Anh Mị Sí nghe cậu nói như thế, trong lòng lập tức hiện lên một người. “Là Hứa Kính Quốc!” “Tám chín phần là vậy, trừ bỏ y cũng không ai dám động Anh Bang.” Anh Thiên Ngạo cũng đồng ý. Đã biết là Hứa Kính Quốc làm thật là tốt, Anh Mị Sí lập tức chuẩn bị lên đường đi đòi người. “Nhị ca, ca đi đâu?” Anh Húc Kì nhìn hắn ra cửa, không biết hắn muốn đi đâu? “Còn có thể đi đâu, đương nhiên là tìm Hứa Kính Quốc!” Ánh mắt hắn đã nhanh phun hỏa, Hứa Kính Quốc chết tiệt lại một lần đem Lạc Ngưng mang đi. Bất quá Hàn Tử Hằng lại chặn đường hắn. “Hàn Tử Hằng, đêm nay người rốt cuộc là như thế nào, vì sao vẫn theo ta đối đầu?!” Lòng hắn nóng như lửa đốt, lại bị Hàn Tử Hằng tìm mọi cách làm khó dễ, thật sự rất muốn hung hăng cho y một quyền. “Ta cảm thấy không nên liều lĩnh như thế, hẳn là chậm rãi.” Hàn Tử Hằng nói ra syu nghĩ. “Tới địa ngục mà đi chậm rãi! Nếu chậm từng bước, Lạc Ngưng ra chuyện gì ngươi phải chịu trách nhiệm sao?” Anh Mị Sí hướng y rống to. “Mị Sí, ta cảm thấy Tử Hằng nói có lý.” Lời này, là Anh Thiên Ngạo nói. “Đại ca?” Anh Mị Sí không thể tin nhìn Anh Thiên Ngạo, không thể tin được hắn lại nói như thế. “Ta tin tưởng y không có dũng khí dám để cho sinh mệnh Lạc Ngưng nguy hiểm.” Đây là Anh Thiên Ngạo kết luận. “Đại ca, đệ không thể nhận thức! Cho dù không có nguy hiểm tới tính mạng, đại ca có thể đảm bảo y sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn Lạc Ngưng sao? Đệ một khắc đều chờ không được, đệ hiện tại sẽ đi cứu Lạc Ngưng ra.” Nhớ tới chuyện bốn năm trước, hắn sao có thể để Anh Lạc Ngưng ở bên kia đợi lâu, một phút cũng không thể! Anh Mị Sí nâng tay đẩy Hàn Tử Hằng ra, đi nhanh ra phía trước muốn rời phòng. “Anh Mị Sí! Ngươi tính tình lỗ mãng lúc nào có thể bỏ! Tử Hằng, Húc Kì, Dạ Mạc, đem hắn đưa vào phòng không được phép để hắn rời đi nửa bước!” Anh Thiên Ngạo nói. Cho dù thân thủ hắn tốt cỡ nào, một người hắn có thể có phần thắng, nhưng đến ba người hắn cũng chỉ có bị đánh, rất nhanh đã bị mang vào phòng. “Đại ca, nếu Lạc Ngưng thật sự gặp chuyện không may ta sẽ không tha thứ ngươi!” Anh Mị Sí trước khi bị mang đi để lại một câu. Anh Thiên Ngạo phất phất tay ý bảo những người khác trong phòng rời đi, lúc này mới hư nhuyễn. Nếu hắn không quan tâm Anh Lạc Ngưng, cũng sẽ không đem bảo tiêu đánh thành như vậy, hắn so với Anh Mị Sí càng muốn phóng đi đem Anh Lạc Ngưng mang về. Nhưng hắn không thể, hắn không thể không lấy đại cục làm trọng, nhất là ở bài trí một, hai tháng, cuối cùng phải ngả bài trong giờ phút này, hắn thế nào cũng bắt mình phải chịu đựng. Thực châm chọc, nhưng là cùng lúc trước giống nhau, Anh Lạc Ngưng cùng Anh Bang trong lúc đó lại lần thứ hai hắn hy sinh Anh Lạc Ngưng. Đây cũng thân là người lãnh đạo cao nhất Anh Bang phải gánh vác áp lực, mà hắn chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Nhưng mà có tiền lệ, lúc này hắn thật sự rất lo lắng, vạn nhất chân tướng như Anh Mị Sí nói nếu xảy ra chuyện thật thì làm sao? Lạc Ngưng, đệ nhất định phải không có việc gì, đại ca nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đem đệ cứu ra! *-*-*-*-*-* Cả đêm Anh Thiên Ngạo khó có thể nhập mộng, kỳ thật là không ngủ. Nhìn thấy hai mắt hắn che kín tơ máu, dung nhan suy sút, Hàn Tử Hằng bưng một chậu nước lại, làm ướt khăn lông giúp hắn đơn giản rửa mặt chải đầu. Chỉ là một Anh Lạc Ngưng có thể làm một nam nhân cuồng ngạo bị quật ngã, y nên làm gì đây? Ai, có đôi khi y thực đố kị Anh Lạc Ngưng. “Tử Hằng...” Một đêm không ngủ, thanh âm Anh Thiên Ngạo nghe lên rất thấp. “Em ở.” “Anh làm như vậy đúng không?” Anh Thiên Ngạo ôm Hàn Tử Hằng, Hàn Tử Hằng cảm giác được hắn đang thống khổ. Chỉ có ở trước mặt Hàn Tử Hằng Anh Thiên Ngạo mới dám bại lộ một mặt yếu ớt. Nhưng Hàn Tử Hằng chán ghét như vậy, y bởi vì hình dạng này của Anh Thiên Ngạo khó chịu vài lần. “Anh không phải đã làm ra quyết định.” Hàn Tử Hằng nhắc nhở hắn phải lấy đại cục làm trọng. “Anh biết, nhưng là anh rất sợ, nếu thật sự có gì vạn nhất thì sao?” Anh Thiên Ngạo không có cách nào không hồi tưởng bốn năm trước hắn làm Anh Lạc Ngưng đợi lâu như vậy, thiếu chút nữa chú thành đại sai, mấy năm qua hắn vẫn tự trách, cho nên hắn đối Anh Lạc Ngưng rất tốt, dường như là bồi thường cậu. “Như vậy anh muốn làm gì?” Hàn Tử Hằng biết Anh Thiên Ngạo dao động. “Anh nghĩ đi cứu Lạc Ngưng.” Anh Thiên Ngạo nhìn Hàn Tử Hằng, muốn từ y giúp hắn quyết định. Hàn Tử Hằng không nói, tuy y cũng không hy vọng Lạc Ngưng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng đã chạy tới tình trạng này, chẳng lẽ tranh công thiệt quĩ sao? “Em đã biết, hai ngày, đợi hai ngày nữa là tốt rồi.” Hàn Tử Hằng cuối cùng vẫn lay chuyển được Anh Thiên Ngạo, nam nhân này y yêu. Hàn Tử Hằng vẫn không nghĩ làm cho hết thảy cố gắng trở thành bọt biển, y nghĩ, thời gian hai ngày hẳn là đủ để y tìm được Anh Lạc Ngưng, còn Hứa Kính Quốc bên kia thì nên buộc hắn xuất hiện, thừa dịp này một lần làm luôn kết thúc. “Tử Hằng, cám ơn.” Anh Thiên Ngạo biết, đây là nhượng bộ lớn nhất Hàn Tử Hằng làm ra. Nếu chỉ có hai ngày, vậy hắn có thể chờ. *-*-*-*-*-* Anh Lạc Ngưng tỉnh lại, phát hiện bản thân bị nhốt tại trong phòng, cậu nhìn quanh bốn phía, chỉ lòi ra cái giường, mấy cái ghế dựa, một chiếc tủ lạnh, còn có một gian phòng tắm. Cửa sổ thì bị đóng đinh, ngay cả một tia ánh sáng đều vào không được, ánh sáng trong phòng chỉ trông vào trên trần nhà một bóng huỳnh quang hôn ám phảng phất. Tay chân cũng không bị trói lại, nằm ngoài ý liệu của cậu, bất quá di động trên người có thể lấy ra liên hệ đã sớm bị nát bét, cậu nhìn xác di động trên đất vô cùng thê thảm, ngay cả pin cũng bị gãy thành hai nửa, thật sự là hy sinh lừng lẫy. Anh Lạc Ngưng không biết là ai bắt cậu, có nghĩ tới có thể là Hứa Kính Quốc, mà nghi vấn ngay tại lúc cậu thấy Hứa Kính Quốc xuất hiện mới được chứng thật. Hứa Kính Quốc dẫn hai gã thủ hạ vào cửa, liền đem cửa khóa trái, để bọn thủ hạ canh giữ tại cạnh cửa, thẳng tắp hướng Anh Lạc Ngưng đi tới. Thật lâu không có nhìn thấy Hứa Kính Quốc, lại nhìn đến hắn, cảm thấy được hắn già đi không ít, rõ ràng cũng mới bốn năm, cậu cảm thấy y già đi hơn mười tuổi, tóc toàn hoa râm. “Thật sự là, đã lâu không thấy.” Anh Lạc Ngưng mở miệng trước. “Quả thật là đã lâu không gặp, tam thiếu gia.” Hứa Kính Quốc đi tới trước mặt cậu. “Là ngươi phái người bắt ta sao?” Anh Lạc Ngưng không hề sợ hãi nhìn thẳng y. “Nói 『 bắt 』 cũng quá đa cảm, ta chỉ là cho mấy tên thủ hạ 『 thỉnh 』 tam thiếu gia lại đây ôn chuyện mà thôi.” Hứa Kính Quốc tùy ý kéo một cái ghế ngồi dựa ở trước mặt cậu. “Ta không biết chúng ta có gì cần nói?” Anh Lạc Ngưng đứng trước mặt y, cúi đầu nhìn Hứa Kính Quốc. “Tam thiếu gia ngươi quả nhiên thích nói giỡn a, nhiều năm không thấy, đương nhiên là có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu a!” Hứa Kính Quốc nhếch chân lên, theo áo túi áo rút ra một cái xì gà, đốt lửa, hưởng thụ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương