh lửa phản chiếu trong mắt cô, “Bành Dã đâu?”

Không ai trả lời. Cái tên này dường như đều xa lạ với tất cả mọi người.

**

Phía Nam khu vực khai thác mỏ, không ít người bị thương trong vụ nổ xăng, mà Bành Dã bất chấp vết bỏng và vết thương đạn bắn, lao ra khỏi lửa lớn cùng đám người lão Trịnh đẫm máu.

Cáo Đen chạy trốn vào hầm mỏ gồ ghề. Mọi người đuổi sát, chạy lên một hầm mỏ địa thế cao lại liếc mắt trông thấy chiếc xe hắn để lại làm đường rút ở xa xa.

Vài thân tín che chở cho Cáo Đen rút lui. Hai bên cùng bị thiệt hại, hai bên liên tục có người thất bại, không ngừng chia thành nhiều chiến trường nhỏ.

Địa thế khu vực khai thác mỏ nhấp nhô, lắc lư đi về phía trước trong gió tuyết.

Cho đến khi phòng tuyến cuối cùng bên cạnh Cáo Đen kéo Hồ Dương và lão Trịnh vào, chỉ còn Bành Dã và Tang Ương còn sức cắn chặt không thả.

Đuổi tới một hầm mỏ muối, Cáo Đen và một người chạy lên cầu sắt, đạn bắn trúng sắt thép vang loảng xoảng. Bành Dã bắn một phát trúng phần lưng Cáo Đen, nhưng không ngờ bị thủ hạ của hắn bắn trúng bụng.

Tuy có áo chống đạn, nhưng lực va chạm dữ dội khiến Bành Dã rơi xuống cầu, ngã xuống đáy hầm.

**

Cáo Đen và thủ hạ cuối cùng đã chạy tới gần xe. Tang Ương lách ra từ phía sau khung thép khuất, nhắm vào Cáo Đen, nhưng Cáo Đen kéo người bên cạnh qua, người kia nát đầu.

Cáo Đen lấy người khác làm bia đỡ đạn, nổ súng cực nhanh, đạn bắn nát súng trong tay Tang Ương, xuyên qua cánh tay cậu.

Tang Ương kêu thảm thiết một tiếng, ngã từ trên cầu xuống. Đầu cậu đập vào tấm sắt, cậu nhất thời không có phản ứng.

Nội tạng Bành Dã đau dữ dội. Anh nắm chặt phần bụng bò dậy từ đáy hầm, nhìn thấy súng rơi trên dốc. Chỗ anh rơi xuống vừa vặn có khung thép chắn giữa anh và Cáo Đen, quay đầu lại thấy Tang Ương nằm sấp dưới đất, súng trong tay Cáo Đen nhắm ngay đầu cậu.

Tuyết rất lớn, không che đậy được vết bỏng và vết thương đạn bắn khắp người anh. Anh liếc nhìn súng trường rơi trên đỉnh dốc.

Khoảnh khắc đó anh cũng không nghĩ gì cả, có lẽ nghĩ đến anh Hai.

Không chần chừ chút nào, anh nhào qua phía Tang Ương, đẩy cậu xuống hầm mỏ muối sâu hơn.

**

Chiến đấu trong khu vực nhà xưởng gần kết thúc, thủ hạ của Cáo Đen hầu như đều bị bắt, chỉ có một, hai người dựa vào địa thế hiểm trở chống lại. Thắng thua có thể xác định, nhiều người vòng qua nhà xưởng nổ bốc cháy lao tới khu vực khai thác mỏ hơn.

Trình Ca rốt cuộc nhìn thấy Đào Tử, nhào tới nắm chặt cổ áo anh ta, lạnh lùng: “Bành Dã đâu?!”

“Anh Bảy đuổi theo Cáo Đen…”

Trình Ca đẩy anh ta chạy ra bên ngoài.

Gió tuyết khắp bầu trời, mỏ muối, hố địa ngục trắng lòa, chỉ có máu và bùn, không nhìn thấy người.

“Pằng”, một tiếng súng truyền tới từ đằng xa, một tiếng đó không giống.

Trình Ca kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng Bắc. Gió tuyết mênh mông không có con đường phía trước, phát súng đó tựa như xuyên qua trái tim cô.

Gió tuyết ùn ùn kéo đến, lòng Trình Ca một hồi thê lương, có loại cảm ứng căn bản không thể giải thích rõ ràng. Cô dùng hết sức lực cả đời chạy về hướng tiếng súng.

Mắt đỏ như máu, cô phải đi gặp anh. Đi gặp anh, đi gặp anh, đi gặp anh!

**

Một tiếng pằng xé rách màn tuyết,

Viên đạn xuyên qua áo chống đạn và ngực Bành Dã.

Khoảnh khắc ấy, Bành Dã hối hận. Đêm ở nguồn Trường Giang, tại sao không trả lời cô ——

Trên mặt tuyết gió nổi lên; cô nở nụ cười thật lớn quay đầu lại, chỉ vào anh nói: “Hướng Bắc.”

Khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy gió đầy khắp núi đồi đứng lại vì cô;

—— Hối hận. Tại sao không trả lời cô: Trình Ca, khoảnh khắc đầu tiên anh động lòng với em, là hướng Bắc đấy.

**

Máu tràn ra theo khóe miệng Bành Dã, anh đứng lên. Cáo Đen đang chạy trốn.

Bành Dã che ngực, đi từng bước một lên dốc núi, một chuỗi vết máu dài kéo lê dưới chân.

Anh leo lên đỉnh dốc, khom người nhặt súng, đứng lên, sống lưng thẳng tắp. Trong gió tuyết, anh giơ cánh tay trái, đỡ súng trường trên tay áo bị lửa cháy sém, nhắm vào Cáo Đen.

Cáo Đen ngồi vào ghế lái. Khoảng cách 150 mét không là vấn đề đối với Bành Dã, nhưng mắt anh mờ, thân thể anh cũng đang lắc lư.

Cáo Đen khởi động xe. Bành Dã nheo mắt, dùng hết chút sức lực cuối cùng ổn định cánh tay trái đỡ súng, bóp cò.

Viên đạn xuyên qua gió tuyết, máu bắn tung tóe vào kính chắn gió. Chiếc xe đang tăng tốc đột nhiên dừng lại.

Súng trường rơi xuống đất.

Thân thể Bành Dã co giật một cách không kiểm soát được, anh chợt nửa quỳ xuống giống như sụp đổ.

Máu tươi đã sớm nhuộm đỏ mảnh đất dưới chân.

**

Trong gió tuyết, Trình Ca nhìn thấy anh, cô nhìn thấy anh rồi.

Cô lao xuống dốc núi như điên:

“Bành Dã!!!”

Anh tựa như nghe được, lại tựa như không.

Tiếng gió quá lớn, thế giới đã mất âm thanh.

Sứ mạng đối với mảnh đất này của anh rốt cuộc hoàn thành.

Nhưng tại sao vẫn tiếc nuối ——

Có lẽ tiếc nuối, nếu như vừa rồi dùng sức một chút, nhào xa hơn một chút, viên đạn đó có thể chỉ sượt qua người hay không, cho anh may mắn tránh khỏi.

Con ngươi màu đen của anh giãn ra rồi lại thu lại, thu lại rồi lại giãn ra, cố chấp kiên trì điều gì đó.

——

Trên dốc núi Tẩu Phong, cô gái yêu dấu của anh từng hỏi, cuộc đời này có mong ước gì.

Chỉ là,

Rửa hết tội ác thối nát, trả lại anh một đời quang minh lỗi lạc;

Xóa bỏ sự vất vả mệt mỏi của anh, cho phép anh trong sạch rời khỏi thế gian, sạch sẽ xuống mồ.

Ngày ấy cô nói, chúc anh được thỏa mong ước;

Nhưng nỗi tiếc nuối và hối hận của cái chết này, ai có thể miễn cho anh?

**

Trình Ca chạy lên cầu sắt, nhìn thấy Bành Dã.

Anh cúi đầu, quỳ trong gió tuyết khắp trời, máu tươi nhuộm đỏ mặt tuyết.

Trình Ca ngẩn người, hoàn toàn không biết cô nên làm gì.

Cô nhìn anh chằm chằm, đột nhiên chạy đi, không giẫm vững ngã từ trên cầu xuống, dập rách cằm, đập phải máy ảnh. Tuyết lớn phủ đầu lấp mặt, cô bò dậy đi lên dốc, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, dần dần chạy, một mạch loạng choạng ngã bò đi tới trước mặt anh.

Anh trầm mặc quỳ, im ắng. Trên người anh là bùn và vết bỏng đỏ tươi, nhếch nhác. Anh nửa cụp mắt, không biết đang nhìn chỗ nào, gương mặt bình thản và vẫn anh tuấn, giống như buổi đầu quen biết.

Gió rét thấu xương cuốn mùi máu tanh của anh tràn vào cổ họng. Trình Ca quỳ xuống trước mặt anh, vuốt băng trên lông mày và lông mi anh, tuyết trên tóc anh, phủi tuyết và bùn đất trên vai anh.

Cô tháo găng tay, sờ mặt anh, lạnh buốt, trên cổ cũng không không chạm được nhịp đập. Cô nghiêng tai để sát vào mũi anh, cô không nghe được hô hấp, chỉ có tiếng gió.

Cô bình tĩnh chấp nhận, nắm tay anh một cái ngắn ngủi, hỏi: “Có lạnh không?”

Không có trả lời. Gió gào thét tàn phá trước nay chưa từng có.

Cô nói: “Bành Dã, em tha thứ cho anh.”

“Không sao đâu, Bành Dã, em không tức giận. Em biết anh mệt mỏi, anh đi đi, em không sao đâu.” Ánh mắt cô tản mạn tới phương xa, nước tuyết xao động trong mắt cô. Cô ôm anh, lướt nhẹ qua khép mắt anh lại, nhẹ giọng nói, “Em sẽ không đến Thanh Hải thăm anh nữa, nhé?”

Trong nháy mắt, gió lặng lẽ dừng lại.

**

“Anh Bảy!” Hồ Dương, lão Trịnh đều chạy tới. Họ máu me khắp người, người này chật vật hơn người kia, loạng choạng chạy tới.

Trình Ca đứng lên, nhìn anh một lần cuối cùng, quay người đi vào trong gió tuyết. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, cô sắp suy sụp rồi, quá lạnh, cô không có cách nào chống lại.

Họ tập trung về phía anh từ bốn phương tám hướng;

Tang Ương và Đào Tử khóc than thảm thiết;

Trình Ca xoay người sải bước đi khỏi;

Hồ Dương lái xe bay nhanh tới.

Cô lê bước đi về phía trước trong tuyết lớn, càng đi càng xa.

Lão Trịnh và cấp dưới nâng Bành Dã kéo lên xe;

“Chị Trình Ca!” Tang Ương kêu khóc.

Trình Ca không quay đầu lại. Cô ngược gió đi về phía trước, mảnh vụn hồi ức khi xưa hiện ra như bông tuyết.

Cô chặn anh ở hiên cửa, nói phải sờ lại mới công bằng, anh ẩn nhẫn nén giận nhìn cô chằm chằm.

Anh tắm trong căn phòng thô sơ, đột nhiên quay đầu, đôi mắt tối đen ẩm ướt khóa chặt cô đang nhìn lén;

Anh mặc áo dài Tây Tạng cho cô xong, mở cửa phòng thử đồ ra, nói: “Chúng ta không phải người cùng một đường.”

Nhưng anh lại chống cô lên bức tường phòng tắm, ướt cả hốc mắt: “Trình Ca, tôi tưởng chúng ta không phải như vậy.”

“Chị Trình Ca!”

Trình Ca ngẩng đầu. Trong bông tuyết lăn tròn, cô đã nhìn thấy hình dạng của gió. Cô đeo đôi găng tay màu đen kia vào tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại một lần. Chỉ là trong băng tuyết hất vào mặt, cô nhớ tới lời của anh, lệ ướt vành mắt.

——

“Nếu như có ngày anh không từ mà biệt, em phải tha thứ cho anh.”

“Nếu như anh đi, em cũng sẽ đi.”

“Trình Ca ——”

“Có lẽ cũng sẽ không. Chuyện tương lai, ai biết được chứ?”

“Cô gái giỏi, em cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại.”

“Được. Anh yên tâm.”

——

Giá rét thấu xương, tựa như dùng hết sức lực cả đời cũng không có cách nào chống lại.

“A! ——” Cô gào khóc như con thú trọng thương.

Bành Dã, em tha thứ cho anh, em sẽ không đến Thanh Hải tìm anh nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương