Diệp Huyên nghe vậy, cũng không trả lời "muốn", trái lại dùng ngọc thủ ôn nhu vuốt ve trên thân gậy thô cứng kia, trong đôi mắt đẹp xuân ý trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chỉ có vẻ hồn nhiên, nói: "Cái gì dương vật, đó là vật gì?" Lúc này bàn tay nàng mềm mại đụng tới đầu côn thịt, cầm quy đầu to bằng nắm tay, dường như làm bộ, "Sư huynh, giữa hai chân huynh có cây gậy đánh ta đau quá, nam nhân các huynh chỗ này, chẳng lẽ đều sinh một cây gậy thịt sao?"

Đây cũng là lời trong thoại bản, sư muội hồn nhiên lần đầu tiên bị sư huynh dỗ chơi côn thịt, từng nói lời này với sư huynh. Lúc này từ miệng Diệp Huyên nói ra, Cố Dần Thành biết rõ nàng đang giả ngốc, lại vẫn bị tiểu gia hỏa này câu dẫn nóng muốn điên, hận không thể lập tức vọt vào, thao tiểu nộn bi rưng rưng kia.

Nhưng con thỏ nhỏ muốn chơi tình thú, con sói to đương nhiên phải phối hợp, Cố Dần Thành liền đè thấp cổ họng, cố ý làm ra một loại ngữ khí dụ dỗ: "Sao lại đau, sư muội nơi này không phải đều chảy tao thủy sao?" Dứt lời kéo mở hoa môi, dắt lấy tay thiếu nữ đem dương vật kéo đến miệng huyệt, "Sư muội ngoan, côn thịt này chính là dương vật của sư huynh, muội nói không sai, giữa hai chân nam nhân đều mọc lên thêm một cái dương vật, chỉ là không có lớn như của sư huynh thôi."

một mặt nói xong, một mặt cắm côn thịt vào, ôm chặt tay thiếu nữ nhỏ bé để nàng không thể khôngcầm chặt cự vật kia, cảm thụ được thân gậy thô ráp ở trong lòng bàn tay cọ sát qua lại, một tấc một tấc đút vào trong nộn bi, khoái ý đến tê dại. Đợi cho cả cây gậy đã đi vào, Diệp Huyên cũng banh thẳng cẳng chân, kiều khu hoàn toàn mềm xuống. Nếu không phải được nam nhân nâng mông nhỏ dán lên người hắn, sợ là đã ngã sấp xuống đất. Mà cả thân mình nàng dều nhẹ nhàng, toàn thân chỗ gắng sức duy nhất cũng chỉ có bụng nhỏ nhét đầy một cây đại dương vật kia.

"Thế nào, dương vật của sư huynh lớn không?"

"Lớn..." Thiếu nữ ngâm nga thừa nhận trừu sáp giữa hai chân từ chậm thành nhanh, lúc này phần lớn thần trí đều bị dục căn kia chiếm cứ, cũng không lấy được ra tâm lực dư thừa để tiếp tục sắm vai sư muội như vừa rồi


Cố Dần Thành cũng không bỏ qua, càng ôm lấy nàng nói dâm ngữ: "Bởi vì muội không nghe lời, sư huynh mới dùng gậy thịt đánh tiểu bi bi của muội, về sau có ngoan không?"

Diệp Huyên bị hắn thao đến nói không ra lời, ừ ừ ô ô hàm hồ trả lời: "Nghe, nghe lời..."

"Nói đi " ba một tiếng, nam nhân vỗ một cái trên mông nàng, "nói muội ngày sau phải nghe lời như thế nào, nếu sư huynh không vừa lòng, liền quăng lên đường để dã nam nhân thao muội."

Diệp Huyên biết hắn sẽ không làm như thế, bất quá là dùng lời tán tỉnh trong thoại bản trêu chọc nàng thôi, nhưng nghe xong lời nam nhân xấu xa như vậy, trong hoa tâm vừa ngứa lại xót, trong hổ thẹn mang theo vài tia khoái cảm giấu kín, càng thêm động tình, mềm cổ họng yêu kiều nhu nhược nói: "Sư huynh... Cầu sư huynh không cần quăng tiểu Huyên cho dã nam nhân, tiểu Huyên về sau nhất định ngoan ngoãn, mỗi ngày để sư huynh chơi cái vú, cũng mỗi ngày để sư huynh thao tiểu bi... ừm, còn muốn... ăn tinh dịch của sư huynh, sinh cục cưng cho sư huynh."

"Tiểu Huyên thực ngoan", Cố Dần Thành đỏ hồng mắt đem vật cứng rắn kia liên tục đẩy lên vách huyệt, một mặt thấp thở gấp kéo cánh mông trong tay ra, lại dùng ngón tay dài hung hăng xoa nắn tiểu cúc huyệt, "Bảo bối ngoan, kẹp dương vật sư huynh chặt một chút, ô...đồ vật này của sư huynh đút no cái miệng nhỏ dâm đãng của muội." Dứt lời hung mãnh xâm chiếm nhụy tâm mềm mại, đến chỗ mẫn cảm trong hoa huyệt cũng không buông tha, đâm đại quy đầu vào thao Diệp Huyên vừa khóc vừa kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở hõm vai hắn, cắn lên cơ bắp trên bờ vai, mới nuốt xuống tiếng rên rỉ khi cao trào.

Hai người động tĩnh một phen này, tuy là trốn trong ngõ tối, nhưng sao lại không bị người khác phát hiện? Kỳ thực Cố Dần Thành đã sớm bày trận pháp ở ngoài ngõ, ngăn cách nơi đây và bên ngoài. Đừng nói là để cho người ta thấy bộ dáng con thỏ nhỏ kiều mị khi động tình, cho dù là một chút thanh âm bị người nghe được, nội tâm hắn đều ghen ghét, làm sao lại để ai bắt gặp cảnh đẹp khi Diệp Huyên bị thao huyệt.

Nhưng mà Diệp Huyên không biết, sợ bị phát hiện, dưới khoái cảm vì khẩn trương, vốn là tiểu nộn bi nhỏ hẹp càng giáp nam nhân phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, lại thẳng lưng cấp tốc liên tục làm mấy trăm lần, mới phóng thích ra ở trong huyệt của nàng.

một cỗ tinh dịch nóng bỏng phun ra, nhất thời làm Diệp Huyên lại bị đùa bỡn tới cao triều. Thân mình run run, khóe mắt rơi lệ, đúng là khóc trong sảng khoái cực lạc.

Cố Dần Thành cười nhẹ lau đi nước mắt bên má thiếu nữ, bắn xong cũng không rút côn thịt ra, mà trừu cắm biên độ nhỏ, kéo dài khoái cảm của hai người: "Sao lại khóc? Hay là sư muội chưa ăn no."

"... Trứng thối." Diệp Huyên thật vất vả mới trở lại bình thường, sóng mắt trong suốt, ở trong ngực Cố Dần Thành đánh mấy quyền, "Cả đầu đều là hoàng bản vứt đi, huynh... Còn không mau lấy cái thứ xấu xí kia ra."


Cố Dần Thành đương nhiên không nghe lời nàng, chậm rãi vuốt ve gốc đùi thiếu nữ ướt đẫm: "Sư muội trách ta, ta cũng đành nhận, nhưng mà sư muội nhớ được so với ta còn rõ ràng hơn."

Diệp Huyên trên mặt ửng hồng, biết hắn nói mình nhớ được tình tiết trong thoại bản nhất thanh nhị sở, cho nên mới vừa rồi khi hoan ái đã nói ra. Cố Dần Thành lại nói: "Chỉ không biết sư muội có nhớ không, sư huynh muội trong thoại bản, hai người thao huyệt xong rồi, còn phát sinh chuyện gì?"

Diệp Huyên nghĩ, sư huynh muội kia song song đạt đến cực điểm vui vẻ rồi, còn chưa thu thập quần áo, không nghĩ tới lại có một gã hán tử nhàn rỗi đi ngang qua, khi đó dương vật sư huynh còn ở trong huyệt sư muội, mắt thấy đùi sư muội trắng như tuyết sẽ bị người ta nhìn thấy, sư huynh đánh choáng váng gã kia, lại bị sư muội kẹp một cái, lúc này cứng rắn lên, đè sư muội xuống thao làm tiếp một phen.

Nàng nhất thời xấu hổ: "Huynh chẳng lẽ còn muốn..." nói xong, trong hoa huyệt liền có dâm lộ chảy ra.

Cố Dần Thành đương nhiên đã nhận ra tiểu gia hỏa này có động tĩnh, nhịn không được suýt chút lại muốn nàng một hồi. Nhưng hắn biết con thỏ nhỏ da mặt mỏng, hôm nay đã được hưởng mĩ vị đến như vậy, thấy chuyển biến tốt thì thu, cho nên chậm rì rì nói: "Tiểu Huyên mới vừa rồi còn nói ngày sau sẽngoan ngoãn, lúc này lại không ngoan."

Diệp Huyên sợ hắn lại muốn đến một lần, chỉ đành hừ một tiếng: "Huynh nói phải như thế nào."


Cố Dần Thành nâng tay lên, Diệp Huyên lúc này mới nhìn thấy năm ngón tay của bàn tay to kia, từng cái khớp xương rõ ràng, chính là mới vừa rồi ở trên bắp đùi nàng dao động qua lại, đã lây dính trọc dịch đầy tay. Nam nhân đưa tay duỗi đến bên môi nàng, đối diện đôi mắt đen nhánh hỗn đản chứa đầy ý cười, Diệp Huyên biết mình lần này gặp hạn, vươn cái lưỡi phấn nộn nộn ra, từng chút một liếm sạch sẽbạch trọc trên bàn tay to.

Cố Dần Thành lại hỏi nàng: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon..."

"Là tinh dịch của sư huynh ngon, hay là dương vật ngon?"

Thế này, để người ta trả lời như thế nào đây, thiếu nữ xấu hổ uất ức, nhỏ giọng nói: "Đều... đều ngon."

Cố Dần Thành thế này mới vừa lòng, buông nàmg ra, lại thanh lý một đám hỗn độn giữa hai chân nàng, mới vừa lòng ôm Diệp Huyên đã hai chân như nhũn ra, dời khỏi chợ hoa đăng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương