Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
-
Chương 72
Bắt đầu thấy tởn với gái đẹp rồi, hình như con gái lúc nào cũng có bốn mắt. Hai mắt trong xanh đẹp ơi là đẹp, một mắt còn lại ở sau gáy, mình ngồi sau nó trót đưa tay gãi mũi cái là cũng bị lườm vì tội vô duyên, mà thằng nào cũng thế chứ? Con trai phải vô duyên tí chứ không vô duyên không được. Mắt còn lại là ở mọi chỗ mọi nơi, mình làm cái gì họ cũng biết. Sợ.
- Thật, ngoài em Xuân ra không còn yêu em nào khác á. – Tôi nắm lấy tay Xuân.
- Hỏi lại lần nữa có thật không? – Bắt đầu trừng mắt.
- Thật mà, ngoài Xuân ra chỉ còn vài em nữa thôi. – Tôi cười khà khà khi vẫn nắm tay Xuân.
- Đáng ghét….
Xuân rút tay ra, đấm vào ngực tôi một cái rồi ngúm nguẩy đi ra chỗ bàn con Hằng Bán Chanh. Tôi biết bạn gái tôi không có gì đâu, chỉ là muốn dọa tôi thôi chứ không giận dỗi gì cả. Đó là những gì mà tôi thích ở Xuân. Xuân luôn có cái vui tươi của con gái, lúc nào cũng phơi phới xuân sắc, vì thế mà không ít chàng trai ghen tị với tôi.
- Chú có vẻ lắm gái theo thế nhỉ? – Quân đen quay qua.
- Đẹp trai thì chẳng bao giờ sai chú ạ! – Tôi vỗ ngực.
- Liệu hồn đấy, nó không có phải dạng vừa đâu? – Quân đen hất mặt xuống chỗ Xuân đang ngồi cạnh con bán chanh.
- Thế là dạng gì? – Tôi hỏi ngơ.
- Dạng thường thôi ha ha ha…. – Nó cười như một thằng điên.
- Chú kiếm em nào như rứa đi,bạn gái anh là nhất các em khác về nhì hết, mà bạn gái anh xưng thứ hai đố ai giám đứng thứ nhất…. – Tôi cười đểu.
- Vâng nhà người ta được vợ hỏng chồng nhà ông được cả ông lẫn bà. – Nó bĩu môi.
- Chú thừa nhận rồi à, hé hé hé.
Bên trên Ánh không hiểu là có chú ý vào câu chuyện của tôi với thằng Quân không nhưng cũng cười rung hết hai vai. Không chừng cũng nghe. Hỏng hỏng. Hỏng thật rồi.
Ngày thi đã cần kề. Lịch thi chúng tôi cũng đã biết, sẽ thi vào 30 và 31 tháng 12 sau đó là nghỉ Tết dương lịch và sẽ trở lại học bình thường vào ngày 2 tháng 1.
Vậy là còn một Tuần nữa thi rồi. Trong đầu Văn vẫn chẳng có gì ngoài hai chữ “Trốn trơn”. Xong rồi, quả này xong thật rồi. Tiếng Anh thì mù tịt.
Đang chán nản khi Xuân lên văn phòng Đoàn của trường họp hành gì đó, mình không có người trêu, không muốn ra ngoài vì lạnh. Kệ đám thằng Quân đen Tài vẹo ra ngoài chém gió gì thì chém gió. Gục mặt xuống bàn, mặc kệ đời.
- Tuấn ơi. – Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi ngẩng mặt kên thì khuôn mặt như khoa như ngọc của Xuân đang nhìn mình chằm chẳm nở một nụ cười.
— Xuân đã về à, có chuyện gì thế? – Tôi dụi dụi mắt.
- Có đề cương văn chưa?
- Chưa, đang làm mà chưa xong.
- Đây, Xuân làm rồi nhé, cứ thế về học trong này nhé. Hơi dài nhưng chịu khó nhé
- Uhm, xin nhé, mà đi nhanh thế?
- Nay lên chuẩn bị cho công tác thi cử, các anh quán triệt không để học sinh nào vi phạm thôi.
- Thôi thế chuẩn bị đi ra kiểm tra thể dục chưa?
- Thể Dục thì có gì đâu, lát qua ông anh mượn đôi giày là xong mà.
- Uhm, lát Tuấn ra cầm cho mình cuốn sổ đầu bài với cái ghế ra nhé.
- Sao lại phải cầm, thế là cán bộ bóc lột dân nhá.
- Vậy có biết trụ cột gia đình thế nào không?
- Á à…. Hí hí…
Tôi cười khoái trá còn Xuân thì cứ đỏ hết cả mặt vì lỡ lời. Chẳng lẽ cô bé này đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Em là em hơi bị máu đó nha, anh còn chưa hỏi tội đâu. Tôi lườm cái mà Xuân mặt càng đỏ hơn.
- Không nhìn người ta nữa. Ngại. – Xuân quay qua nói nỏi.
- Anh là anh biết em ghê lắm nha. – Tôi cũng thì thào lại.
- Nghĩ linh tinh vớ vẩn là tôi giết anh đó.
- Cứ nghĩ đấy.
…AAAAAAA…..
Lại cái nhéo chết người. Đau đến dại não đi. Không nhéo vào tay, vào chân mà cứ sướng non bạn gái em nhéo. Thế thì bố thằng Tây nào mà chịu được.
- Đã bảo đừng nhéo vào chỗ đó mà. – Tôi nhăn nhó.
- Cho chưa cái tội nghĩ linh tinh đi.
- Đấy là Xuân nói chứ mình nói đâu.
- Không có người nói xấu mà chỉ có người nghĩ xấu. Nghe không. Hix. – Nguýt dài.
Thôi thế này là thua thật rồi, thế này thì tất cả là lỗi của tôi hết rồi.
Tiết cuối cùng thể dục, tôi nhét đống sách vào ngăn bàn rồi lao lên lớp ông anh lấy đôi giày. Có khi phải sắm đôi chứ dùng chung thế này nó cứ thốn thốn thế nào. Chán vỡ mồm.
Hôm nay kiểm tra hết học kì nhảy xa, nhạt toẹt khi ring con 8 vào sổ điểm mà không thèm đếm xỉa tới bố con thằng nào. Thằng Hùng Lợn cũng may mắn kiếm được con 5. Cái thân ục ịch của nó chạy lấy đà mà cả lớp cười lăn bò càng. Còn thằng Quân đúng chất Vận Động Viên, ông nhẩy uốn éo, bay lả lướt và tiếp đất bằng Mông. Tuyệt vời.
Buổi chiều sau khi ngủ dậy, lôi sách vở ra thì có thấy một quyển vở không phải của mình, bên ngoài cũng không có tên, chỉ ghi Đề Cương Văn. Nét chữ đẹp, tròn kiểu con gái. Mình nhớ của Xuân khác cơ mà. Mà của Xuân là một tập giấy chứ không có phải quyển vở.
Mở ra bên trong trang đầu ghi những dòng chữ tròn trịa.
“ Đây là những gì cơ bản nhất mình làm, theo dạng sơ đồ cho Tuấn dễ học, những ý chính đều ở trong này. Mình đã tham khảo của cả chị Dương rồi viết được khoảng nhiêu đó. Mình nghĩ chỉ thi vào trong này thôi. Ôn tốt nha. Hâm ngốc.”
Bên cạnh là cái mặt cười có cái lưỡi thè ra. Dưới kí tên “Người ngồi trên một bàn”. Dễ thương ghê.
*Từ lúc biết nhau em lo cho anh còn nhiều hơn những gì mà anh đã dành cho em! Cảm ơn em vợ ạ!*
- Thật, ngoài em Xuân ra không còn yêu em nào khác á. – Tôi nắm lấy tay Xuân.
- Hỏi lại lần nữa có thật không? – Bắt đầu trừng mắt.
- Thật mà, ngoài Xuân ra chỉ còn vài em nữa thôi. – Tôi cười khà khà khi vẫn nắm tay Xuân.
- Đáng ghét….
Xuân rút tay ra, đấm vào ngực tôi một cái rồi ngúm nguẩy đi ra chỗ bàn con Hằng Bán Chanh. Tôi biết bạn gái tôi không có gì đâu, chỉ là muốn dọa tôi thôi chứ không giận dỗi gì cả. Đó là những gì mà tôi thích ở Xuân. Xuân luôn có cái vui tươi của con gái, lúc nào cũng phơi phới xuân sắc, vì thế mà không ít chàng trai ghen tị với tôi.
- Chú có vẻ lắm gái theo thế nhỉ? – Quân đen quay qua.
- Đẹp trai thì chẳng bao giờ sai chú ạ! – Tôi vỗ ngực.
- Liệu hồn đấy, nó không có phải dạng vừa đâu? – Quân đen hất mặt xuống chỗ Xuân đang ngồi cạnh con bán chanh.
- Thế là dạng gì? – Tôi hỏi ngơ.
- Dạng thường thôi ha ha ha…. – Nó cười như một thằng điên.
- Chú kiếm em nào như rứa đi,bạn gái anh là nhất các em khác về nhì hết, mà bạn gái anh xưng thứ hai đố ai giám đứng thứ nhất…. – Tôi cười đểu.
- Vâng nhà người ta được vợ hỏng chồng nhà ông được cả ông lẫn bà. – Nó bĩu môi.
- Chú thừa nhận rồi à, hé hé hé.
Bên trên Ánh không hiểu là có chú ý vào câu chuyện của tôi với thằng Quân không nhưng cũng cười rung hết hai vai. Không chừng cũng nghe. Hỏng hỏng. Hỏng thật rồi.
Ngày thi đã cần kề. Lịch thi chúng tôi cũng đã biết, sẽ thi vào 30 và 31 tháng 12 sau đó là nghỉ Tết dương lịch và sẽ trở lại học bình thường vào ngày 2 tháng 1.
Vậy là còn một Tuần nữa thi rồi. Trong đầu Văn vẫn chẳng có gì ngoài hai chữ “Trốn trơn”. Xong rồi, quả này xong thật rồi. Tiếng Anh thì mù tịt.
Đang chán nản khi Xuân lên văn phòng Đoàn của trường họp hành gì đó, mình không có người trêu, không muốn ra ngoài vì lạnh. Kệ đám thằng Quân đen Tài vẹo ra ngoài chém gió gì thì chém gió. Gục mặt xuống bàn, mặc kệ đời.
- Tuấn ơi. – Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi ngẩng mặt kên thì khuôn mặt như khoa như ngọc của Xuân đang nhìn mình chằm chẳm nở một nụ cười.
— Xuân đã về à, có chuyện gì thế? – Tôi dụi dụi mắt.
- Có đề cương văn chưa?
- Chưa, đang làm mà chưa xong.
- Đây, Xuân làm rồi nhé, cứ thế về học trong này nhé. Hơi dài nhưng chịu khó nhé
- Uhm, xin nhé, mà đi nhanh thế?
- Nay lên chuẩn bị cho công tác thi cử, các anh quán triệt không để học sinh nào vi phạm thôi.
- Thôi thế chuẩn bị đi ra kiểm tra thể dục chưa?
- Thể Dục thì có gì đâu, lát qua ông anh mượn đôi giày là xong mà.
- Uhm, lát Tuấn ra cầm cho mình cuốn sổ đầu bài với cái ghế ra nhé.
- Sao lại phải cầm, thế là cán bộ bóc lột dân nhá.
- Vậy có biết trụ cột gia đình thế nào không?
- Á à…. Hí hí…
Tôi cười khoái trá còn Xuân thì cứ đỏ hết cả mặt vì lỡ lời. Chẳng lẽ cô bé này đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Em là em hơi bị máu đó nha, anh còn chưa hỏi tội đâu. Tôi lườm cái mà Xuân mặt càng đỏ hơn.
- Không nhìn người ta nữa. Ngại. – Xuân quay qua nói nỏi.
- Anh là anh biết em ghê lắm nha. – Tôi cũng thì thào lại.
- Nghĩ linh tinh vớ vẩn là tôi giết anh đó.
- Cứ nghĩ đấy.
…AAAAAAA…..
Lại cái nhéo chết người. Đau đến dại não đi. Không nhéo vào tay, vào chân mà cứ sướng non bạn gái em nhéo. Thế thì bố thằng Tây nào mà chịu được.
- Đã bảo đừng nhéo vào chỗ đó mà. – Tôi nhăn nhó.
- Cho chưa cái tội nghĩ linh tinh đi.
- Đấy là Xuân nói chứ mình nói đâu.
- Không có người nói xấu mà chỉ có người nghĩ xấu. Nghe không. Hix. – Nguýt dài.
Thôi thế này là thua thật rồi, thế này thì tất cả là lỗi của tôi hết rồi.
Tiết cuối cùng thể dục, tôi nhét đống sách vào ngăn bàn rồi lao lên lớp ông anh lấy đôi giày. Có khi phải sắm đôi chứ dùng chung thế này nó cứ thốn thốn thế nào. Chán vỡ mồm.
Hôm nay kiểm tra hết học kì nhảy xa, nhạt toẹt khi ring con 8 vào sổ điểm mà không thèm đếm xỉa tới bố con thằng nào. Thằng Hùng Lợn cũng may mắn kiếm được con 5. Cái thân ục ịch của nó chạy lấy đà mà cả lớp cười lăn bò càng. Còn thằng Quân đúng chất Vận Động Viên, ông nhẩy uốn éo, bay lả lướt và tiếp đất bằng Mông. Tuyệt vời.
Buổi chiều sau khi ngủ dậy, lôi sách vở ra thì có thấy một quyển vở không phải của mình, bên ngoài cũng không có tên, chỉ ghi Đề Cương Văn. Nét chữ đẹp, tròn kiểu con gái. Mình nhớ của Xuân khác cơ mà. Mà của Xuân là một tập giấy chứ không có phải quyển vở.
Mở ra bên trong trang đầu ghi những dòng chữ tròn trịa.
“ Đây là những gì cơ bản nhất mình làm, theo dạng sơ đồ cho Tuấn dễ học, những ý chính đều ở trong này. Mình đã tham khảo của cả chị Dương rồi viết được khoảng nhiêu đó. Mình nghĩ chỉ thi vào trong này thôi. Ôn tốt nha. Hâm ngốc.”
Bên cạnh là cái mặt cười có cái lưỡi thè ra. Dưới kí tên “Người ngồi trên một bàn”. Dễ thương ghê.
*Từ lúc biết nhau em lo cho anh còn nhiều hơn những gì mà anh đã dành cho em! Cảm ơn em vợ ạ!*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook