Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ
-
Chương 32: Thi thể bị cắt đầu tại nghĩa trang
Nghe Doãn Tư Nghị nói xong, sắc mặt Tuệ Ngọc càng khó coi hơn, cô đứng lên nhìn anh, cơn giận dữ đã chuyển thành e dè sợ hãi.
- Đào mộ cắt đầu ở nghĩa trang, có nghĩa là chúng ta phải khám nghiệm tử thi đã chết nhiều ngày sao?
Doãn Tư Nghị kéo cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên vầng trán đã rịn mồ hôi lạnh, gật đầu xác nhận.
- Phải. Nhưng em đừng lo, có anh ở đây mà, nếu thấy sợ thì cứ nấp sau lưng anh.
Bọn họ không có nhiều thời gian để nói lời âu yếm nên Tuệ Ngọc còn chưa ngấm được hết những gì Doãn Tư Nghị nói đã bị anh kéo vào phòng tắm. Chiếc chăn quấn trên người bị anh ném đi, cô hốt hoảng ngồi thụp xuống sàn ôm lấy cơ thể hoàn toàn trần trụi, giận dữ hét lớn:
- Đồ biến thái! Chú biến ra ngoài ngay!!!
- Đâu phải là anh chưa từng nhìn thấy, em xấu hổ cái gì chứ? Tắm chung để đỡ tốn thời gian, mọi người còn đang chờ đấy.
Lý do của Doãn Tư Nghị thuyết phục quá Tuệ Ngọc không cãi lại được, nhưng cô chẳng nhìn ra trên gương mặt mang đôi phần láu cá ấy là thật lòng vì công việc hay có mục đích riêng.
Tuệ Ngọc kiềm chế lồng ngực đang muốn nổ tung của mình miễn cưỡng đứng dưới vòi hoa sen cùng người bên cạnh. Doãn Tư Nghị ôm lấy eo cô từ phía sau, ấn một ít sữa tắm thoa lên người cô, áp sát vành tai nở nụ cười ngọt ngào nhưng chứa rất nhiều luyến tiếc.
- Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ chúng ta tắm uyên ương bù có được không?
Anh vừa dứt lời, mu bàn chân liền bị dẫm đau điếng, còn chưa nắm rõ tình hình thì Tuệ Ngọc đã giữ lấy khuôn mặt bắt anh ngẩng lên, hai mắt cô mở to long sòng sọc, không chút do dự đập thẳng trán vào trán của anh kêu vang một tiếng như muốn vỡ cả sọ não ở bên trong.
Hai người choáng váng bật ngửa ra phía sau, Tuệ Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần hừ mũi khinh bỉ:
- Tư tưởng bại hoại, đáng bị cầm tù!
Cô đá thêm một cái nữa vào chân Doãn Tư Nghị rồi mới đi ra ngoài, bỏ lại chàng trai tội nghiệp ôm đầu cười khổ. Biết thế anh đã “bại hoại” vào cái ngày cô bước sang tuổi mười tám rồi, nhẫn nhịn lâu như thế làm gì còn bị dọa nhốt vào nhà lao.
Trước khi rời khỏi khách sạn Doãn Tư Nghị còn phải đền bù số tài sản do Tuệ Ngọc làm hỏng, hai người còn không kịp ăn sáng đã lái xe thẳng tới hiện trường. Suốt đoạn đường dài không ai nói với ai tiếng nào, cho đến khi thấp thoáng thấy bóng dáng xe cảnh sát ở gần nghĩa trang nét lo âu mới xuất hiện rõ ràng trên gương mặt Tuệ Ngọc.
Dây rào chắn cảnh báo đã được giăng khắp nơi, người dân hiếu kỳ tập trung đông đến nổi không tìm được lối vào. Doãn Tư Nghị nắm tay Tuệ Ngọc chen chúc vào bên trong, còn chưa vào đến nơi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
La Tấn Duật chạy ra đầu tiên, nhìn thấy bộ quần áo hai người đang mặc và hôm qua là một thì sắc mặt trầm xuống hẳn, nhưng vì nhiệm vụ mà cố gắng vực dậy tinh thần.
- Bác sĩ Lẫm vừa xem qua, tình tiết rất giống với những vụ án vừa rồi.
Doãn Tư Nghị nhíu mày, dõi mắt nhìn ra đằng xa, hai thi hài vẫn đang nằm bên cạnh mộ phần của mình chưa bị xê dịch. Người đã chết thì còn thù oán gì nữa để đòi, kẻ xác nhân nghiện cắt đầu người đến mức phải lôi xác từ dưới đất lên sao?
Anh quay sang nhìn Tuệ Ngọc, vuốt gương mặt tái nhợt của cô, nhỏ giọng nói:
- Hay là em ở đây đợi đi, vụ này phải làm khám nghiệm trực tiếp tại hiện trường, em chưa ăn sáng, vào trong không chịu được đâu.
- Thế chú đã ăn sáng chưa? Chú chịu được, cháu cũng chịu được. Nhanh lên, nơi này không dành cho kẻ yếu đuối!
Hai mắt Tuệ Ngọc đỏ lừ vì bị sặc mùi nhưng lại hết sức kiên định. Doãn Tư Nghị biết cô học trò của mình đã không còn mềm yếu như hôm nào nữa, dẫu thương cô thân gái phải xông pha vào nguy khó nhưng anh vẫn mỉm cười khích lệ, siết nắm tay cô cùng nhau đi vào hiện trường chính.
Càng đến gần mùi hôi thối càng hăng hơn khiến dạ dày của Tuệ Ngọc nóng ran, cổ họng trực trào khó chịu. Lâm Thiên Nhật mang đồ bảo hộ chạy tới, tiện thể dúi vào tay cô một túi nilon, vừa đúng lúc những món mồi nhắm tối đêm qua từ trong bụng cô vọt hết ra bên ngoài.
Lộ Tuyết Kha ngồi ở đằng trước cũng đang nôn mửa dữ dội, mùi máu của thi thể không bằng một phần mười của cái mùi xác chết đã trương phình này, dù có tiếp xúc nhiều như thế nào đi nữa cũng khó mà thích ứng được.
Thành viên trong đội giám định nhanh chóng mặc đồ bảo hộ rồi đeo mặt nạ phòng độc tiến hành giám định hiện trường. Người nhà của hai nạn nhân đều đã có mặt và hoàn toàn đồng ý để cơ quan chức năng kiểm tra, nhưng lại không chấp nhận mổ xẻ tử thi vì kết quả tử vong đã có từ trước đó nên họ không muốn có thêm đau đớn nào cho người thân của mình nữa.
Công tác tư tưởng lần này khá khó khăn, trước mắt phải xem xét tình hình nếu không có bất thường thì việc mổ tử thi cũng không cần thiết.
Như thường lệ Lâm Thiên Nhật và thành viên bên đội Kỹ thuật sẽ vào trong trước để chụp lại hiện trường, Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật lấy lời khai thân nhân ở bên ngoài. Họ cho hay hai nạn nhân nữ xấu số vừa được chôn cất vào chiều hôm qua, phần bia mộ còn chưa được hoàn thành thì đã bị kẻ ác đào lên. Thân nhân đau lòng gào khóc hết nước mắt, hai người chồng cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình, mấy lần nhào vào trong đòi ôm thi hài vợ, lực lượng chức năng phải rất vất vả can ngăn khuyên nhủ để họ ổn định tinh thần hỗ trợ công tác điều tra.
Tuệ Ngọc ghi chép lại hồ sơ rất đầy đủ, trước mắt nắm được thông tin của hai nạn nhân: Một người tên là Hạ Ánh Loan, 32 tuổi, nghề nghiệp là bác sĩ, chết do treo cổ tự tử. Và người còn lại là Lưu Tuyết, 28 tuổi, nghề nghiệp nội trợ trong gia đình, chết do bệnh hiểm nghèo. Giữa hai người không hề có bất cứ mối quan hệ họ hàng hay quen biết nào với nhau.
Xung quanh phần mộ không để lại dấu chân và vân tay, phần đầu bị cưa cụt không khác những vụ án trước là mấy, nhưng chỉ nhìn qua sơ bộ không đánh giá được điều gì, cần phải kiểm tra chi tiết mới có thể kết luận được là có liên quan tới “Ác quỷ Đầu lâu” hay không.
Sau khi đã xem xét qua hiện trường chính của vụ án, lều bạt được dựng tạm để trực tiếp khám nghiệm tử thi ngay tại chỗ. Mùi thối kinh khủng đến mức mọi người phải tản đi một lúc cho loãng không khí trước khi bắt đầu công việc.
Dù chôn cất cùng ngày cùng giờ, nhưng thời gian tử vong của Hạ Ánh Loan và Lưu Tuyết cách nhau đến 24 tiếng đồng hồ nên quá trình chuyển đổi của thi thể hoàn toàn khác nhau.
Lưu Tuyết mất vào ngày 15 tháng 6, đến hôm nay đã là bốn ngày nên thi thể đã bước vào giai đoạn mềm nhão thứ cấp. Còn Hạ Ánh Loan mất vào ngày 16 tháng 6, đến hôm nay vừa tròn ba ngày, đáng lẽ cũng đã bước vào giai đoạn mềm nhão, nhưng do người nhà báo rằng cô ấy thắt cổ tự tử, đốt sống cổ có thể đã bị gãy nên quá trình co cứng chậm hơn và đến giờ này vẫn còn trong tình trạng co cứng, vì thế nên Doãn Tư Nghị quyết định khám nghiệm thi thể của Hạ Ánh Loan trước.
Nếu để so sánh hai mùi thi thể, thì mùi của Hạ Ánh Loan vẫn còn “dễ chịu” hơn của Lưu Tuyết, nhưng đã là mùi người chết thì cái nào cũng khó ngửi như nhau. Mặt nạ phòng độc giúp các bác sĩ pháp y ngăn được tổ hợp khí kinh hoàng này nhưng lại khiến họ ngạt thở trong đống mồ hôi do nắng nóng.
Tuệ Ngọc nấp sau lưng Doãn Tư Nghị, dạ dày rỗng cộng với nhiệt độ cao khiến cô choáng váng, nhưng vẫn quyết tâm trực tiếp vào thi thể không né tránh. So với hai xác chết trước đây của mẹ con Diệp Khê thì vẫn chưa là gì so với thi thể đã chôn cất dưới hòm này.
Doãn Tư Nghị kiểm tra sơ bộ bên ngoài thi thể của Hạ Ánh Loan, phần da ngực và bả vai của nạn nhân có những mảng bầm lớn đã chuyển sang màu đen, đây là những dấu hiệu bình thường do nạn nhân thắt cổ tự tử ảnh hưởng đến các cơ ức - đòn - chùm, khiến máu tụ ở các các vùng này gây nên.
Đánh giá sơ bộ không có điểm bất thường nào, bác sĩ Huỳnh cũng cho rằng người này đúng là thắt cổ tự tử, cái cần tìm bây giờ là tên hung thủ đã tàn nhẫn lấy cắp đầu của nạn nhân.
Tuệ Ngọc đang mừng thầm vì không phải mổ xẻ ở bên trong thì đột nhiên Doãn Tư Nghị lại đứng lên nói với trưởng phòng Đàm:
- Người này có khả năng là bị siết cổ chết.
- Đào mộ cắt đầu ở nghĩa trang, có nghĩa là chúng ta phải khám nghiệm tử thi đã chết nhiều ngày sao?
Doãn Tư Nghị kéo cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên vầng trán đã rịn mồ hôi lạnh, gật đầu xác nhận.
- Phải. Nhưng em đừng lo, có anh ở đây mà, nếu thấy sợ thì cứ nấp sau lưng anh.
Bọn họ không có nhiều thời gian để nói lời âu yếm nên Tuệ Ngọc còn chưa ngấm được hết những gì Doãn Tư Nghị nói đã bị anh kéo vào phòng tắm. Chiếc chăn quấn trên người bị anh ném đi, cô hốt hoảng ngồi thụp xuống sàn ôm lấy cơ thể hoàn toàn trần trụi, giận dữ hét lớn:
- Đồ biến thái! Chú biến ra ngoài ngay!!!
- Đâu phải là anh chưa từng nhìn thấy, em xấu hổ cái gì chứ? Tắm chung để đỡ tốn thời gian, mọi người còn đang chờ đấy.
Lý do của Doãn Tư Nghị thuyết phục quá Tuệ Ngọc không cãi lại được, nhưng cô chẳng nhìn ra trên gương mặt mang đôi phần láu cá ấy là thật lòng vì công việc hay có mục đích riêng.
Tuệ Ngọc kiềm chế lồng ngực đang muốn nổ tung của mình miễn cưỡng đứng dưới vòi hoa sen cùng người bên cạnh. Doãn Tư Nghị ôm lấy eo cô từ phía sau, ấn một ít sữa tắm thoa lên người cô, áp sát vành tai nở nụ cười ngọt ngào nhưng chứa rất nhiều luyến tiếc.
- Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ chúng ta tắm uyên ương bù có được không?
Anh vừa dứt lời, mu bàn chân liền bị dẫm đau điếng, còn chưa nắm rõ tình hình thì Tuệ Ngọc đã giữ lấy khuôn mặt bắt anh ngẩng lên, hai mắt cô mở to long sòng sọc, không chút do dự đập thẳng trán vào trán của anh kêu vang một tiếng như muốn vỡ cả sọ não ở bên trong.
Hai người choáng váng bật ngửa ra phía sau, Tuệ Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần hừ mũi khinh bỉ:
- Tư tưởng bại hoại, đáng bị cầm tù!
Cô đá thêm một cái nữa vào chân Doãn Tư Nghị rồi mới đi ra ngoài, bỏ lại chàng trai tội nghiệp ôm đầu cười khổ. Biết thế anh đã “bại hoại” vào cái ngày cô bước sang tuổi mười tám rồi, nhẫn nhịn lâu như thế làm gì còn bị dọa nhốt vào nhà lao.
Trước khi rời khỏi khách sạn Doãn Tư Nghị còn phải đền bù số tài sản do Tuệ Ngọc làm hỏng, hai người còn không kịp ăn sáng đã lái xe thẳng tới hiện trường. Suốt đoạn đường dài không ai nói với ai tiếng nào, cho đến khi thấp thoáng thấy bóng dáng xe cảnh sát ở gần nghĩa trang nét lo âu mới xuất hiện rõ ràng trên gương mặt Tuệ Ngọc.
Dây rào chắn cảnh báo đã được giăng khắp nơi, người dân hiếu kỳ tập trung đông đến nổi không tìm được lối vào. Doãn Tư Nghị nắm tay Tuệ Ngọc chen chúc vào bên trong, còn chưa vào đến nơi đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
La Tấn Duật chạy ra đầu tiên, nhìn thấy bộ quần áo hai người đang mặc và hôm qua là một thì sắc mặt trầm xuống hẳn, nhưng vì nhiệm vụ mà cố gắng vực dậy tinh thần.
- Bác sĩ Lẫm vừa xem qua, tình tiết rất giống với những vụ án vừa rồi.
Doãn Tư Nghị nhíu mày, dõi mắt nhìn ra đằng xa, hai thi hài vẫn đang nằm bên cạnh mộ phần của mình chưa bị xê dịch. Người đã chết thì còn thù oán gì nữa để đòi, kẻ xác nhân nghiện cắt đầu người đến mức phải lôi xác từ dưới đất lên sao?
Anh quay sang nhìn Tuệ Ngọc, vuốt gương mặt tái nhợt của cô, nhỏ giọng nói:
- Hay là em ở đây đợi đi, vụ này phải làm khám nghiệm trực tiếp tại hiện trường, em chưa ăn sáng, vào trong không chịu được đâu.
- Thế chú đã ăn sáng chưa? Chú chịu được, cháu cũng chịu được. Nhanh lên, nơi này không dành cho kẻ yếu đuối!
Hai mắt Tuệ Ngọc đỏ lừ vì bị sặc mùi nhưng lại hết sức kiên định. Doãn Tư Nghị biết cô học trò của mình đã không còn mềm yếu như hôm nào nữa, dẫu thương cô thân gái phải xông pha vào nguy khó nhưng anh vẫn mỉm cười khích lệ, siết nắm tay cô cùng nhau đi vào hiện trường chính.
Càng đến gần mùi hôi thối càng hăng hơn khiến dạ dày của Tuệ Ngọc nóng ran, cổ họng trực trào khó chịu. Lâm Thiên Nhật mang đồ bảo hộ chạy tới, tiện thể dúi vào tay cô một túi nilon, vừa đúng lúc những món mồi nhắm tối đêm qua từ trong bụng cô vọt hết ra bên ngoài.
Lộ Tuyết Kha ngồi ở đằng trước cũng đang nôn mửa dữ dội, mùi máu của thi thể không bằng một phần mười của cái mùi xác chết đã trương phình này, dù có tiếp xúc nhiều như thế nào đi nữa cũng khó mà thích ứng được.
Thành viên trong đội giám định nhanh chóng mặc đồ bảo hộ rồi đeo mặt nạ phòng độc tiến hành giám định hiện trường. Người nhà của hai nạn nhân đều đã có mặt và hoàn toàn đồng ý để cơ quan chức năng kiểm tra, nhưng lại không chấp nhận mổ xẻ tử thi vì kết quả tử vong đã có từ trước đó nên họ không muốn có thêm đau đớn nào cho người thân của mình nữa.
Công tác tư tưởng lần này khá khó khăn, trước mắt phải xem xét tình hình nếu không có bất thường thì việc mổ tử thi cũng không cần thiết.
Như thường lệ Lâm Thiên Nhật và thành viên bên đội Kỹ thuật sẽ vào trong trước để chụp lại hiện trường, Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật lấy lời khai thân nhân ở bên ngoài. Họ cho hay hai nạn nhân nữ xấu số vừa được chôn cất vào chiều hôm qua, phần bia mộ còn chưa được hoàn thành thì đã bị kẻ ác đào lên. Thân nhân đau lòng gào khóc hết nước mắt, hai người chồng cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình, mấy lần nhào vào trong đòi ôm thi hài vợ, lực lượng chức năng phải rất vất vả can ngăn khuyên nhủ để họ ổn định tinh thần hỗ trợ công tác điều tra.
Tuệ Ngọc ghi chép lại hồ sơ rất đầy đủ, trước mắt nắm được thông tin của hai nạn nhân: Một người tên là Hạ Ánh Loan, 32 tuổi, nghề nghiệp là bác sĩ, chết do treo cổ tự tử. Và người còn lại là Lưu Tuyết, 28 tuổi, nghề nghiệp nội trợ trong gia đình, chết do bệnh hiểm nghèo. Giữa hai người không hề có bất cứ mối quan hệ họ hàng hay quen biết nào với nhau.
Xung quanh phần mộ không để lại dấu chân và vân tay, phần đầu bị cưa cụt không khác những vụ án trước là mấy, nhưng chỉ nhìn qua sơ bộ không đánh giá được điều gì, cần phải kiểm tra chi tiết mới có thể kết luận được là có liên quan tới “Ác quỷ Đầu lâu” hay không.
Sau khi đã xem xét qua hiện trường chính của vụ án, lều bạt được dựng tạm để trực tiếp khám nghiệm tử thi ngay tại chỗ. Mùi thối kinh khủng đến mức mọi người phải tản đi một lúc cho loãng không khí trước khi bắt đầu công việc.
Dù chôn cất cùng ngày cùng giờ, nhưng thời gian tử vong của Hạ Ánh Loan và Lưu Tuyết cách nhau đến 24 tiếng đồng hồ nên quá trình chuyển đổi của thi thể hoàn toàn khác nhau.
Lưu Tuyết mất vào ngày 15 tháng 6, đến hôm nay đã là bốn ngày nên thi thể đã bước vào giai đoạn mềm nhão thứ cấp. Còn Hạ Ánh Loan mất vào ngày 16 tháng 6, đến hôm nay vừa tròn ba ngày, đáng lẽ cũng đã bước vào giai đoạn mềm nhão, nhưng do người nhà báo rằng cô ấy thắt cổ tự tử, đốt sống cổ có thể đã bị gãy nên quá trình co cứng chậm hơn và đến giờ này vẫn còn trong tình trạng co cứng, vì thế nên Doãn Tư Nghị quyết định khám nghiệm thi thể của Hạ Ánh Loan trước.
Nếu để so sánh hai mùi thi thể, thì mùi của Hạ Ánh Loan vẫn còn “dễ chịu” hơn của Lưu Tuyết, nhưng đã là mùi người chết thì cái nào cũng khó ngửi như nhau. Mặt nạ phòng độc giúp các bác sĩ pháp y ngăn được tổ hợp khí kinh hoàng này nhưng lại khiến họ ngạt thở trong đống mồ hôi do nắng nóng.
Tuệ Ngọc nấp sau lưng Doãn Tư Nghị, dạ dày rỗng cộng với nhiệt độ cao khiến cô choáng váng, nhưng vẫn quyết tâm trực tiếp vào thi thể không né tránh. So với hai xác chết trước đây của mẹ con Diệp Khê thì vẫn chưa là gì so với thi thể đã chôn cất dưới hòm này.
Doãn Tư Nghị kiểm tra sơ bộ bên ngoài thi thể của Hạ Ánh Loan, phần da ngực và bả vai của nạn nhân có những mảng bầm lớn đã chuyển sang màu đen, đây là những dấu hiệu bình thường do nạn nhân thắt cổ tự tử ảnh hưởng đến các cơ ức - đòn - chùm, khiến máu tụ ở các các vùng này gây nên.
Đánh giá sơ bộ không có điểm bất thường nào, bác sĩ Huỳnh cũng cho rằng người này đúng là thắt cổ tự tử, cái cần tìm bây giờ là tên hung thủ đã tàn nhẫn lấy cắp đầu của nạn nhân.
Tuệ Ngọc đang mừng thầm vì không phải mổ xẻ ở bên trong thì đột nhiên Doãn Tư Nghị lại đứng lên nói với trưởng phòng Đàm:
- Người này có khả năng là bị siết cổ chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook