“Em ở chỗ này sao?” Quan Sơn Nguyệt nheo mắt nhìn cô. Bắt đầu nổi trận lôi đình. Chỗ này tối tăm, bẩn thỉu ngay cả đèn đường cũng không có, làm sao thấy đường mà đi? “Không phải em đang đùa giỡn tôi chứ?”

Thảo nào cô không cho anh đưa về, làm anh chạy xe lòng vòng tới một tiếng đồng hồ, sau đó biết không cách nào lay chuyển được anh, dù không muốn cũng phải bảo anh dừng xe. Rồi lại đi hết chỗ này đến chỗ khác trong con hẻm nhỏ tới hơn mười phút, càng đi lại càng tối càng vắng vẻ, anh còn tưởng rằng cô muốn trêu anh, nên mới cảnh cáo cô nên ngoan ngoãn mà dẫn đường đừng có gây chuyện nữa, không ngờ rằng cô lại có thể nói đây là nơi cô ở.

Nhờ phúc của cô, mà hôm nay anh mới biết Đài Loan vẫn có nơi “không nhìn thấy ánh mặt trời” như thế này.

Tôn Phật Nhi trợn mắt lên nhìn anh, “Anh có bị chứng hoang tưởng không? Đã tới lúc nào rồi mà tôi còn có sức để đùa giỡn anh?”

“Nhưng… chỗ này ngày cả đèn điện cũng không có sao?”

“Nó tốt cho những người về nhà sớm mà” Cô nói một cách lạc quan. (BB: hoang tưởng tự biện hộ thì có. >”

“Phật Nhi, đừng đùa nữa!” Anh nhìn cô không mấy thân thiện. Nơi đây bốn bề đều âm u vắng vẻ nhưng cô dường như không có chút sợ hãi nào cả.

Tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể biết được thông qua ngữ khí của anh. Hứ, là tự anh muốn đi cùng, có ai kêu anh tới đâu, lại còn lớn tiếng uy hiếp người ta! Có điều cô cũng chỉ dám rủa thầm trong lòng, không dám nói ra thành lời. Đã nếm đủ sự chuyên chế độc tài, ngang ngược của anh rồi, khiến cho anh phải đi lòng vòng cả đêm, Tôn Phật Nhi tự thấy mình cũng chẳng còn sức để đấu với anh nữa.

Anh nhận thấy bàn tay mềm mại của cô nắm lấy ngón tay mình, bên tai vang tới âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng: “Tôi biết đi như thế nào, anh đi theo tôi nhé, có được không? Tôi muốn lên nhà nghỉ ngơi sớm.” (BB: ý…ý…ý…chị dẫn trai về nhà kìa)

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé run run của cô, anh cảm thấy mềm lòng. “Được, đi nào!”

Để cho cô dắt đi, nhưng mắt anh lại cảnh giác nhìn bốn xung quanh. Nơi này giơ bàn tay lên trước mặt cũng chẳng nhìn thấy ngón, Quan Sơn Nguyệt tuyệt đối không có nói quá, ai mà biết được nơi ngõ hẻm này lại khi không đột nhiên có cái gì đó lao ra, ma quỷ hay rắn chẳng hạn. (BB: roài, thêm 1 kẻ bị hoang tưởng)

Đi qua con hẻm tối tăm đến chân cầu thang với ngọn đèn mờ ảo, Tôn Phật Nhi sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được khóa cửa, liền mở cửa bước vào, cô bật đèn, trong phòng lập tức sáng lên, cuối cùng cô cũng thở phào một cái. Nơi này u ám thật khiến người ta cảm thấy có gì đó căng thẳng. Nhưng anh vẫn muốn chịu đựng đến cùng.

Quan Sơn Nguyệt ngắm nhìn quanh căn phòng, phát hiện trong phòng chỉ có 4 thứ mà toàn là hàng “độc”: giường một chiếc, tủ một chiếc, bàn một chiếc, ghế một chiếc. Tâm trạng anh xấu tới mức chỉ muốn bóp chết cái người con gái đứng trước mặt, cái người không đáng tin này dám lừa anh. Không nhớ ra số điện thoại sao? Nơi này làm gì có điện thoại thì làm quái gì mà nhớ được. Nếu mà nhớ ra được thì may ra chỉ có là quỷ!

“Xin hỏi ngài cư sĩ bốn cái nhất, nơi này là nơi ngài cực lực giấu giếm, vậy có cái gì thần bí ư?” Đáng chết, nơi này làm sao mà ở được?

Biết là có nói cũng vô dụng, Tôn Phật Nhi cũng lười biếng chẳng muốn cười lấy lòng, cô rót nước đưa anh, “Thật ngại quá, anh tự tìm lấy chỗ ngồi nhé.” Cô thuận thế ngồi luôn xuống tấm thảm trên sàn nhà, thoải mái dựa vào mép giường ôm lấy gối: “Tôi đã nói với anh từ trước rồi, căn nhà nhỏ của tôi không có địa chỉ, anh lại không tin. Cứ đòi đi cùng tôi bằng được.”

“Em tiếp đãi khách kiểu gì vậy?” Anh trừng mắt nhìn bộ dạng thoải mái của cô, rồi bưng cốc nước lên, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, bỗng chiếc ghế kêu cót két khiến anh giật mình nhảy dựng lên.

Đáng ghét! Thoáng thấy cô giả bộ bưng cốc nước lên che miệng cười trộm, anh rủa thầm, nhưng ánh mắt lập tức sáng lên, kéo cô về phía mình.

“Oái, đây là của tôi…”

Anh ngồi vào chỗ của cô, lại đặt cô ngồi vào lòng mình, “Cái gì mà của em của anh chứ? Như thế này không phải là càng tốt sao? Tôi tình nguyện làm đệm cho em mà.”

Tôn Phật Nhi cứ ngọ nguậy không yên, Quan Sơn Nguyệt thở hắt ra, giữ eo của cô nói, “Ngồi yên!” Sắc mặt anh đỏ lên, hơi thở có phần gấp gáp.

“Xin lỗi, Tôi ngồi đè lên anh nặng quá à?” Cả người cô cứng đơ, không dám cử động, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, cô cũng đã nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh.

“Không sao, em nghĩ thế nào thì như thế ấy đi, dù sao thì cũng chỉ có em mới chữa trị được.” (BB: *mắt sáng* 1 câu nói đầy hàm ý xúc tích)

Ánh mắt ấm áp của anh khiến cô không dám nghĩ gì làm nấy. “Tôi có thể chữa trị được ư? Rốt cuộc anh có cái gì…” Cô cúi đầu nhìn xuống “cái đệm”. Đang nói bỗng im bặt, phía dưới chỗ ngồi có cảm giác nóng bỏng, cứng rắn khiến cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ngẩng phắt lên nhìn anh, khí nóng bốc lên như thiêu như đốt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên, “Anh… anh…”

“Có gì mà kinh ngạc thế, đây chẳng phải là phản ứng bình thường sao?” Một chút cảm giác xấu hổ anh cũng không có, rõ ràng anh là kẻ vốn chẳng biết ngượng là gì. Thong thả ôm thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô vào lòng, “Tôi là một người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, tinh lực sung mãn, phản ứng như thế đối với người con gái mình thích là bình thường, có gì kì lạ đâu.” (BB: đúng đúng…quá đúng….ăn chị ấy đi, em đi canh cửa cho. Đảm bảo nội bất xuất ngoại bất nhập)

Thực tế đến bây giờ anh vẫn giữ được bình tĩnh lại mà lại còn có thể giữ cho mối quan hệ của anh và cô trong tình trạng trong sáng thuần khiết, tuyệt nhiên chưa hề mạo phạm đến cô thì quả thật khả năng kiềm chế của anh rất đáng kinh ngạc. (BB: ai nói chưa mạo phạm? Body người ta nhìn sạch, môi người ta cũng đã xơi….còn dám to mồm nói chưa mạo phạm; Nhi tỷ: *ôm BB* đúng a, tỷ bị ức hiếp)

“Anh… anh… tôi… tôi…” Lần đầu tiên cô trải qua một cuộc đối thoại kích động đến vậy, mặt cô đỏ bừng bừng, dường như không thở nổi, lập tức vặn mình thoát khỏi cánh tay của anh, “A, trước tiên anh hãy buông tôi ra. Tôi… tôi nghĩ tự tôi cũng có thể ngồi được, tôi… không quen ngồi như thế này.” Tất cả đàn ông đều có bản năng của động vật, cô nên sớm biết điều đó chứ.

Quan Sơn Nguyệt vẫn nhất quyết ôm cô vào lòng, “Em có biết Đại Vũ trị thủy như thế nào không?” (BB: đại khái là ông vua thời nào đó có công trong việc trị thủy, khắc phục lũ lụt. Cơ mà cái ông đó trị thủy thì liên can gì đến việc này?)

“Đại Vũ… trị thủy ư?” Lại là cái quỷ kế gì đây? Cô vẫn nỗ lực gỡ cánh tay rắn chắc của anh.

“Tôi chỉ muốn nói cho em biết, để em cảm thấy thoải mái hơn và đừng cố gắng chống cự nữa” Anh lạnh lùng nhìn nỗ lực muốn gỡ cánh tay mình của cô.

Dừng tay, cô ngẩn đầu lên hỏi: “Cái gì?”

Cô hoang mang nhìn bộ dạng cười gian xảo của anh, anh cắn nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô một cái: “Dù sao anh cũng không muốn giấu em, anh nói thật cho em biết. Anh muốn em, hơn nữa đó luôn là khát vọng của anh từ trước đến giờ.” (BB: roài, xưng anh luôn roài, không xưng tôi nữa, chị chuẩn bị lên thớt a *cười sung sướng nhảy múa như điên*)

Nhìn biểu hiện rất “chân chính” của anh, cô chỉ biết ngồi ngây ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương