Trước mắt Tần Tình chỉ còn một màu đen, trong giây lát mệt nhọc đột nhiên ập tới rồi bùng nổ, cô không thể khống chế được thân thể liền gục ngã ở trên đường băng.

Qua giây lát, lòng bàn tay và đầu gối bị cọ xát truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này cô mới lấy lại được ý thức.

Khi tất cả mọi người trong lớp vây hết lại xung quanh Tần Tình, cô mới chầm chậm từ trên mặt đất ngồi dậy.

................

Thật mất mặt.

Tần Tình cố chống lại hôn mê, có chút bất đắc dĩ mà thẹn thùng.

" Cậu không sao chứ?"

Trác An Khả ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Tình, duỗi tay đỡ lấy cô.

Tần Tình cảm kích nhìn đối phương một cái, liền lắc lắc đầu.

Không lắc đầu thì còn tốt, lúc này lại lắc đầu cô cảm thấy trời đất đều quay cuồng.

Sắc mặt vốn đã không dễ nhìn, thoáng một cái lại trắng thêm vài phần.

" Chắc là cậu bị cảm nắng rồi?"

Trác An Khả lo lắng mở miệng: " Tình huống này cậu nên đến phòng y tế mới được, để tớ đỡ——"

Trác An Khả còn chưa dứt lời, từ bên ngoài vòng vây đột nhiên có mấy tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên.

Đám đông xôn xao trên sân thể dục nhanh chóng mở ra. Tần Tình bị che chắn đến kín mít, không nhìn thấy rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Theo hướng tiếng thét phát ra.....

Không đợi Tần Tình nghĩ ra đáp án thì bên tai cô đã truyền đến từng tiếng nghị luận ——

" Trời ạ! Không hổ danh là Dục ca —— dám động thủ với huấn luyện viên?"

" Hơn nữa còn là một đấu hai.... Sao tớ cảm thấy cả hai người kia đánh không lại anh ấy thế?"

" Chết tiệt, thật lợi hại, nắm đấm thật chuẩn, khẳng định là có luyện tập qua?"

"..... Thời gian mới bao lâu? Hai huấn luyện viên kia thua? Tôi không nhìn lầm đi!"

Tiếng nghị luận không bao lâu liền im lặng, Tần Tình ngẩng đầu lên liền thấy nam sinh với ánh mắt lạnh lẽo từ ngoài vòng vây bước tới đây.

Đối diện với ánh mắt của Văn Dục Phong, Tần Tình ngẩn ra một chút.

Cô chưa từng thấy anh ấy có dáng vẻ như thế này, thoạt nhìn trong ánh mắt có một tầng băng mỏng, trên người dán đầy chữ " Tôi không dễ chọc", những ngón tay xinh đẹp trong trí nhớ của cô cũng đã nắm chặt thành quyền, màu da trắng kia không thể che dấu được những vệt đỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn trầm trầm như cũ, ánh mắt sắt bén, môi mỏng mím chặt, toàn thân tỏa ra sát khí làm mọi người không dám lại gần.

Tới giờ phút này, " Văn Dục Phong" trước mắt cùng với hình tượng giáo bá của Nhất Trung trong miệng Lâm Mạn Tuyết trùng lên nhau.

Hoặc là.... Đây mới là gương mặt thật của anh ấy.

Tần Tình rũ mắt xuống, tránh nhìn vào ánh mắt kia.

Nhưng Tần Tình không nhìn thấy lúc trạng thái cô thanh tỉnh sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong tan rã, áp suất thấp toàn thân hắn đã lui hết.

Văn Dục Phong bước nhanh tới trước mặt Tần Tình, cong gối ngồi xổm xuống.

Hơi lạnh từ đầu ngón tay không có dấu hiệu báo trước đã áp lên trán của Tần Tình. Cô sửng sốt, đôi mắt mở lớn, chờ cô phản ứng lại thì cái tay kia đã rút về.



" Em bị cảm nắng."

Ở mùa hè nóng bức này, giọng nói khàn khàn của Văn Dục Phong phát ra khiến mọi người cảm giác được từng trận lạnh lẽo phía sau lưng.

" Anh đưa em tới phòng y tế."

Nói xong, Văn Dục Phong nghiêng người, lời ít ý nhiều: " Leo lên đi."

"........"

Tần Tình dừng một chút, có chút phức tạp mà hơi chần chừ, liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái.

Nhiều người nhìn với ánh mắt trông mong nóng bỏng như vậy, làm sao mình có thể leo lên lưng anh ấy?

....... Trừ phi cô điên rồi.

Tần Tình chửi thầm, cố gắng tự mình đứng dậy.

" Cảm ơn học trưởng, không cần phiền ạ."

"........"

Thoáng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô gái nhỏ, ánh mắt của Văn Dục Phong dần dần lạnh xuống.

Khóe môi hắn cong lên, con ngươi đen nhánh không có ý cười.

" Xem ra em không thích tư thế này."

Động tác của Tần Tình dừng lại, chuông cảnh báo dưới đáy lòng vang lên.

Đáng tiếc tố chất thân thể của cô không tốt, lúc đang suy nghĩ thì tay chân không phản ứng theo kịp đại não.

Chờ đến bốn phía xung quanh vang lên những tiếng kinh hô, Tần Tình cảm thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng.

—— cô bị Văn Dục Phong trực tiếp vác trên vai.

Chiều cao chệch lệch rõ ràng lập tức phô bày ra ——

Tần Tình thấy chính mình cách mặt đất cũng sắp hai mét, rất cao rất cao, nếu không cẩn thận ngã xuống chắc sẽ vỡ đầu chảy máu.

Tần Tình muốn giãy giụa đành phải dừng động tác lại, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, đôi tay gắt gao nắm chặt áo sơ mi của nam sinh, âm thanh run sợ mềm mại ——

" Văn Dục Phong...... Anh mau thả em xuống dưới....."

Đây là lần đầu tiên Văn Dục Phong nghe Tần Tình gọi đầy đủ tên mình.

Âm thanh mang theo sự nức nở nhưng lại rất mềm mại. Nghe được lời này hắn hận không thể đem người khảm sâu vào trong xương tủy.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ khoác đồng phục lên vai, đặt cô gái nhỏ lên, cách ở giữa là lớp áo khoác tránh cho việc bị cộm, sau đó liền xoay người đi đến phòng y tế.

Qua vài giây hắn mới mở miệng, thanh âm vẫn bá đạo đến lợi hại.

——

" Không bỏ." Đôi mắt đen thâm trầm.

...............

Cuối cùng Tần Tình bị Văn Dục Phong vác một đường tới thẳng phòng y tế.

Cũng may là giáo viên sớm dự kiến được sân tập huấn là nơi dễ xảy ra sự cố, nên phòng y tế liền đặt ở đối diện sân, khoảng cách cũng không quá xa.



Nhưng dù vậy, trên đường đi tới đó cũng có không ít những ánh mắt kinh ngạc cùng cảm than, làm Tần Tình vừa tức giận vừa xấu hổ muốn chết.

Vào bên trong phòng y tế, mặc dù đã từng thấy qua nhiều trường hợp đặc biệt nhưng giáo viên y tế nhìn thấy tư thế của hai người cũng bị dọa không nhẹ.

" Này này..." Giáo viên y tế chỉ vào Tần Tình, nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày sau mới tiếp tục nói: " Sao lại thế này?"

Văn Dục Phong giơ tay ôm lấy eo cô gái nhỏ đem người đặt xuống dưới.

Mi mắt hơi nhướng lên.

" Bị cảm nắng."

"......."

Tần Tình tức giận trợn tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vành tai cũng hồng hồng đáng yêu.

" Bị cảm nắng? Có nghiêm trọng không?"

Giáo viên y tế nghe nói vậy cũng không dám qua loa, vội đi tới kiểm tra. Một bên lấy dụng cụ chuẩn bệnh một bên oán trách Văn Dục Phong:

" Nếu thân thể không thoải mái, sao lại khiêng người ta như vậy? Vẫn là một cô gái nhỏ, chắc là bạn học của em đi? Lần sau đừng thô lỗ như vậy, phải dịu dàng!"

" Lần sau?"

Văn Dục Phong hơi nhướng mày, đôi mắt đen xoẹt qua một chút cảm xúc không vui. Chẳng qua sau vài giây, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, môi mỏng cong lên.

Đôi mắt đen nhánh liễm liễm một chút ý cười, nhìn chằm chằm Tần Tình.

" Được. Lần sau nhất định.... dịu dàng ôm dịu dàng buông."

Ánh mắt thâm thúy cùng với ngữ khí đầy ý vị thâm trường kia, Tần Tình cảm thấy thẹn thùng không thể nói nên lời, dồn nén sự tức giận cùng với xấu hổ không thể phát tiết ra được.

Nếu đổi thành người khác, lúc này đã sớm không nhịn được đôi co với Văn Dục Phong, nhưng Tần Tình không am hiểu biểu đạt thiện ý với bạn học, lại càng không quen thuộc nên không thể biểu đạt với người khác bản thân mình rất không vui.

Vì thế cho tới cuối cùng vẫn tức giận, nhưng Tần Tình vân ngồi im nơi đó rũ mắt không nói gì.

Không thấy Tần Tình phản kháng, ánh mắt của Văn Dục Phong liền tối lại, ngọn lửa bị trêu trọc trong lòng tức khắc lại bùng lên.

Qua một lúc lâu mới rũ mắt nhìn Tần Tình, liền bật cười.

" Sao em lại dễ bị trêu chọc như vậy chứ, hửm?"

".......!"

Tần Tình ngẩng đầu lên, tức giận cực kỳ, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở tròn xoe.

" Văn Dục Phong." . Đam Mỹ Hay

Cô gọi tên hắn với một chút tức giận, thanh âm lại cực kì mềm mại.

"—— lại gọi một lần nữa."

Văn Dục Phong theo bản năng hỏi lại.

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Tần Tình cùng với giáo viên y tế, hắn bỗng nhiên hoàn hồn.

.....Mẹ nó.

Cảm xúc chật vật khó nhìn thấy được trong đôi mắt đen ấy, Văn Dục Phong ho nhẹ, di chuyển tầm mắt.

Lại tiếp tục như vậy...... Hắn cảm thấy chính mình sắp biến thành kẻ biến thái mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương