Anh Ấy Ở Cạnh Phòng Tôi
-
34: Cô Giáo Annie
Đúng 9 giờ sáng, cô giáo Annie đã có mặt tại khu nhà tập thể của AZ.
Trên vai cô gái là hai túi du lịch nặng trịch, trong đó chứa toàn sách vỡ của công việc giảng dạy này.
Annie là cô bé hai mươi ba tuổi với vẻ ngoài trẻ trung xinh xắn, mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ, khuôn mặt trái xoan tinh tế, ngoại hình ưa nhìn.
Lúc cô bước vào chỉ có thấy một người đàn ông đang ngồi chơi game ở sofa, mới chỉ nhìn được nửa khuôn mặt nhưng cô cũng đã thấy được vẻ đẹp trai của hắn.
Cô biết hắn ta, chính là đội trưởng đội bóng rổ AZ, Từ Phó.
"Cô giáo mới, tới dạy học à?" Hứa Cường từ trên lầu đi xuống thấy Annie đang chiêm nghiệm nhan sắc của Từ Phó mới cất giọng cắt ngang.
Annie nhìn người đàn ông thứ hai đang đi xuống, anh ta quá soái ca quá là đẹp trai.
Cô nghe nói AZ là đội bóng vừa có sắc, vừa có tài nhưng mà không ngờ nhan sắc lại đỉnh cao như thế.
Cô cứ tưởng họ đẹp một phần là nhờ photoshop chứ.
Hứa Cường hệt như nam chính trong truyện manga lúc nhỏ cô hay xem, đúng đúng chính là từ trong nguyên tác bước ra.
Hứa Cường đã đi tới trước mặt Annie rồi, cô vẫn cứ ngây ngốc, anh mới trực tiếp nói:"Cô giáo ơi, tôi có bạn gái rồi."
"Hả?"
Annie ngại ngùng đỏ mặt, cô thế nào lại nhìn người ta đến mất hồn như thế.
Nhà bếp truyền đến bước chân, Mộ Phi Phi cầm sạn sắt, người mang tạp dề chạy ra xem, nối đuôi theo đó là Đào Ân đang cầm máy ghi hình.
"Đây là cô giáo mới của đội AZ, oa một cô gái thật xinh xắn, lại có kiến thức!!!"
Cô phát thanh viên vẫn hoạt ngôn ngày ngày, Đào Ân lúc nào chả cầm máy quay phim, lúc đầu Hứa Cường có không cho cô quay mặt nhưng bị giận thành ra không dám ý kiến nữa.
"Xin chào mọi người tôi là Annie giáo viên của trung tâm anh ngữ GT." Annie rất tự nhiên vẫy tay giới thiệu.
"Chào cô giáo, để tôi giúp cô xách đồ vào.
Sao lúc đến cần cầm đồ cô không báo lại với anh Jay để anh ta gọi chúng tôi ra giúp.
Chứ cô là con gái mang hết chỗ này là thở không ra hơi luôn.
" Hứa Cường mang hai túi hành lý to vào cho trong rồi đặt chúng ở một góc trong phòng.
Lúc đi ngang qua phòng khách cô mới nhìn thấy nửa khuôn mặt còn lại của người thiếu niên tên Từ Phó ấy.
Hắn có vẻ đẹp quá sức hoàn mỹ rồi.
Annie có cảm giác như mình lọt vào thiên đường sắc đẹp, ai cũng đều nhan sắc hơn người thế này.
Đến người quay phim cũng là đại mỹ nhân trong truyền thuyết, cô tự cảm thấy bản thân mình thật sự không bằng ai.
"Chào cô tôi là Mộ Phi Phi tôi phụ trách chăm sóc các thành viên của AZ."
"Chào cô Mộ." Cô khách sáo đáp.
"Còn tôi là Đào Ân, phát thanh viên của đài TV độc quyền tin tức của AZ.
Tôi sẽ quay phỏng vấn, phóng sự cuộc sống hằng ngày của AZ đấy.
Cô có ngại khi cũng có mặt trong clip không?"
Annie đỏ mặt lắc đầu, ngại thì cô không ngại, cô chỉ sợ mình làm xấu khung hình thôi.
Cô so với bọn họ thật sự không bì nổi nhan sắc đâu, cô...!rất bình thường.
Đào Ân biết cô gái này đang nghĩ gì, xưa nay cô nắm bắt tâm lý rất tốt, liền nói:"Annie cô rất xinh, lên hình đáng yêu vô cùng."
"Cám...cám ơn chị Đào Ân."
Ngồi một lát cô mới được diện kiến hết thành viên của AZ, cũng không phải ai cũng quá soái nhưng đều thuộc dạng ưa nhìn.
Chỉ có đội trưởng và đội phó thật sự nhan sắc rất bức người ta...
*
Giang Thuần ngồi ở văn phòng công ty, cô vẫn nhớ rõ hôm nay là ngày Annie nhận được công việc đầu tiên sau khi đạt được tấm bằng chứng chỉ cao cấp.
Nếu mà nói thì Annie đúng chính xác là học trò của Giang Thuần, vì năm đó cô bị bệnh phải điều trị nên Giang Thuần không học đại học nên cô rẽ hướng sang ngoại ngữ.
Giang Thuần đã có khiếu ngoại ngữ từ bé, nên khi càng tiếp xúc cô càng bộc lộ tài năng hơn nữa.
Lúc trước vì nâng cao kiến thức nên Giang Thuần có làm giảng viên cho trường ngoại ngữ tại Mỹ tên GT, lúc đó Annie vẫn còn đang theo học, vậy là cô ấy trở thành học sinh của Giang Thuần.
Annie không phải người gốc Mỹ, cô ấy cũng là người thành phố B giống cô.
Ngoại ngư của cô ấy ban đầu cũng không được tốt nên việc bị bất đồng ngôn ngữ khiến Annie không thể hiểu hết được những gì giáo viên nói...
Cũng may là có một cô giáo tên Giang Thuần cũng là người thành phố B nên Annie mới nhanh chóng nhận được tấm bằng tiếng anh cao cấp này.
Annie coi Giang Thuần là giáo viên của mình nhưng cũng coi chị ấy như chị trong nhà.
Tính tình Giang Thuần cực kì tốt, lại rất nhiệt tình giúp đỡ cô.
Annie đang ngồi rất căng thẳng bỗng điện thoại báo tin nhắn:
Cô giáo Giang: Ngày đầu thế nào, ổn không em?
Annie: Vâng ổn ạ, Cô Giang ơi em thấy em lạc vào thiên đường sắc đẹp hay sao đó.
Chỗ này ai cũng soái lắm luôn, ngay cả chị quay hình, chị làm bếp cũng xinh ngất ngây trời mây.
(Icon thảm thương)
Cô giáo Giang: Há chẳng phải vừa dạy học vừa ngắm sắc miễn phí sao hả em? Annie em hời quá còn gì? (icon che miệng cười)
Annie: Cô giáo Giang chị đã là đại mỹ nhân rồi nên chị không hiểu cảm giác của người thiếu nhan như em đâu, rất tủi thân luôn đó huhu...
Giang Thuần cười cất điện thoại đi, cô chỉ nhắn tin hỏi thăm thôi, mọi thứ vẫn ổn là tốt.
Công việc cô bận rộn vô cùng,vốn không có nhiều thời gian để tâm sự đến vậy.
Annie dạy học mới thấm thía câu nói của Giang Thuần, đúng thật là người ta có nhan sắc nghiêng thùng đổ nước nhưng mà người ta học rất dốt, phải nói rất rất dốt luôn ngay cả câu cơ bản cũng không biết.
Annie cảm thấy ngày tháng sau này cô nhất định phải thật sự cố gắng, cố gắng gấp đôi ngày thường.
Đào Ân vẫn tia máy quay cầm tay về phía AZ, miệng còn cười tươi nói lớn:"Oa các bạn AZ thật sự học rất ngoan lại còn rất giỏi.
A Hứa thông minh chưa kìa vừa nhìn đã biết ngay đáp án!!!"
Annie trên trán hiện lên ba vạch đen:"...." Thật sự thông minh luôn đó...!thông minh đến chết người ta.
Cơn bão này chưa đi, cơn bão khác lại kéo tới.
Mộ Phi Phi mang thức ăn vặt vào phòng sách, vừa ăn vừa học, điều đáng nói ở đây là tiếng mồm nhai khiến Annie không thể nào tập trung vào công việc giảng dạy được.
Cô than trời oán đất, cái này bọn họ là đi cắm trại hay đi học đây?
Nhớ lại lúc trước cô học ngay cả thở mạnh cũng không dám vậy mà họ dám vừa ăn vừa học, bài cô giảng một chữ chắc chắc họ cũng không hiểu.
Annie chỉ biết khóc tiếng mán, cô đã gây nghiệp gì mà phải vướng vào đám ma quỷ này đây hả? Công việc đầu tay có cần khủng bố vậy không chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook