Ăn No Sao
-
Chương 97
Cao Tử Xuyên lập kế hoạch nghỉ mười ngày cùng Viên Tuệ đi châu Âu mua sắm.
Nhưng cuối cùng không đi được, mới đi được một tuần liền quay về. Bởi vì trong công ty nhiều việc, anh ta không yên lòng, phải tự mình theo dõi.
Nhưng Lưu Chí Phong không quen nhìn hành động gần đây của anh ta nhưng lại không thể nói gì.
Cao Tử Xuyên và Phan Dương âm thầm qua lại rất thân thiết, đồng thời danh mục trương đảm* khiến cho người ta không vui nhưng cũng không thể bắt bẻ.
*Danh mục trương đảm: Ban đầu chỉ sự dũng cảm và can đảm. Sau đó được dùng để mô tả việc làm những điều xấu một cách công khai và tự phụ.
Ai cũng có quan hệ cá nhân.
Tính tình Lưu Chí Phong thẳng thắn, ngoại trừ công việc ra thì không hòa nhã với Cao Tử Xuyên.
Cao Tử Xuyên đối với chuyện này cũng chỉ cười trừ một tiếng.
Về phần Ngôn Gia Hứa, không biết là anh đang bận cái gì, có thể là bận yêu đương, cũng có thể là bận lấy tiền từ Ngôn thị.
Người trước kia thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm bây giờ cũng thường xuyên đi ra ngoài rồi.
Có lúc Lưu Chí Phong oán trách với anh về tình hình gần đây của Cao Tử Xuyên, Ngôn Gia Hứa cũng không phải là không quan tâm, trên mặt đương nhiên sẽ lộ ra một chút không vui nhưng anh cũng không nói gì.
Lưu Chí Phong: "Sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?"
Ngôn Gia Hứa: "Tôi có thể có phản ứng gì? Còn phải khống chế hành động thân thể của đồng nghiệp sao? Tôi không phải là cảnh sát, anh ta cũng không phạm tội."
Lưu Chí Phong: "Tôi tìm cậu ta nói chuyện mấy lần, cậu ta đều nói mình không có suy nghĩ gì, chỉ là trò chuyện với Phan Dương mà thôi, nhưng mà tôi không tin. Gia Hứa, chúng ta phải có sự chuẩn bị trước, nếu như lão Cao có một chút suy nghĩ gian dối nào, chúng ta phải có biện pháp đối phó tương ứng." Trong tay Cao Tử Xuyên nắm giữ tài liệu quan trọng của Quảng Thị từ lúc thành lập đến bây giờ.
Đầu lông mày của Ngôn Gia Hứa nhướng lên một cái, anh hỏi lại: "Chúng ta còn có các bạn học lúc trước ở Vi Thị, sao không thấy anh căng thẳng như vậy? Cái giới này không lớn, đổi tới đổi lui, tất cả mọi người đều là người quen."
Lưu Chí Phong nói: "Dương Khải và Vi Thị không giống nhau, lại nói bây giờ Vi Thị đã bị Tinh Vân thu mua rồi, làm gì thì cũng sẽ không có người tới chỗ chúng ta đào số liệu, nhưng Phan Dương này, cực kỳ là một lời khó nói hết."
Ngôn Gia Hứa suy nghĩ một lát: "Trong lòng tôi nắm chắc, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, anh làm tốt công việc trong tay, mọi thứ để tôi xử lý."
Lưu Chí Phong không có cách nào để làm gì cả. Anh ta cảm thấy Phan Dương thật đúng là biết tính toán, thoáng cái liền đi tìm nhân vật quan trọng như lão Cao.
Anh ta vốn có lòng tin với Cao Tử Xuyên, nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng.
Tất cả mọi người bước vào xã hội, mua xe mua nhà cưới vợ đều cần tiền.
*
Cuối tuần Thẩm Tinh Lê về nhà, cô nói cho Ngôn Gia Hứa biết, tuần này anh đúng lúc có thời gian rảnh: "Cùng nhau về?"
"Được." Thẩm Tinh Lê nói cuối tuần muốn ăn gì đó, bảo anh hỗ trợ mang về.
Ngôn Gia Hứa: "Ăn nhiều như vậy cũng không thấy em có thêm thịt, ăn đồ ăn uổng phí rồi."
Thẩm Tinh Lê thẹn quá hóa giận, Ngôn Gia Hố tự mình đào hố cho mình nhảy, anh vội vàng vớt vát: "Mua mua mua, em ở nhà chờ, tối nay liền mang về cho em, đừng vội ngủ như vậy."
"Được."
Có điều cuối tuần Ngôn Gia Hứa không thể trở về được, tạm thời có bên đối tác tới công ty nói chuyện, đến giữa trưa mới rời đi. Ngôn Gia Hứa chuẩn bị về nhà ở cuối tuần rồi thì lại nhận điện thoại.
Thư ký Vương gọi tới, nói là Ngôn tổng buổi chiều tới.
Phản ứng đầu tiên của Ngôn Gia Hứa là: "Ông ấy tới làm gì? Hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm."
"..." Thư ký Vương: "Gia Hứa, Ngôn tổng nghe được."
Ngôn Gia Hứa không kiên nhẫn: "Nghe được thì nghe được đi."
Ngôn Gia Hứa và Ngôn Thận ở cùng nhau luôn là thế này, mâu thuẫn chính là gợi lên như vậy, đám đàn ông cũng sẽ không lấy ra nói, chuyện công việc nên thế nào thì cứ thế ấy.
Ai cũng chướng mắt với phong cách làm việc của người kia nhưng cũng không ảnh hưởng gì, cha con vì lợi ích chung mà chung sống hòa bình.
Dù sao Ngôn Thận cũng là chủ tịch tập đoàn Ngôn thị, thể diện rất lớn, từ mười hai giờ đến một giờ rưỡi Ngôn Gia Hứa đều ngủ, Ngôn tổng mới oai phong lẫm liệt mà đại giá quang lâm.
Ngôn Gia Hứa ngáp một cái, cào mái tóc, nhìn về phía sau lưng ông ta.
Không thấy khách hàng, anh và đám kỹ thuật đều như nhau, đều là tính tình này.
Ngôn Thận không khỏi nhìn không được nữa: "Con nhìn ai vậy?"
Ngôn Gia Hứa: "Không có."
"Con ở công ty chính là thế này?" Giày da không nhiễm một hạt bụi của ông ta giẫm trên mặt đất làm bằng đá cẩm thạch của Quảng Thị.
Ngôn Gia Hứa đảo mắt một vòng, không lên tiếng.
Trong công ty có không ít nhân viên tăng ca, nhìn thấy sau lưng Ngôn Thận có hai trợ lý, một tài xế, hai vệ sĩ đi theo. Mặc dù không biết đối phương có lai lịch gì nhưng chắc chắn là không đơn giản.
Bọn họ dồn dập suy đoán, có lẽ là công ty khách hàng.
Nhà đầu tư tương lai?
Ông ta đi vào văn phòng của Ngôn Gia Hứa, vệ sĩ đóng cửa lại.
Ngôn Gia Hứa cực kỳ im lặng, người này cho rằng mình là lãnh đạo quốc gia à? Còn mang theo mấy ngàn vạn tiền mặt bên người?
Ngôn Thận cười cười: "Thế này tiện hơn một chút."
Mấy người Cao Tử Xuyên đi ra khỏi khu làm việc, nhìn về phía văn phòng của Ngôn Gia Hứa, cửa lớn đóng chặt, vệ sĩ trấn giữ kín kẽ.
Lúc này đã là hơn năm giờ chiều, hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện hơn bốn tiếng đồng hồ.
Cấp dưới cùng tổ hỏi xem có muốn cùng đi hàng quán rồi buổi tối đến quán rượu xem trận bóng không. Cao Tử Xuyên từ chối.
Một đồng nghiệp Giáp nói: "Cao tổng kết hôn rồi, đương nhiên là phải về với vợ."
Đồng nghiệp Ất nói: "Đàn ông kết hôn phải chuyển trọng tâm lên gia đình.
"Đúng rồi, lão Cao, cuối tuần anh đến tăng ca chị dâu không có ý kiến gì sao?"
Cao Tử Xuyên cười nói: "Cậu nói xem?"
Ý kiến chắc chắn là có.
Cao Tử Xuyên đi vào bãi đậu xe dưới đất, lái xe ngoặt ra ngoài.
Chỉ có điều anh ta cũng không về nhà mà là đi tới sân tennis gần đó.
Anh ta hẹn đánh bóng với Phan Dương.
Lúc này Phan Dương cũng từ trong văn phòng đi ra, hắn bị Mạnh Huy gọi lại, Mạnh Huy hỏi: "Cậu tan làm rồi đi đâu vậy? Cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Không được, đã hẹn chơi bóng với người ta rồi."
Mạnh Huy suy đoán: "Cậu lại hẹn với người kỹ sư kia của Quảng Thị?"
Phan Dương: "Đúng."
Mạnh Huy: "Tôi phát hiện ra gần đầu cậu rất thân thiết với cậu ta? Có biến?"
Phan Dương nói: "Nếu như năm nay Quảng Thị được Tinh Vân coi trọng, cục diện sau này chính là Dương Khải của chúng ta và Tinh Vân đọ sức, đối với chúng ta quá tàn nhẫn rồi. Nhưng bây giờ xem ra tình hình tốt hơn một chút, Ngôn Gia Hứa hình như là muốn chiếm vị trí đầu, thu Quảng Thị về dưới trước Ngôn thị."
Lúc này Mạnh Huy cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, không phải là bởi vì Quảng Thị uy hiếp. Nếu như chỉ là một đám người không có cơ sở lập nghiệp, cô ta có lòng tin sẽ dùng các loại thủ đoạn đè Quảng Thị xuống được. Thu về thuộc Dương Khải hoặc là bóp chết trong thị trường. Nhưng cô ta thực sự không đoán được Ngôn Gia Hứa, lãnh đạo doanh nghiệp trẻ tuổi này, rốt cuộc là đi con đường gì.
Mạnh Huy nửa tin nửa ngờ nói ra: "Cậu đi đi."
Phan Dương đi vào sân bóng, Cao Tử Xuyên đã ngồi đằng kia uống nước rồi. Phan Dương cũng nhanh chóng thay quần áo đi qua đó, có điều trước khi vận động hắn muốn hút một điếu thuốc trước đã.
Bản thân mình hút rồi đưa cho Cao Tử Xuyên một điếu.
Cao Tử Xuyên liếc nhìn rồi từ chối: "Không hút."
"Tôi nhớ cậu có hút thuốc."
Trên mặt Cao Tử Xuyên treo nụ cười ôn hòa, người hình lành, không có chút tính công kích nào: "Cai rồi."
"Ồ?"
"Sang năm dự định có con." Anh ta vui vẻ chia sẻ việc riêng của mình với hắn.
Phan Dương giống như là bị lây nhiễm: "Việc tốt."
Thế là nói đến cuộc sống gần đây, tập thể dục, dưỡng sinh, giá nhà, dưỡng lão đủ thứ vấn đề. Phan Dương thở phào một cái, Cao Tử Xuyên nguyện ý để lộ ra chuyện của mình, điều này nói rõ anh ta đối với hắn vẫn có sự tín nhiệm.
Đánh bóng nửa tiếng đồng hồ, hai người đều thở hồng hộc, đi xuống nghỉ ngơi.
Cao Tử Xuyên nói: "Lần sau có cơ hội thì gọi bạn gái cậu tới, chúng ta đánh nam nữ."
Phan Dương: "Bây giờ chưa có."
"Sao lại như vậy?" Dáng vẻ Cao Tử Xuyên không tin, không khỏi tiếc nuối nói: "Viên Tuệ đánh tennis lợi hại hơn tôi."
Phan Dương cười giỡn nói: "Thật đó. Cậu bảo Viên Tuệ ở cơ quan bọn họ lưu ý giúp tôi, có người phù hợp thì giới thiệu cho tôi, ba mươi rồi, trong nhà đang giục đấy."
Cao Tử Xuyên cười nói: "Không thành vấn đề."
*
Phan Dương cảm thấy thời cơ cũng được rồi, nên nói với anh ta một chút chuyện công việc rồi.
Vẫn là Cao Tử Xuyên nói ra trước, nói rằng Ngôn Gia Hứa cái gì cũng tốt, chỉ là quá tùy hứng. Dù sao thì từ nhỏ tới lớn cũng được người ta nâng niu lớn lên, muốn làm gì thì làm, không sợ hãi.
Phan Dương nói: "Các cậu cũng không cần lo lắng. Phía sau cậu ta còn không phải có Ngôn thị à? Người làm kinh doanh đều tính toán chi li, Ngôn tổng sẽ không để con trai mình lấy mấy ngàn vạn ra chơi đùa. Loại lão hồ ly lăn lộn mấy chục năm trên thương trường như ông ấy có đạo hạnh sâu lắm đấy.
Cao Tử Xuyên suy tư một lát nói: "Theo lời cậu nói, bác Ngôn chắc chắn cũng sẽ không mượn hoa hiến Phật. Chắp tay đưa Quảng Thị ra ngoài, ông ấy cũng sẽ không làm."
Phan Dương dừng lại, hiểu rõ mà nhìn về phía anh ta.
Vẻ mặt của Cao Tử Xuyên ngưng lại, hắn cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Ngôn Gia Hứa lâu như vậy vẫn luôn một mình trông coi Quảng Thị, chỉ lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay. Nhưng tài sản cá nhân của anh có hạn, lúc nên sớm bỏ vốn đầu tư, tìm kiếm sự trợ lực mạnh hơn thì anh lại sừng sững bất động.
Hóa ra là đợi ở chỗ này.
Phan Dương cẩn thận nói: "Thật ra như vậy cũng không tệ. Tài lực của Ngôn thị, đương nhiên là không cần nhiều lời."
Cao Tử Xuyên chậm rãi, vẻ mặt xoắn xuýt: "Nhưng Quảng Thị là một tay chúng tôi làm ta. Nếu như không phải là bởi vì nghĩ bản thân mình làm ra được vài thứ thì tôi cần gì phải vất vả lâu như vậy?"
Phan Dương: "..."
Cao Tử Xuyên: "Mấy năm nay, từ lúc chuẩn bị trước khi thành lập công ty cho đến sự thành công của Quỷ Nhãn, đám người chúng tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực?"
Phan Dương: "Nói như vậy, Quảng Thị bị Ngôn thị thua mua cũng là tai hại. Một doanh nghiệp lớn làm bất động sản, làm nghề chế tạo thua mua một công ty khoa học kỹ thuật không có chút liên quan nào. Dựa theo quan hệ của bọn họ, chắc chắn là nghĩ mình đang chơi, nhưng không có con bọ cánh cam kia thì muốn ôm việc này vào người. Không bao lâu nữa, Quảng Thị bị chơi xong."
"Bây giờ tình thế AI mạnh mẽ, ai cũng muốn chia một chén canh, cách làm của Ngôn thị không kỳ lạ."
"Dù sao bản thân Ngôn Gia Hứa cũng là thiếu đông gia của Ngôn thị, nhiều tiền, cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi, thay đổi ngành nghề, tùy tiện giày vò. Có điều sẽ làm tổn thương trái tim của các cậu mà thôi." Phan Dương khuyên Cao Tử Xuyên từ góc độ tốt: "Ngôn thị thua mua Quảng Thị, cậu có thể thay đổi hiện tại, mấy trăm vạn tới tay, lại đi khai sáng sự nghiệp của mình. Dù sao thì con người cũng là vật sống mà."
Cao Tử Xuyên ngửa đầu uống nước, uể oải nói: "Nếu tôi vì tiền thì đã sớm rời đi rồi."
Phan Dương nói: "Bây giờ nghĩ thông rồi là chuyện tốt. cậu còn có lựa chọn tốt hơn. Kịp thời ngăn cản sự tổn hại."
Cao Tử Xuyên: "Cái gì?"
Pha Dương lại cười không nói.
Cao Tử Xuyên lập tức liền hiểu.
Không nói được, cũng không nói không được.
Lại tiếp tục chơi bóng, sáu giờ rưỡi đúng kết thúc, về nhà ăn cơm.
Phan Dương thật lòng cảm thấy, tố chất tâm lý của Cao Tử Xuyên tốt, đều đến lúc này rồi mà anh ta còn có thể duy trì tâm tính tốt đẹp.
Nhưng cuối cùng không đi được, mới đi được một tuần liền quay về. Bởi vì trong công ty nhiều việc, anh ta không yên lòng, phải tự mình theo dõi.
Nhưng Lưu Chí Phong không quen nhìn hành động gần đây của anh ta nhưng lại không thể nói gì.
Cao Tử Xuyên và Phan Dương âm thầm qua lại rất thân thiết, đồng thời danh mục trương đảm* khiến cho người ta không vui nhưng cũng không thể bắt bẻ.
*Danh mục trương đảm: Ban đầu chỉ sự dũng cảm và can đảm. Sau đó được dùng để mô tả việc làm những điều xấu một cách công khai và tự phụ.
Ai cũng có quan hệ cá nhân.
Tính tình Lưu Chí Phong thẳng thắn, ngoại trừ công việc ra thì không hòa nhã với Cao Tử Xuyên.
Cao Tử Xuyên đối với chuyện này cũng chỉ cười trừ một tiếng.
Về phần Ngôn Gia Hứa, không biết là anh đang bận cái gì, có thể là bận yêu đương, cũng có thể là bận lấy tiền từ Ngôn thị.
Người trước kia thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm bây giờ cũng thường xuyên đi ra ngoài rồi.
Có lúc Lưu Chí Phong oán trách với anh về tình hình gần đây của Cao Tử Xuyên, Ngôn Gia Hứa cũng không phải là không quan tâm, trên mặt đương nhiên sẽ lộ ra một chút không vui nhưng anh cũng không nói gì.
Lưu Chí Phong: "Sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?"
Ngôn Gia Hứa: "Tôi có thể có phản ứng gì? Còn phải khống chế hành động thân thể của đồng nghiệp sao? Tôi không phải là cảnh sát, anh ta cũng không phạm tội."
Lưu Chí Phong: "Tôi tìm cậu ta nói chuyện mấy lần, cậu ta đều nói mình không có suy nghĩ gì, chỉ là trò chuyện với Phan Dương mà thôi, nhưng mà tôi không tin. Gia Hứa, chúng ta phải có sự chuẩn bị trước, nếu như lão Cao có một chút suy nghĩ gian dối nào, chúng ta phải có biện pháp đối phó tương ứng." Trong tay Cao Tử Xuyên nắm giữ tài liệu quan trọng của Quảng Thị từ lúc thành lập đến bây giờ.
Đầu lông mày của Ngôn Gia Hứa nhướng lên một cái, anh hỏi lại: "Chúng ta còn có các bạn học lúc trước ở Vi Thị, sao không thấy anh căng thẳng như vậy? Cái giới này không lớn, đổi tới đổi lui, tất cả mọi người đều là người quen."
Lưu Chí Phong nói: "Dương Khải và Vi Thị không giống nhau, lại nói bây giờ Vi Thị đã bị Tinh Vân thu mua rồi, làm gì thì cũng sẽ không có người tới chỗ chúng ta đào số liệu, nhưng Phan Dương này, cực kỳ là một lời khó nói hết."
Ngôn Gia Hứa suy nghĩ một lát: "Trong lòng tôi nắm chắc, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, anh làm tốt công việc trong tay, mọi thứ để tôi xử lý."
Lưu Chí Phong không có cách nào để làm gì cả. Anh ta cảm thấy Phan Dương thật đúng là biết tính toán, thoáng cái liền đi tìm nhân vật quan trọng như lão Cao.
Anh ta vốn có lòng tin với Cao Tử Xuyên, nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng.
Tất cả mọi người bước vào xã hội, mua xe mua nhà cưới vợ đều cần tiền.
*
Cuối tuần Thẩm Tinh Lê về nhà, cô nói cho Ngôn Gia Hứa biết, tuần này anh đúng lúc có thời gian rảnh: "Cùng nhau về?"
"Được." Thẩm Tinh Lê nói cuối tuần muốn ăn gì đó, bảo anh hỗ trợ mang về.
Ngôn Gia Hứa: "Ăn nhiều như vậy cũng không thấy em có thêm thịt, ăn đồ ăn uổng phí rồi."
Thẩm Tinh Lê thẹn quá hóa giận, Ngôn Gia Hố tự mình đào hố cho mình nhảy, anh vội vàng vớt vát: "Mua mua mua, em ở nhà chờ, tối nay liền mang về cho em, đừng vội ngủ như vậy."
"Được."
Có điều cuối tuần Ngôn Gia Hứa không thể trở về được, tạm thời có bên đối tác tới công ty nói chuyện, đến giữa trưa mới rời đi. Ngôn Gia Hứa chuẩn bị về nhà ở cuối tuần rồi thì lại nhận điện thoại.
Thư ký Vương gọi tới, nói là Ngôn tổng buổi chiều tới.
Phản ứng đầu tiên của Ngôn Gia Hứa là: "Ông ấy tới làm gì? Hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm."
"..." Thư ký Vương: "Gia Hứa, Ngôn tổng nghe được."
Ngôn Gia Hứa không kiên nhẫn: "Nghe được thì nghe được đi."
Ngôn Gia Hứa và Ngôn Thận ở cùng nhau luôn là thế này, mâu thuẫn chính là gợi lên như vậy, đám đàn ông cũng sẽ không lấy ra nói, chuyện công việc nên thế nào thì cứ thế ấy.
Ai cũng chướng mắt với phong cách làm việc của người kia nhưng cũng không ảnh hưởng gì, cha con vì lợi ích chung mà chung sống hòa bình.
Dù sao Ngôn Thận cũng là chủ tịch tập đoàn Ngôn thị, thể diện rất lớn, từ mười hai giờ đến một giờ rưỡi Ngôn Gia Hứa đều ngủ, Ngôn tổng mới oai phong lẫm liệt mà đại giá quang lâm.
Ngôn Gia Hứa ngáp một cái, cào mái tóc, nhìn về phía sau lưng ông ta.
Không thấy khách hàng, anh và đám kỹ thuật đều như nhau, đều là tính tình này.
Ngôn Thận không khỏi nhìn không được nữa: "Con nhìn ai vậy?"
Ngôn Gia Hứa: "Không có."
"Con ở công ty chính là thế này?" Giày da không nhiễm một hạt bụi của ông ta giẫm trên mặt đất làm bằng đá cẩm thạch của Quảng Thị.
Ngôn Gia Hứa đảo mắt một vòng, không lên tiếng.
Trong công ty có không ít nhân viên tăng ca, nhìn thấy sau lưng Ngôn Thận có hai trợ lý, một tài xế, hai vệ sĩ đi theo. Mặc dù không biết đối phương có lai lịch gì nhưng chắc chắn là không đơn giản.
Bọn họ dồn dập suy đoán, có lẽ là công ty khách hàng.
Nhà đầu tư tương lai?
Ông ta đi vào văn phòng của Ngôn Gia Hứa, vệ sĩ đóng cửa lại.
Ngôn Gia Hứa cực kỳ im lặng, người này cho rằng mình là lãnh đạo quốc gia à? Còn mang theo mấy ngàn vạn tiền mặt bên người?
Ngôn Thận cười cười: "Thế này tiện hơn một chút."
Mấy người Cao Tử Xuyên đi ra khỏi khu làm việc, nhìn về phía văn phòng của Ngôn Gia Hứa, cửa lớn đóng chặt, vệ sĩ trấn giữ kín kẽ.
Lúc này đã là hơn năm giờ chiều, hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện hơn bốn tiếng đồng hồ.
Cấp dưới cùng tổ hỏi xem có muốn cùng đi hàng quán rồi buổi tối đến quán rượu xem trận bóng không. Cao Tử Xuyên từ chối.
Một đồng nghiệp Giáp nói: "Cao tổng kết hôn rồi, đương nhiên là phải về với vợ."
Đồng nghiệp Ất nói: "Đàn ông kết hôn phải chuyển trọng tâm lên gia đình.
"Đúng rồi, lão Cao, cuối tuần anh đến tăng ca chị dâu không có ý kiến gì sao?"
Cao Tử Xuyên cười nói: "Cậu nói xem?"
Ý kiến chắc chắn là có.
Cao Tử Xuyên đi vào bãi đậu xe dưới đất, lái xe ngoặt ra ngoài.
Chỉ có điều anh ta cũng không về nhà mà là đi tới sân tennis gần đó.
Anh ta hẹn đánh bóng với Phan Dương.
Lúc này Phan Dương cũng từ trong văn phòng đi ra, hắn bị Mạnh Huy gọi lại, Mạnh Huy hỏi: "Cậu tan làm rồi đi đâu vậy? Cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Không được, đã hẹn chơi bóng với người ta rồi."
Mạnh Huy suy đoán: "Cậu lại hẹn với người kỹ sư kia của Quảng Thị?"
Phan Dương: "Đúng."
Mạnh Huy: "Tôi phát hiện ra gần đầu cậu rất thân thiết với cậu ta? Có biến?"
Phan Dương nói: "Nếu như năm nay Quảng Thị được Tinh Vân coi trọng, cục diện sau này chính là Dương Khải của chúng ta và Tinh Vân đọ sức, đối với chúng ta quá tàn nhẫn rồi. Nhưng bây giờ xem ra tình hình tốt hơn một chút, Ngôn Gia Hứa hình như là muốn chiếm vị trí đầu, thu Quảng Thị về dưới trước Ngôn thị."
Lúc này Mạnh Huy cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, không phải là bởi vì Quảng Thị uy hiếp. Nếu như chỉ là một đám người không có cơ sở lập nghiệp, cô ta có lòng tin sẽ dùng các loại thủ đoạn đè Quảng Thị xuống được. Thu về thuộc Dương Khải hoặc là bóp chết trong thị trường. Nhưng cô ta thực sự không đoán được Ngôn Gia Hứa, lãnh đạo doanh nghiệp trẻ tuổi này, rốt cuộc là đi con đường gì.
Mạnh Huy nửa tin nửa ngờ nói ra: "Cậu đi đi."
Phan Dương đi vào sân bóng, Cao Tử Xuyên đã ngồi đằng kia uống nước rồi. Phan Dương cũng nhanh chóng thay quần áo đi qua đó, có điều trước khi vận động hắn muốn hút một điếu thuốc trước đã.
Bản thân mình hút rồi đưa cho Cao Tử Xuyên một điếu.
Cao Tử Xuyên liếc nhìn rồi từ chối: "Không hút."
"Tôi nhớ cậu có hút thuốc."
Trên mặt Cao Tử Xuyên treo nụ cười ôn hòa, người hình lành, không có chút tính công kích nào: "Cai rồi."
"Ồ?"
"Sang năm dự định có con." Anh ta vui vẻ chia sẻ việc riêng của mình với hắn.
Phan Dương giống như là bị lây nhiễm: "Việc tốt."
Thế là nói đến cuộc sống gần đây, tập thể dục, dưỡng sinh, giá nhà, dưỡng lão đủ thứ vấn đề. Phan Dương thở phào một cái, Cao Tử Xuyên nguyện ý để lộ ra chuyện của mình, điều này nói rõ anh ta đối với hắn vẫn có sự tín nhiệm.
Đánh bóng nửa tiếng đồng hồ, hai người đều thở hồng hộc, đi xuống nghỉ ngơi.
Cao Tử Xuyên nói: "Lần sau có cơ hội thì gọi bạn gái cậu tới, chúng ta đánh nam nữ."
Phan Dương: "Bây giờ chưa có."
"Sao lại như vậy?" Dáng vẻ Cao Tử Xuyên không tin, không khỏi tiếc nuối nói: "Viên Tuệ đánh tennis lợi hại hơn tôi."
Phan Dương cười giỡn nói: "Thật đó. Cậu bảo Viên Tuệ ở cơ quan bọn họ lưu ý giúp tôi, có người phù hợp thì giới thiệu cho tôi, ba mươi rồi, trong nhà đang giục đấy."
Cao Tử Xuyên cười nói: "Không thành vấn đề."
*
Phan Dương cảm thấy thời cơ cũng được rồi, nên nói với anh ta một chút chuyện công việc rồi.
Vẫn là Cao Tử Xuyên nói ra trước, nói rằng Ngôn Gia Hứa cái gì cũng tốt, chỉ là quá tùy hứng. Dù sao thì từ nhỏ tới lớn cũng được người ta nâng niu lớn lên, muốn làm gì thì làm, không sợ hãi.
Phan Dương nói: "Các cậu cũng không cần lo lắng. Phía sau cậu ta còn không phải có Ngôn thị à? Người làm kinh doanh đều tính toán chi li, Ngôn tổng sẽ không để con trai mình lấy mấy ngàn vạn ra chơi đùa. Loại lão hồ ly lăn lộn mấy chục năm trên thương trường như ông ấy có đạo hạnh sâu lắm đấy.
Cao Tử Xuyên suy tư một lát nói: "Theo lời cậu nói, bác Ngôn chắc chắn cũng sẽ không mượn hoa hiến Phật. Chắp tay đưa Quảng Thị ra ngoài, ông ấy cũng sẽ không làm."
Phan Dương dừng lại, hiểu rõ mà nhìn về phía anh ta.
Vẻ mặt của Cao Tử Xuyên ngưng lại, hắn cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Ngôn Gia Hứa lâu như vậy vẫn luôn một mình trông coi Quảng Thị, chỉ lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay. Nhưng tài sản cá nhân của anh có hạn, lúc nên sớm bỏ vốn đầu tư, tìm kiếm sự trợ lực mạnh hơn thì anh lại sừng sững bất động.
Hóa ra là đợi ở chỗ này.
Phan Dương cẩn thận nói: "Thật ra như vậy cũng không tệ. Tài lực của Ngôn thị, đương nhiên là không cần nhiều lời."
Cao Tử Xuyên chậm rãi, vẻ mặt xoắn xuýt: "Nhưng Quảng Thị là một tay chúng tôi làm ta. Nếu như không phải là bởi vì nghĩ bản thân mình làm ra được vài thứ thì tôi cần gì phải vất vả lâu như vậy?"
Phan Dương: "..."
Cao Tử Xuyên: "Mấy năm nay, từ lúc chuẩn bị trước khi thành lập công ty cho đến sự thành công của Quỷ Nhãn, đám người chúng tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực?"
Phan Dương: "Nói như vậy, Quảng Thị bị Ngôn thị thua mua cũng là tai hại. Một doanh nghiệp lớn làm bất động sản, làm nghề chế tạo thua mua một công ty khoa học kỹ thuật không có chút liên quan nào. Dựa theo quan hệ của bọn họ, chắc chắn là nghĩ mình đang chơi, nhưng không có con bọ cánh cam kia thì muốn ôm việc này vào người. Không bao lâu nữa, Quảng Thị bị chơi xong."
"Bây giờ tình thế AI mạnh mẽ, ai cũng muốn chia một chén canh, cách làm của Ngôn thị không kỳ lạ."
"Dù sao bản thân Ngôn Gia Hứa cũng là thiếu đông gia của Ngôn thị, nhiều tiền, cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi, thay đổi ngành nghề, tùy tiện giày vò. Có điều sẽ làm tổn thương trái tim của các cậu mà thôi." Phan Dương khuyên Cao Tử Xuyên từ góc độ tốt: "Ngôn thị thua mua Quảng Thị, cậu có thể thay đổi hiện tại, mấy trăm vạn tới tay, lại đi khai sáng sự nghiệp của mình. Dù sao thì con người cũng là vật sống mà."
Cao Tử Xuyên ngửa đầu uống nước, uể oải nói: "Nếu tôi vì tiền thì đã sớm rời đi rồi."
Phan Dương nói: "Bây giờ nghĩ thông rồi là chuyện tốt. cậu còn có lựa chọn tốt hơn. Kịp thời ngăn cản sự tổn hại."
Cao Tử Xuyên: "Cái gì?"
Pha Dương lại cười không nói.
Cao Tử Xuyên lập tức liền hiểu.
Không nói được, cũng không nói không được.
Lại tiếp tục chơi bóng, sáu giờ rưỡi đúng kết thúc, về nhà ăn cơm.
Phan Dương thật lòng cảm thấy, tố chất tâm lý của Cao Tử Xuyên tốt, đều đến lúc này rồi mà anh ta còn có thể duy trì tâm tính tốt đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook