Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều nhét vào trong xe, sau đó Lục Quan Triều từ trong cửa sổ xe thò đầu ra và nói với người tài xế đứng bên ngoài: " Lái xe! Về nhà!".

Nói xong, anh nhắc nhở Nguyễn Ưu đang muốn giãy dụa: " Tốt hơn hết là em đừng di chuyển lung tung, nếu không tôi sẽ làm em ở trên xe ngay bây giờ.

"
Khí tức cường đại vốn có của alpha thì không cách nào che giấu, đặc biệt là ở trước mặt omega, sẽ càng khiến omega cảm thấy bị đàn áp và uy hiếp.

Nguyễn Ưu không kiềm chế được mà run rẩy, cậu thành thật dán vào lưng ghế da mềm mại và thoải mái.

Tài xế lên xe, nhanh chóng rời khỏi công viên giải trí.

Trong xe rất yên tĩnh, tài xế là một beta được đào tạo bài bản, bản thân không có tin tức tố, cũng không bị tin tức tố quấy nhiễu.

Nhưng Nguyễn Ưu có thể cảm nhận được lực công kích mạnh mẽ của Lục Quan Triều trong chiếc xe kín mít, giống như thủy triều dâng cao, trong nháy mắt tràn vào khoang mũi của Nguyễn Ưu, mặc dù Nguyễn Ưu bây giờ căn bản không ngửi thấy mùi tin tức tố.

Nguyễn Ưu muộn màng nhận ra, trong trạng thái này mà nói, dường như Lục Quan Triều không chỉ uống say, anh hẳn là động dục.
Tin tức tố của Lục Quan Triều có mùi hơi giống gỗ thông ẩm ướt, là một mùi hương êm dịu, ngửi lâu khiến người ta có cảm giác như đang ở trong cánh đồng tuyết phủ tuyết trắng vào mùa đông, tuyết bao phủ những cành cây gãy đổ, một mùi hương nhàn nhạt bay ra từ đồng cỏ bao la yên tĩnh.

Nhưng đây dù sao cũng là mùi vị lúc bình thường ngửi từ xa mới cảm nhận được, hiện tại Nguyễn Ưu đang ở rất gần anh, lại ở trong xe, giống như bước vào một rừng thông tươi tốt, khắp núi đồi đều là hương thơm của những cành thông làm cậu nhanh chóng trở nên mê muội.

Cuối cùng Nguyễn Ưu cũng hiểu được sự khác biệt giữa mình và Lục Quan Triều.

Đây chính là sự chênh lệch giữa omega bình thường và đỉnh cấp alpha.

Nguyễn Ưu phát tình không đủ để lôi kéo Lục Quan Triều, nhưng Lục Quan Triều có thể dựa vào tin tức tố mạnh mẽ trời ban, khiến cho Nguyễn Ưu động tình lần thứ hai.

Mặc dù tài xế là beta, nhưng phản ứng rất nhạy bén, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để đưa hai người về nhà.

Vừa mở cửa xe, Lục Quan Triều đã không thể chờ nổi mà xuống xe, anh ôm Nguyễn Ưu rồi nhanh chân bước vào nhà, qua loa bỏ lại một câu cho đám người hầu đang đợi ở tiền sảnh "Mấy ngày này các người được nghỉ, về nhà đi.", sau đó ba chân bốn cẳng lên lầu trở về phòng.

Nguyễn Ưu vẫn luôn bị Lục Quan Triều ôm vào trong ngực, cánh tay của Lục Quan Triều đang bắt lấy đầu gối của cậu.

Bởi vì Lục Quan Triều bước đi quá nhanh, Nguyễn Ưu có chút không vững, cậu muốn ôm lấy cổ của Lục Quan Triều, nhưng lại lo sợ và ngượng ngùng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vụng về cuộn tròn trong lồng ngực của Lục Quan Triều.

Trong lòng cậu mơ hồ có chút linh cảm, bởi vậy tim cũng đập loạn xạ, bản thân lại chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nguyễn Ưu là người trưởng thành, cũng biết kết hôn với Lục Quan Triều thì sẽ có ngày này, nhưng đột nhiên đi đến bước này, trong lòng Nguyễn Ưu tràn ngập hoang mang.

Lục Quan Triều một cước đá văng cửa phòng khép hờ, đặt Nguyễn Ưu lên chiếc giường êm ái, anh giữ mép giường và mặt đối mặt với Nguyễn Ưu.

Nguyễn Ưu đã mấy ngày không vào cửa phòng ngủ chính, khi ngồi trên giường, phát hiện giường trở nên cứng hơn rất nhiều.

Có lẽ là cậu căng thẳng, ngón tay cậu nắm lấy ga trải giường, khó khăn mà bàn điều kiện với Lục Quan Triều.

" Tôi...!Tôi đi tắm trước."
Nguyễn Ưu nói xong thì tránh ánh mắt của Lục Quan Triều và muốn rời đi, nhưng lại bị Lục Quan Triều tóm gọn trong tay như tóm một con gà con.


Lục Quan Triều nói: " Chúng ta tắm cùng nhau."
Mùa hè mặc ít, chỉ hai ba lần là Lục Quan Triều đã có thể lột sạch sẽ đồ trên người của Nguyễn Ưu.

Không kịp điều chỉnh nước trong bồn tắm, Lục Quan Triều mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp giội xuống mặt, Nguyễn Ưu không có phòng bị, bị giội ướt.

Cậu đột nhiên lắc mình tránh né, liền nhào vào trong lồng ngực của Lục Quan Triều, bả vai dán vào lồng ngực của Lục Quan Triều, dường như có thể cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng của anh.

Sau đó Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều ôm lấy eo xoay người lại, cả hai đứng đối mặt với nhau, Nguyễn Ưu bị ép vào tường của phòng tắm.

Trên vách tường được dán gạch sứ với hoa văn trang trí tinh xảo, hoa văn có hơi nhô ra, có lẽ do quá nhạy cảm, Nguyễn Ưu cảm thấy thật đau.

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống rất lớn, tạo thành một bức màn nước.

Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều nhìn chăm chú một hồi lâu, sau đó cậu cảm giác được nụ hôn của Lục Quan Triều rơi trên môi của mình, Nguyễn Ưu vội vã nhắm hai mắt lại.

Đây là một nụ hôn dài đằng đẵng, Lục Quan Triều tấn công rất dữ dội, Nguyễn Ưu gần như không thở nổi, trong phòng tắm tràn ngập mùi thơm của cành thông, càng trở nên đậm đặc trong làn nước ấm bốc hơi, giống như bản thân đang ở trong một khu rừng vô danh sau khi màn đêm buông xuống.

Nguyễn Ưu khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi, cậu xuất phát từ bản năng, dùng sức bấm một cái vào cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Lục Quan Triều.

Lục Quan Triều hơi tỉnh lại một chút, anh tạm dừng thế tiến công, Nguyễn Ưu cũng tạm thời phục hồi tinh thần lại.

Lúc này cậu mới phát hiện bàn tay của Lục Quan Triều đang đặt ở bên hông của mình, xuống chút nữa, chính là bộ phận riêng tư ám muội.

Dường như Nguyễn Ưu bị nâng lên, cơ thể của cậu bị kích thích bởi tin tức tố của Lục Quan Triều và đang bị động mà phát tình.

Nhưng ý thức của cậu lại không hoàn toàn bị luân hãm, đang ở trạng thái khá tỉnh táo.

Cậu muốn chạy trốn, nhưng rốt cuộc lý trí cũng đánh không lại bản năng của cơ thể, sự phản kháng yếu ớt của Nguyễn Ưu nhanh chóng bị đánh gục bởi những cái vuốt ve của Lục Quan Triều.

Khi Lục Quan Triều tiến vào Nguyễn Ưu ở trên giường, Nguyễn Ưu cảm nhận được sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đó là phản ứng bản năng khi nguy hiểm đến gần.

Cậu phát ra tiếng khóc, nhưng quy đầu khổng lồ của Lục Quan Triều đang nóng lòng muốn áp vào Nguyễn Ưu, da thịt của Nguyễn Ưu có thể chạm được nhiệt độ của nó, điều này làm cho Nguyễn Ưu chảy nước mắt nói:
" Không muốn..."
Thế nhưng Lục Quan Triều không để ý tới Nguyễn Ưu đang gào khóc, anh giữ Nguyễn Ưu thật chắc, không chút lưu tình trực tiếp đi vào trong Nguyễn Ưu.

Cơ thể của Omega sinh ra đã thích hợp giao phối.

Cho dù Nguyễn Ưu không trong kỳ phát tình, thì màn dạo đầu cũng đã đủ để gợi lên ham muốn tình dục của Nguyễn Ưu.

Hậu huyệt của cậu trở nên mềm mại, đỉnh dương v*t của Lục Quan Triều chỉ hơi chạm vào nơi đó, hậu huyệt của Nguyễn Ưu liền giống như cái miệng nhỏ tham ăn, vụng về mà sai cách, chủ động mút lấy vật nóng bỏng của Lục Quan Triều.

Đường ruột của cậu tiết ra một chất lỏng dính nị và trơn trượt, Lục Quan Triều dùng sức đẩy một cái, đi vào hết mức.

Thiên phú của Omega đã khiến cho Nguyễn Ưu ngoan ngoãn nuốt lấy gậy th*t của Lục Quan Triều, nhưng dù là vậy, cự vật của Lục Quan Triều vẫn còn quá lớn đối với Nguyễn Ưu.


Cơ thể của Nguyễn Ưu dường như bị tách ra hoàn toàn, đau đớn và sợ hãi làm cho cậu mất tiếng.

Cậu mở to hai mắt trong vô vọng, rồi rơi nước mắt trống rỗng.

Alpha trong kỳ động dục dường như không lo được nhiều như vậy, sau khi cậu nhỏ gắng gượng được đường ruột ấm áp tiếp nhận, Lục Quan Triều chỉ chậm lại một lúc rồi mạnh mẽ thúc vào.

Sau khi Lục Quan Triều hoàn toàn tiến vào Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu không còn nhận được những nụ hôn, âu yếm và săn sóc nữa.

Có vẻ như Lục Quan Triều đã đợi quá lâu, anh điên cuồng đâm vào Nguyễn Ưu, dằn vặt cơ thể gầy yếu và mỏng manh của omega hết lần này đến lần khác.

Âm thanh va chạm xác thịt không ngừng ở bên tai, Nguyễn Ưu dần dần cảm thấy không còn đau đớn nữa.

Bởi vì thời gian giao hợp quá lâu, hai chân của Nguyễn Ưu bị mở ra một góc độ rất lớn, bắp đùi đã hoàn toàn tê liệt, hai tay của cậu nắm chặt ga trải giường dưới thân, khóc đến mức xoang mũi bị nghẹt.

Nguyễn Ưu cảm thấy thở không ra hơi, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, cậu suy nghĩ mông lung, lẽ nào đây chính là cuộc sống hôn nhân sao, hình như không hạnh phúc một chút nào.

Nguyễn Ưu cảm thấy mình giống như một vật chứa đựng những ham muốn tình dục của Lục Quan Triều.

Toàn bộ ý nghĩa tồn tại chẳng qua là để Lục Quan Triều có thể sảng khoái.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều bế lên, cậu ngồi ở trên đùi của Lục Quan Triều, cái tư thế này so với lúc trước đi vào càng sâu.

Nguyễn Ưu cảm thấy Lục Quan Triều đã mở ra phần sâu hơn trong cơ thể của mình, đó là khoang sinh sản.

Nguyễn Ưu gần như muốn hét lên sợ hãi và bật dậy, nhưng cậu bị Lục Quan Triều giữ chặt trong lồng ngực.

Lục Quan Triều thở dốc rất nặng nề, anh không cho Nguyễn Ưu trốn chạy, và cưỡng ép Nguyễn Ưu phải chịu đựng những tiến công của mình.

Nguyễn Ưu sợ hãi mở to mắt, cảm thấy côn th*t của Lục Quan Triều đang phồng lớn thành kết ở trong cơ thể của mình, tinh dịch bị lưu lại trong cơ thể Nguyễn Ưu.

Sau một quãng thời gian rất dài, mãi đến tận khi Lục Quan Triều bắn tinh thành kết, Nguyễn Ưu cũng không thể nói ra lời.

Cậu đã hoàn toàn thuộc về Lục Quan Triều, nhưng một chút cảm xúc thật, Nguyễn Ưu cũng không cảm nhận được.

Kỳ động dục của Lục Quan Triều kéo dài trong ba ngày, Nguyễn Ưu liên tục bị đánh dấu thành kết.

Tần suất giao hợp của Alpha và Omega cao như thế, thường có nghĩa là Omega sẽ sớm mang thai —— ít nhất là đối với Omega có chức năng tuyến thể bình thường.

Nguyễn Ưu đối với chuyện này vô cùng khủng hoảng, nhưng sự đau đớn và mệt mỏi trên thân thể khiến cậu không có khí lực cũng không có tinh lực để suy nghĩ về những vấn đề như vậy.

Cậu chỉ cầu xin ở trong lòng rằng kỳ động dục của Lục Quan Triều trôi qua thật nhanh, để cậu có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Khi Lục Quan Triều tỉnh dậy, Nguyễn Ưu đã không còn ở bên cạnh.


Anh xoa xoa huyệt thái dương, đối với những gì đã xảy ra trong ba ngày qua, anh chỉ có nhận biết chung chung.

Những chi tiết nhỏ cụ thể mãi đến khi anh ngồi dậy kéo màn cửa sổ ra, lúc bị ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người thì mới nhớ ra một chút.

Anh đánh dấu Nguyễn Ưu, bây giờ Nguyễn Ưu đã hoàn toàn là omega của anh, vậy mà kỳ động dục qua đi, omega của mình lại không ở bên cạnh, Lục Quan Triều có chút khó chịu.

Kỳ động dục ba ngày đối với Lục Quan Triều mà nói, ngoại trừ có chút mệt mỏi ở ngoài thì không có ảnh hưởng gì khác.

Anh xuống lầu đến phòng khách đi dạo một vòng, người hầu trong nhà đều được anh cho nghỉ, bây giờ vẫn chưa thể về, trong nhà vắng vẻ, không có dấu vết của những người khác.

Lục Quan Triều đi dạo quanh nhà một lúc lâu mới nhớ ra rằng kỳ thực Nguyễn Ưu không ở trong phòng ngủ chính, cậu đã chuyển vào phòng cho khách từ lâu.

Lục Quan Triều gõ cửa phòng cho khách, nghe thấy bên trong có động tĩnh, anh không đợi Nguyễn Ưu đáp lại đã đẩy cửa ra.

Nguyễn Ưu đang ngồi trước máy tính, nghe thấy có người vào nên vội vàng tắt màn hình.

" Anh vào đây làm gì?."
" Em đang làm gì vậy?."
Hai người đồng thời mở miệng đặt câu hỏi, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, Lục Quan Triều bước vào phòng trước, có chút mất tự nhiên hỏi: " Em có muốn ăn gì không? Tôi đi gọi đồ ăn bên ngoài."
Nguyễn Ưu chớp mắt, thật ra cả người cậu đều không thoải mái, cái gì cũng ăn không vô, nhưng Lục Quan Triều hỏi, nên Nguyễn Ưu vẫn nói: " Được, tôi muốn ăn mì."
Lục Quan Triều gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

Vươn tay chuẩn bị đóng cửa phòng Nguyễn Ưu, anh bảo: " Một lúc nữa hẵng xuống ăn, em cứ làm việc của mình trước đi.

"
Sau khi xác định Lục Quan Triều đã thực sự rời đi, Nguyễn Ưu mới cẩn thận bật lại máy tính và tiếp tục xem trang web mình vừa tìm kiếm.

Nguyễn Ưu vẫn nhớ bài học sinh lý hồi trung học, nhưng cậu vẫn không yên tâm.

Lý thuyết là một chuyện, còn thực hành là chuyện khác.

Nguyễn Ưu tìm kiếm từ Alpha động dục, một đường tìm đến mười điểm cần chú ý sau khi kết hợp với Omega.

Xem đến nửa ngày, cơ thể của Nguyễn Ưu vẫn không được thoải mái cho lắm, đầu óc hỗn loạn, trên trang web có rất nhiều thuật ngữ y học, kết luận cũng mỗi người nói một kiểu.

Nguyễn Ưu đoán không ra bên nào nói là đúng, cậu cũng không đọc được nội dung dài dòng, bèn tắt máy tính, mở chăn ra và nằm trên giường của mình.

Lục Quan Triều thích ngủ trên tấm phản cứng, còn Nguyễn Ưu thì thích đệm giường mềm mại.

Mấy ngày nay Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều đè ở trên giường của anh, từ trải nghiệm của thân thể mà nói, mọi mặt đều là một trận hình phạt tàn khốc.

Nằm lại trên chiếc giường lớn mềm mại mà mình trải sẵn, Nguyễn Ưu mới cảm thấy cả người đều thả lỏng.

Thân thể bị tiến vào quá lâu, nằm ở trên giường Nguyễn Ưu vẫn có loại cảm giác bị lấp đầy, cậu vội vàng duỗi chân ra, muốn quên đi trải nghiệm này.

Nguyễn Ưu nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của Lục Quan Triều trong kỳ động dục, lòng vẫn còn sợ hãi, bọc trong chăn trở mình.

Bởi vì thân thể mệt mỏi đan xen, không nghĩ bậy nghĩ bạ quá lâu đã ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, Lục Quan Triều lại gõ cửa phòng Nguyễn Ưu, không có ai trả lời, anh đợi một lát, thấy vẫn không có động tĩnh, nên lại tự ý mở cửa phòng của Nguyễn Ưu một lần nữa.

Ở trước cửa, Lục Quan Triều trông thấy người trên giường cuộn tròn thành một vòng tròn nhỏ, cả người cậu như rơi vào trong đệm giường, bị bọc trong chăn bông mềm mại, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Lục Quan Triều bước vào phòng, đặt tô mì trong tay lên đầu giường, anh ngồi ở mép giường, nhìn thấy Nguyễn Ưu đang che mình rất chặt, chỉ có phần ngực không thể bọc trong chăn lộ ra một chút, lộ ra dấu hôn ám muội.


Ngẩn người, Lục Quan Triều hơi có chút hổ thẹn mà đưa tay ra xoa đầu của Nguyễn Ưu.

Nguyễn Ưu ngủ rất yên bình, đối với chuyện này không biết gì cả, thậm chí sau khi Lục Quan Triều vào phòng, cậu đã ngủ ngon hơn.

Omega và Alpha đã trải qua đánh dấu chính là như thế, Omega sẽ được Alpha xoa dịu.

Nguyễn Ưu đắm chìm trong tin tức tố của Lục Quan Triều, bình yên mà ngủ, trong thời gian ngắn không có ý định tỉnh lại.

Lục Quan Triều thấy Nguyễn Ưu đang ngủ say, nhìn cậu một lúc rồi đem tô mì vừa mang vào bưng ra ngoài.

Vốn tưởng rằng Nguyễn Ưu làm omega tất nhiên sẽ yếu ớt và khó dỗ, không ngờ rằng Nguyễn Ưu dễ nuôi như vậy.

Vậy mà chỉ là muốn ăn một tô mì, Lục Quan Triều liền làm cho cậu.

Món anh có thể làm không nhiều, nấu một tô mì coi như đơn giản, Nguyễn Ưu đang ngủ ăn không được, chờ cậu tỉnh lại thì nấu thêm một tô khác là được rồi.

Khi Nguyễn Ưu tỉnh dậy thì trời đã tối, cậu buồn ngủ mà mở mắt ra, vẫn chưa muốn rời khỏi ổ chăn êm ái và ấm áp.

Cửa phòng lại bị gõ vang lên, Nguyễn Ưu nói: " Mời vào."
Nói xong mới phát hiện giọng mũi rất nặng, dường như mấy ngày trước túng dục quá dộ đã quay trở lại bên người.

" Tôi đoán là lúc này em nên tỉnh rồi, nếm thử mì đi, là cà chua với trứng gà." Lục Quan Triều nói.

Nguyễn Ưu từ trên giường ngồi dậy, bưng cái tô do dự một lát, cậu ngồi vào trước bàn máy tính.

Lục Quan Triều quay người đi ra ngoài, không bao lâu thì trở về và cầm một cốc nước trong tay, anh nói: " Em uống nước đi."
Lục Quan Triều đột nhiên quan tâm chăm sóc Nguyễn Ưu như thế, điều này làm cho Nguyễn Ưu trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, cậu không biết phải đáp lại Lục Quan Triều như thế nào, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu ăn mì.

Lục Quan Triều ngồi ở bên cạnh cậu và bảo: " Vẫn là quay về phòng ngủ chính đi thôi.

Căn phòng này không thể đón được ánh nắng mặt trời.

Nó quá ẩm ướt."
Trong lòng Nguyễn Ưu không xác định mà nghĩ, chẳng lẽ Lục Quan Triều đã chuẩn bị để chung sống thật tốt ư, nhưng cậu còn có bản cập nhật cần phải viết riêng, đang muốn từ chối thì Lục Quan Triều nhìn ra sự do dự của Nguyễn Ưu, anh nói: " Lúc thường ngày em có việc gì thì vào thư phòng làm cũng được, hay là cứ làm ở đây, tôi sẽ kêu người dọn dẹp căn phòng này và đổi nó thành một thư phòng nhỏ."
Lục Quan Triều đã nói như vậy rồi, Nguyễn Ưu không có lí do gì để từ chối nữa.

Nếu lại phản đối thì sẽ thành ra kỳ quặc và không biết cân nhắc, vì thế cậu gật đầu, Lục Quan Triều khẽ cười rồi đứng dậy.

" Vậy em ăn đi, tôi xuống dưới lầu rửa bát."
Nguyễn Ưu giờ mới hiểu được tô mì này chỉ sợ là Lục Quan Triều tự tay làm, cậu vẫn thật không dám tin tưởng, lắp bắp mở miệng hỏi: " Cái này...!cái này là anh làm? "
" Ừm."
Lục Quan Triều nói: " Nhưng tôi cũng chỉ có thể nấu mì, nếu như em muốn ăn món khác, thì có khả năng phải gọi đồ ăn bên ngoài."
Nguyễn Ưu cúi đầu gắp một miếng trứng cho vào miệng, nước súp chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, mùi vị của cà chua rất đậm đà, trứng gà non mềm, vàng óng đặc biệt hợp ăn với cơm.

Nhiệt khí bốc hơi làm cho viền mắt Nguyễn Ưu ướt át, cậu chớp mắt thật mạnh, nhai kỹ sợi mì rồi mới nuốt xuống, sau đó nói khẽ: " Cảm ơn anh."
Lục Quan Triều vốn đang định ra khỏi phòng, nghe thấy thế thì quay lại.

Anh nhìn Nguyễn Ưu cúi đầu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Nguyễn Ưu: " Chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ cũng đã là một đôi vợ chồng chân chính, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy."
Từng câu từng chữ mà Lục Quan Triều nói rơi vào trong lòng Nguyễn Ưu, anh ấy nói kết hôn, nói vợ chồng, nói giữa chúng ta.

Trái tim trống vắng bấy lâu nay của Nguyễn Ưu dường như bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả.

Hóa ra cậu đối với cuộc sống cũng không hẳn là không có bất kì sự mong đợi nào, chỉ là cậu không dám, lúc này đây, dường như cậu có thể mong đợi được sống cùng Lục Quan Triều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương