Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi
-
Chương 20: (1)
Bộ truyện đã được 100 vote, mình sẽ bão chương cho các bạn!!!!
--------------------------------------------------------
Âm thanh của Văn Dục Phong cũng không lớn, nhưng cũng đủ để mấy học sinh phía sau nghe được.
Không tránh khỏi sự ngạc nhiên, mọi người bắt đầu giao lưu bằng ánh mắt hóng hớt chuyện này; có mấy bạn học ngồi gần đó dứt khoát chụm lại nhỏ giọng bàn tán.
Đối với tất cả chuyện này, Tần Tình cũng không phát hiện.
Bên tai vẫn còn đang văng vẳng âm thanh khàn khàn sau khi tỉnh dậy, có pha một chút trêu đùa, Tần Tình trầm mặc vài dây mới can đảm tiến tới một bước.
Khuôn mặt nhỏ căng ra một cách nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong:
" Chính là bạn học Văn vẫn chưa nộp bài tập."
".........."
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thanh tuấn, chân mày sắc bén, con ngươi đen nhánh sau hàng mi dài, nhẹ nhàng chớp.
Nam sinh từ từ quay mặt lại.
" Em mới gọi anh là gì?"
Tần Tình hơi do dự một giây, đem lời nói lúc nãy lặp lại một lần nữa.
" Bạn học Văn, bạn chưa nộp bài tập."
Văn Dục Phong không hề quan tâm tới sự cường điệu trong lời nói lúc nãy của Tần Tình, ngược lại ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
" Bạn học Văn?"
"......."
Lúc này Tần Tình cũng không nói tiếp, đôi mi tinh tế nhíu lại.
Cô cảm thấy người này quá thích bắt bẻ ——"
" Học trưởng" không được, " Bạn học" cũng không được, chẳng lẽ nhất định phải xưng hô giống người khác thì mới được sao?
Nhưng Tần Tình thật sự không thể nào gọi như vậy được.
Tần Tình càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, cuối cùng cũng làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Văn Dục Phong, rũ mắt nhìn danh sách.
" Chỉ còn thiếu bài tập của anh thôi."
"........."
Trong lòng cũng biết trường hợp này không đúng, Văn Dục Phong cũng không tiếp tục vấn đề xưng hô nữa.
Hắn thu liễm cảm xúc khó chịu lại, môi mỏng cong lên, cười nhẹ, tư thế lười biếng.
" Anh không làm bài tập."
Tần Tình nhăn mày, ánh mắt không đồng ý nhìn nam sinh.
" Không làm bài tập là không tốt."
Câu nói này có chút quen tai, Văn Dục Phong có chút không nhịn được mà cong khóe môi.
Hắn chớp mắt, con ngươi đen nhánh lấp lánh:
" Sao lại không tốt?....... Về sau sẽ không tìm được công việc tốt, cũng không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh?"
"......"
Nhớ lại màn đối thoại ở tổ toán học hồi học kỳ 1, gương mặt Tần Tình đỏ lên.
Biết sẽ không lấy được bài tập từ người này, Tần Tình ôm chặt đống bài tập muốn rời đi, có chút tức giận liếc nhìn Văn Dục Phong một cái, sau đó xoay người chạy mất.
Thẳng đến lúc thân ảnh nhỏ xinh của cô gái nhỏ biến mất ở cửa phòng học, Văn Dục Phong mới rũ mắt cười nhẹ.
Qua hai giây, hắn bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt có vài phần sắc bén đảo qua hơn phân nửa phòng học.
Mặc dù ý cười trong đôi mắt ấy chưa rút đi hết, nhưng cũng dần dần lạnh lẽo nhìn học sinh đang trộm quan sát phía bên này khiến họ cả kinh, sau đó sôi nổi quay lại cúi đầu.
Mặc kệ chuyện hắn vui đùa thân cận bạn học mới khiến bọn họ có bao nhiêu xa lạ, cũng không thể làm thay đổi cảm xúc trong ánh mắt.
Mà bọn họ cảm thấy cái xa lạ kia ngoại lệ tồn tại, cũng chỉ có bạn học mới này mới được có thôi.
............................
Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc tiết thứ 2 của buổi tự học, Tần Tình đã sắp xếp lại ba lô, nhìn chằm chằm đồng hồ với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc chờ đợi, kim giây luôn đặc biệt di chuyển chậm.
Chỉ trong chốc lát cô không chú ý, cô còn hoài nghi kim giây lén mình lùi lại một chút.
Liên tục hoài nghi đồng hồ đã thành tinh thêm vài lần nữa, Tần Tình rốt cuộc cũng chờ được một phút cuối cùng trước khi kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học.
30 giây........ Mười lăm giây......
Thời điểm Tần Tình bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng, phòng học cực kỳ yên tĩnh, một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.
Không đợi Tần Tình tò mò di chuyển tầm mắt để xác nhận động tĩnh vừa rồi, một bóng đen đã phủ xuống người mình che hết ánh đèn.
Vóc người nam sinh rất cao, hai tay đút vào túi quần đứng ở bên cạnh bàn mình, khuôn mặt dẹp trai mang theo nụ cười lười biếng.
" Đồng hồ treo trên tường bị em nhìn sắp thủng rồi, bạn học nhỏ."
Nói xong lời này, Văn Dục Phong đã bước ra khỏi phòng học.
Tần Tình ngồi tại chỗ, khuôn mặt dần dần đỏ, lúc phản ứng lại thì xung quanh đã có một vài tiếng cười.
Sau lưng bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm khiến Tần Tình vừa xấu hổ vừa buồn bực, may mà bóng dáng nam sinh đó đã đi khuất, chuông tan học cũng vừa vang lên.
Tần Tình không chút do dự mà đứng lên, đi ra ngoài mặc kệ những tiếng cười thiện ý ở trong lớp.
Trên hành lang rất ít học sinh, nhiều người rất muốn ở lại tiết thứ ba; mặc dù học hai tiết, nhưng đều nhàn nhã thoải mái, ít người giống như Tần Tình gấp không đợi nổi, nóng lòng muốn về nhà.
Tần Tình không có tinh lực quản nhiều chuyện như vậy, chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng về nhà, sau đó vùi vào ổ chăn mềm mại.
Chẳng qua khi cô vừa mới xuống lầu, bước một bước ra cửa phía trước; thân thể nghiêng phía sau, trong một góc tường bên cạnh cửa truyền tới một tiếng cười nhẹ ——
" Điềm Điềm."
Tần Tình cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc " A" một tiếng, lùi lại nửa bước.
Cô quay đầu lại nhìn thử là ai, người đứng đó dựa vào tường, hai tay vẫn để trong túi quần, cười như không cười nhìn mình chính là Văn Dục Phong mới đi trước mình một bước.
Cũng chỉ có người này mới ở trường học công khai gọi nhũ danh của mình.
Tần Tình cảm thấy may mắn vì đang ở bên ngoài lớp, xung quanh cũng không có học sinh nào đi ngang qua, cũng không cảm thấy thẹn nếu bị người thứ ba nghe thấy nhũ danh của mình.
Sau khi nghĩ ngợi xong Tần Tình cũng không nói gì, quay người đi về phía cổng trường.
Thấy cô gái nhỏ không nói gì, nương theo ánh đèn, Văn Dục Phong nhìn thấy trên má Tần Tình ửng đỏ.
Tâm tình cảm thấy rất tốt, cong môi cười vui vẻ, đứng thẳng người lại, đôi chân dài bước từ từ đi theo phía sau.
Từ đây đến cổng trường cũng không quá xa, Tần Tình nhận thức được vấn đề chân dài đi rất nhanh.
Ít nhất cô cảm thấy bản thân mình chạy 800m đã quá cực hạn, người nọ thì vẫn thanh thản như cũ đi theo phía sau mình.
—— thậm chí là giống như đang tản bộ, tay vẫn trong túi quần không hề lấy ra.
Tần Tình di chuyển tầm mắt rời khỏi hình bóng người nọ bị ánh đèn đường kéo dài dưới đất, bĩu môi nắm chặt ba lô.
Bước đi giận dỗi chung quy cũng ảnh hưởng rất nhiều tới thể lực, không thể không đi chậm lại.
Văn Dục Phong đi ở phía sau không nhịn được mà cong môi cười, quan sát nãy giờ, hắn tự nhiên nhìn ra được cô gái nhỏ đang muốn kéo dài khoảng cách với mình.
Văn Dục Phong chỉ đơn giản bước nhanh vài bước, liền đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.
Hắn đi bên cạnh cô gái nhỏ, sau đó từ từ thả chậm bước chân.
Đi song song nãy giờ, Văn Dục Phong cũng không mở miệng lên tiếng, an tĩnh đi bên cạnh Tần Tình; ý cười trên mặt như có như không.
Từ khi người này bắt đầu đi bên cạnh mình thì Tần Tình đã nín thở, đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, rốt cuộc cũng không kìm nén được quay người qua mở miệng.
"............ Anh đừng đi theo em."
Âm thanh cô gái nhỏ mềm mại nhẹ nhàng, mặc dù đang tức giận cũng không tránh khỏi có chút đáng yêu.
Nếu như em ấy không mở miệng kêu mình cách xa, thì Văn Dục Phong cảm thấy em ấy nói gì hắn cũng đều đáp ứng.
............ Suy nghĩ này có chút đáng sợ.
Tâm tình Văn Dục Phong rất phức tạp, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, mặt mày nghiêm nghị không tự giác mà nhu hòa xuống.
" Em không phải lần đầu tiên học tiết tự học buổi tối rồi mới về nhà sao? Nếu tiện đường, anh đưa em về."
"........"
Cô gái nhỏ do dự vài giây, giống như muốn nói điều gì đó, chỉ là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền sửa lại ——
" Học trưởng, vì sao?"
Tần Tình mở hai mắt thật to, mang theo sự tò mò và nghiên cứu hỏi nam sinh bên cạnh.
Cô thật không thể hiểu nổi, từ lúc bắt đầu, hành động của người này so với giáo bá Nhất Trung trong lời Mạn Tuyết nói không giống lắm.
Nếu nói lúc trước hai người ngẫu nhiên gặp được còn không đủ để Tần Tình sinh ra suy nghĩ muốn tìm hiểu nguyên nhân, giải đáp lòng hiếu kì. Nhưng từ khi cô bắt đầu chuyển tới lớp này, chung quy hai người không thể tránh được tình huống phát sinh giao tiếp —— cô cũng không có biện pháp mặc kệ, muốn biết đáp án.
Cô gái nhỏ hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi, Văn Dục Phong nhìn Tần Tình hai giây, cảm thấy có chút kì diệu khi hiểu được suy nghĩ mà cô biểu đạt lúc nãy.
Văn Dục Phong trầm mặc vài giây, cười nhẹ, quay mặt đi.
" Anh không biết."
Xưa nay hắn rất thẳng thắn, kể cả mình lẫn người khác.
Cho nên hắn nói không biết, đó thật sự là không biết.
"........"
Nhưng lúc này Tần Tình còn không nhìn thấy hoặc không giải thích được tính cách của Văn Dục Phong, cho nên khi nghe nam sinh kia cười một tiếng và trả lời cho có lệ, bỗng nhiên có một chút bực bội xuất hiện trong lòng.
Tần Tình rũ mắt.
Qua vài giây, cô nhẹ giọng mở miệng.
" Học trưởng, bánh ngọt hôm nay rất ngon, cảm ơn anh. Lúc trước anh giúp đỡ em, cũng cảm ơn anh..... Bất quá giống như anh nói là trả ơn, em thấy chúng ta cũng đã sớm thanh toán xong."
"....." Đôi mắt Văn Dục Phong nhíu lại, trực giác cho biết tâm tình của cô gái nhỏ lúc này không vui, hắn vừa muốn mở miệng thì đã bị một giọng nói chặn lại.
--------------------------------------------------------
Âm thanh của Văn Dục Phong cũng không lớn, nhưng cũng đủ để mấy học sinh phía sau nghe được.
Không tránh khỏi sự ngạc nhiên, mọi người bắt đầu giao lưu bằng ánh mắt hóng hớt chuyện này; có mấy bạn học ngồi gần đó dứt khoát chụm lại nhỏ giọng bàn tán.
Đối với tất cả chuyện này, Tần Tình cũng không phát hiện.
Bên tai vẫn còn đang văng vẳng âm thanh khàn khàn sau khi tỉnh dậy, có pha một chút trêu đùa, Tần Tình trầm mặc vài dây mới can đảm tiến tới một bước.
Khuôn mặt nhỏ căng ra một cách nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong:
" Chính là bạn học Văn vẫn chưa nộp bài tập."
".........."
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thanh tuấn, chân mày sắc bén, con ngươi đen nhánh sau hàng mi dài, nhẹ nhàng chớp.
Nam sinh từ từ quay mặt lại.
" Em mới gọi anh là gì?"
Tần Tình hơi do dự một giây, đem lời nói lúc nãy lặp lại một lần nữa.
" Bạn học Văn, bạn chưa nộp bài tập."
Văn Dục Phong không hề quan tâm tới sự cường điệu trong lời nói lúc nãy của Tần Tình, ngược lại ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
" Bạn học Văn?"
"......."
Lúc này Tần Tình cũng không nói tiếp, đôi mi tinh tế nhíu lại.
Cô cảm thấy người này quá thích bắt bẻ ——"
" Học trưởng" không được, " Bạn học" cũng không được, chẳng lẽ nhất định phải xưng hô giống người khác thì mới được sao?
Nhưng Tần Tình thật sự không thể nào gọi như vậy được.
Tần Tình càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, cuối cùng cũng làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Văn Dục Phong, rũ mắt nhìn danh sách.
" Chỉ còn thiếu bài tập của anh thôi."
"........."
Trong lòng cũng biết trường hợp này không đúng, Văn Dục Phong cũng không tiếp tục vấn đề xưng hô nữa.
Hắn thu liễm cảm xúc khó chịu lại, môi mỏng cong lên, cười nhẹ, tư thế lười biếng.
" Anh không làm bài tập."
Tần Tình nhăn mày, ánh mắt không đồng ý nhìn nam sinh.
" Không làm bài tập là không tốt."
Câu nói này có chút quen tai, Văn Dục Phong có chút không nhịn được mà cong khóe môi.
Hắn chớp mắt, con ngươi đen nhánh lấp lánh:
" Sao lại không tốt?....... Về sau sẽ không tìm được công việc tốt, cũng không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh?"
"......"
Nhớ lại màn đối thoại ở tổ toán học hồi học kỳ 1, gương mặt Tần Tình đỏ lên.
Biết sẽ không lấy được bài tập từ người này, Tần Tình ôm chặt đống bài tập muốn rời đi, có chút tức giận liếc nhìn Văn Dục Phong một cái, sau đó xoay người chạy mất.
Thẳng đến lúc thân ảnh nhỏ xinh của cô gái nhỏ biến mất ở cửa phòng học, Văn Dục Phong mới rũ mắt cười nhẹ.
Qua hai giây, hắn bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt có vài phần sắc bén đảo qua hơn phân nửa phòng học.
Mặc dù ý cười trong đôi mắt ấy chưa rút đi hết, nhưng cũng dần dần lạnh lẽo nhìn học sinh đang trộm quan sát phía bên này khiến họ cả kinh, sau đó sôi nổi quay lại cúi đầu.
Mặc kệ chuyện hắn vui đùa thân cận bạn học mới khiến bọn họ có bao nhiêu xa lạ, cũng không thể làm thay đổi cảm xúc trong ánh mắt.
Mà bọn họ cảm thấy cái xa lạ kia ngoại lệ tồn tại, cũng chỉ có bạn học mới này mới được có thôi.
............................
Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc tiết thứ 2 của buổi tự học, Tần Tình đã sắp xếp lại ba lô, nhìn chằm chằm đồng hồ với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc chờ đợi, kim giây luôn đặc biệt di chuyển chậm.
Chỉ trong chốc lát cô không chú ý, cô còn hoài nghi kim giây lén mình lùi lại một chút.
Liên tục hoài nghi đồng hồ đã thành tinh thêm vài lần nữa, Tần Tình rốt cuộc cũng chờ được một phút cuối cùng trước khi kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học.
30 giây........ Mười lăm giây......
Thời điểm Tần Tình bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng, phòng học cực kỳ yên tĩnh, một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.
Không đợi Tần Tình tò mò di chuyển tầm mắt để xác nhận động tĩnh vừa rồi, một bóng đen đã phủ xuống người mình che hết ánh đèn.
Vóc người nam sinh rất cao, hai tay đút vào túi quần đứng ở bên cạnh bàn mình, khuôn mặt dẹp trai mang theo nụ cười lười biếng.
" Đồng hồ treo trên tường bị em nhìn sắp thủng rồi, bạn học nhỏ."
Nói xong lời này, Văn Dục Phong đã bước ra khỏi phòng học.
Tần Tình ngồi tại chỗ, khuôn mặt dần dần đỏ, lúc phản ứng lại thì xung quanh đã có một vài tiếng cười.
Sau lưng bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm khiến Tần Tình vừa xấu hổ vừa buồn bực, may mà bóng dáng nam sinh đó đã đi khuất, chuông tan học cũng vừa vang lên.
Tần Tình không chút do dự mà đứng lên, đi ra ngoài mặc kệ những tiếng cười thiện ý ở trong lớp.
Trên hành lang rất ít học sinh, nhiều người rất muốn ở lại tiết thứ ba; mặc dù học hai tiết, nhưng đều nhàn nhã thoải mái, ít người giống như Tần Tình gấp không đợi nổi, nóng lòng muốn về nhà.
Tần Tình không có tinh lực quản nhiều chuyện như vậy, chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng về nhà, sau đó vùi vào ổ chăn mềm mại.
Chẳng qua khi cô vừa mới xuống lầu, bước một bước ra cửa phía trước; thân thể nghiêng phía sau, trong một góc tường bên cạnh cửa truyền tới một tiếng cười nhẹ ——
" Điềm Điềm."
Tần Tình cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc " A" một tiếng, lùi lại nửa bước.
Cô quay đầu lại nhìn thử là ai, người đứng đó dựa vào tường, hai tay vẫn để trong túi quần, cười như không cười nhìn mình chính là Văn Dục Phong mới đi trước mình một bước.
Cũng chỉ có người này mới ở trường học công khai gọi nhũ danh của mình.
Tần Tình cảm thấy may mắn vì đang ở bên ngoài lớp, xung quanh cũng không có học sinh nào đi ngang qua, cũng không cảm thấy thẹn nếu bị người thứ ba nghe thấy nhũ danh của mình.
Sau khi nghĩ ngợi xong Tần Tình cũng không nói gì, quay người đi về phía cổng trường.
Thấy cô gái nhỏ không nói gì, nương theo ánh đèn, Văn Dục Phong nhìn thấy trên má Tần Tình ửng đỏ.
Tâm tình cảm thấy rất tốt, cong môi cười vui vẻ, đứng thẳng người lại, đôi chân dài bước từ từ đi theo phía sau.
Từ đây đến cổng trường cũng không quá xa, Tần Tình nhận thức được vấn đề chân dài đi rất nhanh.
Ít nhất cô cảm thấy bản thân mình chạy 800m đã quá cực hạn, người nọ thì vẫn thanh thản như cũ đi theo phía sau mình.
—— thậm chí là giống như đang tản bộ, tay vẫn trong túi quần không hề lấy ra.
Tần Tình di chuyển tầm mắt rời khỏi hình bóng người nọ bị ánh đèn đường kéo dài dưới đất, bĩu môi nắm chặt ba lô.
Bước đi giận dỗi chung quy cũng ảnh hưởng rất nhiều tới thể lực, không thể không đi chậm lại.
Văn Dục Phong đi ở phía sau không nhịn được mà cong môi cười, quan sát nãy giờ, hắn tự nhiên nhìn ra được cô gái nhỏ đang muốn kéo dài khoảng cách với mình.
Văn Dục Phong chỉ đơn giản bước nhanh vài bước, liền đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.
Hắn đi bên cạnh cô gái nhỏ, sau đó từ từ thả chậm bước chân.
Đi song song nãy giờ, Văn Dục Phong cũng không mở miệng lên tiếng, an tĩnh đi bên cạnh Tần Tình; ý cười trên mặt như có như không.
Từ khi người này bắt đầu đi bên cạnh mình thì Tần Tình đã nín thở, đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, rốt cuộc cũng không kìm nén được quay người qua mở miệng.
"............ Anh đừng đi theo em."
Âm thanh cô gái nhỏ mềm mại nhẹ nhàng, mặc dù đang tức giận cũng không tránh khỏi có chút đáng yêu.
Nếu như em ấy không mở miệng kêu mình cách xa, thì Văn Dục Phong cảm thấy em ấy nói gì hắn cũng đều đáp ứng.
............ Suy nghĩ này có chút đáng sợ.
Tâm tình Văn Dục Phong rất phức tạp, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, mặt mày nghiêm nghị không tự giác mà nhu hòa xuống.
" Em không phải lần đầu tiên học tiết tự học buổi tối rồi mới về nhà sao? Nếu tiện đường, anh đưa em về."
"........"
Cô gái nhỏ do dự vài giây, giống như muốn nói điều gì đó, chỉ là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền sửa lại ——
" Học trưởng, vì sao?"
Tần Tình mở hai mắt thật to, mang theo sự tò mò và nghiên cứu hỏi nam sinh bên cạnh.
Cô thật không thể hiểu nổi, từ lúc bắt đầu, hành động của người này so với giáo bá Nhất Trung trong lời Mạn Tuyết nói không giống lắm.
Nếu nói lúc trước hai người ngẫu nhiên gặp được còn không đủ để Tần Tình sinh ra suy nghĩ muốn tìm hiểu nguyên nhân, giải đáp lòng hiếu kì. Nhưng từ khi cô bắt đầu chuyển tới lớp này, chung quy hai người không thể tránh được tình huống phát sinh giao tiếp —— cô cũng không có biện pháp mặc kệ, muốn biết đáp án.
Cô gái nhỏ hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi, Văn Dục Phong nhìn Tần Tình hai giây, cảm thấy có chút kì diệu khi hiểu được suy nghĩ mà cô biểu đạt lúc nãy.
Văn Dục Phong trầm mặc vài giây, cười nhẹ, quay mặt đi.
" Anh không biết."
Xưa nay hắn rất thẳng thắn, kể cả mình lẫn người khác.
Cho nên hắn nói không biết, đó thật sự là không biết.
"........"
Nhưng lúc này Tần Tình còn không nhìn thấy hoặc không giải thích được tính cách của Văn Dục Phong, cho nên khi nghe nam sinh kia cười một tiếng và trả lời cho có lệ, bỗng nhiên có một chút bực bội xuất hiện trong lòng.
Tần Tình rũ mắt.
Qua vài giây, cô nhẹ giọng mở miệng.
" Học trưởng, bánh ngọt hôm nay rất ngon, cảm ơn anh. Lúc trước anh giúp đỡ em, cũng cảm ơn anh..... Bất quá giống như anh nói là trả ơn, em thấy chúng ta cũng đã sớm thanh toán xong."
"....." Đôi mắt Văn Dục Phong nhíu lại, trực giác cho biết tâm tình của cô gái nhỏ lúc này không vui, hắn vừa muốn mở miệng thì đã bị một giọng nói chặn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook