Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào
-
Chương 51: Tớ Muốn Theo Đuổi Cô Ấy
Phương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ rồi, vốn dĩ cô muốn mở to mắt, nhưng thấy mọi người như vậy, cô nghĩ không nên mở mắt.
Cô cố nín cười, bằng không nhịn không được sẽ bật cười.
Trong lòng đều là ngọt ngào, chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, bằng không bọn họ biết cô giả bộ ngủ.
Không khí hài hòa tốt đẹp như vậy cô không muốn phá vỡ.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại vừa rồi Cố Dịch An khom lưng đắp áo khoác cho cô, nhớ tới động tác quan tâm của cậu, cô liền cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.
Cậu thế mà khoác áo cho cô.
Nếu chuyện này xảy ra ở 5 năm trước thì nhất định là một chuyện bình thường, nhưng ở hiện tại, hành động này lại mang nhiều ý nghĩa khác.
Phương Tiểu Nhu vẫn giả vờ ngủ, luôn không dám mở to mắt, không chỉ là cô không muốn mở mắt mà cô còn rất ngượng ngùng. Đối với tình huống hiện tại, cô vẫn nên nhắm mắt lại, làm bộ ngủ rồi.
Cô giả vờ ngủ hơn mười phút, kỳ thật Phương Tiểu Nhu cảm thấy ngủ một giấc cũng không tồi nhưng cô lại ngủ không được. Trên người là áo của cậu, còn có hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, cô nhịn không được miên man suy nghĩ, sao có thể ngủ được.
Muốn kiềm chế bản thân không thể cười thật sự rất khó khăn.
Phương Tiểu Nhu đang nghĩ ngợi tới, đợi lát nữa mở to mắt cô liền làm bộ chính mình cái gì cũng không biết, nói tiếng cảm ơn là được.
Đến nỗi cái áo, có thể không cần trả lại cho cậu, cô còn muốn mặc thêm một chút.
Nhưng lại lo lắng cậu có bị lạnh hay không.
Lúc này Cố Dịch An đứng lên, muốn đi toilet, khi đi còn nhìn lại Phương Tiểu Nhu đang giả bộ ngủ .
Cậu cũng không biết cô đang giả bộ ngủ, nhìn cô một cái rồi mở cửa rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cậu, Phương Tiểu Nhu mới mở mắt ra, tim đập rất vui sướng. Nhìn thoáng qua về hướng cậu đi, sau đó nhìn áo khoác trên người, cảm giác ngọt ngào ấm áp liền lan tràn toàn thân.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện cô tỉnh, cười hì hì đi tới ngồi xuống, “Cậu tỉnh rồi.”
Phương Tiểu Nhu làm bộ mới vừa tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt, lại chớp chớp mắt, cố ý có chút ngây ngốc ừ một tiếng.
Giống như thật sự vừa mới tỉnh ngủ, kỳ thật cô không có ngủ, vẫn luôn tỉnh.
Cô nhìn nhìn áo khoác trên người.
Lâm Phàm cho rằng cô không biết, lập tức liền hưng phấn nhướng mày cười với cô, vỗ vỗ bả vai của cô.
“Ngủ rồi cũng tốt, khá tốt. Còn có người đắp áo khoác cho cậu nữa.”
Phương Tiểu Nhu giật mình, vẫn làm bộ không biết, “Cái gì?”
Cô vừa nói xong, cửa phòng liền mở, Cố Dịch An đi đến.
Khi thân hình thon dài của cậu đứng ở cửa rất thu hút, đồ thể dục đơn giản, sạch sẽ. Khi tiến vào ánh mắt đầu tiên của cậu chính là nhìn cô, đôi mắt vừa tối vừa sáng, cô dường như thấy được ánh sáng trong ánh mắt cậu. Ánh sáng màu sắc rực rỡ trong phòng chiếu vào trên người cậu, ở trong mắt Phương Tiểu Nhu, toàn thân cậu đều sáng lên.
Cậu cười với cô, ánh mắt ôn nhu “Tỉnh?”
Phương Tiểu Nhu bị cậu nhìn làm gương mặt đỏ lên, cũng không biết là chột dạ hay ngượng ngùng.
Lại nhớ đến hiện tại ở trên người cô là áo khoác của cậu, làm tâm cô trở nên rất mềm, khẽ ừ một tiếng.
Cố Dịch An không nói gì nữa, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu hẳn là không có phát hiện cô giả bộ ngủ.
Phương Tiểu Nhu trộm ngắm cậu, cởi áo khoác đưa cho cậu, “Cảm ơn. Anh nhanh mặc vào đi không thôi cảm lạnh, bên trong độ ấm cũng không phải rất cao.”
Cố Dịch An ánh mắt sáng quắc nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, “Không sao.”
Cậu nhận lại áo khoác, một lần nữa mặc vào.
Phương Tiểu Nhu liền nhìn cậu mặc quần áo. Tuy rằng cô rất luyến tiếc, rất lưu luyến hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, nhưng hiện tại mùa này vẫn không thể chỉ mặc một cái áo ngắn tay, sẽ có chút lạnh.
Đã không phải mùa hè.
Rất mau bài hát đã kết thúc, lúc về trời đã hoàn toàn đen, trong thành phố đèn đều đã sáng. Xe lui tới cũng sáng đèn, cảm giác những chiếc xe chạy qua chạy lại như dòng nước, nhưng thật ra cũng không tối, còn rất náo nhiệt.
Hiện tại đại khái đúng là mới vừa xong tiết tự học buổi tối, chung quanh trường học đều là hàng quán nhỏ, bán các loại đồ nướng BBQ linh tinh.
Trên đường trở về Lưu Ninh còn đang đắm chìm trong giọng hát của Phương Tiểu Nhu, ngăn không được khen cô.
“Tiểu Nhu nhà chúng ta thật là lợi hại, giọng hát thật là dễ nghe, như ca sĩ chuyên nghiệp vậy.”
“Trước kia hát hay, hiện tại hát càng hay, anh cảm thấy em có thể đi tham gia các cuộc thi ca hát, bảo đảm giành giải nhất!”
Lâm Phàm cũng kiêu ngạo gật đầu, “Còn phải nói, chuyện khác thì không nói nhưng về khoản ca hát em dám cam đoan trong trường chúng ta không ai có thể sánh với Tiểu Nhu.”
Lưu Ninh lập tức tán đồng, gật đầu, “Đúng đúng, điểm này anh tin tưởng trăm phần trăm.”
Cố Dịch An vẫn luôn không nói gì.
Chỉ là thường thường nhìn Lưu Ninh với ánh mắt lạnh lùng, nhưng tên trì độn kia vẫn không phát hiện.
Không chỉ không phát hiện, hắn còn chạy lên, quàng vai Cố Dịch An.
Cười hì hì nói “Đúng không Dịch An, tiểu muội muội nhà cậu thật không tồi. Ai nha lớn lên lại khá xinh đẹp đúng không, lúc nhỏ thì xinh thanh tú, ca hát còn êm tai như vậy, không chừng trái tim của cậu đã bị người ta câu mất rồi.”
Cố Dịch An đáp lại hắn với ánh mắt sắc lạnh.
Lưu Ninh vẫn chưa hiểu ý tứ trong ánh mắt ấy, tiếp tục khoe khoang, “Ai nha nói thật, tớ có chút muốn theo đuổi em ấy, nhưng lại cảm thấy thiếu cái gì đấy……”
Hắn còn chưa rối rắm xong, Cố Dịch An liền một phen ném tay hắn ra, mặt vô cảm cách xa hắn.
Lạnh lùng nói, “Tốt nhất đó chỉ là tùy tiện tưởng tượng.”
Lưu Ninh sửng sốt một giây, lại chủ động đi qua cọ vào người cậu, “Ồ ai kia không vui thì phải? Cậu cũng quá sủng tiểu muội rồi, bất quá một ngày nào đó lỡ em ấy muốn yêu đương, đến cậu cũng không thể ngăn cản.”
Hắn cảm giác vừa nói xong nhiệt độ xung quanh Cố Dịch An càng thấp, ánh mắt của cậu làm hắn run run.
Lưu Ninh run lên một chút, kinh ngạc nhìn Dịch An, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Phàm đi cùng với Phương Tiểu Nhu, như là phát hiện bí mật nào đó.
“Đừng nói là cậu thích tiểu muội muội nhà cậu nha?”
Lưu Ninh vừa thốt ra lời này, động tác của Cố Dịch An liền thoáng cứng đờ, thả chậm bước chân, ánh mắt cũng biến hóa một chút.
Giống như có ám quang hiện lên, nhưng cậu lại không nói gì.
Lưu Ninh quan sát vẻ mặt của cậu, lại lắc đầu thập phần khẳng định nói “Sẽ không, không có khả năng. Hai ngươi khi còn nhỏ chỉ là thân thiết đơn thuần, hoàn toàn giống như anh em ruột, sao có thể có người thích muội muội của mình chứ?”
Hắn nghĩ rồi lắc đầu, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Điều này dường như bất khả thi.
Cố Dịch An cũng không trả lời hắn, bất quá trong nháy mắt kia trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh.
Lúc Lưu Ninh hỏi cậu có phải thích cô hay không.
Rất nhiều ký ức hiện về trong cậu, bao gồm cả những cảnh khi còn nhỏ cùng hiện tại.
Thích sao? Trước kia thì chắc chắn là không phải, lúc đó cậu mới có mấy tuổi thì biết gì? Hiện tại thì……
Cố Dịch An cố ý thả chậm tốc độ, chờ Phương Tiểu Nhu đuổi kịp.
Hiện tại, thì lại rất thích.
Cô cố nín cười, bằng không nhịn không được sẽ bật cười.
Trong lòng đều là ngọt ngào, chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, bằng không bọn họ biết cô giả bộ ngủ.
Không khí hài hòa tốt đẹp như vậy cô không muốn phá vỡ.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại vừa rồi Cố Dịch An khom lưng đắp áo khoác cho cô, nhớ tới động tác quan tâm của cậu, cô liền cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.
Cậu thế mà khoác áo cho cô.
Nếu chuyện này xảy ra ở 5 năm trước thì nhất định là một chuyện bình thường, nhưng ở hiện tại, hành động này lại mang nhiều ý nghĩa khác.
Phương Tiểu Nhu vẫn giả vờ ngủ, luôn không dám mở to mắt, không chỉ là cô không muốn mở mắt mà cô còn rất ngượng ngùng. Đối với tình huống hiện tại, cô vẫn nên nhắm mắt lại, làm bộ ngủ rồi.
Cô giả vờ ngủ hơn mười phút, kỳ thật Phương Tiểu Nhu cảm thấy ngủ một giấc cũng không tồi nhưng cô lại ngủ không được. Trên người là áo của cậu, còn có hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, cô nhịn không được miên man suy nghĩ, sao có thể ngủ được.
Muốn kiềm chế bản thân không thể cười thật sự rất khó khăn.
Phương Tiểu Nhu đang nghĩ ngợi tới, đợi lát nữa mở to mắt cô liền làm bộ chính mình cái gì cũng không biết, nói tiếng cảm ơn là được.
Đến nỗi cái áo, có thể không cần trả lại cho cậu, cô còn muốn mặc thêm một chút.
Nhưng lại lo lắng cậu có bị lạnh hay không.
Lúc này Cố Dịch An đứng lên, muốn đi toilet, khi đi còn nhìn lại Phương Tiểu Nhu đang giả bộ ngủ .
Cậu cũng không biết cô đang giả bộ ngủ, nhìn cô một cái rồi mở cửa rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cậu, Phương Tiểu Nhu mới mở mắt ra, tim đập rất vui sướng. Nhìn thoáng qua về hướng cậu đi, sau đó nhìn áo khoác trên người, cảm giác ngọt ngào ấm áp liền lan tràn toàn thân.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện cô tỉnh, cười hì hì đi tới ngồi xuống, “Cậu tỉnh rồi.”
Phương Tiểu Nhu làm bộ mới vừa tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt, lại chớp chớp mắt, cố ý có chút ngây ngốc ừ một tiếng.
Giống như thật sự vừa mới tỉnh ngủ, kỳ thật cô không có ngủ, vẫn luôn tỉnh.
Cô nhìn nhìn áo khoác trên người.
Lâm Phàm cho rằng cô không biết, lập tức liền hưng phấn nhướng mày cười với cô, vỗ vỗ bả vai của cô.
“Ngủ rồi cũng tốt, khá tốt. Còn có người đắp áo khoác cho cậu nữa.”
Phương Tiểu Nhu giật mình, vẫn làm bộ không biết, “Cái gì?”
Cô vừa nói xong, cửa phòng liền mở, Cố Dịch An đi đến.
Khi thân hình thon dài của cậu đứng ở cửa rất thu hút, đồ thể dục đơn giản, sạch sẽ. Khi tiến vào ánh mắt đầu tiên của cậu chính là nhìn cô, đôi mắt vừa tối vừa sáng, cô dường như thấy được ánh sáng trong ánh mắt cậu. Ánh sáng màu sắc rực rỡ trong phòng chiếu vào trên người cậu, ở trong mắt Phương Tiểu Nhu, toàn thân cậu đều sáng lên.
Cậu cười với cô, ánh mắt ôn nhu “Tỉnh?”
Phương Tiểu Nhu bị cậu nhìn làm gương mặt đỏ lên, cũng không biết là chột dạ hay ngượng ngùng.
Lại nhớ đến hiện tại ở trên người cô là áo khoác của cậu, làm tâm cô trở nên rất mềm, khẽ ừ một tiếng.
Cố Dịch An không nói gì nữa, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu hẳn là không có phát hiện cô giả bộ ngủ.
Phương Tiểu Nhu trộm ngắm cậu, cởi áo khoác đưa cho cậu, “Cảm ơn. Anh nhanh mặc vào đi không thôi cảm lạnh, bên trong độ ấm cũng không phải rất cao.”
Cố Dịch An ánh mắt sáng quắc nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, “Không sao.”
Cậu nhận lại áo khoác, một lần nữa mặc vào.
Phương Tiểu Nhu liền nhìn cậu mặc quần áo. Tuy rằng cô rất luyến tiếc, rất lưu luyến hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cậu, nhưng hiện tại mùa này vẫn không thể chỉ mặc một cái áo ngắn tay, sẽ có chút lạnh.
Đã không phải mùa hè.
Rất mau bài hát đã kết thúc, lúc về trời đã hoàn toàn đen, trong thành phố đèn đều đã sáng. Xe lui tới cũng sáng đèn, cảm giác những chiếc xe chạy qua chạy lại như dòng nước, nhưng thật ra cũng không tối, còn rất náo nhiệt.
Hiện tại đại khái đúng là mới vừa xong tiết tự học buổi tối, chung quanh trường học đều là hàng quán nhỏ, bán các loại đồ nướng BBQ linh tinh.
Trên đường trở về Lưu Ninh còn đang đắm chìm trong giọng hát của Phương Tiểu Nhu, ngăn không được khen cô.
“Tiểu Nhu nhà chúng ta thật là lợi hại, giọng hát thật là dễ nghe, như ca sĩ chuyên nghiệp vậy.”
“Trước kia hát hay, hiện tại hát càng hay, anh cảm thấy em có thể đi tham gia các cuộc thi ca hát, bảo đảm giành giải nhất!”
Lâm Phàm cũng kiêu ngạo gật đầu, “Còn phải nói, chuyện khác thì không nói nhưng về khoản ca hát em dám cam đoan trong trường chúng ta không ai có thể sánh với Tiểu Nhu.”
Lưu Ninh lập tức tán đồng, gật đầu, “Đúng đúng, điểm này anh tin tưởng trăm phần trăm.”
Cố Dịch An vẫn luôn không nói gì.
Chỉ là thường thường nhìn Lưu Ninh với ánh mắt lạnh lùng, nhưng tên trì độn kia vẫn không phát hiện.
Không chỉ không phát hiện, hắn còn chạy lên, quàng vai Cố Dịch An.
Cười hì hì nói “Đúng không Dịch An, tiểu muội muội nhà cậu thật không tồi. Ai nha lớn lên lại khá xinh đẹp đúng không, lúc nhỏ thì xinh thanh tú, ca hát còn êm tai như vậy, không chừng trái tim của cậu đã bị người ta câu mất rồi.”
Cố Dịch An đáp lại hắn với ánh mắt sắc lạnh.
Lưu Ninh vẫn chưa hiểu ý tứ trong ánh mắt ấy, tiếp tục khoe khoang, “Ai nha nói thật, tớ có chút muốn theo đuổi em ấy, nhưng lại cảm thấy thiếu cái gì đấy……”
Hắn còn chưa rối rắm xong, Cố Dịch An liền một phen ném tay hắn ra, mặt vô cảm cách xa hắn.
Lạnh lùng nói, “Tốt nhất đó chỉ là tùy tiện tưởng tượng.”
Lưu Ninh sửng sốt một giây, lại chủ động đi qua cọ vào người cậu, “Ồ ai kia không vui thì phải? Cậu cũng quá sủng tiểu muội rồi, bất quá một ngày nào đó lỡ em ấy muốn yêu đương, đến cậu cũng không thể ngăn cản.”
Hắn cảm giác vừa nói xong nhiệt độ xung quanh Cố Dịch An càng thấp, ánh mắt của cậu làm hắn run run.
Lưu Ninh run lên một chút, kinh ngạc nhìn Dịch An, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Phàm đi cùng với Phương Tiểu Nhu, như là phát hiện bí mật nào đó.
“Đừng nói là cậu thích tiểu muội muội nhà cậu nha?”
Lưu Ninh vừa thốt ra lời này, động tác của Cố Dịch An liền thoáng cứng đờ, thả chậm bước chân, ánh mắt cũng biến hóa một chút.
Giống như có ám quang hiện lên, nhưng cậu lại không nói gì.
Lưu Ninh quan sát vẻ mặt của cậu, lại lắc đầu thập phần khẳng định nói “Sẽ không, không có khả năng. Hai ngươi khi còn nhỏ chỉ là thân thiết đơn thuần, hoàn toàn giống như anh em ruột, sao có thể có người thích muội muội của mình chứ?”
Hắn nghĩ rồi lắc đầu, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Điều này dường như bất khả thi.
Cố Dịch An cũng không trả lời hắn, bất quá trong nháy mắt kia trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh.
Lúc Lưu Ninh hỏi cậu có phải thích cô hay không.
Rất nhiều ký ức hiện về trong cậu, bao gồm cả những cảnh khi còn nhỏ cùng hiện tại.
Thích sao? Trước kia thì chắc chắn là không phải, lúc đó cậu mới có mấy tuổi thì biết gì? Hiện tại thì……
Cố Dịch An cố ý thả chậm tốc độ, chờ Phương Tiểu Nhu đuổi kịp.
Hiện tại, thì lại rất thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook