An Offer Of A Gentleman
-
Chương 8
Như em đã nói, tưởng chàng là sói xấu xa còn nàng là cừu trắng thơ ngây, hóa ra nàng cũng vào hàng mèo già hóa cáo chứ chẳng đùa. Hì đây bằng chứng đầu tiên đây ạ
Dường như thật khó để bước hai bước trong một buổi dạ vũ London vào những ngày này mà không nghe thấy các vị phu nhân than vãn về việc khó khăn thế nào để tìm một người hầu tốt. Thật sự, Bổn tác giả nghĩ rằng Phu nhân Featherington và Quí bà Penwood đã thổi bay cả buổi hòa nhạc Smythe-Smith tuần trước. Có vẻ như Quí bà Penwood đã trộm mất cô hầu phòng của Phu nhân Featherington ngay trước mũi của bà ấy vào một tháng trước, với lời hứa hẹn có lương cao và cho thêm váy áo thừa. (Nên chú ý rằng Phu nhân Featherington cũng cho cô gái tội nghiệp đó váy áo thừa, nhưng bất kỳ ai đã từng được chiêm ngưỡng những bộ váy áo của mấy cô con gái nhà Featherington cũng sẽ hiểu được rằng tại sao cô hầu phòng đó lại không xem việc nhận quần áo thừa của Phu Nhân Featherington là một lợi ích.)
Tuy nhiên, câu chuyện đâm ra ly kỳ hơn, khi mà cô hầu phòng trong câu chuyện trên đã trốn về lại chỗ Phu Nhân Featherington, xin được thuê lại. Có vẻ như quan niệm của Quí bà Penwood về một cô hầu phòng bao gồm luôn cả những nhiệm vụ của một cô hầu rửa bát, quét dọn rồi cả nấu ăn nữa.
Có ai đó phải nói với người đàn bà đó rằng một cô gái không thể kiêm công việc của ba người mới được.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 2 tháng 5 năm 1817.
"Chúng ta sẽ phải nhóm lửa," Benedict nói, "và làm ấm người trước khi bất kỳ ai trong hai chúng ta lên giường. Ta không cứu cô từ chỗ Cavender để cô có thể chết vì bệnh cúm đâu."
Sophie nhìn chàng ho một đợt mới, cơn ho khiến cơ thể chàng co giật và buộc chàng phải gập người xuống để ho.
"Nói lại chứ, ngài Bridgerton," nàng không thể ngăn mình bình luận được, "nhưng trong hai người chúng ta, tôi nghĩ ngài là người dễ chết vì bệnh cúm hơn."
"Cứ thế đi," chàng hổn hển, "và ta bảo đảm với cô rằng ta chẳng có khao khát chết vì cúm đâu. Vì vậy –" Chàng lại gập người xuống lần nữa khi cơn ho hoành hành.
"Ngài Bridgerton ?" Sophie hỏi, sự lo lắng đượm lên trong giọng nàng.
Chàng khó nhọc nuốt khan và chỉ vừa đủ xoay sở để nói, "Cứ giúp ta nhóm lửa trước khi ta ho đến chết đi."
Chân mày của Sophie nhíu lại vì lo sợ. Những cơn ho của chàng dường như càng ngày càng mau hơn, và mỗi lần chàng ho chúng lại càng sâu và dữ dội hơn, như thể chúng phát từ sâu tận trong lồng ngực chàng.
Nàng nhóm lửa dễ dàng; nàng chắc chắn là đã có đủ kinh nghiệm để làm công việc này mà, ngay sau đó cả hai người đều hơ tay thật gần trước ngọn lửa.
"Ta không cho rằng chỗ váy áo dư của cô còn khô được đâu," Benedict nói, hướng đầu về phía cái túi hành lý nhỏ của Sophie.
"Tôi cũng thế," nàng rầu rĩ đáp. "Nhưng chẳng sao đâu ạ. Nếu tôi đứng đây đủ lâu, tôi sẽ khô người nhanh thôi."
"Đừng có ngốc thế," chàng giễu, quay lưng lại để ngọn lửa làm ấm đằng lưng chàng. "Ta chắc rằng ta có thể tìm cho cô cái gì đó để thay."
"Ngài có váy áo phụ nữ ở đây ?" nàng nghi nghi hỏi.
"Cô không quá kiểu cách đến mức cô không chịu được khi phải mặc quần ống túm và áo sơ mi đấy chứ ?"
Cho đến ngay giây phút đó, Sophie có lẽ là kiểu cách đúng như vậy, nhưng khi chàng nói thế, nó dường như hơi ngốc ngốc chút.
"Tôi cho rằng là không," nàng nói. "Quần áo khô nghe có vẻ rất lôi cuốn."
"Tốt," chàng nói. "Tại sao cô không đi nhóm lửa trong lò sửa của hai căn phòng ngủ trong khi ta tìm quần áo mặc cho cả hai chúng ta ?"
"Tôi có thể ở lại trong phòng dành cho người hầu," Sophie nhanh chóng đáp.
"Không cần thiết," chàng nói, sải chân bước khỏi căn phòng và ra dấu cho nàng theo sau. "Ta có phòng thừa, và cô thì không phải là người hầu ở đây."
"Nhưng tôi là một người hầu," nàng chỉ ra, nhanh chóng theo sau chàng.
"Vậy thì cứ làm những gì cô muốn đi." Chàng bắt đầu bước lên cầu thang, nhưng phải dừng lại giữa chừng để ho. "Cô có thể tìm thấy một cái căn phòng bé tý ở chỗ dành cho người hầu với một giường vừa hẹp vừa cứng, hoặc cô có thể tận dụng phòng ngủ dành cho khách của ta, với những cái nệm và chăn lông vũ mềm mại."
Sophie biết rằng nàng nên nhớ chỗ đứng của mình trong thế giới này và thẳng tiến về phía cái cầu thang hướng lên phần gác mái, nhưng Chúa trên cao, một cái nệm và chăn lông nghe có vẻ như là thiên đường vậy. Nàng không hề được ngủ trong những thứ đồ tiện nghi như thế trong nhiều năm rồi. "Ừm tôi sẽ tìm phòng ngủ dành cho khách vậy," rồi nàng thêm vào. "Er, cái phòng nào nhỏ nhất ấy."
Một nửa miệng của Benedict nhếch lên thành một cái nụ cười kiểu ta - đã - bảo - rồi - mà. "Cứ việc chọn phòng nào mà cô thích. Nhưng không phải cái kia đâu nhé," chàng đáp, chỉ về phía cái phòng ngủ thứ hai bên trái. "Phòng đó là của ta đấy."
"Tôi sẽ nhóm lò sưởi ngay lập tức," nàng nói. Chàng cần được ấm hơn là nàng, và bên cạnh đó, nàng cực kỳ tò mò không biết bên trong phòng ngủ của chàng như thế nào. Tính cách của một người được phản ánh rất nhiều qua phòng ngủ của anh ta mà. Tất nhiên là, nàng nhăn nhó nghĩ, nếu người đó có đủ tiền bạc để trang trí theo cách mà họ thích. Sophie chân thành nghi ngờ rằng có ai đó có thể nói bất kỳ điều gì đó về nàng từ cái phòng trên gác mái tý xíu trong nhà Cavender của nàng - ngoại trừ thực tế rằng nàng nghèo kinh khủng.
Sophie để cái túi nhỏ của mình trong hành lang và phấn khích bước vào trong phòng ngủ của Benedict. Nó là một căn phòng đáng yêu, ấm áp, nam tính và rất dễ chịu. Bất chấp thực tế Benedict đã nói rằng chàng ít khi ở lại đây, nơi này vẫn có tất cả những thứ đồ phụ tùng riêng nằm trên bàn giấy và bàn ăn - những bức tiểu họa mang hình anh em trai và các cô em gái của chàng, những cuốn sách bìa da bóng bẩy, và thậm chí là cả một cái bát thủy tinh nho nhỏ chứa đầy những .... sỏi ?
"Lạ nhỉ," Sophie lẩm nhẩm, bước về phía trước dù nàng biết nàng đang cực kỳ tò mò khiếm nhã.
"Mỗi viên đều mang một ý nghĩa riêng," giọng nói trầm sâu cất lên từ phía sau nàng. "Ta đã sưu tập chúng từ -" Chàng ngừng để ho. "Từ khi ta còn là một đứa nhóc."
Mặt Sophie đỏ bừng vì bị bắt tại trận khi đang trơ trẽn rình mò như thế, nhưng sự tò mò trong nàng vẫn chưa nguôi, vì vậy nàng nhặt một viên sỏi lên. Nó có màu hồng nhạt với đường vân màu xám chạy ngang. "Thế viên này có nghĩa gì ?"
"Ta nhặt nó khi đang đi bộ," Benedict khẽ khàng nói. "Đó là ngày cha ta mất."
"Ô !" Sophie thả rơi viên đá xuống sàn nhà như thể nó là cái lò nung vậy. "Tôi rất tiếc, thưa ngài."
"Đó là từ lâu lắm rồi."
"Tôi vẫn rất tiếc."
Chàng cười buồn. "Ta cũng thế." Rồi chàng lại bật ho, dữ dội đến nỗi chàng phải tựa mình vào tường.
"Ngài cần được làm ấm," Sophie mau chóng nói. "Tôi sẽ nhóm lửa ngay."
Benedict quăng môt bọc quần áo lên giường. "Của cô," chàng đơn giản nói.
"Cám ơn ngài," nàng cất tiếng, giữ sự chú ý của mình tập trung vào cái lò sưởi nhỏ.
Thật là nguy hiểm khi đứng cùng phòng với chàng. Nàng không nghĩ chàng sẽ lợi dụng nàng; chàng quá đứng đắn để mà có thể làm điều gì đó xấu xa với một người đàn bà chàng chẳng biết rõ gì nhiều. Không, cái nguy hiểm là nằm ở nàng cơ. Thẳng thắn mà nói, nàng kinh hoàng khi nghĩ đến việc lỡ như nàng ở bên cạnh chàng nhiều quá nàng có thể sẽ ngã lộn nhào và rơi vào lưới tình với chàng.
Và khi đó nàng sẽ được gì ?
Không gì cả ngoài một trái tim tan vỡ.
Sophie lúi húi làm việc quanh cái lò sưởi sắt nhỏ đó trong vài phút, cho đến khi nàng chắc chắn rằng lửa sẽ không bị lụi mất nàng mới dừng tay. "Đó," nàng cất tiếng, thỏa mãn vì công việc của mình. Rồi nàng đứng dậy, hơi nhoi nhói ở lưng khi nàng duỗi nhẹ và quay người lại. "Cái đó sẽ - Ôi trời ơi !"
Benedict Bridgerton đứng đó, trông xanh đến không thể xanh hơn.
"Ngài vẫn ổn chứ ?" nàng hỏi, vội vàng đến bên cạnh chàng.
"Không ổn lắm," chàng líu nhíu, nặng nề tựa lưng vào cái cột giường. Chàng trông như người say vậy, nhưng Sophie vẫn luôn ở bên chàng trong suốt ít nhất hai giờ qua, và nàng biết rằng chàng không hề uống ngụm rượu nào.
"Ngài cần phải vào giường nằm," nàng nói, suýt ngã dưới sức nặng cơ thể chàng khi chàng quyết định dựa vào người nàng thay vì cái cột giường.
Chàng lại còn cười toe nữa chứ. "Cô có vào cùng không ?"
Nàng loạng choạng. "Bây giờ thì tôi biết chắc chắn ngài sốt nặng rồi."
Chàng giơ tay chàng để tự sờ vào trán mình, nhưng thay vì thế chàng lại đập thẳng vào mũi chàng. "Au !" chàng thét.
Sophie nhăn nhó thương hại.
Cuối cùng tay chàng cùng rờ lên được trán chàng. "Hmmm, có lẽ ta hơi nóng một tý."
Chuyện này khiến nàng có cảm giác hơi quen quen, nhưng hiện thời sức khỏe của chàng đang bị đe dọa nghiêm trọng, vì vậy Sophie rướn người và chạm tay vào trán chàng. Nó không nóng đến mức bỏng cả ra, nhưng chắc chắn nó cũng chẳng mát mẻ tý nào cả. "Ngài cần phải cởi chỗ quần áo ướt đó ra," nàng nói. "Ngay lập tức."
Benedict nhìn lom lom xuống, rồi mắt chớp chớp như thể ngạc nhiên trước hình ảnh chỗ quần áo ướt sũng trên người chàng. "Đúng vậy," chàng trầm ngâm lầm bầm. "Đúng vậy, ta nghĩ là ta cần làm thế đấy." Những ngón tay chàng chạm tới những cái khuy, nhưng mấy ngón tay ấy ẩm, lạnh và tê, chúng cứ trượt và chẳng làm gì ra hồn cả.
Cuối cùng chàng buông vai và nhìn nàng bất lực, "Ta chẳng làm được."
"Ôi trời. Đây, để tôi ..." Sophie vươn tay để cởi khuy áo cho chàng, rồi ngay lập tức bồn chồn giật tay ra, cuối cùng nàng nghiến răng và lại vươn tay lần nữa. Nàng cố nhanh chóng cởi cho xong, và cố gắng hết sức để không nhìn vào từng phần da chàng đang dần lộ ra. "Gần xong rồi," nàng lầm bầm. "Một lúc nữa thôi."
Chàng chẳng nói gì đáp lại cả, vì vậy nàng ngước nhìn lên. Mắt chàng nhắm và toàn bộ cơ thể chàng thì đang lắc lư. Nếu không phải chàng đang đứng, thì nàng đã thề rằng chàng đang ngủ rồi.
"Ngài Bridgerton ?" nàng khẽ hỏi. "Ngài Bridgerton !"
Đầu Benedict giật mạnh lên.
"Gì ? Cái gì cơ ?"
"Ngài ngủ gật."
Chàng bối rối chớp mắt. "Chuyện đó không tốt sao ?"
"Ngài không thể ngủ mà vẫn mặc quần áo ướt được."
Chàng nhìn xuống. "Sao áo ta lại mở ra hết thế này ?"
Sophie lờ đi câu hỏi ngốc đó, và đẩy chàng cho đến khi chàng đứng sát cái giường.
"Ngồi xuống," nàng ra lệnh.
Giọng nàng chắc phải hách dịch lắm, bởi chàng ngay lập tức ngoan ngoãn làm theo. "Ngài có gì đó khô để thay không ?" nàng hỏi.
Chàng nhún người để cái áo sơ mi rơi ra, hạ cánh thành đống xuống sàn nhà. "Chẳng bao giờ mặc quần áo đi ngủ."
Sophie cảm thấy cái dạ dày mình lảo đảo. "Thì, tối nay tôi nghĩ ngài nên – Ngài đang làm cái gì thế hả ?"
Chàng nhìn lên nàng như thể nàng vừa mới hỏi câu hỏi khùng nhất trên thế giới. "Cởi quần ra chứ còn gì nữa."
"Ít nhất ngài không thể đợi đến khi tôi quay lưng lại được sao ?"
Chàng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn lại chằm chằm.
Rồi chàng lại chằm chằm nhìn nữa. Cuối cùng, chàng nói. "Sao ?"
"Sao cái gì cơ ?"
"Thế cô có định quay lưng lại không đấy ?"
"Oh !" nàng hét, quay ngoắt người lại như thể có ai đó vừa đốt lửa dưới chân nàng.
Benedict lắc đầu chán nản khi chàng ngồi trên mép giường và kéo tất ra khỏi chân. Chúa cứu giúp. Cô ta là một người hầu, Chúa ạ. Kể cả khi cô ta là một trinh nữ - và theo lối ứng xử của cô ta, chàng cho rằng cô ta đúng là một trinh nữ - thì cô ta chắc chắn đã từng phải thấy cơ thể đàn ông rồi chứ. Những người hầu cứ luôn xông xổng bước vào phòng mà chẳng gõ cửa gì cả, mang theo những cái khăn tắm và ga trải giường và những thứ linh tinh khác. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng cô ta lại chưa bao giờ từng vô tình va phải một người đàn ông khỏa thân bao giờ.
Chàng tuột quần ra – đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng lắm đâu nhé, khi xem xét đến việc cái quần chết dẫm ấy vẫn còn ẩm lắm và chàng đã gần như phải bóc chúng ra khỏi da chàng.
Khi chàng đã hoàn toàn trần trụi, chàng cong cong nhướng mày về phía lưng của Sophie. Nàng đang đứng đó cứng như cái cột, hai bàn tay nàng nắm chặt cứng lại bên hông.
Trong ngạc nhiên, chàng nhận ra rằng bóng dáng nàng làm chàng mỉm cười.
Chàng bắt đầu cảm thấy hơi lờ đờ, và chàng phải mất hai lần thử trước khi có khả năng nhấc chân đủ cao để trèo lên giường. Với một nỗ lực đáng kể chàng dướn người về phía trước vơ lấy cái mép chăn, lôi nó đắp lên người chàng. Rồi sau đó, hoàn toàn kiệt sức, chàng lún xuống nệm và rên rỉ.
"Ngài ổn chứ ?" Sophie gọi.
Chàng cố nói "Ổn," nhưng từ ngữ phát ra giống như là tiếng "Ommph" hơn.
Chàng nghe thấy nàng di chuyển, và khi chàng dồn đủ sức lực để nâng mý mắt nặng trĩu của chàng lên, chàng nhìn thấy nàng bước đến bên cạnh giường. Nàng trông có vẻ lo lắng.
Vì một vài lý do nào đó điều đó dường như thật ngọt ngào. Đã khá lâu rồi từ khi có một người đàn bà không cùng huyết thống nào đó lo lắng cho sức khỏe của chàng.
"Ta ổn," chàng lẩm nhẩm, cố tặng cho nàng một nụ cười bảo đảm. Nhưng giọng chàng nghe như thể nó đến từ một đường hầm vừa dài vừa hẹp vậy. Chàng vươn người và kéo mạnh tai mình. Miệng chàng có vẻ vẫn nói ổn đấy chứ ; vấn đề chắc chắn phải xuất phát từ tai chàng.
"Ngài Bridgerton ? Ngài Bridgerton ?"
Chàng lại cố mở mắt ra lần nữa. "Đi ngủ đi," chàng lầu bầu thốt ra. "Làm khô người nữa."
"Ngài có chắc không ?"
Chàng gật. Thật quá nhọc để nói.
"Được rồi. Nhưng tôi sẽ để cửa phòng ngài mở. Nếu ngài có cần gì, cứ gọi tôi."
Chàng lại gật. Hoặc ít nhất là cố để gật. Rồi chàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Sophie phải mất gần mười lăm phút để chuẩn bị giường cho chính nàng. Một nguồn năng lượng quá độ giữ nàng tiếp tục hoạt động khi nàng thay quần áo khô và nhóm lò sưởi trong phòng nàng, nhưng khi đầu nàng ngả được xuống gối, nàng cảm thấy xương cốt nhức mỏi, cơ thể rã rời.
Hôm nay là một ngày dài đằng đẵng, nàng chếnh choáng nghĩ. Một ngày thật sự rất dài, buổi sáng thì bận rộn với những việc trong nhà, rồi chạy quanh ngôi nhà để thoát khỏi Cavender và những gã bạn của hắn ... Mí mắt nàng sụp xuống. Thực sự hôm nay là một ngày dài không tưởng, và ....
Sophie ngồi bật dậy, tim nàng đập thình thịch. Lửa trong lò sưởi gần tắt, nàng chắc đã phải ngủ say như chết. Nàng vốn đã mệt kinh khủng mà, dù vậy, chắc phải có gì đó làm nàng bật dậy. Có phải là Benedict ? Có phải chàng vừa mới gọi ? Lúc nàng rời khỏi phòng chàng, chàng trông không ổn lắm, nhưng chàng cũng không có vẻ là ốm quá nặng.
Sophie nhảy khỏi giường, với tới một cây nến, rồi lao ra khỏi cửa phòng nàng, giữ chặt lấy cái eo quần mà Benedict đã cho nàng mượn khi chúng bắt đầu trượt xuống khỏi hông nàng. Khi nàng ra đến ngoài hành lang nàng nghe thấy âm thanh đã khiến nàng bật dậy.
Nó là một tiếng rên sâu, theo sau đó là những tiếng đập quẫy, và kèm theo những tiếng rên mà chỉ có thể gọi là những tiếng thút thít.
Sophie lao vào phòng của Benedict, hơi dừng lại chỗ cái lò sưởi để thắp nến lên. Chàng đang nằm dài trên giường, gần như bất động. Sophie vội tiến về phía chàng, mắt nàng tập trung vào ngực chàng. Nàng biết chàng không thể nào chết rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy ổn hơn khủng khiếp khi nàng nhìn thấy ngực chàng nhịp nhàng phồng lên rồi xẹp xuống.
"Ngài Bridgerton ?" nàng thì thầm. "Ngài Bridgerton ?"
Không có phản ứng gì.
Sophie đến gần hơn, hơi cúi người xuống phía mép giường. "Ngài Bridgerton ?"
Tay chàng đột nhiên giơ lên và chộp lấy bả vai nàng, khiến nàng mất thăng bằng và kéo nàng ngã xuống giường.
"Ngài Bridgerton !" Sophie thét lên. "Bỏ ra !"
Nhưng chàng bắt đầu lăn lộn và kêu rên, và có một lượng nhiệt tỏa ra từ cơ thể chàng đủ để Sophie biết rằng chàng đang sốt cao.
Bằng cách nào đó nàng xoay xở được để thoát ra khỏi vòng tay chàng, và nhào ra khỏi giường trong khi chàng tiếp tục lăn lộn và giẫy, lẩm nhẩm những từ ngữ chẳng rõ nghĩa.
Sophie chờ đến khi chàng yên đi, rồi giơ tay chạm lên trán chàng. Nó nóng kinh khủng.
Nàng cắn môi dưới khi cố quyết định xem nên làm gì. Nàng chẳng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, nhưng có lẽ nàng nên hạ nhiệt cho chàng. Mặt khác, những căn phòng dành cho người bệnh có vẻ luôn được giữ ấm, thoáng khí, nên có lẽ ...
Benedict lại bắt đầu quẫy đạp lần nữa, và rồi, tự nhiên chàng lẩm bẩm, "Hôn ta đi."
Sophie thả tay quên mất việc giữ lấy cái quần nàng đang mặc, một hệ quả tất yếu cái quần tuột thẳng xuống sàn nhà. Nàng ré lên trong kinh hoàng khi nàng nhanh chóng cúi xuống để kéo cái quần lên. Tay phải nắm chặt cạp quần, tay trái nàng vươn ra để vỗ vỗ tay chàng. "Ngài chỉ đang mơ thôi, ngài Bridgerton," nàng nói với chàng.
"Hôn ta đi," chàng lập lại. Nhưng không hề mở mắt.
Sophie cúi xuống gần hơn. Ngay cả dưới ánh nến mờ mờ nàng vẫn có thể thấy tròng mắt chàng đảo liên tục dưới lớp mi mắt. Thật là kỳ dị, nàng nghĩ, khi nhìn thấy một ai khác ngủ mơ.
"Chết tiệt đi !" đột nhiên chàng hét. "Hôn ta !"
Sophie bật lùi lại vì bất ngờ, rồi nàng hấp tấp đặt cây nến xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường. "Ngài Bridgerton, tôi ..." nàng bắt đầu nói, hoàn toàn với ý định giải thích tại sao nàng thậm chí còn không thể nghĩ đến việc hôn chàng, nhưng rồi nàng nghĩ --- Tại sao không ?
Tim nàng đập điên cuồng, nàng cúi xuống và lướt một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào, nhẹ hẫng lên môi chàng.
"Em yêu chàng," nàng thầm thì trong hơi thở. "Em vẫn luôn yêu chàng."
Cho sự nhẹ nhõm không ngớt của Sophie, chàng không hề động đậy. Đó không phải loại khoảnh khắc mà nàng muốn chàng nhớ ra vào buổi sáng đâu. Nhưng rồi, ngay khi nàng tin rằng chàng đã quay lại với giấc ngủ sâu, đầu chàng lại bắt đầu quay ngoắt từ phía bên này sang bên kia, để lại những chỗ lõm sâu hằn trên cái gối lông của chàng.
"Nàng đi đâu vậy ?" chàng lẩm bẩm không ngớt, giọng chàng khản đặc. "Nàng đi đâu vậy ?"
"Ở ngay đây," Sophie đáp.
Chàng mở mắt ra, và trong những giây phút tỉnh táo nhất xuất hiện, khi chàng nói, "Không phải cô." Rồi mắt chàng lại nhắm lại và đầu chàng lại tiếp tục quay từ bên này sang bên kia.
"Tốt thôi, dù sao tôi là tất cả những gì ngài có bây giờ," Sophie làu bàu. "Đừng đi đâu hết đấy nhé," nàng nói với một tiếng cười lo lắng. "Tôi sẽ quay lại ngay."
Và rồi, với trái tim đập liên hồi vì lo sợ và hồi hộp, nàng chạy ra khỏi căn phòng.
Có một điều Sophie học được trong những ngày làm hầu gái, đó là hầu hết những ngôi nhà đều được xây dựng bố trí theo gần một kiểu. Đó là lý do giúp nàng chẳng gặp rắc rối gì hết trong việc tìm những tấm ga trải giường để thay cho những tấm đã bị mồ hôi của Benedict làm ẩm hết. Nàng cũng lấy được cả một bình đầy nước lạnh và vài cái khăn bông nhỏ để thấm ướt trán chàng.
Đến khi nàng quay lại phòng ngủ của chàng, nàng thấy chàng lại nằm bất động, nhưng hơi thở của chàng thì nông và dốc. Sophie vươn tay và lại chạm vào trán chàng lần nữa. Nàng không chắc lắm, nhưng với nàng dường như trán chàng càng ngày càng ấm hơn.
Ôi, trời ơi. Thế này chẳng hay rồi, và nàng thì lại chẳng có chút kinh nghiệm chăm sóc người ốm nào. Araminta, Rosamund, và Posy thì chưa bao giờ từng bị ốm cả, gia đình nhà Cavender cũng rất khỏe mạnh. Người bệnh duy nhất mà nàng từng chăm sóc là mẹ của Bà Cavender, người không có khả năng đi được. Nhưng nàng chưa bao giờ từng chăm sóc người nào bị sốt cả.
Nàng ngâm mấy cái khăn vào bình nước, rồi vắt kiệt. "Cái này sẽ giúp ngài thấy dễ chịu hơn một chút," nàng khẽ nói, cẩn trọng đặt cái khăn lên trán chàng. Rồi nàng nói thêm, trong chất giọng không chắc chắn lắm. "Ít nhất tôi hy vọng là thế."
Chàng còn chẳng hề nhúc nhích khi nàng chạm vào chàng với cái khăn lạnh. Sophie coi đó là một dấu hiệu tốt, và lại ngâm nước một cái khăn khác. Nàng chẳng biết nên đặt nó vào đâu cả. Đặt vào ngực chàng thì có vẻ không đúng lắm, và nàng thì chắc chắn sẽ không định để cho cái chăn trượt xuống thấp hơn dưới eo chàng đâu, à trừ khi chàng đứng trước ngưỡng cửa của cái chết thì còn có thể (mà ngay cả thế, nàng cũng không chắc mình có thể làm gì đó với cái phần ở dưới đó để làm chàng khỏe lại được đâu nhé.) Cuối cùng nàng đặt nó bên dưới tai chàng, và một chút ở bên cạnh cổ chàng.
"Ngài có thấy dễ chịu hơn không ?" nàng hỏi, không mong chờ bất kỳ câu trả lời nào nhưng chẳng hiểu thế nào, nàng lại vẫn cứ tiếp tục cuộc đàm thoại một bên này. "Tôi thực sự chẳng biết gì nhiều về việc chăm sóc người bệnh, nhưng tôi thấy dường như ngài có vẻ cần cái gì đó lành lạnh đặt lên trán ngài. Tôi biết nếu tôi bị ốm, tôi sẽ cảm thấy thế."
Chàng cứ nhúc nhích không ngừng nghỉ, lảm nhảm cái gì đó.
"Thật sao ?" Sophie đáp, cố mỉm cười nhưng thất bại thảm hại. "Tôi vui vì ngài thấy thế."
Chàng lại lảm nhảm thêm cái gì đó.
"Không," nàng nói, vỗ nhẹ vào cái khăn lạnh đặt chỗ tai chàng, "Tôi đồng ý với cái mà ngài nói đầu tiên ấy." Chàng lại bất động
"Tôi sẽ vui lòng xem xét lại vấn đề đó," nàng nói thêm đầy lo ngại.
"Làm ơn, đừng để bụng nhé." Chàng còn chẳng nhúc nhích một cái móng tay.
Sophie thở dài. Tự đàm thoại với một người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự thế này có vẻ như ngốc nghếch quá. Nàng nâng cái khăn mà nàng đã đặt lên trán chàng và chạm vào da chàng. Khá là lạnh và ẩm. Lạnh, ẩm nhưng vẫn ấm, đó đúng là một sự kết hợp lạ lùng mà nàng chưa bao giờ từng nghĩ có thể xảy ra cả.
Nàng quyết định lúc này nên bỏ cái khăn ra khỏi trán chàng, và đặt nó lên trên cái nắp bình. Có vẻ như nàng chẳng làm được gì nhiều cho chàng vào lúc này, vì vậy Sophie duỗi chân và chậm rãi bước loanh quanh trong phòng chàng, trơ tráo nhìn ngó mọi thứ. Những bức tiểu họa là điểm dừng đầu tiên của nàng. Có chín bức được đặt trên bàn viết ; Sophie phỏng đoán đó là hình của cha mẹ chàng và bảy anh em gái nhà chàng. Nàng bắt đầu xếp hình anh chị em chàng theo thứ tự tuổi của họ, nhưng rồi nàng phát hiện ra những bức tiểu họa có vẻ như là không được vẽ trong cùng một thời điểm, vì vậy nàng có thể nhìn thấy sự giống nhau giữa anh trai chàng khi ngài ấy ở độ tuổi mười lăm và em trai chàng khi ngài ấy ở độ tuổi hai mươi.
Họ thật quá giống nhau, tất cả họ, với cùng mái tóc nâu đậm, khuôn miệng rộng, và kể cả cấu trúc xương mặt nữa. Nàng cố nhìn gần hơn để so sánh màu mắt nhưng thấy rằng nàng chẳng thể nhìn rõ được màu mắt trong những bức tiểu họa bởi ánh nến quá lờ mờ, hơn nữa, dù sao thì màu mắt cũng chẳng được vẽ kỹ trong những bức tiểu họa.
Sau những bức tiểu họa là cái bát đựng những viên đá của Benedict. Sophie nhặt vài viên lên, rồi lăn nhẹ chúng trong lòng bàn tay nàng. "Tại sao những viên đá này lại đặc biệt với chàng đến thế, em tự hỏi ?" nàng thì thầm, rồi đặt chúng lại cẩn thận trong cái bát. Với nàng chúng chỉ là những viên đá bình thường thôi, nhưng nàng cho rằng chúng có lẽ đặc biệt hơn với Benedict bởi chúng đại diện cho những kỷ niệm đặc biệt của chàng.
Nàng tìm thấy một cái hộp gỗ nhỏ mà nàng tuyệt đối chẳng thể nào mở ra ; Nó phải là một trong những cái hộp trò chơi đòi hỏi thủ thuật mà nàng từng nghe nói là đến từ Phương Đông. Và thứ gây tò mò nhất, đang dựa ngang bên cạnh cái bàn là một tập phác thảo to tướng, chứa đầy những bức vẽ thô, hầu hết là tranh phong cảnh nhưng cũng có thêm vào một vài bức chân dung. Có phải Benedict vẽ nên chúng không nhỉ ? Sophie liếc vào cuối mỗi bức vẽ. Cái chữ ký nho nhỏ cong queo rõ ràng là giống như hai chữ B.
Sophie hít thật sâu, một nụ cười tự động bừng sáng trên mặt nàng. Nàng chưa bao giờ từng mơ thấy rằng Benedict là một nghệ sĩ cả. Cũng chẳng bao giờ có một chút gì về điều này được đề cập đến trong Whistledown cả, có vẻ như cũng có những thứ mà vị phu nhân ấy chưa khám phá ra trong suốt nhiều năm qua.
Sophie kéo cái tập phác thảo gần lại cây nến và lật từng trang vẽ. Nàng định ngồi đó và dành ra cho mỗi bức đến khoảng mười phút ngắm nghía kỹ càng, nhưng như thế có vẻ là hơi xâm phạm khi xét nét những bức tranh của chàng kỹ đến thế. Nàng có lẽ định thử thanh minh cho tính tò mò của mình, nhưng theo một cách nào đó có lẽ cũng không xấu lắm khi liếc liếc qua một tý thôi.
Những bức phong cảnh rất phong phú. Một vài bức là về Nhà Tranh Của Ta (hay nàng nên gọi nó là Nhà Tranh Của Chàng nhỉ ?) và một vài bức khác vẽ về một ngôi dinh thự thật lớn, Sophie cho rằng nó là ngôi nhà vùng quê của nhà Bridgerton. Hầu hết những bức tranh phong cảnh không hề có những cấu trúc nhà cửa trong đó, chỉ là một con suối róc rách, một cái cây lao xao trước gió, hoặc một đồng cỏ mưa ẩm ướt. Và điều đáng kinh ngạc trong những bức vẽ của chàng chúng dường như bắt giữ được toàn bộ khoảnh khắc. Sophie có thể thề rằng nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trên con suối đó hoặc tiếng gió vi vu thổi qua những tán lá trên cái cây chàng vẽ.
Những bức chân dung thì ít hơn, nhưng Sophie lại thấy chúng đáng chú ý hơn rất nhiều. Có vài bức chắc chắn là vẽ về em gái chàng, và một vài bức chắc là khắc họa hình ảnh của mẹ chàng. Một trong những bức Sophie thích nhất là bức vẽ về một loại trò chơi ngoài trời nào đó. Có ít nhất năm Bridgerton đang cầm những cái vồ dài, và một trong những cô bé được miêu tả là đang đứng hàng đầu, mặt cô bé đang mím lại trong quyết tâm khi cô bé cố đánh quả bóng lăn qua một lỗ.
Có gì đó trong bức vẽ gần như khiến Sophie phì cười. Nàng có thể cảm nhận được thấy sự hứng khởi trong không gian, và nó càng khiến nàng mong muốn một gia đình cho riêng nàng.
Nàng nhìn lại về phía Benedict, vẫn đang ngủ yên vị trên giường chàng. Chàng có nhận ra mình may mắn đến thế nào khi được sinh ra trong một gia đình đông vui và tràn đầy yêu thương như vậy không ?
Với một cái thở dài, nàng lại lật thêm vài trang vẽ nữa cho đến khi nàng giở đến trang cuối của tập tranh. Bức phác họa cuối thật khác biệt với những bức khác, bởi nó hiện ra trong cảnh đêm, và người con gái trong bức vẽ đang nhấc tà váy quá chân cô ấy khi cô ấy chạy qua – Ôi Chúa ơi ! Sophie há hốc, sững sờ trong kinh ngạc. Đó là nàng ! Nàng dí sát bức vẽ gần với mặt mình. Chàng còn vẽ chi tiết cả những đường nét trên váy nàng - bộ váy tuyệt đẹp diệu kỳ màu bạc đó thuộc về nàng chỉ trong một buổi tối duy nhất - một cách hoàn hảo. Chàng thậm chí còn nhớ cả đôi găng tay dài quá khuỷu tay của nàng và chính xác đến từng chi tiết kiểu tóc nàng. Mặt nàng thì khó nhận ra hơn, nhưng dù sao chàng vốn cũng chưa từng nhìn rõ mặt nàng mà. Ừ thì, cho đến tận bây giờ.
Đột nhiên Benedict rên lên, và khi Sophie nhìn lên chàng nàng thấy chàng đang lăn lộn không ngừng trên giường. Nàng đóng tập tranh lại và đặt nó về chỗ cũ trước khi vội vàng đến bên cạnh chàng.
"Ngài Bridgerton ?" nàng khẽ nói. Nàng mong muốn đến tuyệt vọng được gọi chàng là Benedict. Đó là cách mà nàng nghĩ về chàng; đó là cái tên mà nàng đã luôn dùng để gọi chàng trong những giấc mơ suốt hai năm qua. Nhưng cái tên ấy lại tỏ vẻ quá thân tình và chắc chắn là không hợp với vị trí người hầu của nàng.
Mí mắt chàng yếu ớt mở ra.
"Ngài có cần gì không thưa ngài ?"
Chàng chớp chớp mắt thêm vài lần, và Sophie thì chẳng thể chắc chắn rằng chàng có nghe thấy nàng nói hay không. Chàng trông có vẻ thật lơ mơ, thậm chí nàng còn chẳng thể chắc chắn rằng chàng có thực sự nhìn thấy nàng không nữa.
"Ngài Bridgerton ?"
Chàng hé mắt nhìn. "Sophie," chàng nói giọng khản đặc, họng chàng thật quá khô và ngứa. "Cô người hầu."
Nàng gật. "Tôi đây. Ngài cần gì ?"
"Nước," chàng khản đặc.
"Có ngay đây ạ." Nàng vẫn đang ngâm mấy cái khăn trong bình nước, nhưng nàng quyết định bây giờ không phải lúc để mà kiểu cách, vì vậy nàng với tới cái cốc nàng mang lên từ bếp và múc đầy nó. "Của ngài đây," nàng nói, đưa nó cho chàng.
Những ngón tay chàng lẩy bẩy, vì vậy nàng không thả cái cốc ra khi chàng nâng cái cốc lên miệng chàng. Chàng nuốt vài ngụm, rồi thả phịch người xuống cái gối.
"Cảm ơn," chàng khẽ khàng.
Sophie vươn tay và chạm vào trán chàng. Nó vẫn khá ấm nóng, nhưng chàng có vẻ tỉnh táo, và vì vậy nàng quyết định rằng đó là dấu hiệu rằng cơn sốt đang giảm. "Tôi nghĩ ngài sẽ thấy khá hơn vào buổi sáng đấy."
Chàng cười. Không phải nụ cười lớn, không mạnh mẽ, nhưng chàng thực sự đã cười. "Chưa chắc đâu," chàng rền rĩ.
"Ừ thì, không hẳn là sẽ khỏi," nàng đáp, "nhưng tôi nghĩ ngài ít nhất sẽ thấy khá hơn lúc này."
"Thì chắc chắn là khó có thể tệ hơn được."
Nàng mỉm cười với chàng. "Ngài nghĩ ngài có thể lăn sang phía kia giường để tôi thay ga cho ngài không ?"
Chàng gật và làm như nàng hỏi, nhắm nghiền đôi mắt mỏi mệt của chàng khi nàng làm việc với cái giường của chàng. "Đó là một mánh khóe khéo đấy," chàng cất tiếng khi nàng làm xong.
"Mẹ của Bà Cavender thường hay đến thăm," Sophie giải thích. "Bà ấy bị liệt, vì vậy tôi phải học cách để thay ga giường mà không phải để bà ấy rời giường. Và nó cũng không phải khó nhiều cho lắm."
Chàng gật. "Ta quay lại ngủ đây."
Nàng trao cho chàng một cái vỗ vai khuyến khích. Nàng chỉ là không thể ngăn bản thân được. "Chàng sẽ thấy khỏe hơn vào buổi sáng," nàng thầm thì. "Em hứa."
Dường như thật khó để bước hai bước trong một buổi dạ vũ London vào những ngày này mà không nghe thấy các vị phu nhân than vãn về việc khó khăn thế nào để tìm một người hầu tốt. Thật sự, Bổn tác giả nghĩ rằng Phu nhân Featherington và Quí bà Penwood đã thổi bay cả buổi hòa nhạc Smythe-Smith tuần trước. Có vẻ như Quí bà Penwood đã trộm mất cô hầu phòng của Phu nhân Featherington ngay trước mũi của bà ấy vào một tháng trước, với lời hứa hẹn có lương cao và cho thêm váy áo thừa. (Nên chú ý rằng Phu nhân Featherington cũng cho cô gái tội nghiệp đó váy áo thừa, nhưng bất kỳ ai đã từng được chiêm ngưỡng những bộ váy áo của mấy cô con gái nhà Featherington cũng sẽ hiểu được rằng tại sao cô hầu phòng đó lại không xem việc nhận quần áo thừa của Phu Nhân Featherington là một lợi ích.)
Tuy nhiên, câu chuyện đâm ra ly kỳ hơn, khi mà cô hầu phòng trong câu chuyện trên đã trốn về lại chỗ Phu Nhân Featherington, xin được thuê lại. Có vẻ như quan niệm của Quí bà Penwood về một cô hầu phòng bao gồm luôn cả những nhiệm vụ của một cô hầu rửa bát, quét dọn rồi cả nấu ăn nữa.
Có ai đó phải nói với người đàn bà đó rằng một cô gái không thể kiêm công việc của ba người mới được.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 2 tháng 5 năm 1817.
"Chúng ta sẽ phải nhóm lửa," Benedict nói, "và làm ấm người trước khi bất kỳ ai trong hai chúng ta lên giường. Ta không cứu cô từ chỗ Cavender để cô có thể chết vì bệnh cúm đâu."
Sophie nhìn chàng ho một đợt mới, cơn ho khiến cơ thể chàng co giật và buộc chàng phải gập người xuống để ho.
"Nói lại chứ, ngài Bridgerton," nàng không thể ngăn mình bình luận được, "nhưng trong hai người chúng ta, tôi nghĩ ngài là người dễ chết vì bệnh cúm hơn."
"Cứ thế đi," chàng hổn hển, "và ta bảo đảm với cô rằng ta chẳng có khao khát chết vì cúm đâu. Vì vậy –" Chàng lại gập người xuống lần nữa khi cơn ho hoành hành.
"Ngài Bridgerton ?" Sophie hỏi, sự lo lắng đượm lên trong giọng nàng.
Chàng khó nhọc nuốt khan và chỉ vừa đủ xoay sở để nói, "Cứ giúp ta nhóm lửa trước khi ta ho đến chết đi."
Chân mày của Sophie nhíu lại vì lo sợ. Những cơn ho của chàng dường như càng ngày càng mau hơn, và mỗi lần chàng ho chúng lại càng sâu và dữ dội hơn, như thể chúng phát từ sâu tận trong lồng ngực chàng.
Nàng nhóm lửa dễ dàng; nàng chắc chắn là đã có đủ kinh nghiệm để làm công việc này mà, ngay sau đó cả hai người đều hơ tay thật gần trước ngọn lửa.
"Ta không cho rằng chỗ váy áo dư của cô còn khô được đâu," Benedict nói, hướng đầu về phía cái túi hành lý nhỏ của Sophie.
"Tôi cũng thế," nàng rầu rĩ đáp. "Nhưng chẳng sao đâu ạ. Nếu tôi đứng đây đủ lâu, tôi sẽ khô người nhanh thôi."
"Đừng có ngốc thế," chàng giễu, quay lưng lại để ngọn lửa làm ấm đằng lưng chàng. "Ta chắc rằng ta có thể tìm cho cô cái gì đó để thay."
"Ngài có váy áo phụ nữ ở đây ?" nàng nghi nghi hỏi.
"Cô không quá kiểu cách đến mức cô không chịu được khi phải mặc quần ống túm và áo sơ mi đấy chứ ?"
Cho đến ngay giây phút đó, Sophie có lẽ là kiểu cách đúng như vậy, nhưng khi chàng nói thế, nó dường như hơi ngốc ngốc chút.
"Tôi cho rằng là không," nàng nói. "Quần áo khô nghe có vẻ rất lôi cuốn."
"Tốt," chàng nói. "Tại sao cô không đi nhóm lửa trong lò sửa của hai căn phòng ngủ trong khi ta tìm quần áo mặc cho cả hai chúng ta ?"
"Tôi có thể ở lại trong phòng dành cho người hầu," Sophie nhanh chóng đáp.
"Không cần thiết," chàng nói, sải chân bước khỏi căn phòng và ra dấu cho nàng theo sau. "Ta có phòng thừa, và cô thì không phải là người hầu ở đây."
"Nhưng tôi là một người hầu," nàng chỉ ra, nhanh chóng theo sau chàng.
"Vậy thì cứ làm những gì cô muốn đi." Chàng bắt đầu bước lên cầu thang, nhưng phải dừng lại giữa chừng để ho. "Cô có thể tìm thấy một cái căn phòng bé tý ở chỗ dành cho người hầu với một giường vừa hẹp vừa cứng, hoặc cô có thể tận dụng phòng ngủ dành cho khách của ta, với những cái nệm và chăn lông vũ mềm mại."
Sophie biết rằng nàng nên nhớ chỗ đứng của mình trong thế giới này và thẳng tiến về phía cái cầu thang hướng lên phần gác mái, nhưng Chúa trên cao, một cái nệm và chăn lông nghe có vẻ như là thiên đường vậy. Nàng không hề được ngủ trong những thứ đồ tiện nghi như thế trong nhiều năm rồi. "Ừm tôi sẽ tìm phòng ngủ dành cho khách vậy," rồi nàng thêm vào. "Er, cái phòng nào nhỏ nhất ấy."
Một nửa miệng của Benedict nhếch lên thành một cái nụ cười kiểu ta - đã - bảo - rồi - mà. "Cứ việc chọn phòng nào mà cô thích. Nhưng không phải cái kia đâu nhé," chàng đáp, chỉ về phía cái phòng ngủ thứ hai bên trái. "Phòng đó là của ta đấy."
"Tôi sẽ nhóm lò sưởi ngay lập tức," nàng nói. Chàng cần được ấm hơn là nàng, và bên cạnh đó, nàng cực kỳ tò mò không biết bên trong phòng ngủ của chàng như thế nào. Tính cách của một người được phản ánh rất nhiều qua phòng ngủ của anh ta mà. Tất nhiên là, nàng nhăn nhó nghĩ, nếu người đó có đủ tiền bạc để trang trí theo cách mà họ thích. Sophie chân thành nghi ngờ rằng có ai đó có thể nói bất kỳ điều gì đó về nàng từ cái phòng trên gác mái tý xíu trong nhà Cavender của nàng - ngoại trừ thực tế rằng nàng nghèo kinh khủng.
Sophie để cái túi nhỏ của mình trong hành lang và phấn khích bước vào trong phòng ngủ của Benedict. Nó là một căn phòng đáng yêu, ấm áp, nam tính và rất dễ chịu. Bất chấp thực tế Benedict đã nói rằng chàng ít khi ở lại đây, nơi này vẫn có tất cả những thứ đồ phụ tùng riêng nằm trên bàn giấy và bàn ăn - những bức tiểu họa mang hình anh em trai và các cô em gái của chàng, những cuốn sách bìa da bóng bẩy, và thậm chí là cả một cái bát thủy tinh nho nhỏ chứa đầy những .... sỏi ?
"Lạ nhỉ," Sophie lẩm nhẩm, bước về phía trước dù nàng biết nàng đang cực kỳ tò mò khiếm nhã.
"Mỗi viên đều mang một ý nghĩa riêng," giọng nói trầm sâu cất lên từ phía sau nàng. "Ta đã sưu tập chúng từ -" Chàng ngừng để ho. "Từ khi ta còn là một đứa nhóc."
Mặt Sophie đỏ bừng vì bị bắt tại trận khi đang trơ trẽn rình mò như thế, nhưng sự tò mò trong nàng vẫn chưa nguôi, vì vậy nàng nhặt một viên sỏi lên. Nó có màu hồng nhạt với đường vân màu xám chạy ngang. "Thế viên này có nghĩa gì ?"
"Ta nhặt nó khi đang đi bộ," Benedict khẽ khàng nói. "Đó là ngày cha ta mất."
"Ô !" Sophie thả rơi viên đá xuống sàn nhà như thể nó là cái lò nung vậy. "Tôi rất tiếc, thưa ngài."
"Đó là từ lâu lắm rồi."
"Tôi vẫn rất tiếc."
Chàng cười buồn. "Ta cũng thế." Rồi chàng lại bật ho, dữ dội đến nỗi chàng phải tựa mình vào tường.
"Ngài cần được làm ấm," Sophie mau chóng nói. "Tôi sẽ nhóm lửa ngay."
Benedict quăng môt bọc quần áo lên giường. "Của cô," chàng đơn giản nói.
"Cám ơn ngài," nàng cất tiếng, giữ sự chú ý của mình tập trung vào cái lò sưởi nhỏ.
Thật là nguy hiểm khi đứng cùng phòng với chàng. Nàng không nghĩ chàng sẽ lợi dụng nàng; chàng quá đứng đắn để mà có thể làm điều gì đó xấu xa với một người đàn bà chàng chẳng biết rõ gì nhiều. Không, cái nguy hiểm là nằm ở nàng cơ. Thẳng thắn mà nói, nàng kinh hoàng khi nghĩ đến việc lỡ như nàng ở bên cạnh chàng nhiều quá nàng có thể sẽ ngã lộn nhào và rơi vào lưới tình với chàng.
Và khi đó nàng sẽ được gì ?
Không gì cả ngoài một trái tim tan vỡ.
Sophie lúi húi làm việc quanh cái lò sưởi sắt nhỏ đó trong vài phút, cho đến khi nàng chắc chắn rằng lửa sẽ không bị lụi mất nàng mới dừng tay. "Đó," nàng cất tiếng, thỏa mãn vì công việc của mình. Rồi nàng đứng dậy, hơi nhoi nhói ở lưng khi nàng duỗi nhẹ và quay người lại. "Cái đó sẽ - Ôi trời ơi !"
Benedict Bridgerton đứng đó, trông xanh đến không thể xanh hơn.
"Ngài vẫn ổn chứ ?" nàng hỏi, vội vàng đến bên cạnh chàng.
"Không ổn lắm," chàng líu nhíu, nặng nề tựa lưng vào cái cột giường. Chàng trông như người say vậy, nhưng Sophie vẫn luôn ở bên chàng trong suốt ít nhất hai giờ qua, và nàng biết rằng chàng không hề uống ngụm rượu nào.
"Ngài cần phải vào giường nằm," nàng nói, suýt ngã dưới sức nặng cơ thể chàng khi chàng quyết định dựa vào người nàng thay vì cái cột giường.
Chàng lại còn cười toe nữa chứ. "Cô có vào cùng không ?"
Nàng loạng choạng. "Bây giờ thì tôi biết chắc chắn ngài sốt nặng rồi."
Chàng giơ tay chàng để tự sờ vào trán mình, nhưng thay vì thế chàng lại đập thẳng vào mũi chàng. "Au !" chàng thét.
Sophie nhăn nhó thương hại.
Cuối cùng tay chàng cùng rờ lên được trán chàng. "Hmmm, có lẽ ta hơi nóng một tý."
Chuyện này khiến nàng có cảm giác hơi quen quen, nhưng hiện thời sức khỏe của chàng đang bị đe dọa nghiêm trọng, vì vậy Sophie rướn người và chạm tay vào trán chàng. Nó không nóng đến mức bỏng cả ra, nhưng chắc chắn nó cũng chẳng mát mẻ tý nào cả. "Ngài cần phải cởi chỗ quần áo ướt đó ra," nàng nói. "Ngay lập tức."
Benedict nhìn lom lom xuống, rồi mắt chớp chớp như thể ngạc nhiên trước hình ảnh chỗ quần áo ướt sũng trên người chàng. "Đúng vậy," chàng trầm ngâm lầm bầm. "Đúng vậy, ta nghĩ là ta cần làm thế đấy." Những ngón tay chàng chạm tới những cái khuy, nhưng mấy ngón tay ấy ẩm, lạnh và tê, chúng cứ trượt và chẳng làm gì ra hồn cả.
Cuối cùng chàng buông vai và nhìn nàng bất lực, "Ta chẳng làm được."
"Ôi trời. Đây, để tôi ..." Sophie vươn tay để cởi khuy áo cho chàng, rồi ngay lập tức bồn chồn giật tay ra, cuối cùng nàng nghiến răng và lại vươn tay lần nữa. Nàng cố nhanh chóng cởi cho xong, và cố gắng hết sức để không nhìn vào từng phần da chàng đang dần lộ ra. "Gần xong rồi," nàng lầm bầm. "Một lúc nữa thôi."
Chàng chẳng nói gì đáp lại cả, vì vậy nàng ngước nhìn lên. Mắt chàng nhắm và toàn bộ cơ thể chàng thì đang lắc lư. Nếu không phải chàng đang đứng, thì nàng đã thề rằng chàng đang ngủ rồi.
"Ngài Bridgerton ?" nàng khẽ hỏi. "Ngài Bridgerton !"
Đầu Benedict giật mạnh lên.
"Gì ? Cái gì cơ ?"
"Ngài ngủ gật."
Chàng bối rối chớp mắt. "Chuyện đó không tốt sao ?"
"Ngài không thể ngủ mà vẫn mặc quần áo ướt được."
Chàng nhìn xuống. "Sao áo ta lại mở ra hết thế này ?"
Sophie lờ đi câu hỏi ngốc đó, và đẩy chàng cho đến khi chàng đứng sát cái giường.
"Ngồi xuống," nàng ra lệnh.
Giọng nàng chắc phải hách dịch lắm, bởi chàng ngay lập tức ngoan ngoãn làm theo. "Ngài có gì đó khô để thay không ?" nàng hỏi.
Chàng nhún người để cái áo sơ mi rơi ra, hạ cánh thành đống xuống sàn nhà. "Chẳng bao giờ mặc quần áo đi ngủ."
Sophie cảm thấy cái dạ dày mình lảo đảo. "Thì, tối nay tôi nghĩ ngài nên – Ngài đang làm cái gì thế hả ?"
Chàng nhìn lên nàng như thể nàng vừa mới hỏi câu hỏi khùng nhất trên thế giới. "Cởi quần ra chứ còn gì nữa."
"Ít nhất ngài không thể đợi đến khi tôi quay lưng lại được sao ?"
Chàng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn lại chằm chằm.
Rồi chàng lại chằm chằm nhìn nữa. Cuối cùng, chàng nói. "Sao ?"
"Sao cái gì cơ ?"
"Thế cô có định quay lưng lại không đấy ?"
"Oh !" nàng hét, quay ngoắt người lại như thể có ai đó vừa đốt lửa dưới chân nàng.
Benedict lắc đầu chán nản khi chàng ngồi trên mép giường và kéo tất ra khỏi chân. Chúa cứu giúp. Cô ta là một người hầu, Chúa ạ. Kể cả khi cô ta là một trinh nữ - và theo lối ứng xử của cô ta, chàng cho rằng cô ta đúng là một trinh nữ - thì cô ta chắc chắn đã từng phải thấy cơ thể đàn ông rồi chứ. Những người hầu cứ luôn xông xổng bước vào phòng mà chẳng gõ cửa gì cả, mang theo những cái khăn tắm và ga trải giường và những thứ linh tinh khác. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng cô ta lại chưa bao giờ từng vô tình va phải một người đàn ông khỏa thân bao giờ.
Chàng tuột quần ra – đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng lắm đâu nhé, khi xem xét đến việc cái quần chết dẫm ấy vẫn còn ẩm lắm và chàng đã gần như phải bóc chúng ra khỏi da chàng.
Khi chàng đã hoàn toàn trần trụi, chàng cong cong nhướng mày về phía lưng của Sophie. Nàng đang đứng đó cứng như cái cột, hai bàn tay nàng nắm chặt cứng lại bên hông.
Trong ngạc nhiên, chàng nhận ra rằng bóng dáng nàng làm chàng mỉm cười.
Chàng bắt đầu cảm thấy hơi lờ đờ, và chàng phải mất hai lần thử trước khi có khả năng nhấc chân đủ cao để trèo lên giường. Với một nỗ lực đáng kể chàng dướn người về phía trước vơ lấy cái mép chăn, lôi nó đắp lên người chàng. Rồi sau đó, hoàn toàn kiệt sức, chàng lún xuống nệm và rên rỉ.
"Ngài ổn chứ ?" Sophie gọi.
Chàng cố nói "Ổn," nhưng từ ngữ phát ra giống như là tiếng "Ommph" hơn.
Chàng nghe thấy nàng di chuyển, và khi chàng dồn đủ sức lực để nâng mý mắt nặng trĩu của chàng lên, chàng nhìn thấy nàng bước đến bên cạnh giường. Nàng trông có vẻ lo lắng.
Vì một vài lý do nào đó điều đó dường như thật ngọt ngào. Đã khá lâu rồi từ khi có một người đàn bà không cùng huyết thống nào đó lo lắng cho sức khỏe của chàng.
"Ta ổn," chàng lẩm nhẩm, cố tặng cho nàng một nụ cười bảo đảm. Nhưng giọng chàng nghe như thể nó đến từ một đường hầm vừa dài vừa hẹp vậy. Chàng vươn người và kéo mạnh tai mình. Miệng chàng có vẻ vẫn nói ổn đấy chứ ; vấn đề chắc chắn phải xuất phát từ tai chàng.
"Ngài Bridgerton ? Ngài Bridgerton ?"
Chàng lại cố mở mắt ra lần nữa. "Đi ngủ đi," chàng lầu bầu thốt ra. "Làm khô người nữa."
"Ngài có chắc không ?"
Chàng gật. Thật quá nhọc để nói.
"Được rồi. Nhưng tôi sẽ để cửa phòng ngài mở. Nếu ngài có cần gì, cứ gọi tôi."
Chàng lại gật. Hoặc ít nhất là cố để gật. Rồi chàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Sophie phải mất gần mười lăm phút để chuẩn bị giường cho chính nàng. Một nguồn năng lượng quá độ giữ nàng tiếp tục hoạt động khi nàng thay quần áo khô và nhóm lò sưởi trong phòng nàng, nhưng khi đầu nàng ngả được xuống gối, nàng cảm thấy xương cốt nhức mỏi, cơ thể rã rời.
Hôm nay là một ngày dài đằng đẵng, nàng chếnh choáng nghĩ. Một ngày thật sự rất dài, buổi sáng thì bận rộn với những việc trong nhà, rồi chạy quanh ngôi nhà để thoát khỏi Cavender và những gã bạn của hắn ... Mí mắt nàng sụp xuống. Thực sự hôm nay là một ngày dài không tưởng, và ....
Sophie ngồi bật dậy, tim nàng đập thình thịch. Lửa trong lò sưởi gần tắt, nàng chắc đã phải ngủ say như chết. Nàng vốn đã mệt kinh khủng mà, dù vậy, chắc phải có gì đó làm nàng bật dậy. Có phải là Benedict ? Có phải chàng vừa mới gọi ? Lúc nàng rời khỏi phòng chàng, chàng trông không ổn lắm, nhưng chàng cũng không có vẻ là ốm quá nặng.
Sophie nhảy khỏi giường, với tới một cây nến, rồi lao ra khỏi cửa phòng nàng, giữ chặt lấy cái eo quần mà Benedict đã cho nàng mượn khi chúng bắt đầu trượt xuống khỏi hông nàng. Khi nàng ra đến ngoài hành lang nàng nghe thấy âm thanh đã khiến nàng bật dậy.
Nó là một tiếng rên sâu, theo sau đó là những tiếng đập quẫy, và kèm theo những tiếng rên mà chỉ có thể gọi là những tiếng thút thít.
Sophie lao vào phòng của Benedict, hơi dừng lại chỗ cái lò sưởi để thắp nến lên. Chàng đang nằm dài trên giường, gần như bất động. Sophie vội tiến về phía chàng, mắt nàng tập trung vào ngực chàng. Nàng biết chàng không thể nào chết rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy ổn hơn khủng khiếp khi nàng nhìn thấy ngực chàng nhịp nhàng phồng lên rồi xẹp xuống.
"Ngài Bridgerton ?" nàng thì thầm. "Ngài Bridgerton ?"
Không có phản ứng gì.
Sophie đến gần hơn, hơi cúi người xuống phía mép giường. "Ngài Bridgerton ?"
Tay chàng đột nhiên giơ lên và chộp lấy bả vai nàng, khiến nàng mất thăng bằng và kéo nàng ngã xuống giường.
"Ngài Bridgerton !" Sophie thét lên. "Bỏ ra !"
Nhưng chàng bắt đầu lăn lộn và kêu rên, và có một lượng nhiệt tỏa ra từ cơ thể chàng đủ để Sophie biết rằng chàng đang sốt cao.
Bằng cách nào đó nàng xoay xở được để thoát ra khỏi vòng tay chàng, và nhào ra khỏi giường trong khi chàng tiếp tục lăn lộn và giẫy, lẩm nhẩm những từ ngữ chẳng rõ nghĩa.
Sophie chờ đến khi chàng yên đi, rồi giơ tay chạm lên trán chàng. Nó nóng kinh khủng.
Nàng cắn môi dưới khi cố quyết định xem nên làm gì. Nàng chẳng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, nhưng có lẽ nàng nên hạ nhiệt cho chàng. Mặt khác, những căn phòng dành cho người bệnh có vẻ luôn được giữ ấm, thoáng khí, nên có lẽ ...
Benedict lại bắt đầu quẫy đạp lần nữa, và rồi, tự nhiên chàng lẩm bẩm, "Hôn ta đi."
Sophie thả tay quên mất việc giữ lấy cái quần nàng đang mặc, một hệ quả tất yếu cái quần tuột thẳng xuống sàn nhà. Nàng ré lên trong kinh hoàng khi nàng nhanh chóng cúi xuống để kéo cái quần lên. Tay phải nắm chặt cạp quần, tay trái nàng vươn ra để vỗ vỗ tay chàng. "Ngài chỉ đang mơ thôi, ngài Bridgerton," nàng nói với chàng.
"Hôn ta đi," chàng lập lại. Nhưng không hề mở mắt.
Sophie cúi xuống gần hơn. Ngay cả dưới ánh nến mờ mờ nàng vẫn có thể thấy tròng mắt chàng đảo liên tục dưới lớp mi mắt. Thật là kỳ dị, nàng nghĩ, khi nhìn thấy một ai khác ngủ mơ.
"Chết tiệt đi !" đột nhiên chàng hét. "Hôn ta !"
Sophie bật lùi lại vì bất ngờ, rồi nàng hấp tấp đặt cây nến xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường. "Ngài Bridgerton, tôi ..." nàng bắt đầu nói, hoàn toàn với ý định giải thích tại sao nàng thậm chí còn không thể nghĩ đến việc hôn chàng, nhưng rồi nàng nghĩ --- Tại sao không ?
Tim nàng đập điên cuồng, nàng cúi xuống và lướt một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào, nhẹ hẫng lên môi chàng.
"Em yêu chàng," nàng thầm thì trong hơi thở. "Em vẫn luôn yêu chàng."
Cho sự nhẹ nhõm không ngớt của Sophie, chàng không hề động đậy. Đó không phải loại khoảnh khắc mà nàng muốn chàng nhớ ra vào buổi sáng đâu. Nhưng rồi, ngay khi nàng tin rằng chàng đã quay lại với giấc ngủ sâu, đầu chàng lại bắt đầu quay ngoắt từ phía bên này sang bên kia, để lại những chỗ lõm sâu hằn trên cái gối lông của chàng.
"Nàng đi đâu vậy ?" chàng lẩm bẩm không ngớt, giọng chàng khản đặc. "Nàng đi đâu vậy ?"
"Ở ngay đây," Sophie đáp.
Chàng mở mắt ra, và trong những giây phút tỉnh táo nhất xuất hiện, khi chàng nói, "Không phải cô." Rồi mắt chàng lại nhắm lại và đầu chàng lại tiếp tục quay từ bên này sang bên kia.
"Tốt thôi, dù sao tôi là tất cả những gì ngài có bây giờ," Sophie làu bàu. "Đừng đi đâu hết đấy nhé," nàng nói với một tiếng cười lo lắng. "Tôi sẽ quay lại ngay."
Và rồi, với trái tim đập liên hồi vì lo sợ và hồi hộp, nàng chạy ra khỏi căn phòng.
Có một điều Sophie học được trong những ngày làm hầu gái, đó là hầu hết những ngôi nhà đều được xây dựng bố trí theo gần một kiểu. Đó là lý do giúp nàng chẳng gặp rắc rối gì hết trong việc tìm những tấm ga trải giường để thay cho những tấm đã bị mồ hôi của Benedict làm ẩm hết. Nàng cũng lấy được cả một bình đầy nước lạnh và vài cái khăn bông nhỏ để thấm ướt trán chàng.
Đến khi nàng quay lại phòng ngủ của chàng, nàng thấy chàng lại nằm bất động, nhưng hơi thở của chàng thì nông và dốc. Sophie vươn tay và lại chạm vào trán chàng lần nữa. Nàng không chắc lắm, nhưng với nàng dường như trán chàng càng ngày càng ấm hơn.
Ôi, trời ơi. Thế này chẳng hay rồi, và nàng thì lại chẳng có chút kinh nghiệm chăm sóc người ốm nào. Araminta, Rosamund, và Posy thì chưa bao giờ từng bị ốm cả, gia đình nhà Cavender cũng rất khỏe mạnh. Người bệnh duy nhất mà nàng từng chăm sóc là mẹ của Bà Cavender, người không có khả năng đi được. Nhưng nàng chưa bao giờ từng chăm sóc người nào bị sốt cả.
Nàng ngâm mấy cái khăn vào bình nước, rồi vắt kiệt. "Cái này sẽ giúp ngài thấy dễ chịu hơn một chút," nàng khẽ nói, cẩn trọng đặt cái khăn lên trán chàng. Rồi nàng nói thêm, trong chất giọng không chắc chắn lắm. "Ít nhất tôi hy vọng là thế."
Chàng còn chẳng hề nhúc nhích khi nàng chạm vào chàng với cái khăn lạnh. Sophie coi đó là một dấu hiệu tốt, và lại ngâm nước một cái khăn khác. Nàng chẳng biết nên đặt nó vào đâu cả. Đặt vào ngực chàng thì có vẻ không đúng lắm, và nàng thì chắc chắn sẽ không định để cho cái chăn trượt xuống thấp hơn dưới eo chàng đâu, à trừ khi chàng đứng trước ngưỡng cửa của cái chết thì còn có thể (mà ngay cả thế, nàng cũng không chắc mình có thể làm gì đó với cái phần ở dưới đó để làm chàng khỏe lại được đâu nhé.) Cuối cùng nàng đặt nó bên dưới tai chàng, và một chút ở bên cạnh cổ chàng.
"Ngài có thấy dễ chịu hơn không ?" nàng hỏi, không mong chờ bất kỳ câu trả lời nào nhưng chẳng hiểu thế nào, nàng lại vẫn cứ tiếp tục cuộc đàm thoại một bên này. "Tôi thực sự chẳng biết gì nhiều về việc chăm sóc người bệnh, nhưng tôi thấy dường như ngài có vẻ cần cái gì đó lành lạnh đặt lên trán ngài. Tôi biết nếu tôi bị ốm, tôi sẽ cảm thấy thế."
Chàng cứ nhúc nhích không ngừng nghỉ, lảm nhảm cái gì đó.
"Thật sao ?" Sophie đáp, cố mỉm cười nhưng thất bại thảm hại. "Tôi vui vì ngài thấy thế."
Chàng lại lảm nhảm thêm cái gì đó.
"Không," nàng nói, vỗ nhẹ vào cái khăn lạnh đặt chỗ tai chàng, "Tôi đồng ý với cái mà ngài nói đầu tiên ấy." Chàng lại bất động
"Tôi sẽ vui lòng xem xét lại vấn đề đó," nàng nói thêm đầy lo ngại.
"Làm ơn, đừng để bụng nhé." Chàng còn chẳng nhúc nhích một cái móng tay.
Sophie thở dài. Tự đàm thoại với một người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự thế này có vẻ như ngốc nghếch quá. Nàng nâng cái khăn mà nàng đã đặt lên trán chàng và chạm vào da chàng. Khá là lạnh và ẩm. Lạnh, ẩm nhưng vẫn ấm, đó đúng là một sự kết hợp lạ lùng mà nàng chưa bao giờ từng nghĩ có thể xảy ra cả.
Nàng quyết định lúc này nên bỏ cái khăn ra khỏi trán chàng, và đặt nó lên trên cái nắp bình. Có vẻ như nàng chẳng làm được gì nhiều cho chàng vào lúc này, vì vậy Sophie duỗi chân và chậm rãi bước loanh quanh trong phòng chàng, trơ tráo nhìn ngó mọi thứ. Những bức tiểu họa là điểm dừng đầu tiên của nàng. Có chín bức được đặt trên bàn viết ; Sophie phỏng đoán đó là hình của cha mẹ chàng và bảy anh em gái nhà chàng. Nàng bắt đầu xếp hình anh chị em chàng theo thứ tự tuổi của họ, nhưng rồi nàng phát hiện ra những bức tiểu họa có vẻ như là không được vẽ trong cùng một thời điểm, vì vậy nàng có thể nhìn thấy sự giống nhau giữa anh trai chàng khi ngài ấy ở độ tuổi mười lăm và em trai chàng khi ngài ấy ở độ tuổi hai mươi.
Họ thật quá giống nhau, tất cả họ, với cùng mái tóc nâu đậm, khuôn miệng rộng, và kể cả cấu trúc xương mặt nữa. Nàng cố nhìn gần hơn để so sánh màu mắt nhưng thấy rằng nàng chẳng thể nhìn rõ được màu mắt trong những bức tiểu họa bởi ánh nến quá lờ mờ, hơn nữa, dù sao thì màu mắt cũng chẳng được vẽ kỹ trong những bức tiểu họa.
Sau những bức tiểu họa là cái bát đựng những viên đá của Benedict. Sophie nhặt vài viên lên, rồi lăn nhẹ chúng trong lòng bàn tay nàng. "Tại sao những viên đá này lại đặc biệt với chàng đến thế, em tự hỏi ?" nàng thì thầm, rồi đặt chúng lại cẩn thận trong cái bát. Với nàng chúng chỉ là những viên đá bình thường thôi, nhưng nàng cho rằng chúng có lẽ đặc biệt hơn với Benedict bởi chúng đại diện cho những kỷ niệm đặc biệt của chàng.
Nàng tìm thấy một cái hộp gỗ nhỏ mà nàng tuyệt đối chẳng thể nào mở ra ; Nó phải là một trong những cái hộp trò chơi đòi hỏi thủ thuật mà nàng từng nghe nói là đến từ Phương Đông. Và thứ gây tò mò nhất, đang dựa ngang bên cạnh cái bàn là một tập phác thảo to tướng, chứa đầy những bức vẽ thô, hầu hết là tranh phong cảnh nhưng cũng có thêm vào một vài bức chân dung. Có phải Benedict vẽ nên chúng không nhỉ ? Sophie liếc vào cuối mỗi bức vẽ. Cái chữ ký nho nhỏ cong queo rõ ràng là giống như hai chữ B.
Sophie hít thật sâu, một nụ cười tự động bừng sáng trên mặt nàng. Nàng chưa bao giờ từng mơ thấy rằng Benedict là một nghệ sĩ cả. Cũng chẳng bao giờ có một chút gì về điều này được đề cập đến trong Whistledown cả, có vẻ như cũng có những thứ mà vị phu nhân ấy chưa khám phá ra trong suốt nhiều năm qua.
Sophie kéo cái tập phác thảo gần lại cây nến và lật từng trang vẽ. Nàng định ngồi đó và dành ra cho mỗi bức đến khoảng mười phút ngắm nghía kỹ càng, nhưng như thế có vẻ là hơi xâm phạm khi xét nét những bức tranh của chàng kỹ đến thế. Nàng có lẽ định thử thanh minh cho tính tò mò của mình, nhưng theo một cách nào đó có lẽ cũng không xấu lắm khi liếc liếc qua một tý thôi.
Những bức phong cảnh rất phong phú. Một vài bức là về Nhà Tranh Của Ta (hay nàng nên gọi nó là Nhà Tranh Của Chàng nhỉ ?) và một vài bức khác vẽ về một ngôi dinh thự thật lớn, Sophie cho rằng nó là ngôi nhà vùng quê của nhà Bridgerton. Hầu hết những bức tranh phong cảnh không hề có những cấu trúc nhà cửa trong đó, chỉ là một con suối róc rách, một cái cây lao xao trước gió, hoặc một đồng cỏ mưa ẩm ướt. Và điều đáng kinh ngạc trong những bức vẽ của chàng chúng dường như bắt giữ được toàn bộ khoảnh khắc. Sophie có thể thề rằng nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trên con suối đó hoặc tiếng gió vi vu thổi qua những tán lá trên cái cây chàng vẽ.
Những bức chân dung thì ít hơn, nhưng Sophie lại thấy chúng đáng chú ý hơn rất nhiều. Có vài bức chắc chắn là vẽ về em gái chàng, và một vài bức chắc là khắc họa hình ảnh của mẹ chàng. Một trong những bức Sophie thích nhất là bức vẽ về một loại trò chơi ngoài trời nào đó. Có ít nhất năm Bridgerton đang cầm những cái vồ dài, và một trong những cô bé được miêu tả là đang đứng hàng đầu, mặt cô bé đang mím lại trong quyết tâm khi cô bé cố đánh quả bóng lăn qua một lỗ.
Có gì đó trong bức vẽ gần như khiến Sophie phì cười. Nàng có thể cảm nhận được thấy sự hứng khởi trong không gian, và nó càng khiến nàng mong muốn một gia đình cho riêng nàng.
Nàng nhìn lại về phía Benedict, vẫn đang ngủ yên vị trên giường chàng. Chàng có nhận ra mình may mắn đến thế nào khi được sinh ra trong một gia đình đông vui và tràn đầy yêu thương như vậy không ?
Với một cái thở dài, nàng lại lật thêm vài trang vẽ nữa cho đến khi nàng giở đến trang cuối của tập tranh. Bức phác họa cuối thật khác biệt với những bức khác, bởi nó hiện ra trong cảnh đêm, và người con gái trong bức vẽ đang nhấc tà váy quá chân cô ấy khi cô ấy chạy qua – Ôi Chúa ơi ! Sophie há hốc, sững sờ trong kinh ngạc. Đó là nàng ! Nàng dí sát bức vẽ gần với mặt mình. Chàng còn vẽ chi tiết cả những đường nét trên váy nàng - bộ váy tuyệt đẹp diệu kỳ màu bạc đó thuộc về nàng chỉ trong một buổi tối duy nhất - một cách hoàn hảo. Chàng thậm chí còn nhớ cả đôi găng tay dài quá khuỷu tay của nàng và chính xác đến từng chi tiết kiểu tóc nàng. Mặt nàng thì khó nhận ra hơn, nhưng dù sao chàng vốn cũng chưa từng nhìn rõ mặt nàng mà. Ừ thì, cho đến tận bây giờ.
Đột nhiên Benedict rên lên, và khi Sophie nhìn lên chàng nàng thấy chàng đang lăn lộn không ngừng trên giường. Nàng đóng tập tranh lại và đặt nó về chỗ cũ trước khi vội vàng đến bên cạnh chàng.
"Ngài Bridgerton ?" nàng khẽ nói. Nàng mong muốn đến tuyệt vọng được gọi chàng là Benedict. Đó là cách mà nàng nghĩ về chàng; đó là cái tên mà nàng đã luôn dùng để gọi chàng trong những giấc mơ suốt hai năm qua. Nhưng cái tên ấy lại tỏ vẻ quá thân tình và chắc chắn là không hợp với vị trí người hầu của nàng.
Mí mắt chàng yếu ớt mở ra.
"Ngài có cần gì không thưa ngài ?"
Chàng chớp chớp mắt thêm vài lần, và Sophie thì chẳng thể chắc chắn rằng chàng có nghe thấy nàng nói hay không. Chàng trông có vẻ thật lơ mơ, thậm chí nàng còn chẳng thể chắc chắn rằng chàng có thực sự nhìn thấy nàng không nữa.
"Ngài Bridgerton ?"
Chàng hé mắt nhìn. "Sophie," chàng nói giọng khản đặc, họng chàng thật quá khô và ngứa. "Cô người hầu."
Nàng gật. "Tôi đây. Ngài cần gì ?"
"Nước," chàng khản đặc.
"Có ngay đây ạ." Nàng vẫn đang ngâm mấy cái khăn trong bình nước, nhưng nàng quyết định bây giờ không phải lúc để mà kiểu cách, vì vậy nàng với tới cái cốc nàng mang lên từ bếp và múc đầy nó. "Của ngài đây," nàng nói, đưa nó cho chàng.
Những ngón tay chàng lẩy bẩy, vì vậy nàng không thả cái cốc ra khi chàng nâng cái cốc lên miệng chàng. Chàng nuốt vài ngụm, rồi thả phịch người xuống cái gối.
"Cảm ơn," chàng khẽ khàng.
Sophie vươn tay và chạm vào trán chàng. Nó vẫn khá ấm nóng, nhưng chàng có vẻ tỉnh táo, và vì vậy nàng quyết định rằng đó là dấu hiệu rằng cơn sốt đang giảm. "Tôi nghĩ ngài sẽ thấy khá hơn vào buổi sáng đấy."
Chàng cười. Không phải nụ cười lớn, không mạnh mẽ, nhưng chàng thực sự đã cười. "Chưa chắc đâu," chàng rền rĩ.
"Ừ thì, không hẳn là sẽ khỏi," nàng đáp, "nhưng tôi nghĩ ngài ít nhất sẽ thấy khá hơn lúc này."
"Thì chắc chắn là khó có thể tệ hơn được."
Nàng mỉm cười với chàng. "Ngài nghĩ ngài có thể lăn sang phía kia giường để tôi thay ga cho ngài không ?"
Chàng gật và làm như nàng hỏi, nhắm nghiền đôi mắt mỏi mệt của chàng khi nàng làm việc với cái giường của chàng. "Đó là một mánh khóe khéo đấy," chàng cất tiếng khi nàng làm xong.
"Mẹ của Bà Cavender thường hay đến thăm," Sophie giải thích. "Bà ấy bị liệt, vì vậy tôi phải học cách để thay ga giường mà không phải để bà ấy rời giường. Và nó cũng không phải khó nhiều cho lắm."
Chàng gật. "Ta quay lại ngủ đây."
Nàng trao cho chàng một cái vỗ vai khuyến khích. Nàng chỉ là không thể ngăn bản thân được. "Chàng sẽ thấy khỏe hơn vào buổi sáng," nàng thầm thì. "Em hứa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook