Địa điểm liên hoan mọi người trong lớp quyết định là ở một nhà hàng tư khá nổi danh ở Thanh Thành, từ trước đến nay nổi tiếng khó đặt chỗ.

Lúc này lại có thể đặt được một lần 4- 5 bàn ăn, hiển nhiên là có công lao rất lớn của các bậc phụ huynh.

Nhà hàng có một bãi đỗ xe riêng vừa phải. Lớp trưởng cũ của 11- 6 sợ mọi người không tìm được địa điểm nên cũng đứng chờ ngay bên cạnh bãi đỗ xe.

Khi thấy Văn Dục Phong từ trên ghế lái bước xuống, sống lưng Tề Miểu theo bản năng thẳng lên, biểu tình cũng mang theo chút nghiêm túc.

“Chào anh, Dục ca.”

Nhân viên giữ xe chuẩn bị đi lên nhận lấy chìa khóa của Văn Dục Phong ngây người, hết nhìn Tề Miểu lại nhìn Văn Dục Phong. Trong ánh mắt rõ ràng mang theo sợ hãi.

Lúc đó bên ghế phó lái còn chưa mở cửa, Tần Tình ngồi bên trong nhìn toàn bộ câu chuyện, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Tần Tình phát hiện, tất nhiên Văn Dục Phong cũng nhận ra ánh mắt kì lạ của nhân viên giữ xe.

Cậu bất đắc dĩ nhìn Tề Miểu một cái.

Bấy giờ Tề Miểu mới nhận ra thái độ và cách xưng hô của mình có thể dẫn đến hiểu lầm gì, không khỏi đỏ mặt, xua tay với nhân viên đỗ xe bên cạnh:

“Chúng tôi là bạn học, bạn học.”

“…”

Nhân viên đỗ xe nhìn chiếc SUV giá trị xa xỉ đang dừng trước mặt, không nói chuyện. Nhưng từ biểu cảm cũng có thể hiểu, anh ta căn bản không tin lời của Tề Miểu, ngược lại thần sắc nhìn Văn Dục Phong càng kính cẩn.

Văn Dục Phong liếc Tề Miểu xong cũng không quan tâm thái độ của hai người họ nữa. Lúc này cậu chạy tới bên ghế phó lái, duỗi tay kéo mở cửa, cong môi cười với Tần Tình ở bên trong, duỗi tay làm động tác mời.

Đây vốn chỉ là vui đùa cố tình bày ra bộ dạng thân sĩ, nhưng cậu nam sinh lại cho ra một phong thái khác hoàn toàn. Dù cậu chỉ mặc quần áo thông thường, nhưng nét mặt và động tác đều không có chút tì vết nào.

Tần Tình không khỏi ngẩn ra.

Có lẽ đến lúc này cô mới cảm giác được sự khác biệt với Văn Dục Phong hay treo ý cười lười biếng trên môi lúc trước______ người này quả nhiên đã thành niên rồi, thậm chí tính cách khí độ còn rất chín chắn trưởng thành.

Nhìn cô gái nhỏ trong xe ngây người nhìn mình, Văn Dục Phong đứng bên ngoài cười nhẹ, giọng nói hơi khàn, đáy mắt rạng rỡ ý cười:

“Hay là, anh ôm em xuống xe nhé?”

Tần Tình: “…”

__________

Văn Dục Phong tản mạn phóng túng mà cô quen thuộc rốt cuộc trở về rồi.

Tần Tình nghiêm túc, làm bộ không nghe thấy Văn Dục Phong nói gì, nhảy xuống xe, đi thẳng vào nhà hàng.

Phía sau, Văn Dục Phong sải bước, tâm tình sung sướng đuổi theo.

Tề Miểu nhìn bóng dáng hai người sóng vai một trước một sau, ngây người một chút mới gãi gãi đầu:


“…Bây giờ lại còn rêu rao như vậy à?”

Mọi người trong lớp tập trung ở hàng ghế lô ở gian ngoài. Sau khi cánh cửa lớn mở ra, hình ảnh người tới đều lọt vào mắt mọi người.

Tần Tình trước đó tinh thần không tập trung lắm, đến khi bước vào phòng, nhận thấy ánh mắt phức tạp của mọi người trong lớp cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện mà cô đã xem nhẹ.

____________

Cô mặc một chiếc áo khoác hồng, bên trong là áo sơ mi và quần legging, người bên cạnh mặc một chiếc áo khoác trùng kết hợp với áo cao cổ và quần dài màu đen, bất luận là về mặt nhan sắc hay cách ăn mặc đều khiến những bạn học có mặt trong nhà ăn lặng thinh một lát.

Lúc này, những giáo viên cũ trước kia và Thẩm Lương đều chưa tới, bọn học sinh cũng không có gì câu nệ.

Không biết từ góc nào truyền đến một câu:

“Đồ đôi à______”

“…”

Câu này nếu là nói tới một bạn học khác thì mọi người nghe xong chắc chắn đã nhao nhao hưởng ứng rồi.

Chỉ tiếc đối tượng nhắc tới lần này khiến bọn họ hơi sốt ruột lo lắng, mà nam sinh đang nhét tay vào túi áo khoác đứng bên cạnh cũng chợt ngước mắt lên nhìn.

Gương mặt tuấn tú thoáng qua chút ý cười mờ nhạt, tầm mắt chầm chậm đảo một vòng quanh phòng ăn.

Không một tiếng động.

Tâm tư bát quái không thắng được an nguy bản thân, mọi người lập tức tắt nắng.

Văn Dục Phong lúc này mới sải chân đi vào.

Tần Tình cũng im lặng đi vào trong.

Bên này hai người còn chưa đi được qua một nửa hàng ghê lô thì cửa lớn lại bị kéo ra một lần nữa.

Đi đầu chính là Lớp trưởng Tề Miểu, trên mặt treo nụ cười vui mừng.

“Thầy Thẩm tới rồi!”

Theo lời cậu ta nói, Thẩm Lương từ bên cạnh đi đến.

Khác với bộ đồ tây trang mà thầy hay mặc tới trường, hôm nay thầy Thẩm Lương lại mặc một chiếc áo lông vũ đỏ rực.

Đám học sinh cũng vì vậy mà phản ứng rất nhiệt liệt.

“Thầy Thẩm có việc vui ạ!”

“Thầy Thẩm năm mới vui vẻ!”


Thẩm Lương đáp lời, trêu đùa với mọi người vài câu, lơ đãng ngước mắt liền nhìn thấy hai người Văn Dục Phong và Tần Tình còn đứng ở đó.

“Đây không phải tiểu tài nữ của chúng ta và bạn học cùng bàn sao?”

Thẩm Lương cười nhìn phía hai người.

Khi nhìn tới cách ăn mặc của hai người, ánh mắt thầy khẽ động, chẳng qua rất nhanh lại trở về bình thường, trực tiếp nhìn qua Tần Tình.

“Tần Tình, thầy nghe nói ở ban xã hội vẫn không ai có thể lung lay được vị trí đứng đầu của em nhỉ.”

Nói rồi, ánh mắt Thẩm Lương chuyển qua chàng nam sinh bên cạnh: “Nhưng điều lợi hại nhất chính là, nghe nói Văn Dục Phong cũng bị em kéo lên trên bảng thành tích rồi à?”

Lời này đương nhiên mang ý vui đùa, người ngoài nghe thì chỉ cười rồi cho qua.

Nhưng Tần Tình không có.

Cô dịu dàng cười, mắt hạnh xinh đẹp lại rất nghiêm túc:

“Thầy Thẩm, đó là nỗ lực của Văn Dục Phong. Lần này môn Văn của anh ấy đứng đầu toàn khối, so với em còn cao hơn không ít, cho nên em không có công lao gì.”

Từ “đếm ngược toàn khối” đến “đứng đầu toàn khối”, sự biến hóa của Văn Dục Phong có thể coi như kì tích rồi, truyền đi khắp “mọi ngõ ngách” của khối 11.

Cho nên khi Tần Tình nói ra, những học sinh khác của 11- 6 đều không quá kinh ngạc.

Chẳng qua mặc dù đã sớm biết, nhưng nghĩ lại cảnh tượng trái ngược trước đây, không ít người vẫn là cảm khái trong lòng.

Thẩm Lương cũng vậy.

Thầy nhấc chân đi qua, đến trước mặt Văn Dục Phong mới dừng lại.

“Lần thi cuối kì này, em đứng thứ 16 toàn ban xã hội?”

Văn Dục Phong: “Cảm ơn thầy Thẩm quan tâm.”

Thẩm Lương ánh mắt chợt lóe: “Những thứ khác… không bỏ phí chứ?”

“Dạ không.”

“Suy nghĩ vẫn không thay đổi?”

“…”

Văn Dục Phong ngừng lời.

Cậu không vội vã trả lời, mà trong ánh mắt khó hiểu của mọi người lại nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh.


Ánh mắt cậu va phải sự nghi hoặc trong mắt cô gái nhỏ.

Qua hai giây, Văn Dục Phong quay đầu lại, rũ mắt, nhẹ giọng cười.

“Từng dao động, nhưng không sao… Em rất hiểu kết quả cuối cùng em muốn là như thế nào.”

Trước lúc đó, cậu sẽ không dao động nữa.

Bởi vì tất cả những điều cậu làm hiện tại, đều là vì để có thể cùng cô đi tới nơi đó.

“…”

Thẩm Lương trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng không thể phủ nhận, một loại cảm xúc như được trấn an đang chiếm phần hơn.

_______ rốt cuộc vẫn do thầy đã xem nhẹ tâm tính của cậu thanh niên rồi.

Sau đó các giáo viên khác cũng lần lượt tới, sôi nổi ngồi xuống. Các bàn yên vị xong, mọi người bắt đầu vui đùa hỏi thăm nhau.

Hiện tại đang là lớp 11, sự nặng nề của “thi đại học” còn chưa đổ xuống, đa số học sinh đều nghĩ về những niềm vui nỗi buồn, những cảm xúc không thể không nhắc tới về cái lứa tuổi thanh xuân này.

Vì thế bữa cơm tuy không bao lâu nhưng tâm sự lại không ít. Mấy giáo viên bắt đầu rời đi trước với lí do nhà có việc.

Kết quả cuối cùng chỉ còn đám học sinh chưa thành niên vây quanh khu ghế lô chơi với nhau.

Khó khăn lắm mới được giải thoát từ áp lực thi cử, nếu cứ như vậy trở về, bọn họ hiển nhiên không cam lòng.

Cuối cùng mọi người đề nghị:

“Lúc này mới mấy giờ chứ, gấp gáp về nhà làm gì_____ nào nào nào, ‘phùng thất qua’ [1], ai thua phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm, đồng ý không!”

[1] Phùng thất qua: là một trò chơi ở Trung Quốc, cách chơi cơ bản là mọi người xếp thành vòng tròn, sau đó đọc các số theo thứ tự bắt đầu từ 1. Nếu số đó là 7 hoặc bội của 7, bạn không thể đọc số đó mà phải thực hiện một động tác. Ví dụ, nếu người chơi trước đọc 13 và bạn là người chơi tiếp theo, bạn nên đọc 14 theo thứ tự, nhưng vì 14 là bội số của 7 nên không thể đọc ra được. Người chơi tiếp theo cũng không được đọc 14 mà phải đọc 15. Nếu đọc sai thì sẽ thua.

Ý kiến này lập tức được mọi người nhất trí.

___________

Chia lớp được nửa năm, những người đã có đôi hoặc là còn độc thân lúc này đều bị đồ uống xông lên não, hứng thú bừng bừng.

Một khi đã có ai đó khởi xường, tất nhiên mọi người sẽ hùa theo.

Mà hình phạt sau khi mọi người chọn nói thật hay mạo hiểm đều được mỗi người viết trước vào một tờ giấy nhỏ rồi thu lại. Đến lúc đó ai thua thì rút một tờ trong số đó là được.

Trò chơi bắt đầu.

Chẳng qua chưa chơi được mấy vòng đã có người kháng nghị_________

“Như vậy không công bằng! Trò chơi này vốn dĩ là để ban tự nhiên các người bức ép ban xã hội chúng tôi mà! Biết chúng tôi học toán không tốt có phải không______ ai là người đề nghị cái này chứ, để ông đây đập cho nó một trận!”

“Cậu có liêm sỉ chút đi!”, ngồi cùng bàn với người kháng nghị là một vị “thường thắng tướng quân” đang đắc ý vênh váo, nghe vậy liền phản bác: “Tôi thấy Dục ca và Tần Tình đều là ban xã hội nhưng không phải cũng chưa từng thua sao…”

Càng về sau động tĩnh càng nhỏ, người nói cũng chợt nhận ra bản thân vừa đem ai ra làm lá chắn, sắc mặt khẽ thay đổi.

Không ít người theo bản năng hướng ánh mắt về một góc nào đó.

Ghế lô trở nên an tĩnh đến ngượng ngùng.


Ở trong tầm mắt mọi người, Văn Dục Phong vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Tần Tình như suy tư điều gì thì đột nhiên bị gọi tên, lúc này mới chú ý tới bên kia.

Mà Tần Tình đang bị trò chơi này làm cho chán muốn chết cũng hoàn hồn, cái tay ở dưới bàn kéo nhẹ Văn Dục Phong một cái.

Văn Dục Phong căn bản không để ý tới, chỉ suy nghĩ xem lúc nào mới có thể đem bạn học nhỏ của cậu rời đi. Nhưng mà lúc này do nhận được “chỉ thị”, cậu chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.

“Đều cảm thấy không công bằng thì đổi trò khác đi.”

Nam sinh cong môi mỏng, ngón trỏ thon dài gõ nhịp trên mặt bàn: “Đơn giản một chút, xoay muỗng đi.”

Những bạn học vừa bị thua nhao nhao hưởng ứng.

“…”

Duy chỉ có Tần Tình giống như có thâm cừu đại hận nhìn cái muỗng trước mặt mình.

__________

Từ sau lần chơi xoay bình rượu lần trước ở quán bar, cô đã có một bản năng ghét bỏ với cái trò “xoay” này.

Có lẽ là phát hiện suy nghĩ của cô gái nhỏ, cậu nam sinh vòng tay ra sau ghế cô ngồi, cúi người lại gần.

Tiếng cười trầm khàn vang lên trong gang tấc:

“Sợ?”

“…”

Tần Tình nghe ra người này cố ý, bực mình liếc cậu một cái.

Chẳng qua, một phút sau, Tần Tình liền tươi tỉnh lại.

Nhìn chiếc muỗng ở giữa bàn đang chỉ vào người bên cạnh mình, cô gái nhỏ cười tới mức mắt cong thành vầng trăng non.

“Văn Dục Phong, anh chọn giấy phạt đi!”

“…”

Sau khi bản thân bất ngờ “trúng thưởng”, bản thân Văn Dục Phong không có cảm xúc gì mấy.

Nhưng mà thấy bộ dáng muôn hoa đua nở của cô gái nhỏ bên cạnh, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy_______ thì ra trò chơi nhàm chán như vậy thật sự cũng có ý nghĩa tồn tại của nó.

Nhìn Tần Tình miệng cười rạng rỡ, Văn Dục Phong đứng dậy đi rút giấy phạt, lại cũng nhịn không được mà cong khóe môi.

Lát sau, tờ giấy cậu rút được đã được mở ra.

Hình phạt rất đơn giản, chính là cho mọi người xem ảnh chụp đặt trong ví của mình.

Sau khi biết được hình phạt, bao gồm cả Tần Tình cũng cảm thấy có chút không thú vị.

___________

Ở cái thời này, còn ai lại đi để ảnh trong ví nữa.

Chỉ là vừa nghĩ như vậy được hai giây, Tần Tình liền thấy vẻ mặt của Văn Dục Phong thoáng qua một chút không được tự nhiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương