Ẩn Thế Hào Môn
-
Chương 11
Đào kinh ngạc đến mức không thể tin vào mắt mình, cậu đang nói chuyện với cô đấy sao? Cậu đã tỉnh dậy như một kỳ tích, cô tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào cậu, cậu cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Một lúc sau cậu thu lại tầm mắt, cậu nhăn mặt cố gắng mở miệng hỏi lại:
_ Tôi hỏi cô là ai?
Khi nghe thấy cậu lên tiếng một lần nữa, Đào mới tin đây là sự thật, không phải là cô đang mơ đâu nhỉ.
Cô vui sướng muốn hét thật lớn để lan truyền niềm vui này nhưng chợt nhớ ra cậu vừa mới tỉnh, trạng thái vẫn còn đang mơ hồ, sợ hét lớn quá sẽ làm cậu giật mình.
Cô ôm ngực giới thiệu:
_ Tôi tên là Thu Đào, là vợ của cậu đấy ạ.
Cậu khẽ cau mặt:
_ Tôi có vợ rồi sao? Tôi nhớ là tôi chưa lấy vợ mà?
_ Dạ, cậu không nhớ là đúng rồi, bà cưới tôi về cho cậu lúc cậu vẫn còn bất tỉnh.
Nói đến đây, Đào khẽ mỉm cười, cô cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng rực lên vì ngại, cô quay mặt đi rồi bảo:
_ Để tôi xuống dưới nhà thông báo cho mọi người rằng cậu đã tỉnh dậy.
Bây giờ đang làm buổi tối nên mọi người đều đông đủ ở nhà, cô chạy đến từng phòng gõ cửa thông báo, ban đầu ai cũng giống như cô, thấy chuyện này thật khó tin nhưng khi tận mắt chứng kiến, khoảnh khắc như vỡ òa, ai lấy cũng đều sốc đến mức ôm ngực thở không ra hơi.
Cậu nhớ hết tên từng người trong gia đình, kể cả là người làm trong nhà, chỉ có Đào là cậu còn thấy lạ lẫm và mơ hồ.
Cũng đúng thôi, Đào thì tiếp xúc với cậu mấy tháng nay, đã quen với cậu rồi, còn cậu thì bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Đào, cậu cảm thấy lạ là lẽ đương nhiên.
Nhìn thấy cậu khỏe mạnh tỉnh dậy, mọi người xúc động lắm, họ mừng cho cậu và mừng cho cả Phạm Gia.
Ông trời đúng là có mắt đã hiểu thấu được nỗi lòng của Phạm Gia, đã không để Phạm Gia phải bị tuyệt tổ tuyệt tông.
Đào vẫn nhớ rõ câu bác sĩ đã nói:” Con người có phúc có phần…..”, đúng là Phạm Gia trước nay luôn làm điều tốt, tấm lòng lương thiện của Phạm Gia ai ai cũng biết, vậy nên Phạm Gia mới được trời đất ban phước lành.
Vì cậu mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu nên bà nội không cho mọi người hỏi chuyện cậu nhiều, bà đuổi người làm xuống dưới nhà, chỉ cho người trong gia đình ở lại, bà âu yếm sờ lên gương mặt cháu trai, bà khẽ hỏi:
_ Con thấy trong người thế nào, có bị đau đớn ở đâu không.
Cậu gật gật:
_ Đau đầu, đau toàn thân….
_ Ừ, phải nằm một chỗ lâu như vậy nên con thấy mỏi lắm đúng không, để ta bảo vợ con xoa bóp cho con nhé.
Nghe bà nội nói, đôi mắt cậu đang lim dim bỗng mở to, cậu lắc đầu:
_ Đừng….
đừng cho cô ta động chạm đến con, con không thích.
Bà nội cười cười:
_ Nếu con không thích thì thôi vậy, ban đầu hai đứa còn chưa quen nhau nhưng dần dần sẽ quen thôi.
Bà đã cho người gọi thằng Thành rồi nhưng hôm nay nó phải trực ở bệnh viện, sáng mai khi giao ban xong nó sẽ về kiểm tra sức khỏe cho con.
_ Thành nó là người chữa bệnh cho con sao?
_ Ừ.
Bà thuê Thành là bác sĩ riêng của con, còn con bé Linh là điều dưỡng chăm sóc con hằng ngày.
_ Là Yến Linh?
_ Đúng rồi, con bé là bạn thân hồi cấp ba của con đấy, con còn nhớ hay đã quên rồi.
_ Con nhớ.
Thôi con mệt rồi, con muốn nghỉ.
_ Được được, ta và mọi người không làm phiền con nữa, con nghỉ ngơi đi.
Bà nội đưa tay lên ra hiệu ý bảo mọi người đi xuống dưới nhà, mọi người đã đi xuống hết, còn mình Đào đang vẫn đứng ngẩn ngơ bên cạnh giường cậu, cậu nhíu mày hỏi:
_ Sao cô còn chưa xuống?
Đào chỉ chỉ về chiếc giường ở góc phòng rồi bẽn lẽn:
_ Tôi ngủ cùng phòng với cậu mà.
Cậu khó chịu ra mặt, dường như cậu rất muốn nói điều gì đó nhưng vì mệt quá nên cậu lại thôi, cậu thở hắt ra một hơi rồi nhắm nghiền đôi mắt lại:
_ Tắt điện đi, điện sáng quá tôi không ngủ được.
_ Dạ….
Đào nhẹ nhàng tắt điện rồi trở về giường của mình nằm, cảm xúc trong cô vẫn còn lâng lâng, cô quay mặt về phía giường của cậu.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng mờ tối, ánh sáng ấm áp chiếu hắt lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của cậu, tự dưng trong lòng cô có chút xao xuyến, bồi hồi.
Khuôn mặt cậu không ngây ngô như lúc nằm bất tỉnh nữa mà bây giờ gương mặt của cậu có hồn, có sức sống hơn và đặc biệt gương mặt cậu rất sáng, rất thu hút, khiến cô nhìn cậu chằm chằm không muốn rời mắt.
Cô không thể tin được người đẹp trai trước mặt cô đây chính là chồng của cô, người sau này sẽ chung chăn chung gối với cô, sẽ nắm tay cô đi hết cuộc đời này.
Cậu đã tỉnh dậy, vậy là cô không phải làm thụ tinh nhân tạo đầy đau đớn và khổ sở nữa, cô và cậu sẽ sinh con bằng cách truyền thống, nghĩ đến đây cô khẽ tủm tỉm cười.
Cứ nhìn cậu mãi cô chẳng thể làm ngủ nổi, cô xoay người lại nhìn lên trần nhà, chỉ vài phút sau hai mí mắt cô nặng trĩu, cô lim dim rồi dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cậu Thành với chị Linh hẹn nhau trước thì phải, hai người đến cùng một lúc, chị Linh thì cầm một bó hoa thật to, còn cậu Thành xách hộp yến sào, hai người họ chúc mừng Phạm Gia và chúc mừng cậu Khiêm đã tỉnh dậy, cậu Thành vỗ vai cậu Khiêm nói:
_ Anh đúng là một kỳ tích trong cuộc đời làm bác sĩ của em, chúc mừng anh.
_ Cũng là nhà chú em đây cao tay nên anh mới có thể hồi phục như ngày hôm nay.
_ Nào có, em hằng ngày chỉ đến kiểm tra sức khỏe cho anh thôi chứ công lớn nhất phải là chị Đào, người vợ ngày đêm tận tụy chăm sóc cho anh.
Cậu Khiêm liếc mắt nhìn về phía Đào, sau đó cậu nhăn mặt lại rồi kéo cậu Thành lại nói nhỏ:
_ Sao bà nội anh lại tự dưng lại vội vàng lấy vợ cho anh ngay trong lúc anh bất tỉnh vậy?
_ Chuyện này kể ra dài lắm, nhưng tóm lại là bà nội sợ anh không qua khỏi nên lấy vợ về để sinh con cho anh, bà sợ Phạm Gia bị tuyệt tử tuyệt tôn.
_ Sinh con??? Sinh bằng cách nào?
_ Thụ tinh nhân tạo.
Đúng là bà nội, luôn toan tính trước mọi chuyện, những chuyện mà cậu chẳng thể ngờ đến.
Đang từ một chàng trai độc thân, bỗng sau một giấc ngủ dài tự dưng có một cô vợ từ trên trời rơi xuống khiến cậu khó mà chấp nhận.
Cậu tò mò hỏi cậu Thành tiếp:
_ Thế cô ta đã sinh được đứa con nào cho anh chưa?
_ Chưa, lần trước chuyển phôi rồi nhưng lại bị hỏng mất.
Nghe đến đây cậu Khiêm thở phào:
_ May quá, vậy là không có gì để ràng buộc.
_ Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh muốn bỏ chị ấy á?
_ Chứ sao nữa, chả hiểu bà nội kiếm đâu được con nhỏ xấu hoắc như vậy, không hợp với anh chút nào?
_ Em thấy chị ấy đẹp mà.
Đào đẹp theo kiểu gái quê, thuần khiết, trong trẻo, nhưng để mà so với những thiên kim, tiểu thư, những cô gái làng chơi mà cậu Khiêm từng gặp gỡ, yêu đương thì Đào mờ nhạt hơn hẳn nên trong mắt cậu, Đào xấu xí nhất.
Yến Linh từ nãy đến giờ thấy hai người cứ xì xầm to nhỏ liền tỏ ra khó chịu, cô đẩy cậu Thành tránh sang một bên rồi bảo:
_ Thôi anh ra ngoài đi để em làm vệ sinh cá nhân cho anh Khiêm xong còn đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng quát lại sức khỏe.
Còn chưa hết ngạc nhiên về chuyện có vợ thì bây giờ cậu lại nhận thêm một cú sốc nữa, cô nhìn Yến Linh lắp bắp bảo:
_ Cái gì? Hằng ngày là em đều vệ sinh cá nhân cho anh à?
Yến Linh tỉnh bơ đáp:
_ Vâng em còn tắm cho anh nữa mà, thế nên người anh lúc nào cũng được sạch sẽ thơm tho.
_ Vậy là em… nhìn thấy….
hết rồi?
_ Do tính chất công việc nên em thấy chuyện đó bình thường mà, anh cũng đừng cảm thấy ngại gì, cứ coi như em là điều dưỡng, còn anh là bệnh nhân đi…..
Khuôn mặt cậu Khiêm bỗng chốc méo xệch, lúc ấy cậu bất tỉnh nên ai muốn làm gì cậu chẳng được, cậu đành chịu nhưng bây giờ cậu tỉnh lại rồi, cậu sẽ tự mình làm công việc ấy.
Cậu bảo cậu Thành dìu cậu vào trong nhà tắm, ban đầu cậu Thành e ngại lắm, cậu Khiêm mới tỉnh dậy, đi đứng chưa vững rất dễ bị ngã, nhưng tại vì cậu Khiêm cứ nhất quyết đòi vào nên cậu Thành đành chiều theo ý, nhưng cậu Thành vì không yên tâm nên cũng ở luôn trong đó canh chừng.
Đào từ lúc nãy đến giờ ngồi xếp quần áo nhưng vẫn quan sát nét mặt cậu Khiêm, cậu đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng có vẻ khó tính và không thích Đào thì phải, nhưng mà cô cũng không thấy buồn bởi cái gì thì cũng cần phải có thời gian, nhất là chuyện tình cảm nam nữ.
Sắp xếp xong quần áo, cô lấy một ly nước mời chị Yến Linh, khuôn mặt chị thì lúc nào cũng khinh khỉnh, chị không thèm nhận ly nước của Đào mà còn tỏ thái khinh miệt:
_ Đúng là loại mèo mù vớ cá rán, nhưng mà liệu sau này có giữ nổi miếng cá rán đó mà ăn được không thì mới là điều quan trọng.
Đào không hiểu sao chị Linh lại nói những lời đầy ẩn ý và coi thường cô thế, lại còn bày đặt chơi chữ với cô, như cô xưa nay vốn không thích văn vở, chữ nghĩa gì hết, cô đáp trả thẳng:
_ Vớ được miếng cá ngon rồi thì phải ăn ngay, ăn luôn, ăn hết cả xương chứ việc gì phải để dành rồi mất công lo giữ.
_ À vậy hả, sắp thành chủ nhân của Phạm Gia có khác, mạnh miệng gớm nhỉ.
Nghe mấy lời giễu cợt của chị Linh mà Đào thấy ngứa cả tai, cô chẳng thèm đôi co với chị thêm nữa mà đi thẳng xuống dưới nhà.
Hôm nay Phạm Gia mở cỗ ăn mừng cậu Khiêm tỉnh lại, bà nội chỉ mở vài mâm mời họ hàng thân thích đến thôi chứ không mở nhiều, thế nên mẹ chồng được dịp nói kháy Đào:
_ Cô từng nói với tôi nếu chồng cô tỉnh lại cô xin bà nội làm trăm mâm ăn mừng cơ mà, thế giờ trăm mâm đâu?
Đào gãi đầu rồi cười hì hì:
_ Cậu Khiêm vừa mới tỉnh dậy, nếu mở cỗ to quá sẽ làm cậu thấy mệt, ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ý ạ.
_ Nói xạo nó quen thân đi, đúng là xấu người xấu cả nết.
Hôm đó, Đào đang trong cơn tức nên mạnh miệng thế thôi chứ thật ra bản thân cô cũng không muốn làm quá linh đình, vả lại với tính cách của bà nội không thích nhiều người ra vào Phạm Gia nên chuyện làm trăm mâm là không bao giờ có.
Ngày hôm đó cả ngày cô ở trong bếp làm cỗ cùng đám người làm, còn mẹ chồng cô, cậu thành và chị Linh thì đưa cậu Khiêm đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Đến buổi chiều, cậu Thành về thông báo rằng cậu Khiêm đã hoàn toàn bình phục, bây giờ hằng ngày chỉ cần cậu chăm chỉ tập vật lý trị liệu thì một thời gian ngắn nữa là tay chân cậu sẽ lấy lại được cảm giác và có thể đi lại bình thường.
Mấy tháng qua không khí trong Phạm Gia vô cùng ảm đạm, người nhà đau buồn cho cậu Khiêm thì không nói, đến cả người làm trong nhà cũng không bao giờ dám hé răng cười vì sợ bà nội.
Nhưng ngày hôm nay, căn nhà của Phạm Gia sáng hơn lúc nào hết, khách khứa nườm nượp đến chúc mừng, tiếng cười, nói vang cả một khu xóm.
Buổi tối cậu Khiêm cũng xuống dưới nhà cùng mọi người, cậu ngồi trên chiếc xe lăn đi chào hỏi họ hàng một lượt.
Nhưng có lẽ vì ồn ào quá nên khiến cậu đau đầu, cậu chỉ ngồi với mọi người một chút là phải lên lại phòng để nằm nghỉ.
Vì ngày hôm nay có họ hàng của Phạm Gia tới nên Đào lại trong thân phận của một người làm, họ hàng của Phạm Gia toàn là những người sang trọng, quý phái, không ai để ý đến cô cũng không ai biết cô cả, duy chỉ có cậu Long là nhận ra cô, cậu gọi cô lại rồi bảo:
_ Rót cho tôi đầy chén rượu.
_ Dạ vâng.
Ở Phạm Gia có một nét truyền thống rất hay, dù bữa tiệc có lớn, có sang trọng cỡ nào thì trong Phạm Gia không bao giờ dùng rượu ngoại như những nhà giàu khác, ở Phạm Gia chỉ có rượu ngâm, có rất nhiều loại, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt vui nên bà nội đã lấy hũ rượu ngâm đông trùng hạ thảo để đãi khách.
Đào cầm hũ rượu rót đầy vào chén như cậu Long bảo, rót xong cô toan quay đi thì bị cậu Long cầm tay kéo lại, cậu đưa chén rượu ra trước mặt cô, nói với giọng hơi ngà ngà:
_ Cô uống với tôi một chén.
_ Xin lỗi cậu tôi chỉ là một người làm trong nhà, không có tư cách gì để uống rượu cùng cậu đâu ạ.
_ Tôi cho phép em uống, nào uống đi.
_ Xin lỗi nhưng tôi không biết uống rượu.
Cậu Long cau mày lại, cậu đưa chén rượu sát vào mặt Đào rồi quát:
_ Cầm lấy, uống….
Hôm nay là ngày vui nên Đào không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà phá vỡ buổi tiệc, cô miễn cưỡng cầm chén rượu rồi nhắm mắt nhắm mũi cố gắng uống hết.
Cô cứ tưởng uống với hắn một chén xong thì hắn sẽ buông tha cho cô nhưng không, hắn vẫn tiếp tục sai khiến cô:
_ Rót cho tôi đầy chén nữa.
Đào không vui nhưng vẫn phải cố tỏ ra niềm nở phục vụ khách, sau khi rót đầy chén tiếp theo cho hắn, hắn lại bắt cô uống, hắn còn ghé tai cô nói nhỏ:
_ Em xinh như thế này mà phải ở đây làm thuê cho Phạm Gia quả là uổng phí, hay là về làm vợ bé của anh đi.
_ Dạ tôi nghĩ vẫn nên làm người ở đợ thì tốt hơn ạ, vợ bé với vợ nhỏ, đau đầu lắm ạ.
_ Thế không thích làm vợ thì làm tình nhân của anh, anh sẽ bao nuôi em.
_ Xin lỗi, những việc trái với luân thường đạo lý tôi không làm được, xin phép cậu tôi còn phải đi làm việc đây ạ.
_ Tôi chưa cho cô đi, nếu cô dám đứng dậy thì đừng trách tôi.
Thật sự lúc này trong lòng Đào sợ hãi và rối ren lắm rồi, với một người đàn ông đang có hơi men trong người thế này Đào cũng không dám làm trái ý, vì sợ xảy ra chuyện không hay, mà ngồi đây với anh ta Đào thấy khó chịu vô cùng, với lại cảnh này mà để mẹ chồng cô nhìn thấy thì thật nào bà cũng đặt điều cho cô.
Cô loay hoay đang không biết phải làm sao thì đột nhiên cậu Thành xuất hiện kịp thời cứu nguy cho cô:
_ Bàn bên kia hết rượu rồi, phiền cô đi lấy thêm vài hũ rượu nữa.
_ Vâng tôi đi lấy ngay đây ạ.
May nhờ có cậu Thành nhanh trí nên cô thành công thoát khỏi tên Long kia, lúc vào đến bên trong nhà bếp thì cô bỗng giật mình khi thấy cậu Thành đã đi theo sau cô từ lúc nào, thấy mặt cô hơi ửng đỏ cậu liền bảo:
_ Bà nội bảo chị lên phòng trông nom cậu Khiêm, còn việc ở dưới này đã có người làm lo rồi.
Bà nội đã nói vậy rồi nên Đào không thể không nghe lời, cô nhìn xung quanh xem có người không rồi từ từ lẻn lên phòng.
Dường như cậu Khiêm đã ngủ rồi thì phải, cô rón rén bước vào trong phòng, đang định lấy quần áo để đi tắm thì cô bất chợt nghe thấy tiếng cậu Khiêm nói:
_ Ngày mai cô chuyển hết đồ đạc của cô ra phòng khác đi, ban đầu phòng tôi bày trí thế nào thì giờ phải bày trí lại nguyên vẹn như cũ, nhìn thấy căn phòng bị người khác chiếm dụng, tôi rất khó chịu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook