Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
-
Chương 10
Trình Ca đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống xe. Cô nhìn thấy Bành Dã ở bên cạnh, liền vẫy vẫy tay với anh:
“Này, phụ một tay.”
Bành Dã liếc cái vẻ ngạo mạn mơ hồ đó của cô, hơi không nói được, nhưng lần này lại không đáp lại cô, anh giơ tay lên;
Trình Ca nắm bàn tay anh, cảm thấy rất lớn rất ấm, lòng bàn tay nở nang lại rắn chắc, giống như trong mộng xuân của cô; kì diệu hơn chính là, lòng bàn tay anh có vết chai rất dày, thô ráp có khuynh hướng cảm xúc, giống như lớp đệm móng chân chó, hoặc bàn chân gấu chắc là thế này.
Vuốt nhẹ trên da, nhất định có xúc cảm tuyệt vời không thể tả.
Cô mượn sức anh vững vàng nhảy xuống.
Bành Dã nhìn cô: “Cần phải như vậy mới hết giận?”
“Cần phải như vậy.” Trình Ca hừ một tiếng, “Ai tát tôi một cái, tôi phải tát lại một trăm. Không ném tàn thuốc lung tung chính là lấy ơn báo oán của tôi.”
Cô quơ quơ điếu thuốc trong tay, miệng đang cười, ánh mắt lại lãnh đạm.
Bành Dã nhớ tới đêm đó ở phòng cô, lúc cô nhìn anh chằm chằm nói có người sờ ngực cô, chính là ánh mắt này. Vắng lặng, bình tĩnh, nhìn như có thể đơn giản cho qua, thực ra là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Hippie và mắt gấu trúc đã sớm tránh xa ngàn dặm, lấy khăn lau xăng trên người, quần áo từ trong ra ngoài cũng phải thay. Lúc hai người đến xe lục hành lý và quần áo, cũng không dám có tiếp xúc ánh mắt ngay mặt với Trình Ca, sợ không nhịn được dùng mắt khoét cô, mà trong nháy mắt cô ném một cái đầu lọc tới.
Cái tư thế ánh mắt lúc đứng trên mui xe đổ xăng của cô gái này, chính là một đứa mẹ kiếp bệnh tâm thần!
**
Trình Ca đi cách xa một khoảng, ngồi trên bãi cỏ khô hóng gió.
Chỉ chốc lát, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bàn tay cầm thuốc của cô thoáng dừng lại, dựng thẳng tai nghe, tiếng bước chân này là…
Cô nhướng mày quay đầu lại, là Ni Mã.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì.
Trình Ca hỏi: “Cậu muốn nói chuyện phiếm?”
“Chị.” Ni Mã ngồi xếp bằng xuống chỗ cách cô hai, ba mét, “Ban nãy hai người kia nói sau này hận chết người Thượng Hải.”
Trình Ca không hiểu ra sao: “Tại sao?”
“Họ nói chị là người Thượng Hải.”
Trình Ca: “Tôi lừa họ chơi thôi.”
Ni Mã: “…”
“Chị, chị là người ở đâu thế?”
Trình Ca trầm mặc một hồi, cô không biết cô nên tính là người ở đâu. Thảo nào cô phiêu bạc khắp nơi, không chỗ an cư.
Cuối cùng, cô nói: “Tề Tề Cáp Nhĩ.”
Ni Mã “ồ” một tiếng, cách một lúc lâu, nói nhỏ: “Chị, chị đừng giận.”
“Giận?”
“Thực ra… Đây là nguyên tắc, ở khu không người, xe người khác hư, chị phải dừng lại, bởi vì không biết chiếc xe tiếp theo chạy qua là một ngày sau hay một tháng sau.”
Trình Ca hiểu được, cười nhạt một tiếng: “Đã trút giận rồi.” Suy nghĩ một chút, cách nửa giây lại hỏi, “Ai kêu cậu tới giải thích?”
“Hả?… Em thấy một mình chị chạy tới đây ngồi, tưởng chị đang giận, sợ chị nói bọn em không đứng về phía chị, cho nên tới…”
Trình Ca “ồ” một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nói: “Đứa trẻ thuần lương.”
Cô nhớ tới cậu tên Ni Mã, cảm thấy buồn cười, hỏi: “Lần trước, hình như người kia gọi cậu bằng một cái tên khác.”
“Người nào?”
Trình Ca quay đầu nhìn về hướng Bành Dã, chỉ chỉ.
“Chị nói anh Bảy kêu em hả… Tang Ương… Tên đầy đủ của em là Tang Ương Ni Mã.”
“Ni Mã có ý nghĩa gì không?”
“Trong tiếng Tây Tạng nghĩa là mặt trời.”
“Ồ? Ni Mã là mặt trời.” Trình Ca rẩy tàn thuốc.
Cô quay đầu, chỉ: “Người đó tên gì?”
“Ai cơ?”
Bành Dã và Mười Sáu đứng gần. Trình Ca nói: “Cái người sờ tôi.”
Ni Mã đỏ mặt, nói: “Bành Dã.”
“Bành… Dã…” Trình Ca đọc lớn, nói, “Tên không tệ.”
Cách một lúc, cô hỏi: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Hơn ba mươi, không biết số chính xác.”
“Kết hôn chưa?”
Ni Mã lắc đầu, hơi cảnh giác nhìn cô: “Tại sao chị hỏi cái này?”
“Cậu chỉ cần trả lời.” Trình Ca thoáng nhíu mày, nói: “Bên cạnh anh ta có phụ nữ không?”
“Không biết.” Ni Mã cúi đầu.
“Bạn thân?”
Ni Mã mím chặt môi.
“Người trong đội các cậu có thể ra ngoài tìm phụ nữ không?”
Môi Ni Mã mím thành một đường.
Trình Ca hút một hơi thuốc, hỏi: “Anh ta tới đây làm lúc nào?”
“Rất nhiều năm rồi, cụ thể em cũng không rõ lắm.” Ni Mã lặng lẽ nắm chặt cỏ khô.
Đứa nhỏ này miệng chặt thật mà.
Trình Ca mất hứng, không muốn nói chuyện, nhàn nhạt nói: “Tôi chụp ảnh cho cậu nhé.”
“Không cần đâu!” Ni Mã xua tay lia lịa, vô cùng xấu hổ, lập tức nhảy lên chạy đi.
Trình Ca hút xong một điếu thuốc, đứng dậy.
Đột nhiên, có gió thổi tới, mang theo lực độ và hơi lạnh không giống bình thường.
Trình Ca trùm kín áo khoác ngẩng đầu nhìn, màu xanh của bầu trời đã đổi sang thẫm. Đồng cỏ khô nổi sóng, từ xa đến gần, giống như đàn bò sát lao nhanh tới từ nơi xa.
Cơn giông trước lúc mưa, khí thế chèn ép.
Ngoài mười mấy mét, Bành Dã thẳng lưng, anh ngửa đầu, nhìn hướng gió tới, ấn đường nhíu chặt.
Trình Ca bước nhanh tới, xe của hippie và mắt gấu trúc tạm sửa xong.
Thạch Đầu nói: “Hai người nhanh xuất phát đi về phía trước một chút đi, bão tuyết sắp tới rồi.”
Bành Dã nhíu mày, nói: “Không kịp rồi, đi vòng lại thôn ban nãy đi ngang qua. Mười Sáu!”
Mười Sáu “ừ” một tiếng, lập tức thu dọn dụng cụ chuẩn bị lên xe.
Mắt gấu trúc kinh ngạc: “Hả? Đó là thôn sao? Chỉ có ba, bốn nhà mà, cái này sao có thể tính là thôn chứ.”
Hippie thì không tin: “Chỉ một tiếng là có thể đến thị trấn kế tiếp, trời này nhìn rất quang đãng, trên cao nguyên gió vốn lớn, một lát sao có thể có bão…”
“Vậy hai người đi tiếp về phía trước.” Bành Dã đóng cửa xe, “Tạm biệt.”
Hippie: “…”
**
Lái xe chưa được năm trăm mét, bầu trời nổ sấm liên tục, muốn đánh vỡ màng nhĩ.
Nhưng bầu trời vẫn xanh, chỉ là gió đột nhiên dừng lại, cỏ khô cũng bất động.
Linh dương Tây Tạng và các loài động vật khác trên cánh đồng đều không thấy bóng dáng, một sự tĩnh lặng kì dị bao phủ cánh đồng hoang. Dần dần, lòng bàn chân Trình Ca truyền tới hơi lạnh âm trầm, nhiệt độ đang lặng lẽ giảm xuống.
Mười Sáu ngồi ghế lái, lái xe giống như máy bay.
Đột nhiên, trời tối.
Mây đen tràn ra từ trong núi nơi xa, đất trời biến sắc, bầu trời xanh đồng cỏ vàng núi tuyết trắng đều không thấy, chỉ còn lại đường viền tối đen kì dị.
Mây đen cuồn cuộn, gió lớn thổi loạn.
Trong phút chốc liền đổ tuyết, liên tục không ngừng, tuyết quá dày, đèn xe cũng không xuyên qua được, kèm theo mưa đá lớn nhỏ như đồng tiền xu, giống như viên đạn đập vào thân xe vang đôm đốp.
Đời này Trình Ca chưa từng thấy qua tuyết hung tàn như vậy.
Gió tuyết càng ngày càng nghiêm trọng, nhiệt độ liên tục giảm xuống, đường bắt đầu đóng băng. Mười Sáu bắt buộc phải chậm tốc độ xe lại. Người trên xe giống như ngồi trong chiếc thuyền nhỏ tròng trành trên biển trong đêm tối mưa rào gió lớn.
Thôn chỉ mất mười phút đường xe, đi nửa tiếng mới tới.
Đoạn đường này đi quá vất vả, tất cả mọi người lúc xuống xe đều mệt không chịu nổi, sắc mặt rất kém.
**
Thôn nằm trong lùm cây thấp trong thung lũng nhỏ, trừ hai, ba gia đình rải rác khắp nơi, còn có một dịch trạm cũ nát.
Trình Ca không biết là quá lạnh hay dọc đường xóc nảy, hơi tức ngực. Sau khi cô lấy được chìa khóa, đi vào phòng.
Trong phòng không có giường, là khang đầu (*).
(*) Khang đầu: giường lò, có đầu giường đặt gần lò sưởi.
Trình Ca duỗi tay sờ một cái, rất ấm áp. Cô soi gương dặm lại lớp trang điểm, phát hiện sắc mặt mình trắng bệch, môi tím tái, đoán chừng là đóng băng; nhưng trong phòng lại rất nóng, cô cởi áo khoác, vẫn có cảm giác nóng đến choáng váng.
Mưa đá đập vào cạnh cửa sổ kêu cộp cộp, dịch trạm là kết cấu gỗ toàn bộ, nhìn qua tuổi không nhỏ.
Trình Ca đẩy cửa sổ gỗ ra, vừa mở hé, tảng bông tuyết lớn liền tràn vào theo gió, một hạt mưa đá nện vào trán cô kêu cái cốp.
Chưa tới bốn giờ chiều, bên ngoài tối đen như mực. Cô nghe phòng bên cạnh truyền tới tiếng đàn ông cười đùa.
Có mặt cô, không có mặt cô, dường như họ là hai loại trạng thái.
Gió đẩy cửa sổ lên.
Trình Ca ra khỏi phòng. Dịch trạm này tuy cũ nát, nhưng lại có di sản cổ xưa, trên xà ngang phác họa tượng Phật Tường Vân và vũ cơ (*), nhìn giống như có rất nhiều năm lịch sử.
(*) Vũ cơ: nữ nghệ sĩ múa thời xưa.
Trình Ca muốn xuống lầu xem thử, đi tới khúc quanh, phát hiện nhầm hướng.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Khúc quanh là chỗ tắm rửa…
Trình Ca vừa nghe được tiếng cười đùa ở phòng bên cạnh, biết có một người không ở trong phòng.
**
Bên ngoài gió tuyết rền vang, bên tai Trình Ca lại im ắng, chỉ có tiếng nước chảy tí tách và nhịp tim cô.
Bịch, bịch, bịch.
Dịch trạm cổ xưa, căn phòng thô sơ, cánh cửa gỗ nứt, ánh đèn mờ lọt ra ngoài từ khe hở, giống như lồng đèn giấy trải qua gió thổi.
Trình Ca lặng lẽ đi tới cạnh cửa, ánh sáng tràn ra khe nứt ở cửa, chiếu vào mặt cô, cô thấy rõ ánh nến trong lồng đèn ——
Bành Dã đang tắm, không mặc gì cả.
Nước dội xuống từ đỉnh đầu anh, mái tóc đen ẩm ướt nhỏ giọt, thân thể màu đồng cao gầy rất rắn chắc, cơ bắp hình giọt nước giống như tượng thạch cao.
Anh đang xối nước lạnh, không có hơi nước, nước chảy rõ rệt trên da anh.
Dường như Trình Ca có thể ngửi được mùi của nước, còn có mùi hormone, tràn ra từ khe hở hẹp ập vào mặt cô.
Ánh mắt cô thẳng tắp, nhìn thân thể anh chằm chằm, từng tấc một, trượt từ trên xuống: Vai rộng thắt lưng hẹp hình tam giác ngược, cơ lưng hình giọt nước, khe lưng lõm hấp dẫn, cái mông căng và vểnh, đôi chân thẳng…
Đặc biệt là vài vết sẹo do dao dài và đạn để lại trên lưng anh, vết sẹo đàn ông.
Anh còn hấp dẫn hơn cô tưởng tượng, nếu như ở trong cộng đồng động vật hoang dã, anh nhất định là thủ lĩnh trong động vật giống đực.
Trình Ca lơ đãng nhẹ nhàng hít một hơi, nếu bây giờ trong tay có điếu thuốc thì tốt quá. Cô lại chậm rãi hít thở, nhưng đột nhiên phát hiện mình khó thở, nhịp tim tăng nhanh.
Bên kia, anh xoa tóc, nước văng khắp nơi. Anh hơi nghiêng người sang, Trình Ca mím chặt môi, nhìn chằm chằm thắt lưng rất hẹp của anh.
Đột nhiên,
Tim cô đập nhanh hơn, thậm chí đầu choáng váng, thân thể cô không tự chủ được lắc một cái, có chất lỏng sền sệt ấm áp gì đó rơi xuống tay cô.
Cô cúi đầu nhìn, lại là máu mũi.
Fuck!
Máu trào ra càng nhiều hơn, không thể khống chế, nhanh chóng rơi xuống sàn nhà.
Trình Ca thở càng khó khăn, cô đột nhiên lắc một cái, sàn nhà kêu cái két.
Cô ngẩng phắt đầu lên, bên kia khe hở, thân thể Bành Dã cứng trong nháy mắt. Trong chốc lát, anh quay đầu nhìn sang, con ngươi ẩm ướt và tối đen đụng thẳng vào mắt cô.
Nếu là bình thường, nhìn thì nhìn, Trình Ca sẽ không trốn; thậm chí cô sẽ công khai…
Nhưng bây giờ, cô đang chảy máu mũi.
**
Trình Ca chạy ào vào phòng, nhanh chóng khóa cửa phòng lại. Cô dựa tường, ngửa đầu bịt cái mũi đang chảy máu, hoàn toàn bị chấn động.
Lúc Bành Dã xoay người, cô thấy được, chỉ nhìn lướt qua, nhưng cái gì cũng thấy… Cơ bụng, đường cá ngừ, còn có một nắm lắc lư mang theo lúc xoay người…
Giống như vụ nổ lớn, tất cả đều mất khống chế trong nháy mắt, tim cô đập điên rồi, máu mũi cũng chảy điên rồi.
Tiếng bước chân Bành Dã đuổi theo tới, dừng lại bên ngoài phòng cô.
“Mở cửa.” Cách một cánh cửa, giọng anh cực thấp, giọng không hề tốt.
Một giây, hai giây, người bên trong không đáp lại, người bên ngoài đã nhẫn nại đủ, đột nhiên đập cửa: “Mở cửa!”
Khí thế đó khiến tiếng cười đùa ở phòng bên cạnh đều yên lặng.
Rất nhanh, đám Mười Sáu ở phòng bên cạnh mở cửa đi ra, liền thấy Bành Dã sầm mặt đập cửa phòng Trình Ca.
“Chuyện gì thế…” Mười Sáu cúi đầu nhìn thấy một chuỗi vết máu nhỏ giọt dài trên sàn nhà, kinh ngạc đến ngây người, “Mẹ kiếp, tình huống gì vậy?”
Bành Dã trầm mặc một giây, cũng không cần lùi ra sau lấy thế, đột nhiên ra sức, một đạp đá văng cửa phòng Trình Ca.
**
Trình Ca ngã dưới đất, mất hết ý thức, trên mặt đầy máu.
Bành Dã sải bước đi vào, ôm cô lên, tốc độ nói cực nhanh: “Phản ứng cao nguyên, rất nghiêm trọng.”
Mười Sáu hiểu ngay lập tức: “Em đi lấy thuốc.”
Ni Mã vừa lo lắng vừa không hiểu: “Chị ấy trốn trong phòng chết không chịu ra làm gì?”
“…” Bành Dã liếm răng cửa, lạnh lùng nhìn người phụ nữ hôn mê một cái,
Cách nửa giây, nói: “Cô ta thần kinh!”
“Này, phụ một tay.”
Bành Dã liếc cái vẻ ngạo mạn mơ hồ đó của cô, hơi không nói được, nhưng lần này lại không đáp lại cô, anh giơ tay lên;
Trình Ca nắm bàn tay anh, cảm thấy rất lớn rất ấm, lòng bàn tay nở nang lại rắn chắc, giống như trong mộng xuân của cô; kì diệu hơn chính là, lòng bàn tay anh có vết chai rất dày, thô ráp có khuynh hướng cảm xúc, giống như lớp đệm móng chân chó, hoặc bàn chân gấu chắc là thế này.
Vuốt nhẹ trên da, nhất định có xúc cảm tuyệt vời không thể tả.
Cô mượn sức anh vững vàng nhảy xuống.
Bành Dã nhìn cô: “Cần phải như vậy mới hết giận?”
“Cần phải như vậy.” Trình Ca hừ một tiếng, “Ai tát tôi một cái, tôi phải tát lại một trăm. Không ném tàn thuốc lung tung chính là lấy ơn báo oán của tôi.”
Cô quơ quơ điếu thuốc trong tay, miệng đang cười, ánh mắt lại lãnh đạm.
Bành Dã nhớ tới đêm đó ở phòng cô, lúc cô nhìn anh chằm chằm nói có người sờ ngực cô, chính là ánh mắt này. Vắng lặng, bình tĩnh, nhìn như có thể đơn giản cho qua, thực ra là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Hippie và mắt gấu trúc đã sớm tránh xa ngàn dặm, lấy khăn lau xăng trên người, quần áo từ trong ra ngoài cũng phải thay. Lúc hai người đến xe lục hành lý và quần áo, cũng không dám có tiếp xúc ánh mắt ngay mặt với Trình Ca, sợ không nhịn được dùng mắt khoét cô, mà trong nháy mắt cô ném một cái đầu lọc tới.
Cái tư thế ánh mắt lúc đứng trên mui xe đổ xăng của cô gái này, chính là một đứa mẹ kiếp bệnh tâm thần!
**
Trình Ca đi cách xa một khoảng, ngồi trên bãi cỏ khô hóng gió.
Chỉ chốc lát, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bàn tay cầm thuốc của cô thoáng dừng lại, dựng thẳng tai nghe, tiếng bước chân này là…
Cô nhướng mày quay đầu lại, là Ni Mã.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì.
Trình Ca hỏi: “Cậu muốn nói chuyện phiếm?”
“Chị.” Ni Mã ngồi xếp bằng xuống chỗ cách cô hai, ba mét, “Ban nãy hai người kia nói sau này hận chết người Thượng Hải.”
Trình Ca không hiểu ra sao: “Tại sao?”
“Họ nói chị là người Thượng Hải.”
Trình Ca: “Tôi lừa họ chơi thôi.”
Ni Mã: “…”
“Chị, chị là người ở đâu thế?”
Trình Ca trầm mặc một hồi, cô không biết cô nên tính là người ở đâu. Thảo nào cô phiêu bạc khắp nơi, không chỗ an cư.
Cuối cùng, cô nói: “Tề Tề Cáp Nhĩ.”
Ni Mã “ồ” một tiếng, cách một lúc lâu, nói nhỏ: “Chị, chị đừng giận.”
“Giận?”
“Thực ra… Đây là nguyên tắc, ở khu không người, xe người khác hư, chị phải dừng lại, bởi vì không biết chiếc xe tiếp theo chạy qua là một ngày sau hay một tháng sau.”
Trình Ca hiểu được, cười nhạt một tiếng: “Đã trút giận rồi.” Suy nghĩ một chút, cách nửa giây lại hỏi, “Ai kêu cậu tới giải thích?”
“Hả?… Em thấy một mình chị chạy tới đây ngồi, tưởng chị đang giận, sợ chị nói bọn em không đứng về phía chị, cho nên tới…”
Trình Ca “ồ” một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nói: “Đứa trẻ thuần lương.”
Cô nhớ tới cậu tên Ni Mã, cảm thấy buồn cười, hỏi: “Lần trước, hình như người kia gọi cậu bằng một cái tên khác.”
“Người nào?”
Trình Ca quay đầu nhìn về hướng Bành Dã, chỉ chỉ.
“Chị nói anh Bảy kêu em hả… Tang Ương… Tên đầy đủ của em là Tang Ương Ni Mã.”
“Ni Mã có ý nghĩa gì không?”
“Trong tiếng Tây Tạng nghĩa là mặt trời.”
“Ồ? Ni Mã là mặt trời.” Trình Ca rẩy tàn thuốc.
Cô quay đầu, chỉ: “Người đó tên gì?”
“Ai cơ?”
Bành Dã và Mười Sáu đứng gần. Trình Ca nói: “Cái người sờ tôi.”
Ni Mã đỏ mặt, nói: “Bành Dã.”
“Bành… Dã…” Trình Ca đọc lớn, nói, “Tên không tệ.”
Cách một lúc, cô hỏi: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Hơn ba mươi, không biết số chính xác.”
“Kết hôn chưa?”
Ni Mã lắc đầu, hơi cảnh giác nhìn cô: “Tại sao chị hỏi cái này?”
“Cậu chỉ cần trả lời.” Trình Ca thoáng nhíu mày, nói: “Bên cạnh anh ta có phụ nữ không?”
“Không biết.” Ni Mã cúi đầu.
“Bạn thân?”
Ni Mã mím chặt môi.
“Người trong đội các cậu có thể ra ngoài tìm phụ nữ không?”
Môi Ni Mã mím thành một đường.
Trình Ca hút một hơi thuốc, hỏi: “Anh ta tới đây làm lúc nào?”
“Rất nhiều năm rồi, cụ thể em cũng không rõ lắm.” Ni Mã lặng lẽ nắm chặt cỏ khô.
Đứa nhỏ này miệng chặt thật mà.
Trình Ca mất hứng, không muốn nói chuyện, nhàn nhạt nói: “Tôi chụp ảnh cho cậu nhé.”
“Không cần đâu!” Ni Mã xua tay lia lịa, vô cùng xấu hổ, lập tức nhảy lên chạy đi.
Trình Ca hút xong một điếu thuốc, đứng dậy.
Đột nhiên, có gió thổi tới, mang theo lực độ và hơi lạnh không giống bình thường.
Trình Ca trùm kín áo khoác ngẩng đầu nhìn, màu xanh của bầu trời đã đổi sang thẫm. Đồng cỏ khô nổi sóng, từ xa đến gần, giống như đàn bò sát lao nhanh tới từ nơi xa.
Cơn giông trước lúc mưa, khí thế chèn ép.
Ngoài mười mấy mét, Bành Dã thẳng lưng, anh ngửa đầu, nhìn hướng gió tới, ấn đường nhíu chặt.
Trình Ca bước nhanh tới, xe của hippie và mắt gấu trúc tạm sửa xong.
Thạch Đầu nói: “Hai người nhanh xuất phát đi về phía trước một chút đi, bão tuyết sắp tới rồi.”
Bành Dã nhíu mày, nói: “Không kịp rồi, đi vòng lại thôn ban nãy đi ngang qua. Mười Sáu!”
Mười Sáu “ừ” một tiếng, lập tức thu dọn dụng cụ chuẩn bị lên xe.
Mắt gấu trúc kinh ngạc: “Hả? Đó là thôn sao? Chỉ có ba, bốn nhà mà, cái này sao có thể tính là thôn chứ.”
Hippie thì không tin: “Chỉ một tiếng là có thể đến thị trấn kế tiếp, trời này nhìn rất quang đãng, trên cao nguyên gió vốn lớn, một lát sao có thể có bão…”
“Vậy hai người đi tiếp về phía trước.” Bành Dã đóng cửa xe, “Tạm biệt.”
Hippie: “…”
**
Lái xe chưa được năm trăm mét, bầu trời nổ sấm liên tục, muốn đánh vỡ màng nhĩ.
Nhưng bầu trời vẫn xanh, chỉ là gió đột nhiên dừng lại, cỏ khô cũng bất động.
Linh dương Tây Tạng và các loài động vật khác trên cánh đồng đều không thấy bóng dáng, một sự tĩnh lặng kì dị bao phủ cánh đồng hoang. Dần dần, lòng bàn chân Trình Ca truyền tới hơi lạnh âm trầm, nhiệt độ đang lặng lẽ giảm xuống.
Mười Sáu ngồi ghế lái, lái xe giống như máy bay.
Đột nhiên, trời tối.
Mây đen tràn ra từ trong núi nơi xa, đất trời biến sắc, bầu trời xanh đồng cỏ vàng núi tuyết trắng đều không thấy, chỉ còn lại đường viền tối đen kì dị.
Mây đen cuồn cuộn, gió lớn thổi loạn.
Trong phút chốc liền đổ tuyết, liên tục không ngừng, tuyết quá dày, đèn xe cũng không xuyên qua được, kèm theo mưa đá lớn nhỏ như đồng tiền xu, giống như viên đạn đập vào thân xe vang đôm đốp.
Đời này Trình Ca chưa từng thấy qua tuyết hung tàn như vậy.
Gió tuyết càng ngày càng nghiêm trọng, nhiệt độ liên tục giảm xuống, đường bắt đầu đóng băng. Mười Sáu bắt buộc phải chậm tốc độ xe lại. Người trên xe giống như ngồi trong chiếc thuyền nhỏ tròng trành trên biển trong đêm tối mưa rào gió lớn.
Thôn chỉ mất mười phút đường xe, đi nửa tiếng mới tới.
Đoạn đường này đi quá vất vả, tất cả mọi người lúc xuống xe đều mệt không chịu nổi, sắc mặt rất kém.
**
Thôn nằm trong lùm cây thấp trong thung lũng nhỏ, trừ hai, ba gia đình rải rác khắp nơi, còn có một dịch trạm cũ nát.
Trình Ca không biết là quá lạnh hay dọc đường xóc nảy, hơi tức ngực. Sau khi cô lấy được chìa khóa, đi vào phòng.
Trong phòng không có giường, là khang đầu (*).
(*) Khang đầu: giường lò, có đầu giường đặt gần lò sưởi.
Trình Ca duỗi tay sờ một cái, rất ấm áp. Cô soi gương dặm lại lớp trang điểm, phát hiện sắc mặt mình trắng bệch, môi tím tái, đoán chừng là đóng băng; nhưng trong phòng lại rất nóng, cô cởi áo khoác, vẫn có cảm giác nóng đến choáng váng.
Mưa đá đập vào cạnh cửa sổ kêu cộp cộp, dịch trạm là kết cấu gỗ toàn bộ, nhìn qua tuổi không nhỏ.
Trình Ca đẩy cửa sổ gỗ ra, vừa mở hé, tảng bông tuyết lớn liền tràn vào theo gió, một hạt mưa đá nện vào trán cô kêu cái cốp.
Chưa tới bốn giờ chiều, bên ngoài tối đen như mực. Cô nghe phòng bên cạnh truyền tới tiếng đàn ông cười đùa.
Có mặt cô, không có mặt cô, dường như họ là hai loại trạng thái.
Gió đẩy cửa sổ lên.
Trình Ca ra khỏi phòng. Dịch trạm này tuy cũ nát, nhưng lại có di sản cổ xưa, trên xà ngang phác họa tượng Phật Tường Vân và vũ cơ (*), nhìn giống như có rất nhiều năm lịch sử.
(*) Vũ cơ: nữ nghệ sĩ múa thời xưa.
Trình Ca muốn xuống lầu xem thử, đi tới khúc quanh, phát hiện nhầm hướng.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Khúc quanh là chỗ tắm rửa…
Trình Ca vừa nghe được tiếng cười đùa ở phòng bên cạnh, biết có một người không ở trong phòng.
**
Bên ngoài gió tuyết rền vang, bên tai Trình Ca lại im ắng, chỉ có tiếng nước chảy tí tách và nhịp tim cô.
Bịch, bịch, bịch.
Dịch trạm cổ xưa, căn phòng thô sơ, cánh cửa gỗ nứt, ánh đèn mờ lọt ra ngoài từ khe hở, giống như lồng đèn giấy trải qua gió thổi.
Trình Ca lặng lẽ đi tới cạnh cửa, ánh sáng tràn ra khe nứt ở cửa, chiếu vào mặt cô, cô thấy rõ ánh nến trong lồng đèn ——
Bành Dã đang tắm, không mặc gì cả.
Nước dội xuống từ đỉnh đầu anh, mái tóc đen ẩm ướt nhỏ giọt, thân thể màu đồng cao gầy rất rắn chắc, cơ bắp hình giọt nước giống như tượng thạch cao.
Anh đang xối nước lạnh, không có hơi nước, nước chảy rõ rệt trên da anh.
Dường như Trình Ca có thể ngửi được mùi của nước, còn có mùi hormone, tràn ra từ khe hở hẹp ập vào mặt cô.
Ánh mắt cô thẳng tắp, nhìn thân thể anh chằm chằm, từng tấc một, trượt từ trên xuống: Vai rộng thắt lưng hẹp hình tam giác ngược, cơ lưng hình giọt nước, khe lưng lõm hấp dẫn, cái mông căng và vểnh, đôi chân thẳng…
Đặc biệt là vài vết sẹo do dao dài và đạn để lại trên lưng anh, vết sẹo đàn ông.
Anh còn hấp dẫn hơn cô tưởng tượng, nếu như ở trong cộng đồng động vật hoang dã, anh nhất định là thủ lĩnh trong động vật giống đực.
Trình Ca lơ đãng nhẹ nhàng hít một hơi, nếu bây giờ trong tay có điếu thuốc thì tốt quá. Cô lại chậm rãi hít thở, nhưng đột nhiên phát hiện mình khó thở, nhịp tim tăng nhanh.
Bên kia, anh xoa tóc, nước văng khắp nơi. Anh hơi nghiêng người sang, Trình Ca mím chặt môi, nhìn chằm chằm thắt lưng rất hẹp của anh.
Đột nhiên,
Tim cô đập nhanh hơn, thậm chí đầu choáng váng, thân thể cô không tự chủ được lắc một cái, có chất lỏng sền sệt ấm áp gì đó rơi xuống tay cô.
Cô cúi đầu nhìn, lại là máu mũi.
Fuck!
Máu trào ra càng nhiều hơn, không thể khống chế, nhanh chóng rơi xuống sàn nhà.
Trình Ca thở càng khó khăn, cô đột nhiên lắc một cái, sàn nhà kêu cái két.
Cô ngẩng phắt đầu lên, bên kia khe hở, thân thể Bành Dã cứng trong nháy mắt. Trong chốc lát, anh quay đầu nhìn sang, con ngươi ẩm ướt và tối đen đụng thẳng vào mắt cô.
Nếu là bình thường, nhìn thì nhìn, Trình Ca sẽ không trốn; thậm chí cô sẽ công khai…
Nhưng bây giờ, cô đang chảy máu mũi.
**
Trình Ca chạy ào vào phòng, nhanh chóng khóa cửa phòng lại. Cô dựa tường, ngửa đầu bịt cái mũi đang chảy máu, hoàn toàn bị chấn động.
Lúc Bành Dã xoay người, cô thấy được, chỉ nhìn lướt qua, nhưng cái gì cũng thấy… Cơ bụng, đường cá ngừ, còn có một nắm lắc lư mang theo lúc xoay người…
Giống như vụ nổ lớn, tất cả đều mất khống chế trong nháy mắt, tim cô đập điên rồi, máu mũi cũng chảy điên rồi.
Tiếng bước chân Bành Dã đuổi theo tới, dừng lại bên ngoài phòng cô.
“Mở cửa.” Cách một cánh cửa, giọng anh cực thấp, giọng không hề tốt.
Một giây, hai giây, người bên trong không đáp lại, người bên ngoài đã nhẫn nại đủ, đột nhiên đập cửa: “Mở cửa!”
Khí thế đó khiến tiếng cười đùa ở phòng bên cạnh đều yên lặng.
Rất nhanh, đám Mười Sáu ở phòng bên cạnh mở cửa đi ra, liền thấy Bành Dã sầm mặt đập cửa phòng Trình Ca.
“Chuyện gì thế…” Mười Sáu cúi đầu nhìn thấy một chuỗi vết máu nhỏ giọt dài trên sàn nhà, kinh ngạc đến ngây người, “Mẹ kiếp, tình huống gì vậy?”
Bành Dã trầm mặc một giây, cũng không cần lùi ra sau lấy thế, đột nhiên ra sức, một đạp đá văng cửa phòng Trình Ca.
**
Trình Ca ngã dưới đất, mất hết ý thức, trên mặt đầy máu.
Bành Dã sải bước đi vào, ôm cô lên, tốc độ nói cực nhanh: “Phản ứng cao nguyên, rất nghiêm trọng.”
Mười Sáu hiểu ngay lập tức: “Em đi lấy thuốc.”
Ni Mã vừa lo lắng vừa không hiểu: “Chị ấy trốn trong phòng chết không chịu ra làm gì?”
“…” Bành Dã liếm răng cửa, lạnh lùng nhìn người phụ nữ hôn mê một cái,
Cách nửa giây, nói: “Cô ta thần kinh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook