Ẩn Sát
Chương 686: Khai vị ngoại thiên (8-1)

“Chẳng được tích sự gì! Chết là đáng đời!”

Năm rưỡi chiều, trong một buổi dạ hội nhỏ trên tầng thứ mười năm tại khách sạn Black Pearl. Shojin Munen trà trộn giữa đám đông khách mời, có chút miền muộn cảm thán.

Tối hôm qua đã dùng hình thức cảnh báo kịch liệt như vậy đối với mục tiêu của Genrai Chousou và Byakuya, nào ngờ chẳng có tác dụng gì. Cái tay phó thị trưởng này kinh qua một hồi ám sát trắng trợn như vậy, đáng lẽ nên thay đổi lộ trình với lịch làm việc, đằng này lại chỉ gia tăng thêm số lượng bảo tiêu bên người, tiếp tục kiên trì với lịch làm việc cũ, thật không còn gì để nói.

Đương nhiên, những quan chức chính phủ, dù trọng yếu hay không thì lịch làm việc của họ cũng đều vô cùng kín kẽ, có nỗi khổ mà không kể được, ai chẳng biết là ông vừa bị ám sát, nhưng nếu chỉ vì sợ ám sát mà ru rú ở nhà hay chạy loạn tới chỗ khác thì chi bằng về hưu luôn cho rồi. Shojin Munen đại khái cũng biết rõ điểm này, mà tình huống cũng giống như lời Asahi đã nói trước đây, dùng thực lực của Genrai Chousou và Byakuya, có gây cho họ chút khó khăn thì cũng chỉ là tăng thêm số lượng người chết mà thôi. Bảo tiêu càng nhiều thì chết cũng càng nhiều, không có gì thay đổi cả. Thực ra hắn cũng không nghĩ rằng sẽ có thể cản trở được nhiệm vụ của đối phương, chỉ hi vọng có thể gia tăng thêm cho họ chút phiền toái mà thôi, ai ngờ cái phiền toái này cũng chẳng được lớn như hắn tưởng, dĩ nhiên là hắn buồn bực.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mục tiêu của hắn và Asahi lần này là một trong số khách mời dự tiệc tên là Charley Wilson, nếu như lão phó thị trưởng phải đổi lịch tổ chức vụ này, vậy thì tân khách này cũng theo đó mà đổi lộ trình luôn, lại phải điều tra lại, tương đối phiền toái. Làm sát thủ lâu năm, thực ra hắn cũng không thích phải trì hoãn nhiệm vụ quá lâu, dễ có biến.

Nhìn đi nhìn lại thì mục tiêu của hai bên đều ở đây rồi, bọn Byakuya có lẽ cũng đang trà trộn trong đám khách mời như mình. Tại tầng mười năm của khách sạn như thế này, thực ra lối ra vào cũng không có quá nhiều, nếu như động thủ ở đây, lối thoát thì cũng có, nhưng đối với người thường như hắn thì sẽ khá là phiền toái, nếu không quá cần thiết, tốt nhất hắn không nên động thủ tại mấy chỗ như thế này. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ của nó, mình đã chạy tới đây rồi, hắn thể nào cũng núp ở một bên xem náo nhiệt cho coi, nếu như tranh thủ xử lý luôn được hắn, vậy là vạn sự tốt lành.

Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu quan sát hơn hai mươi người trong phòng. Những người này đã bao gồm cả khách mời lẫn đám bảo tiêu, còn có hai người là bartender và phục vụ bàn do khách sạn cung cấp. Những người này thể nào cũng có một kẻ là Byakuya giả trang.

Kỹ thuật dịch dung đến trình độ như bọn hắn, kết hợp với việc bắt trước thói quen và cử chỉ của mục tiêu vô cùng thuần thục, khó mà lưu lại dấu vết gì cho người ta nhìn ra. Thế thân của Shojin Munen là một gã thương nhân xã hội đen hắn đã từng gặp hai năm trước, tiếp xúc qua một chút, hắn cũng rõ ràng chút chút về người này, là dạng trầm mặc ít nói. Hơn nữa gã quan chức chính phủ kia chưa tới, mọi người cũng chỉ chuyện phiếm qua loa, cũng không có gì quá cơ mật, tạm thời cứ giả đò cũng chẳng ai bắt lỗi được.

Nếu thật sự Byakuya đã ở đây, chính Shojin Munen muốn tìm ra hắn cũng không dễ dàng gì. Cứ như vậy cho tới sáu giờ, trời mắt đầu ngả tối, Shojin Munen mới bắt đầu nhìn ra chút manh mối.

Trong đám người này, kẻ có vấn đề nhất, có lẽ chính là gã nhân viên phục vụ kia.

Tuy nói nhân viên do khách sạn cung cấp có độ tin cậy khá cao, nhưng trong hơn hai mươi người ở đây, những kẻ không đáng tin nhất, cũng chỉ có thể kể đến mấy gã nhân viên phục vụ này. Bọn họ chỉ có mấy người, nếu muốn trà trộn vào cũng sẽ không phải tiếp xúc với đồng nghiệp quá nhiều, nếu hắn là Byakuya, muốn trà trộn vào gian phòng này, mấy nhân viên phục vụ kia chính là lựa chọn tốt nhất. Mà quan trọng nhất là nhân viên Bartender đối với đồng nghiệp của mình có chút điểm không đúng lắm.

Bartender thứ nhất là một cô gái da trắng có dáng người cao gầy thanh lệ, là một trong hai người được khách sạn cử đến để phục vụ, hai người dĩ nhiên phải có kinh nghiệm hợp tác từ trước, nhưng Shojin Munen nhìn qua nhìn lại vài lần, cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn đồng nghiệp của mình hình như hơi có vấn đề, giống như là đang nghi hoặc. Hai lần gã nhân viên phục vụ kia tiếp lấy cái khay đều có một cảm giác trì trệ rất nhỏ sinh ra.Nếu như nói trong gian phòng này, có ai hiểu rõ gã Bartender này nhất, chắc chắn là cô gái còn lại kia, mấy lần phản ứng nhỏ kia cho thấy, cô gái này cũng đang rất kỳ quái với đồng nghiệp mình.

Cho dù Byakuya là kẻ ngụy trang đỉnh cấp nhất, nhưng dưới tình huống chỉ có hai hay ba ngày thu thập tư liệu, muốn bắt chước một người một cách hoàn mỹ cũng khó tránh khỏi bị người quen biết nhìn ra sơ hở. Cô gái bartender kia biểu hiện ra nét mặt nghi hoặc trùng hợp với điểm này, tuy chính cô ta cũng không phát giác rõ ràng cảm giác của mình, thế nhưng dưới ánh mắt của Shojin Munen, cái này hiện ra rõ mồn một.

Nếu nói trong gian phòng này có kẻ nào đáng nghi nhất, chắc chắn chính là gã nhân viên phục vụ kia.

Cũng không thể làm gì để xác nhận hoàn toàn, hắn chỉ tùy ý quan sát như vậy thôi. Đúng sáu giờ, đồng chí phó thị trưởng mang theo mấy tay bảo an cũng đã tới.

Charley Wilson vậy mà lại đến muộn!? Ánh mắt Shojin Munen có chút khẩn trương nhìn vào gã nhân viên phục vụ kia, đang liên tục cúi đầu chào hỏi mọi người rồi tiến dần đến chỗ đám bảo tiêu. Nếu như Byakuya thật sự ở đây, vậy lúc này chính là thời cơ ra tay tốt nhất, không chỉ nhanh gọn làm thịt mục tiêu, lại còn có thể thuận tiện gây ra một hồi náo loạn, khiến tất cả mọi người cảnh giác, ảnh hưởng luôn đến nhiệm vụ của hắn và Asahi.

Năm phút sau, tay nhân viên phục vụ này vẫn tỏ ra như thường, không có động tĩnh gì.

Shojin Munen có chút hoài nghi, lại qua năm phút nữa, cửa lại mở ra, một người đàn ông trung tuổi mũi ưng bước vào, vừa đi vừa phất phất tay chào mọi người, chính là mục tiêu của hắn ngày hôm nay, Charley Wilson.

Một phút đồng hồ sau, Shojin Munen đứng ở gần cửa sổ, nhìn nhìn quà nhà lớn phía bên dưới, sau đó bước tới chỗ một gã bảo tiêu ở gần hắn nhất: “Có vấn đề, tôi phát hiện có người trà trộn vào!”

“Ai!?”

“Ta!”

Chớp mắt một cái, hai tay hắn vươn ra nhanh như điện xẹt, hai khẩu súng ngắn cầm chắc trên tay, một cái dí vào ngực gã vệ sĩ kia, một cái nhắm thẳng vào Charley Wilson cách đó không xa.

Từng khách mời bước vào đều bị soát người để tránh mang theo súng ống, nhưng đối với hắn, trong căn phòng này súng ống có thể kiếm được ở nhiều chỗ lắm.

Bất kể gã nhân viên phục vụ kia có phải Byakuya hay không, bất kể chỗ này có phải là một tòa nhà cao không thể xuống, những chuyện người bình thường không dám làm, hắn đều dám.

Trong phút chốc, huyết hoa lan tràn, tiếng súng vang lên.

...

Tại một góc khác của thành phố.

Vô số ánh đèn thắp sáng cả khu đô thị, xa xa thấy được tháp Effen cao ngất. Nhã Hàm bị Lý Nhược Lâm kéo tay dắt đi, có chút nghi hoặc nhìn vào sân khấu lộ thiên phía trước.

Dưới quảng trường nhỏ, gió đêm thổi tới khiến lòng người se lạnh, phía trước sân khẩu có đủ loại quầy rượu và hàng hóa các loại, mấy cái bàn kê ngay ngắn, tiếng nhạc vang lên, người trẻ tuổi nườm nượp tiến vào.

“Đây là cái liên hoan cậu nói!?”

“Đúng vậy!” Khuôn mặt Lý Nhược Lâm có chút cứng ngắc, đỏ bừng.

“Sao lại ở ngoài đường thế này!? Không thấy lạnh sao!?”

“Như thế này mới thú vị chứ!? Mọi người dưới trời lạnh, cùng nướng thịt, chuyện phiếm rồi khiêu vũ với nhau, đều là người trẻ tuổi rất nhanh sẽ toát mồ hôi, thấy nóng trong người. Dạ hội có tổ chức âm nhạc, có mấy nhóm nhạc cả nghiệp dư cả chuyên nghiệp đều được mời đến, nói không chừng còn có cơ hội thấy được mấy minh tinh chạy lạc nữa. Gặp gỡ mọi người ở đây mới cảm thấy họ có sức sống, khác hẳn với kiểu dạ tiệc trong phòng kín nha.”

Cô đang nói, đột nhiên phía bên kia quảng trường có người hô: “Cẩn thận, cẩn thận.” Rồi một người đàn ông cầm cây đuốc lớn đưa lên miệng, phổi phù một cái, tia lửa kéo dài bắn ra như đèn xì, một đám nữ sinh hét lên.

Bụp một tiếng, tại dàn nhạc trên sân khấu, nhịp trống vang lên, âm nhạc bắt đầu nổi trội, vang động ra xa.

“Carnivan, hội khiêu vũ, hay là tiệc nấu nướng ngoài trời...”

“Đều đúng.” Lý Nhược Lâm cười cười, đưa tay chỉ chỉ: “Cậu xem, Tiểu Đường ở bên kia kìa.”

Trong đám người, một nữ sinh ăc mặc hợp thời trang trẻ trung năng động theo từng nhịp trống vỗ vỗ tay. Trên sân khấu đại khái chắc là người quen của cô, vì thấy cái miệng nhỏ nhăn chốc chốc lại hô lên: “Anh abc, xyz cố lên... các kiểu.” Một lát sau, cô cũng nhìn sang bên này, vẫy vẫy tay với hai người: “Chụy Nhược Lâm, Chụy Nhã Hàm.”

“Tiểu Đường.” Lý Nhược Lâm lại lôi Nhã Hàm chạy tới.

...

Máu bắn lên vọt ra xa, cả căn phòng trở nên hỗn loạn chỉ sau một giây đồng hồ, mọi người chạy quanh quanh, chỉ có Shojin Munen có chút chần chừ.

Hắn vừa nổ súng, hai gã vệ sĩ bên người Charley Wilson còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh đã nhào tới ấn Charley Wilson xuống đất, nhìn kỹ lại thì chính là cô gái Bartender kia, lại còn hô lớn: “Coi chừng”

“Fuck.”

Shojin Munen chỉ ngây ra một chút rồi lập tức phản ứng, bắn liền bốn phát, mấy gã bảo tiêu cách hắn gần nhất người vỡ đầu, kẻ nổ toang ngực, đều bắn ngược ra sau. Cùng lúc đó, các vệ sĩ khác cũng đã làm ra phản ứng, cùng lúc rút súng ra, cả căn phòng như nổ tung, mọi người chạy loạn cào cào, đều muốn nhào ra khỏi phòng, đạn lạc bay tứ tung. Shojin Munen nhảy qua nhảy lại tránh đạn, tiện tay bắn thêm hai súng, lại có hai kẻ lên đường. Vốn hắn còn muốn đề phòng có người ám sát gã phó thị trưởng kia, nên đứng khá gần bảo tiêu của lão, lúc này hai gã trong số đó lập tức lên bàn thờ vì đen, lại có hai gã vệ sĩ khác bảo vệ lão ta tiến ra cửa.

Đèn chùm vỡ tung, trong đại sảnh, hoa lửa bắn tung tóe, bàn trà thủy tinh ở giữa phòng nổ tan nát, tủ rượu bên kia cũng có chai rượu trúng đạn, chai nổ rượu văng, mảnh vỡ cũng văng loạn. Shojin Munen vung tay lên, đồ vật nhỏ trong phòng, kể cả mấy thứ trong thùng rác trước đó hắn tiện tay quăng vào cũng lơ lửng. Giấy vụn với tiền mặt lượn lòng vòng trong không trung như có ma.

Siêu năng lực của hắn là điều khiển gió, lúc này những vật nhỏ bay toán loạn kia đã thành công nhiễu loạn tầm mắt của mọi người. Shojin Munen tranh thủ chạy quanh gian phòng, tiếng súng dí sát sau lưng hắn, máu và rượu vẩy ra, hoa lửa tiếp tục nở rộ, hai gã bảo tiêu cố gắng hộ tống phó trị trưởng nhằm phía cửa ra vào chạy tới, vọt qua một cái sô pha, cùng chỗ Charley Wilson và cô gái Bartender kia đang núp. Cô gái này lúc đó lại đứng lên, trên tay đã cầm một khẩu súng, Shojin Munen trông thấy cô ta đem họng súng nhằm thẳng vào mình, lúc này lại cười cười, sau đó nụ cười biến mất, nòng súng lại chuyển.

Thế nào mà lại kê ngay ngắn lên trán gã phó thị trưởng kia.

Hai gã vệ sĩ bên cạnh hắn lúc này còn đang bận đề phòng Shojin Munen, mà mấy vệ sĩ của Charley Wilson vì một màn xả thân cứu người vừa rồi của cô nàng, dĩ nhiên sẽ không để ý sau lưng mình. Cứ như vậy, gã phó trị trưởng trong vòng vây sau lưng đám vệ sĩ, vốn là hậu phương kiên cố nhất, đột ngột biến thành tiền tuyến khỏi lửa đòi mạng. Chẳng được mấy chốc, cái họng súng kê ngay ngắn lên trán lão tỏa ra hơi nóng, cò súng bóp vào.

Hỏa dược tạo ra sóng xung kích làm chấn động không khí, đẩy bật ra một viên đạn xuyên qua trán hắn, rồi lại từ một bên khác bọc lửa lao ra ngoài kéo theo một luồng máu và óc tương lẫn lộn. Ngay sau đó tiếng súng liên tục vang lên sau lưng mấy gã bảo tiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương