Editor: Ngọc Trâm
Beta: Chiêu Anh Trương
Bộ này là do tác 11 Một cái tên có giải thích không giống nhau
Chỗ mà Ngân Yêu Vương mang theo hai hài tử luyện văn tập võ, tuy nói là nơi Yêu Hồ tộc sinh sống, kỳ thực cũng không hoàn toàn đúng.

Yêu Hồ tộc nhân số vốn không nhiều, dù là cả chủ tộc cùng bàng tộc (tộc thứ), Ngân Yêu Vương đều có thể gọi ra tên của từng người trong tộc.

Đồng thời, bởi vì Yêu Hồ tộc có năng lực hơn người, đại đa số đều lánh đời, phân tán ra mà ở, miễn cho có ngày bị kẻ có tâm tìm được mà tận diệt.

Nhưng Ngân Yêu Vương không giống với người khác, hắn là thủ lĩnh Yêu Hồ tộc, dù sao cũng nên có nơi dừng chân, có tộc nhân ủng hộ, tuy là Ngân Yêu Vương nghĩ rằng....!Những thứ này đều không cần, chỉ là không cãi lại được truyền thống mấy đời truyền lại.

Cũng may địa thế của Yêu Hồ tộc cực kì bí ẩn, trong thời loạn thế, là một nơi giống như thế ngoại đào viên.
Nơi Yêu Hồ tộc sinh sống gọi là Ân gia thôn, đây là do Ngân Yêu Vương đời trước đổi tên: Những người Yêu Hồ tộc lưu lại phần lớn là chủ tộc, một là những người chủ tộc đều họ Ân, hai là khi ra ngoài mua đồ dùng, nếu có người hỏi từ đâu đến, nói là từ Ân gia thôn vẫn tốt hơn là từ núi nào đó hoặc nói bừa một cái.

Họ Ân trong thiên hạ mặc dù không nhiều, nhưng một Ân gia thôn vẫn là nên có.
Người Yêu Hồ tộc trong Ân gia thôn lại không nhiều, đại khái khoảng hơn mười gia đình.

Ân gia thôn cũng không phải là đào nguyên thế sự như trong ngòi bút của Đào Uyên Minh.

Người trong thôn sau khi nhìn thấy thế giới bên ngoài sẽ muốn cùng cô nương hoặc tiểu tử bên ngoài thành thân rồi dọn ra ngoài.

Hoặc giả những người sau khi ra ngoài lại muốn mang phụ mẫu ra ngoài dưỡng lão, sau khi Ngân Yêu Vương xác định những người này sẽ không tạo thành nguy hiểm đối với Yêu Hồ tộc, cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn chúc phúc cho bọn họ.

Thế giới bên ngoài thủy chung là phồn hoa náo nhiệt, người đông đúc, có muốn mua sắm xem bệnh các loại cũng sẽ dễ dàng hơn.


Này đây, trong Ân gia thôn kỳ thực vẫn còn trống rất nhiều gian nhà.
Trên đường từ hồ nước quay về nhà của Ngân Yêu Vương thì có một căn nhà bỏ hoang thật lâu, Hình Thiên Du đối với cái nhà này ngực vẫn còn thấy sợ.

Cũng không phải là gì, thời điểm hắn mới đến đây cũng không biết, xung quanh đều là người xa lạ, Ngân Yêu Vương vì để rèn luyện lòng can đảm của hắn đem hắn khóa lại ở bên trong ba buổi tối, sau đó gạt hắn nói trong phòng có ma quỷ.

Sau đó cánh của tuy rằng bị hắn đập ra, quỷ cũng không thấy, nhưng đó là bóng ma từ nhỏ để lại.

Từ nhà này đến hồ nước là đường rất gần, nhưng hắn đi qua không được mấy lần.

Lần này là Ân Hàng Ma cõng hắn đi đường này, ngoại trừ chút hỗn loạn còn có chút kỳ quái: "Tiểu Ma, đến nơi này để làm gì?"
"Gian nhà phía trước mới có một loại trái cây, ăn rất ngon"
Hình Thiên Du dùng dằn muốn xuống đất: "Ta không muốn đi đến nơi này"
"Không có chuyện gì đâu Tiểu Du" Ân Hàng Ma buông hắn ra, an ủi vỗ vai hắn: "Ta đã hỏi qua sư phụ, gian nhà này không thần không quỷ, khi đó là hắn muốn hù dọa ngươi, chủ nhân của gian nhà này chỉ là chuyển đi thôi"
Hình Thiên Du không tin: "Vì sao hắn nói với ta lại không giống như vậy?"
Ân Hàng Ma hiếu kỳ: "Sư phụ đã nói gì với ngươi?" Kỳ thực hắn càng muốn hỏi, sư phụ lừa ngươi cái gì?
"Sư phụ nói ở đây có một tiểu hồ ly trắng, sau đó lại bị một đại yêu quái màu đen nuốt đến thế giới khác, tiểu hồ ly trắng kia rất đáng thương, mặc dù có rất nhiều người thích nó, nhưng mà cũng có thật nhiều người chán ghét nó, nó và người nó thương rất thảm, cuối cùng có một nữ nhân cường (cưỡng bức) nó"
Ân Hàng Ma tổng kết một chút, hay cho một cố sự nữ nhân chia rẽ hồ ly cùng người yêu của hồ ly sau đó cường hồ ly, nhất thời không nói gì: "Ngươi tin sao?"
Hình Thiên Du nháy mắt mấy cái: "Tiểu hồ ly thật đáng thương" Rõ ràng là tin.
Ân Hàng Ma thở dài, ta càng thương hại cho chỉ số thông minh của ngươi.

Ngu ngốc thế nào mà nói cái gì cũng đều tin a?
"Nếu như vậy, ngươi thương cảm tiểu hồ ly, vì sao còn sợ không dám đến gần gian nhà này?"
"Nếu như đại yêu quái màu đen kia cũng nuốt ta thì làm sao bây giờ?" Hình Thiên Du ngẫm lại, càng nghĩ càng kinh khủng, bị yêu quái nuốt, trên người sẽ bẩn bao nhiêu a!
Triển Chiêu chớp mắt - Không phải chứ, Thiên Tôn không sợ yêu quái, sợ bẩn a?

Bạch Ngọc Đường lòng đã có chút ưu sầu - Bị yêu quái nuốt, có thể thấy nội tạng còn có khả năng thấy dịch dạ dày, còn có....!Thực sự ngẫm lại liền muốn đem toàn thân đi tắm một lần.
Tiểu Tứ Tử rúc vào trong lòng Triệu Phổ: "Cha, thật có yêu quái a?"
Công Tôn tốn hơi thừa lời, hài tử này kêu ai là cha a?
Tiêu Lương chú ý vấn đề càng cao hơn: "Sư phụ, cái gì gọi là bị nữ nhân cường"
Bao Duyên cũng thật tò mò: Là "cường" a, "cường" là cái gì, còn tưởng rằng tiểu hồ ly bị nữ nhân đoạt đi, nghe ra không giống a!
"Cái này..." Triệu Phổ vừa định giải thích, liền thu được ánh mắt "ngươi dám" của Công Tôn, vội vã câm miệng.
Những thật ra Bàng Dục ở một bên suy nghĩ một chút, lắc đầu lên tục: "Một nữ nhân cường một con hồ ly, độ khó quá cao"
Cuối cùng, Ân Hàng Ma vẫn là một thân một mình hái trái cau, sau đó cõng tên Hình nào đó theo đường cũ về thôn.

Trở lại thì, vừa vặn lướt qua Ngân Yêu Vương đang phơi sách trong sân, vừa thấy Hình Thiên Du liền cầm sách xông lên: "Tiểu Du, ta hôm qua tặng quà cho ngươi, hôm nay ngươi đã vứt bỏ?"
Hình Thiên Du cuống quít từ trên lưng ai đó nhảy xuông, ôm trái cây bị rơi tán loạn: "Ân Hàng Ma, ngươi không có nghĩa khí, ngươi mật báo"
Ân Hàng Ma không nói gì: Lão tử cáo cái rắm, thiên hạ còn có việc có thể giấu được Ngân Yêu Vương?
Lâm Trà Nhi vốn đang trêu chọc tiểu hồ ly nhìn trái cây bị rơi đầy sân, ngực run lên một cái: Tiểu Du nghìn vạn lần liền chạy chậm một chút, trái cây bị ném rơi cũng không thể ăn a! Nhìn lại thấy cá trích trong tay Ân Hàng Ma, nhịn không được nuốt nước bọt một cái, đều là đồ ăn ngon a.
Ngân Yêu Vương đuổi theo Hình Thiên Du đang chạy, phát hiện mình đuổi không kịp tiểu quỷ kia, nhất thời ngừng lại, híp mắt suy nghĩ một chút, nhảy lên rồi đến phía sau Ân Hàng Ma.

Hình Thiên Du thấy hắn đột nhiên ngừng lại, căn cứ kinh nghiệm từ lần trước bị đánh, nhanh chóng chuyển hướng, bóng người lóe lên rồi đến phía sau Ân Hàng Ma, vừa vặn mặt đối mặt với Ngân Yêu Vương.
"Ai nha" Hình Thiên Du cả kinh, mới dừng lại bước chân, chớp mắt vọt đến phía sau Lâm Trà Nhi.
Ngân Yêu Vương tay chụp vào khoảng không, kinh ngạc: "Công phu Như Ảnh Tùy Hình của tiểu tử ngươi lại tiến bộ."
Hình Thiên Du trốn phía sau Lâm Trà Nhi vỗ ngực: Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị nắm lại đánh đòn rồi.
Lâm Trà Nhi thừa dịp hắn đang vỗ ngực, cấp tốc cầm một quả trái cây nhét vào miệng nhai nhai, sau đó híp mắt lại: Thật là ngọt a!
Hình Thiên Du giơ chân: "Đó là của ta"
"Ngô, ăn thật là ngon" Lâm Trà Nhi mặc kệ hắn, cười đến hồ đồ: "Tiểu Du, cho ta một cái nữa"
Hình Thiên Du che lại trái cây, không cho.


Đây chính là hắn mạo hiểm có thể bị yêu quái nuốt cầm về, muốn tự mình ăn.
Ai biết Ngân Yêu Vương cũng xông tới: "Tiểu Du, cho ta một trái"
Tiểu Du ngẩng đầu, ngu ngốc hồ đồ hỏi một câu: "Cho ngươi ngươi vẫn đánh mông ta....!A ngươi đánh lén"
Bị Ngân Yêu Vương dùng sách đánh lén cái mông, tuy rằng nửa điểm cũng không đau, những Hình Thiên Du cảm giá mình bị vũ nhục rất lớn! Ngày mai sẽ là nam tử hán mười sáu tuổi, trước mặt mọi người bị đánh đòn loại sự tình này tuyệt đối là làm tổn thương lòng tự ái của một nam tử hán.

Hình Thiên Du thoáng cái liền chạy vội tới phía sai Ân Hàng Ma, cáo trạng: "Tiểu Ma, bọn họ khi dễ ta" Cáo trạng đồng thời còn không quên cắn trái cây, tỏ vẻ khiêu khích.
Ân Hàng Ma nhìn Ngân Yêu Vương một chút, thấy lão cười trông như hồ ly gian trá cùng tiểu mập mạp Lâm Trà Nhi cười đến ngu si, lần nữa quay đầu nhìn một chút Hình Thiên Du như một con sóc nhỏ gặm trái cây, trong lòng nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: Vì sao ta cảm giác ở đây chỉ có một mình ta là có chỉ số thông minh bình thường.
"...!Ta phải đi hầm canh cá trích" Ân Hàng Ma thở dài, quyết định hay là đi phòng bếp tìm an tĩnh.
Hình Thiên Du trong nháy mắt đã quên hết chuyện khác, vô cùng cao hứng gật đầu, tiện đường căn dặn: "Trong canh cá đừng bỏ giấm"
Ngân Yêu Vương cũng căn dặn: "Trong cá trích bỏ thêm chút đậu hũ, ngàn vạn lần phải thêm giấm"
Hình Thiên Du trong nháy mắt liền mặc kệ: "Trong canh cá sao có thể bỏ giấm?" Như vậy không phải muốn uống canh chua sao?
"Vì sao không thể bỏ giấm, có thể khử mùi" Ngân Yêu Vương quay về phía hắn.
Lâm Trà Nhi nghẹo đầu nhìn chằm chằm con cá trích lớn, đối với cật hóa như hắn mà nói thì chỉ cần món đó ăn ngon, bên trong có thứ gì không quan trọng.

Thế nhưng hắn ngày hôm nay muốn ăn cá trích thì không biết mình đi bắt đến một hai con thì Mục Dã hắn có nguyện ý làm hay không? Yêu vương nói vị chua vân cân, nếu như mình bắt một con cá chuối lớn, cũng không thể làm tiếp một nồi canh chua cá, trong dưa chua thế nhưng là ướp vừa vặn a! (PS lời tác giả: Mục Dã, có người nào nhớ được cái tên này dùng để đả tương du tên không?)
"Không chỉ phải thêm giấm, Tiểu Ma ta còn muốn thêm nước tương."
"Thêm nước tương sẽ biến đổi màu sắc" Hình Thiên Du trợn to mắt, Yêu Vương nhiều năm như vậy rồi vẫn không hiểu cách ăn: "Canh cá nhất định phải trắng trắng mới ngon a~~~"
Hình Thiên Du kéo Ân Hàng Ma muốn chạy đến phòng bếp, cẩn thận mà căn dặn: "Tiểu Ma, nghàn vạn lần không được thêm giấm và nước tương đâu đấy"
"Được, ta chỉ thêm muối và hành lá"
Hình Thiên Du buông tay, thả hắn đi vào bếp, đồng thời trong lòng không nhìn được cảm khái: Quả nhiên trước khi đồ đệ xuất hiện thì cũng chỉ có Tiểu Ma đối xử tốt với mình nhất a! Mỗi lần đều vì mình mà mặc kệ yêu cầu của sư phụ.
Lâm Trà Nhi cũng không nhịn được cắn ngón tay mập mập của mình, có chút ủy khuất: Nếu như là mình mà nói với Mục Dã như vậy, hắn nhất định sẽ trả lời: "Mập mạp chết bằm, tự mình làm", rõ ràng đều cùng nhau lớn lên.

Ai nha, Yêu Vương có phải là già đến hồ đồ hay không a, nếu như là tử địch, ta cũng muốn một tử địch tốt như thế ô ô ô.
Ân Hàng Ma nhịn không được trợn trắng mắt: Sư phụ là thấy trêu đùa Tiểu Du rất vui sao? Tiểu Du muốn thêm hành lá hắn liền thêm tỏi, Tiểu Du muốn thêm cải trắng hắn liền muốn thêm mù tạc.

Nhưng mỗi lần làm theo ý Tiểu Du mang lên hắn đều ăn rất vui vẻ a! Hắn đã đùa nhiều lần như vậy rồi, các ngươi lại còn không có ý thức được! Nghe Hình Thiên Du và Ngân Yêu Vương vẫn còn đang tranh cãi lẫn nhau rằng canh cá rốt cuộc có nên là màu trắng hay không, Ân Hàng Ma trong nháy mắt có cảm giác trọng trách trên vai hắn thật nặng.
"Cho nên nói, canh cá, nhất là canh cá trích, nhất định phải màu trắng" Hình Thiên Du kiên định ra kết luận, nếu không phải màu trắng thì không phải canh cá ngon.
Ngân Yêu Vương ngoẹo đầu nhìn hắn, cười đến có chút gian: "Cho nên nhất định canh cá phải là màu trắng?"
Hình Thiên Du gật đầu mạnh mẽ: Bạch Ngư Thang (canh cá trắng), nhất định~

Bạch Ngư Thang.
Nghe được 3 chữ này, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

May là Ngũ gia xưa nay lễ độ nhã nhặn không bạo không tục, lúc này cũng không nhịn được dưới đáy lòng dâng lên "ngọa tào" hai chữ thật lớn: Tên hắn không biết là như thế nào có a?
Thiên Tôn có chút đồng tình nhìn đồ đệ hắn, gật đầu - chính là tới như vậy.
Năm đó Ngân Yêu Vương và Bạch Nguyệt Lâm nói chuyện phiếm, nói ngày sau hắn có một tằng tôn tử, sẽ là đồ đệ của Thiên Tôn.

Lúc đó Bạch Nguyệt Lâm thật cao hứng, Thiên Tôn là ai, đây chính là người mà ngày sau có thể trở thành "tai to mặt lớn" trong võ lâm, tằng tôn tử theo hắn đúng là không sai.

Sau đó lại hỏi, Thiên Tôn thích gì a? Lúc đó Ngân Yêu Vương đặc biệt giảo hoạt mà đem tranh chữ cổ xưa gì đó đều giấu diếm, liền nói một câu: "Hắn thích bạch ngư thang", Bạch Nguyệt Lâm nghe đến hai chữ bạch ngư liền phản ứng, bởi vì trước đó vẫn luôn nói đến tằng tôn tử của hắn.

Cho nên hắn lúc đó giật mình hỏi Ngân Yêu Vương vì sao Thiên Tôn biết tằng tôn của hắn lấy Ngọc làm chữ lót? Lúc đó Bạch Nguyệt Lâm vẫn chưa có tiếp xúc qua với Thiên Tôn, chỉ nghe trên giang hồ đồn đại, nói Thiên Tôn giết một đầu lĩnh cường đạo giải cứu những nam nữ bị lừa gạt các loại.

Nên nghĩ trong lòng Thiên Tôn nhất định là đại hiệp bạch y phiêu phiêu chính nghĩa lẫm liệt.

Vì vậy Bạch Nguyệt Lâm bày tỏ tằng tôn tử sau này gọi là Bạch Ngọc Đường, cũng khen ngợi cái tên Ngọc Đường này một hồi.

Biểu kỳ vị nhật ngọc đường, là ngày hoàng đạo, Ngọc Đường vừa sự nghiệp thành công vừa chỉ trong thời gian hành nghiệp nhất định có thể rạng danh tên tuổi, Thiên Tôn thật là có văn hóa có chiều sâu lại có nội hàm, có thể nghĩ ra một cái tên tốt như vậy cho tằng tôn tử của mình.
Cho nên nói, lý do mà một cái tên rất hay xuất hiện, có đôi khi không cần thiết phải tốt đẹp.
Triệu Phổ ở một bên như có điều suy nghĩ: Trách không được Triển Chiêu sẽ bị Bạch Ngọc Đường hấp dẫn, vừa chuột vừa canh cá, mèo không phải yêu nhất hai thứ này sao?
Nhưng thật ra Tiêu Lương nhìn câu chuyện ở một góc độ hoàn toàn khác người lớn, trong lòng có chút khẩn trương: Những...!người lớn này thế nào cũng không nghĩ biện pháp nha, nếu như để cho lão gia gia, lão nãi nãi đều đến xem náo nhiệt thì làm sao? Lẽ nào thật phải mời bọn họ ăn nhân bánh trung thu sao?
Công Tôn cũng vừa nhìn Thiên Tôn vừa nhớ lại công hiệu của canh cá trích: Ích khí kiện tỳ (Bổ khí bổ phổi), thanh nhiệt giải độc, tiêu thủy lợi sưng, những cái này thiếu niên mười sáu tuổi hoàn toàn không cần a, chẳng lẽ là loại cuối cùng, thông mạch hạ nhũ?
Nghĩ đến khả năng này, Công Tôn cảm giác phảng phất như mình bị sét đánh một chút.
Tiểu Tứ Tử cùng với Bao Duyên và Bàng Dục đều rất băn khoăn: Sau này có uống bạch ngư thang nữa hay không? Thế nhưng bạch ngư thang uống rất ngon a!
Triển Chiêu một người tại một nơi vẻ mặt đồng tình vỗ vai Bạch Ngọc Đường: Sau này không bao giờ oán hận mình tự Hùng Phi nữa! Chuột, canh cá, phốc!!!
" Ha ha ha.."
Triển hộ vệ rốt cục nhìn không được phá công, bật cười..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương