Vì thế.

Đêm khuya, doanh trướng chủ soái truyền đến tiếng rống giận cuồng loạn.

"Ngươi cút!"

"Cút đi!"

"Cút!!!!!!!"

Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

Mọi người vọt vào trướng, chỉ thấy một đại mỹ nhân khẽ mỉm cười đứng ở góc tường, dưới chân một đống mảnh vỡ hỗn độn. Y ôn hoà cho mọi người một ánh mắt trấn an, chúng tướng sĩ đều hiểu rõ — "Oà, đây không phải thích khách."

Hoa danh của Tiêu Dương bên ngoài như vậy, không chừng là người có quan hệ đặc thù đây mà.

Ngay sau đó đã bị Tiêu Dương mặt mũi đen sì quát đuổi ra ngoài.

Cho nên không thể hóng hớt được nữa.

Tiêu Dương xả giận xong xuôi, bụng dạ cũng nguôi bớt.

Không thèm liếc Lương Phượng một cái, nằm xuống liền ngủ.

Ngay cả khi Lương Phượng tắt đèn lên giường, cũng không thèm nói gì nữa.

Dù sao đánh thì đánh không lại, mắng thì mắng không thắng, hắn chỉ có thể thức thời thoả hiệp thôi.

Chỉ có thể liên tục lùi vào trong giường, tận lực tránh khỏi người kẻ kia càng xa càng tốt, biểu thị sự ghét bỏ.

Chỉ tiếc giường nhỏ, cho nên hắn có tận lực đến mấy thì cũng chỉ là nhường chỗ cho Lương Phượng mà thôi, hai người ngực dán vào lưng mà đi vào giấc ngủ.

Về phần chính mình nửa đêm xoay người lại ôm chặt Lương Phượng, hắn chẳng hay biết.

Nhưng thật ra Lương Phượng ngủ không được sâu, tỉnh lại nhìn thấy Tiểu Dương nhà mình dính lấy như vậy, tâm tình rất tốt.

Xoa xoa đỉnh đầu lộn xộn của hắn, thầm nghĩ ngày mai phải chải đầu cho hắn mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương