Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
-
Chương 7
Xe của Trình Ca đi trên cánh đồng hoang mênh mông, mấy trăm cây số, không thấy bóng người. Chỉ có lừa hoang Tây Tạng hấp tấp chạy qua.
Cỏ khô mọc khắp cánh đồng hoang giống như một tấm thảm trải sàn màu vàng, kéo dài không biên giới. Gió lớn thổi qua, giống như hồ nước vàng lăn tăn gợn sóng. Cuối cánh đồng hoang là dãy núi màu xám bạc, đỉnh đầu là bầu trời xanh như đại dương, xanh ùn ùn kéo đến, thấm vào lòng người.
Xe của Trình Ca bập bềnh trên đồng cỏ vàng và bầu trời xanh, cô mở cửa sổ ra hóng gió, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời xanh thật cao, chim ưng đang lượn vòng.
Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, không nhìn đường phía trước.
Đột nhiên đi qua một con đường rải đá vụn gồ ghề, xe lắc lư vài cái, tắt lửa.
Trình Ca thử khởi động mấy lần, nhưng chiếc xe này sau khi giãy giụa vài lần, hoàn toàn vô dụng. Cô từng nghĩ chiếc xe này sẽ nát, nhưng không ngờ nát nhanh như vậy, hoàn toàn như vậy.
Trình Ca mở cửa xe, đặt chân đi trên đồng cỏ khô màu vàng, nhìn trước sau, trời xanh cỏ dại không có người ở.
Cô dứt khoát ngã xuống đồng cỏ vàng phơi nắng, nhắm mắt lại, ánh mặt trời nhuộm thế giới của cô thành màu đỏ.
Chỉ có gió đang thổi.
Thế giới cực kì yên tĩnh, mênh mông, oai nghiêm. Ẩn chứa sức mạnh dâng trào.
Mặt đất cỏ khô um tùm, ấm áp, dịu dàng, giống như thân thể người.
Đột nhiên cô liền có kích động muốn làm tình.
**
Ánh mặt trời ấm áp, cỏ khô thơm dịu.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, tiếng bánh xe xa xa khiến cô tỉnh giấc. Ngực cô nhẹ nhàng nhấp nhô, từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm bầu trời một lúc, đáy mắt không có cảm xúc.
Cỏ khô bị cô lăn đến lộn xộn.
Cô mơ một giấc mơ. Có lẽ gần đây cuộc sống quá nhàm chán, cho nên cô thỉnh thoảng nhớ tới người đàn ông có đôi mắt mang theo cảnh cáo kia.
Cô đứng dậy xoa xoa mái tóc rối bời, nghiêng đầu nhìn, thứ đến là một chiếc Jeep màu xanh đậm, cùng loạt với xe cô, nhưng cao hơn vài cấp.
Xe đến gần, dừng lại, một người đàn ông đeo kính râm ăn mặc hippie thò đầu ra, chào hỏi: “Hey, xe chết máy rồi à?”
“Đoán chừng là tiêu rồi.” Trình Ca nói.
“Tôi xem thử giúp cô nhé.” Hippie vô cùng nhiệt tình thân thiện, chuẩn bị xuống xe, cô gái trẻ trên ghế phụ lái kéo tay anh ta không buông, có vẻ như không tình nguyện giúp.
Hippie nói với cô ấy vài câu, xuống xe, cười với Trình Ca: “Ra ngoài thì phải quan tâm lẫn nhau đúng không.”
Trình Ca nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Người thanh niên lấy dụng cụ kiểm tra xe cho cô. Bạn gái anh ta, cũng chính là cô gái trang điểm khói giống như mắt gấu trúc xuống xe theo, đi tới đi lui bên cạnh, ánh mắt rơi vào cái hộp đen trong xe Trình Ca.
Hippie hỏi: “Cô ra ngoài mang theo nhiều đồ vậy à?”
Trình Ca nói: “Làm việc, phải mang dụng cụ.”
Hippie “ồ” một tiếng, vừa sửa xe, vừa nói chuyện phiếm câu được câu không với Trình Ca,
“Cô gái, cô làm việc gì thế, sao một mình chạy tới khu không người?”
“Bác sĩ thú y.” Trình Ca từng phút nói dối không đỏ mặt.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô chán ghét những câu hỏi truy tìm nguồn gốc rập khuôn sau khi đối phương biết cô là nhiếp ảnh gia.
“Bác sĩ thú y?” Hippie trợn to hai mắt.
Trình Ca quan sát vẻ mặt anh ta, nói: “Coi như là bác sĩ động vật hoang dã.”
“Chuyên chữa bệnh cho động vật hoang dã?”
“Ừ.”
“Đã chữa cho voi chưa?”
“Truyền nước biển cho voi phải dùng đồ chứa lớn như thùng nước suối.” Trình Ca có một năm đồng hành cùng một bác sĩ động vật hoang dã người da đen ở châu Phi, cho nên biết rõ.
“Sư tử, báo thì sao?”
“Tiêm phải dùng súng bắn, hoặc gây mê trước.”
“Cô gái, cô là người ở đâu?”
“Thượng Hải.”
“Một mình cô ra ngoài thật can đảm.”
Trình Ca: “…”
Hippie là một người lắm lời, qua khoảng hai mươi phút, anh ta vẫn đang hỏi: “Cô thích loài vật nào nhất?”
Trình Ca nói: “Xe không sửa được thì bỏ đi, để đó đi.”
Hippie cũng từ bỏ: “Híc, chiếc xe này không sửa được. Nếu không thì… Cô đi đâu, chúng tôi đưa cô đi.”
Bạn gái mắt gấu trúc của anh ta không vui, trách móc: “Anh hỏi ý em chưa? Sau xe chúng ta để đồ của em đó, chen chúc hư thì sao?”
Trình Ca không định đi cùng họ, nói: “Không cần, lát nữa tôi gọi điện thoại cứu viện.”
Hippie liên tục nói xin lỗi, bị bạn gái kéo lên xe. Anh ta lái xe, thò ra ngoài cửa sổ vẫy tay với cô:
“Cô gái, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhé!”
Lời tạm biệt thân thiện sang sảng của người thanh niên vẫn vang vọng trên cao nguyên, Trình Ca lại rất nhanh ngửi thấy có gì đó không đúng, mùi xăng?!
Gần đây có mùi xăng.
Trình Ca đi một vòng quanh xe, tìm theo vết dầu, mở can dầu ra nhìn, ha, đục một lỗ, xăng đổ đầy bình bị trộm không còn một giọt.
Trình Ca cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn, hai người trẻ tuổi đó đã sớm chuồn mất.
Cô cũng không để tiết mục xen giữa nhỏ này trong lòng, ngồi xuống dựa vào thân xe, lấy thuốc lá ra hút.
Gió vẫn đang thổi, cỏ vẫn đang lay động.
Thế giới rất mênh mông, cô không nghĩ gì cả, tay để trên đùi, rẩy tàn thuốc. Hút xong, cô nhấn đầu lọc vào đất dập tắt, nhấn mạnh mấy lần, ngón tay dính bùn; lại vặn chai nước đổ lên.
Cô không có chuyện gì để làm, nhìn bốn phía, ngồi không biết bao lâu, đột nhiên có cảm giác mờ mịt không biết mình ở nơi nào.
Lúc này, sau xe vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, cỏ dại xào xạc, nhẹ và đường đột, không phải người.
Trình Ca quay đầu, liền thấy một con linh dương Tây Tạng con ló đầu ra ở phía bên kia xe. Nó thấy Trình Ca, chân trước mới bước ra rụt lại sau một cái, chần chừ mấy phút, vẫn đi ra.
Tên nhóc đó đoán chừng vẫn chưa gặp qua loài người, không biết nguy hiểm.
Linh dương Tây Tạng con lông màu vàng nhạt, cái tai nho nhỏ xoay trong gió. Con ngươi nó đen nhánh, cảnh giác lại tò mò, nhìn Trình Ca, giống như đứa trẻ ngây thơ.
Trình Ca nín thở, ngay cả con ngươi cũng không xoay chuyển.
Linh dương Tây Tạng con do dự đến gần, đi tới chỗ cách Trình Ca mấy mét. Chai nước suối ngã, nước tràn ra, chảy vào bụi cỏ. Nó cúi đầu liếm nước tràn, liếm một hớp, ngẩng đầu nhìn, lại tiếp tục liếm.
Trên cái mông nhỏ, cái đuôi ngắn ngủn vẫy một cái.
Trình Ca không muốn dọa nó chạy, thậm chí bỏ đi suy nghĩ dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc quý báu này.
Nhưng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này, linh dương Tây Tạng con cả kinh, nhanh chân chạy, chỉ chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Trình Ca cầm lấy di động, là số lạ.
“A lô?”
“Trình Ca, có phải em cho điện thoại chị vào danh sách đen không?” Là bác sĩ Phương.
“A, đúng thế.”
“…” Giọng Phương Nghiên coi như kiềm chế, “Mấy ngày nay em đi đâu?”
“Không nói cho chị.” Trình Ca mở bật lửa, lại đốt một điếu thuốc.
“Không phải hôm đó chúng ta đã hẹn gặp nhau rồi sao? Em nói muốn tới chỗ chị kiểm tra.”
“Em là bệnh nhân, lời hứa của em không thể tin.”
Phương Nghiên nhất thời không nói, một lúc sau, thở dài nói: “Xem ra không có chuyển biến tốt, em đang tránh chị?”
“Ngược lại chính là không muốn gặp chị.”
“Trình Ca, em không thể như vậy.”
“Không thể như vậy?” Trình Ca lạnh lùng nói.
“Cái tính khí này của em sao lại… lại nóng nảy rồi?… Có phải em lại phát sinh quan hệ tình dục với người khác không?… Em ở đâu, sao tiếng gió lớn vậy?… Ông trời ơi, Trình Ca! Em sẽ không định nhảy lầu chứ?!”
Trình Ca nói: “Em ở Khương Đường quay phim.”
“… Khương Đường, đó là chỗ nào?”
“Tây bộ… Gần Khả Khả Tây Lý.”
Phương Nghiên trầm mặc, qua một lúc, nói: “Trình Ca, chị nói đúng rồi.”
“Nói đúng cái gì?”
“Nguyên nhân bệnh của em. Áp lực tâm lý quá lớn, ham muốn khống chế do nóng nảy, trầm cảm và ép buộc dẫn tới, cùng cảm giác trống rỗng, cảm giác mất mát lúc không bị khống chế còn có cảm giác hoang mang. Cái này buộc em theo đuổi kích thích thay thế, làm cho bây giờ em không thể khống chế bản thân em…”
“Phương Nghiên,” Trình Ca nhàn nhạt nói, “Chị có bệnh.”
“Cái gì?”
“Người động một chút là không kiềm được muốn phân tích người khác mổ xẻ người khác như chị đều có bệnh, chị cần tìm được cảm giác nắm trong tay trên người người khác, chị không thể khống chế bản thân chị không phân tích người khác.” Trình Ca học ngay bán ngay, trả lại nguyên xi lời cho cô ấy.
“Trình Ca, em hãy nghe chị nói…”
Trình Ca ngắt ngang: “Tại sao tôi phải nghe chị nói? Chị rất muốn tìm người nghe chị nói sao, chị không thể khống chế bản thân chị sao?”
“… Trình Ca. Em nói những thứ này chị đều sẽ không giận, cũng sẽ không vì vậy bỏ mặc em. Em càng ngày càng quá đáng, nhưng em là bệnh nhân, chị biết áp lực tâm lý của em rất lớn, em không có linh cảm, chụp không được tác phẩm đẹp, không phải là vì năm đó Giang Khải và…”
Trình Ca nhấn tắt di động, ném trên bãi cỏ.
Cô cào mạnh tóc mấy cái, lại cầm di động lên, tìm tới số mẹ, nhanh chóng bấm một tin nhắn: “Mẹ còn dám nói chuyện của con cho người khác thử xem!”
Cô tắt máy, ngồi một lúc, đứng lên thử khởi động xe, vẫn vô dụng.
Trình Ca không hề có ý nghĩ gọi điện thoại xin cứu binh, cô ôm máy ảnh ra, chụp ảnh trên bãi cỏ gần đó. Qua rất lâu, vẫn không có xe đi qua.
Cô chống giá ba chân, khởi động chức năng tính giờ, bày tư thế tự chụp.
Bầu trời, núi tuyết, bãi cỏ, chiếc xe màu đỏ rách nát, kính râm và vali ra vẻ, cái gì cũng có thể làm bối cảnh và đạo cụ.
Trên Weibo của cô có một loạt ảnh giống như poster, phong cảnh đẹp, kĩ thuật tốt, dáng người đẹp, kiểu lạnh lùng thanh cao. Fan trên một triệu, mở bình luận ra, tất cả đều là khen ngợi, hâm mộ, xin chỉ bảo.
Họ bình luận, nói cô là một người tích cực, vui tươi, lạc quan, hướng về phía trước.
**
Toàn bộ thành phần sáng tạo đều đã chụp xong, Trình Ca ngồi trên mui xe phơi nắng, ôm máy ảnh sàng lọc ảnh.
Tuy cô không lấy ra nổi tác phẩm có thể dự thi, nhưng ảnh có thể dùng làm hàng hóa vẫn dư dả. Cô lật xem từng tấm, đều cũng không tệ. Lật tới cuối, trên màn hình bật ra Bành Dã.
Ánh mặt trời rực rỡ, màn hình rất tối.
Cô cúi đầu sát vào, phải dùng tay che nắng mới có thể nhìn rõ.
Anh quay đầu sang chỗ khác không nhìn cô, xương quai xanh gồ lên, rất rắn chắc, hợp với tĩnh mạch trên cổ, kéo gân cốt, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi vào, tạo thành một đường lõm sâu, chứa bóng mờ.
Thấy tiệm trà đơn giản thuần phác trong nền, cô vô thức nhớ tới hương trà dày đặc và vị tsampa hơi kì lạ vào buổi sáng, còn có ánh mắt anh.
Tấm ảnh này, cô cảm thấy rất có mùi vị.
Trình Ca thưởng thức một lúc, ôm máy ảnh lên, đưa ống ngắm nhìn chung quanh, phong cảnh bốn phía không thay đổi, nhưng bỗng nhiên ống kính vừa chuyển, xa xa bụi đất đầy trời, cỏ dại tung bay.
Có xe tới.
Trình Ca ngẩng đầu lên từ máy ảnh, là một chiếc việt dã Đông Phong.
**
“Phía trước có xe.” Lái xe Thạch Đầu thông báo tình hình, nói: “Có lẽ là chết máy rồi.”
Bành Dã ngồi phía sau nghỉ ngơi mở mắt, nói: “Dừng lại xem thử.”
Đến gần, Ni Mã thò đầu ra, chỉ tay nói: “Là cái người buôn đồ dùng kế hoạch hóa gia đình kia, cô ấy lại xuất hiện.”
Mười Sáu cũng hưng phấn nhìn xung quanh: “A, thực sự là cô ấy.”
Bành Dã nghe, liếc nhìn sang. Khoảng cách giữa anh và cô đang rút ngắn, sau đó, xe dừng lại.
Bầu trời xanh, bãi cỏ vàng, Trình Ca ôm máy ảnh trong lòng, ngồi xếp bằng trên mui xe màu đỏ. Cô nheo mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Ánh mặt trời sáng ngời, cô vẫn là ánh mắt lúc nhìn anh đêm đó, đăm đăm, tối đen, lạnh nhạt, như cười như không, giống như đồ vật lạnh như băng nào đó.
Đồ vật khó có thể hình dung.
Nhưng lần này Bành Dã phát hiện, đôi mắt cô, giống như ống kính máy ảnh cô nâng trong lòng.
Trống rỗng, sâu xa.
Đúng như ánh mắt bác sĩ sẽ giống như dao trong tay anh ta; ánh mắt Trình Ca giống như ống kính máy ảnh trong tay cô.
Ánh mắt như thế, cô nhất định là nhiếp ảnh gia, chứ không phải người du lịch.
Hai người lạnh nhạt nhìn nhau, tựa như hai bên đều rất rõ đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng Trình Ca là người nói dối, cô lại không hề xấu hổ, quang minh chính đại nhìn thẳng Bành Dã, giống như cái người nói đi Lhasa, Chương Mộc, Nepal không phải là cô.
Cô phủi mông đứng dậy, đứng trên mui xe thật cao, hỏi: “Tôi muốn đến Trạm bảo vệ Đạt Kiệt, mấy anh tiện đường không?”
“Chúng tôi chính là người ở đó.” Mười Sáu suy nghĩ, “Ôi, tối qua không tự giới thiệu với cô.”
“A, hồng thủy nhấn chìm miếu Long Vương (*).” Trình Ca nói.
(*) Hồng thủy nhấn chìm miếu Long Vương: nghĩa là vốn là người mình nhưng không biết nên xảy ra mâu thuẫn với nhau.
Mười Sáu hỏi: “Cô đến đó làm gì?”
Trên thảo nguyên gió rất lớn, Trình Ca phải la lớn: “Trình Ca! Tôi là nhiếp ảnh gia Trình Ca!”
Cỏ khô mọc khắp cánh đồng hoang giống như một tấm thảm trải sàn màu vàng, kéo dài không biên giới. Gió lớn thổi qua, giống như hồ nước vàng lăn tăn gợn sóng. Cuối cánh đồng hoang là dãy núi màu xám bạc, đỉnh đầu là bầu trời xanh như đại dương, xanh ùn ùn kéo đến, thấm vào lòng người.
Xe của Trình Ca bập bềnh trên đồng cỏ vàng và bầu trời xanh, cô mở cửa sổ ra hóng gió, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời xanh thật cao, chim ưng đang lượn vòng.
Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, không nhìn đường phía trước.
Đột nhiên đi qua một con đường rải đá vụn gồ ghề, xe lắc lư vài cái, tắt lửa.
Trình Ca thử khởi động mấy lần, nhưng chiếc xe này sau khi giãy giụa vài lần, hoàn toàn vô dụng. Cô từng nghĩ chiếc xe này sẽ nát, nhưng không ngờ nát nhanh như vậy, hoàn toàn như vậy.
Trình Ca mở cửa xe, đặt chân đi trên đồng cỏ khô màu vàng, nhìn trước sau, trời xanh cỏ dại không có người ở.
Cô dứt khoát ngã xuống đồng cỏ vàng phơi nắng, nhắm mắt lại, ánh mặt trời nhuộm thế giới của cô thành màu đỏ.
Chỉ có gió đang thổi.
Thế giới cực kì yên tĩnh, mênh mông, oai nghiêm. Ẩn chứa sức mạnh dâng trào.
Mặt đất cỏ khô um tùm, ấm áp, dịu dàng, giống như thân thể người.
Đột nhiên cô liền có kích động muốn làm tình.
**
Ánh mặt trời ấm áp, cỏ khô thơm dịu.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, tiếng bánh xe xa xa khiến cô tỉnh giấc. Ngực cô nhẹ nhàng nhấp nhô, từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm bầu trời một lúc, đáy mắt không có cảm xúc.
Cỏ khô bị cô lăn đến lộn xộn.
Cô mơ một giấc mơ. Có lẽ gần đây cuộc sống quá nhàm chán, cho nên cô thỉnh thoảng nhớ tới người đàn ông có đôi mắt mang theo cảnh cáo kia.
Cô đứng dậy xoa xoa mái tóc rối bời, nghiêng đầu nhìn, thứ đến là một chiếc Jeep màu xanh đậm, cùng loạt với xe cô, nhưng cao hơn vài cấp.
Xe đến gần, dừng lại, một người đàn ông đeo kính râm ăn mặc hippie thò đầu ra, chào hỏi: “Hey, xe chết máy rồi à?”
“Đoán chừng là tiêu rồi.” Trình Ca nói.
“Tôi xem thử giúp cô nhé.” Hippie vô cùng nhiệt tình thân thiện, chuẩn bị xuống xe, cô gái trẻ trên ghế phụ lái kéo tay anh ta không buông, có vẻ như không tình nguyện giúp.
Hippie nói với cô ấy vài câu, xuống xe, cười với Trình Ca: “Ra ngoài thì phải quan tâm lẫn nhau đúng không.”
Trình Ca nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Người thanh niên lấy dụng cụ kiểm tra xe cho cô. Bạn gái anh ta, cũng chính là cô gái trang điểm khói giống như mắt gấu trúc xuống xe theo, đi tới đi lui bên cạnh, ánh mắt rơi vào cái hộp đen trong xe Trình Ca.
Hippie hỏi: “Cô ra ngoài mang theo nhiều đồ vậy à?”
Trình Ca nói: “Làm việc, phải mang dụng cụ.”
Hippie “ồ” một tiếng, vừa sửa xe, vừa nói chuyện phiếm câu được câu không với Trình Ca,
“Cô gái, cô làm việc gì thế, sao một mình chạy tới khu không người?”
“Bác sĩ thú y.” Trình Ca từng phút nói dối không đỏ mặt.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô chán ghét những câu hỏi truy tìm nguồn gốc rập khuôn sau khi đối phương biết cô là nhiếp ảnh gia.
“Bác sĩ thú y?” Hippie trợn to hai mắt.
Trình Ca quan sát vẻ mặt anh ta, nói: “Coi như là bác sĩ động vật hoang dã.”
“Chuyên chữa bệnh cho động vật hoang dã?”
“Ừ.”
“Đã chữa cho voi chưa?”
“Truyền nước biển cho voi phải dùng đồ chứa lớn như thùng nước suối.” Trình Ca có một năm đồng hành cùng một bác sĩ động vật hoang dã người da đen ở châu Phi, cho nên biết rõ.
“Sư tử, báo thì sao?”
“Tiêm phải dùng súng bắn, hoặc gây mê trước.”
“Cô gái, cô là người ở đâu?”
“Thượng Hải.”
“Một mình cô ra ngoài thật can đảm.”
Trình Ca: “…”
Hippie là một người lắm lời, qua khoảng hai mươi phút, anh ta vẫn đang hỏi: “Cô thích loài vật nào nhất?”
Trình Ca nói: “Xe không sửa được thì bỏ đi, để đó đi.”
Hippie cũng từ bỏ: “Híc, chiếc xe này không sửa được. Nếu không thì… Cô đi đâu, chúng tôi đưa cô đi.”
Bạn gái mắt gấu trúc của anh ta không vui, trách móc: “Anh hỏi ý em chưa? Sau xe chúng ta để đồ của em đó, chen chúc hư thì sao?”
Trình Ca không định đi cùng họ, nói: “Không cần, lát nữa tôi gọi điện thoại cứu viện.”
Hippie liên tục nói xin lỗi, bị bạn gái kéo lên xe. Anh ta lái xe, thò ra ngoài cửa sổ vẫy tay với cô:
“Cô gái, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhé!”
Lời tạm biệt thân thiện sang sảng của người thanh niên vẫn vang vọng trên cao nguyên, Trình Ca lại rất nhanh ngửi thấy có gì đó không đúng, mùi xăng?!
Gần đây có mùi xăng.
Trình Ca đi một vòng quanh xe, tìm theo vết dầu, mở can dầu ra nhìn, ha, đục một lỗ, xăng đổ đầy bình bị trộm không còn một giọt.
Trình Ca cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn, hai người trẻ tuổi đó đã sớm chuồn mất.
Cô cũng không để tiết mục xen giữa nhỏ này trong lòng, ngồi xuống dựa vào thân xe, lấy thuốc lá ra hút.
Gió vẫn đang thổi, cỏ vẫn đang lay động.
Thế giới rất mênh mông, cô không nghĩ gì cả, tay để trên đùi, rẩy tàn thuốc. Hút xong, cô nhấn đầu lọc vào đất dập tắt, nhấn mạnh mấy lần, ngón tay dính bùn; lại vặn chai nước đổ lên.
Cô không có chuyện gì để làm, nhìn bốn phía, ngồi không biết bao lâu, đột nhiên có cảm giác mờ mịt không biết mình ở nơi nào.
Lúc này, sau xe vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, cỏ dại xào xạc, nhẹ và đường đột, không phải người.
Trình Ca quay đầu, liền thấy một con linh dương Tây Tạng con ló đầu ra ở phía bên kia xe. Nó thấy Trình Ca, chân trước mới bước ra rụt lại sau một cái, chần chừ mấy phút, vẫn đi ra.
Tên nhóc đó đoán chừng vẫn chưa gặp qua loài người, không biết nguy hiểm.
Linh dương Tây Tạng con lông màu vàng nhạt, cái tai nho nhỏ xoay trong gió. Con ngươi nó đen nhánh, cảnh giác lại tò mò, nhìn Trình Ca, giống như đứa trẻ ngây thơ.
Trình Ca nín thở, ngay cả con ngươi cũng không xoay chuyển.
Linh dương Tây Tạng con do dự đến gần, đi tới chỗ cách Trình Ca mấy mét. Chai nước suối ngã, nước tràn ra, chảy vào bụi cỏ. Nó cúi đầu liếm nước tràn, liếm một hớp, ngẩng đầu nhìn, lại tiếp tục liếm.
Trên cái mông nhỏ, cái đuôi ngắn ngủn vẫy một cái.
Trình Ca không muốn dọa nó chạy, thậm chí bỏ đi suy nghĩ dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc quý báu này.
Nhưng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này, linh dương Tây Tạng con cả kinh, nhanh chân chạy, chỉ chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Trình Ca cầm lấy di động, là số lạ.
“A lô?”
“Trình Ca, có phải em cho điện thoại chị vào danh sách đen không?” Là bác sĩ Phương.
“A, đúng thế.”
“…” Giọng Phương Nghiên coi như kiềm chế, “Mấy ngày nay em đi đâu?”
“Không nói cho chị.” Trình Ca mở bật lửa, lại đốt một điếu thuốc.
“Không phải hôm đó chúng ta đã hẹn gặp nhau rồi sao? Em nói muốn tới chỗ chị kiểm tra.”
“Em là bệnh nhân, lời hứa của em không thể tin.”
Phương Nghiên nhất thời không nói, một lúc sau, thở dài nói: “Xem ra không có chuyển biến tốt, em đang tránh chị?”
“Ngược lại chính là không muốn gặp chị.”
“Trình Ca, em không thể như vậy.”
“Không thể như vậy?” Trình Ca lạnh lùng nói.
“Cái tính khí này của em sao lại… lại nóng nảy rồi?… Có phải em lại phát sinh quan hệ tình dục với người khác không?… Em ở đâu, sao tiếng gió lớn vậy?… Ông trời ơi, Trình Ca! Em sẽ không định nhảy lầu chứ?!”
Trình Ca nói: “Em ở Khương Đường quay phim.”
“… Khương Đường, đó là chỗ nào?”
“Tây bộ… Gần Khả Khả Tây Lý.”
Phương Nghiên trầm mặc, qua một lúc, nói: “Trình Ca, chị nói đúng rồi.”
“Nói đúng cái gì?”
“Nguyên nhân bệnh của em. Áp lực tâm lý quá lớn, ham muốn khống chế do nóng nảy, trầm cảm và ép buộc dẫn tới, cùng cảm giác trống rỗng, cảm giác mất mát lúc không bị khống chế còn có cảm giác hoang mang. Cái này buộc em theo đuổi kích thích thay thế, làm cho bây giờ em không thể khống chế bản thân em…”
“Phương Nghiên,” Trình Ca nhàn nhạt nói, “Chị có bệnh.”
“Cái gì?”
“Người động một chút là không kiềm được muốn phân tích người khác mổ xẻ người khác như chị đều có bệnh, chị cần tìm được cảm giác nắm trong tay trên người người khác, chị không thể khống chế bản thân chị không phân tích người khác.” Trình Ca học ngay bán ngay, trả lại nguyên xi lời cho cô ấy.
“Trình Ca, em hãy nghe chị nói…”
Trình Ca ngắt ngang: “Tại sao tôi phải nghe chị nói? Chị rất muốn tìm người nghe chị nói sao, chị không thể khống chế bản thân chị sao?”
“… Trình Ca. Em nói những thứ này chị đều sẽ không giận, cũng sẽ không vì vậy bỏ mặc em. Em càng ngày càng quá đáng, nhưng em là bệnh nhân, chị biết áp lực tâm lý của em rất lớn, em không có linh cảm, chụp không được tác phẩm đẹp, không phải là vì năm đó Giang Khải và…”
Trình Ca nhấn tắt di động, ném trên bãi cỏ.
Cô cào mạnh tóc mấy cái, lại cầm di động lên, tìm tới số mẹ, nhanh chóng bấm một tin nhắn: “Mẹ còn dám nói chuyện của con cho người khác thử xem!”
Cô tắt máy, ngồi một lúc, đứng lên thử khởi động xe, vẫn vô dụng.
Trình Ca không hề có ý nghĩ gọi điện thoại xin cứu binh, cô ôm máy ảnh ra, chụp ảnh trên bãi cỏ gần đó. Qua rất lâu, vẫn không có xe đi qua.
Cô chống giá ba chân, khởi động chức năng tính giờ, bày tư thế tự chụp.
Bầu trời, núi tuyết, bãi cỏ, chiếc xe màu đỏ rách nát, kính râm và vali ra vẻ, cái gì cũng có thể làm bối cảnh và đạo cụ.
Trên Weibo của cô có một loạt ảnh giống như poster, phong cảnh đẹp, kĩ thuật tốt, dáng người đẹp, kiểu lạnh lùng thanh cao. Fan trên một triệu, mở bình luận ra, tất cả đều là khen ngợi, hâm mộ, xin chỉ bảo.
Họ bình luận, nói cô là một người tích cực, vui tươi, lạc quan, hướng về phía trước.
**
Toàn bộ thành phần sáng tạo đều đã chụp xong, Trình Ca ngồi trên mui xe phơi nắng, ôm máy ảnh sàng lọc ảnh.
Tuy cô không lấy ra nổi tác phẩm có thể dự thi, nhưng ảnh có thể dùng làm hàng hóa vẫn dư dả. Cô lật xem từng tấm, đều cũng không tệ. Lật tới cuối, trên màn hình bật ra Bành Dã.
Ánh mặt trời rực rỡ, màn hình rất tối.
Cô cúi đầu sát vào, phải dùng tay che nắng mới có thể nhìn rõ.
Anh quay đầu sang chỗ khác không nhìn cô, xương quai xanh gồ lên, rất rắn chắc, hợp với tĩnh mạch trên cổ, kéo gân cốt, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi vào, tạo thành một đường lõm sâu, chứa bóng mờ.
Thấy tiệm trà đơn giản thuần phác trong nền, cô vô thức nhớ tới hương trà dày đặc và vị tsampa hơi kì lạ vào buổi sáng, còn có ánh mắt anh.
Tấm ảnh này, cô cảm thấy rất có mùi vị.
Trình Ca thưởng thức một lúc, ôm máy ảnh lên, đưa ống ngắm nhìn chung quanh, phong cảnh bốn phía không thay đổi, nhưng bỗng nhiên ống kính vừa chuyển, xa xa bụi đất đầy trời, cỏ dại tung bay.
Có xe tới.
Trình Ca ngẩng đầu lên từ máy ảnh, là một chiếc việt dã Đông Phong.
**
“Phía trước có xe.” Lái xe Thạch Đầu thông báo tình hình, nói: “Có lẽ là chết máy rồi.”
Bành Dã ngồi phía sau nghỉ ngơi mở mắt, nói: “Dừng lại xem thử.”
Đến gần, Ni Mã thò đầu ra, chỉ tay nói: “Là cái người buôn đồ dùng kế hoạch hóa gia đình kia, cô ấy lại xuất hiện.”
Mười Sáu cũng hưng phấn nhìn xung quanh: “A, thực sự là cô ấy.”
Bành Dã nghe, liếc nhìn sang. Khoảng cách giữa anh và cô đang rút ngắn, sau đó, xe dừng lại.
Bầu trời xanh, bãi cỏ vàng, Trình Ca ôm máy ảnh trong lòng, ngồi xếp bằng trên mui xe màu đỏ. Cô nheo mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Ánh mặt trời sáng ngời, cô vẫn là ánh mắt lúc nhìn anh đêm đó, đăm đăm, tối đen, lạnh nhạt, như cười như không, giống như đồ vật lạnh như băng nào đó.
Đồ vật khó có thể hình dung.
Nhưng lần này Bành Dã phát hiện, đôi mắt cô, giống như ống kính máy ảnh cô nâng trong lòng.
Trống rỗng, sâu xa.
Đúng như ánh mắt bác sĩ sẽ giống như dao trong tay anh ta; ánh mắt Trình Ca giống như ống kính máy ảnh trong tay cô.
Ánh mắt như thế, cô nhất định là nhiếp ảnh gia, chứ không phải người du lịch.
Hai người lạnh nhạt nhìn nhau, tựa như hai bên đều rất rõ đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng Trình Ca là người nói dối, cô lại không hề xấu hổ, quang minh chính đại nhìn thẳng Bành Dã, giống như cái người nói đi Lhasa, Chương Mộc, Nepal không phải là cô.
Cô phủi mông đứng dậy, đứng trên mui xe thật cao, hỏi: “Tôi muốn đến Trạm bảo vệ Đạt Kiệt, mấy anh tiện đường không?”
“Chúng tôi chính là người ở đó.” Mười Sáu suy nghĩ, “Ôi, tối qua không tự giới thiệu với cô.”
“A, hồng thủy nhấn chìm miếu Long Vương (*).” Trình Ca nói.
(*) Hồng thủy nhấn chìm miếu Long Vương: nghĩa là vốn là người mình nhưng không biết nên xảy ra mâu thuẫn với nhau.
Mười Sáu hỏi: “Cô đến đó làm gì?”
Trên thảo nguyên gió rất lớn, Trình Ca phải la lớn: “Trình Ca! Tôi là nhiếp ảnh gia Trình Ca!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook