"Sở Duy đó lại đến tìm các người?" Nhiễm Cấm hỏi Chu Vũ.
Nhắc tới Sở Duy, quai hàm của Chu Vũ bạnh ra, "Cái con đàn bà phiền phức đó luôn theo dõi bọn tôi không nói, còn giống như lên cơn điên, động thủ đánh Hân Nghi!"
"Động thủ?" Mặc dù đeo kính râm, nhưng có thể thấy rõ đôi lông mày Nhiễm Cấm đang nhíu chặt.
Chu Vũ bị nàng hỏi như vậy, hơi mất tự nhiên dịch chuyển cơ thể, giọng nói cũng bình tĩnh lại: "Bọn tôi cũng đâu muốn......!Nhưng con đàn bà không rõ trắng đen đó chưa gì đã nhào lên cho Hân Nghi một bạt tai! Để lại năm dấu ngón tay trên mặt cô ấy, cô ấy còn phải đóng phim đó! Tượng đất còn biết giận, huống chi cô ta khiêu khích trước mặt như vậy, ai mà chịu được?"
Nhiễm Cấm hỏi ngược lại: "Các người không biết thân phận của mình hay sao?"
Chu Vũ còn định phân trần thêm mấy câu thì bị câu hỏi sắc bén của Nhiễm Cấm dội ngược trở về.
"Vốn dĩ anh cũng đã bị nhắm tới, huống chi là Uông Hân Nghi quanh năm tiếp xúc với bao nhiêu người, thân phận lại càng đặc biệt hơn.

Nếu xảy ra chuyện gì, anh muốn công sức trước đây đổ sông đổ bể hết sao? Anh có biết chuyện này có liên quan lớn thế nào không? Chỉ cần đi nhầm một bước thì không có cơ hội quay đầu đâu.

Trò chơi giành giật tình cảm này vui lắm hả?"
Nhiễm Cấm mấy năm nay tung hoành trên thương trường, nếu không có chút khốc liệt sẽ khiến mọi người xem thường.
Ngày thường, khi mang vẻ mặt lạnh nhạt không nói lời nào, nàng có thể ngăn cách mọi người bằng sự lạnh lùng của mình.
Nhưng một khi tức giận, sẽ khiến người ta có cảm giác kinh hoàng như Thái Sơn đổ ngay trước mắt.
Chu Vũ gãi gãi vào tay vịn trên ghế, khoé miệng kéo thẳng thành hình chữ "Nhất"*, không nói gì.
(*Tui là chữ nhất 一)
Nhiễm Cấm hơi nguôi giận, lấy lại giọng điệu điềm đạm.
Sau khi cho ăn gậy là thời điểm ném ra củ cà rốt*: "Anh là người thông minh, nên biết cái nào nặng cái nào nhẹ.

Không dễ dàng gì mà cứu được Tiểu Uông, tạo thêm rắc rối sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm nguy hiểm, chắc là anh hiểu được điều này.

Sở Duy kia dù gì cũng là vợ của Chu Vũ bản thể, cũng có ảnh hưởng nhất định trong việc kinh doanh của gia tộc, anh và Tiểu Uông thật sự muốn chọc giận đến cô ta sao?"
(*Cây gậy và củ cà rốt (carrot and stick) là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn.

'Cây gậy' tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, 'củ cà rốt' tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.(Theo Wiki)).
Tuy rằng Sở Duy là vợ của Chu Vũ bản thể, nhưng Chu Vũ đó đã sớm chết bởi tai nạn giao thông.
Chu Vũ hiện tại và Sở Duy căn bản chỉ là người xa lạ, không có tình cảm.
Anh ta có người mình yêu, chính là Uông Hân Nghi.
"Căn cứ" bí mật của Sinh học Minh Bằng chính là nơi khai sáng cho những bản sao trước khi được đưa vào sử dụng, dùng để đào tạo và tinh chỉnh tính cách của người nhân bản.
Để người nhân bản có khả năng hoàn thành tốt vai trò của mình, sự huấn luyện trong căn cứ vô cùng nghiêm khắc, chương trình học cũng được thiết kế riêng cho từng bản sao.


Chu Vũ cùng Nhiễm Cấm từng trải qua quá trình học tập ở nơi đó.
Mỗi bản sao có một phòng học riêng, được trang bị hai người hướng dẫn, người hướng dẫn của anh ta là một nam một nữ.

Trong tay người nam cầm một cây gậy kích điện, còn người nữ phụ trách những vấn đề sau lớp học.
Bọn họ chưa bao giờ nói với Chu Vũ những chuyện bên ngoài lớp học, cũng không trả lời những câu hỏi của anh ta.
Đối Chu Vũ mà nói, hai người kia cùng với bàn ghế, TV chẳng có gì khác nhau, chỉ là máy móc không có cảm xúc.
Trong căn phòng học đó, việc Chu Vũ làm nhiều nhất là xem phim, xem phim về bản thể của mình.
Sau khi xem xong, nữ hướng dẫn viên sẽ hỏi anh ta một vài câu hỏi, hoặc sẽ yêu cầu anh ta mô phỏng lại những cử chỉ của bản thể vừa rồi.
Đây không phải là một sự giảng dạy dễ chịu, mà là sự "Bức ép" nhằm không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Mỗi khi anh ta không trả lời được, hay là bắt chước không đạt chuẩn, gậy kích điện trong tay nam hướng dẫn viên sẽ dạy cho anh ta một bài học.
Trong thời gian ở căn cứ đó, mỗi ngày đối với Chu Vũ chỉ là sự sợ hãi nối tiếp nhau.
Anh ta không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, và tại sao mình lại bị tra tấn đủ kiểu thế này.
Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh hòng tìm kiếm quy luật.
Uông Hân Nghi học ở phòng đối diện với anh ta.
Chương trình học của hai người khác nhau nên ít có cơ hội tiếp xúc, cũng không phải ngày nào bọn họ cũng có thể gặp nhau, nhưng ngoại trừ người hướng dẫn thì đó là "Người" duy nhất mà họ có thể nhìn thấy được.
Không cần đến lời nói, không cần đến phương thức giao tiếp nào khác, chỉ cần một ánh nhìn, bọn họ đã hiểu được lòng đối phương.
Chỉ cần nhìn vào đôi môi mấp máy là họ đã có cho nhau cả một trời tưởng niệm.
Ở một thế giới khép kín và vô cùng nhỏ hẹp khiến người ta sợ hãi thế này, hai người chưa từng nói với nhau một lời, nhưng lại đem lòng thương yêu đối phương.
Điều này đối với xã hội tự do rộng lớn của con người, nơi mà một người có thể gặp được vô số người khác trong suốt cuộc đời họ, có lẽ không cách nào giải thích được.
Nhưng đối với Chu Vũ và Uông Hân Nghi, họ là trân bảo quý giá nhất của đời nhau.
Vì thế cho nên, khi Chu Vũ bị buộc phải rời khỏi căn cứ trước, anh ta như người mất hồn.
Anh ta thề sẽ trở lại, đưa Uông Hân Nghi đi.
Anh ta đã làm được, anh ta không nuốt lời.
Nhớ lại cái ngày mà Uông Hân Nghi trở lại bên cạnh mình, ngày mà mộng tưởng của anh ta trở thành sự thật, anh ta vẫn cảm thấy bồi hồi, xúc động không thôi.

Chuyện này, chắc là Nhiễm Cấm vẫn còn chưa phát hiện ra đâu nhỉ?
Cô ta vẫn cho rằng cái chết của Uông Hân Nghi chỉ là một tai nạn.
Chu Vũ nhanh chóng để lộ ra nụ cười: "Nhiễm tiểu thư đừng nói vậy.

Chuyện này đúng là bọn tôi quá bốc đồng.


Cô cũng cầu toàn quá nên mới không chấp nhận được một hạt cát.

Tôi sẽ ghi nhớ lời nhắc nhở của cô."
Lông mi của Nhiễm Cấm khẽ lay động, sau đó không nói gì nữa.
"Nhiễm —— tiểu thư!"
Uông Hân Nghi đã hoàn thành một cảnh quay, đến lúc nghỉ ngơi cô liền chạy đến đây tìm Chu Vũ, thấy Nhiễm Cấm nên vui vẻ gọi nàng.
"Thích ứng chưa?" Lời thăm hỏi Nhiễm Cấm bình đạm như nước.
"Thích ứng, hoàn toàn quen thuộc rồi." Quay phim dưới ánh nắng nóng rát nên trán Uông Hân Nghi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt cô nở nụ cười xán lạn, giống như tất cả những người trẻ tuổi vừa bước chân vào đời, năng lượng vô tận.

"Em cảm thấy mình được sinh ra là để diễn xuất!" Uông Hân Nghi hoá thân thành một nhân vật tiên hiệp, đẹp không sao tả xiết, trong mắt toả ra sự phấn khích.
"Làm việc cho tốt." Sau khi Nhiễm Cấm tổng kết bằng bốn từ, nàng xách túi đứng lên.
"Nhiễm tiểu thư, chị định đi ngay bây giờ à?"
"Cô còn có chuyện gì sao?"
Uông Hân Nghi muốn nói lại thôi, nhìn về phía Chu Vũ.
Chu Vũ xoa đầu cô ấy, nói: "Nhiễm tiểu thư rất bận.

Em muốn nói gì với Nhiễm tiểu thư thì nói ngay bây giờ đi, lần sau sợ lại không có cơ hội."
Uông Hân Nghi giống như lấy hết can đảm, tiến đến trước mặt Nhiễm Cấm, cảnh giác nhìn xung quanh, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, nói: "Em và A Vũ đều biết Nhiễm tiểu thư là hoa tiêu* của tụi em, đi theo chị mới có thể sống sót.

Nhưng Nhiễm tiểu thư cũng phải để ý sức khoẻ......!nếu có chuyện gì tụi em giúp được thì nhất định phải nói ra, đừng chỉ một mình cố sức.

Em vẫn luôn lo lắng cho Nhiễm tiểu thư."
(*Hoa tiêu: người dẫn đường cho tàu bè đi qua những vùng nước nguy hiểm.)
Lời này của Uông Hân Nghi nói vô cùng chân thành, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Nhiễm Cấm nghe xong cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng rồi rời đi.
Chờ cho Nhiễm Cấm hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nét ngây thơ vốn có trên khuôn mặt Uông Hân Nghi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt dửng dưng pha chút mỉa mai.
"Phiền quá đi." Uông Hân Nghi liếc mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Em lợi hại thật nha, đúng là nghệ sĩ lão làng có khác." Chu Vũ cười ha hả cười, ôm vai cô nói, "Đi thôi."

Hai người rúc vào nhau, đi về hướng chiếc RV*.Trên suốt đường đi Uông Hân Nghi luôn nhìn ngang ngó dọc, đề phòng Sở Duy thình lình xuất hiện.
Trợ lý giúp cô tìm một con đường vắng, che cho cô và Chu Vũ đi đến RV.
Nhớ lại lời khen nức nở của đạo diễn với cô vừa rồi, cùng thái độ niềm nở ân cần của phó đạo diễn.
Ẩn hiện cách trường quay không xa là Fans trung thành đầy mặt ngóng trông, chỉ cần cô vung tay lên là có thể nghe được tiếng thét chói tai.

Được chăm sóc, được quan tâm, lại cùng người mình yêu ngọt ngào.
Uông Hân Nghi nằm tựa lên lồng ngực phập phồng của Chu Vũ, đúng lúc ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua cửa sổ xe, chiếu rọi lên khuôn mặt cô.
Tất cả những gì cô cảm nhận được ngày hôm nay, là điều mà ở nơi căn cứ lạnh băng, chật hẹp, tràn ngập khổ đau kia không cách nào nhận được.
"Em không nỡ." Uông Hân Nghi nhỏm người dậy, nhìn về phía mặt trời lặn, "Em tưởng sẽ mãi được làm 'Uông Hân Nghi'."
Sau khi dừng một lúc, cô gấp gáp nói: "Không, em chính là Uông Hân Nghi."
Chu Vũ khẽ cười với cô, không nói gì, nhìn theo hướng cô đang nhìn, vỗ nhẹ vào lưng cô, ý bảo cô lần nữa đè lên người mình.
......
Từ thành phố R trở về, trên đường quay lại khách sạn, Nhiễm Cấm lên lịch hẹn với stylist để chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc tối nay.
Nàng đã đổi khách sạn, không còn ở cùng nơi với Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm nhìn qua những bức ảnh stylist gửi cho, chọn một bộ lễ phục dài tay cổ điển, tuy không gợi cảm nhưng cũng đủ long trọng.
Bữa tiệc tối nay vô cùng quan trọng đối với nàng.
Mặc dù nàng không thích những sự kiện thế này.
Stylist đến giúp nàng trang điểm và lo liệu mọi thứ, tài xế đang đợi nàng dưới lầu.
Lên xe chạy về phía Tây thành phố, khi đến khách sạn trời đã tối, từng áng mây đen bao phủ nơi cuối trời, ánh hoàng hôn như bị ai đó hung hăng xé toạc, chảy ra màu đỏ tươi như một vết thương sâu.
Trong sân đã thắp đèn, những ngọn đèn mắc trên thân cây như một biển sao giữa trời đêm.
Lúc này trong sân đã rất đông người, chỉ toàn là khách nữ.
Khi Nhiễm Cấm xuất hiện, các cô gái trẻ trung xinh đẹp vốn dĩ đang tụm năm tụm ba bắt đầu di chuyển theo hướng của nàng.
Đi giữa đám phụ nữ, gương mặt Nhiễm Cấm vẫn không cảm xúc, dường như tất cả gợi cảm hào nhoáng của những gương mặt xinh đẹp này chẳng chút liên quan đến nàng, càng không gợi lên được hứng thú của nàng.
Chiếc váy dài thuần trắng chỉ phô bày xương quai xanh đẹp đẽ, một phần tấm lưng nhỏ duyên dáng và đôi mắt cá chân tinh xảo của Nhiễm Cấm, những nơi còn lại đều được che chắn.
Mặc dù đang giữa mùa hè oi bức, quanh người Nhiễm Cấm vẫn toả ra cái lạnh thấu xương, đôi mắt đào hoa vốn dĩ nên toát ra vẻ đa tình thì lại toả ra khí lạnh như băng, không thèm che giấu.Nàng như bông tuyết đột ngột rơi giữa mùa hé nóng cháy, như sứ trắng lạnh lẽo lại được tô thêm một tầng lạnh lùng, khung cảnh trong sân dường như vì sự có mặt của nàng mà chìm trong im lặng, như thể rơi vào mùa đông.
Lạnh đến mức khiến cánh tay mọi người nổi da gà.
"Nhiễm tiểu thư ——"
Người phụ nữ đang trò chuyện trong phòng nhìn thấy Nhiễm Cấm qua ô cửa kính, lập tức ra ngoài đón.
"Tôi vừa mới nhắc sao đến giờ này vẫn chưa thấy Nhiễm tiểu thư đến, quay lại thì đã thấy người rồi.

A......" Đối phương cẩn thận đánh giá gương mặt và dáng người ít ai sánh kịp của Nhiễm Cấm, đôi mắt đẹp không chút chớp động, giọng nói thong thả càng khiến người nọ thưởng thức.
"Nhiễm tiểu thư ở ngoài đời còn đẹp hơn cả trong ảnh, quả đúng là 'Ân sủng của tạo hoá'."
Nghe thấy năm chữ này, ánh mắt Nhiễm Cấm ảm đạm đi mấy phần.
Người phụ nữ cao gầy này tên là Sầm Nhược Nhiên, là thiên kiêm của Tổng Giám đốc FPIU Trung Quốc, đồng thời cũng là Giám đốc kinh doanh của Hệ thống quỹ đạo FPIU.
Năm nay chỉ mới 35 tuổi, trẻ trung đầy triển vọng.

Cô ấy nắm giữ manh mối Nhiễm Cấm cần nhất vào lúc này, cũng chính là mục đích của Nhiễm Cấm khi đến đây.
Sầm Nhược Nhiên vốn dĩ luôn tự tin về dáng vóc của mình, hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy càng thêm bắt mắt, da thị trắng nõn cùng chiếc váy đỏ rực như lửa tạo thành sự tương phản chói mắt, dù cô ấy đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Cô là người tổ chức bữa tiệc tối nay, rất nổi tiếng trong giới quỹ đạo tinh hệ, ngoài ra còn là một tay chơi có hạng.
Sầm Nhược Nhiên xinh đẹp lại có tiếng chỉ yêu thích phụ nữ, rất lâu trước đây cô đã có lần mời Trì Lý và Nhiễm Cấm, nhưng khi đó Trì Lý thấy cô chướng mắt, không thèm để ý.
Không ngờ, lần này Nhiễm Cấm lại chủ động đến tìm cô.
Trong lòng Sầm Nhược Nhiên đã mơ hồ đoán được.
Bất luận là Nhiễm Cấm đến đây vì mục đích gì thì nàng cũng chỉ đến một mình, Sầm Nhược Nhiên khó lòng buông tha nàng.
Dạo trước, khi cô mời Trì Lý và Nhiễm Cấm, mục đích cũng chỉ là Nhiễm Cấm, cô rất hứng thú đối với Nhiễm Cấm.
Con người này dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng trưng ra bộ mặt như núi băng, như thể sẽ không vì ai mà tươi cười, không vì ai mà cởi đi quần áo.
Càng như vậy, càng thúc đẩy ham muốn chinh phục của kẻ khác.
Mà Nhiễm Cấm bằng xương bằng thịt lúc này đây còn xinh đẹp và lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của Sầm Nhược Nhiên.

Cuối cùng thì đoá hoa kiêu ngạo băng lãnh này cũng đã đến tay.
Sầm Nhược Nhiên đưa tay về phía Nhiễm Cấm, đôi mắt như hồ ly cong lên nét cười yêu mị.
Nhiễm Cấm vươn tay ra.
Nụ cười của Sầm Nhược Nhiên càng sâu.
Không cần phải giả vờ, nếu hôm nay Nhiễm Cấm có thể tới đây thì nàng đã tìm hiểu mọi thông tin về Sầm Nhược Nhiên.
Nàng biết người phụ nữ này yêu thích điều gì, nàng cũng tự tin mình có thể khống chế được cục diện.
Không đến mức phải đụng chạm xác thịt, nhưng ít nhất cũng phải hy sinh một chút bên ngoài.
Đây đã là cái giá rẻ nhất, cũng là thứ Nhiễm Cấm không quan tâm nhất.
Trong khoảnh khắc Sầm Nhược Nhiên nắm tay đưa nàng vào trong, một bóng người loé lên trong dư quang của Nhiễm Cấm.
Bước chân nàng hơi khựng lại, trên gương mặt hững hờ có một tia xao động.
Sầm Nhược Nhiên cảm nhận được bước chân lạc nhịp của nàng, cẩn thận hỏi bên tai: "Làm sao vậy?"
Nhiễm Cấm không dám nhìn về hướng kia: "Không có gì, chị đưa tôi vào đi."
Nghe được câu này của nàng, Sầm Nhược Nhiên gật đầu đắc ý, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng, đưa nàng vào nhà trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Trì Ngộ biết Nhiễm Cấm nhìn thấy cô, từ một giây xuất thần của nàng cô đã biết.
Nhưng Nhiễm Cấm cố tình phớt lờ cô, lảng tránh cô.
Từ khi Nhiễm Cấm bước vào, ánh mắt Trì Ngộ chưa từng dời khỏi người nàng.
Lướt qua khuôn mặt mờ nhạt của đám đông, chính xác bắt giữ nàng, ánh mắt nhẹ nhàng ve vuốt từng chút một trên khuôn mặt nàng.
Mấy ngày không gặp, dài như hàng thế kỷ.
Chỉ khi nhìn thấy Nhiễm Cấm, quả tim sắp chết chìm trong biển tương tư của Trì Ngộ mới có thể đập lại lần nữa.
Thấy Nhiễm Cấm đi vào trong, cô đứng dậy đặt ly rượu xuống, bỏ mặc cô gái cùng cô tán gẫu nãy giờ, bước theo Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm nhận ra bước chân của Trì Ngộ giữa những tiếng xì xầm trò chuyện xung quanh, giữa những ồn ào của bữa tiệc linh đình, và từ nhịp đập dồn dập của trái tim mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương