Ẩn Sát
-
Chương 676: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Đen nhỏ gầy
Năm 2013, rạng sáng ngày 9 tháng 7… ở bãi biển nào đó gần Somalia Las'anod, cách thời điểm Đào Đào cùng Duẫn Kiệt bị bắt cóc đã 36 tiếng.
Trên bầu trời đêm (rạng sáng, gần sáng) sao trời lấp lánh, biển cũng yên tĩnh, tiếng sóng từng hồi ko dứt, bình lặng an nhàn. Tuy là bãi biển của đất nước nổi tiếng với hải tặc mà người nghe tới phải sợ hãi, nhưng nơi này cùng những bãi biển khác cũng ko có gì khác nhau, nếu như là tại các quốc gia phát đạt, bãi biển như vậy sẽ bị khai phá thành thằng địa nghỉ phép du lịch cũng ko chừng, bất quá ở nơi này, nó hoang vu chỉ có khí tức của thiên nhiên.
1 Chiếc du thuyền nhỏ hướng vào bãi biển, trên du thuyền sáng lên ngọn đèn nho nhỏ, trôi nổi trên mặt biển tựa ma trơi, theo chiếc thuyền đến gần từ từ phóng đại.
Gió biển nức nở nghẹn ngào, trên bờ biển lưa thưa mấy cái cây, vài tản đá ngầm, 1 thân ảnh đen đen nhỏ nhỏ từ rừng cây bên cạnh chạy chậm qua, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền này, sau đó lại từ rừng cây ẩn vào phía sau đá ngầm.
Có 1 người từ trên thuyền xuống, dáng người ko phải cao lớn, mặc 1 thân nhàn phục (?) ko dễ gặp ở Somali, trong đêm tối hiện ra 1 ít đường nét, thân trên dùng 1 tấm vải khỏa thành áo choàng nhỏ, đại khái là dùng dể chắn gió, bóng người bên bãi biển cố định chiếc du thuyền, quay đầu lại trực tiếp nhìn tới tản đá ngầm bên này, cứ như vậy nhìn rất lâu.
Sau đó, thân ảnh nhỏ đen gầy mới từ từ bước ra, hướng bên này tới gần, dưới ánh sao, thân ảnh từ bãi đá ngầm đi đến là 1 cô gái nhỏ gầy cao cỡ 1m5, mặt quần áo rách rưới đơn bạc, chỉ là đang nhìn chằm chằm người phía trước, tay vắt chéo sau lưng tựa hồ là đang cầm cái gì đó, đợi người trước mắt hứng thú nghiêng đầu nhìn, nàng mới đưa tay ra trước người, kia là 1 cái smartphone khá cũ nát.
“Ách…a.” cô gái da đen có chút cà lăm mở miệng, sử dụng đúng là Anh ngữ nhưng ko dc lưu loát, tuy nói Somali cũng sử dụng tiếng Anh và Ý, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng bản địa cùng với tiếng Arab, đại bộ phận ko biết tiếng Anh.
“Xin… xin chào… hoan nghênh… hoan nghênh đến Somali.”
Ngôn từ cứng nhắc, nói rõ tiếng Anh của nàng ko tốt, bất quá đoán chừng người dạy nàng chắc đã đem mấy câu này dạy qua rất nhiều lần rồi, Gia Minh nở nụ cười: “Cô là người liên lạc?”
“Ân, là tôi.” Cô gái nhỏ đen gầy gật đầu, dùng Anh ngữ chậm rãi nói: “Anh là từ Saudi Arabia qua? Là người TQ?”
“Uhm”
Tuy nhìn cô gái trước mắt thấy có chút hoang đường, bất quá đón tiếp đến đây là hoàn thành, theo sau do cô gái dẫn đường rồi khỏi bãi biển, hướng thành thị xa xa đi qua. Trong lòng hắn lo nhớ Đào Đào cùng Duẫn Kiệt, thấy cô gái này ko là là âm mưu gì nên cũng an tĩnh lại trầm tư hành động tiếp theo. Đối với hắn mà nói, trước là 1 đại sư lừa gạt, sau mới bạo phát năng lực, nên đối với phương diện này càng thêm nhạy cảm, ngay trước mặt hắn cơ bản ko có ai có khả năng lừa dc hắn.
Trong lời nói bằng Anh ngữ của cô gái, Gia Minh biết đại khái, người liên lạc tạm thời này của U Ám Thiên Cầm này tuyệt chưa qua huấn luyện gì cả, đối với việc hắn qua đây cũng ko hay biết gì, lúc Gia Minh đề cập muốn nàng hổ trợ tìm Samuel Hassan rõ ràng đối phương bị hù nhảy dựng.
“Anh… một mình anh?”
“Uhm”
“Nhưng, Hắn… phiến quân, người xấu, rất tàn bạo…” cô gái vốn từ ngữ biểu đạt ko nhiều, lúc này tận lực biểu đạt Samuel tội ác tày trời, sau đó nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên có chút uể oải: “Các người… các người muốn cùng hắn hợp tác à?”
Gia Minh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, 1 khắc sau mở miệng hỏi: “cô sao có cái Android kia?”
“Smartphone... là lão sư lưu lại.”
“Lão sư?”
“Chết, là bị những phiến quân kia… giết…”
Cô gái nhỏ đen gầy nhìn chiếc Smartphone cũ nát: “Tôi biết… lão sư đang làm 1 việc rất quan trọng, vì quốc gia của chúng tôi… hắn chết… lúc lão sư bị bắt ta hổ trợ đem nó dấu đi, smartphone mau hư, tôi cũng khó nạp điện… nó ko thường vang lên… ta chỉ có thể nhận 2 cuộc điện thoại… hôm qua… rất khó mới nghe hiểu… điện thoại nhanh hư…”
Gia Minh nhẹ gật đầu: “rõ rồi.”
Nói 1 cách đơn giản, lão sư cô gái này trước là nhân viên U Ám Thiên Cầm, về sau gặp nạn, U Ám Thiên Cầm lần đầu tiên liên lạc phát hiện ko đúng, tự nhiên là cắt liên lạc, về sau đại khái cũng có qua điều tra, đoán chừng cũng có phái qua người mới, xác định thân phận của nàng, sau đó đương nhiên ko thể đem tiểu nữ hài này tiếp nhận vào tổ chức dc, tiếp đó bọn họ tạm thời vứt bỏ bên này, hiện tại bởi vì Gia Minh qua đây cần 1 người địa phương chỉ dẫn, xem như có còn hơn ko mà thôi.
Oh, thực là phú hữu sức tưởng tượng {đích} tuyển trạch... (nan giải câu này, hàng lão Chuối nhiều câu ko lý giải nổi)
Hắn thở dài: "Ta là tới tìm Samuel gây phiền toái."
“Nhưng… anh chỉ có 1 người.”
“Đúng vậy nha” Gia Minh cười cười: “một người.”
Hơn 4 giờ sáng, hai người đến Las'anod, tuy nói là cái thành trấn, nhưng trên thực tế là cái xóm nghèo, cô gái dẫn theo Gia Minh tới nơi nàng ở, đây bất quá là cái chồi nho nhỏ lợp lá mấy mét vuông mà thôi, có chăn gường, cô gái xem ra rất lúng túng, tựa hồ muốn an bài Gia Minh ở lại đây.
“Anh… cũng giống lão sư phải ko? Qua đây giúp chúng tôi phải ko?”
“Áy náy a, chỉ sợ ta ko phải là người vĩ đại như vậy.” Gia Minh cười cười, sau đó yêu cầu đối phương dẫn hắn đến chổ của Samuel, chuyện này làm cô gái nhỏ gầy có chút lo lắng: “Thật… bọn họ, thật là có rất nhiều người… anh chỉ có 1 người.”
“Không quan hệ, dẫn ta qua là dc.”
“Tôi đoán… bọn họ chắc là hơn 300 người, hơn 300 người.”
Hắc nhân cô nương khoa tay múa chân, cường điệu 1 phen con số 300, còn đang vẽ 1 số “300” cho Gia Minh xem, Gia Minh lắc đầu: “Ta vẫn muốn mau chóng tới đó.”
“Phải đi rất lâu…”
“Vậy nên hiện tại khởi hành thôi.”
“Nhưng thật… thật… sẽ chết.”
Có chút gian nan cô gái mới nói ra dc những lời này, nàng ôm chặc cái smartphone cũ nát, có lẽ là nghĩ tới lão sư nên ngữ điệu bi thiết. Gia Minh ngồi ở chổ kia ngẫm nghĩ, 1 lát sau đưa tay ra: “đưa cái smartphone ta xem.”
Đen nhỏ gầy vùng vẩy rất lâu mới đưa smartphone cho Gia Minh, gần đây ko có điện, bất quá phương đông đã chiếu rọi tia nắng ban mai, Gia Minh lấy ra cái đèn pin nhỏ mở ra, đem 1 đám linh kiện mở ra kiểm tra 1 lần, đem bộ phận bị ẩm chùi tẩy sơ qua, sau đó lại lắp ráp trở lại, khởi động bình thường, bất quá chỉ còn sót lại 1 chút năng lượng.
Có thể tưởng tượng, từ khi giữ cái smartphone này của lão sư, nàng 1 mạch duy trì nó ở trạng thái khởi động, bởi vậy mới có thể tiếp nhận liên lạc của U Ám Thiên Cầm, chỉ là tại địa phương thế này, trước cục sạt lại ko có, cũng ko biết nàng làm cách nào có thể duy trì nguồn điện nạp cho cái smartphone. Gia Minh ko phải là người yếu mềm, đời trước lang bạt kì hồ đã gặp nhiều, bất quá cô gái nhỏ gầy này đoán chừng khoản 17 18, khả năng còn lớn hơn, nhưng xem ra so với Đào Đào ko sai biệt lắm, hơn nữa còn gầy hơn 1 chút, Đào Đào là nữ hài tử, chỉ là thon thả chứ tịnh ko gầy yếu. Hắn nhiều ít là nghĩ đến Đào Đào, đưa di động trả cho nàng, nhẹ gật đầu: “còn có thể vang lên.”
“Ách…” đen nhỏ gầy ôm cái smartphone, ko biết rõ ý tứ của hắn.
“Đi, nếu là phải đi rất xa thì nên lên đường thôi.”
Gia Minh đứng dậy, mắt thấy hắn thái độ kiên quyết, đen nhỏ gầy cũng đành phải bắt đầu đi, chỉ là bắt đầu như cũ cường điệu sự nguy hiểm phía trước. Sáng sớm, ánh nắng bắt đầu tỏa chiếu trên mảnh đất Las'anod, Gia Minh cùng cô gái nhỏ gầy 1 trước 1 sau đi, thuận miệng hỏi: “Trên mặt làm sao vậy?”
Tối qua chú ý đến cô gái này Anh ngữ nói ko dc tốt lắm, còn 1 nguyên nhân khác nói ko lưu loát làm vì gò má sưng lên, y như cái bánh bao nhỏ, đen nhỏ gầy quay đầu lại, đưa tay đụng gò má: “đau… đau răng.”
Theo như điều kiện sinh hoạt bên này thì đồ ngọt thuộc dạng hiếm, nhưng sâu răng là khó tránh khỏi, xem bộ dạng của nàng như đã đau đớn thành tập quán. Chỉ chóc lát sau 2 người đã đi trên đường phố Las'anod, Gia Minh cũng biết đại khái, căn cứ của Samuel Hassan cách chổ này tương đối xa, bất quá cái tiểu thành trấn Las'anod này là dưới sự khống chế của hắn, nàng nói trong căn cứ có hơn 300 người ko biết là có chính xác hay ko.
Las'anod ko lớn, dư cư tập trung chủ yếu ở 2 con đường lớn, cửa tiệm cũng ko nhiều, Gia Minh là người TQ, đơn độc ở chổ này có thể xem là chuyện tương đối kì quái, bởi vì dưới ánh mắt nhìn chăm chú cả cả đám người, đen nhỏ gầy ko dám minh mục trương đảm (ko kiêng dè) dẫn theo Gia Minh, hắn cũng lý giải điểm này, 2 người cách nhau khá xa. Chú ý thấy phía trước có chiếc xe tải nhỏ đổ tại ven đường, đen nhỏ gầy phía trước rẽ qua 1 con phố khác.
Đi thật xa ra khỏi Las'anod, hắc cô nương mới dám nói chuyện, Gia Minh hỏi chuyện xe tải nhỏ, nàng cúi đầu nói: “đó là binh sĩ của Samuel…”
Gia Minh nhẹ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Lại đi thêm 1 đoạn, Gia Minh nhờ nàng đang đứng yên lặng bên đường chờ: “TA đói bụng, muốn đi mua 1 ít thức ăn, yên tâm, ta có mang tiền, cũng hiểu người khác nói gì.” Hắn nói xong thì quay lại Las'anod.
20 phút sau, chiếc xe tải nhỏ kia với âm thanh ầm ầm hất bụi mà tới, hắc cô nương trốn phía sau cây càng thêm cẩn thận, bất quá binh lính có thấy nàng cũng ko xem là địch nhân, đây bất quá là hành động tiềm thức do sợ hãi mà thôi. Song xe nhỏ lại đổ tại bên đường, thật lâu ko có động tĩnh, nàng thò đầu ra nhìn qua, mới phát hiện cửa xe mở ra, do người đàn ông TQ kia ngồi trên ghế lái, cũng ko có nhìn qua đây, chỉ là nhẹ nhàng huơ huơ tay.
Nàng nhìn ngó xung quanh, sau đó chạy đến leo lên xe.
“Đóng cửa lại” Gia Minh nói xong, đợi nàng đóng cửa lại nói: “há miệng ra” trong tay đã có 1 cái kềm y tế.
Lúc nãy hắn quay lại Las'anod, đi vào phòng khám nhỏ duy nhất của trấn, dùng 1 bó lớn Dollar mua mấy viên thuốc giảm đau và dụng cụ y tế đơn giản. Không lâu sau, trong xe tải truyền ra âm thanh gào hét…
Gia Minh giúp nàng nhổ răng sâu, đưa nàng thuốc giảm đau và vài miếng bánh mới mua dc, sau đó lại khởi động xe tải nhỏ.
Cô gái đen nhỏ gầy này lực nhẫn nại rất mạnh, tuy là mới nhổ răng nhưng vẫn ở trong xe ăn như hổ đói. Ăn xong nàng mới có phản ứng, chần chờ nói: “Xe… sao lại có xe?”
Gia Minh nghiêng nghiêng đầu, ko nghĩ tới việc giải thích, thương lượng ko có kết quả, nên bây giờ trên đường phố Las'anod có thêm vài cổ thi thể chứ sao.
Cơ hội ngồi xe của đen nhỏ gầy đại khái ko nhiều, mà có lẽ trước kia chưa từng, ngồi trên ghế lái phụ cứ nhìn xung quanh có vẻ mới lạ, chốc lát lại tâm thần bất định.
“TQ là 1 quốc gia thật tốt?”
“Sao?”
“Lão sư trước có nói qua, ông ấy đến… dạy chúng ta đọc sách, dạy chúng ta thứ này thứ nọ… khi đó còn có những người khác nữa, cũng qua giúp chúng ta… Nhưng về sau lão sư chết, nhưng người khác cũng ko tới nữa, hội chữ thập đỏ cũng ko tới… rất nhiều người đi làm hải tặc, ko 1 ai tới giúp chúng ta, những.. phiến quân kia chỉ biết đánh nhau, càng ko có người đến giải quyết hải tặc, càng đánh nhau… càng ko có người tới… hải tặc càng nhiều cũng ko có người tới, lão sư nói, Somali trở nên như vậy…”
Đen nhỏ gầy nói nói, lại khóc lên.
Qua hồi lâu, Gia Minh mới nói: “TQ bây giờ là quốc gia ko tệ, bất quá lúc trước cũng ko có mấy điểm khác biệt.”
“TQ các người… làm sao tốt lên dc?”
“Ta cũng ko rõ ràng, bất quá, đại khái là bởi vì… khi đó như cô cũng có người bắt đầu có suy nghĩ, hơn nữa cũng khóc lên…”
“… Somali cũng có thể trở thành 1 quốc gia tốt.”
Hắc cô nương nói ra những lời này, qua rất lâu Gia Minh ko có hồi đáp.
Con đường tròng trành khúc chiết, ko có biện pháp chạy qua nhanh, bất quá tới khoảng hơn 8h sáng, xa xa đã thấy đường nét căn cứ trong miệng hắc cô nương. Xe Minh lái xe tải nhỏ vào rừng cây bên cạnh.
“Không có biện pháp đưa cô quay lại, ở chổ này rất nguy hiểm, cô tốt nhất nên quay về đi.”
Gia Minh chỉ vào con lộ mà nói, bất quá đen nhỏ gầy biểu lộ rất kiên quyết, lôi kéo Gia Minh ko cho phép hắn đi, dù sao đi vào là chết, người trong đó có súng có pháo, có lẽ ko chỉ hơn 300. Gia Minh cũng lười nói nhiều, trực tiếp đem nàng đẩy ra, đi tới vài bước, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn nàng: “làm sao cô biết là hơn 300? Cô dự đếm qua rồi à?”
“Tôi… tôi…”
“Hơn 300 người tương đối khó đếm” Gia Minh gật gật đầu: “Lần sau cô phải tập đếm số nhiều cho tốt.”
Hắn nói dứt lời, hướng căn cứ bên kia đi qua. 1 khắc sau đã biến mất tại cuối tầm mắt.
Căn cứ Samuel là căn cứ quân sự khá chuyên nghiệp, nhìn cũng ko tệ.
Tuy bên ngoài thấy Somali là nơi rất nghèo nàn lạc hậu. Những năm gần đây, quân đội, hạm đội các quốc gia, cũng tận hết sức phong tỏa cái xưởng sản xuất hải tặc này, nhưng đây là năm 2013, chỉ cần có con đường tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì chưa chắc đã là lũ người vượn chưa dc khai hóa.
Từ xa nhìn lại, căn cứ này có quy mô đại khái là tầm 300 đến 500 người, có tháp canh cùng hàng rào lưới sắt vây quanh, căn cứ này đại khái chia làm 3 bộ phận chủ yếu, nơi phòng vệ nghiêm mật nhất có lẽ là khu biệt thự nơi ở gia đình Samuel cùng thân tính tay chân, thậm chí ở đó còn có 1 hồ nước nhỏ làm bễ bơi, 1 bên khác là kiến trúc màu đen tựa như 1 tòa thành, trái phải cao 4 tầng, tường ngoài kiên cố, đoán chừng bomb cũng ko sụp, đây hẳn là căn cứ chủ thể. Xung quanh tòa lâu đài này còn có 1 mảnh các phòng ốc giản đơn nhìn khá chỉnh tề, ngoài ra còn có sân vận động nhỏ, khu đất trống dùng để tập hợp, gần đó có bia tập bắn súng dựng thẳng, còn khu đông nam thì là nơi trú quân cùng đủ loại xe cộ.
Binh sĩ tại đây có quân trang khá chỉnh tề, đã có bộ dáng của quân đội chính quy chứ ko còn là 1 nhúp hải tặc tụ tập với nhau. Samuel Hassan trong những người Somali hẳn là 1 người tương đối có kiến thức, trước có tham gia quân kháng chiến Rahanwein, về sau cảm thấy ở đó mình ko có tiền đồ, hoặc giả cảm thấy quân kháng chiến ko có tiền đồ, vốn đã có tích lũy nên dứt ra bỏ ra làm riêng, nếu như ko phải là người xuất sắc đã ko nhân lúc Yemen nội loạn đã thông tuyến Saudi Arabia. Bất quản là làm ăn mua bán cái gì, Saudi giàu có quá mức có thể nói là cực trái ngược với Somali bên này, dù làm cách nào cũng ko lỗ vốn dc.
Đời trước Gia Minh tại Trung Đông hoặc giả là mảnh đất Somali này chưa từng làm nhiệm vụ lớn nào, chủ yếu là hướng Châu Âu đối phó U Ám Thiên Cầm, khu vực này quanh năm chiến loạn, nếu muốn giết người thì quân liều mạng đầy ra đó, sát thủ chuyên nghiệp ngược lại ko phổ biến. Nơi tương đối ổn định, làm loại chuyện này thì sát thủ chuyên nghiệp là hàng đầu, còn nơi phát sinh chiến tranh hỗn loạn là nơi tìm vận khí của dân liều mạng.
Kể từ khi Gia Minh đến thế giới này, bởi vì 1 loạt sự kiện, thế cục toàn cầu đã cải biến ko ít, nhưng xem ra tình hình ở đây cải biến ko quá lớn, nếu ko phải Gia Minh tới đây, tuyến đường này của Samuel phải mấy năm sau mới dc người khác xem trọng, hắn có lẽ sẽ trở thành 1 phân phiệt có lực ảnh hưởng mạnh tại Somali, có nhiều mối quan hệ, bất cứ chuyện gì kiếm tiền dc đều làm, quan trọng nhất hắn đặt biệt chú trọng làm ăn nhằm vào người Châu Á, ở mặt này tương đối thành thục, sau cùng vì quá tham lam mới bị người tiêu diệt. Đây cũng là vì sao bên kia Natalieko mấy rõ ràng việc hắn thông qua tuyến Yemen di chuyển người bị bắt.
Với cấp độ Gia Minh bây giờ mà nói, muốn thâm nhập căn cứ như vậy thật có rất nhiều biện pháp, nhưng ko 1 phương án nào là ko yêu cầu thời gian, chỉ cần có thời gian điều tra, cho dù là Nhà Trắng, Lầu Năm Góc, hoặc căn cứ hạt nhận bí mật hắn đều nắm chắc có thể ra vào, nhưng với tình huống trước mắt, hắn ko thể có chút thời gian trì hoãn hoặc điều tra.
Ko có thời gian chuẩn bị, ở nơi thế này, chung quy khả năng có vấn đề xảy ra.
Muốn vô thanh vô tức xâm nhập vào trong, tìm đến nơi giam giữ Đào Đào củng Duẫn Kiệt, lại lần nữa vô thanh vô tức mang người ra, loại kế hoặc này rõ ràng ko đáng tin cậy, nhưng nếu chỉ là đơn thuần đi vào dạo chơi thì vấn đề cũng ko lớn. Hắn ở xa xa dạo quanh căn cứ này 1 vòng, đại khái hao phí gần nữa giờ để quan sát, đã là 10h sáng, ngày hè nên mặt trời mọc rất cao. Gia Minh híp mắt ngẩn đầu nhìn ánh nắng, tầm mắt chếch qua, 2 người ko giống binh lính tuần tra hướng bên này đi qua, Gia Minh chuyển thân đi tới.
10h40, Gia Minh vào bên trong “tòa thành” màu đen bên trong căn cứ, quan sát, quan sát sự vật xung quanh. Tầng 4 nhà này dc xây dựng theo kiểu lô cốt, đại bộ phận là nơi ở của binh lính, từ bên trong xem ra toàn bộ đều là do đá đen kiên cố xây nên, tường rất dầy. Trong này ko có thứ gì tốt, hết sức ồn ào, nhưng trái lại ánh sáng thật ko tệ, cửa sổ tự nhiên ko có lắp kính, tứ phía soi rọi, gió cũng lùa vào, vào mùa hè thế này nên khá mát mẻ.
Tại Somali đa số đều là người da đen, quân nhân tự nhiên cũng thế, trang phục Gia Minh tịnh ko tinh tế, tuy am hiểu sâu yếu điểm làm thế nào ko bị người khác chú ý, nhưng trên thực tế cũng rất khó nói trong hoàn cảnh như vậy có thể yên ổn dc bao lâu. Hắn chỉ tận lực an tĩnh ghé qua xem, ko đi những nơi quá mẫn cảm. Hành lang phía trước người càng lúc càng nhiều, hắn tự nhiên tìm nơi ẩn nấp. Cứ như vậy an an tĩnh tĩnh tìm kiếm manh mối.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, tới giữa trưa, những binh lính này lục tục tập trung dùng cơm, cho đến 13strong0, Gia Minh rốt cuộc tìm dc manh mối.
Xem ra là 1 cao tầng cao này, 1 người tráng có sẹo đỏ.
Gia Minh theo sau hắn đến tòa lầu này, đại khái khoảng 15 phút, xa xa nhìn hắn cùng mọi người chào hỏi, qua lại hàn huyên thăm hỏi ân cần, tiếng xưng hô cùng tiếng cười mơ hồ truyền lại mang theo tin tức, chung quy có thể xác định, người này đích xác là mới trở về từ Saudi Arabia, mang theo mục tiêu nhiệm vụ trở về, tên của hắn là Clun Eiffel, đồng thời bên cạnh hắn có 1 người da đen cường tráng, giống với miêu tả của bọn xã hội đen ở Saudi.
Tin tức chung quy một mảnh dài hẹp {đích} khấu chết ~. (pó)
Mặt dù hắn 1 đường theo sát qua đây, tại bãi biển phụ cận Yemen Irqah cũng đã xác nhận lại, nhưng đến nơi này, hắn phải xác nhận lại thêm lần nữa xem đối phương có xảy ra sự tình trì hoãn gì ko, nếu ko hắn ở đây ra tay, bọn nhỏ lại đang trên đường đến, hậu quả thật sẽ hết sức nghiêm trọng.
Clun Eiffel đi vào 1 gian phòng ở lầu 3, đây đại khái là gian phòng lớn là nơi nghỉ ngơi và huấn luyện của binh lính, muốn nói các máy tập rèn luyện đương nhiên ko có cái gì tốt, nhưng mấy thứ cử tạ, bao cát vẫn là có, lúc này trong phòng tổng cộng hơn 10 người, mình trần thân trên, nguyên 1 đám thần tình bưu hãn, cửa sổ bên kia có gió thổi vào, hết sức mát mẻ, từ đây có thể thấy phong cảnh xa xa bên ngoài, những người này đại để là nhàn nhã ngồi xung quanh, lau chùi súng ống, đùa giỡn quân đao (dao quân dụng), hoặc giả cùng người khoác lát, khoe khoan mấy vết sẹo trên người các kiểu. Clun hiển nhiên là người có tiếng, sau khi đi vào đứng giữa lấy 2 thanh đao Nepal Gorkhā bầy ra tư thế, cũng ko biết là cùng người khác nói gì đó, thân thể linh hoạt đung đưa, hiển nhiên tại phương diện chiến đấu lá hảo thủ.
Gia Minh đứng ở cổng nhìn hắn vài giây đồng hồ, Clun Eiffel cũng quay đầu, miệng vẫn đang cùng người khác nói chuyện, theo sau Gia Minh đi vào phòng, hạ mũ xuống: “Clun Eiffel?”
“Mày theo tao rất lâu, mày là ai? Mới tới?”
“Chỉ là trước tiên muốn xác nhận thân phận của mày.” Gia Minh nhàn nhạt nói 1 câu, bề ngoài là người phương đông của hắn đã dẫn đến sự cảnh giác, nhưng tại đây ko chỉ là súng ngắn, thậm chí có người còn mang theo cả súng tiểu liên, trong lúc nhất thời còn chưa đem súng chỉ vào hắn. Gia Minh quăng mũ xuống, thuận tay cầm lấy quân đao vắt bên mình của 1 tên da đen cường tráng đang lau súng, da đen trừng mắt hắn, bất quá Gia Minh ko có biểu tình dư thừa nào, chỉ là tay trái cầm thanh đao kia, ngón tay phải gõ gõ thân đao, hướng Clun bên kia đi qua.
Ý đồ tiếp theo, đã là dật vu ngôn biểu (nhìn là hiểu).
Clun 2 tay đề đao, thậm chí nở nụ cười hoang đường, tuy vẫn ko rõ tên gia hỏa có gương mặt phương đông này từ nơi nào tới. Những người còn lại “Oh” lên hứng thú, có người còn vỗ tay.
Thân hình Clun cao lớn tầm 1m9, cũng xem như là dân liều mạng tâm ngoan thủ lạt đã qua nhiều khảo nghiệm, hai thanh quân đao uốn lương dài đến hơn 40 cm, mà người phương đông này bất quá chỉ 1m7 mấy, thân thể xem ra ko phải rất cường tráng, bình bình phàm phàm giống người thành thật dễ bị khi dễ, lưỡi đao trên tay bất quá chỉ hơn 20 cm, tuy nói là quân đao, nhưng cũng có thể xem như là dao găm, bên có có mười mấy người vây quanh, đủ loại súng ống, ai cũng muốn xem hắn có thể chơi thành ra cái gì. Lúc này xem bộ hắn tìm Clun là để trả thù, mọi người đều là tâm tình muốn xem kịch vui.
Gia Minh 1 đường đi qua, kéo gần khoảng cách giữa 2 người, ngón tay hắn chạm lưỡi đao, mắt cũng đàm đàm rũ xuống, tuyệt ko phải đang nhìn Clun mà là nhìn đao trên tay. Clun huy động song đao trong tay, bày ra 1 tư thế phòng ngự, hắn tuyệt ko có khinh địch, khoảng cách 2 người đã gần kề, ánh đao lóe kên, Gia Minh cũng nâng mắt nhìn qua.
Quân đao đổi qua tay phải, nghênh đón mũi mọn đối phương chém qua, hắn nâng tay.
Phù phù phù phù ào ào ào ào ào ào ào ào ——
Âm thanh trong nháy mắt vang lên, tuyệt ko phải tiếng kim loại chém vào nhau, mà là âm hưởng lưỡi đao nhập thịt, phách đoạn đầu xương, phách tan huyết nhục. Trong chớp mắt này, Gia Minh trực tiếp bổ ra hơn 10 đao. Từ đầu Clun trở xuống vết đao đan xen ngang dọc, vết đao xâu phải hơn 10 cm, trên mặt tung hoành 2 vết đao cơ hồ đem sương sọ hoàn toàn chẻ ra, tiếp đó kéo dài về phần cổ, bả vai, 2 tay, ngực, tiểu phúc, cỏn con 1s đồng hồ sau, 2 tay Clun rơi trên mặt đất, tay phải thậm chí đã biến thành 3 đoạn, bụng của hắn cơ hồ bị mổ nát ra, máu tươi, nội tạng… ầm ầm rơi trên mặt đất.
Cả người, cứ như là bị tháo dỡ.
Thi thể kia nhìn thấy mà giật mình ngã xuống đất, một đám người còn đang kinh ngạc, có người đã chuẩn bị giơ súng lên, trong miệng hô vang gào thét.
----
Gia Minh mang theo dao găm, nhìn phương xa ngoài cửa sổ, gió thổi qua, ánh nắng biến đổi càng thêm nồng đậm chói mắt.
----
Cô gái đen nhỏ gầy vẫn y cũ tại phía xa xa quân doanh thẩn thờ, tay vẫn cầm cái smartphone cũ nát.
Tuy người kia nói nàng có thể rời đi, nhưng trong lòng nàng lo lắng, kỳ thực nàng đã tuyệt vọng, 1 người nói đi tìm hơn 300 người gây “phiền toái”, hơn nữa còn là trực tiếp đi vào, kết quả thế nào có thể nghĩ dc.
Nàng biết ko lâu sau sẽ vang lên tiếng súng, trên thực tế lúc vừa bắt đầu nàng đã đoán dc kết cục, chỉ là trong lòng vẫn còn 1 chút hy vọng nho nhỏ làm nàng lưu lại chổ này. Nàng kỳ thực chỉ là 1 cô gái bình thường, trước lão sư dạy các nàng học, nàng rất sùng bái lão sư, về sau lão sư bị giết, trước nàng đã mơ hồ biết lão sư tuyệt ko phải đơn đơn giản giản chỉ là lão sư, hắn đang làm sự tình rất rất trọng yếu. Tuy nàng ko biết đó là chuyện gì, chỉ là thông qua giờ học của lão sư nói 1 ít chuyện, nàng cảm thấy, lão sư nhất định là đang cứu vớt Somali.
Lão sư bị bắt, lúc bị bắn chết nàng ở gần đó, sau cùng giữ lấy cái smartphone cho đến giờ, đây là lão sư trước khi chết đưa cho nàng bảo quãn, nàng cảm thấy lão sư là một thành viên của tổ chức thật vĩ đại muốn cứu vớt Somali, tiếp đó cảm thấy mình cũng phải như vậy, bởi vì trước đó nàng đã nghe qua lão sư nói qua cố sự. Nhưng trong 1 thời gian rất dài, ko còn nhận dc liên lạc. Nàng 1 mạch lén lén lút lút, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chiếc smartphone, ko có bộ sạc, lén lút muốn nạp điện thật rất gian khổ, có 1 lần thiếu chút nữa bị xem là ăn trộm rồi đánh chết, nhưng hy vọng vẫn có.
Cuối cùng cái smartphone cũng vang lên, nàng nghĩ người tới giống như lão sư vậy, cảm giác như mình đang gánh vác sứ mạng, tuy chung quy người kia ko có thừa nhận hắn qua vì cứu giúp Somali, bất quá hắn tới là tìm thứ người xấu như Samuel gây phiền toái, kỳ thực cũng giống như vậy.
Nhưng mà đi gây phiền toái cũng phải có kỹ xảo a, cũng ko phải 1 mình xông vào chứ. Nàng đối với chuyện này vô pháp lý giải, sau khi đối phương rời đi vào buổi sáng, nàng ở gần đó loanh quanh, loại hành vi này rất nguy hiểm, nhưng nàng cũng nghĩ thấy 1 chuyện, đó là bên kia yên ắng ko có động tĩnh. Qua 10h ko có, đến trưa cũng ko có, trong nội tâm nàng nghĩ có lẽ người kia lừa gạt mình, có lẽ hắn tìm tới bọn phiến quân để làm ăn hoặc có chuyện hợp tác. Tóm lại, chuyện lão sư đang làm rốt cuộc là chuyện gì a, nàng kỳ thực ko thể biết rõ ràng, có lẽ lão sư cũng ko phải vì cứu vớt Somali a, hoặc nhỏ hơn là cứu vớt Las'anod.
Vì vậy nàng bị loại tâm tình này quấy nhiễu trói buột, suy đoán người kia là người tốt hay người xấu. Song đến khoảng gần 2h chiều, tiếng súng bỗng nhiên từ trong căn cứ truyền tới, ko lâu sau, thậm chí còn có cả tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Nàng mở to 2 mắt nhìn hướng bên kia, đồng thời thả lỏng lo lắng trong lòng. Hắn chỉ 1 người, hắn thật sự tới tìm Samuel gây phiền toái, nàng ko biết tiếng súng chừng nào mới ngừng, nàng cứ nghe, trong lòng bắt đầu sợ hãi tiếng súng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì kia là căn cứ toàn binh lính a, 1 người chống lại vài trăm người, tiếng súng 1 khi… 1 khi ngừng lại…
5 phút trôi qua, tiếng súng ko ngừng.
10 phút trôi qua, tiếng súng vẫn chưa ngừng.
Tiếng súng cùng âm thanh hỗn loạn cứ vang lên, cứ vang lên… vang lên…
Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, căn cứ Samuel, thật quỷ dị, 1 buổi chiều…
ẨN SÁT HẬU THIÊN
Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu
Trên bầu trời đêm (rạng sáng, gần sáng) sao trời lấp lánh, biển cũng yên tĩnh, tiếng sóng từng hồi ko dứt, bình lặng an nhàn. Tuy là bãi biển của đất nước nổi tiếng với hải tặc mà người nghe tới phải sợ hãi, nhưng nơi này cùng những bãi biển khác cũng ko có gì khác nhau, nếu như là tại các quốc gia phát đạt, bãi biển như vậy sẽ bị khai phá thành thằng địa nghỉ phép du lịch cũng ko chừng, bất quá ở nơi này, nó hoang vu chỉ có khí tức của thiên nhiên.
1 Chiếc du thuyền nhỏ hướng vào bãi biển, trên du thuyền sáng lên ngọn đèn nho nhỏ, trôi nổi trên mặt biển tựa ma trơi, theo chiếc thuyền đến gần từ từ phóng đại.
Gió biển nức nở nghẹn ngào, trên bờ biển lưa thưa mấy cái cây, vài tản đá ngầm, 1 thân ảnh đen đen nhỏ nhỏ từ rừng cây bên cạnh chạy chậm qua, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền này, sau đó lại từ rừng cây ẩn vào phía sau đá ngầm.
Có 1 người từ trên thuyền xuống, dáng người ko phải cao lớn, mặc 1 thân nhàn phục (?) ko dễ gặp ở Somali, trong đêm tối hiện ra 1 ít đường nét, thân trên dùng 1 tấm vải khỏa thành áo choàng nhỏ, đại khái là dùng dể chắn gió, bóng người bên bãi biển cố định chiếc du thuyền, quay đầu lại trực tiếp nhìn tới tản đá ngầm bên này, cứ như vậy nhìn rất lâu.
Sau đó, thân ảnh nhỏ đen gầy mới từ từ bước ra, hướng bên này tới gần, dưới ánh sao, thân ảnh từ bãi đá ngầm đi đến là 1 cô gái nhỏ gầy cao cỡ 1m5, mặt quần áo rách rưới đơn bạc, chỉ là đang nhìn chằm chằm người phía trước, tay vắt chéo sau lưng tựa hồ là đang cầm cái gì đó, đợi người trước mắt hứng thú nghiêng đầu nhìn, nàng mới đưa tay ra trước người, kia là 1 cái smartphone khá cũ nát.
“Ách…a.” cô gái da đen có chút cà lăm mở miệng, sử dụng đúng là Anh ngữ nhưng ko dc lưu loát, tuy nói Somali cũng sử dụng tiếng Anh và Ý, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng bản địa cùng với tiếng Arab, đại bộ phận ko biết tiếng Anh.
“Xin… xin chào… hoan nghênh… hoan nghênh đến Somali.”
Ngôn từ cứng nhắc, nói rõ tiếng Anh của nàng ko tốt, bất quá đoán chừng người dạy nàng chắc đã đem mấy câu này dạy qua rất nhiều lần rồi, Gia Minh nở nụ cười: “Cô là người liên lạc?”
“Ân, là tôi.” Cô gái nhỏ đen gầy gật đầu, dùng Anh ngữ chậm rãi nói: “Anh là từ Saudi Arabia qua? Là người TQ?”
“Uhm”
Tuy nhìn cô gái trước mắt thấy có chút hoang đường, bất quá đón tiếp đến đây là hoàn thành, theo sau do cô gái dẫn đường rồi khỏi bãi biển, hướng thành thị xa xa đi qua. Trong lòng hắn lo nhớ Đào Đào cùng Duẫn Kiệt, thấy cô gái này ko là là âm mưu gì nên cũng an tĩnh lại trầm tư hành động tiếp theo. Đối với hắn mà nói, trước là 1 đại sư lừa gạt, sau mới bạo phát năng lực, nên đối với phương diện này càng thêm nhạy cảm, ngay trước mặt hắn cơ bản ko có ai có khả năng lừa dc hắn.
Trong lời nói bằng Anh ngữ của cô gái, Gia Minh biết đại khái, người liên lạc tạm thời này của U Ám Thiên Cầm này tuyệt chưa qua huấn luyện gì cả, đối với việc hắn qua đây cũng ko hay biết gì, lúc Gia Minh đề cập muốn nàng hổ trợ tìm Samuel Hassan rõ ràng đối phương bị hù nhảy dựng.
“Anh… một mình anh?”
“Uhm”
“Nhưng, Hắn… phiến quân, người xấu, rất tàn bạo…” cô gái vốn từ ngữ biểu đạt ko nhiều, lúc này tận lực biểu đạt Samuel tội ác tày trời, sau đó nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên có chút uể oải: “Các người… các người muốn cùng hắn hợp tác à?”
Gia Minh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, 1 khắc sau mở miệng hỏi: “cô sao có cái Android kia?”
“Smartphone... là lão sư lưu lại.”
“Lão sư?”
“Chết, là bị những phiến quân kia… giết…”
Cô gái nhỏ đen gầy nhìn chiếc Smartphone cũ nát: “Tôi biết… lão sư đang làm 1 việc rất quan trọng, vì quốc gia của chúng tôi… hắn chết… lúc lão sư bị bắt ta hổ trợ đem nó dấu đi, smartphone mau hư, tôi cũng khó nạp điện… nó ko thường vang lên… ta chỉ có thể nhận 2 cuộc điện thoại… hôm qua… rất khó mới nghe hiểu… điện thoại nhanh hư…”
Gia Minh nhẹ gật đầu: “rõ rồi.”
Nói 1 cách đơn giản, lão sư cô gái này trước là nhân viên U Ám Thiên Cầm, về sau gặp nạn, U Ám Thiên Cầm lần đầu tiên liên lạc phát hiện ko đúng, tự nhiên là cắt liên lạc, về sau đại khái cũng có qua điều tra, đoán chừng cũng có phái qua người mới, xác định thân phận của nàng, sau đó đương nhiên ko thể đem tiểu nữ hài này tiếp nhận vào tổ chức dc, tiếp đó bọn họ tạm thời vứt bỏ bên này, hiện tại bởi vì Gia Minh qua đây cần 1 người địa phương chỉ dẫn, xem như có còn hơn ko mà thôi.
Oh, thực là phú hữu sức tưởng tượng {đích} tuyển trạch... (nan giải câu này, hàng lão Chuối nhiều câu ko lý giải nổi)
Hắn thở dài: "Ta là tới tìm Samuel gây phiền toái."
“Nhưng… anh chỉ có 1 người.”
“Đúng vậy nha” Gia Minh cười cười: “một người.”
Hơn 4 giờ sáng, hai người đến Las'anod, tuy nói là cái thành trấn, nhưng trên thực tế là cái xóm nghèo, cô gái dẫn theo Gia Minh tới nơi nàng ở, đây bất quá là cái chồi nho nhỏ lợp lá mấy mét vuông mà thôi, có chăn gường, cô gái xem ra rất lúng túng, tựa hồ muốn an bài Gia Minh ở lại đây.
“Anh… cũng giống lão sư phải ko? Qua đây giúp chúng tôi phải ko?”
“Áy náy a, chỉ sợ ta ko phải là người vĩ đại như vậy.” Gia Minh cười cười, sau đó yêu cầu đối phương dẫn hắn đến chổ của Samuel, chuyện này làm cô gái nhỏ gầy có chút lo lắng: “Thật… bọn họ, thật là có rất nhiều người… anh chỉ có 1 người.”
“Không quan hệ, dẫn ta qua là dc.”
“Tôi đoán… bọn họ chắc là hơn 300 người, hơn 300 người.”
Hắc nhân cô nương khoa tay múa chân, cường điệu 1 phen con số 300, còn đang vẽ 1 số “300” cho Gia Minh xem, Gia Minh lắc đầu: “Ta vẫn muốn mau chóng tới đó.”
“Phải đi rất lâu…”
“Vậy nên hiện tại khởi hành thôi.”
“Nhưng thật… thật… sẽ chết.”
Có chút gian nan cô gái mới nói ra dc những lời này, nàng ôm chặc cái smartphone cũ nát, có lẽ là nghĩ tới lão sư nên ngữ điệu bi thiết. Gia Minh ngồi ở chổ kia ngẫm nghĩ, 1 lát sau đưa tay ra: “đưa cái smartphone ta xem.”
Đen nhỏ gầy vùng vẩy rất lâu mới đưa smartphone cho Gia Minh, gần đây ko có điện, bất quá phương đông đã chiếu rọi tia nắng ban mai, Gia Minh lấy ra cái đèn pin nhỏ mở ra, đem 1 đám linh kiện mở ra kiểm tra 1 lần, đem bộ phận bị ẩm chùi tẩy sơ qua, sau đó lại lắp ráp trở lại, khởi động bình thường, bất quá chỉ còn sót lại 1 chút năng lượng.
Có thể tưởng tượng, từ khi giữ cái smartphone này của lão sư, nàng 1 mạch duy trì nó ở trạng thái khởi động, bởi vậy mới có thể tiếp nhận liên lạc của U Ám Thiên Cầm, chỉ là tại địa phương thế này, trước cục sạt lại ko có, cũng ko biết nàng làm cách nào có thể duy trì nguồn điện nạp cho cái smartphone. Gia Minh ko phải là người yếu mềm, đời trước lang bạt kì hồ đã gặp nhiều, bất quá cô gái nhỏ gầy này đoán chừng khoản 17 18, khả năng còn lớn hơn, nhưng xem ra so với Đào Đào ko sai biệt lắm, hơn nữa còn gầy hơn 1 chút, Đào Đào là nữ hài tử, chỉ là thon thả chứ tịnh ko gầy yếu. Hắn nhiều ít là nghĩ đến Đào Đào, đưa di động trả cho nàng, nhẹ gật đầu: “còn có thể vang lên.”
“Ách…” đen nhỏ gầy ôm cái smartphone, ko biết rõ ý tứ của hắn.
“Đi, nếu là phải đi rất xa thì nên lên đường thôi.”
Gia Minh đứng dậy, mắt thấy hắn thái độ kiên quyết, đen nhỏ gầy cũng đành phải bắt đầu đi, chỉ là bắt đầu như cũ cường điệu sự nguy hiểm phía trước. Sáng sớm, ánh nắng bắt đầu tỏa chiếu trên mảnh đất Las'anod, Gia Minh cùng cô gái nhỏ gầy 1 trước 1 sau đi, thuận miệng hỏi: “Trên mặt làm sao vậy?”
Tối qua chú ý đến cô gái này Anh ngữ nói ko dc tốt lắm, còn 1 nguyên nhân khác nói ko lưu loát làm vì gò má sưng lên, y như cái bánh bao nhỏ, đen nhỏ gầy quay đầu lại, đưa tay đụng gò má: “đau… đau răng.”
Theo như điều kiện sinh hoạt bên này thì đồ ngọt thuộc dạng hiếm, nhưng sâu răng là khó tránh khỏi, xem bộ dạng của nàng như đã đau đớn thành tập quán. Chỉ chóc lát sau 2 người đã đi trên đường phố Las'anod, Gia Minh cũng biết đại khái, căn cứ của Samuel Hassan cách chổ này tương đối xa, bất quá cái tiểu thành trấn Las'anod này là dưới sự khống chế của hắn, nàng nói trong căn cứ có hơn 300 người ko biết là có chính xác hay ko.
Las'anod ko lớn, dư cư tập trung chủ yếu ở 2 con đường lớn, cửa tiệm cũng ko nhiều, Gia Minh là người TQ, đơn độc ở chổ này có thể xem là chuyện tương đối kì quái, bởi vì dưới ánh mắt nhìn chăm chú cả cả đám người, đen nhỏ gầy ko dám minh mục trương đảm (ko kiêng dè) dẫn theo Gia Minh, hắn cũng lý giải điểm này, 2 người cách nhau khá xa. Chú ý thấy phía trước có chiếc xe tải nhỏ đổ tại ven đường, đen nhỏ gầy phía trước rẽ qua 1 con phố khác.
Đi thật xa ra khỏi Las'anod, hắc cô nương mới dám nói chuyện, Gia Minh hỏi chuyện xe tải nhỏ, nàng cúi đầu nói: “đó là binh sĩ của Samuel…”
Gia Minh nhẹ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
Lại đi thêm 1 đoạn, Gia Minh nhờ nàng đang đứng yên lặng bên đường chờ: “TA đói bụng, muốn đi mua 1 ít thức ăn, yên tâm, ta có mang tiền, cũng hiểu người khác nói gì.” Hắn nói xong thì quay lại Las'anod.
20 phút sau, chiếc xe tải nhỏ kia với âm thanh ầm ầm hất bụi mà tới, hắc cô nương trốn phía sau cây càng thêm cẩn thận, bất quá binh lính có thấy nàng cũng ko xem là địch nhân, đây bất quá là hành động tiềm thức do sợ hãi mà thôi. Song xe nhỏ lại đổ tại bên đường, thật lâu ko có động tĩnh, nàng thò đầu ra nhìn qua, mới phát hiện cửa xe mở ra, do người đàn ông TQ kia ngồi trên ghế lái, cũng ko có nhìn qua đây, chỉ là nhẹ nhàng huơ huơ tay.
Nàng nhìn ngó xung quanh, sau đó chạy đến leo lên xe.
“Đóng cửa lại” Gia Minh nói xong, đợi nàng đóng cửa lại nói: “há miệng ra” trong tay đã có 1 cái kềm y tế.
Lúc nãy hắn quay lại Las'anod, đi vào phòng khám nhỏ duy nhất của trấn, dùng 1 bó lớn Dollar mua mấy viên thuốc giảm đau và dụng cụ y tế đơn giản. Không lâu sau, trong xe tải truyền ra âm thanh gào hét…
Gia Minh giúp nàng nhổ răng sâu, đưa nàng thuốc giảm đau và vài miếng bánh mới mua dc, sau đó lại khởi động xe tải nhỏ.
Cô gái đen nhỏ gầy này lực nhẫn nại rất mạnh, tuy là mới nhổ răng nhưng vẫn ở trong xe ăn như hổ đói. Ăn xong nàng mới có phản ứng, chần chờ nói: “Xe… sao lại có xe?”
Gia Minh nghiêng nghiêng đầu, ko nghĩ tới việc giải thích, thương lượng ko có kết quả, nên bây giờ trên đường phố Las'anod có thêm vài cổ thi thể chứ sao.
Cơ hội ngồi xe của đen nhỏ gầy đại khái ko nhiều, mà có lẽ trước kia chưa từng, ngồi trên ghế lái phụ cứ nhìn xung quanh có vẻ mới lạ, chốc lát lại tâm thần bất định.
“TQ là 1 quốc gia thật tốt?”
“Sao?”
“Lão sư trước có nói qua, ông ấy đến… dạy chúng ta đọc sách, dạy chúng ta thứ này thứ nọ… khi đó còn có những người khác nữa, cũng qua giúp chúng ta… Nhưng về sau lão sư chết, nhưng người khác cũng ko tới nữa, hội chữ thập đỏ cũng ko tới… rất nhiều người đi làm hải tặc, ko 1 ai tới giúp chúng ta, những.. phiến quân kia chỉ biết đánh nhau, càng ko có người đến giải quyết hải tặc, càng đánh nhau… càng ko có người tới… hải tặc càng nhiều cũng ko có người tới, lão sư nói, Somali trở nên như vậy…”
Đen nhỏ gầy nói nói, lại khóc lên.
Qua hồi lâu, Gia Minh mới nói: “TQ bây giờ là quốc gia ko tệ, bất quá lúc trước cũng ko có mấy điểm khác biệt.”
“TQ các người… làm sao tốt lên dc?”
“Ta cũng ko rõ ràng, bất quá, đại khái là bởi vì… khi đó như cô cũng có người bắt đầu có suy nghĩ, hơn nữa cũng khóc lên…”
“… Somali cũng có thể trở thành 1 quốc gia tốt.”
Hắc cô nương nói ra những lời này, qua rất lâu Gia Minh ko có hồi đáp.
Con đường tròng trành khúc chiết, ko có biện pháp chạy qua nhanh, bất quá tới khoảng hơn 8h sáng, xa xa đã thấy đường nét căn cứ trong miệng hắc cô nương. Xe Minh lái xe tải nhỏ vào rừng cây bên cạnh.
“Không có biện pháp đưa cô quay lại, ở chổ này rất nguy hiểm, cô tốt nhất nên quay về đi.”
Gia Minh chỉ vào con lộ mà nói, bất quá đen nhỏ gầy biểu lộ rất kiên quyết, lôi kéo Gia Minh ko cho phép hắn đi, dù sao đi vào là chết, người trong đó có súng có pháo, có lẽ ko chỉ hơn 300. Gia Minh cũng lười nói nhiều, trực tiếp đem nàng đẩy ra, đi tới vài bước, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn nàng: “làm sao cô biết là hơn 300? Cô dự đếm qua rồi à?”
“Tôi… tôi…”
“Hơn 300 người tương đối khó đếm” Gia Minh gật gật đầu: “Lần sau cô phải tập đếm số nhiều cho tốt.”
Hắn nói dứt lời, hướng căn cứ bên kia đi qua. 1 khắc sau đã biến mất tại cuối tầm mắt.
Căn cứ Samuel là căn cứ quân sự khá chuyên nghiệp, nhìn cũng ko tệ.
Tuy bên ngoài thấy Somali là nơi rất nghèo nàn lạc hậu. Những năm gần đây, quân đội, hạm đội các quốc gia, cũng tận hết sức phong tỏa cái xưởng sản xuất hải tặc này, nhưng đây là năm 2013, chỉ cần có con đường tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì chưa chắc đã là lũ người vượn chưa dc khai hóa.
Từ xa nhìn lại, căn cứ này có quy mô đại khái là tầm 300 đến 500 người, có tháp canh cùng hàng rào lưới sắt vây quanh, căn cứ này đại khái chia làm 3 bộ phận chủ yếu, nơi phòng vệ nghiêm mật nhất có lẽ là khu biệt thự nơi ở gia đình Samuel cùng thân tính tay chân, thậm chí ở đó còn có 1 hồ nước nhỏ làm bễ bơi, 1 bên khác là kiến trúc màu đen tựa như 1 tòa thành, trái phải cao 4 tầng, tường ngoài kiên cố, đoán chừng bomb cũng ko sụp, đây hẳn là căn cứ chủ thể. Xung quanh tòa lâu đài này còn có 1 mảnh các phòng ốc giản đơn nhìn khá chỉnh tề, ngoài ra còn có sân vận động nhỏ, khu đất trống dùng để tập hợp, gần đó có bia tập bắn súng dựng thẳng, còn khu đông nam thì là nơi trú quân cùng đủ loại xe cộ.
Binh sĩ tại đây có quân trang khá chỉnh tề, đã có bộ dáng của quân đội chính quy chứ ko còn là 1 nhúp hải tặc tụ tập với nhau. Samuel Hassan trong những người Somali hẳn là 1 người tương đối có kiến thức, trước có tham gia quân kháng chiến Rahanwein, về sau cảm thấy ở đó mình ko có tiền đồ, hoặc giả cảm thấy quân kháng chiến ko có tiền đồ, vốn đã có tích lũy nên dứt ra bỏ ra làm riêng, nếu như ko phải là người xuất sắc đã ko nhân lúc Yemen nội loạn đã thông tuyến Saudi Arabia. Bất quản là làm ăn mua bán cái gì, Saudi giàu có quá mức có thể nói là cực trái ngược với Somali bên này, dù làm cách nào cũng ko lỗ vốn dc.
Đời trước Gia Minh tại Trung Đông hoặc giả là mảnh đất Somali này chưa từng làm nhiệm vụ lớn nào, chủ yếu là hướng Châu Âu đối phó U Ám Thiên Cầm, khu vực này quanh năm chiến loạn, nếu muốn giết người thì quân liều mạng đầy ra đó, sát thủ chuyên nghiệp ngược lại ko phổ biến. Nơi tương đối ổn định, làm loại chuyện này thì sát thủ chuyên nghiệp là hàng đầu, còn nơi phát sinh chiến tranh hỗn loạn là nơi tìm vận khí của dân liều mạng.
Kể từ khi Gia Minh đến thế giới này, bởi vì 1 loạt sự kiện, thế cục toàn cầu đã cải biến ko ít, nhưng xem ra tình hình ở đây cải biến ko quá lớn, nếu ko phải Gia Minh tới đây, tuyến đường này của Samuel phải mấy năm sau mới dc người khác xem trọng, hắn có lẽ sẽ trở thành 1 phân phiệt có lực ảnh hưởng mạnh tại Somali, có nhiều mối quan hệ, bất cứ chuyện gì kiếm tiền dc đều làm, quan trọng nhất hắn đặt biệt chú trọng làm ăn nhằm vào người Châu Á, ở mặt này tương đối thành thục, sau cùng vì quá tham lam mới bị người tiêu diệt. Đây cũng là vì sao bên kia Natalieko mấy rõ ràng việc hắn thông qua tuyến Yemen di chuyển người bị bắt.
Với cấp độ Gia Minh bây giờ mà nói, muốn thâm nhập căn cứ như vậy thật có rất nhiều biện pháp, nhưng ko 1 phương án nào là ko yêu cầu thời gian, chỉ cần có thời gian điều tra, cho dù là Nhà Trắng, Lầu Năm Góc, hoặc căn cứ hạt nhận bí mật hắn đều nắm chắc có thể ra vào, nhưng với tình huống trước mắt, hắn ko thể có chút thời gian trì hoãn hoặc điều tra.
Ko có thời gian chuẩn bị, ở nơi thế này, chung quy khả năng có vấn đề xảy ra.
Muốn vô thanh vô tức xâm nhập vào trong, tìm đến nơi giam giữ Đào Đào củng Duẫn Kiệt, lại lần nữa vô thanh vô tức mang người ra, loại kế hoặc này rõ ràng ko đáng tin cậy, nhưng nếu chỉ là đơn thuần đi vào dạo chơi thì vấn đề cũng ko lớn. Hắn ở xa xa dạo quanh căn cứ này 1 vòng, đại khái hao phí gần nữa giờ để quan sát, đã là 10h sáng, ngày hè nên mặt trời mọc rất cao. Gia Minh híp mắt ngẩn đầu nhìn ánh nắng, tầm mắt chếch qua, 2 người ko giống binh lính tuần tra hướng bên này đi qua, Gia Minh chuyển thân đi tới.
10h40, Gia Minh vào bên trong “tòa thành” màu đen bên trong căn cứ, quan sát, quan sát sự vật xung quanh. Tầng 4 nhà này dc xây dựng theo kiểu lô cốt, đại bộ phận là nơi ở của binh lính, từ bên trong xem ra toàn bộ đều là do đá đen kiên cố xây nên, tường rất dầy. Trong này ko có thứ gì tốt, hết sức ồn ào, nhưng trái lại ánh sáng thật ko tệ, cửa sổ tự nhiên ko có lắp kính, tứ phía soi rọi, gió cũng lùa vào, vào mùa hè thế này nên khá mát mẻ.
Tại Somali đa số đều là người da đen, quân nhân tự nhiên cũng thế, trang phục Gia Minh tịnh ko tinh tế, tuy am hiểu sâu yếu điểm làm thế nào ko bị người khác chú ý, nhưng trên thực tế cũng rất khó nói trong hoàn cảnh như vậy có thể yên ổn dc bao lâu. Hắn chỉ tận lực an tĩnh ghé qua xem, ko đi những nơi quá mẫn cảm. Hành lang phía trước người càng lúc càng nhiều, hắn tự nhiên tìm nơi ẩn nấp. Cứ như vậy an an tĩnh tĩnh tìm kiếm manh mối.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, tới giữa trưa, những binh lính này lục tục tập trung dùng cơm, cho đến 13strong0, Gia Minh rốt cuộc tìm dc manh mối.
Xem ra là 1 cao tầng cao này, 1 người tráng có sẹo đỏ.
Gia Minh theo sau hắn đến tòa lầu này, đại khái khoảng 15 phút, xa xa nhìn hắn cùng mọi người chào hỏi, qua lại hàn huyên thăm hỏi ân cần, tiếng xưng hô cùng tiếng cười mơ hồ truyền lại mang theo tin tức, chung quy có thể xác định, người này đích xác là mới trở về từ Saudi Arabia, mang theo mục tiêu nhiệm vụ trở về, tên của hắn là Clun Eiffel, đồng thời bên cạnh hắn có 1 người da đen cường tráng, giống với miêu tả của bọn xã hội đen ở Saudi.
Tin tức chung quy một mảnh dài hẹp {đích} khấu chết ~. (pó)
Mặt dù hắn 1 đường theo sát qua đây, tại bãi biển phụ cận Yemen Irqah cũng đã xác nhận lại, nhưng đến nơi này, hắn phải xác nhận lại thêm lần nữa xem đối phương có xảy ra sự tình trì hoãn gì ko, nếu ko hắn ở đây ra tay, bọn nhỏ lại đang trên đường đến, hậu quả thật sẽ hết sức nghiêm trọng.
Clun Eiffel đi vào 1 gian phòng ở lầu 3, đây đại khái là gian phòng lớn là nơi nghỉ ngơi và huấn luyện của binh lính, muốn nói các máy tập rèn luyện đương nhiên ko có cái gì tốt, nhưng mấy thứ cử tạ, bao cát vẫn là có, lúc này trong phòng tổng cộng hơn 10 người, mình trần thân trên, nguyên 1 đám thần tình bưu hãn, cửa sổ bên kia có gió thổi vào, hết sức mát mẻ, từ đây có thể thấy phong cảnh xa xa bên ngoài, những người này đại để là nhàn nhã ngồi xung quanh, lau chùi súng ống, đùa giỡn quân đao (dao quân dụng), hoặc giả cùng người khoác lát, khoe khoan mấy vết sẹo trên người các kiểu. Clun hiển nhiên là người có tiếng, sau khi đi vào đứng giữa lấy 2 thanh đao Nepal Gorkhā bầy ra tư thế, cũng ko biết là cùng người khác nói gì đó, thân thể linh hoạt đung đưa, hiển nhiên tại phương diện chiến đấu lá hảo thủ.
Gia Minh đứng ở cổng nhìn hắn vài giây đồng hồ, Clun Eiffel cũng quay đầu, miệng vẫn đang cùng người khác nói chuyện, theo sau Gia Minh đi vào phòng, hạ mũ xuống: “Clun Eiffel?”
“Mày theo tao rất lâu, mày là ai? Mới tới?”
“Chỉ là trước tiên muốn xác nhận thân phận của mày.” Gia Minh nhàn nhạt nói 1 câu, bề ngoài là người phương đông của hắn đã dẫn đến sự cảnh giác, nhưng tại đây ko chỉ là súng ngắn, thậm chí có người còn mang theo cả súng tiểu liên, trong lúc nhất thời còn chưa đem súng chỉ vào hắn. Gia Minh quăng mũ xuống, thuận tay cầm lấy quân đao vắt bên mình của 1 tên da đen cường tráng đang lau súng, da đen trừng mắt hắn, bất quá Gia Minh ko có biểu tình dư thừa nào, chỉ là tay trái cầm thanh đao kia, ngón tay phải gõ gõ thân đao, hướng Clun bên kia đi qua.
Ý đồ tiếp theo, đã là dật vu ngôn biểu (nhìn là hiểu).
Clun 2 tay đề đao, thậm chí nở nụ cười hoang đường, tuy vẫn ko rõ tên gia hỏa có gương mặt phương đông này từ nơi nào tới. Những người còn lại “Oh” lên hứng thú, có người còn vỗ tay.
Thân hình Clun cao lớn tầm 1m9, cũng xem như là dân liều mạng tâm ngoan thủ lạt đã qua nhiều khảo nghiệm, hai thanh quân đao uốn lương dài đến hơn 40 cm, mà người phương đông này bất quá chỉ 1m7 mấy, thân thể xem ra ko phải rất cường tráng, bình bình phàm phàm giống người thành thật dễ bị khi dễ, lưỡi đao trên tay bất quá chỉ hơn 20 cm, tuy nói là quân đao, nhưng cũng có thể xem như là dao găm, bên có có mười mấy người vây quanh, đủ loại súng ống, ai cũng muốn xem hắn có thể chơi thành ra cái gì. Lúc này xem bộ hắn tìm Clun là để trả thù, mọi người đều là tâm tình muốn xem kịch vui.
Gia Minh 1 đường đi qua, kéo gần khoảng cách giữa 2 người, ngón tay hắn chạm lưỡi đao, mắt cũng đàm đàm rũ xuống, tuyệt ko phải đang nhìn Clun mà là nhìn đao trên tay. Clun huy động song đao trong tay, bày ra 1 tư thế phòng ngự, hắn tuyệt ko có khinh địch, khoảng cách 2 người đã gần kề, ánh đao lóe kên, Gia Minh cũng nâng mắt nhìn qua.
Quân đao đổi qua tay phải, nghênh đón mũi mọn đối phương chém qua, hắn nâng tay.
Phù phù phù phù ào ào ào ào ào ào ào ào ——
Âm thanh trong nháy mắt vang lên, tuyệt ko phải tiếng kim loại chém vào nhau, mà là âm hưởng lưỡi đao nhập thịt, phách đoạn đầu xương, phách tan huyết nhục. Trong chớp mắt này, Gia Minh trực tiếp bổ ra hơn 10 đao. Từ đầu Clun trở xuống vết đao đan xen ngang dọc, vết đao xâu phải hơn 10 cm, trên mặt tung hoành 2 vết đao cơ hồ đem sương sọ hoàn toàn chẻ ra, tiếp đó kéo dài về phần cổ, bả vai, 2 tay, ngực, tiểu phúc, cỏn con 1s đồng hồ sau, 2 tay Clun rơi trên mặt đất, tay phải thậm chí đã biến thành 3 đoạn, bụng của hắn cơ hồ bị mổ nát ra, máu tươi, nội tạng… ầm ầm rơi trên mặt đất.
Cả người, cứ như là bị tháo dỡ.
Thi thể kia nhìn thấy mà giật mình ngã xuống đất, một đám người còn đang kinh ngạc, có người đã chuẩn bị giơ súng lên, trong miệng hô vang gào thét.
----
Gia Minh mang theo dao găm, nhìn phương xa ngoài cửa sổ, gió thổi qua, ánh nắng biến đổi càng thêm nồng đậm chói mắt.
----
Cô gái đen nhỏ gầy vẫn y cũ tại phía xa xa quân doanh thẩn thờ, tay vẫn cầm cái smartphone cũ nát.
Tuy người kia nói nàng có thể rời đi, nhưng trong lòng nàng lo lắng, kỳ thực nàng đã tuyệt vọng, 1 người nói đi tìm hơn 300 người gây “phiền toái”, hơn nữa còn là trực tiếp đi vào, kết quả thế nào có thể nghĩ dc.
Nàng biết ko lâu sau sẽ vang lên tiếng súng, trên thực tế lúc vừa bắt đầu nàng đã đoán dc kết cục, chỉ là trong lòng vẫn còn 1 chút hy vọng nho nhỏ làm nàng lưu lại chổ này. Nàng kỳ thực chỉ là 1 cô gái bình thường, trước lão sư dạy các nàng học, nàng rất sùng bái lão sư, về sau lão sư bị giết, trước nàng đã mơ hồ biết lão sư tuyệt ko phải đơn đơn giản giản chỉ là lão sư, hắn đang làm sự tình rất rất trọng yếu. Tuy nàng ko biết đó là chuyện gì, chỉ là thông qua giờ học của lão sư nói 1 ít chuyện, nàng cảm thấy, lão sư nhất định là đang cứu vớt Somali.
Lão sư bị bắt, lúc bị bắn chết nàng ở gần đó, sau cùng giữ lấy cái smartphone cho đến giờ, đây là lão sư trước khi chết đưa cho nàng bảo quãn, nàng cảm thấy lão sư là một thành viên của tổ chức thật vĩ đại muốn cứu vớt Somali, tiếp đó cảm thấy mình cũng phải như vậy, bởi vì trước đó nàng đã nghe qua lão sư nói qua cố sự. Nhưng trong 1 thời gian rất dài, ko còn nhận dc liên lạc. Nàng 1 mạch lén lén lút lút, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chiếc smartphone, ko có bộ sạc, lén lút muốn nạp điện thật rất gian khổ, có 1 lần thiếu chút nữa bị xem là ăn trộm rồi đánh chết, nhưng hy vọng vẫn có.
Cuối cùng cái smartphone cũng vang lên, nàng nghĩ người tới giống như lão sư vậy, cảm giác như mình đang gánh vác sứ mạng, tuy chung quy người kia ko có thừa nhận hắn qua vì cứu giúp Somali, bất quá hắn tới là tìm thứ người xấu như Samuel gây phiền toái, kỳ thực cũng giống như vậy.
Nhưng mà đi gây phiền toái cũng phải có kỹ xảo a, cũng ko phải 1 mình xông vào chứ. Nàng đối với chuyện này vô pháp lý giải, sau khi đối phương rời đi vào buổi sáng, nàng ở gần đó loanh quanh, loại hành vi này rất nguy hiểm, nhưng nàng cũng nghĩ thấy 1 chuyện, đó là bên kia yên ắng ko có động tĩnh. Qua 10h ko có, đến trưa cũng ko có, trong nội tâm nàng nghĩ có lẽ người kia lừa gạt mình, có lẽ hắn tìm tới bọn phiến quân để làm ăn hoặc có chuyện hợp tác. Tóm lại, chuyện lão sư đang làm rốt cuộc là chuyện gì a, nàng kỳ thực ko thể biết rõ ràng, có lẽ lão sư cũng ko phải vì cứu vớt Somali a, hoặc nhỏ hơn là cứu vớt Las'anod.
Vì vậy nàng bị loại tâm tình này quấy nhiễu trói buột, suy đoán người kia là người tốt hay người xấu. Song đến khoảng gần 2h chiều, tiếng súng bỗng nhiên từ trong căn cứ truyền tới, ko lâu sau, thậm chí còn có cả tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Nàng mở to 2 mắt nhìn hướng bên kia, đồng thời thả lỏng lo lắng trong lòng. Hắn chỉ 1 người, hắn thật sự tới tìm Samuel gây phiền toái, nàng ko biết tiếng súng chừng nào mới ngừng, nàng cứ nghe, trong lòng bắt đầu sợ hãi tiếng súng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì kia là căn cứ toàn binh lính a, 1 người chống lại vài trăm người, tiếng súng 1 khi… 1 khi ngừng lại…
5 phút trôi qua, tiếng súng ko ngừng.
10 phút trôi qua, tiếng súng vẫn chưa ngừng.
Tiếng súng cùng âm thanh hỗn loạn cứ vang lên, cứ vang lên… vang lên…
Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, căn cứ Samuel, thật quỷ dị, 1 buổi chiều…
ẨN SÁT HẬU THIÊN
Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook