Lương Phượng sắp tay nải cho Tiêu Dương, cho tiền cho thuốc, còn cẩn thận vá lại quần áo, giao cho Tiêu Dương.

Còn nhiều lần dặn dò đi đường phải cẩn thận.

Tiêu Dương gật như bổ củi, xách tay nải quay đầu bước đi.

Sợ Lương Phượng đổi ý tiếp tục vung roi, cho nên vừa đi được vài bước đã vận khinh công chạy như điên.

Cũng không quay đầu lại, có chút lang tâm cẩu phế.

Chỉ là chạy được mấy dặm rồi, vẫn cảm giác phía sau có người đuổi theo.

Phải một ngày sau mới biến mất.

Tiêu Dương nghĩ Lương Phượng chắc đã triệt để buông bỏ, lúc này mới yên lòng, liên hệ với hạ cấp trong quân.

........

Một tháng sau.

Tề quận, quân doanh.

Tiêu Dương đang ngủ, chợt thấy có người đến gần, đột nhiên bừng tỉnh rút dao găm dưới gối ra.

Trợn mắt thì chỉ thấy một đại mỹ nhân ngồi xuống bên giường.

Dung nhan lưu lệ tinh xảo, mi nhãn ôn nhu ẩn tình, đang nhìn mình trìu mến.

Tiêu Dương không hít vào nổi, mém chút tắt thở: "Ngươi!"

Vẻ mặt Lương Phượng dịu dàng bình tĩnh, khoé miệng cong cong: "Ly biệt một tháng, ta vẫn không thể quên được ngươi."

Tiêu Dương giận trừng: "Nhảm nhỉ! Ngươi cũng đâu phải mất trí nhớ! Một tháng làm sao có thể hoàn toàn quên được một người như ta!"

Lương Phượng liền đổi cách nói: "Ta nhớ ngươi."

Tiêu Dương hung hăng cắm dao găm lên giường: "Ta không cần ngươi nhớ ta! Ngươi làm sao đến được nơi này?! Có kinh động kẻ khác không?!"

Lương Phượng lắc đầu: "Ta cứ vậy mà tới chỗ ngươi thôi, có thể thấy được đám thủ vệ của ngươi thực sự không dùng được, ta không yên lòng."

Mắt Tiêu Dương trĩu xuống, có dự cảm chẳng lành.

Lương Phượng vươn tay xoa xoa đầu Tiêu Dương, ánh mắt tràn ngập thương yêu: "Ta phải ở bên cạnh ngươi, một tấc cũng không rời, như vậy mới có thể an tâm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương