Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào
-
40: Xin Lỗi Tôi Không Có Thời Gian
Phương Tiểu Nhu không nói gì, gặm xúc xích nướng, đi theo sau Cố Dịch An.
Cô đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được chung quanh ở đâu đó rất gần với cô, một nữ sinh “A!” một tiếng.
Phương Tiểu Nhu bị hoảng sợ, cầm xúc xích nướng nhìn qua chỗ phát ra tiếng kêu.
Cô thấy một nữ sinh cong eo, đỡ chân của chính mình, hình như là bị trật chân.
Phương Tiểu Nhu nhìn xuống chân của cô ấy, phát hiện cô ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ là một đôi giày xăng đan nhỏ màu trắng, cũng không có cao lắm.
Sao lại bị trật chân.
Bất quá cái này không quan trọng, đôi mắt Phương Tiểu Nhu dừng lại trên đùi cô ấy hai giây, không khỏi hâm mộ.
Cảm thấy chân của cô ấy thật là đẹp, vừa dài vừa thẳng, mặc tất chân màu da, sau đó lại nhìn lên trên sắc mặt Phương Tiểu Nhu liền không tốt lắm.
Kia chẳng phải là nữ sinh vừa rồi ở bên ngoài cô gặp sao, chính là hoa khôi kia.
Lúc này vị hoa khôi liền cúi đầu, nhíu mày vẻ mặt thống khổ nhìn chân của chính mình, bên cạnh cô ấy còn có một người nữ sinh vội vàng đỡ cô ấy.
Vài người đều dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn các cô.
Lúc này nữ sinh bên cạnh hoa khôi cố tình gây chú ý tới bọn họ, chạy nhanh cầu cứu với bọn họ.
“Cậu ấy bị trật chân nên hiện tại không thể đi đường, các cậu ai có thể giúp chúng tớ một chút không?”
Nhu nhược đáng thương.
Mặc dù không chỉ tên nói họ nhưng đôi mắt thẳng tắp nhìn Cố Dịch An, rõ ràng chính là muốn cậu qua đỡ.
Phương Tiểu Nhu liền càng không cao hứng, mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Cố Dịch An mới sẽ không đi đỡ cô ta.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Cố Dịch An cười với cô, hoàn toàn không muốn đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tựa như không thấy, trong mắt cậu căn bản là không có hoa khôi nào cả, càng sẽ không đi đỡ nữ sinh khác.
Cậu không có thói quen này, nói cậu không thân sĩ cũng được.
Mặc dù Cố Dịch An phản ứng như vậy nhưng thật ra giống như cấp cho Phương Tiểu Nhu một viên thuốc an thần, cô nhịn không được nhấp môi cười một chút, nội tâm nhảy nhót.
Vẻ mặt Lưu Ninh hoàn toàn mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc nhìn.
Lâm Phàm càng không thể đi qua giúp, Lâm Phàm còn âm thầm hừ một tiếng, cho cô ta một cái nhìn xem thường.
Phun ra một câu, “Loại giày này mà cũng bị trật chân?”
Làm ơn, có thể giả vờ giống thật một chút được hay không, tìm cách gì mà lỗi thời quá đi.
Phản ứng của vài người làm hoa khôi cùng nữ sinh kia xấu hổ tới cực điểm, nháy mắt mặt đã ửng hồng.
Hoa khôi càng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người khác, quá mất mặt, cô ta tưởng mọi người đều sẽ đồng cảm, thế nhưng lại biến bản thân chật vật đến thế này.
Nữ sinh đỡ cô có chút thẹn quá thành giận.
“Cô ấy vô tình bị trật chân, chúng tôi cũng không làm gì các cậu, chỉ là đỡ một chút mà thôi cũng không được sao?”
Cố Dịch An nhíu mày, liếc mắt Lưu Ninh.
“Cậu đi đỡ cô ta một chút đi.”
Lưu Ninh bỗng nhiên bị chỉ đích danh, vẻ mặt ngốc chỉ cái mũi của mình, “Tớ?”
Sau đó hoa khôi bày ra sắc mặt thảm đạm khi thấy Lưu Ninh đi qua đỡ cô, cô ta còn có chút ghét bỏ, lập tức không tỏ vẻ nghiêm trọng nữa.
Lưu Ninh lập tức buông cô ta ra, cũng có cái nhìn khác đối với cô ta qua sự việc này.
Kỳ thật hắn cảm thấy hoa khôi lớn lên cũng không phải đặc biệt đẹp, hơn nữa rất không ý tứ, cảm giác là một người rất nhàm chán.
Hoa khôi được bạn tốt đỡ đi vài bước, sau đó dừng lại trước mặt Cố Dịch An, dường như đi đường có chút khó khăn.
Bên cạnh cô ta, nữ sinh kia dùng khuỷu tay chọc cô ta ám hiệu gì đó, ý bảo cô ta nên chủ động.
Nữ sinh kia tin rằng chỉ cần Ngô Mộng Tiệp chủ động thì mọi chuyện liền thay đổi.
Ngô Mộng Tiệp vừa chật vật vừa thẹn, chỉ muốn trực tiếp rời đi, cảm giác mất hết thể diện, nhưng cô ta lại có chút không cam lòng.
Huống hồ Cố Dịch An này thật sự rất tuấn tú, khí chất cũng đặc biệt tốt, nam sinh trường này toàn bộ đều ảm đạm thất sắc nên không so cùng cậu, nam sinh khác căn bản không lọt vào mắt xanh của cô ta.
Cô ta cắn môi, cố lấy dũng khí.
Dùng giọng nói ngọt ngào của bản thân nói với cậu, mang theo ngữ khí có chút ủy khuất cầu xin, bộ dáng nhu nhược đáng thương.
“Học đệ, có thể phiền cậu đưa tôi về ký túc xá được không, chân tôi rất đau đi không được.”
Cố Dịch An nhíu mày, mặt vô biểu tình nhìn cô ta một hồi, ngữ khí mỏng lạnh “Bạn chị không thể đưa chị trở về sao? Ngại quá, tôi còn phải đưa người khác về ký túc xá không có thời gian đưa học tỷ về.”
Biểu tình lạnh nhạt làm cho mặt của hoa khôi trắng bệch, xấu hổ lại chật vật, tay nắm thành nắm tay.
Nhưng Cố Dịch An căn bản không để ý tới cô ta, trong mắt căn bản không có cô ta, trả lời xong, cậu liền xoay người nhìn về phía Phương Tiểu Nhu.
Khi đối mặt với cô, cậu lập tức liền trở nên ôn hòa, nhẹ giọng nói “Chúng ta đi thôi.”
Phương Tiểu Nhu liếc mắt hoa khôi, ừ một tiếng.
Bốn người an tĩnh đi cùng nhau, vốn dĩ Phương Tiểu Nhu cảm thấy bản thân không nên hỏi, nhưng cô nhịn không được muốn biết.
Rất tò mò.
“Anh có quen biết với cô hoa khôi kia?”
Cố Dịch An nhớ lại một chút sau đó hỏi lại, “Ai là hoa khôi?”
Phương Tiểu Nhu nhẹ nhàng thở ra, cảm giác trong lòng hơi thoải mái một chút.
Cậu còn không biết ai là hoa khôi, xem ra giữa bọn họ không có quan hệ gì.
Bất quá hoa kia hình như rất thích cậu, còn dùng chiêu trò như vậy hấp dẫn cậu.
Nhớ tới chuyện này cô liền không thế nào vui vẻ.
Vừa ngẩng đầu phát hiện Cố Dịch An đang nhìn cô, Phương Tiểu Nhu liền giải thích nói “Là nữ sinh vừa rồi, cô ấy bị trật chân.
Không phải cô ấy vừa mới nói chuyện với anh sao, anh không quen biết cô ấy?”
Cố Dịch An giống như vừa mới nghĩ ra, ngữ khí bình đạm, giống như đang nói đến một sự kiện vô cùng bình thường.
“Lúc trước anh không quen biết cô ấy, vừa rồi là cô ấy chủ động nói chuyện với anh, anh cũng cảm thấy kỳ quái.
Anh cũng không nói gì với cô ấy, cô ấy hỏi anh xúc xích nướng kia ăn ngon không, anh nói rằng ngon.”
Phương Tiểu Nhu à một tiếng.
Nguyên lai là như thế.
Xem ra Tiểu Mã ca ca của cô không có rung động trước hoa khôi.
Bất quá cô vẫn có chút bất an, rất có nguy cơ, dù sao cũng là hoa khôi, lớn lên đẹp như vậy.
Sau một lát Cố Dịch An mới lại bổ sung một câu, “Nguyên lai cô ấy chính là hoa khôi, xem ra tiêu chuẩn của hoa khôi cũng chẳng ra gì.”
Phương Tiểu Nhu kinh ngạc một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nói lời này làm trong lòng cô có một chút phức tạp, làm cô có chút kinh hỉ.
Lưu Ninh lúc này cũng chen vào câu chuyện, “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy tiêu chuẩn của hoa khôi này không ra gì thật, có thể thẩm mỹ của những người khác không giống với chúng ta.
Dù sao tớ cũng cảm thấy hoa khôi này chẳng ra gì, còn không bằng tiểu muội muội làm cho người ta thích đâu.”
Cố Dịch An nhếch môi, thế mà cười, “Cuối cùng cậu cũng nói đúng được một lần.”
Lưu Ninh “……”
Phương Tiểu Nhu “……”
Đây là đang khen cô sao?
Lâm Phàm nhướng mày, làm bộ làm tịch ho nhẹ vài tiếng.
Cố Dịch An đưa Phương Tiểu Nhu đến dưới lầu ký túc xá nữ, nữ sinh lui tới đều đang nhìn cậu, ríu rít bàn tán.
Nói hẹn gặp lại xong, Phương Tiểu Nhu liền cùng Lâm Phàm lên lầu.
Lâm Phàm liền bắt đầu nháo cô.
Phương Tiểu Nhu đỏ mặt, “Đừng náo loạn.”
“Không nháo, ai da cuộc tình này thật là thú vị nha, tớ cảm nhận được.
Thật ngọt ngào quá.”, Lâm Phàm khoa trương, giả vờ làm ra biểu tình rất hưởng thụ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook