Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
-
Chương 3
Lâm thị thấy nữ nhi cúi gằm đầu, một bộ “Ta sai rồi”, dù muốn trách cứ thế
nào cũng không thể nói ra miệng, bà hơi than thở nhẹ một tiếng, vò vò
mái tóc hơi có vẻ mất trật tự của nữ nhi, “Ngươi nha, mau trở về phòng
dọn dẹp một chút, sáng mai ta để Trịnh Đồng đưa ngươi.”
Tiểu Thất gật đầu, “Ta biết rồi. Mẫu thân, ngài ở nhà phải chiếu cố thật tốt cho phụ thân, đừng để ý đến những người kia.”
Thấy nàng nghiêm trang, Lâm thị nhịn không được bật cười: “Ngươi ngược lại dặn dò ta. Ta sao lại không biết nên làm thế nào, chỉ có ngươi nha đầu này mới có thể cùng bọn họ cứng đối cứng. Ngươi nghe lời, đi chuẩn bị đi. Bên ngoài, ta không thể bên cạnh ngươi, ngươi càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, sửa lại tính tình táo bạo kia của ngươi. Lần này nếu không phải Trung Dũng vương gia đến, sợ là ngươi sẽ bị thua thiệt.”
Tiểu Thất kinh ngạc nói: “Đi An Hoa Tự là đề nghị của Trung Dũng vương gia?”
Lâm thị ôn nhu cười: “Ừ. Vương gia tới cực kỳ đúng lúc, ta nghe nói ngươi bị lão phu nhân gọi đi đang muốn đi qua, chỉ thấy vương gia đến, ông ấy thấy ta lo lắng, hỏi chuyện đã xảy ra, thuận tiện giúp chuyện này. Mặc dù ngươi một tiểu cô nương một thân một mình đi An Hoa Tự cầu phúc có chút không ổn, nhưng đi cầu phúc vẫn hơn lưu trong phủ. Như vậy cũng có thể cho ngươi ổn định tâm tình.”
Tiểu Thất cầm tay Lâm thị, tựa ở bả vai của bà, mềm yếu nói: “Mẫu thân yên tâm đi. Trong miếu tự không có Lục tỷ tỷ, ta sẽ hảo hảo sinh hoạt. Nếu như phụ thân tỉnh, mẫu thân phải sớm cho ta biết nha. A đúng rồi, còn gì nữa không nhỉ, nếu tìm được Đại Bạch, cũng phải báo cho ta nha.”
Tiểu Thất nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, cân nhắc mình còn quên chuyện gì không.
Xem nàng như bà quản gia nhỏ, Lâm thị nhịn không được cười càng thêm lợi hại, “Được được được, mặc kệ có chuyện gì, đều thông báo ngươi.”
Tiểu Thất nghiêm túc cẩn thận gật đầu: “Cho ta biết là được rồi.”
Lâm thị buồn cười, Tiểu Thất là lần đầu tiên một người ra cửa, Lâm thị đến cùng là có chút không yên lòng, nghĩ như vậy, nên tự mình chuẩn bị cho Tiểu Thất. Nhà mẹ đẻ bà là Diêm thành thủ phủ, đương nhiên không thiếu tiền bạc, trong mấy con dâu nhà Trịnh gia, đồ cưới của bà là nhiều nhất, cũng dư dả nhất.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, không hiểu, luôn cảm thấy bọn hạ nhân kiến phong sử đà (mượn gió bẻ măng), lại không biết, mặc dù mọi người ngoài sáng không giúp bọn họ, nhưng trong tối lại lén lút giúp đỡ, đối với tam phòng có nhiều chiếu cố, ai lại từ chối qua lại với bạc đây!
Về phần chuyện hôm nay, thật là là phát sinh quá sớm, thoáng cái liền nháo đến lão phu nhân bên kia, hộ viện đều bị lão phu nhân lưu tại trong viện, lúc này mới không có người thông báo cho bà, nếu không, chuyện tuyệt đối sẽ không phát triển như vậy. Đương nhiên, Lâm thị chắc chắn sẽ không nói cho nữ nhi biết. Tiểu Thất đơn thuần lại có chút xúc động, nói nhiều với nàng, cũng không thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, Lâm thị bỏ thêm tiền bạc vào bọc hành lý của Tiểu Thất, đồng thời dặn dò: “Phật môn trọng địa, tiền bạc mặc dù không nhất thiết phải dùng đến, nhưng là nên thêm hương khói, cũng không thể giản lược. Chúng ta cùng lắm là để an tâm thôi. Ngươi hiểu không?”
Tiểu Thất gật đầu.
Lâm thị mỉm cười, “Trịnh Đồng đưa ngươi đi sẽ trở lại, bên kia có trọng binh gác, sẽ không phải lo về vấn đề an toàn. Ngươi yên tâm là được, nếu nói cái gì không ổn, thì là bên kia có vài vị nương nương xuất gia, ngươi cách xa một chút. Với tính tình của ngươi, nháo không tốt thì đắc tội với người, cũng không trách tổ mẫu ngươi hết lần này đến lần khác dặn dò.”
Tiểu Thất ôm đầu: “Mẫu thân nói thật dong dài!”
Lâm thị liếc nàng một cái, vì nàng sửa sang lại quần áo, “Ta có thể không lo lắng ngươi sao! Ở nhà thì gây gổ với người ta, ra cửa còn không biết gây ra trò gian gì.”
Tiểu Thất xin lỗi vò đầu...
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hôm sau.
Theo xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Tiểu Thất từ bên trong thò đầu ra không ngừng nhìn quanh, Lâm thị phất tay, trên mặt luôn nở nụ cười.
Bóng người càng ngày càng nhỏ, cho đến khi đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, Tiểu Thất rúc đầu vào, lầm bầm: “Đây là ta lần đầu tiên một người ra cửa. Kỳ thật, trong lòng ta là có chút thấp thỏm.”
Nha hoàn Tiểu Đào xì một cái bật cười: “Tiểu thư, không tính ta sao!”
Tiểu Thất chống cằm, sẵng giọng: “Ngươi nhặt xương trong trứng gà sao? Ta chỉ là không có đi theo cha mẹ.” Ngừng một cái, nàng chu môi: “Cũng không có Đại Bạch.”
Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tiếng vó ngựa ngừng lại, Trịnh Đồng chịu trách nhiệm hộ tống bẩm: “Khởi bẩm Thất tiểu thư, đã đến An Hoa Tự.”
An Hoa Tự không tính lớn, nhưng lại rất đặc biệt, nó đặc biệt là vì, những phi tử không có con cái của tiên hoàng đều đến đây xuất gia, chính là bởi vậy, An Hoa Tự được trọng binh trông coi. Mà cũng bởi vậy thanh danh An Hoa Tự lan truyền khắp nơi. Đương nhiên, không phải là người người có thể ở tại An Hoa Tự, Tiểu Thất lần này có thể tới, đều là nhờ Trung Dũng vương gia.
Tĩnh Âm sư thái sớm đã chờ ở cửa, thấy Tiểu Thất đến, dẫn nàng đến hậu viện, Tiểu Thất quy củ, hiển lộ phong độ tiểu thư thế gia. Mặc dù nàng ở nhà là một cô nương bướng bỉnh, nhưng ra khỏi cửa, đại biểu chính là Trịnh phủ, đương nhiên phải cẩn thận thủ lễ.
“Trịnh tiểu thư ở tại sân nhỏ này, An Hoa Tự ban ngày khách hành hương nhiều, nếu như tiểu thư yêu thích yên tĩnh, thì chạng vạng có thể đến đại điện cầu phúc. Ba bữa cơm sẽ có tiểu ni tới đây đưa món ăn chay, tiểu thư không cần lo lắng. An Hoa Tự không được lén lút nhóm lửa, càng thêm không đồng ý ăn mặn, điểm này tiểu thư phải nhớ cho kỹ.” An Hoa Tự đương nhiên có một chút quy củ của mình, Tĩnh Âm sư thái báo cho Tiểu Thất, sau đó mỉm cười rời đi.
Chờ sư thái rời đi, Tiểu Thất vào phòng, gian phòng kia cũng không phức tạp, chỉ một vào một ra, trong phòng cũng không quá mức bài trí, chỉ đơn giản giường chiếu bàn ghế, thậm chí ngay cả một cái gương cũng không có. Có lẽ là bài trí quá mức đơn giản, vốn là gian phòng không lớn lại có chút trống trải.
Tiểu Đào động tác nhanh nhẹn, không lâu lắm, gian phòng kia đã có chút cảm giác khuê phòng của nữ tử.
Thu thập xong xuôi, Tiểu Đào nói: “Phòng ở nhỏ cũng có chỗ tốt, nếu như trong phủ, làm sao có thể mau như vậy.”
Tiểu Thất nở nụ cười, “Được rồi, giống như ở trong phủ, ta ở nội thất, ngươi ở ngoại thất, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi. Ngày thường không có đại sự gì, ta đi đại điện niệm kinh, ngươi lưu trong phòng là được”
Tiểu Đào gật đầu: “Ta có thể đi phòng bếp giúp sư thái nấu cơm. Như vậy đến lúc đó có thể trực tiếp mang về, cũng không cần bọn họ chạy tới đưa, rất thuận tiện!”
Tiểu Thất cũng không thèm để ý những chi tiết này, cười gật đầu.
Có lẽ là lần đầu tiên rời nhà, tự mình sống độc lập, Tiểu Thất đúng là thoáng cái có chút luống cuống, cụ thể phải làm gì, nàng một chút cũng không biết. Giống như con ruồi không đầu, xoay hai vòng bên trong bên ngoài, nàng rốt cục ngồi xuống.
Thường ngày nàng tay chân luống cuống hay là có tâm sự, cũng sẽ cùng Đại Bạch nói nói. Nhưng là bây giờ Đại Bạch không thấy, nàng tìm hồi lâu, cũng khóc mấy lần, nhưng là Đại Bạch vẫn như cũ không có xuất hiện.
Nàng thường xuyên nghĩ, Đại Bạch đến tột cùng đi nơi nào, nhưng lại không thể nào biết được.
Mất đi là bằng hữu quan trọng nhất, Tiểu Thất khổ sở cắn cắn môi, nàng đứng lên, dặn dò: “Ta đi đại điện tiền viện cầu phúc. Ngươi cũng xem mọi nơi một chút, làm quen hoàn cảnh một chút.”
Tiểu Đào đồng ý.
An Hoa Tự bố cục đơn giản, là một đại viện vuông vức, mà mấy sân nhỏ bên trong cũng đều hết sức quy củ, mặc dù Tiểu Thất là lần đầu tiên đi, tuy nhiên cũng không sợ đi nhầm, nàng đi vào tiền viện.
Hiện thời đã là buổi chiều, dân gian có chút chú ý, nói là buổi chiều không bái phật, bởi vậy trong điện cũng không có ngoại nhân nào, một vài sư thái đang tụng kinh.
Cũng không có người hỏi đến nàng, Tiểu Thất cũng không kinh nhiễu người ngoài, học bộ dáng của bọn họ quỳ xuống, lẳng lặng đi theo tụng kinh.
Thật sự có thể bình phục tâm thần, dần dần, Tiểu Thất vứt bỏ tạp niệm cùng không nỡ trong lòng, bình phục lại. Thời gian trôi qua cực nhanh, chờ tụng kinh kết thúc, thế nhưng mặt trời đã lặn phía tây, vài vị sư thái đứng dậy gật đầu chào lẫn nhau rời đi, Tiểu Thất cũng là như thế.
Mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời một mảnh nhàn nhạt vàng óng ánh, Tiểu Thất cân nhắc: Nếu như đêm nay có thể ăn trứng vịt muối thì tốt rồi. Màu của bầu trời, giống như lòng đỏ trứng muối vậy!
Ách, đương nhiên, đây là nàng suy nghĩ nhiều, cười một tiếng, Tiểu Thất nhẹ nhàng hướng về sân nhỏ của mình.
“Ẳng!” Một tiếng nho nhỏ truyền đến.
Tiểu Thất lập tức ngây dại, nàng dừng bước lại, đứng tại nguyên chỗ, dựng lỗ tai lên.
“Ẳng ẳng.”
Khẳng định là tiếng chó sủa, Tiểu Thất lập tức kích động, không biết tại sao, nàng thoáng cái liền nghĩ đến Đại Bạch. Nàng đi theo tiếng chó sủa, rất nhanh thì tìm đến bụi cỏ trong góc tường, trong bụi cỏ phát ra tiếng ư ử nhẹ nhàng, tiếp theo lại là một tiếng chó sủa: “Ẳng ẳng!”
Tiểu Thất khó nén kích động, lập tức lay mở bụi cỏ, “Đại Bạch, ngươi đi đâu...” Không đợi nói xong, Tiểu Thất ngây dại.
Làm gì có Đại Bạch, ngồi chồm hổm ở trong góc ẳng ẳng kêu, rõ ràng là một nam hài tử, bằng tuổi nàng. Hắn ngồi chồm hổm trong góc, đối với nàng ”Ẳng” một tiếng, dáng vẻ khá là vui vẻ.
Tiểu Thất: “...”
“Ẳng ẳng, ẳng ẳng ẳng!” Nam hài tiếp tục học chó sủa.
Tiểu Thất cố gắng bình phục tâm tình, nàng trừng mắt nam hài, nam hài dùng cả tay chân tiến đến bên người nàng, dùng mặt cọ làn váy của nàng, “Gâu gâu gâu! Ẳng ư ~ “
Tiểu Thất nhanh chóng né tránh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam hài, hỏi: “Ngươi là ai, tại sao phải học chó sủa. Đừng tưởng rằng giả chó thì ta tốt tính. Ta cho ngươi biết, ta cũng không phải là dễ trêu.”
Mắt to đen nhánh của nam hài cũng chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Thất, hắn tội nghiệp “Ẳng ư ~” một tiếng, co rúc bên chân Tiểu Thất, một thân bạch y bởi vì những động tác này, cọ vô cùng bẩn thỉu, dù là như thế, hắn vẫn cúi đầu ư ử.
Không biết tại sao, Tiểu Thất cảm thấy, trong đôi mắt đen nhánh của nam hài này, tràn đầy quen thuộc cùng khẩn cầu.
Nàng cao thấp quan sát hắn, kinh ngạc phát hiện, cạnh gáy của hắn, có một vết thương nhàn nhạt, Tiểu Thất lập tức ngây dại!
Tiểu Thất gật đầu, “Ta biết rồi. Mẫu thân, ngài ở nhà phải chiếu cố thật tốt cho phụ thân, đừng để ý đến những người kia.”
Thấy nàng nghiêm trang, Lâm thị nhịn không được bật cười: “Ngươi ngược lại dặn dò ta. Ta sao lại không biết nên làm thế nào, chỉ có ngươi nha đầu này mới có thể cùng bọn họ cứng đối cứng. Ngươi nghe lời, đi chuẩn bị đi. Bên ngoài, ta không thể bên cạnh ngươi, ngươi càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, sửa lại tính tình táo bạo kia của ngươi. Lần này nếu không phải Trung Dũng vương gia đến, sợ là ngươi sẽ bị thua thiệt.”
Tiểu Thất kinh ngạc nói: “Đi An Hoa Tự là đề nghị của Trung Dũng vương gia?”
Lâm thị ôn nhu cười: “Ừ. Vương gia tới cực kỳ đúng lúc, ta nghe nói ngươi bị lão phu nhân gọi đi đang muốn đi qua, chỉ thấy vương gia đến, ông ấy thấy ta lo lắng, hỏi chuyện đã xảy ra, thuận tiện giúp chuyện này. Mặc dù ngươi một tiểu cô nương một thân một mình đi An Hoa Tự cầu phúc có chút không ổn, nhưng đi cầu phúc vẫn hơn lưu trong phủ. Như vậy cũng có thể cho ngươi ổn định tâm tình.”
Tiểu Thất cầm tay Lâm thị, tựa ở bả vai của bà, mềm yếu nói: “Mẫu thân yên tâm đi. Trong miếu tự không có Lục tỷ tỷ, ta sẽ hảo hảo sinh hoạt. Nếu như phụ thân tỉnh, mẫu thân phải sớm cho ta biết nha. A đúng rồi, còn gì nữa không nhỉ, nếu tìm được Đại Bạch, cũng phải báo cho ta nha.”
Tiểu Thất nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, cân nhắc mình còn quên chuyện gì không.
Xem nàng như bà quản gia nhỏ, Lâm thị nhịn không được cười càng thêm lợi hại, “Được được được, mặc kệ có chuyện gì, đều thông báo ngươi.”
Tiểu Thất nghiêm túc cẩn thận gật đầu: “Cho ta biết là được rồi.”
Lâm thị buồn cười, Tiểu Thất là lần đầu tiên một người ra cửa, Lâm thị đến cùng là có chút không yên lòng, nghĩ như vậy, nên tự mình chuẩn bị cho Tiểu Thất. Nhà mẹ đẻ bà là Diêm thành thủ phủ, đương nhiên không thiếu tiền bạc, trong mấy con dâu nhà Trịnh gia, đồ cưới của bà là nhiều nhất, cũng dư dả nhất.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, không hiểu, luôn cảm thấy bọn hạ nhân kiến phong sử đà (mượn gió bẻ măng), lại không biết, mặc dù mọi người ngoài sáng không giúp bọn họ, nhưng trong tối lại lén lút giúp đỡ, đối với tam phòng có nhiều chiếu cố, ai lại từ chối qua lại với bạc đây!
Về phần chuyện hôm nay, thật là là phát sinh quá sớm, thoáng cái liền nháo đến lão phu nhân bên kia, hộ viện đều bị lão phu nhân lưu tại trong viện, lúc này mới không có người thông báo cho bà, nếu không, chuyện tuyệt đối sẽ không phát triển như vậy. Đương nhiên, Lâm thị chắc chắn sẽ không nói cho nữ nhi biết. Tiểu Thất đơn thuần lại có chút xúc động, nói nhiều với nàng, cũng không thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, Lâm thị bỏ thêm tiền bạc vào bọc hành lý của Tiểu Thất, đồng thời dặn dò: “Phật môn trọng địa, tiền bạc mặc dù không nhất thiết phải dùng đến, nhưng là nên thêm hương khói, cũng không thể giản lược. Chúng ta cùng lắm là để an tâm thôi. Ngươi hiểu không?”
Tiểu Thất gật đầu.
Lâm thị mỉm cười, “Trịnh Đồng đưa ngươi đi sẽ trở lại, bên kia có trọng binh gác, sẽ không phải lo về vấn đề an toàn. Ngươi yên tâm là được, nếu nói cái gì không ổn, thì là bên kia có vài vị nương nương xuất gia, ngươi cách xa một chút. Với tính tình của ngươi, nháo không tốt thì đắc tội với người, cũng không trách tổ mẫu ngươi hết lần này đến lần khác dặn dò.”
Tiểu Thất ôm đầu: “Mẫu thân nói thật dong dài!”
Lâm thị liếc nàng một cái, vì nàng sửa sang lại quần áo, “Ta có thể không lo lắng ngươi sao! Ở nhà thì gây gổ với người ta, ra cửa còn không biết gây ra trò gian gì.”
Tiểu Thất xin lỗi vò đầu...
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hôm sau.
Theo xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Tiểu Thất từ bên trong thò đầu ra không ngừng nhìn quanh, Lâm thị phất tay, trên mặt luôn nở nụ cười.
Bóng người càng ngày càng nhỏ, cho đến khi đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, Tiểu Thất rúc đầu vào, lầm bầm: “Đây là ta lần đầu tiên một người ra cửa. Kỳ thật, trong lòng ta là có chút thấp thỏm.”
Nha hoàn Tiểu Đào xì một cái bật cười: “Tiểu thư, không tính ta sao!”
Tiểu Thất chống cằm, sẵng giọng: “Ngươi nhặt xương trong trứng gà sao? Ta chỉ là không có đi theo cha mẹ.” Ngừng một cái, nàng chu môi: “Cũng không có Đại Bạch.”
Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tiếng vó ngựa ngừng lại, Trịnh Đồng chịu trách nhiệm hộ tống bẩm: “Khởi bẩm Thất tiểu thư, đã đến An Hoa Tự.”
An Hoa Tự không tính lớn, nhưng lại rất đặc biệt, nó đặc biệt là vì, những phi tử không có con cái của tiên hoàng đều đến đây xuất gia, chính là bởi vậy, An Hoa Tự được trọng binh trông coi. Mà cũng bởi vậy thanh danh An Hoa Tự lan truyền khắp nơi. Đương nhiên, không phải là người người có thể ở tại An Hoa Tự, Tiểu Thất lần này có thể tới, đều là nhờ Trung Dũng vương gia.
Tĩnh Âm sư thái sớm đã chờ ở cửa, thấy Tiểu Thất đến, dẫn nàng đến hậu viện, Tiểu Thất quy củ, hiển lộ phong độ tiểu thư thế gia. Mặc dù nàng ở nhà là một cô nương bướng bỉnh, nhưng ra khỏi cửa, đại biểu chính là Trịnh phủ, đương nhiên phải cẩn thận thủ lễ.
“Trịnh tiểu thư ở tại sân nhỏ này, An Hoa Tự ban ngày khách hành hương nhiều, nếu như tiểu thư yêu thích yên tĩnh, thì chạng vạng có thể đến đại điện cầu phúc. Ba bữa cơm sẽ có tiểu ni tới đây đưa món ăn chay, tiểu thư không cần lo lắng. An Hoa Tự không được lén lút nhóm lửa, càng thêm không đồng ý ăn mặn, điểm này tiểu thư phải nhớ cho kỹ.” An Hoa Tự đương nhiên có một chút quy củ của mình, Tĩnh Âm sư thái báo cho Tiểu Thất, sau đó mỉm cười rời đi.
Chờ sư thái rời đi, Tiểu Thất vào phòng, gian phòng kia cũng không phức tạp, chỉ một vào một ra, trong phòng cũng không quá mức bài trí, chỉ đơn giản giường chiếu bàn ghế, thậm chí ngay cả một cái gương cũng không có. Có lẽ là bài trí quá mức đơn giản, vốn là gian phòng không lớn lại có chút trống trải.
Tiểu Đào động tác nhanh nhẹn, không lâu lắm, gian phòng kia đã có chút cảm giác khuê phòng của nữ tử.
Thu thập xong xuôi, Tiểu Đào nói: “Phòng ở nhỏ cũng có chỗ tốt, nếu như trong phủ, làm sao có thể mau như vậy.”
Tiểu Thất nở nụ cười, “Được rồi, giống như ở trong phủ, ta ở nội thất, ngươi ở ngoại thất, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi. Ngày thường không có đại sự gì, ta đi đại điện niệm kinh, ngươi lưu trong phòng là được”
Tiểu Đào gật đầu: “Ta có thể đi phòng bếp giúp sư thái nấu cơm. Như vậy đến lúc đó có thể trực tiếp mang về, cũng không cần bọn họ chạy tới đưa, rất thuận tiện!”
Tiểu Thất cũng không thèm để ý những chi tiết này, cười gật đầu.
Có lẽ là lần đầu tiên rời nhà, tự mình sống độc lập, Tiểu Thất đúng là thoáng cái có chút luống cuống, cụ thể phải làm gì, nàng một chút cũng không biết. Giống như con ruồi không đầu, xoay hai vòng bên trong bên ngoài, nàng rốt cục ngồi xuống.
Thường ngày nàng tay chân luống cuống hay là có tâm sự, cũng sẽ cùng Đại Bạch nói nói. Nhưng là bây giờ Đại Bạch không thấy, nàng tìm hồi lâu, cũng khóc mấy lần, nhưng là Đại Bạch vẫn như cũ không có xuất hiện.
Nàng thường xuyên nghĩ, Đại Bạch đến tột cùng đi nơi nào, nhưng lại không thể nào biết được.
Mất đi là bằng hữu quan trọng nhất, Tiểu Thất khổ sở cắn cắn môi, nàng đứng lên, dặn dò: “Ta đi đại điện tiền viện cầu phúc. Ngươi cũng xem mọi nơi một chút, làm quen hoàn cảnh một chút.”
Tiểu Đào đồng ý.
An Hoa Tự bố cục đơn giản, là một đại viện vuông vức, mà mấy sân nhỏ bên trong cũng đều hết sức quy củ, mặc dù Tiểu Thất là lần đầu tiên đi, tuy nhiên cũng không sợ đi nhầm, nàng đi vào tiền viện.
Hiện thời đã là buổi chiều, dân gian có chút chú ý, nói là buổi chiều không bái phật, bởi vậy trong điện cũng không có ngoại nhân nào, một vài sư thái đang tụng kinh.
Cũng không có người hỏi đến nàng, Tiểu Thất cũng không kinh nhiễu người ngoài, học bộ dáng của bọn họ quỳ xuống, lẳng lặng đi theo tụng kinh.
Thật sự có thể bình phục tâm thần, dần dần, Tiểu Thất vứt bỏ tạp niệm cùng không nỡ trong lòng, bình phục lại. Thời gian trôi qua cực nhanh, chờ tụng kinh kết thúc, thế nhưng mặt trời đã lặn phía tây, vài vị sư thái đứng dậy gật đầu chào lẫn nhau rời đi, Tiểu Thất cũng là như thế.
Mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời một mảnh nhàn nhạt vàng óng ánh, Tiểu Thất cân nhắc: Nếu như đêm nay có thể ăn trứng vịt muối thì tốt rồi. Màu của bầu trời, giống như lòng đỏ trứng muối vậy!
Ách, đương nhiên, đây là nàng suy nghĩ nhiều, cười một tiếng, Tiểu Thất nhẹ nhàng hướng về sân nhỏ của mình.
“Ẳng!” Một tiếng nho nhỏ truyền đến.
Tiểu Thất lập tức ngây dại, nàng dừng bước lại, đứng tại nguyên chỗ, dựng lỗ tai lên.
“Ẳng ẳng.”
Khẳng định là tiếng chó sủa, Tiểu Thất lập tức kích động, không biết tại sao, nàng thoáng cái liền nghĩ đến Đại Bạch. Nàng đi theo tiếng chó sủa, rất nhanh thì tìm đến bụi cỏ trong góc tường, trong bụi cỏ phát ra tiếng ư ử nhẹ nhàng, tiếp theo lại là một tiếng chó sủa: “Ẳng ẳng!”
Tiểu Thất khó nén kích động, lập tức lay mở bụi cỏ, “Đại Bạch, ngươi đi đâu...” Không đợi nói xong, Tiểu Thất ngây dại.
Làm gì có Đại Bạch, ngồi chồm hổm ở trong góc ẳng ẳng kêu, rõ ràng là một nam hài tử, bằng tuổi nàng. Hắn ngồi chồm hổm trong góc, đối với nàng ”Ẳng” một tiếng, dáng vẻ khá là vui vẻ.
Tiểu Thất: “...”
“Ẳng ẳng, ẳng ẳng ẳng!” Nam hài tiếp tục học chó sủa.
Tiểu Thất cố gắng bình phục tâm tình, nàng trừng mắt nam hài, nam hài dùng cả tay chân tiến đến bên người nàng, dùng mặt cọ làn váy của nàng, “Gâu gâu gâu! Ẳng ư ~ “
Tiểu Thất nhanh chóng né tránh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam hài, hỏi: “Ngươi là ai, tại sao phải học chó sủa. Đừng tưởng rằng giả chó thì ta tốt tính. Ta cho ngươi biết, ta cũng không phải là dễ trêu.”
Mắt to đen nhánh của nam hài cũng chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Thất, hắn tội nghiệp “Ẳng ư ~” một tiếng, co rúc bên chân Tiểu Thất, một thân bạch y bởi vì những động tác này, cọ vô cùng bẩn thỉu, dù là như thế, hắn vẫn cúi đầu ư ử.
Không biết tại sao, Tiểu Thất cảm thấy, trong đôi mắt đen nhánh của nam hài này, tràn đầy quen thuộc cùng khẩn cầu.
Nàng cao thấp quan sát hắn, kinh ngạc phát hiện, cạnh gáy của hắn, có một vết thương nhàn nhạt, Tiểu Thất lập tức ngây dại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook