Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào
36: Cậu Chờ Ở Dưới Lầu


Trên sân thể dục đã đầy người ngồi, các bạn học đều cầm ghế dựa ra, đều tự tìm vị trí ngồi xuống.
Lúc này mặt trời vẫn chưa khuất núi, đúng là buổi chiều, còn có hai tiết tan học.

Lãnh đạo trường ngồi ở trên, đợi lát nữa một đám người bắt đầu nói chuyện, phía dưới các bạn học đều ồn ào nhốn nháo.
Không cần phải học các tiết học đương nhiên học sinh ai cũng vui vẻ, lãnh đạo nói chuyện cũng có vài người không nghe, liền hy vọng lễ khai giảng vừa lúc tan học thì kết thúc.
Phương Tiểu Nhu ngồi thẳng thân mình, ngửa đầu nhìn xung quanh, hy vọng thấy hình bóng quen thuộc.
Cậu không có nói cho cô, cậu là học sinh đại biểu.
Phương Tiểu Nhu tìm một vòng cũng không tìm được Cố Dịch An, cô cũng không biết vị trí cụ thể lớp của cậu ở nơi nào, trên sân thể dục có nhiều người như vậy cô căn bản là tìm không thấy.

Chắc chắn cũng sẽ không có cậu trên đài kia, hiện tại còn chưa đến thời gian của học sinh đại biểu lên tiếng.
Cô có chút thất vọng, nói vậy cô sẽ không nhìn thấy cậu, chỉ có thể chờ đến khi học sinh đại biểu lên tiếng.
Phương Tiểu Nhu lại cúi đầu, vừa chờ mong vừa có chút thất vọng.
Cảm thấy bản thân không khác gì với người khác, đều trông mong chờ cậu lên đài, như vậy mới có thể nhìn thấy cậu.
Lâm Phàm ngồi ở bên cạnh cúi đầu nhìn cô, chọc chọc cô, "Nè Tiểu Nhu cậu đang làm gì? Sao lại ngẩn người?"
"Không có gì.", Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu, mang vẻ không có chuyện gì lắc đầu.
Lâm Phàm hồ nghi nhìn cô, không nói gì nữa.

Sợ là có hơn phân nửa nữ sinh đều đang chờ mong Cố Dịch An lên đài phát biểu, không quan trọng cậu nói cái gì, chỉ cần có thể thấy cậu là tốt rồi.
Buổi lễ dần được tiến hành, Phương Tiểu Nhu cũng chán đến chết dựa vào Lâm Phàm, trò chuyện, trên đài các thầy cô giáo nói đến cái gì thú vị thì học sinh mới chịu nghe được một chút.
Đại khái tới sắp đến giờ tan học, rốt cuộc cũng tới lúc học sinh đại biểu nói chuyện.
"Mong học sinh đại biểu Cố Dịch An lên phát biểu, mọi người hãy cùng hoan nghênh!"
Những lời này vừa được nói xong phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, có nữ sinh còn hưng phấn hoan hô hai tiếng, một đám đều nhón chân mong chờ.
Những nữ sinh ngồi ở phía sau thậm chí còn đứng lên, muốn nhìn một chút học sinh đại biểu rốt cuộc trông như thế nào.

Bây giờ toàn bộ trường học ai cũng biết đến cái tên Cố Dịch An, đúng là không khoa trương chút nào.
Chung quanh ồn ào nhốn nháo, nữ sinh hoan hô, sân thể dục vốn là một mảnh tĩnh mịch nháy mắt liền sống lại.
Phương Tiểu Nhu cũng ngẩng đầu lên muốn nhìn một cái, nhưng cô không biết cậu từ đâu đi ra, hai bên cô đều quan sát cẩn thận.

Cô ngồi vị trí không trước cũng không sau, thuộc về vị trí trung gian, không thể đứng lên nhưng cũng nhìn không tới.
Cô hơi sốt ruột.
May là lúc này giáo viên bắt đầu duy trì trật tự, làm những người đang đứng lên toàn bộ đều ngồi xuống.

Phương Tiểu Nhu lúc này mới có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu, Cố Dịch An từ bên trái đi ra.
Vẫn mặc bộ quần áo kia, đồ thể dục xanh trắng đan xen, giày thể thao được tẩy rửa sạch sẽ, cho dù vật gì đơn giản nhưng chỉ cần ở trên người cậu cũng có vẻ phá lệ thanh tuấn.

Cậu tự tin bước ra, mắt nhìn thẳng.
Khi cậu bước ra liền có rất nhiều nữ sinh nghị luận, cơ hồ hầu hết nữ sinh đều xoắn cổ nhìn về phía cậu đứng.
Cái này làm cho trong lòng Phương Tiểu Nhu ít nhiều có chút không thoải mái, tuy rằng cách xa 5 năm nhưng cô đối với Cố Dịch An vẫn tương đối chiếm hữu, tổng cảm thấy cậu là người của cô, người khác nhìn nhiều hơn một cái cô đều cảm thấy không thoải mái.
Không có thân phận đặc biệt gì với cậu khiến cô càng khó chịu.
Phương Tiểu Nhu đành phải đem cảm xúc không tốt áp xuống, nhìn Cố Dịch An lên đài sau đó ưu nhã ngồi xuống, thậm chí cậu còn không có mang bản thảo tới đọc.
Này không chỉ có làm lão sư kinh ngạc mà cô cũng cảm thấy kinh ngạc, lên đài phát biểu thế nhưng cậu lại không có chuẩn bị trước, chẳng lẽ cậu muốn tùy cơ ứng biến sao?
Dù sao cậu vẫn luôn lợi hại như vậy.
Phương Tiểu Nhu liền ngồi ở dưới nhìn cậu, cô cảm thấy nhiều người như vậy, một mảnh đen nghìn nghịt, tất cả mọi người đang nhìn cậu.

Cô cùng những người đó đều giống nhau, cậu hẳn là không nhìn thấy cô.

Điều này khiến cô thoải mái ngắm nhìn cậu không e dè.
Phương Tiểu Nhu cũng không biết cô nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở.
Bất quá cũng không như cô mong muốn, cô chỉ là nhìn nhiều một chút, thực mau người kia liền nhìn về phía cô, lập tức mắt chạm mắt.
Khi bốn mắt nhìn nhau Phương Tiểu Nhu còn sửng sốt một chút, tim đập cũng nhanh hơn, nhịn không được hưng phấn.

Cậu đang ở giữa nhiều người như vậy còn thấy được cô, chuẩn xác nhìn thẳng vào mắt cô, cô nhịn không được trộm ngọt ngào.
Cố Dịch An nhìn Phương Tiểu Nhu một hồi, khóe môi không khỏi khẽ nhếch, khóe mắt mang ý cười.
Sau đó lại dời đi tầm mắt.
Nhưng cậu cười quá rõ ràng, rất nhiều người đều thấy được, tức khắc những nữ sinh thích cậu liền kích động nghị luận.
Phương Tiểu Nhu trộm hưng phấn, cảm giác giống như là trong lòng đang có một con thỏ đang kích động nhảy nhót.
Lúc này Lâm Phàm mang vẻ mặt ái muội nhìn cô, còn chớp chớp mắt nhìn cô.
Lâm Phàm biết Cố Dịch An là đang nhìn Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu bị Lâm Phàm trêu như vậy nên mặt đều đỏ, không nhìn Lâm Phàm nữa, cũng ngượng ngùng coi chừng Dịch An.
Cố Dịch An nói cái gì cô đều không nghe, chỉ cảm thấy giọng nói của cậu rất êm tai, lớn lên cũng rất đẹp, quản cậu đang nói cái gì làm chi, chỉ cần nhìn mặt cậu là tốt rồi.
Tuy rằng cậu không mang bản thảo nhưng phát biểu rất lưu loát, thường thường có người vỗ tay, lãnh đạo và các giáo viên ngồi ở bên cạnh cũng tán thưởng gật gật đầu.
Phương Tiểu Nhu cũng tự hào theo, Tiểu Mã ca ca nhà cô chính là rất lợi hại.
Bất tri bất giác lời phát biểu kết thúc, Cố Dịch An đi xuống, Phương Tiểu Nhu vẫn luôn nhìn bóng dáng của cậu thẳng đến khi nhìn không thấy nữa mới dời tầm mắt đi.
Nghĩ chờ một lát tan học sẽ đi tìm cậu sau.
Học sinh đại biểu phát biểu xong rồi thì buổi lễ kết thúc, trễ giờ tan học nửa tiếng, lễ khai giảng rốt cuộc kết thúc.
Các bạn học đều đang thu dọn ghế dựa về phòng học, có nữ sinh lưu luyến không rời nhìn về phía Cố Dịch An, Phương Tiểu Nhu cũng đứng lên.

Ngẩng cổ nhìn về cậu, nhưng với chiều cao của cô thì hoàn toàn không thấy cái gì, đám đông ồ ạt cãi cọ ồn ào.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng nhìn người ta đã đi xa rồi, về sau có rất nhiều cơ hội mà.

Hiện tại cậu muốn đi tìm anh ta không? Tớ có thể giúp cậu đem ghế dựa mang về."
"Không đâu, tớ đi tìm anh ấy làm gì."
Phương Tiểu Nhu xách theo ghế dựa nhìn Lâm Phàm, "Chúng ta trở về đi."
Nhiều người như vậy cô ngại đi qua tìm cậu, hơn nữa cậu cũng có chuyện phải làm.
Cô vẫn là trước đem ghế dựa trở về.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất muốn có thể cùng hắn ăn cơm chiều, thuận tiện lại cùng nhau đi dạo trường học gì đó.
Lâm Phàm cười nhạo cô một tiếng, hai người cùng nhau trở về phòng học.
Phương Tiểu Nhu luôn luôn chậm chạp, hơn nữa cô không thích chen chúc với người khác, đều chờ đến khi các bạn học xong hết rồi cô mới tiến vào phòng học.
Xếp ghế dựa rồi thu dọn sách vở, mọi người cũng thế để chuẩn bị ra về.
Cô cùng Lâm Phàm đi xuống lầu, vừa đến dưới lầu liền thấy Cố Dịch An chờ ở hàng hiên.

Cậu nguyên lai là đưa lưng về phía các cô, nghe được tiếng bước chân mới quay đầu lại, nhìn cô, trong ánh mắt lập tức liền tỏa ra ánh sáng ôn nhu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương