Ẩn Sát
Chương 644: Một người tốt (1)

Tất cả lí do thoái thác đều không có tác dụng, điện thoại di động bị tịch thu tại chỗ, một cảnh sát hình sự có quan hệ với hắn chạy tới nói:

"Thần thiếu gia, chuyện này rất lớn, cậu theo chúng tôi về đồn cảnh sát đã."

"Đông Phương Lộ! Cậu có cần tuyệt tình như vậy không!"

Từ nhỏ đến lớn hắn không phải vào cái cục công an, lúc này hắn đã biết chuyện này rất lớn, có lẽ là Đông Phương Lộ đang ở trong tình thế phải cố gắng thăng chức...

Mặc dù bình thường hắn tự cho rằng bản thân mình và Đông Phương Lộ cũng không khác nhau bao nhiêu, nhưng trong lòng hiểu rõ, đó là chỉ là lúc Đông Phương Lộ ôn hòa, đồng thời còn muốn đôi bên hợp tác với nhau, nếu như so sánh chính xác thì hắn không bằng đối phương được.

Sau khi nói ra câu này, lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, Đông Phương Lộ cũng đi tới, thở dài.

"Xin lỗi, đây là ý của cấp trên, chỉ là tôi sẽ nói giúp cậu một chút."

Hắn vỗ vỗ vai Dương Thần Quang:

"Cậu quá kích động."

Xe cảnh sát rú còi inh ỏi lao đến, sau đó lại từng chiếc một rời đi, đội hình lớn như vậy đương nhiên sẽ khiến cho người khác bàn ra tán vào, mọi người phần lớn đều nhận định có hai thế lực đang đấu nhau.

Giả như nếu có một bên làm loạn thì sẽ không tới mức này, người nào không ở bên cạnh xem cội nguồn sự việc thì đều cho rằng Đông Phương Lộ ra tay, về phần hắn với Gia Minh có quan hệ gì, đại đa số mọi người đều cho rằng đây không phải là chuyện trọng yếu. Nguồn: http://qtruyen.net

Về phần Trầm Gia Vĩ bay ra kia đúng là kinh thế hãi tục, những người nào không nhìn chăm chú thì không thể thấy rõ, toàn bộ đều đoán già đón nón.

Mặc dù có chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà mọi người vẫn tận tình chào hỏi nhau mới rời đi, Linh Tĩnh muốn biết tình hình của bố mẹ mình cho nên bảo Gia Minh ở lại giải quyết hậu quả cho tốt.

Sau khi biết là không có chuyện gì liền cùng với Sa Sa lên taxi về nhà trước. Đông Phương Lộ cũng chào mấy người, sau đó đi tới chỗ Đông Phương Uyển đang nói chuyện với Gia Minh.

"Hôm nay sao lại kích động như vậy? Trước đây tôi gặp cậu nhiều nhưng mà như hôm nay lại là lần đầu tiên... Còn tưởng rằng huyết án bốn năm trước lại xảy ra một lần nữa."

Đông Phương Uyển nhíu nhíu mày:

"Vợ chồng bác Diệp bị uy hiếp thì sao có thể nhịn được, nếu là em, em cũng động thủ, em gặp họ mấy lần, họ đều là người rất tốt. Trầm Gia Vĩ kia chỉ là một tên ăn hại, Dương Thần Quang cũng không phải là người gì tốt..."

"Chuyện này không liên quan gì tới em, Tiểu Uyển, thật là..."

Đông Phương Uyển nói chuyện khôi hài, Gia Minh nở nụ cười:

"Giống nhau mà thôi, trước đây không muốn gây chuyện vì mọi người còn là trẻ con, hiện giờ cũng không muốn gây chuyện, nhưng do họ đã lớn, không thể cứ nhịn mãi được... Các người đã quyết định gì chưa?"

"Còn xem ý của cậu đấy."

Gia Minh thở dài:

"Lúc về thì thả những người khác ra đi, bọn họ chỉ nghĩ Tiểu Mạnh, Sa Sa muốn đông phong tái khởi, những người này ở Giang Hải ngang ngược đã thành thói quen, nếu như nói không rõ sớm muộn cũng gây ra chuyện đáng tiếc. Sắp tới tôi muốn đi Nhật Bản, đồng thời cũng phải có một chuyến tới Châu âu trong năm nay, nếu không có chuyện hôm nay thì đại khái cũng chỉ vài ngày nữa là bay, các người đã nhận việc thì tôi cũng mặc kệ, làm cách nào cũng được nhưng phải khiến cho họ hiểu... Về phần chuyện vợ chồng bác Diệp thì đừng đề cập với họ..."

Đông Phương Lộ gật đầu, Đông Phương Uyển hiếu kỳ nói:

"Đến Nhật Bản? Du lịch à?"

"Ách..."

Gia Minh cười cười, nói:

"Trước đây có một bạn học, cậu cũng quen đó."

"Huân?"

"Ừ..."

Ba người lại hàn huyên vài câu, Gia Minh cười chia tay bọn họ, mắt thấy hắn vẫy tay biến mất trong đám người, Đông Phương Uyển hơi có chút ngây ngô, sau đó bị anh trai mình vỗ vai một cái hỏi:

"Nghĩ gì thế?"

"Hắn vừa rồi... không giống với trước đây."

Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên:

"Nhưng mà ở trước mặt Linh Tĩnh Sa Sa lại rất tốt, hai người này không để ý tới hắn giống như muốn dồn hắn vào khốn cảnh."

"Ba người bọn họ vẫn ở chung với nhau."

Đông Phương Lộ trợn trừng hai mắt, nói:

"Chẳng nhẽ có chuyện gì sao."

"Ách?"

"Đúng là có quan hệ!"

Tính ra em gái hắn đã 22 tuổi, hiện giờ đã trở thành một trí thức có tầm ở thành phố này, nhưng mà hiện giờ thấy nàng biểu hiện tính trẻ con, Đông Phương Lộ vừa cười vừa không tránh khỏi thở dài.

Dù cho người nam nhân này có hấp dẫn nào đi chăng nữa, thì nhiều tình nhân đâu phải hạnh phúc, là bạn được rồi, Tiểu Uyển, dừng ở đây thôi...

"Vậy... cái quan hệ đó? Bọn họ..."

Bên kia Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút, chốc chốc lại nhìn về phía sau mấy lần, sau một lát lại nói:

"Không thể nào, em vẫn muốn, nhưng ba người bọn họ... Ba người bọn họ... được rồi, ý của hắn hôm nay cụ thể là vì vậy a?"

Đông Phương Lộ cười cười:

"Tân Hà bang sẽ bị đánh một chút, nhưng mà không đập chết, chỉ để cho bọn họ hiểu sự chênh lệch mà thôi. Những người có liên quan tới Diệp gia thì sẽ không có chuyện gì tốt, nên điều tra thì điều tra, nên ngồi tù thì bỏ tù..."

"Rất phiền phức phải không?"

"Chú Phương đã ra lệnh, anh không tham dự vào nhưng mà chuyện hôm nay đã lớn vượt tầm mình."

Đông Phương Lộ quay đầu:

"Lần sau phải cảm ơn hắn thật tốt mới được, sau em mà nhìn thấy Dương Thần Quang sẽ thấy hắn không đáng ghét như hôm nay."

Bởi vì hai anh em đang nói chuyện với nhau nên không chú ý tới một chiếc xe nhỏ dừng lại ở ven đường bên kia.

Cửa sổ xe hạ xuống, Nhã Hàm mỉm cười, có mấy học sinh đi ngang qua chào nàng, Gia Minh cũng từ trong một ngõ hẻm đi ra, sau đó ngồi vào vị trí phó lái, chiếc xe rời đi.

"Tiện đường ư?"

"Hôm nay phải về võ quán."

"Em nghe nói vợ chồng bác Diệp đã xảy ra chuyện, không có chuyện gì chứ?"

Nếu đã nói thì Gia Minh cũng nói tới chuyện của Trầm Gia Vĩ, Nhã Hàm giờ mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện:

"Thảo nào ngay cả Đông Phương Lộ đứng ra giải quyết mà anh cũng không nể mặt."

Gia Minh rời khỏi nơi đây đã 4 năm, Đông Phương Lộ đúng là âm thầm vì đám người Linh Tĩnh, Nhã Hàm đã làm rất nhiều chuyện, cũng tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn năm đó.

Việc này, trong lòng Gia Minh biết rõ, hắn cũng từng nhắc tới với Nhã Hàm. Nhân tình của Đông Phương Lộ hắn nhận, thể diện cũng cấp cho hắn, bây giờ thấy Nhã Hàm nhắc lại, Gia Minh cười cười.

"A... Đông Phương Lộ trước đã từng học võ công của Trần Cô Hạ, bình thường cũng có rèn luyện, nếu như hắn thực sự muốn ngăn Trầm Gia Vĩ thì chỉ cần dùng một tay, Trầm Gia Vĩ không có khả năng chạy tới bên cạnh Đông Phương Uyển được, loại chuyện như vậy..."

"Ách?"

"Đại khái là hắn nghĩ Trầm Gia Vĩ không nên bị trừng phạt quá nặng nên mới giúp hắn, ưu điểm lớn nhất của Đông Phương Lộ chính là một người tốt... Không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay thế nào?"

"Rất tốt."

Chiếc xe con êm đềm đi trên đường, Nhã Hàm nở nụ cười:

"Làm như em xa anh thì không sống được không bằng, 4 năm rồi đó."

"A..."

Gia Minh đưa tay giật ống tay áo của nàng một chút, lại khẽ vuốt ve cái cổ trắng muốt, Nhã Hàm nghiêng đầu, nhịn không được cười ra tiếng:

"Anh làm gì thế?"

"Sao em không mang đồ trang sức."

Nhã Hàm liếc nhìn hắn:

"Trời sinh đã đẹp rồi."

"Ặc ặc, Nhã Hàm của chúng ta đúng là như vậy..."

Gia Minh gật đầu, một lát sau Nhã Hàm liếc mắt nhìn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương