Hai tháng thời gian vội vàng đi qua, thai nhi trong bụng Diệp Huyên an ổn rồi, liền tuyên bố với trong triều tin tức mình đã có thai.

Cả triều cao thấp lập tức sôi trào, từ triều đình, cho tới lê dân, đều chờ đợi đứa nhỏ có thể kế thừa xã tắc này, tuy rằng hiện thời còn không biết là nam hay nữ, cũng đã làm công việc chính sự đường vì thế bận rộn lên. Trần An tìm một cơ hội dâng tấu
nói với Diệp Huyên: "Quan gia, ngài
hiện giờ có hoàng tự, sinh phụ của hoàng tự phải lên ngọc điệp, còn thỉnh quan gia quyết định trước mới được."

Diệp Huyên cũng luôn luôn suy nghĩ, quả thật không thể để Hoài Yển cứ như vậy không rõ thân phận mãi. Hoài Yển đã quyết định hoàn tục, vậy nàng muốn cùng hắn tư thủ bên nhau, một khi đã như vậy... Trong lòng nàng đã định, nhân tiện nói: "Trẫm muốn phong Hoài Yển làm hậu, phân phát hậu cung."

Trần An lắp bắp kinh hãi: "Quan gia, đây... quá không hợp lễ."

"Chỗ nào không hợp, là lập hậu, hay là phân phát hậu cung?"

Trần An tinh tế nghĩ lại, cũng không
có chỗ nào đại nghịch bất đạo. Hoàng đế là nữ, hoàng hậu đương nhiên chính là nam. Về phần phân phát hậu cung, Hiếu Tông tiền triều đến suốt cuộc đời trong hậu cung chỉ có một
mình Trương hoàng hậu, quan gia

đã có con trai, các triều thần cũng
không có hứng thú quản chuyện hoàng đế đến cùng có mấy nam nhân.

Hắn cúi đầu nói: "Là thần nghĩ chưa hết, nhưng chuyện phân phát hậu cung này, theo ý kiến của thần, vẫn nên đợi đến quan gia thuận lợi sinh ra hoàng tự, sắc lập hoàng hậu xong,
không biết ý quan gia như thế nào."

"Có lý, " Diệp Huyên gật gật đầu, "Cứ như vậy làm đi."

Trần An làm, rất nhanh đi an bày Lễ bộ chuẩn bị tất cả công việc đại điển phong hậu. Tuy rằng hậu cung không
được tham gia vào chính sự, nhưng tiền triều bận rộn khí thế ngất trời, thái hậu có thể nào không biết. Đến khi nghe nói hoàng đế muốn lập yêu
tăng kia làm hậu, còn muốn vì yêu
tăng phân phát hậu cung, đã là
không thể nhịn được nữa.

"Trầm Hương, đi gọi Lý Duẫn Phong tới." Trầm hương lên tiếng trả lời rồi lui ra, thái hậu tinh tế cân nhắc, hoàng đế luôn đề phòng bà xuống tay với yêu tăng kia, có thể nói ngày ngày cùng kia yêu tăng một tấc cũng
không rời, nhưng trước mắt hoàng đế có thai, phòng thủ có điều lơi lỏng, cho nên hiện là thời điểm động thủ. Đương nhiên, bà cũng sẽ không tự mình động thủ, để hoàng đế phát lửa giận lên đầu mình.

Trầm Hương dắt Lý Duẫn Phong đến, bà trầm giọng nói: "Duẫn Phong, quan gia ít ngày nữa sẽ phân phát hậu cung, ngươi cũng biết rồi?" Lý Duẫn Phong chấn động, không đợi hắn
nói gì, thái hậu lại nói tiếp, "Từ khi ngươi tiến cung tới nay, quan gia cũng không sủng hạnh ngươi, nếu như ngươi muốn nhân cơ hội này về nhà, cũng có thể xem là một chuyện tốt."

Lý Duẫn Phong nghe xong, liên tục dập đầu: "Cầu thái hậu xem xét, vi thần đã vào cung, đó là người của quan gia, rời cung, vi thần không biết có nơi nào dung thân."

Thái hậu nghe xong lời này, liền biết Lý Duẫn Phong không muốn rời đi, khẽ cười nói: "Ngươi cũng biết quan gia vì sao phải phân phát hậu cung? Chính là vì người trong Hiệt Lan Trai kia, ta tuy đau lòng ngươi, nhưng người này còn ở trong cung một ngày, dù là ta cũng không còn cách nào cho ngươi xuất đầu. Vì tốt cho ngươi, vẫn nên nhanh chóng xuất cung đi." Lại liên miên nói vài câu, trong đó ý ở ngoài lời, đều là Hoài Yển cản trở Lý Duẫn Phong.

Thái hậu biết rõ Lý Duẫn Phong người này vụng về không chịu nổi, cũng
không có chủ kiến. Bà cứ gõ ngày ngày như vậy, lại sai sử cung nữ mình âm thầm an bày ở bên Lý Duẫn Phong khuyên bảo hắn trừ bỏ Hoài Yển. Lý Duẫn Phong vốn là người
không có quyết định, lại sợ hãi xuất cung rồi không còn cẩm y ngọc thực nữa, rốt cục động tâm.


Hắn cho người lấy độc dược ở ngoài cung về, bởi vì đồ ăn của Hoài Yển bị người canh phòng nghiêm ngặt, vì thế hắn quyết định tự tay hạ độc.

Một ngày Diệp Huyên ngủ trưa ở trong phòng, Hoài Yển vốn ở gian ngoài đọc sách, nghe nói Lý công tử Hàm Nguyên cung đến. Hoài Yển cùng bốn vị công tử trong cung kia cũng không có giao tình, nhưng hắn
thường ngày giúp mọi người làm việc tốt, Lý Duẫn Phong đã đến, cũng không có đạo lý cự người ngoài cửa. Vì sợ nhiễu Diệp Huyên, mới nghênh Lý Duẫn Phong tới phòng khách: "Lý công tử đến đây, là có chuyện gì?"

Lý Duẫn Phong cười nói: "Bất quá là trong cung tịch mịch, tìm công tử trò chuyện."

Dứt lời, quả nhiên chỉ nói chút nhàn thoại râu ria, Hoài Yển cũng nhẫn nại theo. Sớm có hộ vệ của Diệp Huyên canh giữ ở một bên, cẩn thận tuân theo Diệp Huyên phân phó, một tấc cũng không rời bên người Hoài Yển. Cơ sở ngầm thái hậu an bày ở bên Lý Duẫn Phong đi đến cùng hắn, thấy thế thầm nghĩ, xem ra Lý công tử không
tìm thấy cơ hội hạ độc.

Vì ngoài gian có tiếng người, Diệp Huyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, cung nữ hầu hạ nàng lau mặt thay đổi xiêm y, nàng lập tức đi tìm Hoài Yển.

Lý Duẫn Phong từ khi vào cung tới nay, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt thiên nhan, vội vàng dập đầu thỉnh an, trong miệng hoảng sợ: "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn thọ vô cương."

Diệp Huyên không có hứng thú vẫy tay: "Đứng lên đi", đi qua tự nhiên ngồi ở trên đùi Hoài Yển, "đangnói cái gì đó?"

Ngày thường nàng và Hoài Yển cùng ở một chỗ, hành động như thế tập mãi thành thói quen, lúc này có người ngoài ở đây, Hoài Yển không khỏi nóng tai lên, thấp giọng nói: "Quan gia như thế, làm thảo dân thất nghi trước ngự tiền."


"Thất nghi cái gì", Diệp Huyên quay mặt đi xoa xoa lỗ tai kia đã đỏ hồng toàn bộ, "Thất hay không thất nghi, còn phải để trẫm định đoạt."

Từ trên đất Lý Duẫn Phong trộm để mắt dò xét đôi nam nữ tư thái vô cùng thân thiết trước mặt, lúc này hắn
cùng với Diệp Huyên gian bất quá cách hai ba bước, Diệp Huyên quay đầu, thấy hắn đứng bất động tại chỗ, không khỏi nghi hoặc nhướn mày lên. Trước mắt đột nhiên lóe hàn quang, chỉ thấy Lý Duẫn Phong từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, quát to: "Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!"

Lần này biến cố xoay mình phát sinh, tất cả mọi người ngây người một chớp mắt, chung quanh hộ vệ vội vàng xông lên, nhưng chủy thủ trong tay Lý Duẫn Phong đã tới trước mặt Diệp Huyên. Trước mắt kia chủy thủ sáng như tuyết lập tức sẽ cắm vào ngực nàng, nói thì chậm mà xảy ra thì
nhanh, Hoài Yển một tay đẩy nàng ra, phù một tiếng, chủy thủ không đâm vào.

"Hoài Yển..." Diệp Huyên tay chân như nhũn ra ngã sang một bên, nhóm hộ vệ xông lên phía trước vất vả đỡ nàng, "Hoài Yển..." Lý Duẫn Phong bị người trùng trùng áp dưới đất, còn
đang không ngừng giãy dụa cuồng tiếu, "Hoài Yển..." trong miệng Hoài Yển có máu tươi đầm đìa chảy xuống.

Hắn cười cười, môi mỏng hé mở, lập tức có nhiều máu tươi hơn ào ào tràn ra, làm ướt tăng bào trắng thuần.
Hắn tựa hồ muốn nói chuyện, xem khẩu hình là một chữ "Quan", dừng
một chút, giữa hai phiến môi mỏng mang theo ý cười hơi phun ra câu chữ không thể nghe thấy: "Nương tử..." Tay đặt bên người buông xuống, lạch cạch một tiếng, lúc trong mắt Diệp Huyên có lệ rơi xuống, chuỗi phật châu màu đen đã rơi đầy đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương