Anh Ây Mắc Bệnh Nặng
-
C3: Nuôi nấng get
|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Phòng ăn cực kỳ an tĩnh, nhân viên dọn vệ sinh xong đã lặng lẽ rút lui, cứ như sợ quấy rầy đến chủ nhân căn biệt thự vậy.
Đường Thuần cụp mắt rũ mi đi theo sau Phó Hạo Nguyệt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những lời ngông mà không lâu trước đó anh đã nói với cô trong phòng.
Không chờ Đường Thuần cân nhắc rõ ràng vừa nãy có phải Phó Hạo Nguyệt mới phủ đòn ra oai với người mới hay không, Quản gia Lý đứng bên bàn ăn đã phá vỡ sự bình tĩnh: "Tiên sinh, bữa sáng hôm nay đã chuẩn bị xong."
Trên bàn, một mâm đồ ăn sáng điển hình của người Châu Âu được dọn sẵn, bên cạnh còn có ly sữa bò nóng.
Đường Thuần đứng ở sau Phó Hạo Nguyệt, lướt qua bàn cơm trống hoắc, cứ thấy một bữa sáng nhỏ nhoi thế này rất không hợp với thân phận của Cậu Phó.
Không phải người này là người Trung chính tông à?
Lặng lẽ cảm khái trong lòng, nhưng nét mặt vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn như thường ngày.
"Ừ." Người đàn ông nhàn nhạt đáp lại, thong thả đi đến bên bàn ăn, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất khó tả.
Hình ảnh này vốn là cảnh đẹp ý vui, ngặt nỗi Đường Thuần cứ như bị mù đến nơi, cứ thấy giằm trong tim thế nào ấy.
Sao lúc này không thấy cái nạng của anh đâu? Chân cẳng nhanh lẹ hồi nào đấy?
"Tiểu Đường ăn sáng chưa?" Quản gia Lý đột nhiên lên tiếng, làm cho Đường Thuần sợ đến run lên.
Có điều may mà định lực của cô khá tốt, lúc này có bị dọa cho nhảy dựng cũng chỉ sửng sốt vài giây, rồi tự nhiên trả lời: "Ăn trên đường đi làm rồi ạ."
Vừa dứt lời, sườn mặt Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế ăn nhàn nhạt lướt qua thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, tầm mắt đảo qua một thân áo sơ mi váy bút chì cực kỳ đơn giản, lại lặng lẽ không tiếng động thu hồi tầm mắt.
Đường Thuần rất đẹp, là cái level làm hoa khôi trong trường lớp ấy, đi một đoạn đường thôi là phải tới ba bốn người xin wechat.
Có lẻ vì ỷ vào nhan sắc, nên Đường Thuần mặc đồ rất tùy tiện, bình thường vận sơ mi thôi là đi ra ngoài được rồi. Bạn cùng phòng vẫn thường hay than thở, cứ thấy cô cứ lãng phí nhan sắc của mình.
Mà lúc này, ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt lại có đôi phần tương tự như của bạn cùng phòng cô vậy.
"Không ăn." Phó Hạo Nguyệt đột nhiên lên tiếng, câu này làm cho một ngày vốn tưởng yên bình tà tà bỗng trở nên.... dậy sóng.
Không khí cô đọng hai giây, Đường Thuần và Quản gia Lý liếc nhìn nhau, phảng phất như cả hai đều tìm thấy sự đồng cảm từ trong ánh mắt đối phương.
"Cậu không hài lòng gì với bữa sáng sao ạ?" Quản gia Lý lên tiếng thăm dò.
Bộ đồ ăn tinh xảo đặt bên phải mâm đồ ăn, những ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt nhẹ bên cạnh bộ đồ ăn, gõ nhẹ theo tiết tấu đa dạng, lại không hề có ý định sẽ cầm lên.
Rất rõ ràng, ông cố nội trước mắt không định ăn sáng.
Hết thức đêm rồi không ăn sáng, Đường Thuần cảm giác tiền thưởng tháng này của mình đã bị Phó Hạo Nguyệt diệt sạch rồi!
"Cậu muốn ăn gì không?" Đường Thuần hỏi dò.
"Dọn xuống đi." Cũng không thèm để ý đến câu hỏi của Đường Thuần, Phó Hạo Nguyệt vừa ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, thậm chí còn chưa chạm vào bộ đồ ăn.
Quản gia Lý thấy vậy cũng bất đắc dĩ, không có ý định tiến lên can ngăn.
Đi theo Phó Hạo Nguyệt nhiều năm như vậy, Quản gia Lý đương nhiên hiểu rõ, phàm là chuyện Cậu đã quyết định thì sẽ không có đường quay đầu thay đổi, dù chỉ là việc nhỏ không ăn cơm này.
Trong nhà họ Phó, lời của Phó Hạo Nguyệt nắm giữ quyền tuyệt đối.
"Hoành thánh, sủi cảo, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, sủi cảo chiên..." Ngay lúc người đàn ông chuẩn bị cất bước, Đường Thuần đứng bên cạnh nói một loạt cái tên.
Giọng nói mềm mại không ngấy thuộc về người con gái, giọng điệu bình tĩnh để lộ ra sự dịu dàng trong một bữa sáng ngái ngủ này, bất ngờ thay không hề khiến cho người nghe có chút phản cảm nào.
Tuy rằng buổi sáng đã nhìn thấu chút mánh vặt của Đường Thuần, nhưng không biết tại sao lại không có ý định ngăn cản cô.
"Cậu muốn ăn món nào?"
Phòng ăn an tĩnh đến lạ, chỉ mỗi âm giọng của Đường Thuần là quanh quẩn khắp nơi.
Bầu không khí chợt đọng lại, Quản gia Lý đứng cách đó không xa không tiếng không hình, khe khẽ gật đầu, vẫn duy trì tư thái ban nãy, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn hai người họ.
Không thể không nói, cách làm này của Đường Thuần đủ cao tay, nhưng Quản gia Lý lại không cho rằng Tiên sinh sẽ vì thế mà dao động.
Quả nhiên, khi Đường Thuần hỏi lại thêm một lần nữa, Phó Hạo Nguyệt vẫn không trả lời, ngược lại, ánh mắt đặt trên người Đường Thuần có thêm vài phần nặng.
Thời gian từng giây qua đi, ngay khi Quản gia Lý muốn tiến lên giải vây cho Đường Thuần, giọng nói mát lạnh của người đàn ông bỗng vang lên, "Cháo, và sữa đậu nành nữa, còn lại thì không cần, chả muốn ăn gì."
Đường Thuần sửng sốt một chập, nhưng có lẽ đã trải qua nhiều chuyện kinh hoảng hơn, nên nét mặt lúc này cũng không mất đi sự trấn tĩnh, định bụng hỏi Quản gia Lý trong biệt thự có nguyên liệu nấu ăn hay không, thì Quản gia Lý đã móc điện thoại ra, mau chóng gọi một cuộc điện thoại-----
"Alo, xin chào, làm phiền đưa đến một máy làm sữa đậu nành, và đậu nành cao cấp nhất."
Đường Thuần lặng lẽ chậm rãi khép mồm, thầm lĩu lưỡi về hiệu suất làm việc của Quản gia Lý.
Không chờ cho Đường Thuần phản ứng gì, dặn dò xong Quản gia Lý lại thong dong buông điện thoại, nhìn Đường Thuần cười nói, "Tiểu Đường, gạo và nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều có cả rồi, vất vả cháu nhé."
Đường Thuần: "...."
Hình như cô chưa có nói muốn tự tay làm nhỉ?
Quản gia Lý và Phó Hạo Nguyệt song hành nhìn về phía Đường Thuần đứng bên cạnh, tầm mắt đó rất có sức nặng, làm cho Đường Thuần có cảm giác được giao một nhiệm vụ gì cực kỳ quan trọng vậy.
"Không vất vả, chỉ là cần chút thời gian thôi, không thì bây giờ Cậu Phó ăn chút gì lót bụng ạ?" Đường Thuần ngoài mặt cười ha hả, trong lòng thì xỉ vả cút mie đi, cũng nhận ra công việc này bắt đầu không dễ dàng gì.
"Không cần."
Cậu Phó bướng bỉnh, lần này chịu gật đầu ăn cơm đã là một sự nhượng bộ kinh người rồi, bảo anh ăn thêm cái khác, đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng.
Đường Thuần không ép thêm, chạy nhanh vào phòng bếp làm bữa sáng cho ông cố nội.
Quản gia Lý nhìn bóng dáng Đường Thuần biến mất ngay ngã rẽ, lại quay đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên sô pha đọc sách, sau một hồi lâu lặng lẽ rồi đi về hướng sô pha, đứng ở đằng sau Phó Hạo Nguyệt khẽ lên tiếng: "Cậu Phó thật là khoan dung với cô Tiểu Đường."
"Cũng chỉ là một đứa nhóc vừa tốt nghiệp, sao tôi phải làm khó làm dễ." Phó Hạo Nguyệt nói, ngón tay thon dài lật một trang sách, động tác thong thả.
"Trước nay Tiên sinh không phải là người mềm lòng."
Người đàn ông hạ mi, ánh mắt xẹt qua những dòng chữ tiếng Nga trên trang sách, nét mặt không hề có chút dao động nào sau câu nói của Lão Lý.
Ý cười trong mắt Quản gia Lý không ngừng ngộn nhạo, giữa hai hàng chân mày là vẻ trêu chọc chưa tan, "Không biết sau này Tiên sinh có khoan dung cho ông già này không."
Nghe được câu này, Phó Hạo Nguyệt cười khẽ một tiếng, pha trộn một chút từ tính và sự quyến rũ vô hạn.
"Ông cũng đã có nửa thân xuống mồ rồi, còn hơn thua với một con nhóc, càng sống càng thụt lùi hả." Lại lật một trang giấy, trên tờ giấy hơi ố vàng, là những dòng chữ Nga kể lại những câu chuyện thần thoại xưa cũ. Phó Hạo Nguyệt nói chuyện không khách sáo, song Quản gia Lý lại như đã quen, ý cười trên mặt không giảm đi.
Lão Lý từ khi sinh ra đã được sống trong gia tộc họ Phó, cũng tận mắt chứng kiến quá trình thành hình và lớn lên của Phó Hạo Nguyệt, đến bây giờ thì đã đứng tuổi. Dù cho người của gia tộc họ Phó dần tiêu điều, già cỗi, rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một thân một mình Phó Hạo Nguyệt, Lão Lý dường như không có ý định sẽ rời đi.
Tâm tư Phó Hạo Nguyệt thâm trầm, Lão Lý ở bên anh lâu như vậy, không ít thì nhiều cũng hiểu được đôi chút về tính tình anh, biết anh không có ác ý gì.
"Tiên sinh đây là thức cả đêm nghe kịch ạ?" Lão Lý thấy quầng thâm trước mắt Phó Hạo Nguyệt.
Nét mặt Phó Hạo Nguyệt không đổi, lạnh lùng phun ra hai chữ Nhiều lời.
....
Hiệu suất của người Quản gia Lý phân phó rất cao, không bao lâu sau, một cái máy pha sữa đậu nành được đưa đem phòng bếp, còn có thêm một túi đậu nành lớn.
Nấu cháo không cần tay nghề và kỹ thuật cao, nhưng muốn ăn ngon thì phải cần chỉnh nước.
Cũng may, tay nghề Đường Thuần không tệ, lại sợ ông cố nội kia không gánh được cái mùi vị này rồi lại bỏ đó không ăn, Đường Thuần càng thêm dụng tâm trăm phần trăm.
Chừng nửa tiếng sau, Đường Thuần bưng một chén cháo và một ly sữa đậu nành nóng hầm hập đến phòng ăn, mà Cậu Phó ngồi trên ghế sô pha như đã dự đoán được trước, nhẹ nhàng đóng sách lại, nghiêng đầu về phía cô thiếu nữ đang bưng đồ ăn chầm chậm đi đến.
"Không biết khẩu vị của Tiên sinh, dạ dày cậu không tốt, vậy nên làm thanh đạm một chút."
Cả căn phòng ăn trống vắng quạnh hiu thoang thoảng mùi cháo nhàn nhạt, sữa đậu nành thơm ngào ngạt, làm cho bầu không khí không khỏi nhiễm chút ấm áp.
Khi tầm mắt dừng trên chén cháo ấm nóng thì dừng lại một lát, Phó Hạo Nguyệt đứng lên đi đến bàn ăn.
Thật ra anh không có ham muốn ăn uống cho lắm, cũng chưa một lần tha thiết muốn ăn gì, mỗi bữa ăn diễn ra cũng chỉ là quá trình cố định để duy trì hoạt động bình thường của cơ thể mà thôi. Chỉ là anh là kiểu làm vừa lòng mình, muốn ăn thì ăn, không muốn thì thôi.
Bề ngoài cháo không tệ, tốt hơn so với tưởng tượng của anh một chút.
Phó Hạo Nguyệt cầm chiếc muỗng được lau bóng loáng lên, vớt nhẹ một muỗng, đang định cho vào trong miệng thì bên tai vang lên giọng nữ nhắc nhở: "Cậu Phó, cẩn thận nóng."
Động tác hơi chững lại, nâng mi nhìn Đường Thuần đứng một bên bàn ăn, thoáng qua đã bắt gặp đôi mắt tròn xoe của cô.
Nom khá giống nhóc con Lưu Đại Chí kia của Tiểu Lưu.
Im lặng trong chốc lát, dưới ánh mắt của hai người, Phó Hạo Nguyệt nâng tay cầm lên nếm một miếng, động tác thong thả và ung dung này lọt vào trong mắt Đường Thuần, cứng nhắc kéo trái tim cô lên đến cổ họng.
Ngay lúc cô sắp không chịu nổi nữa mà hỏi thăm, thì lại thấy Phó Hạo Nguyệt múc thêm một muỗng nữa, lần này còn nhiều hơn so với lần trước một tí ti.
Theo tiếng trái tim được thả xuống, Đường Thuần cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, không biết tự bao giờ mà sau lưng đã vã một lớp mồ hôi nóng.
Bên kia, Quản gia Lý thấy thế thì âm thầm cất giấu sự kinh ngạc, giơ ngón tay cái với Đường Thuần.
Là cho cô một sự khẳng định.
Mười lăm phút sau, chén đã thấy đáy, mà sữa đậu nành trong tay anh cũng được uống sạch sẽ.
Cậu Phó thong thả cầm khăn tay trên bàn, chầm chậm xoa miệng, bão táp cũng không hoảng mà phun ra hai chữ: "Tạm ổn."
Nhiệm vụ lẻ: Nuôi Cậu Phó ăn sát-GET√
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook