Trì Ngộ chuyển Nại Nại đến ở trong khách sạn, thuê bốn vệ sĩ bảo vệ cô bé, dù là ai cũng không thể đưa Nại Nại đi.

Lại dẫn vài người đến chỗ Nại Nại, định đóng gói những thứ mà cô bé muốn mang theo.

Trì Ngộ đã tính kỹ, nếu như A Khoan muốn ngăn cản thì nể mặt Nhiễm Cấm sẽ không đánh nhau với anh ta, chỉ cần trói lại, không gây ảnh hưởng gì là được.

Không ngờ A Khoan lại không có ở đây, cả căn nhà trống không, không đèn đóm, không ai thu dọn cơm thừa canh cặn, khắp nơi toả ra mùi thối rữa rất khó chịu.

Có vẻ hai ngày nay A Khoan không quay trở lại đây.

Cũng tốt, Trì Ngộ nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Nại Nại, đóng thành ba thùng giấy lớn.

Trì Ngộ phát hiện, Nhiễm Cấm đã mua cho Nại Nại không ít đồ chơi, tranh ảnh, cùng đủ thứ các loại quà lưu niệm khác nhau, quần áo váy vóc món nào cũng có, rõ ràng là xem Nại Nại như công chúa mà nuôi dưỡng.

Trì Ngộ xếp ba thùng lớn lên xe, đứng bên cạnh xe chậm rãi nhấm nháp vị giấm.

Nhiễm Cấm cũng không tặng cho mình nhiều quà như vậy.

Sau đó, quay về đón Nại Nại cùng ra sân bay.

Nại Nại có hộ chiếu, có lẽ là vì đề phòng tình huống bất ngờ, sợ Trì Ngộ xảy ra chuyện khi ở trong nước, nên chị gái và Nhiễm Cấm đã chuẩn bị sẵn để Nại Nại có thể đi được bất cứ nơi đâu.

Nhờ vậy mà thuận tiện cho Trì Ngộ.

Nhìn tất cả những bảo bối thân yêu được ký gửi và rời khỏi tầm mắt của mình, Nại Nại hơi lo lắng vì sợ sẽ đánh mất.

Trì Ngộ học theo cách của Nhiễm Cấm, bế cô bé đi về hướng ga sân bay: "Dì út làm việc con còn không yên tâm à? Con đến đâu thì quà mẹ tặng con sẽ đi theo đến đó."
Nại Nại vui vẻ ôm cổ Trì Ngộ, hôn một cái thật kêu lên má cô rồi nói: "Dì út, dì thật là tốt."
Trì Ngộ véo véo lên khuôn mặt nhỏ: "Tất nhiên rồi là dì tốt rồi."
Thấy dáng điệu vui vẻ của Nại Nại, Trì Ngộ cũng vui theo, khoảnh khắc cười rộ lên của hai người giống nhau như đúc.

Nhưng nghĩ đến những việc sắp phải đối mặt khi về nước, Trì Ngộ cảm thấy hơi bất an.

Nại Nại có thể đi học giống những đứa bé khác sao?
Nếu có một ngày biết được thân thế của chính mình, nó sẽ nghĩ thế nào?
Nhiễm Cấm sẽ đối xử với Nại Nại thế nào khi con bé rời khỏi căn nhà kia, bước vào cuộc đời này?
Máy bay cất cánh, dòng khí lưu khiến Nại Nại bị chấn động, cô bé đang ngồi trên chiếc giường nhỏ hơi căng thẳng nắm chặt tay Trì Ngộ.

Trì Ngộ xoa xoa tay bé: "Không sợ, có dì ở đây."
"Dạ......" Tuy rằng Nại Nại sợ thật, nhưng vẫn tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bên ngoài đẹp quá." Nại Nại hào hứng hỏi Trì Ngộ, "Dì út ơi, cao hơn mây là gì vậy?"
"Là sao trời, là vũ trụ."
"Vũ trụ, có đẹp không?"
"Đẹp."
Trì Ngộ nhìn dáng vẻ tò mò, liên tục truy vấn của Nại Nại, cô hiểu rằng sở thích đã khắc vào trong gen khó lòng thay đổi.

Bộ gen của cô được sao chép một lần, biến thành Nại Nại.

Nhưng Trì Ngộ biết, tất cả những vui buồn, hạnh phúc lẫn khổ đau trong lòng Nại Nại lúc này không phải của mình, mà hoàn toàn thuộc về Nại Nại.


Nhìn Nại Nại, Trì Ngộ không ngăn được mình nhớ đến Nhiễm Cấm.

Trong những ngày không thể nhìn thấy Nhiễm Cấm, cảm xúc tuyệt vọng không ngừng đâm sâu vào trái tim cô, liên tục, như thể muốn xé nát nó.

Nỗi nhớ nhung khắc vào xương cốt khiến Trì Ngộ hiểu được, muốn ôm Nhiễm Cấm, muốn hôn Nhiễm Cấm, và ham muốn được bao bọc cả cơ thể nàng vào lòng không phải chỉ là khát vọng trong mơ.

Sự khắc khoải vì tương tư bị khuấy động thành vùng biển tưởng niệm, bức thiết muốn biến thành hơi ấm trong hiện thực.

Mình muốn Nhiễm Cấm.

Trì Ngộ thao thức, ngay lúc này đây, cô chỉ muốn ôm Nhiễm Cấm thật chặt, để không ai có thể tổn thương đến nàng được nữa.

Xe băng qua một đường hầm dài, vượt qua một cánh cổng sắt kiên cố, chạy ra bên ngoài.

Vào địa phận rừng núi thuộc sở hữu cá nhân, đi không sâu lắm sẽ lập tức nhìn thấy một kho hàng tối tăm, đứng sừng sững dưới những bóng cây.

Cửa xe được mở ra, Nhiễm Cấm bước xuống, đi đến trước kho hàng với một đám vệ sĩ vây quanh.

Sau khi tiến hành hàng loạt khám xét và rà quét cơ thể, xác nhận rằng nàng không mang theo bất kỳ thiết bị nào, các nhân viên an ninh dùng mống mắt mở cửa.

Hành lang lạnh lẽo, âm u hiện ra trước mặt Nhiễm Cấm.

Không có gì thay đổi so với vài năm trước, khi nàng cùng Trì Lý đến đây, vẫn là mùi hương liệu gay mũi.

Người khác không biết, nhưng Nhiễm Cấm hiểu rằng đây không phải mùi hương liệu, mà là mùi của một loại hoá chất nào đó không thể thiếu được.

"Nhiễm tổng, cuối cùng ngài cũng quyết định được."
Vẫn là căn phòng đó, vẫn là người sáng lập Hà Dật của Sinh học Minh Bằng, cùng Trâu Thanh luôn theo ông ta như bóng với hình.

Âm điệu của Hà Dật nghe ra rất vui vẻ, giống như được gặp lại một người bạn cũ đã lâu không thấy, khi nói chuyện với Nhiễm Cấm, đôi mắt cười thành hai khe hở, khoé môi cũng cong lên một nụ cười chuyên nghiệp.

Ngoại trừ hai nơi này, không tìm thấy ý cười nào khác trên toàn bộ gương mặt ông ta, giống như chiếc mặt nạ được dán lên đôi mắt cười giả dối và cái miệng vặn vẹo.

Trâu Thanh mặc quần áo vô trùng trong phòng kính, đeo khẩu trang, che mất nốt ruồi đỏ mang tính biểu tượng của mình.

Trong tay cô ta đang cầm một chiếc máy tính bảng, đứng trước một tủ đông rất lớn, đang trao đổi gì đó với những người đồng nghiệp trong trang phục giống hệt nhau.

Khi Nhiễm Cấm đến, cô ta liếc nhìn về phía nàng.

"Chúc mừng chúc mừng." Hà Dật áo vest giày da, vẫn là dáng điệu hào hoa phong nhã như cũ, bước lên định bắt tay Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm nhận lấy một đôi bao tay từ đoàn người tuỳ tùng, không có ý định bắt tay cùng ông ta, vừa đeo vào vừa rũ mắt hỏi nhỏ: "Có chuyện gì để chúc mừng sao?"
Cánh tay đưa ra của Hà Dật treo giữa không trung khá lúng túng, tự bắt lấy mình, ý cười càng sâu: "Tất nhiên là chúc mừng Nhiễm tổng quay về Nhiễm gia, đây chính là mong ước ấp ủ bấy lâu của Nhiễm tiên sinh và bà Hạ.

Ai lại không muốn một gia đình ấm áp phải không? Bây giờ một nhà ba người đoàn viên, đúng là chuyện đáng mừng."
Nhiễm Cấm khẽ cười khẩy, những người xung quanh truyền tay nhau bộ quần áo vô trùng.

Khi mặc quần áo vô trùng, cánh tay trái của nàng cứng lại, không thể nhấc lên được.

Tất cả đều rơi vào mắt Hà Dật.


"Đúng rồi, Nhiễm tổng." Hà Dật nói, "Vẫn quên hỏi ngài, rốt cuộc là đêm đó giữa ngài và Đổng Thành đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu ta lại uống nhiều như vậy, đến nỗi xe nát người vong, cánh tay của ngài có lẽ cũng bị thương vào hôm ấy phải không?"
Nhiễm Cấm mặc vào trang phục vô trùng: "Đổng tổng của các người muốn thêm 50% đầu tư, cũng không phải không được.

Chỉ cần các người cho bọn tôi tỉ suất lợi nhuận phù hợp thì hoàn toàn có thể thương lượng.

Nhưng ý của anh ta dường như là chỉ cần tôi không đồng ý sẽ không có cách nào sống sót trở về.

Con người của tôi thích mềm không thích cứng nên mới nảy sinh vài tranh chấp với anh ta.

Anh ta còn liên tục nói sẽ đưa tôi đến một nơi để tôi suy nghĩ thông suốt, vì sự an toàn của bản thân, tôi chỉ có thể làm một ít việc để tự vệ, tôi nghĩ Hà tổng chắc có thể thông cảm được phải không?"
Hà Dật cười nhạt.

Nhiễm Cấm đã mặc xong quần áo vô trùng, không nhìn Hà Dật mà đi thẳng vào phòng kính.

Hà Dật cũng không cảm thấy khó chịu, đứng bên ngoài nhìn nàng.

Nhiễm Cấm đi đến bên cạnh Trâu Thanh, ánh mắt bị chiếc "Tủ đông" to lớn trước mặt hấp dẫn.

Nói là tủ đông, không bằng nói khay nuôi cấy khổng lồ đang toát ra hơi lạnh này giống một chiếc quan tài mở hay một tử cung nhân tạo hơn.

Trên thành khay có một màn hình điện tử nhỏ, thông tin nổi bật nhất trên màn hình là dãy số "1781", dưới bốn con số này có một mã vạch.

Bên trong khay chứa đầy "Dung dịch dinh dưỡng" trong suốt màu xanh nhạt, có một người đang nằm trong "Dung dịch dinh dưỡng" này, là một phụ nữ, khoảng chừng ba mươi tuổi, có gương mặt tròn và mái tóc dài.

Người phụ nữ nhắm mắt, sống động như thật, giống một kẻ chết đuối an tĩnh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hít sâu một hơi rồi lao ra khỏi mặt nước.

Phía trước khay nuôi cấy có một màn hình hiển thị, trên đó đang phát lặp đi lặp lại một đoạn video về bữa tiệc tối nào đó.

Nhân vật chính trong video ăn mặc lộng lẫy, đang đi qua đám đông, chuyện trò vui vẻ.

Người trong video giống hệt như người đang nằm ngủ trong khay.

"Đỗ Trác, 35 tuổi, con gái của gia tộc bất động sản Tinh Hỏa, hẳn là Nhiễm tổng có quen biết, ung thư hạch thời kỳ cuối, có lẽ chỉ còn sống được ba tháng nữa."
Lúc Trâu Thanh nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên mặt Nhiễm Cấm, cố gắng nắm bắt những biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt nàng.

"Nhưng cô ấy đã đính hôn với con trai lớn của nhà họ Sở, nếu chết ngay thời khắc quyết định này, cuộc hôn nhân mà Đỗ gia tốn công sắp đặt sẽ hoàn toàn đổ vỡ, tia hy vọng cuối cùng của Bất động sản Tinh Hỏa cũng tan thành mây khói.

Vì không thể chuyện đó xảy ra, người của Đỗ gia hớt hơ hớt hải chạy đến đòi có một bản sao ngay lập tức, còn yêu cầu trong ba tháng phải tạo ra một người 35 tuổi, vì chuyện này mà mấy kỹ sư phải tăng ca liên tục, mọi người đều hết sức mệt mỏi."
Nhiễm Cấm mặt không cảm xúc, ánh mắt không rời khỏi người nhân bản, giọng đều đều: "Trong thời gian ngắn như vậy cho ra sản phẩm, không sợ bị lộ sơ hở sao?"
"Không sao, dù gì thì bản sao của Chu Vũ cũng bị thúc giục ra đời thế này." Trâu Thanh giống như một hướng dẫn viên có trách nhiệm, kiên nhẫn giải thích cho Nhiễm Cấm, "Vào thời điểm đó, tôi cũng muốn phát triển tự nhiên hết mức có thể để đảm bảo sức khỏe tinh thần và sự ổn định của các cơ quan của người nhân bản.

Nhưng ai ngờ Chu tiên sinh đột ngột xảy ra chuyện, "Diễn viên đóng thế" chỉ có thể lập tức lên sàn.

Bây giờ xem ra cũng không có vấn đề gì lớn đối với những sản phẩm ủ chín thế này, Nhiễm tiểu thư thường xuyên liên lạc với Chu tiên sinh, hẳn cô là người rõ ràng nhất."
Nhiễm Cấm như đang nghe Trâu Thanh, mà cũng như không nghe thấy, đầu ngón tay mơn trớn lên con số trên màn hình điện tử, hỏi: "Bất động sản Tinh Hỏa trả bao nhiêu?"
"À, họ là hội viên mới, lại còn mua gói khẩn cấp nên tổng cộng là năm triệu.

Kỹ thuật ủ chín này khi mới ra đời, dưới mười triệu thì không thể nào mua được, nhưng bây giờ mất giá rồi, càng lúc càng rẻ, đành chấp nhận lãi thấp để tăng doanh thu."

Nhiễm Cấm không hỏi thêm, nhưng Trâu Thanh lại rất có hứng thú tiếp tục nói: "Hơn hai mươi năm trước nếu như có kỹ thuật ủ chín này, không biết sẽ tránh được bao nhiêu bi kịch đây? Bất kể là nội tạng hay là người, đều có thể thúc giục trong vòng một tuần, bệnh nhân cũng không cần phải chờ đợi nội tạng trong đau đớn như vậy."
Nhiễm Cấm nghe thấy thâm ý trong lời nói của cô ta, liền chuyển ánh mắt lạnh băng sang: "Nghe nói nội tạng được nhân bản độc lập sẽ dễ bị lão hoá hơn so với những cơ quan được phát triển tự nhiên trong cơ thể người nhân bản?"
Trâu Thanh nhướng mày, cười ha hả: "Nhiễm tiểu thư không uổng là cổ đông lớn của Sinh học Minh Bằng, chuyện này cũng nghe được.

Đúng vậy, chắc chắn rồi, nhân tạo làm sao tốt bằng tự nhiên chứ? Tất nhiên sẽ có một ít khiếm khuyết.

Cho nên, đặt hàng càng sớm càng tốt, chẳng những có giá rẻ hơn mà còn có thể từ từ bồi dưỡng sức khoẻ cho người nhân bản.

Khi những bản sao này có đủ thời gian để phát triển tự nhiên thì đến lúc cần dùng, chúng sẽ tươi mới, khoẻ mạnh.

Giống như là......"
Trâu Thanh nhàn nhã dừng lại, bỏ lửng nửa câu sau, mỉm cười vô hại với Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm mặc trang phục vô trùng, đeo khẩu trang và kính bảo hộ, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt này giống như hồ băng, cho dù Trâu Thanh có ném bất cứ loại cảm xúc gì vào đó cũng không thấy gợn sóng, không thể xốc dậy nổi một chút gợn sóng.

Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông di động.

Hà Dật nhận điện thoại, gật đầu với Trâu Thanh.

Trâu Thanh nói: "Đánh thức cô ta đi."
Nhân viên ấn nút trên khay nuôi cấy, dung dịch dinh dưỡng nhanh chóng được làm cạn, giữa cặp lông mày của người nhân bản hơi phập phồng, giống như cô ấy đang bị bóng đè nhưng không cách nào tỉnh dậy được.

Trâu Thanh điều khiển cánh tay robot, đỡ tay phải của người nhân bản, nâng lên.

Một cánh tay robot hình vuông khác từ trên cao hạ xuống, phần đầu có kích cỡ như móng tay, nhắm vào cổ tay người nhân bản, đóng lên đó một dấu hiệu giống như con tem, tạo ra âm thanh rất nhỏ, ba giây sau thì rời đi.

Có một chút lồi lên trên phần da thịt vốn dĩ trắng nõn, trơn mịn, như thể có thứ gì đó được khảm vào.

Ánh mắt Nhiễm Cấm nặng nề dừng trên cánh tay này, dường như đã quên chớp mắt.

"Tốt, đưa cô ấy đến căn cứ đi." Trâu Thanh nói: "Cô ấy phải mất ba tháng để làm quen.

Những chi tiết khác vẫn cần phải tinh chỉnh thêm để hoàn thiện."
Toàn bộ khay nuôi cấy bị đẩy đi theo một con đường khác, nhanh chóng biến mất.

Xem xong toàn bộ quá trình đánh thức người nhân bản, Nhiễm Cấm bước ra ngoài, vừa cởi bỏ trang phục vô trùng vừa nói với Hà Dật: "Tôi muốn đến căn cứ."
Hà Dật nghe nàng nói như vậy, nhún vai cười cười: "Nhiễm tiểu thư, đừng nói đùa, căn cứ là bí mật tuyệt đối, ngài......"
Nhiễm Cấm cởi quần áo vô trùng, tháo kính bảo hộ, tuỳ ý đặt trên bàn, động tác cởi ra làm vài sợi tóc của nàng tán loạn.

Nàng quay đầu nhìn Hà Dật, trong giọng nói thiếu kiên nhẫn mang theo sự lạnh lùng: "Tiền tôi đầu tư vào Sinh học Minh Bằng ném cho ăn mày còn biết nghe lời hơn, bây giờ mà ông còn nói chuyện nguyên tắc với tôi à? Thế nào, lúc đòi tiền thì nói gì cũng tốt, sao không nói đến việc nhìn đến căn cứ của các người khó khăn như vậy? Nếu không xem qua thì làm sao tôi biết được tiền của mình bị ném vào nơi nào chứ?"
Nhiễm Cấm liếc mắt nhìn Trâu Thanh đang đứng trong phòng kính: "Cho tôi xem thứ đó mà muốn tăng 50% dự toán? Có phải nực cười quá không, Hà tổng?"
Hà Dật lớn tiếng cười vang: "Ha ha! Sao lại có thể, Nhiễm tổng quá lo rồi.

Nhiễm tổng muốn tham quan tôi có thể cho ngài xem trực tiếp qua video, cần gì phải đến tận nơi.

Căn cứ đó vừa xa xôi vừa......"
Nhiễm Cấm phiền chán nhắm mắt, sửa sang lại cổ áo, bước qua người ông ta, rời khỏi kho hàng.

Trên mặt Hà Dật vẫn còn treo nụ cười như mặt nạ, nói với theo bóng lưng Nhiễm Cấm: "Nhiễm tổng đừng tức giận, tôi sẽ gọi điện cho cô!"
Nhiễm Cấm rời khỏi, Trâu Thanh đi đến bên cạnh ông ta, nhỏ giọng nói: "Cái chết của Đổng Thành không thể nào đơn giản như vậy."
Hà Dật vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Do cậu ta sơ suất mới bị phát hiện, đổi một CEO cho khoản đầu tư trăm triệu cũng xứng đáng."
Hà Dật tính toán thật hay, Trâu Thanh lại cảm thấy buồn nôn, nhìn theo Nhiễm Cấm rời đi, nói: "Cô ta là dạng gì chứ.

Hà tổng, ông không sợ cô ta......"
Hà Dật hừ lạnh: "Cô ta sẽ không nói ra thân phận của mình đâu, đối với cô ta có ích lợi gì chứ? Chuột dưới cống ngầm được phủ lên lớp da người, sao lại nỡ lòng cởi ra?"
......!
Ngồi trên xe hồi lâu, Nhiễm Cấm quay lại thành phố.

Nàng không quay lại nơi mình ở mà đến một bệnh viện ở phía bắc thành phố.


Trên đường đi, nàng lấy điện thoại ra.

Nàng đã chặn và xoá số điện thoại của Trì Ngộ, WeChat và tất cả những thông tin liên lạc của cô.

Rõ ràng đã biết sẽ không nhận được tin nhắn của Trì Ngộ, nhưng vẫn nhịn không được mở WeChat ra, gõ tên Trì Ngộ lên thanh tìm kiếm.

Nhìn thấy ảnh đại diện Lộ Lộ cùng hai chữ "Naomi" khắc sâu trong lòng, nội tâm căng thẳng bấy lâu nay của Nhiễm Cấm không ngờ lại vẫn xúc động mạnh như vậy.

Chị xin lỗi, Tiểu Ngộ.

Đầu ngón tay run run của Nhiễm Cấm lướt qua "Naomi".

Chị sợ liên lạc với em, chị sợ nhận được tin nhắn của em, nghe được giọng nói của em, sự kiên định vất vả xây đắp sẽ lại sụp đổ.

Bất quá cũng chỉ là sáu năm quen biết ngắn ngủi, cuộc đời em còn dài lắm, em vẫn nên ở trong thế giới của mình.

Nhiễm Cấm hít thở một cách khó nhọc, ngón tay vô tình chạm vào ảnh chân dung của Trì Ngộ, vào giao diện chat.

Ảnh đại diện của Trì Ngộ đã thay đổi*.

Nhiễm Cấm tròn xoe mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.

Nhìn lại, không lầm.

Quả thật Trì Ngộ đã đổi ảnh thành tiêu bản hoá thạch, giống hệt như ảnh đại diện của Nhiễm Cấm.

Thì ra sau khi chặn, vẫn có thể xem được ảnh đại diện đã thay đổi của đối phương.

Trái tim phẳng lặng như nước của Nhiễm Cấm bất chợt đau nhói.

Trong tầm nhìn mơ hồ, nàng lại lần nữa chạm vào ảnh đại diện của Trì Ngộ, đi vào trang cá nhân của cô.

Không thể xem nội dung được cập nhật trên trang cá nhân, nhưng có thể thấy được ảnh bìa.

Ảnh bìa vạn năm không đổi của Trì Ngộ cũng đã được thay mới.

Đổi thành một tấm ảnh chụp chung, là ảnh Nhiễm Cấm chụp cùng Trì Ngộ.

Nhiễm Cấm rất rất hiếm khi chụp ảnh, nhưng cũng có ngoại lệ, đó là khi Trì Ngộ lôi kéo nàng, làm nũng với nàng, một hai phải chụp ảnh chung cho bằng được, nàng không lay chuyển được Trì Ngộ, cũng không muốn làm Trì Ngộ thất vọng.

Trong ảnh, nụ cười của Nhiễm Cấm cứng ngắc.

Còn Trì Ngộ thì đang ở độ tuổi mười tám, cô ôm cánh tay Nhiễm Cấm, hai người rúc vào nhau trên lối đi bằng gỗ, đầu nghiêng qua vai Nhiễm Cấm, nụ cười còn xán lạn hơn cả cảnh xuân.

Hai người đứng tựa nhau rất gần, ánh mặt trời dường như hoà tan họ vào nhau.

- -----------------------------------------------
(*Chỗ này mình không hiểu lắm, vì lúc đầu ảnh đại diện vẫn là hình Lộ Lộ, khi bấm vào giao diện chat rồi mới phát hiện ra ảnh đã được đổi.

Không biết là do tác giả bị lag hay là ảnh đại diện bên ngoài thật sự cập nhật chậm như vậy nữa.)
Không biết có ai cảm thấy khó chịu khi mình vẫn giữ từ "Ngài" - một kiểu xưng hô quá mức hình thức thế này hay không.

Thật ra theo mình thấy, đây là từ quan trọng nhất trong truyện này, bởi xã hội TQ phân cấp quá sâu, người ta có rất nhiều danh xưng để thể hiện vị trí trong xã hội.

Trong những cuộc nói chuyện giữa những nhân vật trong tác phẩm, từ "Ngài" này giống như tô đậm, tăng thêm độ tương phản về địa vị của người nhân bản trong phân tầng xã hội.

Thế nên không đổi được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương