Editor: Đông
Beta: Changg
Bộ chỉ huy cách trụ sở khoảng một giờ, nếu lái xe nhanh thì 40 phút là đã có thể đến nơi.
Nơi đây hoang vu trống trải, nhiều đá lớn và đất hoang, ít rừng rậm, cây cối mọc ngổn ngang, ven đường cỏ dại um tùm.
Đường không rộng, gặp xe trọng tải lớn phải cẩn thận.
Cảnh Tiêu ấn mở cửa sổ xe xuống một nửa, gió mát thổi qua, câu được câu không nói chuyện với Trì Thanh Hành.
Đột nhiên, Trì Thanh Hành phanh gấp, tay lái nhanh chóng rẽ sang phải, xe dừng lại.
Theo quán tính, cả người Cảnh Tiêu đổ về phía trước, cô vội vàng nắm lấy cửa xe, bị dọa hú hồn.
Ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng vang, một chiếc xe việt dã màu nâu phía trước lao tới đâm thẳng vào tảng đá bên trái đường, khói đen bốc ra từ đầu xe, kính chắn gió vỡ nát toàn bộ, thân xe đâu cũng đều là lỗ đạn.
“Em không sao chứ?” Trì Thanh Hành lo lắng nhìn Cảnh Tiêu.
“Không sao.”
Cảnh Tiêu bình tĩnh lại, nhìn thấy biển số xe, lập tức tháo dây an toàn ra, chạy tới mở cửa xe, Trì Thanh Hành cũng xuống theo.
Lý Thiếu Phi tay ôm một đống băng gạc thấm máu che bụng, nằm trong xe, máu trên đỉnh đầu chảy xuống ròng ròng, nửa khuôn mặt đỏ bừng.
“Lý Thiếu Phi!” Cảnh Tiêu kinh hãi: “Tại sao anh……”
Lý Thiếu Phi mở mắt, thấy là Cảnh Tiêu, vội hét lên: “Đi mau! Đi đi!”
“Đi cái rắm!” Cảnh Tiêu gầm lên một tiếng lạnh lùng, bán tín bán nghi cố gắng dìu anh xuống xe.
Trì Thanh Hành nghe thấy tiếng động, nhanh chóng liếc nhìn vào bên trong xe, rút ​​khẩu súng bên hông ra cảnh giác, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.

Anh nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức đeo tai nghe vào, bật lên.
“Triệu Chấn, nghe thấy mau trả lời, nghe thấy mau trả lời.”
“Tôi đây! Có chuyện gì sao?!”
“Tất cả đội viên mang theo quân y với tốc độ nhanh nhất, ở góc trước cây dương, nhanh lên!” Trì Thanh Hành nói.
“Được!”
Vừa kịp phản ứng, phía trước vang lên tiếng súng, bắn tới tấp vào thùng xe, kèm theo tiếng xe cộ đi về phía này.
Bốn chiếc xe liên tiếp dừng lại, khoảng mười mấy người xuống xe, trong tay cầm súng ống, thấy có thêm một chiếc xe thì lập tức vào trạng thái tấn công.
Là lính đánh thuê.
Những người này dùng mạng kiếm tiền, mặc kệ là giết ai.
Trì Thanh Hành vội vàng kéo Cảnh Tiêu ngồi xổm xuống, “Đừng ngẩng đầu, cũng đừng sợ.”
“Em không sợ.” Cảnh Tiêu cắn răng lắc đầu, hai chân bắt đầu run lên.

“Chờ một chút, đám người Triệu Trăn sẽ tới ngay, cầm súng đi”, Trì Thanh Hành dúi khẩu súng vào tay Cảnh Tiêu, “Đừng để mất, lát nữa anh sẽ chạy ra xe lấy súng ống, em cứ ở yên chỗ này, nếu có người tới thì bắn, anh không ở bên cạnh em, em nhất định phải giữ chặt súng, biết không? “
“Biết”, Cảnh Tiêu cố gắng bình tĩnh nhất có thể, gật đầu nhưng vẫn có chút bất an nắm lấy ống tay áo của anh, “Anh cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Ừm.” Trì Thanh Hành cong môi cười, xoa xoa đầu cô, không chút do dự xoay người chạy nhanh qua, mở cốp sau, nhanh chóng cầm lấy trang bị chiến đấu.
Chiếc xe chắn ngang ven đường, ở một góc khuất nhất định, Cảnh Tiêu nép vào sau cửa xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Lý Thiếu Phi dựa vào bánh xe, thở gấp gáp, máu đỏ sẫm chậm rãi từ trong người chảy ra, anh nhìn mặt đất, sắc mặt tái nhợt dữ tợn, chậm rãi co hai chân, che một phần vết máu.
Bên tai đâu cũng có tiếng súng, toàn bộ đều hướng về phía thân xe, Trì Thanh Hành đã tìm được vị trí xạ kích tốt nhất, hạ gục hai ba người.
Những viên đạn không ngừng bay tới, giống như cả tổ ong bắp cày bay tới.
(*) Ong bắp cày: Là loài ong dữ dằn hiếu chiến với kích thước to có loài to tới 5,5cm.
Với một trận mưa đạn dày đặc như vậy, chỉ dựa vào một mình Trì Thanh Hành căn bản không thể đột phá được vòng vây, anh chỉ có thể kéo dài nó cho đến khi đám người Triệu Chấn chạy tới.
“Giữ nó cho tốt” Lý Thiếu Phi từ trong túi áo lấy ra một chiếc USB nhỏ màu đen, khó khăn mở miệng, “Đưa nó cho … mối tình đầu … của em … mối tình đầu của em biết nên làm như thế nào……”
“Lý Thiếu Phi, anh còn tâm trạng nói lời này, gan anh cũng lớn thật”, Cảnh Tiêu liếc Lý Thiếu Phi một cái, “Có chết cũng phải cắn răng kiên trì, Hallie còn ở trụ sở chờ anh.”
“Chẳng lẽ không phải mối tình đầu sao, đẹp trai như vậy, lại còn chí khí……” Lý Thiếu Phi nhếch miệng cười một cái, chọc chọc cánh tay Cảnh Tiêu, “Cầm lấy, nhanh lên.”
Đối với logic của Lý Thiếu Phi trong việc đánh giá mối tình đầu của cô, Cảnh Tiêu nhẫn nhịn, đem cất USB vào túi áo có khóa kéo.
“CMN anh phải kiên trì cho em! Có nghe không?”
Cảnh Tiêu cố hằn giọng nói.
Lý Thiếu Phi cười nhẹ, miễn cưỡng gật đầu, máu từ bụng vẫn không ngừng chảy ra.
Trì Thanh Hành nấp sau thân xe, nhìn về phía đối diện, Cảnh Tiêu cũng lo lắng ngước mắt lên muốn gọi anh nhưng tiếng súng quá lớn, sợ anh nghe không rõ sẽ bị phân tâm, càng sợ anh sẽ bị thương.
“Triệu Chấn, các cậu đi tới đâu rồi?” Trì Thanh Hành dùng sức ném lựu đạn ra bên ngoài, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống.
“Hai phút! Đội trưởng, cho tôi hai phút nữa!” Triệu Chấn nói.
“Tốt.”
Trì Thanh Hành thay băng đạn mới, theo quan niệm của anh, hai phút đã là thời gian chậm nhất mà Triệu Chấn tới đây.

Trong vòng hai phút ở đây có thể xảy ra rất nhiều chuyện nhưng anh cần tin tưởng đồng đội của mình, cũng tin tưởng chính mình.
Trì Thanh Hành đưa họng súng lên mép kính xe bắn vài phát, hai người đang chạy tới liền ngã lăn ra đất, lợi dụng hỏa lực bên này, anh nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Cảnh Tiêu.
“Triệu Chấn và những người khác rất nhanh sẽ đến, đợi thêm một phút”, Trì Thanh Hành nói, “Nếu phía bên kia xông đến, lập tức nấp sau lưng anh, tìm cơ hội liều mạng mà chạy.”
Vừa dứt lời, Trì Thanh Hành đột nhiên đem Cảnh Tiêu ấn vào trong lồng ngực, ngay sau đó là một tiếng súng gần trong gang tấc, ngay trên đỉnh đầu anh.
Cảnh Tiêu khẩn trương mà hít sâu hai hơi, Trì Thanh Hành xoay người qua, vỏ đạn từng mảnh rơi xuống đất.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện ở bên phải, đang cầm súng hướng về phía Trì Thanh Hành bắn.


Cảnh Tiêu mở to mắt, đầu óc trống rỗng, vội vàng giơ súng lên, bóp cò bắn trúng bụng hắn.
Trì Thanh Hành nghe thấy bên tai có tiếng súng, lập tức chuyển họng súng, bắn vào ngực người đàn ông, người đã chết.
Khi đó, tiếng xe chiến đấu từ phía sau truyền đến, hỏa lực bên Trì Thanh Hành đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Nhóm Triệu Chấn tới nơi, tất cả các thành viên trong đội nhanh chóng vào vị trí, hỗ trợ cho Trì Thanh Hành.
Sợi dây căng thẳng trong đầu Cảnh Tiêu cuối cùng cũng nới lỏng.

Lý Thiếu Phi giật nhẹ áo cô, giơ ngón tay cái lên nhưng cô vẫn chỉ nhìn Trì Thanh Hành.
“Cử nhân viên cứu hộ tới đây cứu người” Trì Thanh Hành hạ lệnh.

Triệu Chấn ném băng đạn súng ống đã nạp đầy cho anh, anh đón được, liếm môi dưới, xoa xoa đỉnh đầu Cảnh Tiêu: “Làm tốt lắm, đúng là cô gái của chúng ta, có người sẽ qua đây, em hãy đi theo họ.”
Cuối cùng, Trì Thanh Hành nói với máy bộ đàm: “Đối diện đều là lính đánh thuê, hẳn không có chi viện, tốc chiến tốc thắng!”
“Rõ!”
Chớp mắt, Trì Thanh Hành đã đi mất, Cảnh Tiêu không biết mình đã đứng dậy đi theo nhân viên cứu hộ lên xe như thế nào.

Bên tai đều là tiếng gió rít gào, thổi đến đau mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng Trì Thanh Hành xuyên qua làn khói súng.
Bỗng nhiên một mùi máu tanh xộc lên mũi, Cảnh Tiêu nhìn đôi tay mình, dính đầy máu của Lý Thiếu Phi, trên mặt đất cũng có, cô sửng sốt hồi lâu.
“Cầm máu! Mau!” Có người hô to.
Tình huống nhất thời trở nên căng thẳng, chiếc xe lao về phía trụ sở với tốc độ vô cùng nhanh.
“Cảnh Tiêu……”
Lý Thiếu Phi chỉ mở nửa con mắt, vừa rồi khi bị nâng lên xe, anh đã có chút chịu đựng không nổi, giọng nói cũng vô cùng yếu: “Cảnh Tiêu, em làm ơn… thay anh đưa… Hallie… tới London tìm bà ngoại con bé…… Sau này em… không cần giúp anh chăm sóc Hallie nữa…… Còn có, phải nhớ… đem tro cốt của anh về London… chôn cất ở vị trí nào gần với cô ấy……”
“Hallie là con gái anh, muốn đưa thì tự anh đưa đi, em sẽ không quan tâm.” Cảnh Tiêu sụt sịt, nghiêm nghị nói.
Lý Thiếu Phi khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười gượng gạo: “Anh để thẻ… trong áo khoác màu đỏ của Hallie…… trên đó anh cũng viết mật khẩu…… Toàn bộ đều là… tài sản… em tìm được… giúp anh đưa cho bà ngoại Hallie……”
Giọng nói của Lý Thiếu Phi càng ngày càng thấp, còn chưa kịp nói xong đã ngất đi.
Chiếc xe rất nhanh đã tới nơi..
Ngay sau khi cửa xe được mở ra, xe đẩy được đem đến, mấy người cùng nhau đẩy Lý Thiếu Phi vào phòng phẫu thuật.
Cảnh Tiêu nhảy xuống xe cũng đẩy cùng, Chu Hảo đã làm tốt công tác chuẩn bị cho phẫu thuật, vừa rồi khi đang trên đường cô ấy cũng đã trao đổi với nhân viên cứu hộ.
Cảnh Tiêu không thể vào phòng giải phẫu nên chỉ đứng ở phòng chờ bên ngoài, cô thẫn thờ, máu trên tay đã bị gió thổi khô một nửa, cô xoa xoa, vết máu vẫn đỏ tươi, đôi mắt mơ màng vì ngấn lệ, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nếu Hallie đến vào lúc này, cô nên nói gì với con bé đây.

“Bé con.”
Lưng Cảnh Tiêu thoáng căng thẳng, chậm rãi xoay người lại.
Trì Thanh Hành tháo tai nghe xuống, một đôi mắt đào hoa sâu như giếng cổ, nhìn Cảnh Tiêu thật sâu.

Sau một trận tốc chiến tốc thắng, anh cũng không kịp tháo găng tay ra, chỉ đem súng ống ném cho Triệu Chấn, vừa xuống xe thì lập tức chạy đến phòng giải phẫu bên này.
Anh bước đến gần Cảnh Tiêu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cảnh Tiêu vùi đầu vào ngực anh, anh nhẹ nhàng xoa đầu Cảnh Tiêu không nói lời nào, cô cũng vậy, chỉ yên lặng dựa vào người anh.

Qua một lúc lâu, Cảnh Tiêu mới ngẩng đầu lên, lấy ống tay áo lau nước mắt.
“Anh có bị thương không?”
Trì Thanh Hành lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi” Cảnh Tiêu hơi hơi nhếch môi, gượng ép giả vờ thoải mái: “Em đi xem Hallie, con bé mấy ngày nay đều ngủ không ngon, dễ bị làm cho tỉnh lại.”
“Đừng đi” Trì Thanh Hành giữ chặt cánh tay cô: “Đi với trạng thái hiện tại, em định nói với con bé như thế nào? Hallie rất dễ dàng nhìn ra cảm xúc của em, nghe anh nói, ở yên chỗ này, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”
“Em sợ” Cảnh Tiêu cúi đầu, khóe môi run rẩy: “Lý Thiếu Phi chảy nhiều máu như vậy, trên tay em tất cả đều là… anh xem……”
“Đừng sợ” Trì Thanh Hành ấn đầu cô dựa vào ngực mình, nhắm mắt nói: “Ôm anh thì sẽ không nhìn thấy nữa.”
“Nhưng anh rồi cũng sẽ biến mất” Cảnh Tiêu nói, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Cũng giống như trước kia.”
“Lần này sẽ không, sau này cũng sẽ không” Trì Thanh Hành hôn tóc cô: “Em phải tin tưởng anh, được không?”
Cảnh Tiêu cọ cọ ngực anh, một lúc sau mới gật đầu.
Đêm tối nhưng gió nhẹ, đèn trong phòng mổ sáng chói, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những bóng người đang khẩn trương đi lại.
Không biết đợi bao lâu, cửa được đẩy ra từ bên trong, Chu Hảo đi ra trước, tháo khẩu trang, áo khoác và găng tay, trợ lý bên cạnh cầm đi.
Cảnh Tiêu vội vàng chạy tới, hỏi Chu Hảo: “Chị Chu Hảo, Lý Thiếu Phi sao rồi?”
Chu Hảo vừa mới phẫu thuật xong có chút mệt mỏi nên khẽ thở dài, lông mày vẫn còn nhăn lại, nói: “Đã lấy ra mấy viên đạn, cộng thêm mất máu quá nhiều, vẫn chưa thể tỉnh lại được.

Trong khi đó, tình hình cũng không mấy khả quan, trang thiết bị y tế ở đây không được hoàn thiện, phải chuyển đến bệnh viện gần nhất để được điều trị tốt nhất”.
“Tôi đã yêu cầu Hiểu Thiên lập tức liên hệ với bộ chỉ huy để xin chuyển người bị thương”.

Trì Thanh Hành nhìn về phía Chu Hảo: “Bọn họ đang trong phòng họp, có khả năng sẽ yêu cầu cậu qua nói rõ tình hình một chút.”
“Tôi sẽ đi ngay.” Chu Hảo gật đầu, xoay người rời đi.
“Người ở bên trong, em có muốn nhìn một chút không?” Trì Thanh Hành hỏi Cảnh Tiêu.
Cảnh Tiêu nhìn Trì Thanh Hành: “Không đi, anh ấy hẳn sẽ sống.”
“Vậy đi tắm rửa đi” Trì Thanh Hành nói với Cảnh Tiêu:“Sau đó đến phòng trực ban nghỉ một lát, chờ sáng mai rồi về ký túc xá, giải tỏa tâm lý rồi thì nói chuyện với Hallie.”
“Vâng.”
Cảnh Tiêu đáp, đi tới bồn rửa tay, rửa tay sạch sẽ, lại tạt một vốc nước lạnh lên mặt.


Tuy rằng không hoàn toàn chắc chắn Lý Thiếu Phi sẽ không sao nhưng chỉ cần có hy vọng sống sót, đã là tốt rồi.
Thấy Cảnh Tiêu lại dội nước lạnh, Trì Thanh Hành cởi bao tay ra cất vào túi quần, nhìn sắc mặt cô, “Em biết Lý Thiếu Phi đang làm gì không?”
“Anh ấy chưa bao giờ nói với em về công việc.” Cảnh Tiêu nói.
“Đi với anh.” Trì Thanh Hành nói.
Đến phòng trực ban, Trì Thanh Hành kêu nhân viên trực ban đi, nói họ đêm nay không cần trực, vì vậy trong phòng chỉ còn lại anh và Cảnh Tiêu.
Sau khi nghe Trì Thanh Hành nói hết mọi chuyện, Cảnh Tiêu mới chợt nhớ ra Lý Thiếu Phi đã đưa cho cô một ổ USB.

Cô lập tức giao USB cho Trì Thanh Hành, anh dặn cô đi nghỉ ngơi trước rồi cầm USB tới phòng họp.
Thì ra Lý Thiếu Phi vẫn luôn bí mật điều tra nhà máy kia, mặt ngoài thì có tên là nhà máy Trung Quốc nhưng thật ra là đang buôn bán vũ khí chiến tranh và giao dịch ma túy.

Người đứng đầu quản lý cũng có liên quan đến thủ lĩnh khủng bố địa phương.

Mấy năm trước, hắn ta từng bí mật giết hại một nhóm công nhân, trong đó có cả mẹ Hallie, cho nên Lý Thiếu Phi mới mạo hiểm nắm được chứng cứ cùng tư liệu quan trọng nhất, bộ chỉ huy cũng vì thế mà rất tín nhiệm anh.
Khi Trì Thanh Hành quay lại, Cảnh Tiêu đã ngủ, anh chỉnh lại chăn cho cô sau đó ngồi ở một bên, cũng không biết đang suy nghĩ gì, anh chăm chú nhìn Cảnh Tiêu nhìn một lúc lâu, khi rời đi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tiêu tỉnh dậy thì nghe tin Lý Thiếu Phi sắp chuyển viện.
Tối hôm qua, bộ chỉ huy nhận được đơn xin, liên lạc với chính phủ nước này ngay trong đêm.

Vì lý do an toàn, sáng sớm nay đã cử trực thăng đến đưa Lý Thiệu Phi đến đó nhận thêm trị liệu, Trì Thanh Hành dẫn đầu đội hộ tống.
Đứng nhìn trực thăng bay đi, Cảnh Tiêu đang định quay lại ký túc xá xem Hallie đã tỉnh chưa thì Chu Hảo đã gọi điện thoại đến, cô lập tức dừng lại.
“Em đã nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào với Hallie chưa?” Chu Hảo hỏi: “Hiện tại tình hình của Lý Thiếu Phi vẫn chưa rõ, Hallie tuổi còn nhỏ, có thể không thể chấp nhận được.”
Cảnh Tiêu gật đầu: “Em biết! Vì thế em tính không nói với Hallie chuyện này, hai ngày nữa em sẽ mang con bé tới bệnh viện, chờ Lý Thiếu Phi tỉnh lại tự mình nói với con bé.”
“Em đưa Hallie tới sợ là không gặp được Lý Thiếu Phi.” Chu Hảo cười nói.
“Vì sao?” Cảnh Tiêu nghi hoặc.
Chu Hảo cố tình đè thấp giọng lại: “Bởi vì bệnh viện anh ta ở căn bản không phải là kiểu bệnh viện kia.

Lý Thiếu Phi là phóng viên, điều này rất quan trọng đối với quân đội nên quân đội hẳn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt.”
“Chị Chu Hảo, vậy chị có biết bệnh viện đó ở đâu không?” Cảnh Tiêu hỏi.
Chu Hảo nhíu mày, lắc đầu: “Cái này A Hành không nói, trong đội cũng có quy định, chị cũng không hỏi, nếu em đi hỏi, A Hành có thể cũng sẽ không nói.

Cậu ấy không thể tiết lộ quá nhiều, có nhiều lúc chị cảm thấy, tuy rằng quen biết cậu ấy từ nhỏ, lại ở chung đại viện, nhưng cậu ấy sẽ thường xuyên thần bí biến mất, khiến chị cũng rất hoài niệm cậu ấy của trước kia.”
Cảnh Tiêu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có chút không yên tâm nên hỏi lại Chu Hảo: “Anh ấy hiện tại rốt cuộc đang làm gì?”
Chu Hảo bật cười, “Cái này tự em phải đi hỏi cậu ấy, nếu chị nói nhiều, trở về cậu ấy lại trách chị.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương