Ấn Quỷ
-
C13: London bridget is falling down - chia ra tìm kiếm
Lúc hai người bọn họ đến sảnh ăn, thức ăn cũng vừa được đem lên, Khuynh Tiểu Mao thấy Tiếu Vũ bình an vô sự đi sau Châu Đông trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Đêm đầu tiên không có người chết, cũng có thể coi là do may mắn, nhưng ngày mai thì không chắc
Hai người đi đến ghế trống còn lại ngồi vào bàn, mọi người cũng chào hỏi nhau một chút. Tương Nhã thấy Tiếu Vũ không sao, cũng mở miệng hỏi han
"Anh không sao chứ? Tại sao lại bị nhốt trong tủ quần áo vậy?"
Tiếu Vũ: "Tôi không sao, tối qua xảy ra một số chuyện, không có gì to tát, mọi người ăn cơm trước đã"
Châu Đông bên cạnh trong lòng thầm nghĩ:
"Không có gì to tát? Xem ra thật sự phải bẻ đầu anh quay ngược ra sau, cho anh thấy được vết thương sau lưng mình anh mới có thể ngưng thốt lên mấy lời tự cho là ngầu lòi như thế này!"
Thấy người đã không muốn nhắc đến, Tương Nhã cũng không hỏi thêm, mọi người vừa ăn vừa tiếng có tiếng không trò chuyện.
Trương Nhiễm An sau một đêm ngủ dậy tâm tình cũng đã thoải mái hơn trước, không còn ôm mặt khóc lóc như lúc mới tới nữa, lúc này đang tụm đầu nói chuyện với mấy cô gái còn lại. Châu Đông để ý trong đám cô gái đó có một người cực kỳ xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt phượng hẹp dài toát lên vài phần tà mị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
Nhưng đôi mắt lại không có hồn, cậu cũng không biết nên phải miêu tả như thế nào..
Giống như đôi mắt của loài mèo, đẹp đẽ nhưng lại mang theo vài phần u ám, lúc nói chuyện chỉ toàn nhìn thẳng
Như thể là tròng mắt cô gái này không cử động được, khi muốn nhìn về một phía nào đó sẽ nghiêng hẳn người sang một bên, làm cho người ta cảm thấy một cổ kỳ quái không thể giải thích được.
Sở dĩ Châu Đông để ý đến cô ta, cũng vì ngày hôm qua cô gái này có chào hỏi với cậu một lần, trạng thái vẫn bình thường như bao người, nhưng sau một đêm liền biến thành giống như một tượng sáp biết di chuyển, quan trọng hơn hết...
Cậu thấy trên mặt cô gái đó xuất hiện một chấm đen dưới mí mắt, hôm qua cậu không nhớ cô ấy có nốt ruồi nào trên mặt, một chấm lệ chí này khiến gương mặt càng nhìn càng có nét giống với đám người làm ở đây.
"Chờ đã... người làm..."
Châu Đông không nhịn được lại im lặng ngẩng đầu quan sát cô gái, nếu cậu nhớ không lầm cô ấy tên là Lưu Ôn Nhu.
Lưu Ôn Nhu như cũ vẫn không phát hiện có người đang nhìn mình, gương mặt hơi cúi xuống, đôi môi mấp máy nói chuyện với Trương Nhiễm An bên cạnh, từ đầu tới cuối không nhìn lấy Trương Nhiễm An một cái, đôi mắt vô hồn cứ nhìn chòng chọc vào đĩa thức ăn trên bàn
Trương Nhiễm An cũng không để ý đến thái độ kỳ lạ của Lưu Ôn Nhu, cùng với hai người còn lại câu được câu không trò chuyện.
Cậu nhớ lại đêm hôm qua trong nhà tắm một lượng lớn sáp đèn chảy từ trên trần nhà xuống, những người hầu mang khuôn mặt giống nhau, Lưu Ôn Nhu thái độ khác thường...
Đột nhiên một suy đoán kinh khủng vụt lên trong đầu Châu Đông.
Tiếu Vũ ngồi bên cạnh, quan sát thấy thần sắc hết xanh rồi lại trắng của Châu Đông, vỗ nhẹ lên vai cậu:
"Cậu làm sao thế? Sắc mặt không được tốt cho lắm"
Châu Đông nhìn Tiếu Vũ, cố gắng nặn ra trên mặt một nụ cười, lắc đầu nói không sao.
Bữa ăn cũng nhanh chóng trôi qua, tất cả đều diễn ra theo lẽ thường, chỉ là hôm nay không thấy người phụ nữ Edith, cô ta từ sau hôm qua cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cứ như một NPC thông báo nhiệm vụ cho người chơi vậy, chỉ xuất hiện cho họ vài lời nhắc rồi biến mất, có hỏi người làm cũng vô dụng, bọn họ ở đây dường như đều bị câm, chưa từng ai mở miệng nói chuyện, đến đi lại cũng không phát ra âm thanh, thập phần quỷ dị.
Vài phút sau bữa ăn, mọi người lục đục đi đến đại sảnh, Tiếu Vũ sơ lược kể lại cho mọi người chuyện xảy ra hôm qua, khi nhắc đến cái tên Matilda đó, anh thoáng ngừng lại một chút, nhưng dường như lại không ai để ý thấy, đối với cái tên này cũng không có chút khái niệm nào.
Tất cả mọi người sau khi nghe xong câu chuyện phản ứng cũng không khác Châu Đông lúc sáng là mấy, Trương Nhiễm An cũng không nhịn được run lẩy bẩy.
"Hôm nay trở về tôi sẽ lấy hết quần áo ra để ở ngoài, sẽ không bao giờ mở cánh cửa tủ đó ra nữa"
Mọi người ai cũng có suy nghĩ tương tự, cũng không biết nên nói là do Tiếu Vũ thật sự có bản lĩnh hay chỉ là may mắn, nhưng không ai có thể chắc chắn trong tình huống đó đổi lại là mình đều có thể giống anh ta lành lặn trở ra.
Lỡ như không ra được, lỡ như vĩnh viễn bị giam cầm tại nơi lao ngục tối đen đó, cơ thể rồi sẽ phân hủy chỉ còn bộ xương, cuối cũng trở thành một trong số bọn họ, chờ đợi người khác lại lần nữa tiến vào.
Không cần phải nói đây là chuyện muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng, giờ phút này họ mới cảm nhận được cái chết thật sự đang tiến đến bên họ rất gần.
"Tôi muốn đi xem xung quanh một vòng, mọi người chia nhau ra hành động, buổi trưa trước giờ ăn quay trở lại cung cấp thông tin" Người nói là Khuynh Tiểu Mao, cậu ta từ sáng tới giờ vẻ mặt đều rất gấp gáp, chân mày chau lại thành một đoàn.
Châu Đông vỗ vỗ vai cậu: "Đừng quá căng thẳng, tôi đi cùng với cậu"
Khuynh Tiểu Mao nhìn nhìn Châu Đông, cũng miễn cưỡng cười cười, cậu là người hiểu rõ hơn ai hết, càng về gần những ngày cuối cùng, quy tắc càng trở nên hỗn loạn.
Mặc dù chỉ mới trải qua một đêm, nhưng cảm giác bất an này cứ mãi cuốn lấy Khuynh Tiểu Mao, quan trọng hơn hết tới tận bây giờ cũng không có một chút manh mối
Những người xuất hiện lần này, toàn bộ đều là người mới, không một ai chỉ dẫn, không một ai nói với họ bọn họ phải làm như thế nào, mỗi một bước đi đều như mò mẫm trong bóng tối.
"Được rồi, đi cùng nhau đi, thuận tiện có thể chia sẻ một ít thông tin tôi tìm được"
Thế là 13 người họ chia thành bốn nhóm, Khuynh Tiểu Mao, Châu Đông cùng Tiếu Vũ một nhóm.
cô gái tên Trương Nhiễm An, Lưu Ôn Nhu, Tương Nhã cùng một thanh niên khác tên Đinh Triết một nhóm, những người còn lại cũng tự động chia ra tìm kiếm.
Châu Đông: "Cố gắng đừng tách nhau ra, nếu tìm thấy gì đáng ngờ thì ghi chép lại, buổi trưa chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ những gì tìm được"
Trương Nhiễm An nhìn Châu Đông, giọng nói mang theo ngữ khí bất an:" Tất cả chúng ta rồi sẽ thoát ra khỏi đây phải không?"
Tiếu Vũ:" Tôi cũng không dám chắc, nhưng chúng ta phải cố gắng, hy vọng mọi người lúc gặp nguy hiểm cũng hãy cố gắng bình tĩnh"
Mọi người gật gật đầu, lục đục giải tán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook