Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ
-
Chương 27: Ở cái xã hội xoay chuyển đảo điên này, có ai đáng tin bằng anh...
Mấy lời tán tỉnh này càng nghe càng giống như sở khanh lừa gạt, Tuệ Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, khoanh hai tay trước ngực, đảo nhẹ tròng mắt đi chỗ khác, cười xùy một tiếng:
- Lấy tiền của chú lại phải đổi bằng điều kiện chứ gì? Chú đừng hòng dụ dỗ được cháu.
Cô bắt chước giọng điệu bông đùa của bạn học, bĩu môi đánh giá thêm:
- Tâm hồn của chú tối đen như nước trong ống cống vậy!
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp trai kia liền biến sắc. Doãn Tư Nghị cau mày, tỏ ra mất kiên nhẫn với cô.
- Ai dạy em mấy câu bốc mùi như thế hả? Được thôi, nếu em đã không cần thì thôi vậy, em về nhà xin tiền của mẹ đi.
Tư Nghị thu tay về bỏ ví vào túi, anh đạp chân ghế ngồi lại vào bàn làm việc không thèm nói chuyện với cô nữa. Tuệ Ngọc ngây ra một lúc, người đàn ông này đã biến thái lưu manh còn ích kỷ hẹp hòi, ai mà lấy phải anh về làm chồng đúng là xui xẻo!
Cô trề môi “hứ” khẽ một tiếng rồi cũng vùi đầu vào đống tài liệu, nhưng được một lúc lại ngẩng mặt lên sầu não về chuyện tối nay. Lỡ mời mọi người ăn tiệc rồi, chẳng lẽ bây giờ lại thông báo hủy vì không đủ tiền? Như thế thì mất mặt quá! Xin tiền mẹ thì được rồi nhưng nếu biết cô đi cùng với “ông chú” thì nhất định sẽ bị mẹ ngăn cản. Phải làm sao bây giờ đây?
Tuệ Ngọc len lén liếc nhìn người bên cạnh, trông thấy bộ mặt lạnh lùng khó gần kia liền muốn nhào tới cắn cho bỏ ghét, nhưng tình thế hiện giờ nguy khó, chỉ có “ông chú già” mới có thể giúp được cô mà thôi…
Đạp mũi giày thật nhẹ nhàng, Tuệ Ngọc đẩy bánh xe dưới ghế từ từ nhích lại gần Doãn Tư Nghị, mấy ngón tay nhẵn bóng mò mẫm lên mặt bàn khều khều lên mu bàn tay của anh. Đại úy Doãn làm như không hay không biết vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị lạnh tanh, hất nhẹ tay của cô ra, tiếp tục gõ vào bàn phím máy tính.
Tuệ Ngọc hoá đá mất mấy giây, hình như là chú nhỏ của cô giận thật rồi. Cô chép miệng thở dài, đúng là tự mình làm khó mình, người ta dâng đến tay không nhận, bây giờ lại phải xuống nước nài nỉ ỉ oi, tình cảm thân thiết hơn hai mươi năm nói không chừng có thể rạn nứt vì một chữ “tiền”.
Ném bỏ sỉ diện qua một bên, Tuệ Ngọc nhích lại gần thêm một chút, cô đè một bên mặt lên bàn tay của Doãn Tư Nghị, nũng nịu với anh:
- Chú à…
Bác sĩ Doãn bị đè một bên tay vẫn dùng tay còn lại gõ phím bình thường, không hề để ý đến “cái đuôi” bên cạnh. Tuệ Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang bận tối mặt tối mũi không ai để ý đến mình liền bạo dạn nắm luôn bàn tay còn lại của anh, hai mắt chớp chớp ngây thơ vô tội.
- Chú… Đừng giận nữa mà…
Doãn Tư Nghị dời mắt khỏi màn hình máy tính thờ ơ nhìn cô, Tuệ Ngọc càng tỏ vẻ đáng thương hơn để anh mũi lòng thương xót, nhưng cô đã quá đề cao khả năng diễn xuất của mình, chỉ một giây sau đó bác sĩ Doãn đã cầm tài liệu đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Tuệ Ngọc trừng mắt nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, nếu không vì tiền có khi cô sẽ dùng mấy đòn đánh anh đã dạy cho mình bay tới đấm cho mấy phát, nhưng manh động thì chịu thiệt, cô đành quơ đại một xấp tài liệu rồi đuổi theo sau.
Bác sĩ Doãn thong thả đi lướt qua dãy hành lang dài, Tuệ Ngọc bám sát nút theo sau, cuối cùng anh lại dừng trước cửa phòng khám nghiệm. Cô nuốt khan một cái, dậm chân tại chỗ không dám bước đi, dẫu đã quyết định theo cái nghề này thì phải gắn bó với mùi tử thi và bàn giải phẫu, nhưng cho tới giờ phút này cô vẫn chưa thích ứng nổi, hay nói đúng hơn là tránh được bao lâu thì tránh.
Doãn Tư Nghị đã bước vào trong được một lúc, cơ hội riêng tư này không thể bỏ lỡ được, thế là cô đành phải cắn răng mở cửa đi vào theo. Hơi lạnh ập tới làm cô hơi rùng mình, nhìn thấy bàn giải phẫu hôm nay trống không cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay các thi thể đều đã được trả về gia đình an táng nên phòng khám nghiệm bây giờ chỉ còn những dụng cụ được xếp ngay ngắn trên bàn. Tuệ Ngọc đứng nhìn Doãn Tư Nghị đang kiểm tra số lượng dụng cụ bảo hộ, đây có phải là nhiệm vụ của anh đâu chứ.
- Chú à… nói chuyện với cháu đi.
Tuệ Ngọc nắm nhẹ tay áo của anh lắc lắc vài cái, Doãn Tư Nghị dừng động tác lại dựa vào kệ tủ nhìn cô.
- Chương tiểu thư không sợ nói chuyện với tôi sẽ bị đặt điều kiện sao?
Đúng là giận thật rồi. Tuệ Ngọc bẽn lẽn cười cười lắc đầu nguầy nguậy:
- Cháu đùa thôi, chú đừng có giận nữa mà.
Thấy anh cứ đứng nhìn cô chằm chằm, cô liền giơ ba ngón tay lên thề thốt:
- Cháu hứa, sẽ không bao giờ phỉ báng so sánh chú giống như nước cống nữa! Thật đó!
Độ ngây thơ thành thật trong mắt cô làm Doãn Tư Nghị dở khóc dở cười, anh quay lại với đống trang phục bảo hộ làm như rất bận rộn xốc lên xốc xuống kiểm tra liên tục dù hành động này chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Được rồi, anh không giận nữa, em về phòng làm việc đi.
- Cháu vẫn chưa nói hết mà.
Tuệ Ngọc không chịu buông ống tay áo của anh, mím cánh môi rụt rè một hồi mới lên tiếng:
- Ví của chú… vẫn cho cháu mượn được chứ?
Dường như Doãn Tư Nghị chỉ đợi có câu hỏi này nên Tuệ Ngọc vừa dứt lời anh liền kéo eo của cô sát vào mình, hông dán chặt hông, nhướng mày tự đắc.
- Được chứ! Nhưng bé con à, anh đúng là người thích đặt điều kiện, nếu không có thứ gì trao đổi anh sẽ không đáp ứng đâu. Em hiểu tính anh nhất mà.
Biết ngay mà, đâu phải tự nhiên dễ nói chuyện như vậy. Tuệ Ngọc chậc lưỡi, lườm gương mặt đen tối kia một cái, chán ghét hỏi:
- Điều kiện là gì?
Doãn Tư Nghị cụng đầu vào trán cô, nhỏ tiếng nói:
- Gọi bằng anh.
- Chú cố ý có phải không?
Tuệ Ngọc trừng mắt đẩy anh ra, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không xê dịch. Bác sĩ Doãn cười cười “ừm” một tiếng, không hề giấu giếm ý nghĩ của mình.
- Đồ lưu manh!
- Còn mắng một tiếng nữa anh sẽ đè em ra đây ngay đấy!
Hơi lạnh trong phòng khám nghiệm đã toát ra sức nóng, tận sâu trong lòng Tuệ Ngọc đổ mồ hôi ròng ròng, cái con người này nói năng không biết dè chừng xấu hổ gì cả. Cô trợn trắng hai mắt ương ngạnh đối đầu với anh, đổi cách xưng hô không có gì to tát cả nhưng cô không muốn khuất phục trước bộ mặt lưu manh này.
Tuệ Ngọc nhếch miệng “phi phi” coi thường, dẫm mạnh lên chân anh rồi quay đầu đi thẳng ra cửa, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì lại nghe được giọng của Lâm Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm ở bên ngoài đang bàn về bữa tiệc tối nay. Cô nhắm chặt mắt, cắn chặt răng dứt khoát quay đầu đâm thẳng vào ngực Doãn Tư Nghị, miễn cưỡng gọi giống như đang bị kề dao vào cổ.
- Aaa… nh… anh…
Doãn Tư Nghị bật cười, xoa mái tóc của cô, mở miệng chê bai:
- Nói đàng hoàng.
Tuệ Ngọc nghiến răng, nuốt uất hận vào lòng, từ tốn gọi lại:
- Anh.
- Đơn điệu quá.
- Vậy phải như thế nào mới vừa lòng chú?
Doãn Tư Nghị rũ mắt xuống nhìn cô.
- Em có thể gọi là anh yêu này. Còn có thể gọi là ông xã hay chồng yêu nữa. Như thế nào cũng được.
Anh kề môi sát vào môi cô, dịu dàng nói tiếp:
- Nếu em gọi anh là chồng hoặc ông xã thì ngay bây giờ anh sẽ dẫn em qua ủy ban làm hôn thú ngay lập tức. Em muốn thử không? Làm vợ của anh không chịu thiệt đâu.
- Chú! Sao chú càng ngày càng biến chất vậy? Nếu không phải cháu quen biết chú từ nhỏ thì cháu sẽ nghĩ chú là sở khanh chuyên đi lừa tình phụ nữ đấy!
Tuệ Ngọc ấm ức tới mức muốn nghẹn họng mà bác sĩ Doãn vẫn trơ trơ bày ra bộ mặt “chính nhân quân tử” sáng ngời, thư thả đáp lại lời cô:
- Anh biến chất ư? Em thử nhìn lại cái xã hội đảo điên này xem, nhìn luôn những người đàn ông vây quanh em nữa, có ai đáng tin bằng anh không?
Cổ họng Tuệ Ngọc nghẹn cứng, không phải vì không thể phản bác mà biết dù có cãi tới mai cũng không thắng nổi anh. Vì “tiền” cô đành nhịn nhục chịu thiệt, nuốt uất ức vào lòng, gượng gạo gọi một tiếng cho xong.
- Anh… anh yêu. Anh có thể cho cháu mượn ví một hôm được không?
- Năm phút nữa lại tập trung tới phòng họp, nếu em không ghép vần đàng hoàng thì giao dịch kết thúc nhé.
Tuệ Ngọc chửi lầm bầm vài tiếng trong họng rồi thở hắt một hơi, bắt chước mấy cảnh tình cảm trong phim, vòng hai tay lên cổ Doãn Tư Nghị, nhìn anh đắm đuối, hạ giọng ngọt lịm:
- Anh yêu à, anh có thể có em mượn một ít tiền có được không?
Đến lúc này Doãn Tư Nghị mới cong môi mãn nguyện, đôi mắt anh ôn hòa ấm áp, yết hầu nam tính trượt xuống theo cái rũ mắt dịu dàng của anh.
- Tất nhiên là được rồi. Hộ khẩu nhà anh em còn có thể vào được thì tiền hay thẻ đã là gì. Ví trong túi anh tùy em sử dụng.
- Lấy tiền của chú lại phải đổi bằng điều kiện chứ gì? Chú đừng hòng dụ dỗ được cháu.
Cô bắt chước giọng điệu bông đùa của bạn học, bĩu môi đánh giá thêm:
- Tâm hồn của chú tối đen như nước trong ống cống vậy!
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp trai kia liền biến sắc. Doãn Tư Nghị cau mày, tỏ ra mất kiên nhẫn với cô.
- Ai dạy em mấy câu bốc mùi như thế hả? Được thôi, nếu em đã không cần thì thôi vậy, em về nhà xin tiền của mẹ đi.
Tư Nghị thu tay về bỏ ví vào túi, anh đạp chân ghế ngồi lại vào bàn làm việc không thèm nói chuyện với cô nữa. Tuệ Ngọc ngây ra một lúc, người đàn ông này đã biến thái lưu manh còn ích kỷ hẹp hòi, ai mà lấy phải anh về làm chồng đúng là xui xẻo!
Cô trề môi “hứ” khẽ một tiếng rồi cũng vùi đầu vào đống tài liệu, nhưng được một lúc lại ngẩng mặt lên sầu não về chuyện tối nay. Lỡ mời mọi người ăn tiệc rồi, chẳng lẽ bây giờ lại thông báo hủy vì không đủ tiền? Như thế thì mất mặt quá! Xin tiền mẹ thì được rồi nhưng nếu biết cô đi cùng với “ông chú” thì nhất định sẽ bị mẹ ngăn cản. Phải làm sao bây giờ đây?
Tuệ Ngọc len lén liếc nhìn người bên cạnh, trông thấy bộ mặt lạnh lùng khó gần kia liền muốn nhào tới cắn cho bỏ ghét, nhưng tình thế hiện giờ nguy khó, chỉ có “ông chú già” mới có thể giúp được cô mà thôi…
Đạp mũi giày thật nhẹ nhàng, Tuệ Ngọc đẩy bánh xe dưới ghế từ từ nhích lại gần Doãn Tư Nghị, mấy ngón tay nhẵn bóng mò mẫm lên mặt bàn khều khều lên mu bàn tay của anh. Đại úy Doãn làm như không hay không biết vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị lạnh tanh, hất nhẹ tay của cô ra, tiếp tục gõ vào bàn phím máy tính.
Tuệ Ngọc hoá đá mất mấy giây, hình như là chú nhỏ của cô giận thật rồi. Cô chép miệng thở dài, đúng là tự mình làm khó mình, người ta dâng đến tay không nhận, bây giờ lại phải xuống nước nài nỉ ỉ oi, tình cảm thân thiết hơn hai mươi năm nói không chừng có thể rạn nứt vì một chữ “tiền”.
Ném bỏ sỉ diện qua một bên, Tuệ Ngọc nhích lại gần thêm một chút, cô đè một bên mặt lên bàn tay của Doãn Tư Nghị, nũng nịu với anh:
- Chú à…
Bác sĩ Doãn bị đè một bên tay vẫn dùng tay còn lại gõ phím bình thường, không hề để ý đến “cái đuôi” bên cạnh. Tuệ Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang bận tối mặt tối mũi không ai để ý đến mình liền bạo dạn nắm luôn bàn tay còn lại của anh, hai mắt chớp chớp ngây thơ vô tội.
- Chú… Đừng giận nữa mà…
Doãn Tư Nghị dời mắt khỏi màn hình máy tính thờ ơ nhìn cô, Tuệ Ngọc càng tỏ vẻ đáng thương hơn để anh mũi lòng thương xót, nhưng cô đã quá đề cao khả năng diễn xuất của mình, chỉ một giây sau đó bác sĩ Doãn đã cầm tài liệu đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Tuệ Ngọc trừng mắt nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, nếu không vì tiền có khi cô sẽ dùng mấy đòn đánh anh đã dạy cho mình bay tới đấm cho mấy phát, nhưng manh động thì chịu thiệt, cô đành quơ đại một xấp tài liệu rồi đuổi theo sau.
Bác sĩ Doãn thong thả đi lướt qua dãy hành lang dài, Tuệ Ngọc bám sát nút theo sau, cuối cùng anh lại dừng trước cửa phòng khám nghiệm. Cô nuốt khan một cái, dậm chân tại chỗ không dám bước đi, dẫu đã quyết định theo cái nghề này thì phải gắn bó với mùi tử thi và bàn giải phẫu, nhưng cho tới giờ phút này cô vẫn chưa thích ứng nổi, hay nói đúng hơn là tránh được bao lâu thì tránh.
Doãn Tư Nghị đã bước vào trong được một lúc, cơ hội riêng tư này không thể bỏ lỡ được, thế là cô đành phải cắn răng mở cửa đi vào theo. Hơi lạnh ập tới làm cô hơi rùng mình, nhìn thấy bàn giải phẫu hôm nay trống không cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay các thi thể đều đã được trả về gia đình an táng nên phòng khám nghiệm bây giờ chỉ còn những dụng cụ được xếp ngay ngắn trên bàn. Tuệ Ngọc đứng nhìn Doãn Tư Nghị đang kiểm tra số lượng dụng cụ bảo hộ, đây có phải là nhiệm vụ của anh đâu chứ.
- Chú à… nói chuyện với cháu đi.
Tuệ Ngọc nắm nhẹ tay áo của anh lắc lắc vài cái, Doãn Tư Nghị dừng động tác lại dựa vào kệ tủ nhìn cô.
- Chương tiểu thư không sợ nói chuyện với tôi sẽ bị đặt điều kiện sao?
Đúng là giận thật rồi. Tuệ Ngọc bẽn lẽn cười cười lắc đầu nguầy nguậy:
- Cháu đùa thôi, chú đừng có giận nữa mà.
Thấy anh cứ đứng nhìn cô chằm chằm, cô liền giơ ba ngón tay lên thề thốt:
- Cháu hứa, sẽ không bao giờ phỉ báng so sánh chú giống như nước cống nữa! Thật đó!
Độ ngây thơ thành thật trong mắt cô làm Doãn Tư Nghị dở khóc dở cười, anh quay lại với đống trang phục bảo hộ làm như rất bận rộn xốc lên xốc xuống kiểm tra liên tục dù hành động này chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Được rồi, anh không giận nữa, em về phòng làm việc đi.
- Cháu vẫn chưa nói hết mà.
Tuệ Ngọc không chịu buông ống tay áo của anh, mím cánh môi rụt rè một hồi mới lên tiếng:
- Ví của chú… vẫn cho cháu mượn được chứ?
Dường như Doãn Tư Nghị chỉ đợi có câu hỏi này nên Tuệ Ngọc vừa dứt lời anh liền kéo eo của cô sát vào mình, hông dán chặt hông, nhướng mày tự đắc.
- Được chứ! Nhưng bé con à, anh đúng là người thích đặt điều kiện, nếu không có thứ gì trao đổi anh sẽ không đáp ứng đâu. Em hiểu tính anh nhất mà.
Biết ngay mà, đâu phải tự nhiên dễ nói chuyện như vậy. Tuệ Ngọc chậc lưỡi, lườm gương mặt đen tối kia một cái, chán ghét hỏi:
- Điều kiện là gì?
Doãn Tư Nghị cụng đầu vào trán cô, nhỏ tiếng nói:
- Gọi bằng anh.
- Chú cố ý có phải không?
Tuệ Ngọc trừng mắt đẩy anh ra, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không xê dịch. Bác sĩ Doãn cười cười “ừm” một tiếng, không hề giấu giếm ý nghĩ của mình.
- Đồ lưu manh!
- Còn mắng một tiếng nữa anh sẽ đè em ra đây ngay đấy!
Hơi lạnh trong phòng khám nghiệm đã toát ra sức nóng, tận sâu trong lòng Tuệ Ngọc đổ mồ hôi ròng ròng, cái con người này nói năng không biết dè chừng xấu hổ gì cả. Cô trợn trắng hai mắt ương ngạnh đối đầu với anh, đổi cách xưng hô không có gì to tát cả nhưng cô không muốn khuất phục trước bộ mặt lưu manh này.
Tuệ Ngọc nhếch miệng “phi phi” coi thường, dẫm mạnh lên chân anh rồi quay đầu đi thẳng ra cửa, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì lại nghe được giọng của Lâm Thiên Nhật và Huỳnh Lẫm ở bên ngoài đang bàn về bữa tiệc tối nay. Cô nhắm chặt mắt, cắn chặt răng dứt khoát quay đầu đâm thẳng vào ngực Doãn Tư Nghị, miễn cưỡng gọi giống như đang bị kề dao vào cổ.
- Aaa… nh… anh…
Doãn Tư Nghị bật cười, xoa mái tóc của cô, mở miệng chê bai:
- Nói đàng hoàng.
Tuệ Ngọc nghiến răng, nuốt uất hận vào lòng, từ tốn gọi lại:
- Anh.
- Đơn điệu quá.
- Vậy phải như thế nào mới vừa lòng chú?
Doãn Tư Nghị rũ mắt xuống nhìn cô.
- Em có thể gọi là anh yêu này. Còn có thể gọi là ông xã hay chồng yêu nữa. Như thế nào cũng được.
Anh kề môi sát vào môi cô, dịu dàng nói tiếp:
- Nếu em gọi anh là chồng hoặc ông xã thì ngay bây giờ anh sẽ dẫn em qua ủy ban làm hôn thú ngay lập tức. Em muốn thử không? Làm vợ của anh không chịu thiệt đâu.
- Chú! Sao chú càng ngày càng biến chất vậy? Nếu không phải cháu quen biết chú từ nhỏ thì cháu sẽ nghĩ chú là sở khanh chuyên đi lừa tình phụ nữ đấy!
Tuệ Ngọc ấm ức tới mức muốn nghẹn họng mà bác sĩ Doãn vẫn trơ trơ bày ra bộ mặt “chính nhân quân tử” sáng ngời, thư thả đáp lại lời cô:
- Anh biến chất ư? Em thử nhìn lại cái xã hội đảo điên này xem, nhìn luôn những người đàn ông vây quanh em nữa, có ai đáng tin bằng anh không?
Cổ họng Tuệ Ngọc nghẹn cứng, không phải vì không thể phản bác mà biết dù có cãi tới mai cũng không thắng nổi anh. Vì “tiền” cô đành nhịn nhục chịu thiệt, nuốt uất ức vào lòng, gượng gạo gọi một tiếng cho xong.
- Anh… anh yêu. Anh có thể cho cháu mượn ví một hôm được không?
- Năm phút nữa lại tập trung tới phòng họp, nếu em không ghép vần đàng hoàng thì giao dịch kết thúc nhé.
Tuệ Ngọc chửi lầm bầm vài tiếng trong họng rồi thở hắt một hơi, bắt chước mấy cảnh tình cảm trong phim, vòng hai tay lên cổ Doãn Tư Nghị, nhìn anh đắm đuối, hạ giọng ngọt lịm:
- Anh yêu à, anh có thể có em mượn một ít tiền có được không?
Đến lúc này Doãn Tư Nghị mới cong môi mãn nguyện, đôi mắt anh ôn hòa ấm áp, yết hầu nam tính trượt xuống theo cái rũ mắt dịu dàng của anh.
- Tất nhiên là được rồi. Hộ khẩu nhà anh em còn có thể vào được thì tiền hay thẻ đã là gì. Ví trong túi anh tùy em sử dụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook