Tào Vân Thiên lau cái trán đầy mồ hôi, hắn không biết là phân đoạn nào xảy ra vấn đề, đang êm đẹp thì Phó Đại Đao này sao lại giống như có thâm cừu đại hận, lại còn hướng về phía xe ngựa mà tới, tuy nói bị binh lính ngăn trở, nhưng thực hiển nhiên là phía của mình đánh không lại người ta a, bị người ta đột phá vòng vây là chuyện sớm muộn.
Hắn chạy chậm đến trước mặt Ân Kỳ: “Thế tử, không thể lại lưu lại đây, đây…… Đây……”
Ân Kỳ cười như không cười: “Không thể ngờ được nơi nhân kiệt địa linh này có thể dưỡng ra sơn phỉ cường hãn như thế.”
Tào Vân Thiên nào dám nói tiếp, chỉ không ngừng nhắc nhở: “Thế tử, trước lui lại đi, đây……”
Một tên sơn phỉ vọt tới gần.

Một nam tử mặc áo xám trầm mặc ít lời bên cạnh Ân Kỳ bỗng nhiên nhảy lên, một tay bóp chặt yết hầu sơn phỉ, “Răng rắc” một tiếng, sơn phỉ ngã xuống đất.
Ân Kỳ: “Thời Nhất, bắt hai người sống.”
Nam tử áo xám đáp: “Vâng.”
Ngay khi Tào Vân Thiên không biết làm sao thì đám người của Hổ Trảo Trại vốn dĩ đang chém giết hăng say, bỗng dường như có tổ chức, một nửa đội người xoay người chạy ra phía sau.
Phó Đại Đao rõ ràng rối loạn một chút, sau đó liền giết càng mãnh liệt, như là chó cùng rứt giậu, vội vã muốn vọt tới xe ngựa.

Chỉ là người của hắn một nửa đã chạy tới sau núi, muốn giết Ân Kỳ càng khó.
Ân Kỳ nhìn chằm chằm động tác của Phó Đại Đao, phát hiện hắn dùng đao là có kết cấu, không phải là loạn đánh, như là học qua mấy ngày công phu, đương nhiên không tính là cao thủ.
Tào Vân Thiên buồn bực mà nhìn tình thế trước mắt, địch nhân đột nhiên giảm một nửa, có thể là có âm mưu gì hay không? Hắn nỗ lực hồi tưởng, núi Hổ Trảo này một bên là vách đá, ba bên khác cũng chưa nghe nói có ám đạo linh tinh gì, tên này đột nhiên làm gì vậy?
Hắn nhất thời không hiểu, không biết là nên khuyên thế tử lui lại, hay là nhân hiện tại tình thế nếu không tồi liền đánh hạ đối phương.

Chưa đợi hắn nghĩ thông suốt, một nửa đội người vừa mới rời đi, lại từ sau núi chạy về tới, một lần nữa gia nhập chiến đấu.
Tào Vân Thiên:……
Hà Tiến hỏi: “Tào sư gia, ngươi cảm thấy chuyện vừa rồi là như thế nào?”
Tào Vân Thiên lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra.
Bất quá mới qua nửa nén hương, liền thấy Phó Đại Đao hét lớn một tiếng, hai mắt trừng to, hướng về phía Tào Vân Thiên mặt đầy sát khí, nếu không phải được mấy người bao quanh, khẳng định là muốn xông tới một đao bổ hắn.

Tào Vân Thiên bị hắn trừng trong lòng nổi da gà, lại cân nhắc đến chuyện khuyên thế tử lui lại, lại thấy Phó Đại Đao hướng về phía sau núi đem trường đao vung lên.
Lại là một nửa sơn phỉ quay đầu hướng sau núi đi.
Tào Vân Thiên:…… Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắn lập tức kêu một binh sĩ: “Ngươi đến sau núi nhìn xem sao lại thế này.”
Thực mau, binh lính kia liền hồi báo: “Sau núi có một cổ viện quân, thuộc hạ vô pháp đến gần, nhưng có thể thấy rõ quả thật có giơ cờ của phủ Tề Châu.”
Mọi người trong đầu đều nảy ra hai vấn đề: Viện quân sao đến nhanh như vậy? Viện quân không tới chiến trường chính, chạy ra sau núi làm gì?
**
Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.

Núi Hổ Trảo cao hơn nhiều so với núi Hoa Mai, phía tây là huyền nhai, nam bắc hai bên là đường dốc, ngày thường phía đông hay có người đi, lúc này dưới chân núi đang hỗn chiến.
Bắt đầu từ lưng chừng núi, cứ ba bước một căn năm bước một trạm canh gác, so với Mai Hoa Trại đa dạng hơn nhiều.

Bất quá hiện tại trong mấy trạm gác này phần lớn không còn người canh, toàn bộ đều đã lên phía trước đánh quan binh.
Lúc này phía nam sau núi, cách chân núi hai dặm đang đứng lung tung rối loạn không đến hai trăm người.
Người dẫn đầu kia đem là cờ màu cam của phủ Tề Châu trong tay ném xuống đất, mắng nói: “Mẹ nó, lại bảo lão tử lui lại, lão tử ***……”
Mao Lục đè lại hắn, lạnh lùng nói: “Phùng Xung, lời của Nhị đương gia ngươi không nghe?”
Người ném cờ đúng là Phùng Xung, bị Mao Lục quát lớn, hắn đem câu nói kế tiếp nghẹn trở về, cắn răng nhìn Tô Nhiên cách đó không xa đang uống nước, oán hận nói: “Lớn lên giống đàn bà, tính tình cũng đàn bà, muốn đánh liền đánh, không đánh liền lui, chạy tới chạy lui như dắt ngựa chạy rong!”
Trong lòng Mao Lục cũng mơ hồ.
Phía trước nghe nói Hổ Trảo Trại bị quan binh vây quanh, tuy rằng mọi người đều không rõ sao lại thế này, nhưng có thể nhìn thấy Phó Đại Đao có hại vẫn là cao hứng.
Nhị đương gia phái người đi xem xét, phát hiện quan binh sắp phải thua.
Cũng không biết Nhị đương gia nghe Tô Nhiên nói gì đó, liền chuẩn nàng mang theo chưa đến hai trăm người tới sau núi của Hổ Trảo Trại.
Phùng Xung bị yêu cầu giơ cao cờ phủ Tề Châu dẫn đầu chạy ở phía trước, chạy đến Hổ Trảo Trại.
Phó Đại Đao nghe nói sau núi tới viện quân của đối phương, sợ hang ổ bị người ta bưng, vội vàng sai một nửa đám người đến sau núi ngăn cản.

Bọn họ đều cho rằng Nhị đương gia là muốn giả dạng làm viện quân của phủ nha tới hỗ trợ Tào Vân Thiên diệt phỉ, ai dè, mới cùng người của Phó Đại Đao giáp mặt, ngay cả nhìn mặt cũng chưa đánh, Tô Nhiên liền hạ lệnh lui lại, một mực thối lui ra bốn năm dặm mới dừng lại.
Nghỉ ngơi không trong chốc lát, Tô Nhiên lại hạ lệnh dẫn cờ lên núi.
Lúc đấy, vẫn là vừa giáp địch nhân, liền lập tức lui lại.
Mai Hoa Trại chỉ là cái phỉ trại, người bên trong nhiều nhất cũng chỉ hung ác hiếu chiến chút, hoàn toàn không có khái niệm loại quân kỷ hay chiến thuật này.

Bọn họ thà rằng cùng địch nhân đánh vỡ đầu chảy máu cũng không muốn rút lui như vậy.
Mắt thấy hai lần cùng địch nhân giao phong đều không đánh mà lui, trong lòng đoàn người nổi lên oán khí, nếu không phải xem phân thượng lần trước Tô Nhiên lẻ loi một mình yếm trá làm lui Phó Đại Đao thì đã sớm bỏ gánh không làm.
Tô Nhiên từ nhỏ đến lớn làm qua chức vụ lớn nhất chính là uỷ viên học sinh trung học, đừng nói lãnh binh, ngay cả lãnh đạo đoàn viên cũng chưa trải qua a.
Nàng không nghe được lời oán giận của Phùng Xung, cũng không nhìn ra mọi người đều nóng lòng, chỉ là đứng ở kia lau lau mồ hôi mỏng trên cái trán, nghĩ thầm chạy hai vòng như vậy rất mệt.
Mao Lục cảm thấy cứ như vậy là không được, ít nhất phải hỏi nàng xem còn muốn chạy đến khi nào.
Hắn đi đến bên cạnh Tô Nhiên, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là muốn đánh bên kia?”
“Bên kia ta cũng không đánh a.” Tô Nhiên kỳ quái liếc hắn một cái, cằm nâng lên, hướng về phía chiến trường trước núi âm thanh ồn ào, “Trai cò đánh nhau, chúng ta nơi này ngư ông đắc lợi.”
Khi nghe nói quan binh không đánh lại Phó Đại Đao, Tô Nhiên liền nảy ra một ý tưởng.
Nàng giơ lên cờ của phủ nha phía sau núi, làm Phó Đại Đao hiểu lầm cho rằng viện quân của quan phủ tới, như vậy hắn sẽ không thể không phân ra binh lực tới đây.
Nhưng mà Tô Nhiên không tính toán đánh thật.

Thật sự đánh nhau, đối phương liếc mắt một chút liền có thể phát hiện bọn họ là Mai Hoa Trại, cho nên sau khi nhìn thấy đối phương trúng kế phái người lại đây, nàng liền lập tức mang đội người lui lại.
Tô Nhiên đắc ý nhướng mày, đối Mao Lục nói: “Mục tiêu của ta là không uổng một binh một tốt nhặt được đại lợi.”
Giả sói hù doạ cũng chỉ có thể chơi hai lần, lần thứ ba liền không ai tin, huống chi là đánh giặc.
Lần đầu tiên, Phó Đại Đao còn có thể phân ra một nửa nhân thủ, tuy rằng thời gian nửa nén hương đều đã trở lại, nhưng mà nửa nén hương cũng có thể xoay chuyển tình thế trong chiến trường.
Lần thứ hai, xem như miễn cưỡng phân ra nhân mã.
Đến lần thứ ba, Phó Đại Đao bị chơi tức giận, cảm thấy đối phương là một đám bao cỏ, chỉ giả vờ tới, nếu lại lần nữa hắn cũng vô lực ứng phó địch nhân sau núi.

Vì thế, khi Tô Nhiên mang theo người lần thứ ba lên núi, chỉ đụng tới mấy tiểu lâu la vô dụng.
Thu thập xong mấy tiểu lâu la này, nàng phân phó nói: “Nhân lúc bọn họ chưa đánh xong, nhanh chóng đem đồ vật đáng giá trong trại này dọn đi.”
Phùng Xung cùng Mao Lục và Tô Nhiên phân công nhau dẫn người vơ vét đồ vật.
Nàng còn không yên tâm mà dặn dò một câu: “Đừng quá tham lam, nhặt đồ đáng giá, động tác phải mau, cầm xong liền chạy, không cần tập hợp…… Còn có vũ khí, đừng quên lấy vũ khí!”
Hổ Trảo Trại quả nhiên là so với Mai Hoa Trại mạnh hơn không ít, chẳng những kiến trúc càng có khí thế, trạm gác san sát, chỉ cần từ hai rương bạc kia ước chừng là có thể nhìn ra, càng không cần phải nói còn có từng túi gạo bột mì.
Tô Nhiên tấm tắc khen ngợi: “Nhìn người ta xem, đây mới xưng được là trại thổ phỉ chứ.”
Nàng muốn dọn trại của người ta trống không luôn, chỉ là thời gian gấp, chỉ có thể nhặt mấy món đồ, loại vũ khí to lớn như trường đao này một người cũng có thể lấy hai cái, cho dù như vậy nàng vẫn bảo mọi người dọn mấy túi gạo trở về.
Đồng thời còn không quên đem bao muối từ trên thuyền dời xuống bỏ vào kho lúa của Hổ Trảo Trại.
Dọn xong hết thảy, Tô Nhiên vỗ vỗ tay, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
**
Trước núi.
Ân Kỳ thấy chiến sự đã mất kiên nhẫn, liền kêu Thời Nhất đến, nhỏ giọng nói: “Ngươi lập tức đến sau núi, nhìn xem là ai đang hỗ trợ.

Vô luận dùng thủ đoạn gì cũng phải đem người dẫn đầu lưu lại cho ta.”
Thời Nhất lĩnh mệnh rời đi.
Phó Đại Đao vung đao đánh bay một người phía sau, nhìn chung quanh, trong lòng lại lạnh, biết bản thân hôm nay là không có đường sống.
Hắn cắn răng ánh mắt giận dữ nhìn thẳng Ân Kỳ cùng Tào Vân Thiên, sau đó, quay đầu chạy lên trên núi, chính là chết cũng muốn kéo theo một hai cái đệm lưng.
**
Tô Nhiên cùng mấy huynh đệ trong trại một đường chạy chậm đi xuống dưới chân núi.
Khi chạy đến lưng chừng núi liền thấy phía trước bên đường đứng một người, người mặc áo xám, ngũ quan ngạnh lãng.
Tô Nhiên dừng bước chân lại.

Người này vẻ mặt thản nhiên đứng ở giữa đường, sợ người khác nhìn không ra hắn xuất hiện không bình thường hay sao.
Tô Nhiên tròng mắt chuyển động, thân thể hơi nghiêng, nói khẽ với người bên cạnh: “Chờ thấy không thích hợp liền phân công nhau chạy.”
Nàng nâng bước chân lên, chậm rãi đi đến chỗ người nọ, tâm tư chuyển động suy đoán người này là làm gì.
Một ý niệm hiện lên, người này sẽ không phải là sát thủ dùng châm chứ.
Ý tưởng ngân châm sát thủ vừa nảy ra, Tô Nhiên có chút sợ, nàng nhìn trái phải, xem ra trốn là trốn không xong, đánh đòn phủ đầu có lẽ còn có một con đường sống.


Nàng đi đến trước mặt người nọ cách ba bốn mét thì dừng lại, cao giọng hỏi: “Không biết vị hảo hán này là trợ lực cho bên kia.”
Phó Đại Đao hẳn là sắp thua, lúc này người của Hổ Trảo Trại phỏng chừng đều ở tiền tuyến đánh giặc, có thể xuất hiện ở chỗ này hẳn là người phủ nha.
Người nọ trả lời: “Túc Vương phủ.”
Quả nhiên, Tô Nhiên đắc ý mình vừa đoán một cái liền chuẩn, là Ân Kỳ bên kia liền dễ làm.

Chuyện về Hổ Trảo Trại nàng biết không nhiều lắm, chuyện về Túc Vương phủ nàng vẫn là hiểu biết một ít.
Cái khác không nói, nàng hiện tại trong ngực còn cất giữ ngọc bội của Ân Hoa đó.

Tô Nhiên thản nhiên mà chắp tay: “Tại hạ phụng mệnh lệnh của Tào sư gia đến xem tình huống sau núi, không thể ngờ được thế tử cũng phái người tới.

Đã là người do thế tử mang đến khó trách lạ mắt, ngày thường không ở phủ nha gặp qua.”
Người nọ biểu tình bất biến, chỉ nói: “Ta xem ngươi nhưng thật ra có vài phần quen thuộc.”
“Ồ?” Tô Nhiên kinh ngạc, sau đó minh bạch tám phần là khi nàng thu phí qua cầu gặp qua, cũng không rõ lắm hắn có biết mình là giả mạo hay không.
Nàng thử thăm dò hỏi: “Chính là ngày ấy ở đầu cầu gặp qua?”
“Không.” Người nọ trả lời, “Là ở trên lệnh truy nã cửa thành phủ Tề Châu.”
Tô Nhiên sửng sốt, chớp mắt, hô lên “Chạy”, lập tức quay đầu dẫn đầu chạy ra ngoài.
Khi vừa nhấc bước, mặc kệ mấy người khác tứ tán khác, hắn chỉ đuổi theo Tô Nhiên.
Thế tử nói chính là “Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đem người dẫn đầu lưu lại.”
Người này đi lên liền nói nhảm nhiều như vậy, người dẫn đầu chính là hắn không sai được.
Tô Nhiên chạy không bao xa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thời Nhất đang ở phía trước nàng.

Nàng một tay chống nạnh thở dốc, một tay hướng bốn phía khoa tay múa chân, chất vấn: “Ngươi sao không đuổi theo mấy người khác? Ta nói cho ngươi, ta nhưng thật ra quen biết thế tử nhà các ngươi, còn quen nhị công tử.”
Nàng thuận khí xong, từ trong ngực lấy ngọc bội ra, nói: “Nè, ngươi xem, đây là tự tay Ân Hoa đưa đó.”
Thời Nhất nhìn cũng không nhìn, nói: “Nếu quen biết vậy thì tốt, thế tử muốn gặp ngươi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương