Editor: Đông
Beta: OL
Trì Thanh Hành tìm thấy Cảnh Tiêu ở trạm y tế, cô đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh để nghỉ ngơi, những người bị thương xung quanh cũng đang ngủ hoặc là yên tĩnh nằm.
Trì Thanh Hành không đi tới ngay lập tức, khi nhìn thấy Cảnh Tiêu, anh mang tâm trạng bình tĩnh, chậm rãi đi qua từng dãy giường bệnh, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi cô.
Đến khi chỉ còn cách bốn giường bệnh, đầu Cảnh Tiêu đột nhiên cử động, trượt khỏi lưng ghế hướng ra ngoài, Trì Thanh Hành nhanh chóng chạy tới cạnh cô, thời gian vừa vặn, đầu Cảnh Tiêu đúng lúc dựa vào eo anh, người vẫn chưa tỉnh.
Trì Thanh Hành nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn Cảnh Tiêu, trong mắt hiện lên ấm áp, anh nâng tay đặt trên lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ.
Các nữ quân y xung quanh đều nhìn qua đây, từ tối qua khi Trì Thanh Hành đưa Cảnh Tiêu trở về ký túc xá, mọi người liền bắt đầu bàn tán chuyện bát quái.

Tuy rằng Chu Hảo nói hai người họ chỉ là quen biết nhưng loại hành động vội vàng chạy đến bên Cảnh Tiêu này, thực sự không hề giống một mối quan hệ bình thường!!
Anh đứng một lát, Cảnh Tiêu mới động đậy cơ thể, dường như là nhận thấy nơi mình dựa vào không phải là lưng ghế cứng rắn, cô từ từ mở mắt ra.
Thực sự không phải lưng ghế.
Cảnh Tiêu nhìn thấy trên mặt đất có một đôi ủng chiến đấu màu đen, quần rằn ri, nhìn hướng lên trên, đai lưng quân đội được thắt trên vòng eo gầy nhưng rắn chắc, tay phải cầm một chiếc mũ quân đội.

Cô thậm chí còn có thể mơ hồ cảm giác được lồng ngực người đàn ông đang phập phồng lên xuống.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu truyền đến một câu thở dài: “Ngủ ở chỗ này, em lại thích động đậy, sẽ bị sái cổ.”
Cảnh Tiêu ngồi dậy ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành: “Cảm ơn.”
“Khách khí với anh?” Trì Thanh Hành xoa mái tóc của cô: “Đừng nghe Triệu Chấn nói bậy, cậu ta mở miệng là thích nói nhảm, từ nhỏ đã như vậy rồi.”

“Vâng, em biết.” Cảnh Tiêu không ngạc nhiên khi anh biết Triệu Chấn đã nói gì với cô, anh và Triệu Chấn cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân thiết, Triệu Chấn hiển nhiên sẽ không giấu anh chuyện gì.
Giường bệnh bên cạnh không có ai, Trì Thanh Hành liền ngồi xuống mép giường: “Sao không quay về nghỉ ngơi?”
“Em chỉ định dựa một lúc.” Cảnh Tiêu nói.
“Hai ngày nay nếu mệt mỏi thì đừng quá gắng sức, có mấy người bên Chu Hảo cũng đủ người rồi.”
Trì Thanh Hành nói xong, còn muốn hỏi cô vì sao không đồng ý thêm WeChat của anh, anh đã đợi cả buổi chiều.
Anh còn chưa mở miệng, Hallie đã từ xa chạy tới, đến ôm Cảnh Tiêu, còn đưa điện thoại cho Cảnh Tiêu, cả người ngã vào trong lòng cô, bộ dáng mệt mỏi, cô bé ôm lấy cổ cô và ghé vào bên tai thì thầm:
“Mom, con muốn đi ngủ, mom ôm con ngủ được không? Mấy hôm nay mom lúc nào cũng bận rộn, cũng không ôm con, con nghe các chị đó nói tối qua chú Trì đưa mẹ về, mẹ còn ôm chú ấy rất chặt.

Dì Chu và những người khác phải mất rất nhiều sức mới tách ra được, con cũng muốn được ôm chặt như vậy…..”
Cảnh Tiêu ngước mắt, ánh mắt khẽ va chạm với Trì Thanh Hành, cô có chút chột dạ lập tức né tránh, ôm Hallie đứng lên.
“Điện thoại.” Trì Thanh Hành cũng đứng dậy, thấy Cảnh Tiêu không hiểu, nói: “WeChat, em vẫn chưa đồng ý.”
“Điện thoại đều ở chỗ Hallie, em không thấy thông báo.” Cảnh Tiêu giải thích: “Hallie đang buồn ngủ, nếu không có chuyện gì thì em đưa con bé về ký túc xá trước.”
“Nhớ đồng ý.” Trì Thanh Hành nói.
Cảnh Tiêu gật đầu rồi ôm Hallie rời đi.
Tốc độ đi còn rất nhanh.
Trì Thanh Hành vừa tới sân huấn luyện, trong danh sách trò chuyện đã có thêm một bạn tốt, anh mỉm cười, đổi tên ghi chú thành “Bé con”.
Từ nhỏ anh đã gọi cô là Tiêu Tiêu nhưng tất cả các phương thức liên hệ đều ghi chú là “Bé con”.

Anh nhớ rõ Cảnh Tiêu vẫn luôn cho rằng anh sẽ ghi chú là “Con bé ngốc” hoặc chỉ là hai chữ “Cảnh Tiêu” nhưng lại không có cách xem di động của anh.

Đến một ngày, trong lúc vô ý lại phát hiện ra tên ghi chú, Cảnh Tiêu rất vui vẻ, cô ngồi trong phòng khách liên tục nhắn WeChat, màn hình di động hiện lên một loạt “Bé con” khiến cô vui không ngừng được.
Khi đó anh không hiểu vì sao Cảnh Tiêu lại vui vẻ như vậy.

Anh trực tiếp đem căn nhà được cố nhân để lại cho trước đây sửa lại một chút*.

Thời gian đó, Cảnh Tiêu luôn gây rắc rối ở trường khiến anh khá đau đầu.
(*Đoạn này mình không hiểu lắm, câu gốc là “直接过去把人给提起来做家务活改造一下”, mong được mọi người chỉ giáo ạ ~^^~)
Ngay khi đang suy nghĩ xem nên gửi tin nhắn gì cho Cảnh Tiêu, bên tai liền truyền đến tiếng nói chuyện của Khâu Hiểu Thiên và Lý Đam, Trì Thanh Hành bỏ điện thoại di động vào túi quần, đứng yên tại chỗ.
“Anh Chấn, anh đúng là không biết nhìn sắc mặt mà diễn, anh Hành là người như thế nào anh còn không hiểu sao.

Thời điểm huấn luyện tân binh trong đội, phải nói là quá tàn nhẫn, nói không phục sẽ bị huấn luyện đến phục mới thôi, anh chọc tới anh ấy mà vác nặng có 5km xem như vẫn nhẹ nhàng đấy.” Tôn Húc nói.
Triệu Chấn mệt đến mức ngồi dưới đất thở hổn hển, lập tức đá Tôn Húc một cái rồi tháo khẩu súng ra, Lý Đam bên cạnh đỡ lấy, cũng nói tiếp: “Đúng vậy, anh Hành vừa gặp đã có ý với Cảnh Tiêu, anh còn chạy tới ghi âm, như vậy không phải là vả mặt anh Hành sao, trong lòng sao mà dễ chịu được.”
“Cậu làm sao biết cậu ấy có ý với A Tiêu?” Triệu Chấn hỏi Tôn Húc.
Tôn Húc nói: “Tôi nghe được từ ký túc xá của mấy nữ quân nhân.


Trực giác của phụ nữ đúng là quá đáng sợ, hệt như cái radar, đo một cái liền chuẩn, cho Hallie sữa bò rồi lại đưa người ta về ký túc xá, tôi hỏi mọi người đã nhìn thấy anh Hành đối với cô gái nào mà quan tâm như vậy chưa? Đây không phải “yêu ai yêu cả đường đi” thì là gì, mấy nữ quân nhân cũng nói họ thường thấy anh Hành đi tới đi lui ở trạm y tế.”
“Các cậu thì hiểu cái rắm gì!” Triệu Chấn vặn mở nắp ra rồi hung hăng rót hết nửa chai nước.
Khâu Hiểu Thiên nhéo vai anh ấy: “Vậy thì anh hiểu được mấy cái rắm*?”
*屁: THÍ (cái rắm, nó cũng có nghĩa là “chút gì đó”
“Cút đi!” Triệu Chấn đánh vào mu bàn tay Khâu Hiểu Thiên: “Đừng làm phiền tôi, thân thể tôi đủ mệt rồi!”
Khâu Hiểu Thiên buông tay: “Ai kêu anh làm cho đội trưởng thất tình, còn không phải ‘nghiệp’ do anh tự tạo sao, nếu không thuyết phục có khi còn phải chạy thêm 5km nữa!”
“Ai thất tình?”
Trì Thanh Hành khoanh tay đi ra, híp mắt nhìn chằm chằm bốn người đang đứng trên mặt đất: “Xem ra mấy người các cậu rất nhàn, có muốn lập một đội chạy thêm 5km nữa không?”
“Không không không!!!” Khâu Hiểu Thiên cười cười đứng dậy: “Chúng em chỉ là đi ngang qua nên tùy tiện tán gẫu vài câu rồi đi ngay lập tức đây, còn phải đưa đội đi quét mìn nữa.

Sắp tới giờ chưa Tôn Húc?”
“Tới rồi! Năm phút nữa phải đi!” Tôn Húc vội vàng đáp.
Trì Thanh Hành xua tay, Khâu Hiểu Thiên, Tôn Húc và Lý Đam nhanh chóng chuồn đi.

Triệu Chấn vẫn ngồi dưới đất, Trì Thanh Hành đi tới trước mặt Triệu Chấn, duỗi tay kéo anh ấy.
“Chuyện đó tôi tự có chừng mực, cậu cũng đừng quản.” Trì Thanh Hành nói.
Triệu Chấn nhìn Trì Thanh Hành, một lúc sau mới bắt lấy tay của Trì Thanh Hành và nói: “Được được được, tôi mặc kệ, các người thích làm gì thì làm, sau này nếu cần tôi giúp đỡ thì nói, dù sao cha tôi cùng chú Trì cũng là có giao tình.”
“Anh em tốt.” Trì Thanh Hành cười, vỗ vai Triệu Chấn: “Hiện tại có thể quay về được chưa?”
“Đương nhiên có thể, đi theo cậu lâu như vậy, chạy 5km mà đã mệt thì quá mất mặt rồi.” Triệu Chấn nói.

Trì Thanh Hành chỉ cười không nói.
Sau khi Triệu Chấn về ký túc xá, Trì Thanh Hành bị gọi tới Bộ chỉ huy (trụ sở), có vẻ như chuyện Lý Thiếu Phi đến đưa tin lần trước đã có tiến triển mới.
Lúc trở về đã là buổi tối, Trì Thanh Hành đỗ xe nhưng không lập tức đi xuống, ngồi trên ghế lái, cầm di động cân nhắc xem nên nhắn gì cho Cảnh Tiêu.
Mở WeChat ra liền thấy có hơn 20 tin nhắn trong vòng bạn bè, anh có chút ngạc nhiên.

Bạn tốt trên WeChat phần lớn đều là cấp trên hoặc đồng đội, số người không nhiều lắm.

Bình thường chuyển phát một tin tức quân sự cũng không có mấy người bình luận, hơn 20 tin nhắn này quả thực có chút dọa người.
Trì Thanh Hành nhấp vào vì tò mò, hình đại diện dường như hôm nay đã thấy qua, tất cả đều từ người có tên “Bé con”.
Bỗng chốc có một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được dâng lên trong lồng ngực, Trì Thanh Hành vội vàng tới vòng bạn bè của mình để xem.

Ngoại trừ ảnh phong cảnh và bài chuyển phát tin quân sự, còn lại là một số sinh hoạt nghiêm túc trong quân đội, cũng không nhiều lắm.
Chỉ like mà không bình luận, cả đêm cô đã làm gì.
Trì Thanh Hành liền nhấp vào cuộc trò chuyện với Cảnh Tiêu, gửi một tin nhắn.
—— Có ở đó không?
Rất nhanh đã nhận được câu trả lời, Cảnh Tiêu chụp một bức ảnh căn gác mái bên kia gửi cho anh.
Chậc, tốc độ của nhóc con này cũng rất khiến anh hài lòng.
Trì Thanh Hành chống má cười rồi đẩy cửa xuống xe..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương