Anh Ấy Rất Điên
-
Chương 11: Đừng bắt nạt bạn học mới
Tiết thể dục tập thể vừa kết thúc, trong khi các lớp còn chưa giải tán hết, Thương Ngạn và đám người Lệ Triết đã sớm rời khỏi sân tập.
Cuối hè, thời tiết đã bớt nóng hơn nhiều.
Đám nam sinh đi bộ về hướng Tây Nam của trường học dưới tán cây râm mát trong sân.
Phía Tây Nam của tòa lầu khoa học kỹ thuật là một rừng trúc, bị che khuất bởi rừng trúc chính là bức tường thấp nhất của Tam trung.
Các nam sinh trốn học ra ngoài trường lúc nào cũng đi con đường này.
Chẳng qua người khác là lén lút, còn nhóm người Thương Ngạn vẫn luôn quang minh chính đại* leo ra.
*(Quang minh chính đại: Làm việc rõ ràng, không che dấu)
——
Sở dĩ bọn họ không đi ra từ cổng chính là vì một nguyên nhân duy nhất: Trèo tường gần hơn.
Nói đúng hơn là, leo qua bức tường thấp này, đi thêm hai trăm mét, chính là tiệm cà phê Internet cao cấp với hoàn cảnh tốt nhất gần trường.
Lệ Triết đang cùng nam sinh bên cạnh thảo luận về tình hình chiến đấu kịch liệt trong bộ phim gần đây, đột nhiên phát hiện phía trước không còn thấy bóng dáng Thương Ngạn đâu hết.
Cậu ta quay đầu nhìn, thấy Thương Ngạn đang đi đến tòa lầu khoa học kỹ thuật.
Lệ Triết lập tức mếu máo.
“Ngạn ca, nhiệm vụ huấn luyện tuần này của cậu không phải đã kết thúc vào chủ nhật rồi sao? Hôm nay còn đi đến đó làm gì?”
Thương Ngạn không dừng chân.
Chỉ có thanh âm lười biếng truyền lại, mang theo ý cười mơ hồ ——
“Thuần đồ (thuần theo mình hiểu là thuần hóa, dạy dỗ, huyến luyện các kiểu, còn đồ là đồ trong đồ đệ, đệ tử, mình giữ nguyên convert do chưa tìm được từ thích hợp nhất).”
Lệ Triết: “……”
Không thể nói là dạy dỗ học trò sao, vì sao phải dùng loại ngữ khí phóng đãng đó?
……
Khi Thương Ngạn đi vào văn phòng Tổ Huấn Luyện, chỉ thấy được laptop đặt trên bàn của mình, không thấy bóng dáng chủ nhân đâu hết.
Anh nghiêng người nhìn vào gian phòng bên trong, cũng không thấy người đâu.
“…… Nhóc con đâu?”
Thương Ngạn hơi nhíu mày, xoay người, hỏi Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch.
Hai người ngẩng đầu từ máy tính của mình.
“Hả, ồ, sao không thấy Tiểu Tô đâu hết vậy……” Ngô Hoằng Bác sờ ót, “Rõ ràng mới nãy còn ở đây mà.”
Loan Văn Trạch thận trọng hơn, không xác định nói: “Hình như cậu ấy có điện thoại, sau đó đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.”
“Nói chuyện với ai?”
Loan Văn Trạch: “Không biết……”
Ánh mắt Thương Ngạn hơi trầm xuống.
Đứng đó một lúc lâu, anh đi đến trước bàn máy tính, ngồi xuống ghế đợi.
Chờ đến khi chuông báo kết thúc tiết ba vang lên.
Khi đám Lệ Triết đánh game xong rồi trèo tường quay lại, hưng phấn gõ cửa văn phòng Tổ Huấn Luyện rồi mở ra liền đối diện với hai cặp mắt song song đáng thương mang theo ham muốn sống sót.
“Ngạn ——…… Ca?”
Phát hiện không khí không đúng, tươi cười khoe khoang trên mặt Lệ Triết trong nháy mắt thu liễm lại.
Không chờ cậu ta quan sát kĩ, nam sinh ngồi đối diện cửa phòng bất ngờ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú vững vàng đi ra ngoài.
“Không phải……”
Lệ Triết bị tầng “khí lạnh” lướt qua lạnh đến phát run, khó hiểu nhìn hai người trong phòng——
“Chuyện gì vậy? Ai mà không muốn sống vậy, ngay cả Ngạn ca cũng dám trêu?
”
Ngô Hoằng Bác vẻ mặt đau khổ: “Hình như Tô Mạc Mạc thả bồ câu cho cha Ngạn……”
Lệ Triết: “……”
Biểu tình đông cứng vài giây, Lệ Triết mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc cảm thán: “Chuyện thả bồ câu cho Ngạn ca còn dám làm ra lần thứ hai, ngại mạng sống quá dài rồi sao??”
Không dám trì hoãn, đám Lệ Triết xoay người đuổi theo.
Buổi sáng của Tam trung có năm tiết học. Mà tiết thứ tư vào thứ hai đúng lúc là ngữ văn.
Giáo viên dạy văn của lớp một họ Lâm, biệt danh “Đầu hói”, là giáo viên già đã về hưu của trường được mời lại, tính cách hơi cổ hủ.
Cũng vì lí do này, đối với Thương Ngạn, người mà các giáo viên các môn của lớp không ai dám đắc tội, Đầu hói trước giờ chưa từng cho thêm tí ưu đãi nào.
——
Trốn học cũng phạt, thậm chí còn phạt nặng hơn các học sinh khác một chút.
Vì thế, Thương Ngạn và Đầu hói cũng không hề hợp nhau.
Nhìn bóng dáng với áp suất thấp trên bậc thang, ngay cả tiếng thở dài Lệ Triết cũng không khống chế nổi.
“Hôm nay đến trễ là cái chắc. Chờ lát nữa vào lớp, nếu Đầu hói lại gây khó dễ với Ngạn ca, mấy người các cậu nhớ lanh lẹ một chút.”
Bên cạnh có nam sinh cười, “Triết tử, cậu còn sợ Ngạn ca bị hại sao? Tôi nói chứ, do Ngạn ca quá nhượng bộ, nên Lâm lão đầu mới càng được nước làm tới.”
Lệ Triết: “Không nhượng bộ thì làm sao bây giờ, giáo viên già có tuổi nghề cao như thế, cậu còn muốn động tay động chân với ông ấy sao?”
Người nọ nói vào, “Tôi thấy ông ấy ỷ vào tuổi tác nên mới dám làm Ngạn ca khó xử.”
“…… Ngạn ca cũng đã nhịn, cậu cũng nhịn đi.” Lệ Triết nói.
Nói xong, đám người bước nhanh theo sau, cùng Thương Ngạn đi lên tầng 4.
Lớp một nằm ở phía Đông của hành lang dài.
Đi ngang qua cửa sau lớp học, Lệ Triết theo thói quen nhìn thoáng qua bên trong, chân vừa nhấc lên như bị ấn nút tạm dừng.
“—— Ngạn, Ngạn ca.”
“……”
Thương Ngạn đi tuốt đằng trước dừng lại, xoay nửa người.
Khuôn mặt đẹp trai chói mắt nghiêng qua được ánh sát ngoài cửa sổ mạ lên một tầng mỏng nhàn nhạt, thoạt nhìn hờ hững khác người.
Nếu là bình thường, nếu Lệ Triết bị con ngươi trắng đen rõ ràng này nhìn chằm chằm thì có lẽ sẽ nuốt lại lời muốn nói.
Nhưng vào giờ phút này, cậu ta không thể kiểm soát được nỗi kinh dị trong lòng ——
Lệ Triết vươn tay, chỉ vào cửa sau lớp một.
“Chỗ của cậu…… Hình như có người.”
Một nam sinh bên cạnh cười, “Chỗ ngồi của Ngạn ca ai dám chạm vào, cậu đang kể chuyện ma sao?”
Nhớ lại bóng dáng quen thuộc vừa thấy.
Lệ Triết: “……”
Cậu ta cũng thấy mình gặp ma rồi.
Lệ Triết muốn quay đầu xác nhận lại lần nữa, nhưng cậu ta còn chưa kịp động đậy, Thương Ngạn đã cau mày hỏi:
“Ai ngồi?”
——
Chỉ cần nhìn biểu tình vặn vẹo của Lệ Triết, Thương Ngạn cũng biết nhất định không chỉ là đơn giản có người ngồi ở chỗ mình.
Lệ Triết gian nan mở miệng: “Nếu tôi không nhìn lầm, có chỗ giống…… vị học trò kia của Ngạn ca.”
Thương Ngạn ngẩn ra.
Giây tiếp theo, lạnh lẽo trong mắt của nam sinh phai nhạt đi.
Đứng đó trong giây lát, nam sinh rũ mắt, môi mỏng cong lên, xoay người đi đến cửa trước.
Để lại đám người Lệ Triết đứng đó ngây ra ——
“Mới nãy, Ngạn ca đã cười sao?”
“Má, cậu cũng thấy à, tôi còn tưởng rằng mình mù rồi……”
“Thật, thật chứ không phải ảo giác?”
“Tôi còn tưởng hôm nay có người gặp xui xẻo, vậy giờ nghĩa là cơn giận đã tiêu hết rồi sao?”
“……”
Bọn họ không dám nói tiếp, vội vàng đi theo.
Trong lớp học.
Lúc này chuông vang lên vẫn chưa bao lâu, Văn Tố Tố là lớp trưởng đang đứng cạnh bục giảng, thấp giọng nói gì đó với giáo viên môn văn.
Vị giáo viên già được mời quay lại họ Lâm, tên chỉ có một chữ “Chính”, lúc này vừa nghe Văn Tố Tố nói vừa gật đầu.
“Được…… Thầy biết rồi. Bạn học trong lớp các em vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn tình trạng của học sinh mới đúng không?”
Văn Tố Tố: “Dạ, thầy chủ nhiệm nói việc này thuộc về bệnh tình riêng tư cá nhân, không cho em nói với các bạn học khác.”
“Thầy cũng đồng ý với cách làm này của thầy Lý, nhưng mà em làm lớp trưởng, cần phải chiếu cố em ấy một chút.”
“……” Đấy mắt Văn Tố Tố xẹt qua cảm xúc không ngờ, nhưng cũng không nói gì, gật đầu. “Thầy, em đi về chỗ?”
“Ừ, em về chỗ trước đi.”
Lâm Chính vừa định lấy giáo án, đột nhiên nhớ ra, cau mày mở miệng, “Này, từ từ.”
“Thầy nói đi ạ.”
Lâm Chính: “Sao em ấy ngồi ở chỗ của Thương Ngạn?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Văn Tố Tố càng khó nhìn. Qua hai giây, cô ta mới không tình nguyện mở miệng: “Thầy chủ nhiệm để bạn ấy chọn.”
Nghĩ đến tính tình của Thương Ngạn, Lâm Chính sầu lo nhíu mày.
“Được rồi, em về đi.”
Văn Tố Tố về chỗ.
Cả lớp cũng an tĩnh lại.
Lâm Chính mở sách giáo khoa ra, “Tiết này, chúng ta……”
Tiếng còn chưa dứt, cửa trước truyền đến giọng điệu lười biếng ——
“Báo cáo.”
Ánh mắt của đám học sinh dời qua đó.
Nam sinh đứng trước cửa dáng người cao ráo, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, sắc bén, cặp con ngươi đen nhánh lúc này đang không chớp mắt dừng trên bàn học duy nhất ở hàng đầu tiên.
Cô gái ngồi ở vị trí đó không biết có phải đã nhận thấy tầm mắt đó hay không, bàn tay cầm bút đã dừng lại.
Qua vài giây, đầu ngón tay trắng bệch chần chờ rút lại.
Trên bục giảng, Lâm Chính nhíu mày.
“Vào đi.”
Thương Ngạn không động đậy, đám Lệ Triết cũng không dám dịch bước.
Vài giây không nghe thấy tiếng động, Đầu hói giương mắt, “Sao nào? Đến trễ còn đợi tôi mời các anh vào sao……” Đang nói, ông thấy Thương Ngạn nhìn về phía bạn học mới ngồi bàn đầu, nhẹ nheo mắt.
Lúc này mới nhớ đến chuyện này, sắc mặt Đầu hói thoáng hòa hoãn.
“Việc này, Thương Ngạn, còn mấy người các anh nữa —— đó là bạn học mới chuyển vào lớp các anh, Tô Mạc Mạc. Sức khỏe cô bé tương đối yếu, các anh đừng có bắt nạt người ta.…… Thương Ngạn, trước tiên anh tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Xác định thật sự là Tô Mạc Mạc, Lệ Triết cũng quay người lại, bắt đầu cợt nhả.
“Thầy Lâm, ngài đây là đang thiên vị một bên đó, rõ ràng là cô gái nhỏ này bắt nạt Ngạn ca, còn chiếm chỗ……”
Không chờ Lệ Triết nói hết, nam sinh trước người bỗng hành động.
——
Thương Ngạn mở mắt, cười khẽ.
Khàn khàn mà sung sướng.
Sau đó anh xoay tầm mắt, nhấc chân, lập tức đi đến bàn học duy nhất đằng đó.
Tới trước bàn, anh dừng lại.
Rút bàn tay đang cắm trong túi quần ra, ngón tay thon dài chống lên bàn, Thương Ngạn thuận thế cúi người xuống.
Tô Mạc Mạc ngừng thở, nghe thấy bên ngoài nón áo, giọng nói chứa ý cười của nam sinh làm chấn động không khí bên tai ——
“Chậc, đây là nhóc con nhà ai đây?”
“……”
Tô Mạc Mạc nắm chặt đầu ngón tay.
Người nọ ra vẻ nhìn sơ qua.
Môi mỏng hé ra, tiếng cười bị ép càng thấp xuống, lộ ra tính phóng đãng bỉ ổi:
“…… Không ai muốn à, vậy về nhà anh đi.”
Hết chương 11
__
Lâu rồi không gặp
♡\( ̄▽ ̄)/♡
#xanh
Cuối hè, thời tiết đã bớt nóng hơn nhiều.
Đám nam sinh đi bộ về hướng Tây Nam của trường học dưới tán cây râm mát trong sân.
Phía Tây Nam của tòa lầu khoa học kỹ thuật là một rừng trúc, bị che khuất bởi rừng trúc chính là bức tường thấp nhất của Tam trung.
Các nam sinh trốn học ra ngoài trường lúc nào cũng đi con đường này.
Chẳng qua người khác là lén lút, còn nhóm người Thương Ngạn vẫn luôn quang minh chính đại* leo ra.
*(Quang minh chính đại: Làm việc rõ ràng, không che dấu)
——
Sở dĩ bọn họ không đi ra từ cổng chính là vì một nguyên nhân duy nhất: Trèo tường gần hơn.
Nói đúng hơn là, leo qua bức tường thấp này, đi thêm hai trăm mét, chính là tiệm cà phê Internet cao cấp với hoàn cảnh tốt nhất gần trường.
Lệ Triết đang cùng nam sinh bên cạnh thảo luận về tình hình chiến đấu kịch liệt trong bộ phim gần đây, đột nhiên phát hiện phía trước không còn thấy bóng dáng Thương Ngạn đâu hết.
Cậu ta quay đầu nhìn, thấy Thương Ngạn đang đi đến tòa lầu khoa học kỹ thuật.
Lệ Triết lập tức mếu máo.
“Ngạn ca, nhiệm vụ huấn luyện tuần này của cậu không phải đã kết thúc vào chủ nhật rồi sao? Hôm nay còn đi đến đó làm gì?”
Thương Ngạn không dừng chân.
Chỉ có thanh âm lười biếng truyền lại, mang theo ý cười mơ hồ ——
“Thuần đồ (thuần theo mình hiểu là thuần hóa, dạy dỗ, huyến luyện các kiểu, còn đồ là đồ trong đồ đệ, đệ tử, mình giữ nguyên convert do chưa tìm được từ thích hợp nhất).”
Lệ Triết: “……”
Không thể nói là dạy dỗ học trò sao, vì sao phải dùng loại ngữ khí phóng đãng đó?
……
Khi Thương Ngạn đi vào văn phòng Tổ Huấn Luyện, chỉ thấy được laptop đặt trên bàn của mình, không thấy bóng dáng chủ nhân đâu hết.
Anh nghiêng người nhìn vào gian phòng bên trong, cũng không thấy người đâu.
“…… Nhóc con đâu?”
Thương Ngạn hơi nhíu mày, xoay người, hỏi Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch.
Hai người ngẩng đầu từ máy tính của mình.
“Hả, ồ, sao không thấy Tiểu Tô đâu hết vậy……” Ngô Hoằng Bác sờ ót, “Rõ ràng mới nãy còn ở đây mà.”
Loan Văn Trạch thận trọng hơn, không xác định nói: “Hình như cậu ấy có điện thoại, sau đó đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.”
“Nói chuyện với ai?”
Loan Văn Trạch: “Không biết……”
Ánh mắt Thương Ngạn hơi trầm xuống.
Đứng đó một lúc lâu, anh đi đến trước bàn máy tính, ngồi xuống ghế đợi.
Chờ đến khi chuông báo kết thúc tiết ba vang lên.
Khi đám Lệ Triết đánh game xong rồi trèo tường quay lại, hưng phấn gõ cửa văn phòng Tổ Huấn Luyện rồi mở ra liền đối diện với hai cặp mắt song song đáng thương mang theo ham muốn sống sót.
“Ngạn ——…… Ca?”
Phát hiện không khí không đúng, tươi cười khoe khoang trên mặt Lệ Triết trong nháy mắt thu liễm lại.
Không chờ cậu ta quan sát kĩ, nam sinh ngồi đối diện cửa phòng bất ngờ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú vững vàng đi ra ngoài.
“Không phải……”
Lệ Triết bị tầng “khí lạnh” lướt qua lạnh đến phát run, khó hiểu nhìn hai người trong phòng——
“Chuyện gì vậy? Ai mà không muốn sống vậy, ngay cả Ngạn ca cũng dám trêu?
”
Ngô Hoằng Bác vẻ mặt đau khổ: “Hình như Tô Mạc Mạc thả bồ câu cho cha Ngạn……”
Lệ Triết: “……”
Biểu tình đông cứng vài giây, Lệ Triết mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc cảm thán: “Chuyện thả bồ câu cho Ngạn ca còn dám làm ra lần thứ hai, ngại mạng sống quá dài rồi sao??”
Không dám trì hoãn, đám Lệ Triết xoay người đuổi theo.
Buổi sáng của Tam trung có năm tiết học. Mà tiết thứ tư vào thứ hai đúng lúc là ngữ văn.
Giáo viên dạy văn của lớp một họ Lâm, biệt danh “Đầu hói”, là giáo viên già đã về hưu của trường được mời lại, tính cách hơi cổ hủ.
Cũng vì lí do này, đối với Thương Ngạn, người mà các giáo viên các môn của lớp không ai dám đắc tội, Đầu hói trước giờ chưa từng cho thêm tí ưu đãi nào.
——
Trốn học cũng phạt, thậm chí còn phạt nặng hơn các học sinh khác một chút.
Vì thế, Thương Ngạn và Đầu hói cũng không hề hợp nhau.
Nhìn bóng dáng với áp suất thấp trên bậc thang, ngay cả tiếng thở dài Lệ Triết cũng không khống chế nổi.
“Hôm nay đến trễ là cái chắc. Chờ lát nữa vào lớp, nếu Đầu hói lại gây khó dễ với Ngạn ca, mấy người các cậu nhớ lanh lẹ một chút.”
Bên cạnh có nam sinh cười, “Triết tử, cậu còn sợ Ngạn ca bị hại sao? Tôi nói chứ, do Ngạn ca quá nhượng bộ, nên Lâm lão đầu mới càng được nước làm tới.”
Lệ Triết: “Không nhượng bộ thì làm sao bây giờ, giáo viên già có tuổi nghề cao như thế, cậu còn muốn động tay động chân với ông ấy sao?”
Người nọ nói vào, “Tôi thấy ông ấy ỷ vào tuổi tác nên mới dám làm Ngạn ca khó xử.”
“…… Ngạn ca cũng đã nhịn, cậu cũng nhịn đi.” Lệ Triết nói.
Nói xong, đám người bước nhanh theo sau, cùng Thương Ngạn đi lên tầng 4.
Lớp một nằm ở phía Đông của hành lang dài.
Đi ngang qua cửa sau lớp học, Lệ Triết theo thói quen nhìn thoáng qua bên trong, chân vừa nhấc lên như bị ấn nút tạm dừng.
“—— Ngạn, Ngạn ca.”
“……”
Thương Ngạn đi tuốt đằng trước dừng lại, xoay nửa người.
Khuôn mặt đẹp trai chói mắt nghiêng qua được ánh sát ngoài cửa sổ mạ lên một tầng mỏng nhàn nhạt, thoạt nhìn hờ hững khác người.
Nếu là bình thường, nếu Lệ Triết bị con ngươi trắng đen rõ ràng này nhìn chằm chằm thì có lẽ sẽ nuốt lại lời muốn nói.
Nhưng vào giờ phút này, cậu ta không thể kiểm soát được nỗi kinh dị trong lòng ——
Lệ Triết vươn tay, chỉ vào cửa sau lớp một.
“Chỗ của cậu…… Hình như có người.”
Một nam sinh bên cạnh cười, “Chỗ ngồi của Ngạn ca ai dám chạm vào, cậu đang kể chuyện ma sao?”
Nhớ lại bóng dáng quen thuộc vừa thấy.
Lệ Triết: “……”
Cậu ta cũng thấy mình gặp ma rồi.
Lệ Triết muốn quay đầu xác nhận lại lần nữa, nhưng cậu ta còn chưa kịp động đậy, Thương Ngạn đã cau mày hỏi:
“Ai ngồi?”
——
Chỉ cần nhìn biểu tình vặn vẹo của Lệ Triết, Thương Ngạn cũng biết nhất định không chỉ là đơn giản có người ngồi ở chỗ mình.
Lệ Triết gian nan mở miệng: “Nếu tôi không nhìn lầm, có chỗ giống…… vị học trò kia của Ngạn ca.”
Thương Ngạn ngẩn ra.
Giây tiếp theo, lạnh lẽo trong mắt của nam sinh phai nhạt đi.
Đứng đó trong giây lát, nam sinh rũ mắt, môi mỏng cong lên, xoay người đi đến cửa trước.
Để lại đám người Lệ Triết đứng đó ngây ra ——
“Mới nãy, Ngạn ca đã cười sao?”
“Má, cậu cũng thấy à, tôi còn tưởng rằng mình mù rồi……”
“Thật, thật chứ không phải ảo giác?”
“Tôi còn tưởng hôm nay có người gặp xui xẻo, vậy giờ nghĩa là cơn giận đã tiêu hết rồi sao?”
“……”
Bọn họ không dám nói tiếp, vội vàng đi theo.
Trong lớp học.
Lúc này chuông vang lên vẫn chưa bao lâu, Văn Tố Tố là lớp trưởng đang đứng cạnh bục giảng, thấp giọng nói gì đó với giáo viên môn văn.
Vị giáo viên già được mời quay lại họ Lâm, tên chỉ có một chữ “Chính”, lúc này vừa nghe Văn Tố Tố nói vừa gật đầu.
“Được…… Thầy biết rồi. Bạn học trong lớp các em vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn tình trạng của học sinh mới đúng không?”
Văn Tố Tố: “Dạ, thầy chủ nhiệm nói việc này thuộc về bệnh tình riêng tư cá nhân, không cho em nói với các bạn học khác.”
“Thầy cũng đồng ý với cách làm này của thầy Lý, nhưng mà em làm lớp trưởng, cần phải chiếu cố em ấy một chút.”
“……” Đấy mắt Văn Tố Tố xẹt qua cảm xúc không ngờ, nhưng cũng không nói gì, gật đầu. “Thầy, em đi về chỗ?”
“Ừ, em về chỗ trước đi.”
Lâm Chính vừa định lấy giáo án, đột nhiên nhớ ra, cau mày mở miệng, “Này, từ từ.”
“Thầy nói đi ạ.”
Lâm Chính: “Sao em ấy ngồi ở chỗ của Thương Ngạn?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Văn Tố Tố càng khó nhìn. Qua hai giây, cô ta mới không tình nguyện mở miệng: “Thầy chủ nhiệm để bạn ấy chọn.”
Nghĩ đến tính tình của Thương Ngạn, Lâm Chính sầu lo nhíu mày.
“Được rồi, em về đi.”
Văn Tố Tố về chỗ.
Cả lớp cũng an tĩnh lại.
Lâm Chính mở sách giáo khoa ra, “Tiết này, chúng ta……”
Tiếng còn chưa dứt, cửa trước truyền đến giọng điệu lười biếng ——
“Báo cáo.”
Ánh mắt của đám học sinh dời qua đó.
Nam sinh đứng trước cửa dáng người cao ráo, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, sắc bén, cặp con ngươi đen nhánh lúc này đang không chớp mắt dừng trên bàn học duy nhất ở hàng đầu tiên.
Cô gái ngồi ở vị trí đó không biết có phải đã nhận thấy tầm mắt đó hay không, bàn tay cầm bút đã dừng lại.
Qua vài giây, đầu ngón tay trắng bệch chần chờ rút lại.
Trên bục giảng, Lâm Chính nhíu mày.
“Vào đi.”
Thương Ngạn không động đậy, đám Lệ Triết cũng không dám dịch bước.
Vài giây không nghe thấy tiếng động, Đầu hói giương mắt, “Sao nào? Đến trễ còn đợi tôi mời các anh vào sao……” Đang nói, ông thấy Thương Ngạn nhìn về phía bạn học mới ngồi bàn đầu, nhẹ nheo mắt.
Lúc này mới nhớ đến chuyện này, sắc mặt Đầu hói thoáng hòa hoãn.
“Việc này, Thương Ngạn, còn mấy người các anh nữa —— đó là bạn học mới chuyển vào lớp các anh, Tô Mạc Mạc. Sức khỏe cô bé tương đối yếu, các anh đừng có bắt nạt người ta.…… Thương Ngạn, trước tiên anh tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Xác định thật sự là Tô Mạc Mạc, Lệ Triết cũng quay người lại, bắt đầu cợt nhả.
“Thầy Lâm, ngài đây là đang thiên vị một bên đó, rõ ràng là cô gái nhỏ này bắt nạt Ngạn ca, còn chiếm chỗ……”
Không chờ Lệ Triết nói hết, nam sinh trước người bỗng hành động.
——
Thương Ngạn mở mắt, cười khẽ.
Khàn khàn mà sung sướng.
Sau đó anh xoay tầm mắt, nhấc chân, lập tức đi đến bàn học duy nhất đằng đó.
Tới trước bàn, anh dừng lại.
Rút bàn tay đang cắm trong túi quần ra, ngón tay thon dài chống lên bàn, Thương Ngạn thuận thế cúi người xuống.
Tô Mạc Mạc ngừng thở, nghe thấy bên ngoài nón áo, giọng nói chứa ý cười của nam sinh làm chấn động không khí bên tai ——
“Chậc, đây là nhóc con nhà ai đây?”
“……”
Tô Mạc Mạc nắm chặt đầu ngón tay.
Người nọ ra vẻ nhìn sơ qua.
Môi mỏng hé ra, tiếng cười bị ép càng thấp xuống, lộ ra tính phóng đãng bỉ ổi:
“…… Không ai muốn à, vậy về nhà anh đi.”
Hết chương 11
__
Lâu rồi không gặp
♡\( ̄▽ ̄)/♡
#xanh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook