Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?
-
Chương 13: Anh dứt khoát tình cảm
- cho tôi hai tuần nữa- cô hoàng bảo nói qua điện thoại
- ………………….
- Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho các người- cô ta trả lời đầu dây bên kia.
- ………………….
- Chết tiệt. mới lấy được mấy triệu đô vẫn chưa đủ- cô ta nhăn mặt sau khi xem xét số tiền cô ta vừa kiếm được từ nắm bồ của cô ta. Nếu không phải tại con bé tiểu uyển đó thì mình đã thân với anh bảo như ngày nào và không phải lo lắng về số tiền này rồi- cô ta bực tức.
Thì ra việc kinh doanh của cô ta không được thuận lợi lắm nên cô ta đang cần một khoản tiền lớn để trả nợ. những tưởng có thể nhanh chóng trở thành người yêu hoặc vợ của anh nhưng cô ta không ngờ anh không còn dành nhiều tình cảm cho mình nữa mà lúc nào cũng tiểu uyển, tiểu uyển khiến cô ta chậm kế hoạch của mình. Nội trong tuần sau cô ta sẽ có cách khiến cho anh phải tự nguyện giúp đỡ mình. Nghĩ đến đây cô ta cầm điện thoại gọi cho tiểu uyển.
- dạ em nghe ạ- tiểu uyển nhẹ nhàng
- tiểu uyển đấy à. Hôm nay chị muốn nhờ em đưa anh bảo tới khách sạn XYZ có được không?
- Khách sạn ạ?- cô hỏi lại. mọi lần cô ta chỉ nhờ đưa đến những nơi vui chơi mua sắm nên cô có thể dễ dàng lấy lí do lần này là khách sạn nên cô rất phân vân.
- Đúng vậy. em không định giúp chị sao?- cô ta trùng giọng
- Dạ không chị để em suy nghĩ một lúc đã- cô không thể từ chối ngay được
- Vậy em nghĩ nhanh nhé, chắc em cũng mong chị và anh họ em mau chóng thành đôi như xưa nhỉ- cô ta biết cô vẫn luôn nghĩ họ là một đôi
- Dạ- cô nhỏ nhẹ. đúng là cô nên trả anh về cho cô ấy vì họ mới là một đôi hoàn hảo chứ không phải cô- cô nghĩ
- Vậy lát chị gọi lại- nói xong cô ta cúp máy
Cô chìm vào suy nghĩ. Không cần biết họ gặp nhau trong khách sạn liệu có xảy ra chuyện gì không nhưng đến giờ cô không thể tìm ra lí do gì để đưa anh tới đó gặp cô ta. Nhưng lòng cô thật sự đang rất rối loạn, cô thật sự sẽ vui khi giúp cô ta sao?, “ thật ra đối với cô anh là gì mà sao cô lại có thể để anh gặp một người khác và những lúc đó tim cô trống vắng vậy?. chẳng lẽ cô đã thích anh thật”- cô nghĩ. “Nhưng điều đó là không thể mà bởi anh đã có cô ta và với anh cô chỉ như em gái thôi. Đúng vậy chỉ là em gái thôi nên mình sẽ giúp anh ấy”- cô nghĩ. Cô quyết định giúp cô ta nhưng sao nước mắt cô lại nhạt nhòa vậy. đến giờ thì cô cũng chẳng thể hiểu chính mình. Cô ra vườn dạo bộ một chút cho thư thả đã.
- but if you wanna cry, cry on my shoulder… nhạc chuông của cô vang lên
- …..- máy của cô đã nhận cuộc gọi
- Tiểu uyển à, em đã nói với anh bảo chưa? Hôm nay em chỉ cần đưa anh ấy đến khách sạn rồi lấy cớ đi chơi với bạn về trước chứ không phải đợi hay di theo anh chị như mọi lần đâu…- cô ta sổ một tràng về kế hoạch như mọi lần.
- ………. Im lặng
- Em có nghe không tiểu uyển- cô ta hỏi khi không thấy ai nói gì
- …………..- tắt máy
- Con bé này hôm nay sao vậy?- cô ta thấy lạ
Xóa cuộc gọi vừa nhận trong máy của cô, anh không biết phải làm gì nữa. thì ra anh muốn sang phòng đưa hồ sơ chuyển trường cho cô, gõ cửa mãi không ai trả lời nên anh vào. Thấy chuông điện thoại đổ chuông, trên màn hình là số của hoàng bảo nên anh bắt máy. Nhờ có cuộc điện thoại này mà anh khẳng định được suy đoán của mình là đúng, thì ra những lần cô rủ anh ra ngoài đều do hoàng bảo sắp xếp. nghĩ đến đây anh thật sự rất buồn, “chẳng lẽ cô dễ dàng nhường anh cho người khác như vậy sao? Anh không có chỗ đứng trong tim cô sao? Cũng phải thôi ai đã nói sẽ coi như em gái cơ chứ”- anh nghĩ.
Anh đang định bước ra thì cô đi vào
- Có chuyện gì vậy anh?- cô hỏi
- Anh mang hồ sơ trường đến cho em. Tuần tới em bắt đầu đi học.- anh trả lời
- Cảm ơn anh- cô đáp
- Anh à! Hôm nay em muốn…-cô ngập ngừng
- Em muốn gì?- anh vờ hỏi chứ thực ra anh đã biết cô định nói gì?
- Em muốn anh đưa em đến …. Khách sạn XYZ ạ- cô lí nhí
- Em đến đó làm gì?- anh hỏi xem cô định nói thế nào.
- Em đến gặp một người quen ạ- cô đáp
- Người quen à?- anh hỏi lại như chưa biết gì. Mà tính ra thì cô ta cũng là người quen mà
- Vâng ạ- cô không dám nhìn thẳng anh trả lời.
- Hôm nay anh bận rồi. anh sẽ nhờ tài xế đưa em đi- anh trả lời vì không muốn làm theo sự sắp xếp của cô ta, mà nói đúng hơn thì anh đang rất buồn vì cô sẵn sàng giúp người khác đến với anh, anh cần yên tĩnh để khẳng định tình cảm của mình dành cho cô.
- Dạ. em biết rôi- cô buồn. cô lo lắng không biết nói sao với hoàng bảo.
- Những ngày qua anh làm em khó chịu lắm hả?- anh đi ra tới của rồi vọng vào hỏi lại
- Dạ, không có đâu, được ở bên anh em rất vui, anh không có làm em khó chịu mà- cô lúng túng giải thích
- Thật không?- anh hỏi lại mà lòng thấy vui vui
- Thật mà- cô trả lời. nếu có thể ích kỉ giữ anh thành của riêng em thì tốt quá- cô nghĩ thầm
- Vậy anh yêm tâm rồi- anh cười nhìn vào mắt cô.
Cô gọi lại cho hoàng bảo xin lỗi vì không hẹn được anh khiến cô ta vô cùng tức giận. nhưng đúng lúc đó anh gọi đến hẹn cô ta ra ngoài khiến cô ta như mở cờ trong bụng
Anh khẳng định được cô không ghét mình thì giờ chỉ cần xem lại tình cảm của chính mình là xong. Nhưng trước hết anh phải gặp cô hoàng phương để nói rõ mọi chuyện- anh nghĩ rồi lấy xe ra ngoài hẹn gặp cô ta nói rõ mọi chuyện.
Tại quán cà phê, anh và cô ta ngồi nói chuyện.
- anh hẹn em có việc gì vậy?- cô ta tươi cười
- để em khỏi phải nhờ vả tiểu uyển chứ sao?- anh lạng lùng khiến cô ta nổi da gà
- anh nói vậy là sao chứ- cô ta lả rả
- tôi biết cả rồi. tiểu uyển rủ tôi ra ngoài đều do cô sắp xếp chứ gì? Cuộc điện thoại vừa rồi đã giải thích tất cả- anh lạnh như băng nói.
- Là tiểu uyển muốn giúp chúng ta thành đôi đó chứ, em không ép em ấy mà- cô ta biết mình không thể nói dối.
- Chắc em lại nói chúng ta là một đôi nhưng vì tôi quá lo lắng cho em ấy nên không có thừi gian bên nhau chứ gì?- anh cất giọng.
- Đến chuyện này mà cô ta cũng nói với anh sao đúng là không thể tin tưởng nó được mà- cô ta trở giọng
- Cô ấy không nói gì với tôi cả nên đừng làm cô ấy buồn hơn nữa và cũng đừng bao giờ nhắc lại tôi và em là một đôi trước mặt cô ấy- anh nghiêm giọng.
- Anh à! Chẳng lẽ chúng ta không phải là một đôi sao?- cô ta phản ứng
- Không. Tôi chưa từng yêu em, chỉ là do cảm giác ngộ nhận thôi nên đừng làm khó nhau nữa, tôi sẽ không yêu em đâu. Hãy cứ là bạn của nhau như thế đi- anh nói
- Nhưng em không muốn làm bạn anh. Chẳng lẽ anh yêu ai rồi ư?- cô ta dò hỏi, cô ta sẽ không cho ai đó cướp mất anh khỏi cô ta.
- Không hẳn là yêu nhưng anh muốn ở bên bảo vệ cô ấy, chăm sóc và yêu thương cô ấy. có lẽ anh đã rất thích cô ấy và giờ chỉ cần thời gian để xem nó có phải là tình yêu không thôi- anh vui vẻ trả lời.
- Em biết cô ta không?- cô ta hỏi
- Biết- anh ngắn gọn.
- vậy nên đừng làm phiền tiểu uyển nữa nếu không đến làm bạn chúng ta cũng không thể- anh dứt khoát
cô ta im lặng mà lòng bốc lửa, nếu cô biết ai làm cho anh thế này cô sẽ xử lí cô ta ngay lập tức.
- tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Tôi có việc về trước đây. Tôi thanh toán rồi nhé- anh dặn cô ta rồi ra về.
trên đường về anh cảm thấy vui vì đã dứt khoát với cô hoàng phương giờ chỉ cần khẳng định tình cảm của anh và tiểu uyển thôi. Còn cô ta ngồi đó gọi điện cho người nào đó trong tâm trạng vô cùng tức giận. có lẽ sắp có sóng gió thực sự với anh và cô rồi.
- ………………….
- Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho các người- cô ta trả lời đầu dây bên kia.
- ………………….
- Chết tiệt. mới lấy được mấy triệu đô vẫn chưa đủ- cô ta nhăn mặt sau khi xem xét số tiền cô ta vừa kiếm được từ nắm bồ của cô ta. Nếu không phải tại con bé tiểu uyển đó thì mình đã thân với anh bảo như ngày nào và không phải lo lắng về số tiền này rồi- cô ta bực tức.
Thì ra việc kinh doanh của cô ta không được thuận lợi lắm nên cô ta đang cần một khoản tiền lớn để trả nợ. những tưởng có thể nhanh chóng trở thành người yêu hoặc vợ của anh nhưng cô ta không ngờ anh không còn dành nhiều tình cảm cho mình nữa mà lúc nào cũng tiểu uyển, tiểu uyển khiến cô ta chậm kế hoạch của mình. Nội trong tuần sau cô ta sẽ có cách khiến cho anh phải tự nguyện giúp đỡ mình. Nghĩ đến đây cô ta cầm điện thoại gọi cho tiểu uyển.
- dạ em nghe ạ- tiểu uyển nhẹ nhàng
- tiểu uyển đấy à. Hôm nay chị muốn nhờ em đưa anh bảo tới khách sạn XYZ có được không?
- Khách sạn ạ?- cô hỏi lại. mọi lần cô ta chỉ nhờ đưa đến những nơi vui chơi mua sắm nên cô có thể dễ dàng lấy lí do lần này là khách sạn nên cô rất phân vân.
- Đúng vậy. em không định giúp chị sao?- cô ta trùng giọng
- Dạ không chị để em suy nghĩ một lúc đã- cô không thể từ chối ngay được
- Vậy em nghĩ nhanh nhé, chắc em cũng mong chị và anh họ em mau chóng thành đôi như xưa nhỉ- cô ta biết cô vẫn luôn nghĩ họ là một đôi
- Dạ- cô nhỏ nhẹ. đúng là cô nên trả anh về cho cô ấy vì họ mới là một đôi hoàn hảo chứ không phải cô- cô nghĩ
- Vậy lát chị gọi lại- nói xong cô ta cúp máy
Cô chìm vào suy nghĩ. Không cần biết họ gặp nhau trong khách sạn liệu có xảy ra chuyện gì không nhưng đến giờ cô không thể tìm ra lí do gì để đưa anh tới đó gặp cô ta. Nhưng lòng cô thật sự đang rất rối loạn, cô thật sự sẽ vui khi giúp cô ta sao?, “ thật ra đối với cô anh là gì mà sao cô lại có thể để anh gặp một người khác và những lúc đó tim cô trống vắng vậy?. chẳng lẽ cô đã thích anh thật”- cô nghĩ. “Nhưng điều đó là không thể mà bởi anh đã có cô ta và với anh cô chỉ như em gái thôi. Đúng vậy chỉ là em gái thôi nên mình sẽ giúp anh ấy”- cô nghĩ. Cô quyết định giúp cô ta nhưng sao nước mắt cô lại nhạt nhòa vậy. đến giờ thì cô cũng chẳng thể hiểu chính mình. Cô ra vườn dạo bộ một chút cho thư thả đã.
- but if you wanna cry, cry on my shoulder… nhạc chuông của cô vang lên
- …..- máy của cô đã nhận cuộc gọi
- Tiểu uyển à, em đã nói với anh bảo chưa? Hôm nay em chỉ cần đưa anh ấy đến khách sạn rồi lấy cớ đi chơi với bạn về trước chứ không phải đợi hay di theo anh chị như mọi lần đâu…- cô ta sổ một tràng về kế hoạch như mọi lần.
- ………. Im lặng
- Em có nghe không tiểu uyển- cô ta hỏi khi không thấy ai nói gì
- …………..- tắt máy
- Con bé này hôm nay sao vậy?- cô ta thấy lạ
Xóa cuộc gọi vừa nhận trong máy của cô, anh không biết phải làm gì nữa. thì ra anh muốn sang phòng đưa hồ sơ chuyển trường cho cô, gõ cửa mãi không ai trả lời nên anh vào. Thấy chuông điện thoại đổ chuông, trên màn hình là số của hoàng bảo nên anh bắt máy. Nhờ có cuộc điện thoại này mà anh khẳng định được suy đoán của mình là đúng, thì ra những lần cô rủ anh ra ngoài đều do hoàng bảo sắp xếp. nghĩ đến đây anh thật sự rất buồn, “chẳng lẽ cô dễ dàng nhường anh cho người khác như vậy sao? Anh không có chỗ đứng trong tim cô sao? Cũng phải thôi ai đã nói sẽ coi như em gái cơ chứ”- anh nghĩ.
Anh đang định bước ra thì cô đi vào
- Có chuyện gì vậy anh?- cô hỏi
- Anh mang hồ sơ trường đến cho em. Tuần tới em bắt đầu đi học.- anh trả lời
- Cảm ơn anh- cô đáp
- Anh à! Hôm nay em muốn…-cô ngập ngừng
- Em muốn gì?- anh vờ hỏi chứ thực ra anh đã biết cô định nói gì?
- Em muốn anh đưa em đến …. Khách sạn XYZ ạ- cô lí nhí
- Em đến đó làm gì?- anh hỏi xem cô định nói thế nào.
- Em đến gặp một người quen ạ- cô đáp
- Người quen à?- anh hỏi lại như chưa biết gì. Mà tính ra thì cô ta cũng là người quen mà
- Vâng ạ- cô không dám nhìn thẳng anh trả lời.
- Hôm nay anh bận rồi. anh sẽ nhờ tài xế đưa em đi- anh trả lời vì không muốn làm theo sự sắp xếp của cô ta, mà nói đúng hơn thì anh đang rất buồn vì cô sẵn sàng giúp người khác đến với anh, anh cần yên tĩnh để khẳng định tình cảm của mình dành cho cô.
- Dạ. em biết rôi- cô buồn. cô lo lắng không biết nói sao với hoàng bảo.
- Những ngày qua anh làm em khó chịu lắm hả?- anh đi ra tới của rồi vọng vào hỏi lại
- Dạ, không có đâu, được ở bên anh em rất vui, anh không có làm em khó chịu mà- cô lúng túng giải thích
- Thật không?- anh hỏi lại mà lòng thấy vui vui
- Thật mà- cô trả lời. nếu có thể ích kỉ giữ anh thành của riêng em thì tốt quá- cô nghĩ thầm
- Vậy anh yêm tâm rồi- anh cười nhìn vào mắt cô.
Cô gọi lại cho hoàng bảo xin lỗi vì không hẹn được anh khiến cô ta vô cùng tức giận. nhưng đúng lúc đó anh gọi đến hẹn cô ta ra ngoài khiến cô ta như mở cờ trong bụng
Anh khẳng định được cô không ghét mình thì giờ chỉ cần xem lại tình cảm của chính mình là xong. Nhưng trước hết anh phải gặp cô hoàng phương để nói rõ mọi chuyện- anh nghĩ rồi lấy xe ra ngoài hẹn gặp cô ta nói rõ mọi chuyện.
Tại quán cà phê, anh và cô ta ngồi nói chuyện.
- anh hẹn em có việc gì vậy?- cô ta tươi cười
- để em khỏi phải nhờ vả tiểu uyển chứ sao?- anh lạng lùng khiến cô ta nổi da gà
- anh nói vậy là sao chứ- cô ta lả rả
- tôi biết cả rồi. tiểu uyển rủ tôi ra ngoài đều do cô sắp xếp chứ gì? Cuộc điện thoại vừa rồi đã giải thích tất cả- anh lạnh như băng nói.
- Là tiểu uyển muốn giúp chúng ta thành đôi đó chứ, em không ép em ấy mà- cô ta biết mình không thể nói dối.
- Chắc em lại nói chúng ta là một đôi nhưng vì tôi quá lo lắng cho em ấy nên không có thừi gian bên nhau chứ gì?- anh cất giọng.
- Đến chuyện này mà cô ta cũng nói với anh sao đúng là không thể tin tưởng nó được mà- cô ta trở giọng
- Cô ấy không nói gì với tôi cả nên đừng làm cô ấy buồn hơn nữa và cũng đừng bao giờ nhắc lại tôi và em là một đôi trước mặt cô ấy- anh nghiêm giọng.
- Anh à! Chẳng lẽ chúng ta không phải là một đôi sao?- cô ta phản ứng
- Không. Tôi chưa từng yêu em, chỉ là do cảm giác ngộ nhận thôi nên đừng làm khó nhau nữa, tôi sẽ không yêu em đâu. Hãy cứ là bạn của nhau như thế đi- anh nói
- Nhưng em không muốn làm bạn anh. Chẳng lẽ anh yêu ai rồi ư?- cô ta dò hỏi, cô ta sẽ không cho ai đó cướp mất anh khỏi cô ta.
- Không hẳn là yêu nhưng anh muốn ở bên bảo vệ cô ấy, chăm sóc và yêu thương cô ấy. có lẽ anh đã rất thích cô ấy và giờ chỉ cần thời gian để xem nó có phải là tình yêu không thôi- anh vui vẻ trả lời.
- Em biết cô ta không?- cô ta hỏi
- Biết- anh ngắn gọn.
- vậy nên đừng làm phiền tiểu uyển nữa nếu không đến làm bạn chúng ta cũng không thể- anh dứt khoát
cô ta im lặng mà lòng bốc lửa, nếu cô biết ai làm cho anh thế này cô sẽ xử lí cô ta ngay lập tức.
- tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Tôi có việc về trước đây. Tôi thanh toán rồi nhé- anh dặn cô ta rồi ra về.
trên đường về anh cảm thấy vui vì đã dứt khoát với cô hoàng phương giờ chỉ cần khẳng định tình cảm của anh và tiểu uyển thôi. Còn cô ta ngồi đó gọi điện cho người nào đó trong tâm trạng vô cùng tức giận. có lẽ sắp có sóng gió thực sự với anh và cô rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook