Ăn No Sao
-
Chương 92
Thẩm Tinh Lê không thích xã giao, chỉ cắm đầu ăn cơm.
Phan Dương tìm mấy đề tài nói chuyện với cô cũng đều là hình thức một hỏi một trả lời, Phan Dương không hiểu nhiều đối với những người học nghệ thuật này, đương nhiên không có gì để mà hỏi, thế là nói: "Bạn học Thẩm khá là hướng nội?"
Lâm Thanh nhìn Thẩm Tinh Lê một cái, trong lòng tự nhủ, không phải là hướng nội. Thẩm Tinh Lê có thể nói chuyện với người mình thích từ lúc ăn xong cơm tối đến khi gà gáy sáng vào ngày hôm sau.
Đương nhiên, tư thái truy hỏi như thế của Phan Dương, ít nhiều gì cũng có chút ý hùng hổ dọa người, tạo thành sự khó chịu cho Thẩm Tinh Lê.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, dời ánh mắt.
Thái độ của Phan Dương giống như là lãnh đạo công ty phỏng vấn cấp dưới, cũng may là tướng mạo và học thức của anh ta cũng không tệ, nếu không nghiêm túc như thế, thực sự sẽ làm giảm điểm hình tượng của anh ta.
Phan Dương nói: "Sau này hai người làm việc rồi, không thể thiếu được việc phải liên hệ với người khác, cái xã hội này, trình độ chỉ là một nước cờ đầu, năng lực mới là thứ chèo chống quan trọng nhất sau này."
Lâm Thanh hỏi: "Năng lực mà Phan tổng nói là năng lực giao tiếp sao?"
Phan Dương châm điếu thuốc, ngầm thừa nhận.
Lâm Thanh: "Năng lực giao tiếp xã hội của chúng tôi chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là học vẽ tranh thôi mà, cách biệt rất xa với làm tiêu thụ, cũng không cần khéo léo."
Mà không phải là rất có lý.
Lâm Thanh còn nói: "Anh làm kỹ thuật, chẳng lẽ còn phải học tiêu thụ sao? Nếu quả thật cần, tôi đề nghị công ty anh có thể đổi một quản lý tiêu thụ."
Cô ấy ăn nói rõ ràng, không kiêu ngạo không tự ti. Không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, từng trải xã hội ít mà sợ biểu đạt.
Phan Dương nghĩ thấy cũng phải, năm đó anh ta từ đại học ra ngoài, làm trò chơi ở công ty Tín Nghi. Trong tổ anh ta là người tốt nghiệp thuộc khóa này, tuổi lại nhỏ nhất. Nhưng đầu óc linh hoạt nhất, tố chất thân thể tốt cũng có thể chịu khổ nhất. Vốn cho rằng dựa vào học thức kỹ thuật của mình là có thể thuận buồm xuôi gió ở công ty trò chơi đó.
Nhưng lúc kết thúc bản beta đầu tiên của <Chiến trường vô địch>, anh ta liền bị tổ trưởng đáng tin giở trò.
Tổ trưởng lấy thành quả của anh ta đi tranh công. Kết quả phúc lợi, thăng chức không liên quan gì đến anh ta cả. Tăng ca, bị mắng, mệt đến mức vào bệnh viện ngược lại là chuyện thường như cơm bữa của anh ta.
Cũng bởi vì anh ta không biết a dua nịnh hót ở nơi làm việc và trên thương trường.
Từ đó về sau, anh ta không ngừng nhắc nhở mình, vĩnh viễn phải coi chừng kẻ địch trước mắt. Trong xã hội này, có bản lĩnh thật sự không tính là gì, có cái miệng tốt mới là đạo lý quyết định.
Đương nhiên anh ta là nhân viên sáng tạo chính của <Chiến trường vô địch>, tiền thưởng và cổ phần được chia cũng là con số mà dân đi làm bình thường hơn nửa đời người cũng không thể với tới.
Có điều cũng có người nói, Phan Dương có ngày hôm nay là được Ngôn Gia Hứa ban cho. Nếu không phải anh dứt khoát kiên quyết từ bỏ cơ hội thực tập xoay người đi Anh du học thì sao có thể có cơ hội cho Phan Dương chứ?
Lời đồn này khiến anh ta giận rất nhiều năm.
Muốn nói hận thì thật ra cũng không có.
Quả thật là Ngôn Gia Hứa từ bỏ cơ hội thì mới có khả năng anh ta tiến vào Tín Nghi.
Sau này, Phan Dương lấy được thành công ở <Chiến trường vô địch>, tuổi còn trẻ, có một số tiền lớn. Người cũ trong đoàn đội dường như cũng đều dư dả rồi, từng người một mua biệt thự xe sang.
Hạng mục mới không có cách nào đạt được thái độ thành kính như trò chơi đầu tiên, cũng còn lâu mới có được số tiền như <Chiến trường vô địch>.
Công ty lớn nhân sự phức tạp, mỗi ngày giống như phim cung đấu.
Phan Dương không thích.
Có một ngày anh ta nhìn thấy trên mạng có sở nghiên cứu Nhật Bản nào đó làm ra người máy AI.
Vô cùng giật mình.
Trí tuệ nhân tạo bước vào ánh mắt đại chúng đã lâu.
Sau này nghe nói Ngôn Gia Hứa đi Anh, cũng tiếp xúc với cái này.
Phan Dương suy nghĩ hồi lâu, đưa ra một vài lựa chọn trên phương hướng cuộc đời.
Học tập lại từ đầu.
Cuộc đời ngắn ngủi, anh ta muốn để lại dấu ấn thuộc về mình ở thời đại này, cho dù là một góc thôi cũng được, trò chơi, chung quy cũng chỉ là thú vui lúc nhàn rỗi của đại chúng.
Mặc dù, lúc anh ta bắt đầu, đã chậm hơn Ngôn Gia Hứa hai năm.
Phan Dương đầu óc thông minh, rất nhanh đã leo lên vị trí rất cao ở một công ty khoa học kỹ thuật. Sau đó, anh ta gặp Mạnh Huy từ Mỹ trở về, còn có đoàn đội của Mạnh Huy.
Anh ta quyết định gia nhập vào đoàn đội này, làm đầu gà trong công ty nhỏ.
Lúc đó Ngôn Gia Hứa đã có chút thành tựu.
Đầu năm nay, sự xuất hiện của Quỷ nhãn 2.0 khiến anh ta không thể tin được, sự phát triển của Quảng Thị đã nhanh như vậy rồi.
Bản thân Phan Dương biết, ở mặt kỹ thuật Dương Khải và Quảng Thị có sự chênh lệch rất lớn.
Thật ra chính Phan Dương cũng không hiểu rõ, lúc anh ta xác định Thẩm Tinh Lê chính là bạn gái của Ngôn Gia Hứa, anh ta tìm tới cô là vì điều gì.
Anh ta chắc chắn không thể nào lấy được một chút tin tức liên quan đến Quảng Thị từ chỗ cô.
*
Tính cách Thẩm Tinh Lê cũng ôn hòa, đương nhiên sẽ không cùng Lâm Thanh dỗi trời dỗi đất.
Nhưng cô có cách xử sự của chính mình, đó chính là giả ngu.
Trước mắt xem ra, có thể áp dụng đối với bất kỳ người nào.
Người không quen biết tự động xem nhẹ cô, người đáng ghét từ bỏ cô, người yêu thích tới dỗ cô.
Phan Dương nhìn ra Thẩm Tinh Lê không có kiên nhẫn ứng phó thì cũng thôi.
Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Phan Dương đưa ra đề nghị lái xe đưa hai người về.
Lâm Thanh: "Chúng tôi tự ngồi xe buýt về."
Phan Dương: "Xe buýt không tiện, đủ loại đường vòng."
Lâm Thanh: "Vậy thì bắt xe."
"Gần đây những vụ án xã hội đi nhờ xe xảy ra chuyện cũng không ít."
Lâm Thanh gắt gao trừng anh ta một cái, người này thật là phiền.
Thẩm Tinh Lê vội nói: "Tôi bảo bạn trai tới đón, anh ấy ở gần đây."
Phan Dương yên tâm: "Vậy thì tốt."
Thật ra Phan Dương không có ý xấu, muốn đưa hai người về cũng là theo lễ phép. Dù sao thì nhà anh trai mình có chuyện nhờ hai cô gái này. Anh ta dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, con gái thích anh ta không ít, không có hèn mọn đến trình độ đó.
Mười lăm phút sau, xe của Ngôn Gia Hứa tới.
Thẩm Tinh Lê vui vẻ chạy tới giống như chú chim nhỏ, ghé vào bên tai anh nói gì đó, Ngôn Gia Hứa đưa tay sờ lên trên vành tai của cô, cười trả lời, vẻ mặt cưng chiều.
Sau đó Lâm Thanh cũng lên xe.
Chiếc xe màu đen lao vụt biến mất trong màn đêm. Phan Dương cũng khởi động chiếc xe phía sau, lái về hướng ngược lại.
Trong đầu anh ta nhớ đến dáng vẻ cưng chiều cô gái của Ngôn Gia Hứa, thiếu niên thiếu nữ, thật là bắt mắt.
Bỗng nhiên nhảy ra một câu: Tiên y nộ mã thiếu niên thời*.
(*: 鲜衣怒马少年时: Dịch sơ qua là "Thời niên thiếu mặc áo tiên bên tuấn mã".)
Thật là tốt!
*
Có một ngày thật khéo, Phan Dương và Mạnh Huy họp ở gần đó, thuận tiện tới đón Phan Khải Minh về nhà.
Cách giờ tan học còn mấy phút, ba người Lâm Thanh, Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân chờ Thẩm Tinh Lê tan làm, sau đó đi ăn đồ Nhật.
Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân thấy cửa hàng tổng hợp liền không dời nổi bước chân, dắt tay nhau đi dạo cửa hàng quần áo. Phan Dương đứng ở cổng hàn huyên với Lâm Thanh vài câu.
Gần đây bố mẹ của Phan Khải Minh hiểu ra rồi, ở nhà quản thúc cậu bé nhiều hơn, cậu bé liền thành thật, ít khi quấy phá nữa.
Phan Dương cười nói: "Còn phải cảm ơn các cô."
Lâm Thanh nói: "Không cần."
Sau đó Thẩm Tinh Lê và Phan Khải Minh đi ra.
Phan Dương từ trong túi lấy ra một hộp macaron, là của khách sạn nơi anh ta họp tặng, anh ta cười: "Trong nhà không có con gái, đồ ngọt thế này mang về thì lãng phí, tặng cho các cô vậy."
Thẩm Tinh Lê do dự, Lâm Thanh cầm lấy, cô ấy biết Thẩm Tinh Lê thích món điểm tâm ngọt này, không nói lời nào mà nhét vào ngực cô/
Dù sao đối phương cũng nói mang về thì lãng phí.
"Vậy thì cảm ơn anh ~" Thẩm Tinh Lê lễ phép nói.
Phan Dương cảm thấy, cô bạn gái nhỏ này của Ngôn Gia Hứa còn rất đáng yêu.
Anh ta chuẩn bị đi, Ngôn Gia Hứa từ trong thang máy đi ra, thấy Thẩm Tinh Lê cầm hộp quà tặng nói cảm ơn với Phan Dương.
Đối phương lại nhìn cô gái nhỏ rồi cười.
Bản thân anh là đàn ông, đương nhiên biết nụ cười này mang theo ý thưởng thức.
Không kịp tìm hiểu xem vì sao Phan Dương quen biết Thẩm Tinh Lê đã lập tức nổi trận lôi đình.
Anh không thích Phan Dương. Bây giờ nhìn đáng ghét hơn.
Thế là anh rống to một tiếng: "Thẩm Tinh Lê."
Thẩm Tinh Lê bị tiếng rống này dọa sợ cho mất hồn, thân thể run lên.
Phan Dương ngăn trước Thẩm Tinh Lê, nhìn thấy Ngôn Gia Hứa cũng không thấy bất ngờ, vươn tay: "Ngôn tổng."
Ngôn Gia Hứa qua loa chạm tay một cái, xem như là bắt tay rồi.
Phan Dương cũng biết rõ tính cách ngạo mạn của Ngôn Gia Hứa, cũng không trách móc, cười nói: "Sao Ngôn tổng lại ở đây?"
Ngôn Gia Hứa: "Đương nhiên là đón bạn gái."
Phan Dương giả ngu: "Bạn gái của anh là?"
"Người này." Anh ôm lấy bả vai Thẩm Tinh Lê, gắt gao, hung hăng chiếm hữu, tư thế giống như kiểu ôm giữa anh em nói đùa với nhau, nhưng Thẩm Tinh Lê thấp hơn anh nhiều lắm, bị ép chặt chẽ, hộp macaron đẹp đẽ trong tay rơi xuống đất.
"A ~" Cô giãy giụa, Ngôn Gia Hứa giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn thấy.
Lâm Thanh vừa thấy điệu bộ này thì đi xa như việc không liên quan đến mình.
Vẫn là tên nhóc Phan Khải Minh kia lén lút nhặt lên, mở nắp ra ăn một cái, nói với chú của cậu: "Cái này ngon như vậy, sao chú không cho cháu."
Phan Dương xoa đầu cậu nhóc một cái, nhíu mày: "Đàn ông con trai mà ăn đồ ngọt cái gì?"
Phan Khải Minh: "Đồ ăn ngon mà con chia nam nữ gì."
Phan Dương bất đắc dĩ mà nghĩ, được thôi, đồ chung quy chưa tặng đi, lại quay trở về trong tay anh ta rồi.
Tay Ngôn Gia Hứa còn để trên vai Thẩm Tinh Lê, vuốt ve sau đầu cô mang tính trấn an, dịu dàng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Giống như mèo tham ăn, còn lấy đồ ăn của người ta."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, không phải cô lấy đâu.
Ngôn Gia Hứa nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, dường như sợ cô không hiểu: "Cho em đồ ăn em liền lấy, không sợ người ta bỏ độc? Từ nhỏ đã dạy em rồi, quay đầu liền quên." Nhất là kiểu người không có ý tốt như Phan Dương, ai biết anh ta tiếp cận Thẩm Tinh Lê có mục đích gì.
Toan tính bí mật thương nghiệp không được, toan tính người thì càng không được.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô phỏng đoán ý tứ của anh mấy lần cũng không thể hiểu được. Ở nơi công cộng, nói lời như vậy không tốt đâu. Bỗng nhiên tùy hứng như vậy làm gì? Cô là loai người tùy tiện lấy đồ của người ta à?
Cô đều hai mươi tuổi rồi, cũng không phải là đồ ngốc.
Thẩm Tinh Lê duy trì sự yên tĩnh trên khuôn mặt, không nói lời nào.
Trên mặt Phan Dương không nhịn được, mặc dù lời nói đó không phải là nói anh ta nhưng cũng mạnh mẽ vả mặt anh ta.
Bởi vì chỉ có chính anh ta biết, anh ta đang có ý định tiếp cận Thẩm Tinh Lê.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước." Phan Dương cười ngượng ngùng, túm Phan Khải Minh ăn đến mức miệng đầy vụn bánh rời đi.
Mặt mũi Thẩm Tinh Lê tràn đầy sự tủi thân.
Anh hiểu lầm cô.
Còn coi cô là đồ ngốc.
Sau đó ba người kia quay lại, thấy Ngôn Gia Hứa tới đón Thẩm Tinh Lê thì thức thời ngoan ngoãn hủy bỏ bữa cơm tối nay.
Thế là ngoan ngoãn nói: "Vậy tụi tớ đi về trước."
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê cáu kỉnh, ngang ngược nói: "Không! Tớ muốn đi ăn đồ Nhật!"
Ba người: "Cái này..."
"Ngày nào đó em cũng được mà? Không cần phải chọn bây giờ."
Thẩm Tinh Lê: "Tớ không thể ăn đồ của người khác, tự mình dùng tiền còn không được à? Tớ có tiền!"
Lúc này Ngôn Gia Hứa nhận ra, mình đã chọc giận con mèo nhỏ tính tình tốt này rồi.
Nhất thời hối hận, điều chỉnh giọng điệu mà dỗ dành: "Ăn với anh được không? Anh đi ăn với em."
Thẩm Tinh Lê: "Thôi đi! Em cũng sợ anh bỏ độc!"
Ngôn Gia Hứa: "..."
Phan Dương tìm mấy đề tài nói chuyện với cô cũng đều là hình thức một hỏi một trả lời, Phan Dương không hiểu nhiều đối với những người học nghệ thuật này, đương nhiên không có gì để mà hỏi, thế là nói: "Bạn học Thẩm khá là hướng nội?"
Lâm Thanh nhìn Thẩm Tinh Lê một cái, trong lòng tự nhủ, không phải là hướng nội. Thẩm Tinh Lê có thể nói chuyện với người mình thích từ lúc ăn xong cơm tối đến khi gà gáy sáng vào ngày hôm sau.
Đương nhiên, tư thái truy hỏi như thế của Phan Dương, ít nhiều gì cũng có chút ý hùng hổ dọa người, tạo thành sự khó chịu cho Thẩm Tinh Lê.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, dời ánh mắt.
Thái độ của Phan Dương giống như là lãnh đạo công ty phỏng vấn cấp dưới, cũng may là tướng mạo và học thức của anh ta cũng không tệ, nếu không nghiêm túc như thế, thực sự sẽ làm giảm điểm hình tượng của anh ta.
Phan Dương nói: "Sau này hai người làm việc rồi, không thể thiếu được việc phải liên hệ với người khác, cái xã hội này, trình độ chỉ là một nước cờ đầu, năng lực mới là thứ chèo chống quan trọng nhất sau này."
Lâm Thanh hỏi: "Năng lực mà Phan tổng nói là năng lực giao tiếp sao?"
Phan Dương châm điếu thuốc, ngầm thừa nhận.
Lâm Thanh: "Năng lực giao tiếp xã hội của chúng tôi chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là học vẽ tranh thôi mà, cách biệt rất xa với làm tiêu thụ, cũng không cần khéo léo."
Mà không phải là rất có lý.
Lâm Thanh còn nói: "Anh làm kỹ thuật, chẳng lẽ còn phải học tiêu thụ sao? Nếu quả thật cần, tôi đề nghị công ty anh có thể đổi một quản lý tiêu thụ."
Cô ấy ăn nói rõ ràng, không kiêu ngạo không tự ti. Không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, từng trải xã hội ít mà sợ biểu đạt.
Phan Dương nghĩ thấy cũng phải, năm đó anh ta từ đại học ra ngoài, làm trò chơi ở công ty Tín Nghi. Trong tổ anh ta là người tốt nghiệp thuộc khóa này, tuổi lại nhỏ nhất. Nhưng đầu óc linh hoạt nhất, tố chất thân thể tốt cũng có thể chịu khổ nhất. Vốn cho rằng dựa vào học thức kỹ thuật của mình là có thể thuận buồm xuôi gió ở công ty trò chơi đó.
Nhưng lúc kết thúc bản beta đầu tiên của <Chiến trường vô địch>, anh ta liền bị tổ trưởng đáng tin giở trò.
Tổ trưởng lấy thành quả của anh ta đi tranh công. Kết quả phúc lợi, thăng chức không liên quan gì đến anh ta cả. Tăng ca, bị mắng, mệt đến mức vào bệnh viện ngược lại là chuyện thường như cơm bữa của anh ta.
Cũng bởi vì anh ta không biết a dua nịnh hót ở nơi làm việc và trên thương trường.
Từ đó về sau, anh ta không ngừng nhắc nhở mình, vĩnh viễn phải coi chừng kẻ địch trước mắt. Trong xã hội này, có bản lĩnh thật sự không tính là gì, có cái miệng tốt mới là đạo lý quyết định.
Đương nhiên anh ta là nhân viên sáng tạo chính của <Chiến trường vô địch>, tiền thưởng và cổ phần được chia cũng là con số mà dân đi làm bình thường hơn nửa đời người cũng không thể với tới.
Có điều cũng có người nói, Phan Dương có ngày hôm nay là được Ngôn Gia Hứa ban cho. Nếu không phải anh dứt khoát kiên quyết từ bỏ cơ hội thực tập xoay người đi Anh du học thì sao có thể có cơ hội cho Phan Dương chứ?
Lời đồn này khiến anh ta giận rất nhiều năm.
Muốn nói hận thì thật ra cũng không có.
Quả thật là Ngôn Gia Hứa từ bỏ cơ hội thì mới có khả năng anh ta tiến vào Tín Nghi.
Sau này, Phan Dương lấy được thành công ở <Chiến trường vô địch>, tuổi còn trẻ, có một số tiền lớn. Người cũ trong đoàn đội dường như cũng đều dư dả rồi, từng người một mua biệt thự xe sang.
Hạng mục mới không có cách nào đạt được thái độ thành kính như trò chơi đầu tiên, cũng còn lâu mới có được số tiền như <Chiến trường vô địch>.
Công ty lớn nhân sự phức tạp, mỗi ngày giống như phim cung đấu.
Phan Dương không thích.
Có một ngày anh ta nhìn thấy trên mạng có sở nghiên cứu Nhật Bản nào đó làm ra người máy AI.
Vô cùng giật mình.
Trí tuệ nhân tạo bước vào ánh mắt đại chúng đã lâu.
Sau này nghe nói Ngôn Gia Hứa đi Anh, cũng tiếp xúc với cái này.
Phan Dương suy nghĩ hồi lâu, đưa ra một vài lựa chọn trên phương hướng cuộc đời.
Học tập lại từ đầu.
Cuộc đời ngắn ngủi, anh ta muốn để lại dấu ấn thuộc về mình ở thời đại này, cho dù là một góc thôi cũng được, trò chơi, chung quy cũng chỉ là thú vui lúc nhàn rỗi của đại chúng.
Mặc dù, lúc anh ta bắt đầu, đã chậm hơn Ngôn Gia Hứa hai năm.
Phan Dương đầu óc thông minh, rất nhanh đã leo lên vị trí rất cao ở một công ty khoa học kỹ thuật. Sau đó, anh ta gặp Mạnh Huy từ Mỹ trở về, còn có đoàn đội của Mạnh Huy.
Anh ta quyết định gia nhập vào đoàn đội này, làm đầu gà trong công ty nhỏ.
Lúc đó Ngôn Gia Hứa đã có chút thành tựu.
Đầu năm nay, sự xuất hiện của Quỷ nhãn 2.0 khiến anh ta không thể tin được, sự phát triển của Quảng Thị đã nhanh như vậy rồi.
Bản thân Phan Dương biết, ở mặt kỹ thuật Dương Khải và Quảng Thị có sự chênh lệch rất lớn.
Thật ra chính Phan Dương cũng không hiểu rõ, lúc anh ta xác định Thẩm Tinh Lê chính là bạn gái của Ngôn Gia Hứa, anh ta tìm tới cô là vì điều gì.
Anh ta chắc chắn không thể nào lấy được một chút tin tức liên quan đến Quảng Thị từ chỗ cô.
*
Tính cách Thẩm Tinh Lê cũng ôn hòa, đương nhiên sẽ không cùng Lâm Thanh dỗi trời dỗi đất.
Nhưng cô có cách xử sự của chính mình, đó chính là giả ngu.
Trước mắt xem ra, có thể áp dụng đối với bất kỳ người nào.
Người không quen biết tự động xem nhẹ cô, người đáng ghét từ bỏ cô, người yêu thích tới dỗ cô.
Phan Dương nhìn ra Thẩm Tinh Lê không có kiên nhẫn ứng phó thì cũng thôi.
Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Phan Dương đưa ra đề nghị lái xe đưa hai người về.
Lâm Thanh: "Chúng tôi tự ngồi xe buýt về."
Phan Dương: "Xe buýt không tiện, đủ loại đường vòng."
Lâm Thanh: "Vậy thì bắt xe."
"Gần đây những vụ án xã hội đi nhờ xe xảy ra chuyện cũng không ít."
Lâm Thanh gắt gao trừng anh ta một cái, người này thật là phiền.
Thẩm Tinh Lê vội nói: "Tôi bảo bạn trai tới đón, anh ấy ở gần đây."
Phan Dương yên tâm: "Vậy thì tốt."
Thật ra Phan Dương không có ý xấu, muốn đưa hai người về cũng là theo lễ phép. Dù sao thì nhà anh trai mình có chuyện nhờ hai cô gái này. Anh ta dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, con gái thích anh ta không ít, không có hèn mọn đến trình độ đó.
Mười lăm phút sau, xe của Ngôn Gia Hứa tới.
Thẩm Tinh Lê vui vẻ chạy tới giống như chú chim nhỏ, ghé vào bên tai anh nói gì đó, Ngôn Gia Hứa đưa tay sờ lên trên vành tai của cô, cười trả lời, vẻ mặt cưng chiều.
Sau đó Lâm Thanh cũng lên xe.
Chiếc xe màu đen lao vụt biến mất trong màn đêm. Phan Dương cũng khởi động chiếc xe phía sau, lái về hướng ngược lại.
Trong đầu anh ta nhớ đến dáng vẻ cưng chiều cô gái của Ngôn Gia Hứa, thiếu niên thiếu nữ, thật là bắt mắt.
Bỗng nhiên nhảy ra một câu: Tiên y nộ mã thiếu niên thời*.
(*: 鲜衣怒马少年时: Dịch sơ qua là "Thời niên thiếu mặc áo tiên bên tuấn mã".)
Thật là tốt!
*
Có một ngày thật khéo, Phan Dương và Mạnh Huy họp ở gần đó, thuận tiện tới đón Phan Khải Minh về nhà.
Cách giờ tan học còn mấy phút, ba người Lâm Thanh, Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân chờ Thẩm Tinh Lê tan làm, sau đó đi ăn đồ Nhật.
Thịnh Hạ, Liêu Hiểu Vân thấy cửa hàng tổng hợp liền không dời nổi bước chân, dắt tay nhau đi dạo cửa hàng quần áo. Phan Dương đứng ở cổng hàn huyên với Lâm Thanh vài câu.
Gần đây bố mẹ của Phan Khải Minh hiểu ra rồi, ở nhà quản thúc cậu bé nhiều hơn, cậu bé liền thành thật, ít khi quấy phá nữa.
Phan Dương cười nói: "Còn phải cảm ơn các cô."
Lâm Thanh nói: "Không cần."
Sau đó Thẩm Tinh Lê và Phan Khải Minh đi ra.
Phan Dương từ trong túi lấy ra một hộp macaron, là của khách sạn nơi anh ta họp tặng, anh ta cười: "Trong nhà không có con gái, đồ ngọt thế này mang về thì lãng phí, tặng cho các cô vậy."
Thẩm Tinh Lê do dự, Lâm Thanh cầm lấy, cô ấy biết Thẩm Tinh Lê thích món điểm tâm ngọt này, không nói lời nào mà nhét vào ngực cô/
Dù sao đối phương cũng nói mang về thì lãng phí.
"Vậy thì cảm ơn anh ~" Thẩm Tinh Lê lễ phép nói.
Phan Dương cảm thấy, cô bạn gái nhỏ này của Ngôn Gia Hứa còn rất đáng yêu.
Anh ta chuẩn bị đi, Ngôn Gia Hứa từ trong thang máy đi ra, thấy Thẩm Tinh Lê cầm hộp quà tặng nói cảm ơn với Phan Dương.
Đối phương lại nhìn cô gái nhỏ rồi cười.
Bản thân anh là đàn ông, đương nhiên biết nụ cười này mang theo ý thưởng thức.
Không kịp tìm hiểu xem vì sao Phan Dương quen biết Thẩm Tinh Lê đã lập tức nổi trận lôi đình.
Anh không thích Phan Dương. Bây giờ nhìn đáng ghét hơn.
Thế là anh rống to một tiếng: "Thẩm Tinh Lê."
Thẩm Tinh Lê bị tiếng rống này dọa sợ cho mất hồn, thân thể run lên.
Phan Dương ngăn trước Thẩm Tinh Lê, nhìn thấy Ngôn Gia Hứa cũng không thấy bất ngờ, vươn tay: "Ngôn tổng."
Ngôn Gia Hứa qua loa chạm tay một cái, xem như là bắt tay rồi.
Phan Dương cũng biết rõ tính cách ngạo mạn của Ngôn Gia Hứa, cũng không trách móc, cười nói: "Sao Ngôn tổng lại ở đây?"
Ngôn Gia Hứa: "Đương nhiên là đón bạn gái."
Phan Dương giả ngu: "Bạn gái của anh là?"
"Người này." Anh ôm lấy bả vai Thẩm Tinh Lê, gắt gao, hung hăng chiếm hữu, tư thế giống như kiểu ôm giữa anh em nói đùa với nhau, nhưng Thẩm Tinh Lê thấp hơn anh nhiều lắm, bị ép chặt chẽ, hộp macaron đẹp đẽ trong tay rơi xuống đất.
"A ~" Cô giãy giụa, Ngôn Gia Hứa giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn thấy.
Lâm Thanh vừa thấy điệu bộ này thì đi xa như việc không liên quan đến mình.
Vẫn là tên nhóc Phan Khải Minh kia lén lút nhặt lên, mở nắp ra ăn một cái, nói với chú của cậu: "Cái này ngon như vậy, sao chú không cho cháu."
Phan Dương xoa đầu cậu nhóc một cái, nhíu mày: "Đàn ông con trai mà ăn đồ ngọt cái gì?"
Phan Khải Minh: "Đồ ăn ngon mà con chia nam nữ gì."
Phan Dương bất đắc dĩ mà nghĩ, được thôi, đồ chung quy chưa tặng đi, lại quay trở về trong tay anh ta rồi.
Tay Ngôn Gia Hứa còn để trên vai Thẩm Tinh Lê, vuốt ve sau đầu cô mang tính trấn an, dịu dàng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Giống như mèo tham ăn, còn lấy đồ ăn của người ta."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, không phải cô lấy đâu.
Ngôn Gia Hứa nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, dường như sợ cô không hiểu: "Cho em đồ ăn em liền lấy, không sợ người ta bỏ độc? Từ nhỏ đã dạy em rồi, quay đầu liền quên." Nhất là kiểu người không có ý tốt như Phan Dương, ai biết anh ta tiếp cận Thẩm Tinh Lê có mục đích gì.
Toan tính bí mật thương nghiệp không được, toan tính người thì càng không được.
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô phỏng đoán ý tứ của anh mấy lần cũng không thể hiểu được. Ở nơi công cộng, nói lời như vậy không tốt đâu. Bỗng nhiên tùy hứng như vậy làm gì? Cô là loai người tùy tiện lấy đồ của người ta à?
Cô đều hai mươi tuổi rồi, cũng không phải là đồ ngốc.
Thẩm Tinh Lê duy trì sự yên tĩnh trên khuôn mặt, không nói lời nào.
Trên mặt Phan Dương không nhịn được, mặc dù lời nói đó không phải là nói anh ta nhưng cũng mạnh mẽ vả mặt anh ta.
Bởi vì chỉ có chính anh ta biết, anh ta đang có ý định tiếp cận Thẩm Tinh Lê.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước." Phan Dương cười ngượng ngùng, túm Phan Khải Minh ăn đến mức miệng đầy vụn bánh rời đi.
Mặt mũi Thẩm Tinh Lê tràn đầy sự tủi thân.
Anh hiểu lầm cô.
Còn coi cô là đồ ngốc.
Sau đó ba người kia quay lại, thấy Ngôn Gia Hứa tới đón Thẩm Tinh Lê thì thức thời ngoan ngoãn hủy bỏ bữa cơm tối nay.
Thế là ngoan ngoãn nói: "Vậy tụi tớ đi về trước."
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê cáu kỉnh, ngang ngược nói: "Không! Tớ muốn đi ăn đồ Nhật!"
Ba người: "Cái này..."
"Ngày nào đó em cũng được mà? Không cần phải chọn bây giờ."
Thẩm Tinh Lê: "Tớ không thể ăn đồ của người khác, tự mình dùng tiền còn không được à? Tớ có tiền!"
Lúc này Ngôn Gia Hứa nhận ra, mình đã chọc giận con mèo nhỏ tính tình tốt này rồi.
Nhất thời hối hận, điều chỉnh giọng điệu mà dỗ dành: "Ăn với anh được không? Anh đi ăn với em."
Thẩm Tinh Lê: "Thôi đi! Em cũng sợ anh bỏ độc!"
Ngôn Gia Hứa: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook