Ân Sư Thừa Hoan
-
Chương 17: (H)
Thứ hai Tần Duyệt nhìn thấy Tôn Xán Tình phát hiện dưới mắt hắn mang theo quầng thâm nhàn nhạt, hiển nhiên tối qua không nghỉ ngơi tốt, nhưng cả người hắn thoạt nhìn tinh thần lại rất đủ, mặt mang ý cười, có hưng phấn, một bộ thập phần vui vẻ.
Giữa trưa hắn nói với Tần Duyệt: "Lão sư, đêm nay nhớ rõ tới ký túc xá tôi a. Tôi có thứ tốt cho em xem."
Lời này làm Tần Duyệt bình tĩnh hơn nửa ngày lại không an tâm lên. Tôn Xán Tình khác thường một thời gian gọi là kinh hỉ, đêm nay liền thể hiện ra trước mắt mình sao?
Tần Duyệt vừa tò mò vừa chờ mong, còn mang theo chút hưng phấn. Mỗi phút một giây đếm thời gian, chờ đợi đêm đến.
Đương nhiên Tần Duyệt không quên tối qua Tôn Xán Tình ở trước mặt y lộ ra ánh mắt ủy khuất. Dụng tâm chuẩn bị kinh hỉ ngược lại bị ái nhân hoài nghi, dù là ai đều sẽ cảm thấy tổn thương.
Mỗi lần Tần Duyệt nhớ tới biểu tình Tôn Xán Tình liền áy náy, bồi thường cùng đáp trả, chính mình có phải hay không cũng nên chuẩn bị cho Tôn Xán Tình một chút kinh hỉ?
Nhưng hiện tại đột nhiên ý nghĩ này, Tần Duyệt cũng không biết nên làm thế nào. Tốt nhất đương nhiên là có thể đưa lễ vật gãi đúng chỗ ngứa. Giấy hay dụng cụ vẽ tranh linh tinh, nhưng mấy thứ này hiện tại đi mua khẳng định không còn kịp, như vậy y còn có thể vì Tôn Xán Tình chuẩn bị cái gì đây?
Tần Duyệt ngồi ở đầu giường tự hỏi một hồi, ánh mắt bất tri bất giác dừng trên tủ đầu giường. Y nhìn ngăn kéo chưa đóng chặt, bỗng nhiên có chủ ý, sau đó lại vì chủ ý này mà mặt nóng lên, yên lặng từ trong ngăn kéo nhặt ra mấy thứ đồ vật.
Tới tối, Tần Duyệt gian nan đến ký túc xá Tôn Xán Tình, nhẹ nhàng gõ cửa phòng hắn. Cửa lập tức mở ra, phảng phất như người bên trong cũng đã đợi lâu. Tôn Xán Tình mỉm cười che ở cửa, vươn tay che mắt Tần Duyệt lại, "Lão sư, cùng tôi vào đi."
Tần Duyệt bị Tôn Xán Tình đẩy mạnh về phía trước vài bước, bốn phía tràn ngập hương vị lần đầu tiên y muốn tiến vào. Lúc hai người dừng lại, Tôn Xán Tình buông tay ra, Tần Duyệt mới chậm rãi mở to mắt, lập tức lại bị chấn động mở to hai mắt.
Trước mắt y là một bức họa, rất lớn, lớn gần bằng một mặt tường. Chính giữa bứ tranh là một thanh niên tuấn tú, khí chất trong sáng, khóe miệng mỉm cười, làm người nhớ tới hương đêm mùa hạ tươi mát, hoặc là bích thuỷ(đại ý là long lanh, xinh đẹp) ngày thu. Đôi mắt mang theo ôn nhu nhấn chìm lòng người, như có thể bao dung hết thảy, an ủi hết thảy, lại chứa đầy nhân tâm ấm áp.
Người trong hoạ nửa nghiêng thân, quay đầu, vươn một bàn tay về đối diện, như đang gọi ai, lại có lẽ là đang dẫn đường ai.
Có lẽ hoạ sĩ đối người trong tranh cực kì quen thuộc, mới có thể vẽ sinh động như thật, hoàn mỹ tinh diệu chỉ dựa vào trí với vẽ tranh sơn dầu. Mỗi một đường nét, mỗi một tia màu, nhất định cũng đều mang theo tình cảm của họa sĩ, mới có thể làm người trong tranh cùng người thật đối diện, cũng không khác chút nào.
Ở góc phải bên dưới bức tranh, Tần Duyệt phát hiện một hàng chữ nhỏ, rất quen thuộc, rồi lại cùng trong trí nhớ có điều bất đồng ── Tặng cho tiểu lão sư anh yêu nhất.
Tôn Xán Tình từ phía sau ôm lấy Tần Duyệt, nhẹ giọng hỏi y: "Lão sư, thích sao?"
Tần Duyệt như thế nào sẽ không thích? Thậm chí không chỉ là thích, y nuốt hầu kết, hốc mắt ướt át thể hiện lên, kia tuyệt không chỉ là thích.
Tần Duyệt dùng sức gật đầu, "Ân, ân...... Quá xinh đẹp......"
Tôn Xán Tình hôn môi mặt cùng tai y, nói:
"Mười bốn không phải sinh nhật em sao, nên anh chuyên tâm vẽ bức hoạ cho em, tổng cộng trước sau hơn nửa tháng đâu, bắt đầu tô màu, mỗi ngày trên người anh đều là mùi thuốc màu, vì không để em phát hiện, đành phải xịt nước hoa che giấu."
Tần Duyệt nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng lúc này lại nhịn không được có chút buồn cười. Nguyên lai ăn khuya cái gì, đánh bài, xịt nước hoa, trong phòng quá loạn, tất cả đều là Tôn Xán Tình vì giữ kín họa này, thật là lấy cớ, nhưng này tình ý phía sau, lại chân thành tha thiết.
Tần Duyệt xoay người lại, bàn tay xoa khuôn mặt Tôn Xán Tình, ôn nhu hai mắt nhìn hắn, nói: "Xán Tình, anh là niềm kiêu ngạo của em, vẫn luôn."
Tôn Xán Tình bị bầu không khí hạnh phúc này đả động, theo thói quen như hài tử được cưng chiều kéo dài âm thanh:
"Lão sư ──"
Một tiếng lão sư kêu xong, Tôn Xán Tình bị Tần Duyệt hôn lên môi. Đầu lưỡi cùng môi răng hai người thâm nhập giao triền, thân thể cũng gắt gao ôm nhau. Tôn Xán Tình cảm giác được trước ngực Tần Duyệt có đồ vật cộm lên. Kết thúc nụ hôn, hắn nhìn ngực Tần Duyệt hỏi:
"Lão sư, nơi này là cái gì?"
Mặt Tần Duyệt nhất thời đỏ lên, thấp giọng nói: "Là...... Là em cho anh kinh hỉ."
Tôn Xán Tình rất hứng thú mở to hai mắt, "Nguyên lai anh cũng có kinh hỉ?"
Tần Duyệt cởi áo khoác ra đặt lên ghế bên cạnh, bắt lấy tay Tôn Xán Tình sờ lên cúc áo sơ mi mình, vì e lệ cúi đầu:
"Anh cởi ra nhìn xem."
Tôn Xán Tình mơ hồ đoán được một chút, mang theo tâm tình hủy đi lễ vật giải khai từng cúc áo Tần Duyệt. Khi ngực y trần trụi, Tôn Xán Tình nháy mắt ngừng lại hô hấp. Chỉ thấy trái phải hai bên đầu v* Tần Duyệt kẹp một nhũ kẹp màu đen, hai điểm đỏ thẫm bị kẹp lấy, mang theo mỹ cảm dụ hoặc bị làm nhục, ở trên ngực trắng nõn phá lệ bắt mắt.
Phía dưới mỗi nhũ kẹp mang theo một dây xích kim loại, hai dây kim loại kết thành một cọng dây, kéo dài xuống phía dưới, cuối cùng biến mất ở thắt lưng Tần Duyệt.
Nghe Tôn Xán Tình chợt tăng thêm tiếng hít thở, Tần Duyệt đỏ mặt nói thêm:
"Anh, anh lại cởi......"
Tôn Xán Tình lập tức cởi dây lưng Tần Duyệt, động tác thô lỗ hơn lúc nãy, kéo quần dài xuống Tần Duyệt, Tôn Xán Tình phát hiện y cư nhiên không mặc quần lót. Cọng dây kia lại kết hợp một ống kim loại. Ống kim loại vừa vặn tròng lên trên côn th*t.
Vì côn th*t chưa cương cứng, nên còn nới lỏng.Sợi dây tiếp tục kéo dài về phía sau, Tôn Xán Tình nhìn theo một đường sờ soạng ra sau, sờ đến hậu huyệt Tần Duyệt, nơi đó đang cắm một giang tắc.
Tôn Xán Tình cảm giác một nửa máu toàn sắp xông lên đại não, một nửa hướng về phía hạ thân. Tần Duyệt lần thứ hai chủ động mang mấy thứ này tới dụ dỗ mình. Cảnh tượng trước mắt kích thích đến hắn nói cũng không ra. Khi Tôn Xán Tình hưng phấn đến đỏ mắt đều, Tần Duyệt đem một thứ vẫn luôn nắm chặt trong tay đồ vật đưa cho hắn. Tôn Xán Tình tập trung nhìn vào, thế nhưng là khiêu đản điều khiển từ xa.
Tôn Xán Tình thở gấp, cổ họng phát khô, hung hăng nhéo mông thịt Tần Duyệt một phen, hỏi:
"Lão sư, chẳng lẽ bên trong em còn......"
Tần Duyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, không sai, lúc này bên trong mông y còn mang một cái khiêu đản.
- -------------------------------
Ôi dụ thụ của tôi~~~
Giữa trưa hắn nói với Tần Duyệt: "Lão sư, đêm nay nhớ rõ tới ký túc xá tôi a. Tôi có thứ tốt cho em xem."
Lời này làm Tần Duyệt bình tĩnh hơn nửa ngày lại không an tâm lên. Tôn Xán Tình khác thường một thời gian gọi là kinh hỉ, đêm nay liền thể hiện ra trước mắt mình sao?
Tần Duyệt vừa tò mò vừa chờ mong, còn mang theo chút hưng phấn. Mỗi phút một giây đếm thời gian, chờ đợi đêm đến.
Đương nhiên Tần Duyệt không quên tối qua Tôn Xán Tình ở trước mặt y lộ ra ánh mắt ủy khuất. Dụng tâm chuẩn bị kinh hỉ ngược lại bị ái nhân hoài nghi, dù là ai đều sẽ cảm thấy tổn thương.
Mỗi lần Tần Duyệt nhớ tới biểu tình Tôn Xán Tình liền áy náy, bồi thường cùng đáp trả, chính mình có phải hay không cũng nên chuẩn bị cho Tôn Xán Tình một chút kinh hỉ?
Nhưng hiện tại đột nhiên ý nghĩ này, Tần Duyệt cũng không biết nên làm thế nào. Tốt nhất đương nhiên là có thể đưa lễ vật gãi đúng chỗ ngứa. Giấy hay dụng cụ vẽ tranh linh tinh, nhưng mấy thứ này hiện tại đi mua khẳng định không còn kịp, như vậy y còn có thể vì Tôn Xán Tình chuẩn bị cái gì đây?
Tần Duyệt ngồi ở đầu giường tự hỏi một hồi, ánh mắt bất tri bất giác dừng trên tủ đầu giường. Y nhìn ngăn kéo chưa đóng chặt, bỗng nhiên có chủ ý, sau đó lại vì chủ ý này mà mặt nóng lên, yên lặng từ trong ngăn kéo nhặt ra mấy thứ đồ vật.
Tới tối, Tần Duyệt gian nan đến ký túc xá Tôn Xán Tình, nhẹ nhàng gõ cửa phòng hắn. Cửa lập tức mở ra, phảng phất như người bên trong cũng đã đợi lâu. Tôn Xán Tình mỉm cười che ở cửa, vươn tay che mắt Tần Duyệt lại, "Lão sư, cùng tôi vào đi."
Tần Duyệt bị Tôn Xán Tình đẩy mạnh về phía trước vài bước, bốn phía tràn ngập hương vị lần đầu tiên y muốn tiến vào. Lúc hai người dừng lại, Tôn Xán Tình buông tay ra, Tần Duyệt mới chậm rãi mở to mắt, lập tức lại bị chấn động mở to hai mắt.
Trước mắt y là một bức họa, rất lớn, lớn gần bằng một mặt tường. Chính giữa bứ tranh là một thanh niên tuấn tú, khí chất trong sáng, khóe miệng mỉm cười, làm người nhớ tới hương đêm mùa hạ tươi mát, hoặc là bích thuỷ(đại ý là long lanh, xinh đẹp) ngày thu. Đôi mắt mang theo ôn nhu nhấn chìm lòng người, như có thể bao dung hết thảy, an ủi hết thảy, lại chứa đầy nhân tâm ấm áp.
Người trong hoạ nửa nghiêng thân, quay đầu, vươn một bàn tay về đối diện, như đang gọi ai, lại có lẽ là đang dẫn đường ai.
Có lẽ hoạ sĩ đối người trong tranh cực kì quen thuộc, mới có thể vẽ sinh động như thật, hoàn mỹ tinh diệu chỉ dựa vào trí với vẽ tranh sơn dầu. Mỗi một đường nét, mỗi một tia màu, nhất định cũng đều mang theo tình cảm của họa sĩ, mới có thể làm người trong tranh cùng người thật đối diện, cũng không khác chút nào.
Ở góc phải bên dưới bức tranh, Tần Duyệt phát hiện một hàng chữ nhỏ, rất quen thuộc, rồi lại cùng trong trí nhớ có điều bất đồng ── Tặng cho tiểu lão sư anh yêu nhất.
Tôn Xán Tình từ phía sau ôm lấy Tần Duyệt, nhẹ giọng hỏi y: "Lão sư, thích sao?"
Tần Duyệt như thế nào sẽ không thích? Thậm chí không chỉ là thích, y nuốt hầu kết, hốc mắt ướt át thể hiện lên, kia tuyệt không chỉ là thích.
Tần Duyệt dùng sức gật đầu, "Ân, ân...... Quá xinh đẹp......"
Tôn Xán Tình hôn môi mặt cùng tai y, nói:
"Mười bốn không phải sinh nhật em sao, nên anh chuyên tâm vẽ bức hoạ cho em, tổng cộng trước sau hơn nửa tháng đâu, bắt đầu tô màu, mỗi ngày trên người anh đều là mùi thuốc màu, vì không để em phát hiện, đành phải xịt nước hoa che giấu."
Tần Duyệt nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng lúc này lại nhịn không được có chút buồn cười. Nguyên lai ăn khuya cái gì, đánh bài, xịt nước hoa, trong phòng quá loạn, tất cả đều là Tôn Xán Tình vì giữ kín họa này, thật là lấy cớ, nhưng này tình ý phía sau, lại chân thành tha thiết.
Tần Duyệt xoay người lại, bàn tay xoa khuôn mặt Tôn Xán Tình, ôn nhu hai mắt nhìn hắn, nói: "Xán Tình, anh là niềm kiêu ngạo của em, vẫn luôn."
Tôn Xán Tình bị bầu không khí hạnh phúc này đả động, theo thói quen như hài tử được cưng chiều kéo dài âm thanh:
"Lão sư ──"
Một tiếng lão sư kêu xong, Tôn Xán Tình bị Tần Duyệt hôn lên môi. Đầu lưỡi cùng môi răng hai người thâm nhập giao triền, thân thể cũng gắt gao ôm nhau. Tôn Xán Tình cảm giác được trước ngực Tần Duyệt có đồ vật cộm lên. Kết thúc nụ hôn, hắn nhìn ngực Tần Duyệt hỏi:
"Lão sư, nơi này là cái gì?"
Mặt Tần Duyệt nhất thời đỏ lên, thấp giọng nói: "Là...... Là em cho anh kinh hỉ."
Tôn Xán Tình rất hứng thú mở to hai mắt, "Nguyên lai anh cũng có kinh hỉ?"
Tần Duyệt cởi áo khoác ra đặt lên ghế bên cạnh, bắt lấy tay Tôn Xán Tình sờ lên cúc áo sơ mi mình, vì e lệ cúi đầu:
"Anh cởi ra nhìn xem."
Tôn Xán Tình mơ hồ đoán được một chút, mang theo tâm tình hủy đi lễ vật giải khai từng cúc áo Tần Duyệt. Khi ngực y trần trụi, Tôn Xán Tình nháy mắt ngừng lại hô hấp. Chỉ thấy trái phải hai bên đầu v* Tần Duyệt kẹp một nhũ kẹp màu đen, hai điểm đỏ thẫm bị kẹp lấy, mang theo mỹ cảm dụ hoặc bị làm nhục, ở trên ngực trắng nõn phá lệ bắt mắt.
Phía dưới mỗi nhũ kẹp mang theo một dây xích kim loại, hai dây kim loại kết thành một cọng dây, kéo dài xuống phía dưới, cuối cùng biến mất ở thắt lưng Tần Duyệt.
Nghe Tôn Xán Tình chợt tăng thêm tiếng hít thở, Tần Duyệt đỏ mặt nói thêm:
"Anh, anh lại cởi......"
Tôn Xán Tình lập tức cởi dây lưng Tần Duyệt, động tác thô lỗ hơn lúc nãy, kéo quần dài xuống Tần Duyệt, Tôn Xán Tình phát hiện y cư nhiên không mặc quần lót. Cọng dây kia lại kết hợp một ống kim loại. Ống kim loại vừa vặn tròng lên trên côn th*t.
Vì côn th*t chưa cương cứng, nên còn nới lỏng.Sợi dây tiếp tục kéo dài về phía sau, Tôn Xán Tình nhìn theo một đường sờ soạng ra sau, sờ đến hậu huyệt Tần Duyệt, nơi đó đang cắm một giang tắc.
Tôn Xán Tình cảm giác một nửa máu toàn sắp xông lên đại não, một nửa hướng về phía hạ thân. Tần Duyệt lần thứ hai chủ động mang mấy thứ này tới dụ dỗ mình. Cảnh tượng trước mắt kích thích đến hắn nói cũng không ra. Khi Tôn Xán Tình hưng phấn đến đỏ mắt đều, Tần Duyệt đem một thứ vẫn luôn nắm chặt trong tay đồ vật đưa cho hắn. Tôn Xán Tình tập trung nhìn vào, thế nhưng là khiêu đản điều khiển từ xa.
Tôn Xán Tình thở gấp, cổ họng phát khô, hung hăng nhéo mông thịt Tần Duyệt một phen, hỏi:
"Lão sư, chẳng lẽ bên trong em còn......"
Tần Duyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, không sai, lúc này bên trong mông y còn mang một cái khiêu đản.
- -------------------------------
Ôi dụ thụ của tôi~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook