Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào
Chương 49: Có Nam Sinh Theo Đuổi Em?

Khi bọn họ tới chỗ hát karaoke trời còn chưa tối, mặt trời vừa mới bắt đầu lặn, đúng là thời điểm chạng vạng.

Bầu trời phía tây có màu ráng đỏ, chỉ còn thấy được nửa mặt trời.

Bốn người thuê một phòng, Lưu Ninh là người hứng thú nhất, cùng Lâm Phàm vừa đi vào liền bắt đầu ca hát ồn ào.

Lâm Phàm cầm microphone trên bàn , nói vài tiếng, thử xem micro có thể dùng hay không.

Người phục vụ đưa tới một ít đồ uống, sau đó đóng cửa lại.

Phương Tiểu Nhu rất an tĩnh ngồi ở trên sô pha, chờ bọn họ hát, cô không phải không có hứng thú chỉ là Cố Dịch An cũng không có động tĩnh gì. Cô quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu an tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn bọn họ đùa nghịch.

Giống như một người không vương chút bụi trần.

Phương Tiểu Nhu mới nhớ tới, dường như trước nay cô chưa từng nghe cậu hát.

Trong mắt cô, Tiểu Mã ca ca đặc biệt ưu tú cho dù là học tập hay vận động đều rất xuất sắc, chỉ là cậu chưa hát bao giờ. Hồi còn tiểu học cậu có tham gia đại hội thể thao, ngay cả thể dục buổi sáng cậu cũng làm tốt hơn các bạn học khác, chỉ là bất luận là có tiết mục múa hát gì cũng không thấy cậu tham gia.

Vô luận là một người không thích chỗ đông người, ngay cả hừ cậu cũng chưa từng, bỗng nhiên cô rất muốn nghe cậu hát một chút. Giọng cậu dễ nghe như vậy, giọng hát nhất định rất êm tai.

Cố Dịch An còn chưa hát, Phương Tiểu Nhu đã bắt đầu ảo tưởng bộ dáng khi hát của cậu ở trong đầu.

Quả thực mọi thứ về cậu đều tốt, giọng nói cũng dễ nghe như vậy.

Lâm Phàm vừa quay đầu lại thấy vẻ mặt si ngốc của Phương Tiểu Nhu đang nhìn Cố Dịch An liền nhịn không được trợn trắng mắt, đánh gãy ảo tưởng của cô. “Tiểu Nhu! Đừng ngồi nơi đó phát ngốc, qua đây hát chút đi, cậu thích hát bài gì?”

“Mau tới đây hát đi đừng có nhìn nữa.”

Phương Tiểu Nhu bị Lâm Phàm nói trước mặt mọi người khiến cô đỏ mặt lên.

Cái gì mà đừng nhìn, cô không có nhìn cái gì hết.

Cô xấu hổ nhìn Cố Dịch An, sau đó nhanh chóng đi qua nhìn danh sách bài hát.

Lâm Phàm vừa nhìn vừa đắc ý khoe với Lưu Ninh, “Tiểu Nhu nhà chúng ta sẽ hát đấy, mà lại hát rất hay nha, giọng hát của cậu ấy ở tiệc tối Nguyên Đán lúc trước làm kinh diễm đến nỗi vô số nam sinh viết thư tình cho Tiểu Nhu.”

Lưu Ninh bật cười, “Cái này anh đã sớm biết. Còn biết sớm hơn cả em.”

Lâm Phàm bỗng nhiên nhớ tới, ba người này đã cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, bọn họ chắc chắn đã sớm biết.

Phương Tiểu Nhu ở một bên ngượng ngùng cười, ngẩng đầu cho Lâm Phàm một ánh mắt ý muốn câm miệng. “Này có là gì đâu, cậu cũng quá khoa trương”

“Cậu quá khiêm tốn rồi.”, Lâm Phàm chụp bả vai cô, hừ hừ hai tiếng, sau đó Lâm Phàm cố ý liếc mắt hướng về Cố Dịch An ngồi ở trên sô pha , cười hắc hắc nói “Nếu không phải cậu khiêm tốn như vậy sao có thể độc thân đến bây giờ, đã sớm bị người ta theo đuổi rồi. Năm trước mới mùng một, vào tiệc tối Nguyên Đán chỉ một khúc hát của cậu đã làm kinh diễm bốn phương, ngay khi hát xong liền có ít nhất năm người…… Năm nam sinh hỏi số cậu.”

Phương Tiểu Nhu bị Lâm Phàm nói làm mặt càng đỏ hơn, chọc chọc cánh tay cô ấy ra hiệu đừng nói nữa.

Tuy rằng đều là sự thật nhưng là cũng không cần khoa trương như vậy, tóm lại có vẻ rất không khiêm tốn, đặc biệt là Cố Dịch An còn ở nơi này.

Sao có thể nói chuyện này ngay trước mặt cậu.

Bất quá hiện tại cô rất muốn quay đầu lại nhìn một cái, muốn nhìn biểu tình của cậu một chút. Tuy vậy cô vẫn hy vọng cậu có một chút không vui, đối với việc nam sinh theo đuổi cô.

Ít nhất cũng phải có chút quan tâm hay để bụng.

Chỉ là cô lại không dám.

Cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, không dám nhìn vẻ mặt của cậu.

Đợi nửa ngày cũng không thấy cậu nói chuyện, kỳ thật trong lòng Phương Tiểu Nhu có chút mất mát, cảm giác có phải cậu không thèm để ý hay không.

Hay là cậu không dụng tâm nghe bọn họ nói chuyện, cho nên không nghe được.

Cô làm bộ trấn định, giống như chưa từng có chuyện gì, hát mấy bài hát.

Hát xong rồi liền trở về trên sô pha ngồi, vừa rồi cô có ngồi gần Cố Dịch An một chút, bất quá lúc này đây cô không có ngồi cùng cậu nữa, ở giữa còn cách một khoảng cách.

Phương Tiểu Nhu cúi đầu, nhìn xem màn hình phía trước một hồi rồi lại nhìn Lâm Phàm chọn bài hát, Lưu Ninh còn đứng ở phía trước điều chỉnh âm lượng, trong tay cầm microphone.

Cô còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên nghe được bên người một thanh âm vang lên, quay đầu vừa thấy Cố Dịch An đã ngồi bên cạnh cô.



Phương Tiểu Nhu tim đập nhanh mấy nhịp, tâm tình vừa mới yên lặng đi xuống bỗng nhiên hồi hộp lạ thường, những tiểu tâm tư đó toàn bộ đều bừng lên.

Cô vẫn rất thích cậu, chỉ cần cậu tới gần đầu óc cô liền bắt đầu ảo tưởng các loại tình cảnh, vẻ mặt kinh hỉ của cô căn bản là không giấu được.

Nếu cậu cũng thích cô thì tốt biết mấy.

Phương Tiểu Nhu nhìn cậu một cái, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì, đành phải cười một chút.

Cố Dịch An không nói gì, chỉ là nhìn cô hồi lâu.

Cậu rất muốn sờ tóc cô nhưng lại cố kiềm lại, cuối cùng vẫn là Phương Tiểu Nhu kiên trì không được, không nhìn cậu nữa.

Cậu muốn nhìn bao lâu thì nhìn.

Cố Dịch An nhìn một hồi bỗng nhiên mở miệng, phòng âm nhạc đã vang lên, bắt đầu truyền phát nhạc đệm.

Thanh âm rất lớn, khiến người khác khó chịu, thanh âm của cậu có vẻ nhỏ nhẹ.

Nhưng cô vẫn nghe thấy.

Cậu nói “Có rất nhiều người theo đuổi em?”

Lời này nói cũng nghe không ra rốt cuộc là cảm xúc gì, dù sao thanh âm rất thấp, Phương Tiểu Nhu ngốc lăng một chút mới nhớ tới cậu hỏi chính là cái đề tài vừa rồi.

Bỗng nhiên hỏi như vậy làm cô có chút ngượng ngùng, nhưng càng vui vẻ.

Cô rất thích cậu hỏi như vậy, cũng chờ mong cậu sẽ hỏi chuyện này.

Phương Tiểu Nhu liền cười ôn nhu, “Không có đâu, Lâm Phàm chỉ là quá khoa trương. Đúng là sau khi hát một bài vào tiệc Nguyên Đán, có hai nam sinh tò mò hỏi tên của em, làm gì có người theo đuổi em.”

Cố Dịch An nghiêm túc nhìn cô, “À, sau đó thì sao?”

Sau đó?

Phương Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có sau đó, cái gì em cũng chưa nói liền chạy nhanh đi. Lâm Phàm nói thư tình như vậy không có khoa trương, em cũng không trả lời bức thư nào.”

Cố Dịch An ừ một tiếng, cậu nhìn về nơi khác, trầm mặc một hồi mới truy vấn một câu “Bây giờ còn có người viết thư tình cho em không?”

Phương Tiểu Nhu bị hỏi trong lòng nhảy dựng, bản thân tưởng tượng quá nhiều thế cho nên cậu còn chưa nói gì, cô đã đỏ mặt, muốn làm bộ trấn định một chút nhưng cô làm không được, luôn không tự chủ được mà mặt mày hớn hở.

“Hiện tại thì không có, hơn nữa em cũng không tham gia biểu diễn tiết mục nào.”

Cố Dịch An vừa lòng ừ một tiếng. “Em nếu thích hát thì cứ hát, không cần kiềm chế sở thích bản thân.”

Tuy rằng bộ dáng ca hát của cô thật sự rất đẹp, thanh âm cũng thật sự rất êm tai, dáng vẻ kia cậu không thích nhiều người nhìn thấy, đặc biệt là nhiều nam sinh có ý đồ với cô như vậy, nhưng cậu cũng không thể cấm đoán đam mê của cô, cậu vẫn hy vọng nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của cô.

Ca hát là thời điểm mà cô vui vẻ nhất.

Cậu thích nhìn thấy dáng vẻ kia của cô.

Mặc dù ánh mắt cổ vũ của những nam sinh đó làm cậu rất không vui.

Phương Tiểu Nhu nghe vậy ừ một tiếng.

Cô chỉ là thích an tĩnh, tuy rằng cô rất thích ca hát nhưng lại thường bị làm phiền. Hiện tại mà nói, cô rất muốn hát cho cậu nghe, cô cảm thấy bộ dáng đứng ở trên sân khấu khi hát của bản thân vẫn khá xinh đẹp, những người khác đều rất thích, nhất định cậu cũng thích.

Huống hồ, cô còn có chút tư tâm, cô muốn bản thân càng thêm xứng đôi với cậu.

Cậu ưu tú như vậy, nhưng cô cảm giác bản thân rất nhỏ bé, giống như một hạt bụi.

Nếu hạt bụi này có thể phát ra một chút ánh sáng cũng rất không tồi.

Lúc sau hai người không nói gì nữa, Phương Tiểu Nhu dựa vào sô pha, cô cảm thấy Cố Dịch An lại đang nhìn cô.

Hình như là có cái gì muốn nói.

Vì thế cô cũng nhìn về phía cậu, cậu cười với cô, dùng ngữ khí của người lớn đang giáo dục cho tiểu hài tử mà nói với cô “Em còn nhỏ, không thể yêu đương.”



Phương Tiểu Nhu dương môi cười, “Vậy anh cũng không thể.”

“Anh không yêu đương.”, Cố Dịch An cười ôn nhu, nghiêm túc bảo đảm với cô.

Không yêu đương.

Ngoại trừ cô.

Nghe cậu trả lời như thế Phương Tiểu Nhu liền vui vẻ cười.

Cậu luôn luôn giữ lời, cô tin lúc này đây cậu nhất định sẽ tuân thủ lời hứa.

Hai người bên này còn đang nói chuyện, Lâm Phàm liền ngồi bên cạnh Phương Tiểu Nhu, ôm lấy bả vai cô mà cười hề hề.

“Nói đủ rồi, nên hát thôi.”

Phương Tiểu Nhu xem thường nhìn cô.

Bất quá cô còn phải cảm tạ Lâm Phàm.

Lưu Ninh không ngồi, hắn đứng ở nơi đó bắt đầu hát.

Tuy rằng rống có chút lợi hại nhưng ít nhất còn có thể nghe, Lâm Phàm liền cười hahaha, cố ý đả kích hắn.

Sau đó đến lượt Lâm Phàm hát, Lưu Ninh liền cười nhạo cô.

Hai người tám lạng nửa cân, hát cũng đều như vậy, dù sao cũng không khó nghe.

Lúc sau liền đến Phương Tiểu Nhu hát.

Cô cũng có một đoạn thời gian không ca không hát, có chút khẩn trương mà hắng giọng, kỳ thật là bởi vì Cố Dịch An ở bên cạnh.

Ở trước mặt cậu, cô luôn muốn cho cậu thấy một Phương Tiểu Nhu tốt nhất, ca hát càng như thế, hy vọng có thể phát huy trạng thái tốt nhất.

Khi Phương Tiểu Nhu hát, bên trong phòng liền an tĩnh lại, Lâm Phàm cùng Lưu Ninh vốn ầm ĩ cũng im lặng, đều an tĩnh nghe cô hát.

Giọng hát của cô thật sự rất êm tai, linh hoạt kỳ ảo thông thấu còn mang chút điềm mỹ, hoàn toàn có thể so với ca sĩ chuyên nghiệp.

Mọi người nghe đến nhập thần, trước kia bọn họ kia quả thực chỉ biết rống lên mỗi khi ca hát, chỉ có Phương Tiểu Nhu này xem như là biết hát thôi.

Cố Dịch An đương nhiên cũng đang nhìn cô.

Cho dù hiện tại còn có hai người, ánh mắt cậu cũng chưa bao giờ che giấu mà dừng ở trên người cậu, luyến tiếc dời đi.

Bộ dáng ca hát của cô thật sự rất loá mắt, đặc biệt là biểu tình nghiêm túc tự tin.

Hát xong một bài hát, Lưu Ninh vỗ tay đầu tiên, “Hay quá! Hát rất hay!”

Hắn lau mặt, giống như cảm động muốn khóc, “Chưa từng nghe qua giọng hát nào hay đến vậy, quả thực giống hệt như đang nghe ca sĩ chuyên nghiệp hát vậy, tại sao anh lại không hát hay được vậy chứ.”

“Anh sao có thể so với Tiểu Nhu của chúng ta? Em thấy anh cứ như vậy mà hát đi, cũng khá tốt, không đến mức khiến người nghe buồn bực đến chết.”, Lâm Phàm khoe khoang châm chọc hắn, không đợi Lưu Ninh nói xong, ca khúc tiếp theo đã bắt đầu.

Cô vung bàn tay lên. “Bài này phải hát cặp, Tiểu Nhu cậu với Cố Dịch An, sao hai người không hát cùng nhau?”

A?

Phương Tiểu Nhu có chút co quắp, sửng sốt một chút mới nhìn Cố Dịch An.

Thấy cậu không trả lời cũng chẳng từ chối, dường như còn có chút không tình nguyện, không biết là do cậu ngượng ngùng hay sao nữa.

Đây là bản tình ca hát cặp, cô cũng ngại hát cùng cậu.

“Không được đâu, tôi không hát.”, Cố Dịch An cười có chút miễn cưỡng.

Vẫn là lần đầu tiên nghe cậu nói không.

Phương Tiểu Nhu cũng ngượng ngùng, nói không được không được.

Lưu Ninh vẻ mặt u oán, “Đây là lệnh của tớ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương