Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy
-
1: Anh Trai
Thanh Thành tháng sáu, trên con đường chính trong trung tâm thành phố, một chiếc taxi chạy qua dưới bóng cây Cẩm Quỳ.
Bên trong chiếc xe, ánh mắt tài xế rơi vào người cô gái nhỏ qua kính chiếu hậu.
"Cô gái nhỏ, cháu là học sinh trường Trung học Nhất Sư sao?"
"..."
Tần Tình chớp mắt nhìn bên ngoài cửa kính đến xuất thần, ánh mắt trở lại trong xe.
Lời phủ nhận suýt chút nữa thốt ra đã bị cô đè nén lại, Tần Tình cúi đầu liếc nhìn bộ đồng phục mới của trường Trung học Nhất Sư, cảm giác này có chút kỳ lạ khiến cô bất đắc dĩ mà rũ mắt xuống.
"Cháu chuyển trường tới, hôm nay là ngày đầu tiên đến làm quen môi trường ở trường mới."
"À! Vậy cũng lợi hại rồi, Trung học Nhất Sư chính là trọng điểm của tỉnh."
Tài xế nói vậy, nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi ở phía sau chỉ nhẹ nhàng không lên tiếng nữa, bộ dạng có chút không muốn nói chuyện, anh cũng không nói tiếp.
Đi lướt qua đám học sinh hò hét ầm ĩ, taxi dừng lại trước cửa trường Trung học Nhất Sư.
Dáng người nhỏ xinh của cô gái nhỏ đẩy cửa xe xuống.
Lúc này đã 12 giờ trưa, học sinh tan học về hết từ lâu, chỉ còn một số người tan học muộn chưa kịp ra về.
Tần Tình đội mũ lưỡi trai đi dưới cây thông lớn bên ngoài trường học.
Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Thầy Tôn, chào thầy...!vâng, em là Tần Tình, em đã đến trước cổng trường rồi ạ."
"Được! Em ở đây đợi thầy ạ."
Ngắt điện thoại, Tần Tình thở dài.
Uhm, còn may vị Chủ nhiệm giáo vụ nổi tiếng của trường Nhất Sư không đáng sợ như trong lời đồn.
Mấy giây sau, trên mặt cô lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Bất kể nói thế nào, Trung học Nhất Sư là trường tư thục nổi tiếng nhất Thanh Thành, chí ít đồng phục cao trung so ra đẹp hơn rất nhiều.
Áo sơ- mi Tây trang, bên ngoài thêm váy ca-rô và giày da nhỏ, mỗi ngày đều phải mặc đồng phục đến trường, học sinh hẳn cũng rất vui vẻ.
Trong lúc Tần Tình đang nghĩ, lơ đãng giương mắt nhìn liền nhìn thấy hai nam sinh mặc áo sơ- mi và quần jean lụm thụm từ trong trường đi ra.
Không mặc đồng phục.
Trong đó có một người còn nhuộm tóc vàng.
Tần Tình ngạc nhiên.
Đều là Trung học, phong cách của Nhất Sư lại tự do cởi mở như vậy sao?
Sau đó cô đưa mắt đến nơi khác...!
Ngoại trừ hai trường hợp ngoại lệ này, các học sinh khác đều mặc đồng phục đeo cavart.
Trong lúc Tần Tình thất thần, hai nam sinh đó ra ngoài cổng trường, vừa hay đi về phía này, đến khi cách cô không xa mới dừng lại.
Nam sinh tóc đen đứng yên trong chốc lát, nhìn đồng hồ, khó hiểu mà quay mặt hỏi: "Giữa trưa thế này Dục ca có việc gì vậy?"
Tóc vàng bên cạnh nói tiếp: "Mày không biết à? Thành tích thi tháng đi xuống, lão Phó lại giữ Dục ca ở văn phòng phê bình giáo dục rồi."
"Oh..."
Tóc đen gật đầu, dừng hai giây rồi cười "he he", nháy mắt với tóc vàng: "Tao còn cho rằng Tề Lộ Lộ chưa chết tâm, kéo Dục ca đến rừng cây nhỏ đó."
"Mày nói cũng kỳ quái!", tóc vàng nhíu mày: "Tề Lộ Lộ lớn lên không tồi, vóc dáng cũng được, quan trọng nhất là tính tình lẫn ánh mắt đủ mạnh mẽ, Dục ca không thuận mắt người ta ở chỗ nào?"
Lắc đầu một cái: "Nếu là tao, tao cũng thấy cậu ta không thuận mắt, mày cứ tốt với cậu ta như vậy, sớm muộn rồi sẽ thấy một đại thảo nguyên Hulunbuir."
"Mày không ưa cậu ta?"
Tóc vàng kia nghiêng đầu nhìn bạn mình: "Mày sợ là đến cả cơ hội trở thành một con bò trên đại thảo nguyên đó cũng không có."
"Triệu Tử Duệ! Tao chơi chết cái miệng thối mày!"
Tóc đen lập tức nổi khùng lên, làm điệu bộ muốn đuổi theo đánh, chẳng qua cậu ta chưa kịp hành động gì thì đã bị một âm thanh cách đó không xa làm khựng lại.
"Lý Hưởng! Em lại làm gì đấy?"
Hai nam sinh thôi đùa giỡn, nhất tề nhìn theo hướng người đến.
"Oạch! Chủ nhiệm Tôn!", Lý Hưởng cong miệng, ấn Triệu Tử Duệ tóc vàng kia cúi người theo mình: "Chủ nhiệm Tôn vạn phúc kim an!"
"..."
Miệng Tôn Hưng cong lên: "Hai em sao lại không mặc đồng phục?"
"Chúng em mặc mà!"
Lý Hưởng làm bộ ủy khuất, duỗi tay kéo kéo áo sơ- mi trên người mình: "Tuyệt đối là sản phẩm chất lượng Nhất Sư, không tin em cởi ra cho thầy xem, nhãn hiệu vẫn còn ở bên trong mà."
Nói rồi, Lý Hưởng làm tư thế muốn cởi đồ giữa đường.
Tần Tình ở một bên xem náo nhiệt cả kinh, phản xạ có điệu kiện lùi lại một bước.
Sau chân cô là cái lon, không cần thận dẫm lên, "bụp" một tiếng.
Tôn Hưng cùng hai nam sinh kia quay lại nhìn.
Tần Tình hồi thần lại, thấy thầy Tôn chau mày nhìn mình, cô liền vươn tay cởi mũ ra.
"Thầy Tôn!"
"..."
Hai nam sinh đứng bên cạnh mắt sáng lên.
Đứng dưới bóng râm chính là một cô gái nhỏ, không cao lắm, mặc đồng phục học sinh THCS, váy kẻ caro ôm lấy vòng eo thon thả, làn da trắng trẻo, gương mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, miệng nhỏ hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo như lấy bút tô vậy.
Cô gái nhỏ có lẽ bị kinh ngạc, ánh mắt nhìn bọn họ lúc này mang theo chút vô tội, hai bên gò má cũng ửng hồng.
"A! Là Tần Tình à!", Tôn Hưng nhìn thiếu nữ trước mặt, sắc mặt hòa hoãn đôi phần, miệng còn treo ý cười: "Đi! Thầy đưa em đi gặp chủ nhiệm của em."
Tần Tình đáp lời, đội lại mũ lưỡi trai, đi đến bên cạnh Tôn Hưng.
Tôn Hưng nhấc mắt lên, nụ cười trên mặt đã thu lại, tức giận nhìn về phía hai nam sinh kia: "Lần sau tôi sẽ chỉnh đốn lại các em."
Nói xong, Tôn Hưng xoay người, Tần Tình cũng đi theo.
Vào trong cổng trường, Tôn Hưng còn dặn dò Tần Tình: "Sau này thấy loại không mặc đồng phục thì cách xa chúng một chút, đây là đám tiểu tử xấu thích bắt nạt bạn học."
Tần Tình nhớ lại trước đó nghe được đoạn đối thoại đánh giá nữ sinh nào đó, bất giác đỏ mặt.
Uhm, quả thật nên tránh xa một chút.
Cô nghiêm túc gật đầu.
"Vâng!"
Dưới gốc cây ngoài cổng trường, hai nam sinh im ắng một hồi.
"Móe dễ thương quá!", Lý Hưởng đột nhiên bừng tỉnh, dùng lực đập vào tóc vàng bên cạnh: "Tao nhất kiến chung tình rồi!"
Triệu Tử Duệ bị một cái đập đến nhe răng trợn mắt, hằn học trừng Lý Hưởng: "Ngày ngày nhất kiến chung tình, qua bảy giây là quên mất, mày là cá vàng à?
"...!Triệu Tử Duệ cái miệng nhanh nhảu này của mày đừng dùng nữa, tao xé cho mày!"
Lý Hưởng đang tính nhào lên, điện thoại trong túi cậu ta vang lên.
Lý Hưởng lấy điện thoại ra nhìn qua, chau mày.
"Dục ca nói lão Phó nhất thời sẽ không thả anh ấy đi, bảo chúng ta đi trước."
Triệu Tử Duệ cũng cau mày: "Thời gian này đám năm ba bên kia vẫn nhớ kế hoạch của chúng, mày gửi tin cho Dục ca thông báo một tiếng."
"Được!", Lý Hưởng đồng ý, vừa gửi tin vừa nói: "Đổi lão đại xong liền không biết luôn họ của mình là gì rồi, đám con cháu đó thật không biết tự lượng sức mà.
Nếu không phải Dục ca không muốn gây sự, tao chỉ muốn mang mấy anh em đi tẩn bọn chúng một trận."
Sau khi Tần Tình làm quen với tình hình trong trường và rời khỏi Trung học Nhất Sư đã là 12h30.
Nhà bà cô ở khu Phú Lâm Uyển cách trường không xa, Tần Tình cũng không gọi taxi, đi bộ đến nhà bà.
Chỉ là sau khi đi được hơn nửa đoạn đường, Tần Tình hối hận rồi.
Đây là lần đầu tiên cô đi bộ trên đoạn đường này, vốn cho rằng sẽ không có vấn đề gì, bây giờ nhìn cô...!hình như có chút lạc đường rồi.
Tần Tình do dự dừng lại.
Cô nhìn vào con hẻm trước mặt, rồi lại nhìn lối vào hẻm, lúng túng một hồi rốt cuộc vẫn không thể nào khẳng định đây là con hẻm nào.
Sau khi đấu tranh, Tần Tình quyết định gọi điện hỏi bà.
Sau 45 giây nghe giọng nói dành cho Alice, Tần Tình không thể đợi đến khi điện thoại kết nối.
Theo mức độ nghễnh ngãng của bà, nhất định không mang máy trợ thính...!
Tần Tình chẹp miệng, tìm số điện thoại của mẹ cô.
Lần này còn chưa tới 45 giây, điện thoại trực tiếp ngắt máy.
"Lại họp hành..."
Tần Tình không khỏi nhăn mũi, ngồi xổm xuống bên cửa hàng tiện lợi gần con hẻm này, cúi đầu nhìn con chó Corgi nằm trên mặt đất trước mặt, phơi mình dưới nắng.
Nhìn bộ dạng đó, so ra còn nhàn nhã hơn với mình.
Tần Tình thở dài.
"Bé chân ngắn, em nghĩ chị nên đi vào con hẻm nào mới tới Phú Lâm Uyển?"
"..."
Lỗ tai vừa động, Corgi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tình.
Nhưng sau khi chắc chắn rằng cô không có gì để cho nó ăn, nó lại không do dự mà nằm xuống.
Trong khi xoay người, nó xoay cái đuôi và cặp mông tròn trịa của mình về phía Tần Tình.
Tần Tình không hề chán nản, tiếp tục trêu chọc:
"Bé chân ngắn, nếu chị để em dẫn đường cho chị, có phải trưa mai mới có thể tới nhà không?"
Lần này Corgi vẫn không đáp lại.
Đỉnh đầu Tần Tình truyền tới tiếng cười nhẹ.
Trước đó cùng Corgi "trò chuyện" quá nhập tâm, Tần Tình không hề phát giác bên trong cửa hàng bên cạnh có người đi ra.
Lúc này, khi nghe thấy tiếng cười, gương mặt cô hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng cười.
Trên bậc thềm của cửa hàng tiện lợi là một chàng trai mặc đồng phục trường Trung học Nhất Sư.
Rõ ràng đó chỉ là bộ đồng phục gồm áo sơ mi và quần tây đơn giản, nhưng chàng trai này mặc lên lại làm nổi bật eo thon và chân dài.
Có lẽ bởi vì đang ở ngoài trường học, cúc áo mở phần trên, cà vạt hơi buông lỏng, rũ xuống trước mặt, trông vào có chút lười biếng.
Ngẩng đầu nhìn lên, người này ngũ quan thanh tú, đôi mày sắc bén, sống mũi cao, tay cầm điếu thuốc, môi mỏng nhếch lên một đường cong khó thấy.
Mà đôi mắt đen thâm thúy kia, mang ý cười nhàn nhạt nhìn Tần Tình.
"Đi lối kia."
Nam sinh nhấc cánh tay, bàn tay thon dài chỉ về phía con hẻm trước mặt.
Tần Tình: "..."
Mình cùng Corgi nói chuyện vui vẻ như vậy, đều bị nghe thấy...!
Dù cảm thấy hình tượng ba năm tích lũy được ở sơ trung đều bị mất hết rồi nhưng Tần Tình vẫn đứng lên mím môi nói.
"Cảm ơn đàn anh."
Tần Tình không chờ thêm nữa, xoay người đi tới con hẻm phía trước.
Đi vào hẻm một đoạn, Tần Tình cảm thấy phía sau dường như có tiếng bước chân vững vàng.
Cô cảnh giác dừng lại, sau đó quay đầu nhìn sang.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô quá sắc bén, người đi phía sau bị cô nhìn chằm chằm đến mức phải ngừng bước, nhấc mắt khỏi điện thoại cầm trên tay trái.
Sau một giây, thiếu niên hiểu ra, môi mỏng câu lên:
"Cùng đoạn đường này."
Người con trai trước mặt là người vừa chỉ đường cho cô.
"..."
Tần Tình nhanh chóng quay mặt lại, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, lỗ tai hơi nóng, đến bước đi cũng nhanh hơn.
Khi đi ra khỏi hẻm, ánh mắt Tần Tình vô tình quét qua hai bên, cô nhìn thấy mấy thanh niên đang dựa vào vách tường của con hẻm.
Người gần nhất liếc nhìn cô một cách không thiện ý, nhưng khi nhìn thấy chiếc nơ màu xanh lam tượng trưng cho trường sơ trung, cậu ta liền nhắm mắt lại.
Trong lòng Tần Tình cảm thấy kỳ quái, sau khi đi được hơn mười mét, bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Sau đó Tần Tình quay lại.
Quả nhiên, những thanh niên vừa đợi ở đầu ngõ lúc nãy đã vây thành nửa vòng tròn, nhằm vào chàng trai đi sau cô trước đó.
Tần Tình căng thẳng trong lòng.
...!Đây có phải là những học sinh "không mặc đồng phục học sinh" và "thích bắt nạt các bạn trong lớp nhất" như lời của thầy chủ nhiệm nói không?
Tần Tình nắm chặt tay, lá gan nhỏ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vừa đi được vài bước thì bước chân của cô càng ngày càng nhỏ lại.
Cho đến khi dừng hẳn.
Vừa rồi được chỉ đường, bây giờ lại chạy trốn thế này, có phải không hợp với đạo lý làm người lắm không?
Tần Tình khổ não đứng đó, nhăn mặt suy nghĩ.
Đúng lúc này, cách đó không xa một chiếc taxi lái tới đây, hai mắt Tần Tình sáng lên, cô nhanh chóng đưa tay lên xe chào hỏi.
Xe dừng ở ven đường, Tần Tình mở cửa băng ghế sau, lễ phép chào hỏi tài xế ở ghế lái phía trước.
"Chú ơi, chú đợi nửa phút được không? Cháu gọi anh trai cháu lên xe.
Lát nữa cháu sẽ trả gấp đôi tiền chờ dù cháu đi đâu."
Tài xế đồng ý.
Tần Tình cũng không đóng cửa xe, sau khi xoay người vỗ một cái vào lồng ngực có trái tim đang đập thình thịch như trống, bình ổn lại hơi thở, cô chạy nhanh về hướng hẻm nhỏ.
Phía bên này, đám thanh niên đang hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt bọn họ, nam sinh lười biếng ngậm điếu thuốc mà mỉm cười, hai tay đút vào túi quần.
Thần thái này khiến mấy thanh niên kia khó chịu, đứa cầm đầu nghiến răng: "Mày là Văn Dục Phong..."
"Anh trai!"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng, bọn thanh niên cùng với nam sinh bị bao vây hơi giật mình nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cô gái mảnh mai xinh đẹp thừa dịp vượt qua mấy thanh niên, chạy đến trước mặt nam sinh.
Đỉnh đầu miễn cưỡng đến vai nam sinh.
Nhận ra sự chênh lệch về chiều cao này khiến nụ cười của Tần Tình cứng lại, nhưng không quá hai giây cô liền ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành mảnh trăng non, trông thật đáng yêu.
Cô nắm lấy cánh tay của nam sinh lắc lắc.
"Anh trai, ba mẹ đã đợi chúng ta trên xe rồi.
Trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm đó.
Sắp không kịp rồi!"
Nói xong, Tần Tình chớp mắt nhìn nam sinh.
Sau đó, cô xoay nửa người ra sau vẫy tay về phía con hẻm.
"Ba, bọn con ở đây."
Theo bản năng, mấy thanh niên quay lại nhìn sang bên đường____
Chỉ có một chiếc taxi đang mở cửa.
Trước đó, khi nhìn thấy mấy thanh niên kia quay đi, Tần Tình lập tức nắm lấy cánh tay của nam sinh, dùng hết sức mình, kéo nam sinh bên cạnh chạy qua giữa hai thanh niên.
Khi bọn chúng phản ứng lại, họ đã bỏ chạy được vài mét.
"Sững người cái gì! Chặn lại!", tên cầm đầu tức giận hét lên.
Lúc này đám thanh niên mới vội vàng đuổi theo.
Cũng may nơi này cách ven đường một đoạn không dài không ngắn, Tần Tình đẩy nam sinh vào xe sau đó nhanh chóng nhảy lên xe, đóng sầm cửa lại.
"Chú! Mau lái xe!"
Tài xế đạp ga phóng đi.
Đám thanh niên đằng sau vô cùng tức giận, chạy theo hơn chục mét rồi dừng lại phía sau, cách hai người càng lúc càng xa.
Trong xe, Tần Tình xoay người trở lại, thở ra một hơi dài, lo lắng sợ hãi ngồi xuống.
"...Anh trai?"
Nam sinh bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cậu mang chút trêu chọc, lại khàn khàn dễ nghe.
Đến lúc này Tần Tình mới hồi thần, cô nhớ ra bên cạnh mình còn có người.
Không đợi Tần Tình suy nghĩ nên trả lời như thế nào, điện thoại trong túi đồng phục của cô vang lên.
Tần Tình nhìn tên người gọi, sau khi hơi sững sờ cô mới trả lời điện thoại: "Mạn Tuyết?"
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói bên trong điện thoại như phát nổ.
"Tiểu Tình, tớ nghe nói cậu sẽ chuyển đến Trung học Nhất Sư?!"
Âm lượng này khiến cả tài xế lẫn nam sinh ngồi bên cạnh đồng thời nhìn qua, ngược lại Tần Tình cũng đã quen với việc Lâm Mạn Tuyết ồn ào, lúc này cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà dời điện thoại sang một bên, xoay người cúi đầu xin lỗi người bên cạnh.
Sau đó, cô thu lại ánh mắt của mình.
"...!Là ý của ba mẹ.
Tháng sau mẹ tớ đi công tác tỉnh khác, bảo tớ chuyển về nhà bà ngoại, không chuyển trường thì quá xa nhà bà ngoại."
"Nhà của bà cậu, ah, là Phú Lâm Uyển xinh đẹp đó?"
"Uhm! Vì trường Trung học Nhất Sư gần Phú Lâm Uyển hơn, nên mẹ mình đã bảo mình chuyển đến sơ trung, sau đó lên cao trung."
"...Trung học Nhất Sư??? "
Lâm Mạn Tuyết lại hét lên.
"Đúng vậy, sao thế?"
"Vậy không phải cậu có cơ hội gặp được tên giáo bá [1] soái đến thê thảm kia?!"
[1] Giáo bá: 校霸 chỉ những thành phần là "đàn anh, đàn chị" trong trường, chuyên đi bắt nạt học sinh.
Ở mình gọi là đại ca, đại tỷ.
Từ chương sau tớ sẽ để là "đại ca" cho gần gũi và dễ hiểu nhé.
Cùng với lời nói này, bóng dáng thiếu niên ngồi bên cạnh Tần Tình thoáng chốc dừng lại.
Môi mỏng cong lên có chút giễu cợt, đưa mắt nhìn sang.
"...!Soái đến thê thảm?"
Không để ý đến phản ứng của những người xung quanh, Tần Tình cười thành tiếng mà, khóe mắt khẽ cong xuống.
"Lâm Mạn Tuyết, dùng từ được đấy, giáo viên Ngữ văn sẽ đánh cậu cho xem."
"Đó là bởi cậu chưa nhìn thấy anh ấy thôi, đẹp trai thực sự luôn! Giáo thảo [2] năm ba so với anh ta cũng chỉ là cặn bã..."
[2] Giáo thảo: 校草 từ này theo hudong có nguồn gốc của học sinh Đài Loan chuyên dùng chỉ những nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai, tương tự như vậy "giáo hoa"(校花) chỉ những nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp (hoa khôi trường đó ạ).
Lâm Mạn Tuyết nói rồi lại do dự, sau đó cất lên nửa câu.
"Nhưng tớ nghe nói anh ta thường xuyên hút thuốc, đánh nhau, trốn học, học lực rất kém, bài kiểm tra toàn là giấy trắng."
Tần Tình vẫn mang theo nụ cười trên mắt: "Đây là cậu nghe đồn?"
"Không phải, chí ít anh ta đánh nhau rất lợi hại! Năm ba trước có một nhóm người chặn đường anh ta, bị anh ta đánh cho bầm dập hoa lá.
Có mấy người còn phải nằm trong bệnh viện tận hai tuần! Thực ra cũng không có gì, ai bảo bọn họ tìm chuyện, ngẫm lại thấy thật hả giận hahaha..."
Tần Tình không nhịn được trêu đùa Lâm Mạn Tuyết: "Nghe cậu nói đến vui vẻ như vậy, cậu thích anh ta sao?"
"Làm sao có thể?!"
Tiếng cười đột ngột dừng lại, Lâm Mạn Tuyết bùng nổ ngay lập tức, qua mấy giây mới chột dạ nói thêm: "Mặc dù anh ta thực sự rất đẹp trai, tớ nghe nói rằng anh ta có vài bạn gái, chỉ là không biết thật giả thế nào...!ầy, Tần Tình, cậu sau này tránh xa anh ta một chút."
"Đừng lo lắng, làm sao tớ có thể gặp anh ta được."
Nam sinh ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, hàng mày hơi giương lên, môi mỏng khẽ cong lên như cười như không.
Tần Tình không để ý, ngước mắt nhìn Phú Lâm Uyển đang tới gần bên ngoài cửa kính xe, cô vội vàng trả lời.
"Tớ phải xuống xe.
Tối chúng ta nói chuyện sau."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tình vội vàng nói chuyện với tài xế: "Bác tài, dừng xe ở Phú Lâm Uyển phía trước."
Tài xế thắn xe lại, xe đến cách 10m rồi dừng lại.
Tần Tình lấy ra hai mươi tệ đưa cho nam sinh, mở cửa xuống xe.
Trước khi đóng cửa xe, động tác của Tần Tình dừng lại, chút hưng phấn "sống sót sau tai nạn" vẫn chưa biến mất, Tần Tình không khỏi nảy ra vài ý nghĩ.
...!Dù sao thì cũng không gặp lại nhau đối phương đúng không?
Nghĩ đến đây, Tần Tình thả lỏng người, kéo cửa xe cười ngọt ngào với nam sinh, giọng nói nhẹ nhàng.
"Em về nhà trước, buổi tối gặp anh nhé!"
Nói xong, Tần Tình đóng cửa xe lại liền chạy đi.
Trong xe, tài xế nhìn nam sinh qua gương chiếu hậu với ánh mắt kỳ quái: "Cháu đi đâu?"
Dư âm "buổi tối gặp" lăn lộn dưới đáy lòng, Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, thần sắc của cậu khôi phục lại vẻ lười nhác thường ngày.
"Quay lại chỗ đã lên xe."
"Anh em các cháu đùa tôi à?"
Ngay khi tài xế than thở, liền bị ánh mắt lạnh lùng của nam sinh ngồi ở ghế sau đâm vào, theo bản năng rụt cổ lại, bắt đầu tìm chỗ quay xe.
Một lúc sau, xe dừng lại, Văn Dục Phong trả tiền xuống xe.
Nhìn thấy Triệu Tử Duệ và những người khác, cậu nhanh chóng đi tới.
"Dục ca, không phải anh nói mấy đứa cháu trai lớp chín đến chặn anh sao? Sao không thấy ai?"
"..."
Nụ cười ngọt ngào của cô gái vụt qua tâm trí Văn Dục Phong.
"Có chút chuyện xảy ra, được một nữ sinh Trung học cơ sở cứu."
Nghe xong mắt Lý Hưởng sáng lên, vô tâm vô phế tiến tới trước mặt Văn Dục Phong, he he cười.
"Dục ca, có phải anh yêu cô gái Trung học có sở đó rồi không?"
"...!Fuck.", ngừng hai giây, tầm mắt Văn Dục Phong buông xuống, nhìn vào tờ tiền hai mươi tệ trong tay.
Một chút ánh sáng lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm.
Một lúc sau, cậu nhếch môi mỏng nở nụ cười, ánh mắt quét qua.
"Nhớ thương học sinh Trung học cơ sở, chú mày coi anh là cầm thú sao?"
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau nhắc đến lần đầu gặp gỡ.
Văn Dục Phong: Mặt thật đau.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook